Chương 36
Cố Linh Quân sớm đã quen làm bình hoa ở trong các bữa tiệc, cho nên nàng tưởng hôm nay cũng giống như những lần trước, treo lên nụ cười tươi trên mặt, đoan trang ngồi yên.
Nhưng vai chính hôm nay chính là Cố Tranh, Cố tiểu tướng quân mới vừa quay trở lại kinh thành, còn có ngàn tơ vạn sợi liên quan đến nàng, trong lúc mọi người nói chuyện vẫn là thỉnh thoảng sẽ bị nhắc tới.
Nếu là có người cẩn thận quan sát, thì sẽ phát hiện hôm nay nàng có chút khác thường, gương mặt vẫn luôn ửng đỏ.
Cố Linh Quân chưa bao giờ nếm thử một bữa tiệc cố gắng hết sức gồng người mà vẫn luôn bất an như thế, còn luôn ngóng trông sớm kết thúc.
Trong lòng chuẩn bị hết nửa ngày, nàng mới thở sâu, nói nặng thật cẩn thận: “Hoàng Thượng, sáng nay...”
Tiêu Dục Hành nghiêng đầu nhìn nàng.
Cố Linh Quân ngẩn ra, ngắt đoạn lại nói tiếp: “Sáng nay thần thiếp tưởng còn đang trong giấc mơ.”
Đáy mắt Tiêu Dục Hành nhiễm đầy ý cười, khóe môi hơi cong, môi mỏng phun ra hai chữ: “Trong giấc mơ?”
Cố Linh Quân ảo não cắn cắn môi trong vô thức.
Đúng vậy, ở trong giấc mơ… Nàng làm chuyện này với hắn, không phải nói rõ nàng có lòng dâm tà sao?!
“Đêm nay Quý Phi hãy từ từ giải thích sau.” Nghe xong câu cuối cùng trong lòng nàng, Tiêu Dục Hành nói một câu làm lòng nàng càng nặng trĩu.
Cố Linh Quân cúi đầu, từ bỏ giải thích, trong lòng tràn đầy bất an, hối hận, làm nàng có cảm giác bản thân là tên cướp bá đạo độc ác, không những vào nhà cướp của, còn cưỡng bức gái nhà lành.
Nàng không thấy được chính là, sau khi nghe câu “cưỡng bức gái nhà lành” nụ cười trên mặt Tiêu Dục Hành càng đậm.
Cố Tranh ngồi phía dưới, thu hết tất cả vào đáy mắt, hơi khép mắt cúi đầu, lộ ra một nụ cười châm chọc nghiền ngẫm.
***
Cố Linh Quân còn tưởng rằng, chờ đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người ai về nhà nấy. Rốt cuộc mùa đông lạnh giá, trời tuyết đất đóng băng, cũng không có hoạt động giải trí gì.
Nhưng đến khi biết được còn có hoạt động ngắm mai, Cố Linh Quân cảm thấy bản thân mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Nàng dời ánh mắt hy vọng ký thác ở trên người Cố Tông Võ, theo lý một đám quân nhân chắc là không có hứng thú gì với mấy vụ văn nhã này mới đúng.
Nhưng mà không ngờ, Cố Tông Võ lại vô cùng hứng thú, sang sảng cười nói: “Thật tình cờ, thần ở Tây Bắc nhiều năm, vẫn luôn đều nhìn thấy cát bụi hoang sơ, cũng đã rất nhiều năm không được ngắm mai rồi. Hôm nay chúng ta học theo đám văn nhân, học đòi văn vẻ một chút, hahaha.”
Cố Linh Quân vào vườn mai, cố ý đi chậm vài bước, kéo ra một khoảng cách với đám người Tiêu Dục Hành.
Tuy không có hứng thú, nhưng vừa đặt chân vào vườn mai, hai mắt Cố Linh Quân vẫn là nhịn không được trước sáng ngời ngợi.
Tối qua tuyết đổ suốt đêm, bao phủ toàn bộ mặt đất, lớp tuyết dầy gần năm centimet. Tuy đã sau giờ ngọ, nhưng ánh sáng mùa đông cũng không gây khó chịu, mà ngược lại càng thêm ấm áp phần nào.
