Chương 27
Trong cơn mê man nghe được những lời uy hiếp từ người phu quân mà nàng yêu thương nhất khiến nàng tức giận đến lòng ngực phập phồng như muốn nổ tung.
Rõ ràng nàng muốn buông tay để hắn có một cuộc sống mà hắn mong muốn, rõ ràng hắn cũng muốn giết chết nàng, vậy rốt cuộc là tại sao hắn lại muốn dằn vặt nàng như vậy.
Đến cả gia đình nàng hắn cũng chẳng buông tha, rốt cuộc bảy năm qua nàng đã làm điều gì sai đối với hắn, mà một chút tình nghĩa hắn cũng chẳng còn, không một chút lưu luyến nào.
Sau khi hắn rời đi Tô Đình liền không chịu nổi nữa mà hoàn toàn ngất đi, nhưng lúc này đây nàng không buông xuôi nữa, nàng phải sống, sống cho thật tốt, nếu không hắn sẽ để gia đình nàng cũng chôn cùng.
Hoàng Tiêu Hiên hắn sẽ không lừa gạt nàng.
_________________________________________
"Lý thái y, tiểu thư nàng thế nào rồi." Tiểu Thúy nhìn tiểu thư tiều tụy trên giường liền nức nở.
Đã ba ngày trôi qua mà tiểu thư vẫn chưa tỉnh dậy, tuy hô hấp vẫn đều đều chứng tỏ nàng vẫn rất khỏe mạnh bình thường, nhưng hai mắt chung quy vẫn nhắm chặt.
Bởi vì hoàng hậu đã không xuất hiện ba ngày, nên hoàng thượng chỉ đành nói ra chuyện hoàng hậu bị bệnh.
Lúc này các quan đại thần cùng bá tánh đều nghĩ rằng bởi vì hoàng hậu bị thất sủng nên nảy sinh bệnh tật, dù sao chuyện hoàn thượng sủng phi trong ngày lập hậu đều đã truyền ra khắp kinh thành không ai không biết.
Tô phu nhân vài lần xin vào thăm nhưng đều bị hoàng thượng lấy cớ không cho vào, cuối cùng bà chỉ có thể cười khổ rồi quay về nhà.
Lý thái y thở dài lắc đầu "Chuyện này phải để hoàng hậu quyết định, nếu nàng muốn tỉnh thì sẽ tỉnh, nếu nàng vẫn muốn ngủ thì mãi mãi cũng không tỉnh."
"Việc này..." Tiểu Thúy hai mắt đẫm lệ lo lắng nhìn tiểu thư của mình.
Lý thái y thở dài, ba ngày này hoàng thượng không còn đến nữa, dường như ngài chỉ cần biết hoàng hậu còn sống hay không là đủ rồi, ngày hôm ấy sau khi suy ngẫm lại những câu nói mà ông đã nghe thấy một cách đứt quãng liền hiểu ra tại sao hoàng hậu lại không tiếp tục buông xuôi nữa.
Hoàng thượng lấy gia đình nàng ra uy hiếp, vì vậy nàng vẫn sống, nhưng nàng lại không muốn chấp nhận sự thật này nên tiếp tục ngủ mê man.
"Tiểu Thúy."
Trong lúc hai người trong phòng đang thẩn thờ thì một tiếng kêu thều thào vang lên.
Tiểu Thúy nghe thấy liền kinh hỷ quỳ xuống trước giường nhìn tiểu thư nhà mình rồi đáp lại "Tiểu thư."
"Ừ." Tô Đình nhỏ giọng đáp lại, cổ họng nàng khô khốc, cả người đau đớn, đầu cũng đau nhứt, giống như vừa bị té từ trên ngựa xuống vậy.
"Hoàng hậu." Lý thái y cũng đi lại nhìn nàng.
"Lý gia gia, con không phải hoàng hậu." Tô Đình mỉm cười với ông "Ngài có thấy hoàng hậu nào mà chật vật như con không."
"Đúng, đúng con không phải hoàng hậu, con là tôn nữ của ta." Lý thái y nghe nàng nói vậy liền đỏ hoe hai mắt sau đó gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy con là tôn nữ của ngài, mãi mãi đều là tôn nữ của ngài." Tô Đình vui vẻ cười.
Nhưng nụ cười của nàng rơi vào mắt của tiểu Thúy cùng Lý thái y trong thật lãnh đạm, nụ cười của nàng còn khó coi hơn cả khóc nữa.
"Được rồi, không sao rồi, sau này cũng không sao nữa rồi." Tô Đình nói sau đó nàng mệt mỏi thều thào "Hai người về nghỉ ngơi đi, con muốn ngủ một lát."
Tiểu Thúy cùng Lý thái y nhìn nhau sau đó gật đầu rồi ra ngoài, nhưng hai người không ai nghỉ ngơi cả, bọn họ cần tìm cách bồi bổ lại cho nàng.
Tô Đình lắng nghe bên ngoài không còn tiếng động gì nữa liền nhỏ giọng gọi"Phạm Thiên."
