Chương 33
Lăng Hựu Tình ngồi tạu cung của Cố Linh Quân cũng đã có một đoạn thời gian, vẫn duy trì động tác cầm chén trà trong tay, lặng im không nói một từ nào. Ngay cả Cố Linh Quân, dù có quan sát nàng ta vài lần thì cũng không có phát hiện gì.
Ngồi ở bên cạnh, Liễu Phiêu Phiêu thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Vậy mà có thể ở chỗ của nương nương gặp được Lăng tần, thật đúng là bất ngờ mà.”
Tiền triều có đảng phái đấu tranh, nữ nhân trong hậu cung cũng đấu đá không kém. Sau khi vào cung, lấy Lăng Hựu Tình cầm đầu, hình thành một đoàn thể nhỏ. Phần lớn đều là gia tộc xuất thân quan văn, chức vị trong triều cũng không thấp.
Một đám người tự cao tự đại, tự cho bản thân xuất thân cao quý hơn những người khác, đối với các nàng, chỉ có lợi ích gia tộc và Hoàng Thượng, còn lại đều là con kiến trong mắt họ.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra sau đó, Liễu Phiêu Phiêu khóe miệng nhịn không được cong cong.
Chính là Quý Phi độc sủng, mỗi ngày bọn họ chỉ có thể ngồi ở trong cung thêu hoa, bên ngoài vẫn là hòa bình yên lặng, còn sau lưng thì đã sớm mắng chửi không dứt. Nhưng Lăng Hựu Tình thật không hổ danh là người cầm đầu, vẫn luôn bình tĩnh ổn định.
Khoảng thời gian trước không ít người giữa đường phản chiến, chạy tới chỗ Quý Phi xum xoe, cũng không thấy nàng ta có hành động gì.
Vốn dĩ Liễu Phiêu Phiêu còn có một hai phân kính trọng nàng ta, không nghĩ tới hiện tại...
Nhìn người đang cầm chén trà mãi không buông cũng không nói chuyện kia, lại liếc nhìn Cố Linh Quân.
Chắc là chồn chúc tết gà rồi, nương nương bọn họ tốt bụng hồn nhiên như vậy, không rành chuyện đời, nếu là bị thứ người bụng dạ đen tối này cố ý hãm hại thì làm sao bây giờ? Nàng phải đề phòng giúp nương nương mới được, Liễu Phiêu Phiêu âm thầm nghĩ.
Lăng Hựu Tình nhận thấy được nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ khắp nơi trong phòng này nhìn chằm chằm vào người nàng, hít thật sâu một hơi, bình ổn cảm xúc.
Trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý một hồi lâu, nhưng vừa bước vào trong cung của Cố Linh Quân, nàng đã cảm giác cả người không thích hợp, ngay cả hô hấp cũng cảm giác có chút khó khăn.
“Lăng tần tới có việc gì?” Thấy Lăng Hựu Tình chậm chạp không trả lời, Cố Linh Quân cũng hỏi lại thêm lần nữa.
Lăng Hựu Tình áp xuống cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt, xả ra một nụ cười, nói: “Ngày gần đây ở trong cung rảnh tới không có việc gì làm nên cả gan vẽ một bức tranh về nương nương, mong nương nương không nên trách tội, hôm nay là cố ý đưa tới để nương nương nhìn xem.”
Thấy Lăng Hựu Tình nhìn mình cười, Cố Linh Quân đã cảm thấy quái lạ, lại nghe nàng ta một ngụm một cái nương nương tới nương nương lui, thì càng thêm kinh ngạc, trong lòng cũng cảnh giác vài phần.
Mọi người đứng bên cạnh càng giống như nghe được chuyện lạ nhân gian, trên mặt khiếp sợ không hề che giấu.
Lăng Hựu Tình tất nhiên là nhìn thấy, nhưng cũng chỉ có thể xem như bản thân bị mù tạm thời. Từ tùy tùng nha hoàn lấy ra bức tranh cuộn tròn, đặt lên bàn, chậm rãi mở ra.
Bức tranh cuộn tròn từ từ mở ra, một chút một chút xuất hiện nội dung bên trong.
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều tụ tập tại đây, kinh ngạc nhất, kích động nhất không ai khác chính là Cố Linh Quân và Liễu Phiêu Phiêu.
Cố Linh Quân: Đây mới là nét vẽ tả thực mà mình muốn họa sư vẻ ra! Đẹp, quả thực chính là bức tranh vẽ thần tiên! Không biết có thể vẽ thêm một bức tranh giống như vầy nữa hay không?!
Liễu Phiêu Phiêu: A! Sao có thể vẽ nương nương đẹp đến như vậy, nếu nàng ta có thể vẽ ảnh bìa hay tập tranh ảnh về nương nương và Hoàng Thượng thì tốt biết mấy?!
