Chương 32
Tất cả phi tần đều rời khỏi Phượng Từ Cung, Tô Đình liền nhìn Phúc công công rồi ngồi dậy "Cứ bẩm báo với hắn những gì mà ngươi thấy."
"Nô tài không dám." Phúc công công sợ hãi quỳ xuống.
Tô Đình thở dài nói "Ta biết hắn để ngươi giám thị ta, không sao tùy hắn vậy, hiện tại đối với ta không còn quan trọng nữa rồi."
Nàng nói xong liền đứng dậy chậm rãi rời khỏi Phượng Hòa Điện, trở về Phượng Từ Điện của mình.
Tiểu Thúy theo sau muốn đưa tay lên để Tô Đình nắm lấy nhưng bị từ chối.
Tô Đình nhìn ngắm xung quanh, bên trong hoàng cung thật sự rất xinh đẹp, đâu đâu cũng là cảnh đẹp thế gian, nhưng cho dù nàng đã nhìn ngắm nó hơn mười mấy năm thì nàng vẫn vậy không một chút yêu thích.
Nơi này quá gò bó, quá chật chội không thích hợp với nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn ở nơi này, vẫn bị trói buộc với cái lồng giam rộng lớn này, vận mệnh trêu người, càng không muốn càng bị đè ép.
Bụng nàng lại đau nhói, nàng thở một cách khó khăn, nhưng nàng không kêu lên, cả đoạn đường đi đều cắn răng chịu đựng.
"Các ngươi lui đi, ta muốn ngủ một lát." Đến khi đứng trước cửa phòng nàng liền ra lệnh cho tất cả hạ nhân lui ra rồi đi vào phòng đóng cửa lại.
Tô Đình ôm bụng nhích từng bước đến giường rồi ngồi xuống.
Hai hàng nước mắt chảy xuống, cơn đau giống như khoét da khoét thịt khiến nàng không muốn khóc nhưng nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Thật kỳ lạ, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ khóc một mình trong phòng cả, nhưng đến hiện tại nàng mới biết bởi vì số mệnh nàng rất tốt, nên khi còn nhỏ tất cả mọi người đều yêu thích nàng nên cho dù nàng buồn bã khóc lóc như thế nào thì vẫn sẽ có một hàng người bao quanh vỗ về.
Đau quá, có lẽ cơn đau này như lời nhắc nhở sự ngu ngốc của nàng, nó để nàng biết trên đời này ngoại trừ nàng nguyện ý hy sinh cho hắn chứ hắn chỉ cần tuông ra những lời âu yếm mà thôi.
"Tiểu thư." Bên ngoài cửa Tiểu Thúy khẽ gọi, thuốc của tiểu thư vừa được sắc xong, cần phải mau chóng đưa qua kẻo nguội.
"Vào đi." Tô Đình khàn giọng nói.
Tiểu Thúy nhanh chóng đẩy cửa vào, thấy nàng ôm bụng khuôn mặt trắng bệch, hai mắt ướt nhẹp liền lo lắng để thuốc lên bàn rồi chạy lại đỡ nàng.
"Tiểu thư, tiểu thư."
"Không sao, chỉ đau chút thôi." Tô Đình vỗ nhẹ tay tiểu Thúy an ủi.
Tiểu Thúy nghe vậy hai mắt đẫm lệ khóc nức nở, tiểu thư của nàng, tiểu thư được muôn vàn sủng ái của nàng cuối cùng lại chịu ấm ức phải chịu đựng cơn đau một mình.
"Được rồi, muội đừng khóc." Tô Đình buồn cười nói, người đau rõ ràng là nàng mà sao đứa nhỏ này khóc càng thương tâm hơn nàng.
"Đúng rồi để nô tỳ đi gọi Lý thái y đến, chắc chắn ngài ấy sẽ có cách trị đau cho tiểu thư." Tiểu Thúy vội vàng lau nước mắt sau đó đứng dậy định chạy ra ngoài.
Tô Đình nhanh tay nắm nàng lại rồi thở dài nói "Ta không sao thật mà, đừng có nhao nhao như thế."
