Chương 37
Dẫn đầu đi ở đằng trước chính là hai cung nhân, giống như hướng dẫn viên, vừa đi vừa cung kính giới thiệu.
Cố Linh Quân đi bên cạnh Tiêu Dục Hành, bị mọi người vây quanh, phía sau còn kéo theo một cái đuôi thật dài.
Nét mặt của đám người đó đều thể hiện sự tươi cười đầy khéo léo, thỉnh thoảng còn kề tai nói nhỏ.
Cũng không biết có phải hay không vì phối hợp với nàng, mà bước chân của Tiêu Dục Hành chỉ bằng một nửa so với ngày thường. Mọi người đi hết nửa ngày, khó khăn lắm mới đi chưa đến một nửa vườn mai.
Người xung quanh dường như đều biến mất, trong trời đất băng tuyết này chỉ còn lại có hai người bọn họ, tốc độ nhảy của trái tim trong lồng ngực càng lúc càng nhanh.
Nàng khoác áo choàng dày rộng, che giấu hai bàn tay đang nắm lấy nhau, chỉ là nhẹ nhàng nắm, như gần như xa, nếu không có độ ấm, Cố Linh Quân sẽ cho rằng đây là ảo giác.
Giống như vừa rồi, nàng bị hòn chôn trong nền tuyết vấp ngã, Tiêu Dục Hành tay mắt lanh lẹ, đỡ nàng đứng thẳng.
Có lẽ là giấc mơ hồi sáng kéo dài đến tận bây giờ, có lẽ là vừa mới nãy bị Cố Tranh quấy nhiễu nên đầu óc có chút hỗn loạn. Đầu óc của nàng nóng lên, mơ màng hồ đồ, tránh thoát bàn tay đang vịn đỡ cánh tay nàng, sau đó nhét bàn tay mình vào trọn trong lòng bàn tay Tiêu Dục Hành.
Chờ Cố Linh Quân phản ứng lại đây, vẻ mặt nàng đã trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Dục Hành ánh mắt nặng nề, nhìn nàng thật sâu, quan tâm lo lắng nói câu: “Không sao, tiếp tục đi.”
Nhưng tay lại nắm chặt không buông.
Hai người khoác áo choàng dày, trùng hợp che lắp phần tay, cũng che tầm mắt một đám người phía sau, bọn họ chỉ cho rằng bệ hạ và Quý Phi chỉ là thân mật dựa sát vào nhau đi gần cho ấm.
Chỉ có hai cung nhân đi đằng trước kia, quay đầu lại nhìn, trong mắt có hơi hơi kinh ngạc.
Lần đầu tiên Cố Linh Quân hy vọng… Con đường này có thể không có khúc cuối, cứ như vậy đi xuống mãi là được.
***
Cố Linh Quân từng tổng kết ra một định luật, mỗi khi nàng chờ mong đừng có người tới quấy rầy hoặc là không hy vọng nhìn thấy người nào đó… Thì, giây tiếp theo người này sẽ xuất hiện.
Giống như có người cố tình sắp xếp vậy.
Quả nhiên, trong lòng vừa mới dâng lên ý nghĩ này, thì phía sau đã truyền đến một trận ồn ào. Từ xa dần dần tiến tới gần bọn họ.
Tiêu Dục Hành buông tay nàng ra, quay đầu lại nhìn.
Thấy có một người bị đuổi theo, nghiêng ngả lảo đảo chạy vội, như muốn chạy ngược trở về, nhưng lại bị nhóm người kia vây quanh buộc hắn phải đi về phía trước.
Biến cố này lập tức khiến cho cung nhân hoảng loạn, trong nháy mắt, đoàn người đi phía sau đều xông tới, hô lớn: “Hộ giá”.
Thật ra, ngắm mai có đến mấy vị võ tướng, cho nên không cần quá mức lo lắng đến sự an toàn, họ cũng không mang theo thị vệ đi cùng. Cho đến khi người nọ bị cưỡng chế đè xuống quỳ gối trước mặt, mọi người mới phát hiện, chỉ là một tiểu thái giám, dáng người suy nhược, sắc mặt tái nhợt.
Tiêu Dục Hành nhíu mày: “Chuyện gì?!”
Trương Đức Phúc cũng là vẻ mặt sốt ruột, đang muốn tra hỏi tiểu thái giám này, nhưng ông chưa kịp mở miệng, thì có một giọng nữ dịu dàng từ phía sau mọi người truyền đến.
“Thần thiếp xin Bệ hạ thứ tội.”