Đây là bức tranh mỹ nhân ngắm hoa, nữ tử trong tranh có tám phần giống với Cố Linh Quân, váy dài phết đất tầng tầng chậm rãi bung xõa bay theo gió, sau lưng là một vườn hoa, nhất thời phân biệt không rõ là hoa đẹp, hay là người đẹp hơn hoa.
Lăng Hựu Tình nhìn thấy phản ứng của mọi người, là tự hào đan xen bi phẫn.
Nàng khổ luyện cầm kỳ thư họa nhiều năm, sau khi vào cung không hề có đất dùng võ, thế nhưng lưu lạc đến mức vẽ tranh cho “kẻ địch”.
Trong nhà gửi thư, tình cảnh của phụ thân ở trên triều đình càng thêm xấu hổ, thậm chí là tràn ngập nguy cơ. Mẫu thân vẫn luôn miệng dặn dò, nàng ở trong cung phải tiếp cận Cố Linh Quân tạo mối quan hệ tốt đẹp, không thể trở mặt.
Càng phải nắm chặt cơ hội, giành được sự yêu thương từ Hoàng Thượng. Tuy nàng không muốn, cũng không thích hạ thấp địa vị bản thân lấy lòng con cháu quan võ thô lỗ không có gia giáo, nhưng cũng đành phải nhẫn nhục phụ trọng.
***
Tục ngữ nói, duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, chẳng sợ biết đây là gương mặt cất giấu tiếu lí tàng đao, sắc mặt của Cố Linh Quân và Liễu Phiêu Phiêu cũng hòa hoãn dần xuống.
Cảm thấy ngoài ý muốn còn có Lăng Hựu Tình, không nghĩ tới một bức tranh là có thể đạt được hiệu quả như vậy. Nhớ tới lúc nàng mới vừa bước vào, nhìn thấy mấy người bọn họ đang ngồi chơi chút đồ vật hiếm lạ cổ quái, lại kết hợp với những tin đồn nàng nghe được đoạn thời gian gần đây.
Lăng Hựu Tình cầm chén trà trên bàn lên, khép hờ mắt uống một hớp. Hừ, dù sao cũng chỉ là thứ ngu ngốc chỉ có bề ngoài là coi được, không khó để nàng dắt mũi chơi xoay vòng.
Sau khi đặt chén trà xuống, lại như vô tình đánh giá trong phòng vài lần: “Nơi này của nương nương thật là đẹp.”
Cười khổ vài tiếng lại nhăn mi: “Chắc nương nương có thể ngủ ngon cũng là nhờ vào mấy thứ này.”
Nói đến đây, đương nhiên là đã gợi lên sự tò mò của Cố Linh Quân: “Lăng tần muốn nói cái gì?”
Nàng biết ngay mà, đột nhiên thay đổi tính tình, nhất định là có việc gì đó yêu cầu.
Quả nhiên, Lăng Hựu Tình than vài tiếng ngay sau đó, muốn nói lại thôi, mở miệng nói: “Nương nương có biết dạo gần đây trong cung đồn truyền có mấy thứ đồ vật không được sạch sẽ đang ngày đêm làm loạn trong cung?”
Cố Linh Quân nhíu mi, có thể không biết sao, ngày đó còn đụng phải ngươi, không có việc gì hay sao mà ban đêm thả tóc mặc váy áo trắng đi vòng vòng trong lãnh cung làm gì, dọa ma người khác thích lắm hả?!
Lăng Hựu Tình: “Có lẽ là do cung của nương nương cách khá xa, lại có người trông coi, cho nên rất làm người an tâm cũng có thể ngủ ngon. Còn cung của thần thiếp thì mỗi lúc đến ban đêm lại luôn lo lắng đề phòng, đêm không thể ngủ.”
Người đẹp khóc không ra nước mắt, yếu đuối kể khổ thật là nhìn thấy mà thương, đây cũng là một cảnh đẹp.
Nhưng mà Liễu Phiêu Phiêu nghe vào trong tai thì chuông cảnh báo trong lòng rung với cường độ động đất 5 độ richter, đầu nhỏ nhanh chóng chuyển động.
Lời này có ý gì?
Kể khổ, tỏ vẻ thê thảm, giả vờ đáng thương?
Sau đó …
Coi trọng chỗ của Quý Phi, muốn chuyển ở chung một cung với nương nương để dễ dàng gặp được Hoàng Thượng, muốn quyến rũ Hoàng Thượng nên dùng kế này sao?
Quá nhiên là con nhà quan văn có khác, mặt dày vô sĩ không ai dám sánh bằng!!!
Như vậy sao được! Nàng không cho phép có người nào chen vào phá hoại người nàng thích, Hoàng Thượng là của Quý phi nương nương, yêu tinh quỷ quái tránh xa ra!!!!
Liễu Phiêu Phiêu chen vào nói trước khi Cố Linh Quân mở miệng: “Nơi này của nương nương làm cho người khác cảm thấy an tâm, ngủ được ngon giấc. Theo cái nhìn của thần thiếp là vì bệ hạ thường xuyên tới, cho nên nơi này có chân long chi khí, những thứ lén lút kia đương nhiên là không dám đến gần rồi.”
“Nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể được bệ hạ yêu thương như vậy, chẳng qua ngày thường không làm chuyện trái với lương tâm, cho nên ban đêm không có gì phải sợ hãi.”
Lời nói đến bên miệng lại vội vàng nuốt trở về, Cố Linh Quân lẳng lặng ngồi yên.
Đồng đội của mình thật sự là quá dũng mãnh!
Lăng Hựu Tình tức giận đến cứng đơ người, biểu tình trên mặt có chút không nhịn được, bình ổn tâm thần, miễn cưỡng bài trừ một nụ cười tươi: “Đó là đương nhiên, chẳng qua việc này làm mọi người trong hậu cung vô cùng hoảng sợ. Bệ hạ lại bận việc chính sự, không rảnh quản đến mấy việc nhỏ này, cho nên thần thiếp mới tìm tới nương nương, muốn bàn với nương nương xem có biện pháp nào giải quyết hay không?!”
Cố Linh Quân: Chuyện này thật sự là vượt qua phạm vi tri thức của ta.
Lúc ấy nàng “Nghé con mới sinh không sợ cọp”, nên mới cả gan đi đến lãnh cung điều tra.
Ngày ấy, sau khi nhìn thấy cả một cung điện rộng lớn âm trầm tiêu điều đã để lại không ít bóng ma trong lòng nàng. Sau khi trở về cũng có vài đêm ác mộng quấn thân.
Hơn nữa, đã nhiều ngày nay Lục Trúc và Đặng công công còn thỉnh thoảng ở bên tai nàng nhắc mãi mấy câu chuyện ma quái của nhân gian, làm Cố Linh Quân sợ hãi đám ma quỷ giả tạo này khi nào cũng không hay biết.
Giờ tự nhiên có người đến vứt củ khoai lang phỏng tay này vào trên tay nàng, trong lòng nàng rất khó xử, không biết phải giải quyết ra sao.
Lại nhìn sang Liễu Phiêu Phiêu, cũng nhìn xung quanh.
Lời này của Lăng Hựu Tình không phải là không có lý, tuy mặt ngoài các nàng không nói, nhưng trong lòng cũng là cực kỳ sợ hãi. Đặc biệt có mấy người chức vị thấp, phân phối đến cung điện cách lãnh cung không xa, sợ đến mức ban ngày cũng không dám ra cửa.
Hiện tại, người đứng đầu lục cung chính là Cố Linh Quân, Liễu Phiêu Phiêu vẫn là thật lòng hy vọng nàng có thể ra tay điều tra xử trí, cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn lại nàng.
Lăng Hựu Tình thu hết tất cả biểu tình vào đáy mắt, trong lòng lại mắng một tiếng thứ ngu ngốc không có tài, ngoài mặt lại tươi cười nhìn Cố Linh Quân nói: “Nương nương, thần thiếp có chuyện này… Không biết có nên nói ra hay không?!”
Giờ phút này, Cố Linh Quân rất muốn quăng lại một câu, “Nếu ngươi cảm thấy không nên nói, vậy không cần nói ra”, nhưng nàng chỉ có thể hơi hơi nghiêng tai, lấy lạ chăm chú lắng nghe, giả vờ ngu ngốc: “Mau nói mau nói.”
Lăng Hựu Tình trong lòng khinh bỉ, nói: “Trong cung gần nhất truyền đến ồn ào huyên náo, đồn thổi nói là có quỷ quấy phá, liệu nương nương có tin tưởng?”
Cố Linh Quân mặt lộ vẻ do dự, thái độ lo lắng không yên.
“Nói vậy chắc nương nương cũng không quá tin là thật, cho nên ngày ấy mới có thể gặp mặt thần thiếp tại lãnh cung, sau lần đó thần thiếp lại đến lãnh cung nhìn thử xem, thì lại phát hiện chút đồ vật thú vị.”
Cố Linh Quân kinh ngạc, chớp mắt nhìn về phía Lăng Hựu Tình, ánh mắt cũng có chút thay đổi.
“Lúc trước, Thẩm tiệp dư bị đánh vào lãnh cung thì thần trí thất thường, vẫn luôn điên điên khùng khùng. Cung nhân trực ban đi ngang qua cũng có thể nghe được giọng nàng ta đánh chửi hạ nhân, mà mấy ngày gần đây lại không còn chút âm thanh nào nữa.”
Lăng Hựu Tình nói đến một nửa thì dừng lại, hô hấp của mọi người cũng dừng lại theo.
“Càng kỳ lạ chính là, ngày ấy đi ngang qua thần thiếp tùy tiện thoáng nhìn thì phát hiện, tuyết đọng trong viện của nàng ta dày hơn so với nơi khác. Mà trùng hợp, nghe cung nhân nói, ngày gần đây trong cung là bị mất vài túi muối. Càng trùng hợp, chuyện ma quỷ lại xảy ra ở khu vực này. Xâu chuỗi mấy sự kiện này với nhau, không biết có quan hệ gì hay không?”
