Chương 32
Tin Tấn Vương tự sát ở trong thiên lao chính thức dán bảng cáo thị công bố cho dân chúng biết, vốn dĩ chuyện hắn tạo phản tuy không chính thức định tội, nhưng đã sớm không phải bí mật gì.
Dân chúng đối với hành động này của hắn tất nhiên là phỉ nhổ mắng chửi, những người mua sách ủng hộ Tân Vương trong lòng hối hận muốn chết. Có người thì xé rách, có người thì đốt sách, tác giả sáng tác thì lập tức phủi sạch quan hệ, sợ bị liên lụy.
Hầu hết số còn lại là xem náo nhiệt, cảm khái vị Tấn Vương phi kia, tiếc hận còn chưa nếm mùi đêm tân hôn đã biến thành tù nhân.
Nhưng dân chúng đều nhất trí đứng thành hàng phía Tiêu Dục Hành, không có phản ứng lớn lắm về chuyện Tấn Vương tự sát.
Mà ở trong chúng triều thần lại rất bình tĩnh, ngoài miệng đều nói “Tấn Vương không phải người”.
Nhưng sau khi nghe lời đồn đãi len lỏi khắp nơi trong nhân gian, trong lòng đều có chút ý nghĩ. Ai cũng mang tâm trạng như chim sợ cành cong, hồn vía lúc nào cũng không ổn định, nghe hoàng đế ho một tiếng là ba phách bay mất tiêu. Lúc lên triều lúc nào cũng ngắm sắc mặt rồng, chỉ một cái nhíu mày cũng sợ đến mềm chân, không dám nhiều lời một câu.
Gần đến năm mới, vốn là có nhiều việc, hiện giờ còn cành mẹ đẻ cành con, tuy Tiêu Dục Hành chăm chỉ làm việc, nhưng chính vụ cũng cao như núi, hết chồng này đến chồng khác.
Tiểu thái giám ôm một chồng tấu chương nặng dày, đặt lên bàn, thở cũng không dám thở.
Nhưng giờ phút này Tiêu Dục Hành lại nghe một giọng nói đột ngột vang lên: “Hôm nay lại nhiều tấu chương như vậy, Hoàng Thượng nhất định phải xử lý đến nửa đêm rồi, lại không thể ngủ đủ giấc.”
Lại nghe được một giọng nói khác: “Ấy dà, sao tiểu thái giám này lại ngốc như vậy, còn không trộm giảm bớt tấu chương hôm nay, ngày mai lại đưa đến cũng được mà?!!!”
Nhưng nhìn từ mặt ngoài, mọi người đều là cúi đầu ngoan ngoãn, không có một chút khác thường.
Như là bị kim đâm mạnh vào đầu, Tiêu Dục Hành đột nhiên cảm nhận được một trận đau đớn, chịu đựng không khoẻ, vẫy lui một đám thái giám cung nữ.
Trương Đức Phúc vẫn luôn cẩn thận lưu ý vội vàng rót chén nước, sốt ruột hỏi: “Bệ h ạ thân thể không khoẻ? Lão nô đi kêu thái y ngay?”
“Không cần.” Tiêu Dục Hành toát ra mồ hôi đầy đầu, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
“Bệ hạ làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?” Trương Đức Phúc chỉ có thể nhìn lo lắng suông.
Hỏi một đằng, Tiêu Dục Hành trả lời một nẻo: “Tiểu thái giám vừa mới nãy… Trẫm cũng có thể nghe được tiếng lòng của hắn.”
Trương Đức Phúc giật mình, muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Tiêu Dục Hành hai tay đỡ nơi chống tay trên ghế rồng, mới phản ứng lại đây: “Hoàng Thượng lại đau đầu?”
Khi còn bé, Hoàng Thượng cũng đã có năng lực nghe tiếng lòng của người khác, ông còn tự an ủi bản thân, rằng Hoàng Thượng có năng lực đó cũng không phải vô dụng, ít nhất có thể phân biệt được thật giả.
Nhưng sau đó ông lại phát hiện, năng lực này kèm theo một loạt triệu chứng đau đầu, khi nặng khi nhẹ. Lúc Bệ hạ còn nhỏ còn chưa có năng lực nhẫn nại như hiện nay, một khi lên cơn đau đớn thì toàn hiện ra ở trên mặt, theo hình dung thì cảm giác giống như bị hơn một ngàn cây kim cùng lúc đâm vào trong đầu.
Theo bệ hạ dần dần lớn lên, năng lực này cũng yếu dần, không hề nghe được tiếng lòng của mỗi người nữa, cũng đã lâu không tái phát cơn đau, lại không ngờ hôm nay sẽ đột nhiên tái phát.