Đám người tự động nhường ra một con đường, thì thấy một nữ tử chậm rãi đi tới.
Đón ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng ta đi cũng không nhanh không chậm, nét mặt lại nhàn nhạt tươi cười, đi đến phía trước, hành lễ đúng tiêu chuẩn.
Người nữ tử này không ai khác chính là Lăng Hựu Tình.
Trương Đức Phúc híp mắt nhìn nhìn, bước lên hỏi: “Lăng tần, đây là có chuyện gì?!”
Lăng Hựu Tình giương mắt, nhìn Cố Linh Quân, lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Dục Hành, nói: “Trong khoảng thời gian này, trong cung có chút tin đồn nhảm nhí, nói là...”
Dừng một chút lại nói tiếp: “Khiến chúng tỷ muội hậu cung không được an bình. Thần thiếp bất tài, chủ động ôm việc này vào người, hy vọng tra ra chân tướng. Lại mong có thể vì bệ hạ và nương nương giải ưu sầu.”
“Tấm lòng lương thiện không phụ lòng người, trải qua mấy ngày điều tra, cuối cùng thần thiếp cũng bắt được người đứng sau lưng phá rối. Hôm nay đang lúc bắt giữ hắn thì lại xảy ra chút việc ngoài ý muốn, một đường đuổi theo đến tận đây, quấy nhiễu hứng thú của bệ hạ và nương nương, còn thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Đặng công công vừa nghe vừa nhịn không được âm thầm lắc đầu, Lăng tần rõ ràng nói dối.
Tư thế vừa rồi không phải ngoài ý muốn, mà là nàng ta muốn chạy vào nơi này, nhiều người như vậy còn bắt không được một tiểu thái giám? Còn tình cờ như vậy, đuổi người đuổi tới tận nơi này?
Rõ ràng là cố ý ép hắn ta chạy đến con đường này, cũng may mọi người cùng nhau bắt lấy, không đế tên thái giám này làm hại Hoàng Thượng và Quý Pji.
Lục Trúc cũng nhăn mặt, nàng biết mà, Lăng tần nhất định là không có lòng tốt. Hôm nay biểu thiếu gia nhà nàng quay trở lại kinh thành, nói như thế nào Cố gia bọn họ cũng là vai chính. Bắt trộm sớm không bắt trễ không bắt, lại canh ngay lúc này bắt, đây là làm cho ai xem!?
Đặng công công và Lục Trúc không hẹn mà cùng đối diện tầm mắt, lẫn nhau trong mắt đều thấy được hai chữ viết hoa… Tâm cơ!
***
“Đây là có chuyện gì?” Thấy Tiêu Dục Hành im lặng không nói, Cố Linh Quân mở miệng hỏi.
Lăng Hựu Tình có chút không tình nguyện dời đi tầm mắt, trả lời: “Thưa nương nương, chân tướng việc này ra sao… Chỉ sợ còn cần mời Hoàng Thượng dời bước đến lãnh cung..”
Nói xong lại nhìn ra sau, làm như mới phát hiện còn có người ngoài ở, mặt lộ ra vẻ ảo não.
Phía sau, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều nghe được những lời đồn thổi đó, sau khi nghe Lăng Hựu Tình nói thì càng gợi lên hứng thú. Nhưng dù sao cũng là việc nhà của hoàng đế, tuy tò mò, cũng không thể chói lọi đi theo, đều tự giác tránh xa rời khỏi nơi này.
Mà nàng và Tiêu Dục Hành lại đi theo Lăng Hựu Tình đến lãnh cung. Phía sau, còn người lo lắng an nguy của nữ nhi nhà mình tò tò đi theo, chính là Cố Tông Võ, nhưng không biết tại sao Cố Tranh cũng đi theo.
Tiểu thái giám bị đè trói vẫn luôn cúi đầu, không có một chút phản ứng, nhưng gần đến lãnh cung, lại liều mạng giãy giụa.
Bề ngoài thoạt nhìn suy yếu, nhưng sức lực lại không nhỏ, thấy thái giám đè trói bản thân vừa lơ đãng, ngược lại làm hắn có cơ hội tránh thoát chạy lên phía trước vài bước.
Vội vàng đuổi theo sử dụng chút lực, nửa gương mặt của tiểu thái giam kia đều bị chôn ở trong nền đất ngập tuyết.
Lại lần nữa bước vào lãnh cung, sóng lưng Cố Linh Quân nổi lên một chút lạnh lẽo, theo bản năng nhích lại gần Tiêu Dục Hành.
