Chương 28
Bên trong Điện Kim Tử.
Hoàng Tiêu Hiên ngồi trên long ỷ đang phê duyệt từng cái tấu chương, hắn vừa nạp thêm vài phi tần vào hậu cung.
Từ sau khi tin hoàng hậu thất sủng, những tên quan lại, thân vương khắp nơi đều muốn đưa nữ nhi, tôn nữ của mình vào cung với danh nghĩa hoàng thất cần nhiều long thai.
Hắn nhìn đến phát chán rồi liền quăng cho đám đại thần ở Lục Thái Điện sử lý.
Tả thừa tướng cùng Chung thái sư tuổi đã xế chiều liền ít khi vào cung xử lý việc nước cùng hắn, sau khi nghe thấy Tô Đình thất sủng liền không còn muốn bước chân vào hoàng cung, trừ khi hắn cho gọi hai người mới chạy vào.
Chỉ mới vài ngày mà Hoàng Tiêu Hiên cảm thấy đầu mình như to ra, không chỉ trong triều mà bên trong hậu cung cũng càng ngày càng rối loạn khiến hắn chẳng muốn thị tẩm phi tần nào.
"Khởi bẩm hoàng thượng An quý phi cầu kiến." Tống công công đi lại gần bẩm báo.
Hoàng Tiêu Hiên nghe xong liền mệt mỏi xoa trán, Quan Tiêu An ngày nào cũng chạy đến làm phiền, nếu không phải vì hắn đang cùng Quan Ngự sử có chút ý định thì đã tống nàng đi cho khuất mắt.
"Nói với nàng trở về đi, trẫm rất bận." Hắn phất tay đuổi tất cả người hầu trong phòng ra "Ra ngoài hết đi."
Sau khi tất cả mọi người đều đi ra, bên trong điện liền xuất hiện một hắc y nhân.
"Nàng thế nào rồi." Hoàng Tiêu Hiên nhìn người vừa xuất hiện liền hỏi.
Phạm Thiên chấp tay bẩm báo "Hoàng hậu đã tỉnh dậy, Lý thái y bảo chỉ cần tỉnh dậy thì sẽ không sao."
"Ha... cuối cùng nàng cũng chẳng làm được gì." Hoàng Tiêu Hiên khinh thường cười một tiếng rồi phất tay "Lui đi."
Phạm Thiên cúi lạy rồi biến mất khỏi điện.
Bên ngoài cửa Tống công công khẽ gõ cửa hô "Hoàng thượng."
"Vào đi." Hoàng Tiêu Hiên tiếp tục nhấc bút phê tấu chương.
"Khởi bẩm hoàng thượng An quý phi có nói, mong hoàng thượng đến cung nàng dùng bữa." Tống công công cung kính báo lại.
Hoàng Tiêu Hiên nghe vậy liền cười lạnh một tiếng rồi ra lệnh "Hôm nay đến Tây cung, Điện Hoà thân của Mi phi."
"Nô tài lĩnh mệnh." Tống công công hành lễ rồi đi ra ngoài sắp xếp.
Hoàng Tiêu Hiên ngước đầu lên nhìn đại điện trống vắng không khỏi cảm thán, đúng là lên càng cao càng tham vọng, hắn không chỉ muốn vỏn vẹn giang sơn chỉ có như thế này, tham vọng của hắn là thống nhất cả bốn nước, thứ mà phụ hoàng không bao giờ nghĩ đến.
Muốn làm được điều đó hắn cần phải cân bằng triều đình, những đại thần lớn tuổi đã rút khỏi triều đình về nhà dưỡng lão, hiện tại chỉ còn những quan lại tầm trung hoặc chia theo phe phái.
Lúc này đây hắn cần phải chiêu mộ thế lực của riêng mình sau đó đào tạo rồi đưa vào triều đình, mà như vậy hắn cần phải mở trường thi.
Vì chuyện này hắn cần Quan Ngự sử trợ giúp một tay, tuy ông ta không phải loại người an phận nhưng trong lúc này hắn phải tận dụng ông ta.
"Tô Đình ơi Tô Đình, nếu nàng hiểu cho ta thì hay biết mấy." Hoàng Tiêu Hiên thở dài mệt mỏi.
_________________________________
Phượng Từ Cung.
Ngủ một giấc trong sự bất an cùng lo lắng khiến Tô Đình thức dậy mà tinh thần đầy uể oải, nàng được tiểu Thúy đỡ ngồi dựa vào thành giường sau đó uống một ít cháo.
Đã vài ngày nàng không ăn gì, bây giờ chỉ có thể uống cháo để no bụng một chút.
"Hoàng hậu vết thương cũ đã lỡ ngài chú ý hoạt động nhẹ nhàng một chút, nếu đau đớn thì cố gắng nhịn một chút đừng đụng vào nó." Lý thái y lo lắng căn dặn, vết thương ngay bụng này của nàng thực sự quá nặng, cơ thể không có cách nào tự động khép lại miệng vết thương, nó vẫn sẽ để lại một đường vết thương dài ở bụng.