“Bệ hạ, hay là ngài cho người đến chùa thiên lộ mời lão trụ trì đến xem thử?” Trương Đức Phúc đề nghị, lúc trước vẫn là trụ trì liếc mắt một cái nhìn ra bệ hạ khác thường, có lẽ có thể có phương pháp giải quyết.
Không ngờ Tiêu Dục Hành lại lắc đầu.
Trương Đức Phúc gấp đến độ đi qua đi lại, cũng đổ mồi hôi ướt nhẹp toàn thân. Đột nhiên một ánh sáng chợt lóe, ánh mắt sáng ngời, có chút vui mừng nói: “Hay là mời Quý Phi nương nương lại đây?”
Mỗi khi Bệ hạ và Quý Phi ở bên nhau, rõ ràng càng thả lỏng cùng vui vẻ.
Trong đầu Tiêu Dục Hành hiện lên nụ cười tươi của Cố Linh Quân, lại nhìn nhìn tờ giấy màu hồng nhạt nho nhỏ được cất giấu trong chiếc hộp đang đặt trên bàn kia, lấy ra một tờ, mở ra.
Mặt trên là nét chữ quen thuộc, từng nét bút viết đến tinh tế. Bên dưới góc phải còn vẻ một hình nho nhỏ, một gương mặt tươi cười, tay xoa xoa eo, sợ người đọc duy nhất là hắn xem không hiểu, còn tri kỷ ghi chú hai chữ“Đắc ý” bên cạnh.
Tiêu Dục Hành đáy mắt dần dần sinh ra chút ý cười, triệu chứng đau đầu cũng chậm rãi giảm dần.
Đợi sau khi bình phục, thu hồi tờ giấy, nói: “Đừng đi quấy rầy nàng, việc này cũng đừng để nàng biết.”. ?hử đọc ????ện không q?ảng cáo ?ại ﹏ ????? ???ện.?n ﹏
***
Mà đang ở trong cung của mình, Cố Linh Quân lại ước gì có người đến quấy rầy, vừa nghe âm thanh đẩy cửa, nét mặt ngay từ đầu có chút uể oải ỉu xìu giờ treo lên tí ti chờ mong. Thấy người đi vào là tiểu thái giám thêm than lửa, lập tức cảm thấy thất vọng.
“Nương nương đến lượt người.” Đặng công công ném xúc xắc, thúc giục nói.
Cố Linh Quân yếu ớt mà cầm xúc xắc lên, ném lên trên mặt bàn.
Lại là một màu đỏ tươi chứa đựng ký hiệu “Một”.
“Ấy da, sao hôm nay nương nương lại đen đến như vậy, đến lượt nô tỳ.” Lục Trúc vui rạo rực mà tiếp nhận xúc xắc.
Trên mặt bàn đặt một bộ cờ, không phải cờ tướng cũng không phải cờ vây, bàn cờ cũng có chút quái lạ, đủ các loại mày sắc, hình dạng cũng là trước đây chưa từng gặp qua.
Tiểu thái giám bước vào thêm than lửa kìm nén không được lòng hiếu kỳ, nhịn không được duỗi trường cổ nhìn lâu một chút, nhưng công việc đã làm xong không thể không lui ra ngoài.
Đây là bàn cờ tỷ phú Cố Linh Quân cố ý cho người định chế làm ra, những ngày gần đây, trong cung ngoài ý muốn xảy ra nhiều chuyện càng ma quái, không ngừng Tiêu Dục Hành không cho nàng khắp nơi đi lại, ngay cả phụ thân của nàng cũng là lâu lâu phái người truyền tin nhắn cho nàng, dặn nàng ngoan ngoãn ở trong cung.
Rảnh rỗi không có việc gì, nên nàng bắt đầu nảy sinh ra ý tưởng chơi bài, mà nói đến bài bạc thì không thể quên mạt chược, nhưng lại bị Đặng công công báo cho một tin động trời, trong cung cấm bài bạc, nàng cũng chỉ có thể tìm lối tắt.
Cho nên nàng mới bày ra bàn cờ tỷ phú, Đặng công công chưa từng thấy qua, nên cũng đồng ý để nàng chế tạo ra. Sau khi trải qua công đoạn thủ công đầy gian khổ, rốt cuộc cũng hoàn thành, nàng nhìn thành quả không khỏi cảm thán.
Đúng là hoàng cung có khác, chỉ một bàn cờ tỷ phú đơn giản cũng phải hoa lệ xa hoa thủ công như vậy, trải qua sự chỉ dạy đơn giản của nàng, hắn và Lục Trúc thực mau là trở thành cao thủ, mỗi ngày chơi không biết mệt, lôi kéo Cố Linh Quân, lại cho người mời Liễu Phiêu Phiêu đến, đúng giờ, xác định địa điểm bắt đầu cuộc chơi.
Cố Linh Quân nhìn một bộ cờ tỷ phú đã khiến cho mọi người hưng phấn không thôi. Trong lòng nghĩ, đây bất quá chỉ là trò chơi giải trí cấp thấp, mấy trò chơi kích th ích chân thật nàng còn chưa làm ra đâu!