Trong lòng âm thầm suy đoán, chắc đây là lần đầu tiên hắn tới lãnh cung.
Lăng Hựu Tình dừng lại trước cửa một tòa cung điện, ra lệnh cho cung nhân đẩy cửa ra, xoay người nói: “Đây là nơi Thẩm tiệp dư bị biếm vào, tinh thần nàng có chút thất thường, cả ngày điên điên khùng khùng, nhưng đoạn thời gian này, ngược lại rất an tĩnh.”
Việc này Cố Linh Quân nghe qua, tập trung tinh thần chờ nàng ta nói tiếp.
Lăng Hựu Tình lại vẫy vẫy tay, kêu hai thái giám lại gần, dựa lỗ tai gần nói vài câu.
Hai thái giám gật gật đầu, đi vào phía trong, nhưng một hồi đã ra tới, hai người đang hợp sức khiêng một thứ gì đó.
Đợi đến khi buông ra, Cố Linh Quân nhìn thấy rõ, đồng tử phóng to, sợ tới mức lui ra sau một bước, không khéo một chân đạp lên chân Cố Tranh đang đứng phía sau nàng.
Cố Linh Quân: “...”
Quả nhiên là cố ý đến gần nàng, đứng ở phía sau lừng nàng khi nào vậy!?
Vì nhìn cẩn thận mới bước lên một bước, Cố Tranh: “...”
Thứ hai thái giám khiêng ra tới chính là một cái chăn bông bị cuộn thành đoàn, bên ngoài dùng dây thừng buộc chặt, một đầu còn lộ ra gương mặt người, đã trắng bệch không chút máu. Nếu không phải vẫn còn có hơi thở mỏng manh phập phồng, thì sẽ nghĩ lầm người này đã qua đời.
Lăng Hựu Tình cúi đầu nhíu nhíu mày: “Tiểu thái giám này chính là người trông coi Thẩm tiệp dư, nhưng lại tra tấn nàng ta thành như thế, tất cả cũng bởi vì nàng ta vô tình phát hiện chuyện hắn lén làm sau lưng.”
“Thần thiếp vô tình điều tra được, nơi Thẩm tiệp dư ở là nơi hẻo lánh nhất lãnh cung, tuyết đọng đều ít hơn so với nơi khác. Sau khi cẩn thận quan sát, mới phát hiện này mấy chỗ đó chứ bí mật động trời.”
Cố Linh Quân tràn đầy tò mò: “Là gì?”
Lăng Hựu Tình trong lòng đắc ý lại nhiều thêm một phân, nhìn Cố Linh Quân cười nói: “Nương nương không cần gấp, đi theo thần thiếp sẽ biết.”
Nói xong, là đầu bước vào trong viện, Tiêu Dục Hành từ đầu đến đuôi vẫn luôn im lặng cũng đi theo vào trong.
Lăng Hựu Tình đi đến trước một bức tường, dùng ánh mắt ra lệnh, đã có cung nhân chạy lên, phủi sạch lớp tuyết đọng.
Dần dần lộ ra một bức vẽ bùa ma cổ quái, hình như là dùng màu thuốc trần bì thuốc vẽ lên.
“Đây là chỗ thứ nhất.”
Lăng Hựu Tình nói xong lại ra ngoài viện, đi đến một cung điện khác, ở cạnh giếng cạn là chỗ thứ hai.
Tiếp theo lại lần lượt tìm được nơi thứ 3, thứ tư ở nhiều vị trí khác nhau.
Cuối cùng đi vào trước cửa cung điện khác, Cố Linh Quân cảm thấy có chút quen thuộc. Lăng Hựu Tình dẫn đầu vào trong, Tiêu Dục Hành lại dừng bước chân, đứng ở ngoài cửa.
Lăng Hựu Tình khó hiểu, kêu một tiếng: “Bệ hạ?”
Cố Linh Quân cũng quay đầu, lại chú ý tới, không trung bắt đầu rơi tuyết.
Lãnh cung vốn chính là hoang vắng, liên tiếp nhìn mấy chỗ vẽ bùa đầy cổ quái, đáy lòng mọi người đã có chút lạnh. Mà giờ phút này, tiểu thái giám vẫn luôn cúi đầu lại từ từ lớn giọng cười rộ lên, phát ra tiếng cười không giống người thường, bén nhọn lại có chút đáng sợ.
“Bệ hạ sợ sao? Sao lại không dám đi vào?” Tiểu thái giám ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm.