Tiếng nói nàng vừa dứt, một bóng người nhanh chóng xuất hiện trước giường của nàng.
"Là ngươi gọi hắn đến, đúng không." Tô Đình nhìn hắc y nhân trước mặt nói.
Phạm Thiên cúi đầu không nhìn nàng, hai tay nắm chặt.
"Ngươi nghĩ thế nào." Tô Đình lại tiếp tục hỏi, nàng không hiểu rõ người này, đây là ám vệ của hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng mới có thể sau khiến được.
Khi nàng mười tuổi Hoàng bá bá liền sai hắn bảo vệ nàng, đến hiện tại khi Hoàng Tiêu Hiên lên làm hoàng thượng vẫn tiếp tục để hắn theo dõi nàng.
Rốt cuộc tất cả bọn họ đều đang nghĩ gì.
"Ngài cam lòng ư." Phạm Thiên nghe nàng hỏi liền khàn giọng nói, sau đó hắn lắc đầu "Ta không cam lòng."
"Nếu không cam lòng thì làm được gì." Tô Đình buồn cười nhìn hắn "Thành thích vua sao."
Phạm Thiên nghẹn họng nhìn nàng rồi lắc đầu.
"Nếu không thể thì có cái gì cam lòng hay không cam lòng đây." Tô Đình thở dài rồi nói tiếp "Ta là gì ngươi lại là gì, một đất nước chỉ có một vua, hắn chính là trời của giang sơn này."
"Nhưng ngài phải chấp nhận như vậy sao, ngài của ngày xưa đâu rồi." Phạm Thiên không cam tâm nói.
Tô Đình mệt mỏi than "Ta còn người thân của mình, ngươi biết không hắn nói đúng nếu có được sự sủng ái của hắn thì ta muốn gì đều được cả, còn nếu không có thì một thứ ta cũng chẳng thể làm."
"Hoàng bá bá đã không còn che chở cho ta nữa rồi, ngươi biết mà."
Phạm Thiên nghe vậy liền im lặng bậm môi, bên dưới lớp vải che mặt, hai cánh môi đã bị cắn nát từ bao giờ.
Hắn nhìn nàng cuối cùng không nói gì nữa.
Tô Đình mệt mỏi nhắm lại hai mắt không hề cố kỵ có người ở trong phòng, nàng từ từ rơi vào giấc ngủ.
Phạm Thiên nhìn nhung nhan của người nằm trên giường liền đưa tay ra, nhưng sau đó hắn lại nắm chặt tay rồi rút về.
Cuối cùng hắn chỉ có thể lưu luyến nhìn nàng rồi xoay người biến mất khỏi phòng.
Rõ ràng nàng muốn buông tay để hắn có một cuộc sống mà hắn mong muốn, rõ ràng hắn cũng muốn giết chết nàng, vậy rốt cuộc là tại sao hắn lại muốn dằn vặt nàng như vậy.
Đến cả gia đình nàng hắn cũng chẳng buông tha, rốt cuộc bảy năm qua nàng đã làm điều gì sai đối với hắn, mà một chút tình nghĩa hắn cũng chẳng còn, không một chút lưu luyến nào.
Sau khi hắn rời đi Tô Đình liền không chịu nổi nữa mà hoàn toàn ngất đi, nhưng lúc này đây nàng không buông xuôi nữa, nàng phải sống, sống cho thật tốt, nếu không hắn sẽ để gia đình nàng cũng chôn cùng.
Hoàng Tiêu Hiên hắn sẽ không lừa gạt nàng.
_________________________________________
"Lý thái y, tiểu thư nàng thế nào rồi." Tiểu Thúy nhìn tiểu thư tiều tụy trên giường liền nức nở.
Đã ba ngày trôi qua mà tiểu thư vẫn chưa tỉnh dậy, tuy hô hấp vẫn đều đều chứng tỏ nàng vẫn rất khỏe mạnh bình thường, nhưng hai mắt chung quy vẫn nhắm chặt.
Bởi vì hoàng hậu đã không xuất hiện ba ngày, nên hoàng thượng chỉ đành nói ra chuyện hoàng hậu bị bệnh.
Lúc này các quan đại thần cùng bá tánh đều nghĩ rằng bởi vì hoàng hậu bị thất sủng nên nảy sinh bệnh tật, dù sao chuyện hoàn thượng sủng phi trong ngày lập hậu đều đã truyền ra khắp kinh thành không ai không biết.
Tô phu nhân vài lần xin vào thăm nhưng đều bị hoàng thượng lấy cớ không cho vào, cuối cùng bà chỉ có thể cười khổ rồi quay về nhà.
Lý thái y thở dài lắc đầu "Chuyện này phải để hoàng hậu quyết định, nếu nàng muốn tỉnh thì sẽ tỉnh, nếu nàng vẫn muốn ngủ thì mãi mãi cũng không tỉnh."
"Việc này..." Tiểu Thúy hai mắt đẫm lệ lo lắng nhìn tiểu thư của mình.