Hoa mai khắp vườn đã nở hơn phân nửa, giữa phông cảnh trắng xoá xuất hiện những đóa hoa mai màu hồng đào, vô cùng độc đáo.
Không khó để nhìn ra người làm vường đã cẩn thận chăm sóc chúng nhường nào, nhiều đóa hoa mai đều lớn nhỏ bằng nhau, chia thành từng khoảng cách thích hợp.
Cố Linh Quân duỗi tay chạm vào, lớp tuyết dính trên đóa hoa mai màu hồng đào rơi xuống trong tay nàng, lạnh đến mức làm nàng run rẩy toàn thân.
Lục Trúc lấy ra áo khoác lông cáo, choàng lên người nàng, đứng bên cạnh cẩn thận nâng đỡ không làm nàng té ngã.
Thật ra, đáng lẽ xung quanh Cố Linh Quân phải có bóng dáng của đám người kia, nhưng nàng cố ý né tránh, nên dần dần rơi lại phía sau. Vườn mai chiếm cứ một địa phương khá rộng lớn, Cố Linh Quân đi tới đi tới nữa, ngược lại thành con đường mê cung, chỉ có thể xa xa nghe được âm thanh nói chuyện với nhau.
Tuy còn có hai ba cung nữ và thái giám đi theo, nhưng trong lòng Lục Trúc vẫn sinh ra chút lo lắng: “Nương nương, chúng ta đừng đi vào quá sâu, hay là tìm nhóm người Hoàng Thượng đi.”
Cố Linh Quân suy nghĩ một chút, gật gật đầu, quay đầu lại thì phát hiện không biết khi nào có một người đứng ở khoảng cách mười mét phía sau nàng, đang nhìn chằm chằm vào người nàng.
Cố Linh Quân đến gần, trong lòng cân nhắc, không biết nên xưng hô như thế nào, cuối cùng vẫn là khách sáo gọi một tiếg: “Cố tiểu tướng quân.”
Cố Tranh nhìn thiếu nữ trước mắt, giữa lớp áo khoác lông xù xù lộ ra gương mặt nhỏ, màu da như hòa hợp làm một với khoảng tuyết trắng phía sau, hơi hơi hích hích cái mũi, hình như là bị gió thổi nên cứ hít hà mãi, cũng có chút đỏ.
Ăn khớp với gương mặt trong trí nhớ của hắn, nhưng lại có cảm giác lạ lẫm, cũng cao không ít.
Duy nhất tính tình không coi ai ra gì, đôi mắt nhìn ai cũng như nhìn một con kiến, giờ phút này chỉ là tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.
Cố Tranh áp xuống kinh ngạc trong lòng, cung kính mà trả lời một câu: “Quý Phi nương nương.”
Lục Trúc đứng bên cạnh vừa vui lại vừa lo lắng: “Biểu thiếu gia.”
Cố Tranh cũng nhìn nàng gật đầu.
“Sao nương nương không đi chung với Hoàng Thượng?” Cố Tranh và Cố Linh Quân cùng nhau sóng vai đi trở về, khoảng cách trung gian có thể chứa được hai ba người.
Nhắc tới Tiêu Dục Hành, gương mặt nàng nhịn không được có chút nóng lên, tùy tiện tìm lý do ậm ừ trả lời: “Đi đi thì bị lạc.”
“Nương nương vào cung cũng có một đoạn thời gian, lần trước gặp mặt, hình như là sinh nhật của *thúc phụ vào 5 năm trước.” Cố Tranh nói.
*Thúc phụ: Thúc – Chú; Phụ - Cha (nghĩa là người chú có địa vị ngang như người cha trong lòng).
“Ừ!” Trả lời cho qua, trong lòng Cố Linh Quân lại nảy sinh ra chút ngờ vực, trong đầu điên cuồng cố gắng nhớ lại quá khứ có dính dáng tới Cố Tranh.
…Không có kết quả, trừ bỏ thân phận của hắn, còn lại đều trống rỗng.