Tiêu Dục Hành nhìn thẳng vào mắt hắn, không nói một lời.
“Thần thiếp gần như tìm khắp lãnh cung, phát hiện có năm vị trí vẽ hình bùa kỳ lạ.” Lăng Hựu Tình nói.
“Thần thiếp trong lúc vô tình biết được, trong cung có trộm, Ngự Thiện Phòng mất đi mấy bao muối. Lúc đầu có một chút, sau đó chính là một bao lại một bao.”
“Muối có thể làm tuyết tan, thần thiếp nhớ tới lãnh cung đọng ít tuyết, nên suy đoán hai chuyện này có liên hệ gì đó hay không, không ngờ lại phát hiện mấy thứ này. Nhưng đây là cái gì, thần thiếp kiến thức nông cạn nên kh...”
Lời tuy là nói như thế, nhưng trong lòng Cố Linh Quân vẫn là sinh ra tý kính trọng.
Tri thức nông cạn?! Vậy người nhìn không ra cái gì như nàng thì gọi là gì?!
Ngẩn người một lát, nàng phát hiện sắc mặt người xung quanh đều đã thay đổi, như chìm vào đại địch.
Im lặng hồi lâu, lúc này Tiêu Dục Hành mới mở miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Đưa Quý Phi và Lăng tần hồi cung.”
Lăng Hựu Tình giật mình, nàng lo lắng khám sát rất lâu mới bắt được người phá rối trong cung, giờ phơi bày ra tất cả lại hoàn toàn không có khen thưởng hay làm Hoàng Thượng nhìn nàng với một con mắt khác.
Nét mặt khống chế không được toát ra thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể rời đi.
Đi ngang qua Cố Linh Quân, còn cố tình liếc liếc xem thường.
Tuy Cố Linh Quân cũng sợ hãi, nhưng giờ phút này lại không muốn rời đi. Có lẽ là mấy ngay nay Tiêu Dục Hành dung túng làm lá gan của nàng lớn lên, công nhiên kháng chỉ.
Tay nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của hắn, thương nghị nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp không đi, được không?”
Cố Tông Võ đứng sau lưng bỗng bước lên phía trước, kéo xuống tay nàng, dùng giọng điệu không cho phép cự tuyệt nói: “Kiều Kiều nghe lời, đi về trước đi.”
Lại hơi hơi nghiêng người, nói: “Tranh Nhi, đưa muội muội ngươi trở về.”
Cố Linh Quân ngây người vài giây, mới phản ứng lại đây “Muội muội” chính là nàng. Không tình nguyện mà nhìn về phía “Ca ca”, lại phát hiện biểu tình trên mặt hắn không kiên nhẫn kèm theo ghét bỏ?
Cố Linh Quân: “???”
Tuy Cố Tranh không muốn, nhưng cũng chỉ có thể làm theo, nhìn nàng nói: “Nương nương thỉnh trở về.”
Cố Linh Quân mới vừa xoay người đi nửa bước, thì nghe được tiểu thái giám hét lên: “Bệ hạ kêu nương nương rời đi, có phải là sợ nương nương biết chân tướng, không ngờ người bên gối lại là máu lạnh vô tình, thô bạo tàn khốc như thế? Ngay cả chính huynh đệ ruột thịt cũng hạ độc thủ được?”
Người của Tấn Vương?!!!
Cố Linh Quân dừng lại bước chân, suy đoán.
Cố Tông Võ nhịn không được bước nhanh về phía trước, một chân đá vào ngực tiểu thái giám, tức giận nói: “Ngươi ở đây nói hươu nói vượn cái gì?”
Tiểu thái giám ngã xuống đất, tay che lại ngực, mặt lộ vẻ thống khổ, lại vẫn thở phì phò nói: “Cố tướng quân... Ngài trung can nghĩa đảm, nhưng lại chỉ biết ngu trung... Thờ kính tên đê tiện tiểu nhân này… Hắn làm sao xứng làm... Làm vua của một nước kia chứ...”
“Huống chi... Ngôi vị hoàng đế này của hắn, là... Là đoạt tới, Cố tướng quân còn nhớ rõ Khang... Khang Vương?”
Cố Tông Võ tức giận càng tăng lên, đang muốn mở miệng, lại bị Tiêu Dục Hành ngăn lại.
Chỉ thấy Tiêu Dục Hành đi lên trước, ngừng ở tiểu thái giám hai bước chân, cúi đầu nhìn hắn, trong mắt như băng tuyết ngàn năm không tan, gằn từng chữ một nói: “Không có Khang Vương, chỉ có tội nhân Tiêu Dục Tu.”