Lý thái y thở dài, ba ngày này hoàng thượng không còn đến nữa, dường như ngài chỉ cần biết hoàng hậu còn sống hay không là đủ rồi, ngày hôm ấy sau khi suy ngẫm lại những câu nói mà ông đã nghe thấy một cách đứt quãng liền hiểu ra tại sao hoàng hậu lại không tiếp tục buông xuôi nữa.
Hoàng thượng lấy gia đình nàng ra uy hiếp, vì vậy nàng vẫn sống, nhưng nàng lại không muốn chấp nhận sự thật này nên tiếp tục ngủ mê man.
"Tiểu Thúy."
Trong lúc hai người trong phòng đang thẩn thờ thì một tiếng kêu thều thào vang lên.
Tiểu Thúy nghe thấy liền kinh hỷ quỳ xuống trước giường nhìn tiểu thư nhà mình rồi đáp lại "Tiểu thư."
"Ừ." Tô Đình nhỏ giọng đáp lại, cổ họng nàng khô khốc, cả người đau đớn, đầu cũng đau nhứt, giống như vừa bị té từ trên ngựa xuống vậy.
"Hoàng hậu." Lý thái y cũng đi lại nhìn nàng.
"Lý gia gia, con không phải hoàng hậu." Tô Đình mỉm cười với ông "Ngài có thấy hoàng hậu nào mà chật vật như con không."
"Đúng, đúng con không phải hoàng hậu, con là tôn nữ của ta." Lý thái y nghe nàng nói vậy liền đỏ hoe hai mắt sau đó gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy con là tôn nữ của ngài, mãi mãi đều là tôn nữ của ngài." Tô Đình vui vẻ cười.
Nhưng nụ cười của nàng rơi vào mắt của tiểu Thúy cùng Lý thái y trong thật lãnh đạm, nụ cười của nàng còn khó coi hơn cả khóc nữa.
"Được rồi, không sao rồi, sau này cũng không sao nữa rồi." Tô Đình nói sau đó nàng mệt mỏi thều thào "Hai người về nghỉ ngơi đi, con muốn ngủ một lát."
Tiểu Thúy cùng Lý thái y nhìn nhau sau đó gật đầu rồi ra ngoài, nhưng hai người không ai nghỉ ngơi cả, bọn họ cần tìm cách bồi bổ lại cho nàng.
Tô Đình lắng nghe bên ngoài không còn tiếng động gì nữa liền nhỏ giọng gọi"Phạm Thiên."
Tiếng nói nàng vừa dứt, một bóng người nhanh chóng xuất hiện trước giường của nàng.
"Là ngươi gọi hắn đến, đúng không." Tô Đình nhìn hắc y nhân trước mặt nói.
Phạm Thiên cúi đầu không nhìn nàng, hai tay nắm chặt.
"Ngươi nghĩ thế nào." Tô Đình lại tiếp tục hỏi, nàng không hiểu rõ người này, đây là ám vệ của hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng mới có thể sau khiến được.
Khi nàng mười tuổi Hoàng bá bá liền sai hắn bảo vệ nàng, đến hiện tại khi Hoàng Tiêu Hiên lên làm hoàng thượng vẫn tiếp tục để hắn theo dõi nàng.
Rốt cuộc tất cả bọn họ đều đang nghĩ gì.
"Ngài cam lòng ư." Phạm Thiên nghe nàng hỏi liền khàn giọng nói, sau đó hắn lắc đầu "Ta không cam lòng."
"Nếu không cam lòng thì làm được gì." Tô Đình buồn cười nhìn hắn "Thành thích vua sao."
Phạm Thiên nghẹn họng nhìn nàng rồi lắc đầu.
"Nếu không thể thì có cái gì cam lòng hay không cam lòng đây." Tô Đình thở dài rồi nói tiếp "Ta là gì ngươi lại là gì, một đất nước chỉ có một vua, hắn chính là trời của giang sơn này."
"Nhưng ngài phải chấp nhận như vậy sao, ngài của ngày xưa đâu rồi." Phạm Thiên không cam tâm nói.
Tô Đình mệt mỏi than "Ta còn người thân của mình, ngươi biết không hắn nói đúng nếu có được sự sủng ái của hắn thì ta muốn gì đều được cả, còn nếu không có thì một thứ ta cũng chẳng thể làm."
"Hoàng bá bá đã không còn che chở cho ta nữa rồi, ngươi biết mà."
Phạm Thiên nghe vậy liền im lặng bậm môi, bên dưới lớp vải che mặt, hai cánh môi đã bị cắn nát từ bao giờ.
Hắn nhìn nàng cuối cùng không nói gì nữa.
Tô Đình mệt mỏi nhắm lại hai mắt không hề cố kỵ có người ở trong phòng, nàng từ từ rơi vào giấc ngủ.
Phạm Thiên nhìn nhung nhan của người nằm trên giường liền đưa tay ra, nhưng sau đó hắn lại nắm chặt tay rồi rút về.
Cuối cùng hắn chỉ có thể lưu luyến nhìn nàng rồi xoay người biến mất khỏi phòng.