Lại cố gắng nhớ lại nguyên tác cốt truyện, nhưng cũng không biết có phải là vì xuyên qua lâu quá hay không, mà giờ nàng đã không còn nhớ tới bất kỳ thông tin có ích nào.
Trong lòng hoảng loạn dần dần khuếch tán, Cố Linh Quân ầm thầm liếc mắt nhìn người nam nhân đang đi bên cạnh, nhịn không được âm thầm suy đoán.
Cố Tranh và nguyên chủ là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành, lại có thêm một thân phận là phu quân nuôi từ bé, lại kết hợp với phản ứng và giọng điệu vừa rồi…
Hay là… Từng có một đoạn tình với nguyên chủ?
Có khi nào là Tương Vương tưởng nhớ, nhưng thần nữ không quan tâm?
Nghĩ vậy, Cố Linh Quân trộm dịch hai bước ra bên ngoài, kéo giãn khoảng cách.
Nàng không cần nam phụ si tình.
Động tác nhỏ này đương nhiên dừng ở trong mắt Cố Tranh, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng, nhưng chỉ là chợt lóe mà qua, không có bất kỳ ai chú ý tới.
Bên tai hình như lại vang lên giọng đầy trẻ con của thiếu nữ không chút nào che giấu ghét bỏ: “Cố Tranh, ngươi đừng cho rằng ngươi được phụ thân ta thu dưỡng là có thể bay lên cành làm phượng hoàng? Đừng quên thân phận của ngươi, muốn làm ca ca của ta hả? Ngươi không xứng!”
Vây xung quanh người nàng là một đám hài tử, đang cười nhạo chế giễu, cũng hùa theo sôi nổi mở miệng trào phúng hắn.
“Không phải là sự thật sao? Con của thiếp chính là con của thiếp, nhìn hắn là biết ngay không giống con chính thất như chúng ta, thứ *tiện loại.”
*Tiện loại: là thế hệ sau của những người có thân phận thấp kém.
“Ê, nghe nói phụ mẫu của ngươi đều không cần ngươi, có thật hay không?!”
“Cố Tranh, ngươi đi tòng quân đừng sợ tới mức té từ trên ngựa té xuống nha, mất mặt Cố gia, mất mặt cả vương triều Đại Chu!!!”
Nghe mọi người nói những lời độc ác cười nhạo, thiếu nữ không những không có ngăn lại, ngược lại càng cười đến thoải mái.
......
Nhớ tới quá khứ, ánh mắt Cố Tranh lại lạnh thêm vài phần, nhưng nhiều năm trong quân đã rèn luyện ra tuyệt chiêu che giấu cảm xúc của bản thân, mỉm cười hỏi: “Nương nương ở trong cung sống tốt không?”
Cố Linh Quân trong lòng lộp bộp… Tới, giọng điệu này, biểu tình này, giống y chang Tấn Vương luôn!
Nói vậy cũng đúng, từ nhỏ bị thu dưỡng, còn gắn bó cả tuổi thơ với nguyên chủ, thanh mai trúc mã nha, tình cảm nhất định thâm sâu. Diện mạo của hai người lại hơn người như thế, cũng không phải là không có khả năng nảy sinh ra chút tình cảm khác thường nào.
Hơn nữa, không phải còn có thân phân phu quân nuôi từ bé sao?! Có lẽ là từ nhỏ đã nhận định, không ngờ nửa đường xảy ra biến cố… Haizzz, cũng là người đáng thương...
Cố Linh Quân đứng ở góc độ người ngoài cuộc, nhịn không được sinh ra tí thương hại, giọng điệu cũng dịu đi một phần: “Ta ở trong cung sống khá tốt, bệ hạ đối với ta là trăm ngàn yêu thương cưng chiều, ta...”
Nói đến một nửa lại cúi đầu, lộ ra biểu tình thẹn thùng.
Dù có chút đồng tình, nhưng Cố Linh Quân cũng không muốn dính dáng gì đến hắn.
Cố Tranh cười nói: “Phải không? Vậy thật đúng là không ngờ tới...”
Không ngờ tới?
Chẳng lẽ trong tưởng tượng của hắn, nguyên chủ phải khóc lóc nhào vào trong lòng ngực của hắn, hai người ôm nhau, cảm khái chuyện đời trêu người sao?