Sau khi Cố Linh Quân nghe xong, cảm xúc là trăm ngàn ngổn ngang, cũng có chút sợ hãi, phía sau lưng ẩn ẩn lạnh cả người. Lại cảm khái năng lực và thủ đoạn của Lăng Hựu Tình thật quá cao, đây mới đúng là tiêu chuẩn cung đấu.
Giống nàng như vậy, mỗi ngày đều sống dễ chịu như trong kỳ nghỉ phép, nếu không có Tiêu Dục Hành và phụ thân của nàng che chở, có khả năng nàng đã chết tám trăm năm trước.
Trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy, một manh mối nhỏ nàng cũng chưa quan sát ra tới!
Nghĩ vậy, Cố Linh Quân không khỏi có chút bi thương, uổng nàng tự nhận là từng đọc qua mấy trăm quyển sách cung đấu, biết rõ tất tần tật kịch bản, cũng có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó. Hiện tại, xem ra vẫn là lúc trước nghĩ đến quá đẹp, bước đầu nàng cũng chưa thành công, còn dừng chân tại vạch xuất phát.
Sau khi nói xong, Lăng Hựu Tình chờ Cố Linh Quân phản ứng, không dự đoán thấy nàng ta có biểu cảm như vậy, nhất thời không khỏi có chút khó thở, thứ ngu ngốc này mà cũng làm được Quý phi, được Hoàng Thượng yêu thương cưng chiều?!
Lăng Hựu Tình tức giận, hơi lớn tiếng: “Nương nương!”
Cố Linh Quân lấy lại tinh thần: “Hả?”
Lăng Hựu Tình cố gắng kiềm chế tính tình: “Nương nương… Ngài xem việc này?”
Cố Linh Quân quay đầu ra lệnh cho Đặng công công: “Phái người đi xem.”
Đặng công công vừa định đồng ý, đã bị Lăng Hựu Tình cắt ngang: “Nương nương không thể, hành động tùy tiện như vậy chỉ biết rút dây động rừng. Nếu người tin thần thiếp, không bằng giao cho thần thiếp thử xem?”
Sắc mặt mọi người đều phức tạp, chạy một vòng lớn hồ ly mới lộ ra cái đuôi.
Cố Linh Quân vốn là vô tình vô ý, không màng người khác điên cuồng đưa tín hiệu mắt cho nàng, nhưng nàng không thất, thuận thế mở miệng đồng ý.
Lăng Hựu Tình đạt tới mục đích, lộ ra nụ cười tươi nhất hôm nay.
***
Thời tiết càng thêm lạnh, bên ngoài trải qua một đêm tuyết, tích tụ trên nền đất một độ dày nhất định.
Tiêu Dục Hành đi đến gần giường, Cố Linh Quân vẫn đang ngủ ngon lành, không có chút nào phát hiện.
Bởi vù độ ấm phòng trong cao, nên mặt nàng có hơi hơi đỏ hồng.
Bên ngoài lại lạnh, Cố Linh Quân lười biếng không đặt chân ra khỏi cửa, không hề biết bên ngoài có một tin tức đang lan truyền đến ồn ào huyên náo.
Mấy ngày nay Quý Phi không ra khỏi cửa cung, nghe nói lúc nào cũng trong giấc ngủ say, ngẫu nhiên thoáng nhìn, vòng eo hơi nhú nhú, giống mang thai.
Tin này có người đứng ra làm chứng, mấy ngày gần đây Quý Phi thích ăn chua, trời lại đang vào đông nhưng lại muốn uống nước mơ chua.
Lời này một truyền mười, mười truyền trăm, truyền truyền thì biến thành Quý Phi đã có thai hai ba tháng.
Ngay từ đầu, việc này cũng chỉ là lời đồn tại hậu cung, không biết sao lại truyền tới trong tai triều thần.
Sự tình liên quan đến người kế thừa ngôi vị hoàng đế, những người có nữ nhi trong hậu cung, thì đứng ngồi không yên.
Sau khi vào cung, Quý Phi một người độc sủng hậu cung, có thai con vua cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Bọn họ không chấp nhặt, bởi vì Hoàng Thượng cũng sẽ chỉ yêu thương một thời gian, nữ nhi nhà bọn họ còn có cơ hội, nhưng nếu thật sự để nàng ta sinh ra trưởng tử, vậy bọn họ không thể để yên được.
Vì thế, mọi người là trong tối ngoài sáng, thượng tấu xin Hoàng Thượng mưa móc đều dính.
Tiêu Dục Hành nhìn Cố Linh Quân đang ngủ say trên giường, ánh mắt dừng ở trên bụng của nàng, quả nhiên là có hơi hơi nhô lên.