Vì vậy sau khi bị va đập mạnh vết thương không thể lành này liền bể ra sau đó trở nên đau đớn, tuy nó không còn chảy máu nữa, nhưng cơn đau mà nó mang lại không người nào có thể chịu nổi.
"Con biết rồi, Lý gia gia ngài đừng quá lo lắng." Tô Đình khẽ cười nhìn ông.
Những người quan tâm đến nàng đều không được vào cung thăm nàng, cuối cùng ở trong cung này nàng chỉ có thể cảm thấy ấm áp bởi sự quan tâm của Lý gia gia cùng tiểu Thúy.
Hiện giờ nàng chẳng khác nào chim trong lồng, có cánh cũng khó bay, hắn đã ra lệnh cho tất cả cầm vệ quân tuần tra trong cung thật nghiêm ngặt, dù nàng có giỏi thế nào cũng chẳng thể trốn ra.
Nhưng giờ đây nàng cũng không muốn trốn nữa, sự uy hiếp của hắn đã có tác dụng với nàng, sợ hãi hắn gây bất lợi cho người thân nàng, vì vậy nàng chỉ có thể phục tùng hắn mà thôi.
"Đình Đình, gia gia chỉ mong con mạnh khỏe." Lý thái y hai mắt đỏ hoe nhìn nàng, ông già rồi cả đời cũng chỉ có hai nguyện vọng.
Thứ nhất là nghiên cứu ra thật nhiều phương thuốc chữa bệnh cứu người, còn thứ hai là tôn nữ duy nhất mà ông nhận này được bình an mạnh khỏe.
Nhưng cuối cùng ông chỉ làm được một việc mà thôi, thời gian còn lại này ông sẽ cố gắng quan tâm nàng.
"Lý gia gia con sẽ thật khỏe mạnh, ngài cũng phải sống thật lâu nhé." Tô Đình mỉm cười gật đầu.
Tiểu Thúy ngồi bên cạnh không ngừng lâu nước mắt, sao tiểu thư của nàng số lại khổ như vậy.
Ba người bên trong phòng nói chuyện một hồi liền tắt đèn ai về chỗ náy mà nghĩ ngơi.
Một đêm nay sống gió trong hậu cung lại bắt đầu.
Hoàng Tiêu Hiên ngồi trên long ỷ đang phê duyệt từng cái tấu chương, hắn vừa nạp thêm vài phi tần vào hậu cung.
Từ sau khi tin hoàng hậu thất sủng, những tên quan lại, thân vương khắp nơi đều muốn đưa nữ nhi, tôn nữ của mình vào cung với danh nghĩa hoàng thất cần nhiều long thai.
Hắn nhìn đến phát chán rồi liền quăng cho đám đại thần ở Lục Thái Điện sử lý.
Tả thừa tướng cùng Chung thái sư tuổi đã xế chiều liền ít khi vào cung xử lý việc nước cùng hắn, sau khi nghe thấy Tô Đình thất sủng liền không còn muốn bước chân vào hoàng cung, trừ khi hắn cho gọi hai người mới chạy vào.
Chỉ mới vài ngày mà Hoàng Tiêu Hiên cảm thấy đầu mình như to ra, không chỉ trong triều mà bên trong hậu cung cũng càng ngày càng rối loạn khiến hắn chẳng muốn thị tẩm phi tần nào.
"Khởi bẩm hoàng thượng An quý phi cầu kiến." Tống công công đi lại gần bẩm báo.
Hoàng Tiêu Hiên nghe xong liền mệt mỏi xoa trán, Quan Tiêu An ngày nào cũng chạy đến làm phiền, nếu không phải vì hắn đang cùng Quan Ngự sử có chút ý định thì đã tống nàng đi cho khuất mắt.
"Nói với nàng trở về đi, trẫm rất bận." Hắn phất tay đuổi tất cả người hầu trong phòng ra "Ra ngoài hết đi."
Sau khi tất cả mọi người đều đi ra, bên trong điện liền xuất hiện một hắc y nhân.
"Nàng thế nào rồi." Hoàng Tiêu Hiên nhìn người vừa xuất hiện liền hỏi.
Phạm Thiên chấp tay bẩm báo "Hoàng hậu đã tỉnh dậy, Lý thái y bảo chỉ cần tỉnh dậy thì sẽ không sao."
"Ha... cuối cùng nàng cũng chẳng làm được gì." Hoàng Tiêu Hiên khinh thường cười một tiếng rồi phất tay "Lui đi."
Phạm Thiên cúi lạy rồi biến mất khỏi điện.
Bên ngoài cửa Tống công công khẽ gõ cửa hô "Hoàng thượng."