Cố Linh Quân càng nghĩ càng lo lắng, Cố Tranh đột ngột xuất hiện ở phía sau lưng nàng, nói vậy cũng không phải là ngoài ý muốn, nhất định là vẫn luôn chú ý, cố ý tới tìm nàng.
Tuy không phải trai đơn gái chiếc, nhưng quan hệ và thân phận giữa hai người chung quy là đặc thù, nếu lúc này bị người khác thấy, cũng không biết sẽ bị đồn thổi như thế nào nữa.
Nhưng mà, người thường thường sợ cái gì thì tới cái đó, Cố Linh Quân vừa mới ở trong lòng nghĩ như vậy, thì đã nghe được giọng nói đầy quen thuộc của Đặng công công…
“Nương nương ở kia!”
Cố Linh Quân vừa nhấc mắt, thì thấy một đám người xuất hiện phía trước, dẫn đầu chính là Tiêu Dục Hành.
Cố Linh Quân: “...” Trời muốn diệt ta!
***
Cố Linh Quân nỗ lực khống chế biểu tình trên mặt, nhưng lúc đi đến bên cạnh Tiêu Dục Hành vẫn là nhịn không được sinh ra loại cảm giác chột dạ như yêu đương vụng trộm bị trượng phu bắt được vậy.
Làm chuyện tốt mà không biết, Đặng công công dùng vẻ mặt tò mò, dừng ở trên người nàng và Cố Tranh: “Nương nương đi đâu vậy? Sai lại ở chung một chỗ với Cố tiểu tướng quân…”
Cố Tranh cũng đi tới, vẻ mặt bằng phẳng, cung kính mà hành lễ: “Mới vừa rồi thần cùng mọi người tách ra, một mình đi sang hướng khác, trùng hợp gặp được nương nương, nên đành kết bạn đi tìm mọi người.”
Cố Tông Võ cũng đi ra, cười vỗ vỗ bả vai Cố Tranh: “Đừng giải thích nhiều, hai huynh muội các ngươi cũng đã lâu không gặp, tâm sự đủ chưa?”
Cố Tranh mỉm cười gật gật đầu.
Đám người đứng phía sau trong lòng suy đoán bậy bạ, nghe xong thì bừng tỉnh, đều đã quên, bọn họ còn có tầng thân phận này.
Cố Linh Quân nhẹ nhàng thở ra, giương mắt nhìn Tiêu Dục Hành, trùng hợp hắn cũng cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người giao tiếp với nhau.
Cố Linh Quân trừng lớn đôi mắt, cắn cắn môi, trong lòng lại điên cuồng hò hét …
- -- “Hoàng Thượng trăm triệu lần đừng nghĩ bậy!”
- -- “Thần thiếp thật sự không có dính dáng gì đến hắn!”. Đọc ?r?yện hay ?ại { T??? T?U??N.?N }
- -- “Lòng thần thiếp chỉ có ngài, nguyện trung thành với ngài, trời đất chứng giám!”
......
Cố Linh Quân nỗ lực chớp đôi mắt, hy vọng có thể thông qua ánh mắt truyền ý nghĩ cho Tiêu Dục Hành biết.
Tiêu Dục Hành cười cười, duỗi tay giúp nàng khép lại cổ áo khoác có chút rời rạc, dịu dàng nói: “Theo sát, đừng để đi lạc nữa.”
Cố Linh Quân khóe miệng cong lên, gật gật đầu.
Dưới khung cảnh tuyết trắng hoa mai mày hồng đào, có một đôi nam nữ diện mạo hơn người, khí chất như thần tiên, chắc chắn là trời đất tạo nên một đôi.
Cố Tranh nhìn nhìn, ánh mắt ám ám, nhíu mày, trong lòng nhịn không được sinh ra nghi hoặc.
Hoàng Thượng sáng suốt như thế, tại sao có thể nhìn trúng thứ ngu ngốc như Cố Linh Quân? Chẳng lẽ cũng bị lớp da bên ngoài này quyến rũ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Sân khấu nhỏ:
Cố Linh Quân: “Hình như ta có một nam phụ yêu mà không được! Haizzz, thật tội!”