Hết chương 37
Cố Linh Quân đi bên cạnh Tiêu Dục Hành, bị mọi người vây quanh, phía sau còn kéo theo một cái đuôi thật dài.
Nét mặt của đám người đó đều thể hiện sự tươi cười đầy khéo léo, thỉnh thoảng còn kề tai nói nhỏ.
Cũng không biết có phải hay không vì phối hợp với nàng, mà bước chân của Tiêu Dục Hành chỉ bằng một nửa so với ngày thường. Mọi người đi hết nửa ngày, khó khăn lắm mới đi chưa đến một nửa vườn mai.
Người xung quanh dường như đều biến mất, trong trời đất băng tuyết này chỉ còn lại có hai người bọn họ, tốc độ nhảy của trái tim trong lồng ngực càng lúc càng nhanh.
Nàng khoác áo choàng dày rộng, che giấu hai bàn tay đang nắm lấy nhau, chỉ là nhẹ nhàng nắm, như gần như xa, nếu không có độ ấm, Cố Linh Quân sẽ cho rằng đây là ảo giác.
Giống như vừa rồi, nàng bị hòn chôn trong nền tuyết vấp ngã, Tiêu Dục Hành tay mắt lanh lẹ, đỡ nàng đứng thẳng.
Có lẽ là giấc mơ hồi sáng kéo dài đến tận bây giờ, có lẽ là vừa mới nãy bị Cố Tranh quấy nhiễu nên đầu óc có chút hỗn loạn. Đầu óc của nàng nóng lên, mơ màng hồ đồ, tránh thoát bàn tay đang vịn đỡ cánh tay nàng, sau đó nhét bàn tay mình vào trọn trong lòng bàn tay Tiêu Dục Hành.
Chờ Cố Linh Quân phản ứng lại đây, vẻ mặt nàng đã trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Dục Hành ánh mắt nặng nề, nhìn nàng thật sâu, quan tâm lo lắng nói câu: “Không sao, tiếp tục đi.”
Nhưng tay lại nắm chặt không buông.
Hai người khoác áo choàng dày, trùng hợp che lắp phần tay, cũng che tầm mắt một đám người phía sau, bọn họ chỉ cho rằng bệ hạ và Quý Phi chỉ là thân mật dựa sát vào nhau đi gần cho ấm.
Chỉ có hai cung nhân đi đằng trước kia, quay đầu lại nhìn, trong mắt có hơi hơi kinh ngạc.
Lần đầu tiên Cố Linh Quân hy vọng… Con đường này có thể không có khúc cuối, cứ như vậy đi xuống mãi là được.
***
Cố Linh Quân từng tổng kết ra một định luật, mỗi khi nàng chờ mong đừng có người tới quấy rầy hoặc là không hy vọng nhìn thấy người nào đó… Thì, giây tiếp theo người này sẽ xuất hiện.
Giống như có người cố tình sắp xếp vậy.
Quả nhiên, trong lòng vừa mới dâng lên ý nghĩ này, thì phía sau đã truyền đến một trận ồn ào. Từ xa dần dần tiến tới gần bọn họ.
Tiêu Dục Hành buông tay nàng ra, quay đầu lại nhìn.
Thấy có một người bị đuổi theo, nghiêng ngả lảo đảo chạy vội, như muốn chạy ngược trở về, nhưng lại bị nhóm người kia vây quanh buộc hắn phải đi về phía trước.
Biến cố này lập tức khiến cho cung nhân hoảng loạn, trong nháy mắt, đoàn người đi phía sau đều xông tới, hô lớn: “Hộ giá”.
Thật ra, ngắm mai có đến mấy vị võ tướng, cho nên không cần quá mức lo lắng đến sự an toàn, họ cũng không mang theo thị vệ đi cùng. Cho đến khi người nọ bị cưỡng chế đè xuống quỳ gối trước mặt, mọi người mới phát hiện, chỉ là một tiểu thái giám, dáng người suy nhược, sắc mặt tái nhợt.
Tiêu Dục Hành nhíu mày: “Chuyện gì?!”
Trương Đức Phúc cũng là vẻ mặt sốt ruột, đang muốn tra hỏi tiểu thái giám này, nhưng ông chưa kịp mở miệng, thì có một giọng nữ dịu dàng từ phía sau mọi người truyền đến.
“Thần thiếp xin Bệ hạ thứ tội.”
Đám người tự động nhường ra một con đường, thì thấy một nữ tử chậm rãi đi tới.