***
Nhìn thoáng qua phía ngoài cửa, vẫn im ắng, Cố Linh Quân nhịn không được lại thở dài.
Trừ bỏ cờ tỷ phú, nàng còn “Phát minh” ra một trò khác.
Nàng ở trong cung buồn muốn chết, Tiêu Dục Hành cũng bận quá không tới chơi với nàng được. Trong lòng như là bị mèo quào, vô cùng muốn gặp hắn, rất muốn nhìn thấy hắn, hoặc là nói một câu chào hỏi bình thường thôi cũng được.
Vì thế nàng tráng lá gan, viết tin vào một tờ giấy, đặt ở trong hộp đồ ăn, phái người đưa qua.
Chơi trò “Bồ câu đua thư” mà mấy đứa nhóc cấp 1 hay chơi. Thay vì hộp bút, nàng thay bằng hộp gỗ trầm đựng thức ăn. Nâng lên cao cấp chút thôi.
Hiếm khi Tiêu Dục Hành cũng phối hợp, cũng viết giấy nhỏ trả lời lại nàng.
Ngay từ đầu còn sẽ che che giấu giấu đưa kèm theo vài thứ, sau đó thì quang minh chính đại, chỉ đưa tờ giấy không thôi.
Vì tiết kiệm thời gian, còn cố ý phái mấy cung nữ thái giám phân biệt đứng canh từng trạm một trên đường để chuyền giấy tiếp sức cho nhanh chóng. Cứ vậy, nàng và Tiêu Dục Hành đã hình thành một đường lối đưa thư tình đầy lãng mạn
Cố Linh Quân xưng đây là “WeChat” phiên bản cổ đại, những lúc hứng thú cao cao, nàng còn sẽ vẽ mấy hình emoji đáng yêu phía góc cùng tờ giấy. Tuy đơn giản, nhưng cũng đáng yêu thú vị, trong quá trình nhấc bút vẻ nàng cũng nhịn không được cười thầm.
Các cung nhân không rõ nguyên do, thấy vẻ mặt bệ hạ và Quý Phi viết thư rất nghiêm túc, nghĩ chắc là chuyện quốc gia quan trọng, nhanh chân chạy đưa tin, sợ có điều chậm trễ. Không ngờ, bọn họ viết toàn là mấy thứ lông gà vỏ tỏi, cực kỳ vụn vặt, thậm chí xưng là nhàm chán…
“Bệ hạ đang làm gì đóa?”
“Xem tấu chương.”
“Hôm nay tấu chương có nhiều hông?”
“Tạm được.”
......
Nhưng mà, hôm nay Cố Linh Quân “sending” thật lâu không thấy trả lời đâu chỉ có “Đang soạn tin …”, vừa tự nhủ hắn chính là hoàng đế, có việc bận, không trả lời ngay cũng là chuyệnbình thường. Lại vừa nhịn không được bắt chéo chân chờ đợi, nhưng chỉ chờ đợi đến thất vọng.
***
Đương nhiên, đám người Lục Trúc đều nhìn trong mắt, vẫn luôn phân tán sự chú ý của nàng, không ngờ lại không có chút tác dụng nào. Mà không biết tại sao vận khí hôm nay của nương nương bọn họ lại kém đến như thế, bọn họ đều chuẩn bị chế độ tăng tốc, nhưng nàng còn chưa cho phép “Cất cánh”.
Lục Trúc cho Đặng công công một ánh mắt, ý bảo hắn nghĩ cách.
Đặng công công vắt hết óc, bất đắc dĩ mà lắc đầu, lại tặng cho Liễu Phiêu Phiêu một ánh mắt y chang, ý bảo nàng tới.
Liễu Phiêu Phiêu... Lại ném một ánh mắt “Không quen biết, chúng ta chỉ là người lạ, thân ai nấy lo, chuyện ai tự làm, đừng nhở vả”, sau đó còn hưng phấn mà giương nanh múa vuốt, làm mặt hề với hai người bọn họ.
“Nương nương...” Lục Trúc mới vừa mở miệng, Cố Linh Quân giây phút đều chú ý ngoài cửa, đột nhiên ngồi thẳng cơ thể, ánh mắt sáng lên.
“Có người tới, mau đi xem là ai…”
Đợi người bên ngoài đi vào trong, ngọn lửa hy vọng trong mắt Cố Linh Quân lập tức tắt, nhưng lại bốc cháy lên tia lửa kinh ngạc.
Người tới là Lăng Hựu Tình.
Tác giả có lời muốn nói:
Phía sau sân khấu nhỏ:
Cố Linh Quân: Bạn trai không trả lởi WeChat làm sao bây giờ, online chờ, gấp!
Hết chương 32