Cố Tranh: “Ha!”
Hết chương 36
Nhưng vai chính hôm nay chính là Cố Tranh, Cố tiểu tướng quân mới vừa quay trở lại kinh thành, còn có ngàn tơ vạn sợi liên quan đến nàng, trong lúc mọi người nói chuyện vẫn là thỉnh thoảng sẽ bị nhắc tới.
Nếu là có người cẩn thận quan sát, thì sẽ phát hiện hôm nay nàng có chút khác thường, gương mặt vẫn luôn ửng đỏ.
Cố Linh Quân chưa bao giờ nếm thử một bữa tiệc cố gắng hết sức gồng người mà vẫn luôn bất an như thế, còn luôn ngóng trông sớm kết thúc.
Trong lòng chuẩn bị hết nửa ngày, nàng mới thở sâu, nói nặng thật cẩn thận: “Hoàng Thượng, sáng nay...”
Tiêu Dục Hành nghiêng đầu nhìn nàng.
Cố Linh Quân ngẩn ra, ngắt đoạn lại nói tiếp: “Sáng nay thần thiếp tưởng còn đang trong giấc mơ.”
Đáy mắt Tiêu Dục Hành nhiễm đầy ý cười, khóe môi hơi cong, môi mỏng phun ra hai chữ: “Trong giấc mơ?”
Cố Linh Quân ảo não cắn cắn môi trong vô thức.
Đúng vậy, ở trong giấc mơ… Nàng làm chuyện này với hắn, không phải nói rõ nàng có lòng dâm tà sao?!
“Đêm nay Quý Phi hãy từ từ giải thích sau.” Nghe xong câu cuối cùng trong lòng nàng, Tiêu Dục Hành nói một câu làm lòng nàng càng nặng trĩu.
Cố Linh Quân cúi đầu, từ bỏ giải thích, trong lòng tràn đầy bất an, hối hận, làm nàng có cảm giác bản thân là tên cướp bá đạo độc ác, không những vào nhà cướp của, còn cưỡng bức gái nhà lành.
Nàng không thấy được chính là, sau khi nghe câu “cưỡng bức gái nhà lành” nụ cười trên mặt Tiêu Dục Hành càng đậm.
Cố Tranh ngồi phía dưới, thu hết tất cả vào đáy mắt, hơi khép mắt cúi đầu, lộ ra một nụ cười châm chọc nghiền ngẫm.
***
Cố Linh Quân còn tưởng rằng, chờ đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người ai về nhà nấy. Rốt cuộc mùa đông lạnh giá, trời tuyết đất đóng băng, cũng không có hoạt động giải trí gì.
Nhưng đến khi biết được còn có hoạt động ngắm mai, Cố Linh Quân cảm thấy bản thân mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Nàng dời ánh mắt hy vọng ký thác ở trên người Cố Tông Võ, theo lý một đám quân nhân chắc là không có hứng thú gì với mấy vụ văn nhã này mới đúng.
Nhưng mà không ngờ, Cố Tông Võ lại vô cùng hứng thú, sang sảng cười nói: “Thật tình cờ, thần ở Tây Bắc nhiều năm, vẫn luôn đều nhìn thấy cát bụi hoang sơ, cũng đã rất nhiều năm không được ngắm mai rồi. Hôm nay chúng ta học theo đám văn nhân, học đòi văn vẻ một chút, hahaha.”
Cố Linh Quân vào vườn mai, cố ý đi chậm vài bước, kéo ra một khoảng cách với đám người Tiêu Dục Hành.
Tuy không có hứng thú, nhưng vừa đặt chân vào vườn mai, hai mắt Cố Linh Quân vẫn là nhịn không được trước sáng ngời ngợi.
Tối qua tuyết đổ suốt đêm, bao phủ toàn bộ mặt đất, lớp tuyết dầy gần năm centimet. Tuy đã sau giờ ngọ, nhưng ánh sáng mùa đông cũng không gây khó chịu, mà ngược lại càng thêm ấm áp phần nào.