Đón ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng ta đi cũng không nhanh không chậm, nét mặt lại nhàn nhạt tươi cười, đi đến phía trước, hành lễ đúng tiêu chuẩn.
Người nữ tử này không ai khác chính là Lăng Hựu Tình.
Trương Đức Phúc híp mắt nhìn nhìn, bước lên hỏi: “Lăng tần, đây là có chuyện gì?!”
Lăng Hựu Tình giương mắt, nhìn Cố Linh Quân, lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Dục Hành, nói: “Trong khoảng thời gian này, trong cung có chút tin đồn nhảm nhí, nói là...”
Dừng một chút lại nói tiếp: “Khiến chúng tỷ muội hậu cung không được an bình. Thần thiếp bất tài, chủ động ôm việc này vào người, hy vọng tra ra chân tướng. Lại mong có thể vì bệ hạ và nương nương giải ưu sầu.”
“Tấm lòng lương thiện không phụ lòng người, trải qua mấy ngày điều tra, cuối cùng thần thiếp cũng bắt được người đứng sau lưng phá rối. Hôm nay đang lúc bắt giữ hắn thì lại xảy ra chút việc ngoài ý muốn, một đường đuổi theo đến tận đây, quấy nhiễu hứng thú của bệ hạ và nương nương, còn thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Đặng công công vừa nghe vừa nhịn không được âm thầm lắc đầu, Lăng tần rõ ràng nói dối.
Tư thế vừa rồi không phải ngoài ý muốn, mà là nàng ta muốn chạy vào nơi này, nhiều người như vậy còn bắt không được một tiểu thái giám? Còn tình cờ như vậy, đuổi người đuổi tới tận nơi này?
Rõ ràng là cố ý ép hắn ta chạy đến con đường này, cũng may mọi người cùng nhau bắt lấy, không đế tên thái giám này làm hại Hoàng Thượng và Quý Pji.
Lục Trúc cũng nhăn mặt, nàng biết mà, Lăng tần nhất định là không có lòng tốt. Hôm nay biểu thiếu gia nhà nàng quay trở lại kinh thành, nói như thế nào Cố gia bọn họ cũng là vai chính. Bắt trộm sớm không bắt trễ không bắt, lại canh ngay lúc này bắt, đây là làm cho ai xem!?
Đặng công công và Lục Trúc không hẹn mà cùng đối diện tầm mắt, lẫn nhau trong mắt đều thấy được hai chữ viết hoa… Tâm cơ!
***
“Đây là có chuyện gì?” Thấy Tiêu Dục Hành im lặng không nói, Cố Linh Quân mở miệng hỏi.
Lăng Hựu Tình có chút không tình nguyện dời đi tầm mắt, trả lời: “Thưa nương nương, chân tướng việc này ra sao… Chỉ sợ còn cần mời Hoàng Thượng dời bước đến lãnh cung..”
Nói xong lại nhìn ra sau, làm như mới phát hiện còn có người ngoài ở, mặt lộ ra vẻ ảo não.
Phía sau, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều nghe được những lời đồn thổi đó, sau khi nghe Lăng Hựu Tình nói thì càng gợi lên hứng thú. Nhưng dù sao cũng là việc nhà của hoàng đế, tuy tò mò, cũng không thể chói lọi đi theo, đều tự giác tránh xa rời khỏi nơi này.
Mà nàng và Tiêu Dục Hành lại đi theo Lăng Hựu Tình đến lãnh cung. Phía sau, còn người lo lắng an nguy của nữ nhi nhà mình tò tò đi theo, chính là Cố Tông Võ, nhưng không biết tại sao Cố Tranh cũng đi theo.
Tiểu thái giám bị đè trói vẫn luôn cúi đầu, không có một chút phản ứng, nhưng gần đến lãnh cung, lại liều mạng giãy giụa.
Bề ngoài thoạt nhìn suy yếu, nhưng sức lực lại không nhỏ, thấy thái giám đè trói bản thân vừa lơ đãng, ngược lại làm hắn có cơ hội tránh thoát chạy lên phía trước vài bước.
Vội vàng đuổi theo sử dụng chút lực, nửa gương mặt của tiểu thái giam kia đều bị chôn ở trong nền đất ngập tuyết.
Lại lần nữa bước vào lãnh cung, sóng lưng Cố Linh Quân nổi lên một chút lạnh lẽo, theo bản năng nhích lại gần Tiêu Dục Hành.
Trong lòng âm thầm suy đoán, chắc đây là lần đầu tiên hắn tới lãnh cung.