"Vào đi." Hoàng Tiêu Hiên tiếp tục nhấc bút phê tấu chương.
"Khởi bẩm hoàng thượng An quý phi có nói, mong hoàng thượng đến cung nàng dùng bữa." Tống công công cung kính báo lại.
Hoàng Tiêu Hiên nghe vậy liền cười lạnh một tiếng rồi ra lệnh "Hôm nay đến Tây cung, Điện Hoà thân của Mi phi."
"Nô tài lĩnh mệnh." Tống công công hành lễ rồi đi ra ngoài sắp xếp.
Hoàng Tiêu Hiên ngước đầu lên nhìn đại điện trống vắng không khỏi cảm thán, đúng là lên càng cao càng tham vọng, hắn không chỉ muốn vỏn vẹn giang sơn chỉ có như thế này, tham vọng của hắn là thống nhất cả bốn nước, thứ mà phụ hoàng không bao giờ nghĩ đến.
Muốn làm được điều đó hắn cần phải cân bằng triều đình, những đại thần lớn tuổi đã rút khỏi triều đình về nhà dưỡng lão, hiện tại chỉ còn những quan lại tầm trung hoặc chia theo phe phái.
Lúc này đây hắn cần phải chiêu mộ thế lực của riêng mình sau đó đào tạo rồi đưa vào triều đình, mà như vậy hắn cần phải mở trường thi.
Vì chuyện này hắn cần Quan Ngự sử trợ giúp một tay, tuy ông ta không phải loại người an phận nhưng trong lúc này hắn phải tận dụng ông ta.
"Tô Đình ơi Tô Đình, nếu nàng hiểu cho ta thì hay biết mấy." Hoàng Tiêu Hiên thở dài mệt mỏi.
_________________________________
Phượng Từ Cung.
Ngủ một giấc trong sự bất an cùng lo lắng khiến Tô Đình thức dậy mà tinh thần đầy uể oải, nàng được tiểu Thúy đỡ ngồi dựa vào thành giường sau đó uống một ít cháo.
Đã vài ngày nàng không ăn gì, bây giờ chỉ có thể uống cháo để no bụng một chút.
"Hoàng hậu vết thương cũ đã lỡ ngài chú ý hoạt động nhẹ nhàng một chút, nếu đau đớn thì cố gắng nhịn một chút đừng đụng vào nó." Lý thái y lo lắng căn dặn, vết thương ngay bụng này của nàng thực sự quá nặng, cơ thể không có cách nào tự động khép lại miệng vết thương, nó vẫn sẽ để lại một đường vết thương dài ở bụng.
Vì vậy sau khi bị va đập mạnh vết thương không thể lành này liền bể ra sau đó trở nên đau đớn, tuy nó không còn chảy máu nữa, nhưng cơn đau mà nó mang lại không người nào có thể chịu nổi.
"Con biết rồi, Lý gia gia ngài đừng quá lo lắng." Tô Đình khẽ cười nhìn ông.
Những người quan tâm đến nàng đều không được vào cung thăm nàng, cuối cùng ở trong cung này nàng chỉ có thể cảm thấy ấm áp bởi sự quan tâm của Lý gia gia cùng tiểu Thúy.
Hiện giờ nàng chẳng khác nào chim trong lồng, có cánh cũng khó bay, hắn đã ra lệnh cho tất cả cầm vệ quân tuần tra trong cung thật nghiêm ngặt, dù nàng có giỏi thế nào cũng chẳng thể trốn ra.
Nhưng giờ đây nàng cũng không muốn trốn nữa, sự uy hiếp của hắn đã có tác dụng với nàng, sợ hãi hắn gây bất lợi cho người thân nàng, vì vậy nàng chỉ có thể phục tùng hắn mà thôi.
"Đình Đình, gia gia chỉ mong con mạnh khỏe." Lý thái y hai mắt đỏ hoe nhìn nàng, ông già rồi cả đời cũng chỉ có hai nguyện vọng.
Thứ nhất là nghiên cứu ra thật nhiều phương thuốc chữa bệnh cứu người, còn thứ hai là tôn nữ duy nhất mà ông nhận này được bình an mạnh khỏe.
Nhưng cuối cùng ông chỉ làm được một việc mà thôi, thời gian còn lại này ông sẽ cố gắng quan tâm nàng.
"Lý gia gia con sẽ thật khỏe mạnh, ngài cũng phải sống thật lâu nhé." Tô Đình mỉm cười gật đầu.
Tiểu Thúy ngồi bên cạnh không ngừng lâu nước mắt, sao tiểu thư của nàng số lại khổ như vậy.
Ba người bên trong phòng nói chuyện một hồi liền tắt đèn ai về chỗ náy mà nghĩ ngơi.
Một đêm nay sống gió trong hậu cung lại bắt đầu.