Hoa mai khắp vườn đã nở hơn phân nửa, giữa phông cảnh trắng xoá xuất hiện những đóa hoa mai màu hồng đào, vô cùng độc đáo.
Không khó để nhìn ra người làm vường đã cẩn thận chăm sóc chúng nhường nào, nhiều đóa hoa mai đều lớn nhỏ bằng nhau, chia thành từng khoảng cách thích hợp.
Cố Linh Quân duỗi tay chạm vào, lớp tuyết dính trên đóa hoa mai màu hồng đào rơi xuống trong tay nàng, lạnh đến mức làm nàng run rẩy toàn thân.
Lục Trúc lấy ra áo khoác lông cáo, choàng lên người nàng, đứng bên cạnh cẩn thận nâng đỡ không làm nàng té ngã.
Thật ra, đáng lẽ xung quanh Cố Linh Quân phải có bóng dáng của đám người kia, nhưng nàng cố ý né tránh, nên dần dần rơi lại phía sau. Vườn mai chiếm cứ một địa phương khá rộng lớn, Cố Linh Quân đi tới đi tới nữa, ngược lại thành con đường mê cung, chỉ có thể xa xa nghe được âm thanh nói chuyện với nhau.
Tuy còn có hai ba cung nữ và thái giám đi theo, nhưng trong lòng Lục Trúc vẫn sinh ra chút lo lắng: “Nương nương, chúng ta đừng đi vào quá sâu, hay là tìm nhóm người Hoàng Thượng đi.”
Cố Linh Quân suy nghĩ một chút, gật gật đầu, quay đầu lại thì phát hiện không biết khi nào có một người đứng ở khoảng cách mười mét phía sau nàng, đang nhìn chằm chằm vào người nàng.
Cố Linh Quân đến gần, trong lòng cân nhắc, không biết nên xưng hô như thế nào, cuối cùng vẫn là khách sáo gọi một tiếg: “Cố tiểu tướng quân.”
Cố Tranh nhìn thiếu nữ trước mắt, giữa lớp áo khoác lông xù xù lộ ra gương mặt nhỏ, màu da như hòa hợp làm một với khoảng tuyết trắng phía sau, hơi hơi hích hích cái mũi, hình như là bị gió thổi nên cứ hít hà mãi, cũng có chút đỏ.
Ăn khớp với gương mặt trong trí nhớ của hắn, nhưng lại có cảm giác lạ lẫm, cũng cao không ít.
Duy nhất tính tình không coi ai ra gì, đôi mắt nhìn ai cũng như nhìn một con kiến, giờ phút này chỉ là tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.
Cố Tranh áp xuống kinh ngạc trong lòng, cung kính mà trả lời một câu: “Quý Phi nương nương.”
Lục Trúc đứng bên cạnh vừa vui lại vừa lo lắng: “Biểu thiếu gia.”
Cố Tranh cũng nhìn nàng gật đầu.
“Sao nương nương không đi chung với Hoàng Thượng?” Cố Tranh và Cố Linh Quân cùng nhau sóng vai đi trở về, khoảng cách trung gian có thể chứa được hai ba người.
Nhắc tới Tiêu Dục Hành, gương mặt nàng nhịn không được có chút nóng lên, tùy tiện tìm lý do ậm ừ trả lời: “Đi đi thì bị lạc.”
“Nương nương vào cung cũng có một đoạn thời gian, lần trước gặp mặt, hình như là sinh nhật của *thúc phụ vào 5 năm trước.” Cố Tranh nói.
*Thúc phụ: Thúc – Chú; Phụ - Cha (nghĩa là người chú có địa vị ngang như người cha trong lòng).
“Ừ!” Trả lời cho qua, trong lòng Cố Linh Quân lại nảy sinh ra chút ngờ vực, trong đầu điên cuồng cố gắng nhớ lại quá khứ có dính dáng tới Cố Tranh.
…Không có kết quả, trừ bỏ thân phận của hắn, còn lại đều trống rỗng.
Lại cố gắng nhớ lại nguyên tác cốt truyện, nhưng cũng không biết có phải là vì xuyên qua lâu quá hay không, mà giờ nàng đã không còn nhớ tới bất kỳ thông tin có ích nào.