"Không phải em đưa thuốc đến à, đem lại đây."
Tiểu Thúy khổ sở nhìn nàng rồi gật đầu đi lại bàn bưng thuốc đến.
Tô Đình mỉm cười nhận thuốc rồi uống một hơi.
"Thật sự không đi kêu Lý thái y ạ." Tiểu Thúy vẫn chưa từ bỏ ý định tìm thái y đến xem.
Tô Đình lắc đầu "Hiện tại ta muốn ngủ một chút, ngủ xong chắc chắn không còn đau nữa đâu."
"Muội cũng nghĩ ngơi một chút đi, mấy ngày qua đều bận rộn chăm sóc ta."
"Không được, nô tỳ phải ở đây chăm sóc cho tiểu thư." Tiểu Thúy lắc đầu, vẻ mặt đầy kiên định nói, nàng phải chăm sóc cho tiểu thư thật tốt.
"Được rồi." Tô Đình thở dài rồi theo lực của tiểu Thúy mà nằm xuống giường.
Tiểu Thúy đắp chăn lên cho nàng sau đó ngồi bên cạnh giường "Nô tỳ sẽ ở đây cùng tiểu thư."
"Được." Tô Đình khẽ cười, hai mắt từ từ nhắm lại.
Một giấc ngủ không quá ngọt ngào.
______________________________________
Điện Kim Tử.
Sau khi rời khỏi Phượng Từ Cung, Phúc công công liền nhanh chóng chạy đến báo cáo, sau khi được truyền vào liền nhanh chóng đi vào.
"Nô tài khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Được rồi nói đi, nàng ấy thế nào." Hoàng Tiêu Hiên khoát tay hỏi, hắn không tin khi nàng thấy nhiều phi tần như vậy mà vẫn có thể ngồi yên.
"Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu..." Phúc công công bẩm báo lại từ đầu đến cuối, cả những lời nói của hoàng hậu, đến cả việc hoàng hậu đã biết hoàng thượng phái ông đến giám thị, nhất nhất đều nói lại rõ ràng.
Bốp.
Hoàng Tiêu Hiên đập mạnh cây bút xuống bàn, hai mắt híp lại đầy nguy hiểm "Tốt... Tốt... Tốt."
"Không hổ là Tô Đình, tâm của nàng thật lạnh lùng, một chút cũng không để trẫm vào mắt."
"Hoàng thượng, hoàng hậu còn nói chuyện trong hậu cung có ngài quản lý, nếu ai có bất kỳ ý kiến gì thì cứ việc đến tìm ngài." Phúc công công run rẩy nói, hắn không biết tại sao hai vị đế hậu này lại như vậy, chủ nhân đánh nhau nô tài chịu tội đúng là không sai.
"Nàng giỏi lắm, không quản thì không quản, trẫm chóng mắt lên xem nàng không quản đến khi nào." Hoàng Tiêu Hiên bật cười sau đó nhìn Tống công công bên cạnh hạ lệnh "Ngày mai hạ lệnh hoàng hậu muốn gặp Tô phu nhân, mời Tô phu nhân vào cung một chuyến."
"Nếu nàng đã không quản, thì ta để nàng thấy không có chuyện gì là trẫm không làm được, để hai mẫu tử gặp nhau mà tâm sự đi."
"Thần tuân chỉ." Tống công công quỳ xuống nhận lệnh.
Phúc công công im lặng nghe hoàng thượng cười lạnh nói, cả người đều túa mồ hôi, đây là chuyện gì, rốt cuộc hoàng thượng đang muốn làm gì.
"Ngươi trở về đi, nếu nàng đã biết thì cứ ở cạnh nàng, cho nàng thấy trẫm chính là quan minh chính đại kiểm soát nàng." Hoàng Tiêu Hiên phất tay đuổi người.
Thật ra một mình Phạm Thiên là đủ rồi nhưng hắn lo lắng tên Phạm Thiên này sẽ không báo cáo tất cả, dù sao nhiều người làm việc cho hắn thì sẽ an tâm hơn.