Ad có lời muốn nói:
Cố Linh Quân: Đây là mỡ chống chọi cái lạnh, mấy người không biết sao, hả?!!! Có thai cái đầu mấy người.
Hết chương 33
Ngồi ở bên cạnh, Liễu Phiêu Phiêu thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Vậy mà có thể ở chỗ của nương nương gặp được Lăng tần, thật đúng là bất ngờ mà.”
Tiền triều có đảng phái đấu tranh, nữ nhân trong hậu cung cũng đấu đá không kém. Sau khi vào cung, lấy Lăng Hựu Tình cầm đầu, hình thành một đoàn thể nhỏ. Phần lớn đều là gia tộc xuất thân quan văn, chức vị trong triều cũng không thấp.
Một đám người tự cao tự đại, tự cho bản thân xuất thân cao quý hơn những người khác, đối với các nàng, chỉ có lợi ích gia tộc và Hoàng Thượng, còn lại đều là con kiến trong mắt họ.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra sau đó, Liễu Phiêu Phiêu khóe miệng nhịn không được cong cong.
Chính là Quý Phi độc sủng, mỗi ngày bọn họ chỉ có thể ngồi ở trong cung thêu hoa, bên ngoài vẫn là hòa bình yên lặng, còn sau lưng thì đã sớm mắng chửi không dứt. Nhưng Lăng Hựu Tình thật không hổ danh là người cầm đầu, vẫn luôn bình tĩnh ổn định.
Khoảng thời gian trước không ít người giữa đường phản chiến, chạy tới chỗ Quý Phi xum xoe, cũng không thấy nàng ta có hành động gì.
Vốn dĩ Liễu Phiêu Phiêu còn có một hai phân kính trọng nàng ta, không nghĩ tới hiện tại...
Nhìn người đang cầm chén trà mãi không buông cũng không nói chuyện kia, lại liếc nhìn Cố Linh Quân.
Chắc là chồn chúc tết gà rồi, nương nương bọn họ tốt bụng hồn nhiên như vậy, không rành chuyện đời, nếu là bị thứ người bụng dạ đen tối này cố ý hãm hại thì làm sao bây giờ? Nàng phải đề phòng giúp nương nương mới được, Liễu Phiêu Phiêu âm thầm nghĩ.
Lăng Hựu Tình nhận thấy được nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ khắp nơi trong phòng này nhìn chằm chằm vào người nàng, hít thật sâu một hơi, bình ổn cảm xúc.
Trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý một hồi lâu, nhưng vừa bước vào trong cung của Cố Linh Quân, nàng đã cảm giác cả người không thích hợp, ngay cả hô hấp cũng cảm giác có chút khó khăn.
“Lăng tần tới có việc gì?” Thấy Lăng Hựu Tình chậm chạp không trả lời, Cố Linh Quân cũng hỏi lại thêm lần nữa.
Lăng Hựu Tình áp xuống cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt, xả ra một nụ cười, nói: “Ngày gần đây ở trong cung rảnh tới không có việc gì làm nên cả gan vẽ một bức tranh về nương nương, mong nương nương không nên trách tội, hôm nay là cố ý đưa tới để nương nương nhìn xem.”
Thấy Lăng Hựu Tình nhìn mình cười, Cố Linh Quân đã cảm thấy quái lạ, lại nghe nàng ta một ngụm một cái nương nương tới nương nương lui, thì càng thêm kinh ngạc, trong lòng cũng cảnh giác vài phần.
Mọi người đứng bên cạnh càng giống như nghe được chuyện lạ nhân gian, trên mặt khiếp sợ không hề che giấu.
Lăng Hựu Tình tất nhiên là nhìn thấy, nhưng cũng chỉ có thể xem như bản thân bị mù tạm thời. Từ tùy tùng nha hoàn lấy ra bức tranh cuộn tròn, đặt lên bàn, chậm rãi mở ra.
Bức tranh cuộn tròn từ từ mở ra, một chút một chút xuất hiện nội dung bên trong.
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều tụ tập tại đây, kinh ngạc nhất, kích động nhất không ai khác chính là Cố Linh Quân và Liễu Phiêu Phiêu.
Cố Linh Quân: Đây mới là nét vẽ tả thực mà mình muốn họa sư vẻ ra! Đẹp, quả thực chính là bức tranh vẽ thần tiên! Không biết có thể vẽ thêm một bức tranh giống như vầy nữa hay không?!
Liễu Phiêu Phiêu: A! Sao có thể vẽ nương nương đẹp đến như vậy, nếu nàng ta có thể vẽ ảnh bìa hay tập tranh ảnh về nương nương và Hoàng Thượng thì tốt biết mấy?!
Đây là bức tranh mỹ nhân ngắm hoa, nữ tử trong tranh có tám phần giống với Cố Linh Quân, váy dài phết đất tầng tầng chậm rãi bung xõa bay theo gió, sau lưng là một vườn hoa, nhất thời phân biệt không rõ là hoa đẹp, hay là người đẹp hơn hoa.