Trong lòng hoảng loạn dần dần khuếch tán, Cố Linh Quân ầm thầm liếc mắt nhìn người nam nhân đang đi bên cạnh, nhịn không được âm thầm suy đoán.
Cố Tranh và nguyên chủ là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành, lại có thêm một thân phận là phu quân nuôi từ bé, lại kết hợp với phản ứng và giọng điệu vừa rồi…
Hay là… Từng có một đoạn tình với nguyên chủ?
Có khi nào là Tương Vương tưởng nhớ, nhưng thần nữ không quan tâm?
Nghĩ vậy, Cố Linh Quân trộm dịch hai bước ra bên ngoài, kéo giãn khoảng cách.
Nàng không cần nam phụ si tình.
Động tác nhỏ này đương nhiên dừng ở trong mắt Cố Tranh, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng, nhưng chỉ là chợt lóe mà qua, không có bất kỳ ai chú ý tới.
Bên tai hình như lại vang lên giọng đầy trẻ con của thiếu nữ không chút nào che giấu ghét bỏ: “Cố Tranh, ngươi đừng cho rằng ngươi được phụ thân ta thu dưỡng là có thể bay lên cành làm phượng hoàng? Đừng quên thân phận của ngươi, muốn làm ca ca của ta hả? Ngươi không xứng!”
Vây xung quanh người nàng là một đám hài tử, đang cười nhạo chế giễu, cũng hùa theo sôi nổi mở miệng trào phúng hắn.
“Không phải là sự thật sao? Con của thiếp chính là con của thiếp, nhìn hắn là biết ngay không giống con chính thất như chúng ta, thứ *tiện loại.”
*Tiện loại: là thế hệ sau của những người có thân phận thấp kém.
“Ê, nghe nói phụ mẫu của ngươi đều không cần ngươi, có thật hay không?!”
“Cố Tranh, ngươi đi tòng quân đừng sợ tới mức té từ trên ngựa té xuống nha, mất mặt Cố gia, mất mặt cả vương triều Đại Chu!!!”
Nghe mọi người nói những lời độc ác cười nhạo, thiếu nữ không những không có ngăn lại, ngược lại càng cười đến thoải mái.
......
Nhớ tới quá khứ, ánh mắt Cố Tranh lại lạnh thêm vài phần, nhưng nhiều năm trong quân đã rèn luyện ra tuyệt chiêu che giấu cảm xúc của bản thân, mỉm cười hỏi: “Nương nương ở trong cung sống tốt không?”
Cố Linh Quân trong lòng lộp bộp… Tới, giọng điệu này, biểu tình này, giống y chang Tấn Vương luôn!
Nói vậy cũng đúng, từ nhỏ bị thu dưỡng, còn gắn bó cả tuổi thơ với nguyên chủ, thanh mai trúc mã nha, tình cảm nhất định thâm sâu. Diện mạo của hai người lại hơn người như thế, cũng không phải là không có khả năng nảy sinh ra chút tình cảm khác thường nào.
Hơn nữa, không phải còn có thân phân phu quân nuôi từ bé sao?! Có lẽ là từ nhỏ đã nhận định, không ngờ nửa đường xảy ra biến cố… Haizzz, cũng là người đáng thương...
Cố Linh Quân đứng ở góc độ người ngoài cuộc, nhịn không được sinh ra tí thương hại, giọng điệu cũng dịu đi một phần: “Ta ở trong cung sống khá tốt, bệ hạ đối với ta là trăm ngàn yêu thương cưng chiều, ta...”
Nói đến một nửa lại cúi đầu, lộ ra biểu tình thẹn thùng.
Dù có chút đồng tình, nhưng Cố Linh Quân cũng không muốn dính dáng gì đến hắn.
Cố Tranh cười nói: “Phải không? Vậy thật đúng là không ngờ tới...”
Không ngờ tới?
Chẳng lẽ trong tưởng tượng của hắn, nguyên chủ phải khóc lóc nhào vào trong lòng ngực của hắn, hai người ôm nhau, cảm khái chuyện đời trêu người sao?