"Nô tài cáo lui." Phúc công công hành lễ rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Điện Kim Tử lại tiếp tục chìm vào im lặng chỉ có tiếng của tấu chương cùng tiếng bút đề lên giấy.
"Nô tài không dám." Phúc công công sợ hãi quỳ xuống.
Tô Đình thở dài nói "Ta biết hắn để ngươi giám thị ta, không sao tùy hắn vậy, hiện tại đối với ta không còn quan trọng nữa rồi."
Nàng nói xong liền đứng dậy chậm rãi rời khỏi Phượng Hòa Điện, trở về Phượng Từ Điện của mình.
Tiểu Thúy theo sau muốn đưa tay lên để Tô Đình nắm lấy nhưng bị từ chối.
Tô Đình nhìn ngắm xung quanh, bên trong hoàng cung thật sự rất xinh đẹp, đâu đâu cũng là cảnh đẹp thế gian, nhưng cho dù nàng đã nhìn ngắm nó hơn mười mấy năm thì nàng vẫn vậy không một chút yêu thích.
Nơi này quá gò bó, quá chật chội không thích hợp với nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn ở nơi này, vẫn bị trói buộc với cái lồng giam rộng lớn này, vận mệnh trêu người, càng không muốn càng bị đè ép.
Bụng nàng lại đau nhói, nàng thở một cách khó khăn, nhưng nàng không kêu lên, cả đoạn đường đi đều cắn răng chịu đựng.
"Các ngươi lui đi, ta muốn ngủ một lát." Đến khi đứng trước cửa phòng nàng liền ra lệnh cho tất cả hạ nhân lui ra rồi đi vào phòng đóng cửa lại.
Tô Đình ôm bụng nhích từng bước đến giường rồi ngồi xuống.
Hai hàng nước mắt chảy xuống, cơn đau giống như khoét da khoét thịt khiến nàng không muốn khóc nhưng nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Thật kỳ lạ, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ khóc một mình trong phòng cả, nhưng đến hiện tại nàng mới biết bởi vì số mệnh nàng rất tốt, nên khi còn nhỏ tất cả mọi người đều yêu thích nàng nên cho dù nàng buồn bã khóc lóc như thế nào thì vẫn sẽ có một hàng người bao quanh vỗ về.
Đau quá, có lẽ cơn đau này như lời nhắc nhở sự ngu ngốc của nàng, nó để nàng biết trên đời này ngoại trừ nàng nguyện ý hy sinh cho hắn chứ hắn chỉ cần tuông ra những lời âu yếm mà thôi.
"Tiểu thư." Bên ngoài cửa Tiểu Thúy khẽ gọi, thuốc của tiểu thư vừa được sắc xong, cần phải mau chóng đưa qua kẻo nguội.
"Vào đi." Tô Đình khàn giọng nói.
Tiểu Thúy nhanh chóng đẩy cửa vào, thấy nàng ôm bụng khuôn mặt trắng bệch, hai mắt ướt nhẹp liền lo lắng để thuốc lên bàn rồi chạy lại đỡ nàng.
"Tiểu thư, tiểu thư."
"Không sao, chỉ đau chút thôi." Tô Đình vỗ nhẹ tay tiểu Thúy an ủi.
Tiểu Thúy nghe vậy hai mắt đẫm lệ khóc nức nở, tiểu thư của nàng, tiểu thư được muôn vàn sủng ái của nàng cuối cùng lại chịu ấm ức phải chịu đựng cơn đau một mình.
"Được rồi, muội đừng khóc." Tô Đình buồn cười nói, người đau rõ ràng là nàng mà sao đứa nhỏ này khóc càng thương tâm hơn nàng.
"Đúng rồi để nô tỳ đi gọi Lý thái y đến, chắc chắn ngài ấy sẽ có cách trị đau cho tiểu thư." Tiểu Thúy vội vàng lau nước mắt sau đó đứng dậy định chạy ra ngoài.
Tô Đình nhanh tay nắm nàng lại rồi thở dài nói "Ta không sao thật mà, đừng có nhao nhao như thế."
"Không phải em đưa thuốc đến à, đem lại đây."
Tiểu Thúy khổ sở nhìn nàng rồi gật đầu đi lại bàn bưng thuốc đến.