Lăng Hựu Tình nhìn thấy phản ứng của mọi người, là tự hào đan xen bi phẫn.
Nàng khổ luyện cầm kỳ thư họa nhiều năm, sau khi vào cung không hề có đất dùng võ, thế nhưng lưu lạc đến mức vẽ tranh cho “kẻ địch”.
Trong nhà gửi thư, tình cảnh của phụ thân ở trên triều đình càng thêm xấu hổ, thậm chí là tràn ngập nguy cơ. Mẫu thân vẫn luôn miệng dặn dò, nàng ở trong cung phải tiếp cận Cố Linh Quân tạo mối quan hệ tốt đẹp, không thể trở mặt.
Càng phải nắm chặt cơ hội, giành được sự yêu thương từ Hoàng Thượng. Tuy nàng không muốn, cũng không thích hạ thấp địa vị bản thân lấy lòng con cháu quan võ thô lỗ không có gia giáo, nhưng cũng đành phải nhẫn nhục phụ trọng.
***
Tục ngữ nói, duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, chẳng sợ biết đây là gương mặt cất giấu tiếu lí tàng đao, sắc mặt của Cố Linh Quân và Liễu Phiêu Phiêu cũng hòa hoãn dần xuống.
Cảm thấy ngoài ý muốn còn có Lăng Hựu Tình, không nghĩ tới một bức tranh là có thể đạt được hiệu quả như vậy. Nhớ tới lúc nàng mới vừa bước vào, nhìn thấy mấy người bọn họ đang ngồi chơi chút đồ vật hiếm lạ cổ quái, lại kết hợp với những tin đồn nàng nghe được đoạn thời gian gần đây.
Lăng Hựu Tình cầm chén trà trên bàn lên, khép hờ mắt uống một hớp. Hừ, dù sao cũng chỉ là thứ ngu ngốc chỉ có bề ngoài là coi được, không khó để nàng dắt mũi chơi xoay vòng.
Sau khi đặt chén trà xuống, lại như vô tình đánh giá trong phòng vài lần: “Nơi này của nương nương thật là đẹp.”
Cười khổ vài tiếng lại nhăn mi: “Chắc nương nương có thể ngủ ngon cũng là nhờ vào mấy thứ này.”
Nói đến đây, đương nhiên là đã gợi lên sự tò mò của Cố Linh Quân: “Lăng tần muốn nói cái gì?”
Nàng biết ngay mà, đột nhiên thay đổi tính tình, nhất định là có việc gì đó yêu cầu.
Quả nhiên, Lăng Hựu Tình than vài tiếng ngay sau đó, muốn nói lại thôi, mở miệng nói: “Nương nương có biết dạo gần đây trong cung đồn truyền có mấy thứ đồ vật không được sạch sẽ đang ngày đêm làm loạn trong cung?”
Cố Linh Quân nhíu mi, có thể không biết sao, ngày đó còn đụng phải ngươi, không có việc gì hay sao mà ban đêm thả tóc mặc váy áo trắng đi vòng vòng trong lãnh cung làm gì, dọa ma người khác thích lắm hả?!
Lăng Hựu Tình: “Có lẽ là do cung của nương nương cách khá xa, lại có người trông coi, cho nên rất làm người an tâm cũng có thể ngủ ngon. Còn cung của thần thiếp thì mỗi lúc đến ban đêm lại luôn lo lắng đề phòng, đêm không thể ngủ.”
Người đẹp khóc không ra nước mắt, yếu đuối kể khổ thật là nhìn thấy mà thương, đây cũng là một cảnh đẹp.
Nhưng mà Liễu Phiêu Phiêu nghe vào trong tai thì chuông cảnh báo trong lòng rung với cường độ động đất 5 độ richter, đầu nhỏ nhanh chóng chuyển động.
Lời này có ý gì?
Kể khổ, tỏ vẻ thê thảm, giả vờ đáng thương?
Sau đó …
Coi trọng chỗ của Quý Phi, muốn chuyển ở chung một cung với nương nương để dễ dàng gặp được Hoàng Thượng, muốn quyến rũ Hoàng Thượng nên dùng kế này sao?
Quá nhiên là con nhà quan văn có khác, mặt dày vô sĩ không ai dám sánh bằng!!!
Như vậy sao được! Nàng không cho phép có người nào chen vào phá hoại người nàng thích, Hoàng Thượng là của Quý phi nương nương, yêu tinh quỷ quái tránh xa ra!!!!
Liễu Phiêu Phiêu chen vào nói trước khi Cố Linh Quân mở miệng: “Nơi này của nương nương làm cho người khác cảm thấy an tâm, ngủ được ngon giấc. Theo cái nhìn của thần thiếp là vì bệ hạ thường xuyên tới, cho nên nơi này có chân long chi khí, những thứ lén lút kia đương nhiên là không dám đến gần rồi.”
“Nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể được bệ hạ yêu thương như vậy, chẳng qua ngày thường không làm chuyện trái với lương tâm, cho nên ban đêm không có gì phải sợ hãi.”
Lời nói đến bên miệng lại vội vàng nuốt trở về, Cố Linh Quân lẳng lặng ngồi yên.
Đồng đội của mình thật sự là quá dũng mãnh!
Lăng Hựu Tình tức giận đến cứng đơ người, biểu tình trên mặt có chút không nhịn được, bình ổn tâm thần, miễn cưỡng bài trừ một nụ cười tươi: “Đó là đương nhiên, chẳng qua việc này làm mọi người trong hậu cung vô cùng hoảng sợ. Bệ hạ lại bận việc chính sự, không rảnh quản đến mấy việc nhỏ này, cho nên thần thiếp mới tìm tới nương nương, muốn bàn với nương nương xem có biện pháp nào giải quyết hay không?!”
Cố Linh Quân: Chuyện này thật sự là vượt qua phạm vi tri thức của ta.
Lúc ấy nàng “Nghé con mới sinh không sợ cọp”, nên mới cả gan đi đến lãnh cung điều tra.
Ngày ấy, sau khi nhìn thấy cả một cung điện rộng lớn âm trầm tiêu điều đã để lại không ít bóng ma trong lòng nàng. Sau khi trở về cũng có vài đêm ác mộng quấn thân.
Hơn nữa, đã nhiều ngày nay Lục Trúc và Đặng công công còn thỉnh thoảng ở bên tai nàng nhắc mãi mấy câu chuyện ma quái của nhân gian, làm Cố Linh Quân sợ hãi đám ma quỷ giả tạo này khi nào cũng không hay biết.
Giờ tự nhiên có người đến vứt củ khoai lang phỏng tay này vào trên tay nàng, trong lòng nàng rất khó xử, không biết phải giải quyết ra sao.
Lại nhìn sang Liễu Phiêu Phiêu, cũng nhìn xung quanh.
Lời này của Lăng Hựu Tình không phải là không có lý, tuy mặt ngoài các nàng không nói, nhưng trong lòng cũng là cực kỳ sợ hãi. Đặc biệt có mấy người chức vị thấp, phân phối đến cung điện cách lãnh cung không xa, sợ đến mức ban ngày cũng không dám ra cửa.
Hiện tại, người đứng đầu lục cung chính là Cố Linh Quân, Liễu Phiêu Phiêu vẫn là thật lòng hy vọng nàng có thể ra tay điều tra xử trí, cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn lại nàng.
Lăng Hựu Tình thu hết tất cả biểu tình vào đáy mắt, trong lòng lại mắng một tiếng thứ ngu ngốc không có tài, ngoài mặt lại tươi cười nhìn Cố Linh Quân nói: “Nương nương, thần thiếp có chuyện này… Không biết có nên nói ra hay không?!”
Giờ phút này, Cố Linh Quân rất muốn quăng lại một câu, “Nếu ngươi cảm thấy không nên nói, vậy không cần nói ra”, nhưng nàng chỉ có thể hơi hơi nghiêng tai, lấy lạ chăm chú lắng nghe, giả vờ ngu ngốc: “Mau nói mau nói.”
Lăng Hựu Tình trong lòng khinh bỉ, nói: “Trong cung gần nhất truyền đến ồn ào huyên náo, đồn thổi nói là có quỷ quấy phá, liệu nương nương có tin tưởng?”
Cố Linh Quân mặt lộ vẻ do dự, thái độ lo lắng không yên.
“Nói vậy chắc nương nương cũng không quá tin là thật, cho nên ngày ấy mới có thể gặp mặt thần thiếp tại lãnh cung, sau lần đó thần thiếp lại đến lãnh cung nhìn thử xem, thì lại phát hiện chút đồ vật thú vị.”
Cố Linh Quân kinh ngạc, chớp mắt nhìn về phía Lăng Hựu Tình, ánh mắt cũng có chút thay đổi.
“Lúc trước, Thẩm tiệp dư bị đánh vào lãnh cung thì thần trí thất thường, vẫn luôn điên điên khùng khùng. Cung nhân trực ban đi ngang qua cũng có thể nghe được giọng nàng ta đánh chửi hạ nhân, mà mấy ngày gần đây lại không còn chút âm thanh nào nữa.”
Lăng Hựu Tình nói đến một nửa thì dừng lại, hô hấp của mọi người cũng dừng lại theo.
“Càng kỳ lạ chính là, ngày ấy đi ngang qua thần thiếp tùy tiện thoáng nhìn thì phát hiện, tuyết đọng trong viện của nàng ta dày hơn so với nơi khác. Mà trùng hợp, nghe cung nhân nói, ngày gần đây trong cung là bị mất vài túi muối. Càng trùng hợp, chuyện ma quỷ lại xảy ra ở khu vực này. Xâu chuỗi mấy sự kiện này với nhau, không biết có quan hệ gì hay không?”