Lăng Hựu Tình dừng lại trước cửa một tòa cung điện, ra lệnh cho cung nhân đẩy cửa ra, xoay người nói: “Đây là nơi Thẩm tiệp dư bị biếm vào, tinh thần nàng có chút thất thường, cả ngày điên điên khùng khùng, nhưng đoạn thời gian này, ngược lại rất an tĩnh.”
Việc này Cố Linh Quân nghe qua, tập trung tinh thần chờ nàng ta nói tiếp.
Lăng Hựu Tình lại vẫy vẫy tay, kêu hai thái giám lại gần, dựa lỗ tai gần nói vài câu.
Hai thái giám gật gật đầu, đi vào phía trong, nhưng một hồi đã ra tới, hai người đang hợp sức khiêng một thứ gì đó.
Đợi đến khi buông ra, Cố Linh Quân nhìn thấy rõ, đồng tử phóng to, sợ tới mức lui ra sau một bước, không khéo một chân đạp lên chân Cố Tranh đang đứng phía sau nàng.
Cố Linh Quân: “...”
Quả nhiên là cố ý đến gần nàng, đứng ở phía sau lừng nàng khi nào vậy!?
Vì nhìn cẩn thận mới bước lên một bước, Cố Tranh: “...”
Thứ hai thái giám khiêng ra tới chính là một cái chăn bông bị cuộn thành đoàn, bên ngoài dùng dây thừng buộc chặt, một đầu còn lộ ra gương mặt người, đã trắng bệch không chút máu. Nếu không phải vẫn còn có hơi thở mỏng manh phập phồng, thì sẽ nghĩ lầm người này đã qua đời.
Lăng Hựu Tình cúi đầu nhíu nhíu mày: “Tiểu thái giám này chính là người trông coi Thẩm tiệp dư, nhưng lại tra tấn nàng ta thành như thế, tất cả cũng bởi vì nàng ta vô tình phát hiện chuyện hắn lén làm sau lưng.”
“Thần thiếp vô tình điều tra được, nơi Thẩm tiệp dư ở là nơi hẻo lánh nhất lãnh cung, tuyết đọng đều ít hơn so với nơi khác. Sau khi cẩn thận quan sát, mới phát hiện này mấy chỗ đó chứ bí mật động trời.”
Cố Linh Quân tràn đầy tò mò: “Là gì?”
Lăng Hựu Tình trong lòng đắc ý lại nhiều thêm một phân, nhìn Cố Linh Quân cười nói: “Nương nương không cần gấp, đi theo thần thiếp sẽ biết.”
Nói xong, là đầu bước vào trong viện, Tiêu Dục Hành từ đầu đến đuôi vẫn luôn im lặng cũng đi theo vào trong.
Lăng Hựu Tình đi đến trước một bức tường, dùng ánh mắt ra lệnh, đã có cung nhân chạy lên, phủi sạch lớp tuyết đọng.
Dần dần lộ ra một bức vẽ bùa ma cổ quái, hình như là dùng màu thuốc trần bì thuốc vẽ lên.
“Đây là chỗ thứ nhất.”
Lăng Hựu Tình nói xong lại ra ngoài viện, đi đến một cung điện khác, ở cạnh giếng cạn là chỗ thứ hai.
Tiếp theo lại lần lượt tìm được nơi thứ 3, thứ tư ở nhiều vị trí khác nhau.
Cuối cùng đi vào trước cửa cung điện khác, Cố Linh Quân cảm thấy có chút quen thuộc. Lăng Hựu Tình dẫn đầu vào trong, Tiêu Dục Hành lại dừng bước chân, đứng ở ngoài cửa.
Lăng Hựu Tình khó hiểu, kêu một tiếng: “Bệ hạ?”
Cố Linh Quân cũng quay đầu, lại chú ý tới, không trung bắt đầu rơi tuyết.
Lãnh cung vốn chính là hoang vắng, liên tiếp nhìn mấy chỗ vẽ bùa đầy cổ quái, đáy lòng mọi người đã có chút lạnh. Mà giờ phút này, tiểu thái giám vẫn luôn cúi đầu lại từ từ lớn giọng cười rộ lên, phát ra tiếng cười không giống người thường, bén nhọn lại có chút đáng sợ.
“Bệ hạ sợ sao? Sao lại không dám đi vào?” Tiểu thái giám ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm.
Tiêu Dục Hành nhìn thẳng vào mắt hắn, không nói một lời.