Tô Đình mỉm cười nhận thuốc rồi uống một hơi.
"Thật sự không đi kêu Lý thái y ạ." Tiểu Thúy vẫn chưa từ bỏ ý định tìm thái y đến xem.
Tô Đình lắc đầu "Hiện tại ta muốn ngủ một chút, ngủ xong chắc chắn không còn đau nữa đâu."
"Muội cũng nghĩ ngơi một chút đi, mấy ngày qua đều bận rộn chăm sóc ta."
"Không được, nô tỳ phải ở đây chăm sóc cho tiểu thư." Tiểu Thúy lắc đầu, vẻ mặt đầy kiên định nói, nàng phải chăm sóc cho tiểu thư thật tốt.
"Được rồi." Tô Đình thở dài rồi theo lực của tiểu Thúy mà nằm xuống giường.
Tiểu Thúy đắp chăn lên cho nàng sau đó ngồi bên cạnh giường "Nô tỳ sẽ ở đây cùng tiểu thư."
"Được." Tô Đình khẽ cười, hai mắt từ từ nhắm lại.
Một giấc ngủ không quá ngọt ngào.
______________________________________
Điện Kim Tử.
Sau khi rời khỏi Phượng Từ Cung, Phúc công công liền nhanh chóng chạy đến báo cáo, sau khi được truyền vào liền nhanh chóng đi vào.
"Nô tài khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Được rồi nói đi, nàng ấy thế nào." Hoàng Tiêu Hiên khoát tay hỏi, hắn không tin khi nàng thấy nhiều phi tần như vậy mà vẫn có thể ngồi yên.
"Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu..." Phúc công công bẩm báo lại từ đầu đến cuối, cả những lời nói của hoàng hậu, đến cả việc hoàng hậu đã biết hoàng thượng phái ông đến giám thị, nhất nhất đều nói lại rõ ràng.
Bốp.
Hoàng Tiêu Hiên đập mạnh cây bút xuống bàn, hai mắt híp lại đầy nguy hiểm "Tốt... Tốt... Tốt."
"Không hổ là Tô Đình, tâm của nàng thật lạnh lùng, một chút cũng không để trẫm vào mắt."
"Hoàng thượng, hoàng hậu còn nói chuyện trong hậu cung có ngài quản lý, nếu ai có bất kỳ ý kiến gì thì cứ việc đến tìm ngài." Phúc công công run rẩy nói, hắn không biết tại sao hai vị đế hậu này lại như vậy, chủ nhân đánh nhau nô tài chịu tội đúng là không sai.
"Nàng giỏi lắm, không quản thì không quản, trẫm chóng mắt lên xem nàng không quản đến khi nào." Hoàng Tiêu Hiên bật cười sau đó nhìn Tống công công bên cạnh hạ lệnh "Ngày mai hạ lệnh hoàng hậu muốn gặp Tô phu nhân, mời Tô phu nhân vào cung một chuyến."
"Nếu nàng đã không quản, thì ta để nàng thấy không có chuyện gì là trẫm không làm được, để hai mẫu tử gặp nhau mà tâm sự đi."
"Thần tuân chỉ." Tống công công quỳ xuống nhận lệnh.
Phúc công công im lặng nghe hoàng thượng cười lạnh nói, cả người đều túa mồ hôi, đây là chuyện gì, rốt cuộc hoàng thượng đang muốn làm gì.
"Ngươi trở về đi, nếu nàng đã biết thì cứ ở cạnh nàng, cho nàng thấy trẫm chính là quan minh chính đại kiểm soát nàng." Hoàng Tiêu Hiên phất tay đuổi người.
Thật ra một mình Phạm Thiên là đủ rồi nhưng hắn lo lắng tên Phạm Thiên này sẽ không báo cáo tất cả, dù sao nhiều người làm việc cho hắn thì sẽ an tâm hơn.
"Nô tài cáo lui." Phúc công công hành lễ rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Điện Kim Tử lại tiếp tục chìm vào im lặng chỉ có tiếng của tấu chương cùng tiếng bút đề lên giấy.