Sau khi Cố Linh Quân nghe xong, cảm xúc là trăm ngàn ngổn ngang, cũng có chút sợ hãi, phía sau lưng ẩn ẩn lạnh cả người. Lại cảm khái năng lực và thủ đoạn của Lăng Hựu Tình thật quá cao, đây mới đúng là tiêu chuẩn cung đấu.
Giống nàng như vậy, mỗi ngày đều sống dễ chịu như trong kỳ nghỉ phép, nếu không có Tiêu Dục Hành và phụ thân của nàng che chở, có khả năng nàng đã chết tám trăm năm trước.
Trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy, một manh mối nhỏ nàng cũng chưa quan sát ra tới!
Nghĩ vậy, Cố Linh Quân không khỏi có chút bi thương, uổng nàng tự nhận là từng đọc qua mấy trăm quyển sách cung đấu, biết rõ tất tần tật kịch bản, cũng có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó. Hiện tại, xem ra vẫn là lúc trước nghĩ đến quá đẹp, bước đầu nàng cũng chưa thành công, còn dừng chân tại vạch xuất phát.
Sau khi nói xong, Lăng Hựu Tình chờ Cố Linh Quân phản ứng, không dự đoán thấy nàng ta có biểu cảm như vậy, nhất thời không khỏi có chút khó thở, thứ ngu ngốc này mà cũng làm được Quý phi, được Hoàng Thượng yêu thương cưng chiều?!
Lăng Hựu Tình tức giận, hơi lớn tiếng: “Nương nương!”
Cố Linh Quân lấy lại tinh thần: “Hả?”
Lăng Hựu Tình cố gắng kiềm chế tính tình: “Nương nương… Ngài xem việc này?”
Cố Linh Quân quay đầu ra lệnh cho Đặng công công: “Phái người đi xem.”
Đặng công công vừa định đồng ý, đã bị Lăng Hựu Tình cắt ngang: “Nương nương không thể, hành động tùy tiện như vậy chỉ biết rút dây động rừng. Nếu người tin thần thiếp, không bằng giao cho thần thiếp thử xem?”
Sắc mặt mọi người đều phức tạp, chạy một vòng lớn hồ ly mới lộ ra cái đuôi.
Cố Linh Quân vốn là vô tình vô ý, không màng người khác điên cuồng đưa tín hiệu mắt cho nàng, nhưng nàng không thất, thuận thế mở miệng đồng ý.
Lăng Hựu Tình đạt tới mục đích, lộ ra nụ cười tươi nhất hôm nay.
***
Thời tiết càng thêm lạnh, bên ngoài trải qua một đêm tuyết, tích tụ trên nền đất một độ dày nhất định.
Tiêu Dục Hành đi đến gần giường, Cố Linh Quân vẫn đang ngủ ngon lành, không có chút nào phát hiện.
Bởi vù độ ấm phòng trong cao, nên mặt nàng có hơi hơi đỏ hồng.
Bên ngoài lại lạnh, Cố Linh Quân lười biếng không đặt chân ra khỏi cửa, không hề biết bên ngoài có một tin tức đang lan truyền đến ồn ào huyên náo.
Mấy ngày nay Quý Phi không ra khỏi cửa cung, nghe nói lúc nào cũng trong giấc ngủ say, ngẫu nhiên thoáng nhìn, vòng eo hơi nhú nhú, giống mang thai.
Tin này có người đứng ra làm chứng, mấy ngày gần đây Quý Phi thích ăn chua, trời lại đang vào đông nhưng lại muốn uống nước mơ chua.
Lời này một truyền mười, mười truyền trăm, truyền truyền thì biến thành Quý Phi đã có thai hai ba tháng.
Ngay từ đầu, việc này cũng chỉ là lời đồn tại hậu cung, không biết sao lại truyền tới trong tai triều thần.
Sự tình liên quan đến người kế thừa ngôi vị hoàng đế, những người có nữ nhi trong hậu cung, thì đứng ngồi không yên.
Sau khi vào cung, Quý Phi một người độc sủng hậu cung, có thai con vua cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Bọn họ không chấp nhặt, bởi vì Hoàng Thượng cũng sẽ chỉ yêu thương một thời gian, nữ nhi nhà bọn họ còn có cơ hội, nhưng nếu thật sự để nàng ta sinh ra trưởng tử, vậy bọn họ không thể để yên được.
Vì thế, mọi người là trong tối ngoài sáng, thượng tấu xin Hoàng Thượng mưa móc đều dính.
Tiêu Dục Hành nhìn Cố Linh Quân đang ngủ say trên giường, ánh mắt dừng ở trên bụng của nàng, quả nhiên là có hơi hơi nhô lên.
Ad có lời muốn nói:
Cố Linh Quân: Đây là mỡ chống chọi cái lạnh, mấy người không biết sao, hả?!!! Có thai cái đầu mấy người.
Hết chương 33