“Thần thiếp gần như tìm khắp lãnh cung, phát hiện có năm vị trí vẽ hình bùa kỳ lạ.” Lăng Hựu Tình nói.
“Thần thiếp trong lúc vô tình biết được, trong cung có trộm, Ngự Thiện Phòng mất đi mấy bao muối. Lúc đầu có một chút, sau đó chính là một bao lại một bao.”
“Muối có thể làm tuyết tan, thần thiếp nhớ tới lãnh cung đọng ít tuyết, nên suy đoán hai chuyện này có liên hệ gì đó hay không, không ngờ lại phát hiện mấy thứ này. Nhưng đây là cái gì, thần thiếp kiến thức nông cạn nên kh...”
Lời tuy là nói như thế, nhưng trong lòng Cố Linh Quân vẫn là sinh ra tý kính trọng.
Tri thức nông cạn?! Vậy người nhìn không ra cái gì như nàng thì gọi là gì?!
Ngẩn người một lát, nàng phát hiện sắc mặt người xung quanh đều đã thay đổi, như chìm vào đại địch.
Im lặng hồi lâu, lúc này Tiêu Dục Hành mới mở miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Đưa Quý Phi và Lăng tần hồi cung.”
Lăng Hựu Tình giật mình, nàng lo lắng khám sát rất lâu mới bắt được người phá rối trong cung, giờ phơi bày ra tất cả lại hoàn toàn không có khen thưởng hay làm Hoàng Thượng nhìn nàng với một con mắt khác.
Nét mặt khống chế không được toát ra thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể rời đi.
Đi ngang qua Cố Linh Quân, còn cố tình liếc liếc xem thường.
Tuy Cố Linh Quân cũng sợ hãi, nhưng giờ phút này lại không muốn rời đi. Có lẽ là mấy ngay nay Tiêu Dục Hành dung túng làm lá gan của nàng lớn lên, công nhiên kháng chỉ.
Tay nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của hắn, thương nghị nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp không đi, được không?”
Cố Tông Võ đứng sau lưng bỗng bước lên phía trước, kéo xuống tay nàng, dùng giọng điệu không cho phép cự tuyệt nói: “Kiều Kiều nghe lời, đi về trước đi.”
Lại hơi hơi nghiêng người, nói: “Tranh Nhi, đưa muội muội ngươi trở về.”
Cố Linh Quân ngây người vài giây, mới phản ứng lại đây “Muội muội” chính là nàng. Không tình nguyện mà nhìn về phía “Ca ca”, lại phát hiện biểu tình trên mặt hắn không kiên nhẫn kèm theo ghét bỏ?
Cố Linh Quân: “???”
Tuy Cố Tranh không muốn, nhưng cũng chỉ có thể làm theo, nhìn nàng nói: “Nương nương thỉnh trở về.”
Cố Linh Quân mới vừa xoay người đi nửa bước, thì nghe được tiểu thái giám hét lên: “Bệ hạ kêu nương nương rời đi, có phải là sợ nương nương biết chân tướng, không ngờ người bên gối lại là máu lạnh vô tình, thô bạo tàn khốc như thế? Ngay cả chính huynh đệ ruột thịt cũng hạ độc thủ được?”
Người của Tấn Vương?!!!
Cố Linh Quân dừng lại bước chân, suy đoán.
Cố Tông Võ nhịn không được bước nhanh về phía trước, một chân đá vào ngực tiểu thái giám, tức giận nói: “Ngươi ở đây nói hươu nói vượn cái gì?”
Tiểu thái giám ngã xuống đất, tay che lại ngực, mặt lộ vẻ thống khổ, lại vẫn thở phì phò nói: “Cố tướng quân... Ngài trung can nghĩa đảm, nhưng lại chỉ biết ngu trung... Thờ kính tên đê tiện tiểu nhân này… Hắn làm sao xứng làm... Làm vua của một nước kia chứ...”
“Huống chi... Ngôi vị hoàng đế này của hắn, là... Là đoạt tới, Cố tướng quân còn nhớ rõ Khang... Khang Vương?”
Cố Tông Võ tức giận càng tăng lên, đang muốn mở miệng, lại bị Tiêu Dục Hành ngăn lại.
Chỉ thấy Tiêu Dục Hành đi lên trước, ngừng ở tiểu thái giám hai bước chân, cúi đầu nhìn hắn, trong mắt như băng tuyết ngàn năm không tan, gằn từng chữ một nói: “Không có Khang Vương, chỉ có tội nhân Tiêu Dục Tu.”
Hết chương 37