Cố Linh Quân càng nghĩ càng lo lắng, Cố Tranh đột ngột xuất hiện ở phía sau lưng nàng, nói vậy cũng không phải là ngoài ý muốn, nhất định là vẫn luôn chú ý, cố ý tới tìm nàng.
Tuy không phải trai đơn gái chiếc, nhưng quan hệ và thân phận giữa hai người chung quy là đặc thù, nếu lúc này bị người khác thấy, cũng không biết sẽ bị đồn thổi như thế nào nữa.
Nhưng mà, người thường thường sợ cái gì thì tới cái đó, Cố Linh Quân vừa mới ở trong lòng nghĩ như vậy, thì đã nghe được giọng nói đầy quen thuộc của Đặng công công…
“Nương nương ở kia!”
Cố Linh Quân vừa nhấc mắt, thì thấy một đám người xuất hiện phía trước, dẫn đầu chính là Tiêu Dục Hành.
Cố Linh Quân: “...” Trời muốn diệt ta!
***
Cố Linh Quân nỗ lực khống chế biểu tình trên mặt, nhưng lúc đi đến bên cạnh Tiêu Dục Hành vẫn là nhịn không được sinh ra loại cảm giác chột dạ như yêu đương vụng trộm bị trượng phu bắt được vậy.
Làm chuyện tốt mà không biết, Đặng công công dùng vẻ mặt tò mò, dừng ở trên người nàng và Cố Tranh: “Nương nương đi đâu vậy? Sai lại ở chung một chỗ với Cố tiểu tướng quân…”
Cố Tranh cũng đi tới, vẻ mặt bằng phẳng, cung kính mà hành lễ: “Mới vừa rồi thần cùng mọi người tách ra, một mình đi sang hướng khác, trùng hợp gặp được nương nương, nên đành kết bạn đi tìm mọi người.”
Cố Tông Võ cũng đi ra, cười vỗ vỗ bả vai Cố Tranh: “Đừng giải thích nhiều, hai huynh muội các ngươi cũng đã lâu không gặp, tâm sự đủ chưa?”
Cố Tranh mỉm cười gật gật đầu.
Đám người đứng phía sau trong lòng suy đoán bậy bạ, nghe xong thì bừng tỉnh, đều đã quên, bọn họ còn có tầng thân phận này.
Cố Linh Quân nhẹ nhàng thở ra, giương mắt nhìn Tiêu Dục Hành, trùng hợp hắn cũng cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người giao tiếp với nhau.
Cố Linh Quân trừng lớn đôi mắt, cắn cắn môi, trong lòng lại điên cuồng hò hét …
- -- “Hoàng Thượng trăm triệu lần đừng nghĩ bậy!”
- -- “Thần thiếp thật sự không có dính dáng gì đến hắn!”. Đọc ?r?yện hay ?ại { T??? T?U??N.?N }
- -- “Lòng thần thiếp chỉ có ngài, nguyện trung thành với ngài, trời đất chứng giám!”
......
Cố Linh Quân nỗ lực chớp đôi mắt, hy vọng có thể thông qua ánh mắt truyền ý nghĩ cho Tiêu Dục Hành biết.
Tiêu Dục Hành cười cười, duỗi tay giúp nàng khép lại cổ áo khoác có chút rời rạc, dịu dàng nói: “Theo sát, đừng để đi lạc nữa.”
Cố Linh Quân khóe miệng cong lên, gật gật đầu.
Dưới khung cảnh tuyết trắng hoa mai mày hồng đào, có một đôi nam nữ diện mạo hơn người, khí chất như thần tiên, chắc chắn là trời đất tạo nên một đôi.
Cố Tranh nhìn nhìn, ánh mắt ám ám, nhíu mày, trong lòng nhịn không được sinh ra nghi hoặc.
Hoàng Thượng sáng suốt như thế, tại sao có thể nhìn trúng thứ ngu ngốc như Cố Linh Quân? Chẳng lẽ cũng bị lớp da bên ngoài này quyến rũ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Sân khấu nhỏ:
Cố Linh Quân: “Hình như ta có một nam phụ yêu mà không được! Haizzz, thật tội!”
Cố Tranh: “Ha!”
Hết chương 36