Chương 14
Nghe theo lời phân phó năm nhóm người liền nhanh chóng bắt tay vào làm, những người dân phối hợp liền nhàn nhã duy chuyển theo chỉ thị, bởi bọn đã không còn gì để mất, có khi cả cái mạng này cũng chẳng còn.
Còn lại chính là những người thù ghét quan lại bọn họ không tin sẽ có người cứu giúp mình, cha mẹ họ đã đói chết, bọn họ chẳng còn gì nữa cả, hiện tại chỉ có thể tự tay giành lấy thức ăn mà thôi, những người như vậy liền dùng bạo lực mà trấn áp, tuy không khiến họ bị thương tích nhưng vẫn phải trấn áp để họ chịu yên tĩnh phối hợp.
Tiểu Tô Đình không đi theo nhóm người, sau khi phân phó xong nàng liền chạy đến những cửa hàng lương thực, tuy họ đã đóng cửa nhưng lúc xem bản đồ bài trí khu vực cùng bố trí khắp nơi trong thành nàng liền nhớ đến các tiệm lương thực do thương nhân ở đây mở cửa.
"Mở cửa." Tiểu Tô Đình đập mạnh cửa.
Người bên trong không dám mở vì tưởng dân làm loạn.
"Ta là người trong quan phủ, mau mở cửa." Trưởng quầy nghe vậy liền có chút không tin tưởng bởi vì ông chủ từng nói những tên kia đã hợp tác với thương nhân, chia nhau mua lương thực khi triều đình cứu tế, còn bọn họ thì phải nâng giá gạo cùng giá ngũ cốc cao lên như vậy mới có lời.
"Mở cửa, nếu như không mở cửa ta liền bắt hết tất cả các ngươi." Tiểu Tô Đình quát.
"Mở... Mở, tiểu nhân mở." Trưởng quầy nghe phá quán liền run rẩy mở cửa, bởi vì dạo này trong thành loạn lạc cửa hàng cũng không mở cửa buông bán, nên hiện giờ chỉ có ông trông coi.
"Gọi chủ cửa tiệm ra đây, nếu không các ngươi sẽ giống bọn tham quan kia." Tiểu Tô Đình hừ lạnh giơ lệnh bài lên.
Trưởng quầy sợ hãi toát cả mồ hôi vội vàng kêu nàng chờ một lát rồi đóng cửa tiệm chạy kiếm người.
Tiểu Tô Đình kiên nhẫn đứng chờ, vài phút sau một người đàn ông mập mạp chạy đến cùng trưởng quầy.
"Thưa đại nhân có việc gì cần chỉ dạy." Ông ta thở dốc nói, một tay quệt mồ hôi trên trán.
"Những tên tham quan kia đã khai hết việc bọn họ cùng các ngươi đã làm, hiện tại giá quyến bọn họ đều đang trong nhà lao, nhưng bởi vì các ngươi chỉ là bá tánh bình thường nên ta muốn đến đây thương lượng để các ngươi lấy công chuộc tội, tuy sẽ không quá lời nhưng cũng không quá lỗ, bù lại các ngươi sẽ được miễn xá tội còn được thêm tiếng thơm." Tiểu Tô Đình chậm rì rì nói sau đó nhướn mày hỏi "Ngươi thấy sao."
Người đàn ông mập mạp khẽ đánh giá nàng, cảm thấy tuổi của nàng khá nhỏ, chắc chắn suy nghĩ còn non nớt rất dễ bị lừa, nếu như thật sự là quan trong triều thì việc cần mua lương thực đang rất cấp bách.
"Chuyện này, chuyện này, ngài nghĩ mà xem lương thực của chúng tôi đều rất rất tốt nếu như bán quá rẻ thì lỗ rất lỗ, dù tôi muốn giúp đỡ ngài nhưng gia đình của tôi còn phải sinh sống nữa chứ, ngài nói xem..." Ông ta ngập ngừng tỏ vẻ khó sử.
Tiểu Tô Đình chẳng thèm để ý mà nhún vai, nàng biết rất rõ mưu kế trong lòng ông ta, thật sự muốn bắt chẹt nàng sao, đâu có dễ.
Nàng thở dài giả vờ tiếc nuối "Thật ra ta đã đánh tiếng với tư không đại nhân để ngài nhắm một mắt mở một mắt về việc sử phạt cùng tịch thu tài sản của các thương nhân trong thành..."
"Thưa đại nhân chúng thảo dân thật sự không làm gì cả." Người đàn ông mập mạp khẽ nói.
Tiểu Tô Đình gật đầu "Đúng vậy các ngươi chẳng làm gì cả, sù cho có tăng giá gạo hay không giúp đỡ dân chúng thì cùng lắm chỉ bị phạt vì tội tăng giá quá cao, nhưng các ngươi không chỉ tăng giá mà còn cấu kết với tham quan lạm dụng chức quyền ăn xén lương thực của triều đình... Như vậy không phải chỉ bị phạt không đâu..."
Mỗi câu mỗi chữ nàng nói ra khiến người đàn ông mập mạp chảy đầy mồ hôi, cả người run rẩy, ánh mắt co rút.
Lúc này ông ta mới phát hiện ra người đứng trước mặt đây không phải là một đứa trẻ mà là một con cáo già, có thể giết người ta chỉ bằng vài lời nói.
Ông ta cắn răng cố gắng nhịn đau mà mở miệng nịnh nọt "Đại nhân thật sự có lòng bao dung, là một vị quan anh minh, tiểu nhân chắc chắn sẽ lấy giá gạo thấp, góp thêm vài bao lương thực để có thể góp sức thêm cho ngài cứu tế cho dân, lấy công chuộc lại lỗi lầm bởi vì bị lời ngon tiếng ngọt lừa gạt."
"Ngươi hiểu được vậy thật là tốt, đúng là một đại thiện nhân, ta thay mặt dân chúng gặp nạn cảm tạ ngươi." Tiểu Tô Đình giả vờ vui vẻ chắp tay "Nếu như những người khác cũng có tinh thần chủ trương cùng lòng từ bi như đại thiện nhân đây thì thật tốt quá."
"Sẽ, chắc chắn bọn họ cũng sẽ góp sức cứu trợ cho dân chúng." Ông ta nhanh chóng gật đầu liên tục, vội vàng hùa theo nàng, nếu như để nàng nói tiếp chắc chắn không chỉ một chút lương thực như vậy mà có khi cả cửa tiệm của ông ta.
"Như vậy thật sự là cảm ơn đại thiện nhân." Tiểu Tô Đình gật đầu rồi xoay người rời đi bỏ lại một câu "Cảm phiền mọi người đưa lương thực đến lều cứu trợ, tự khắc sẽ có người trả tiền cho mọi người, thật cảm tạ.". ?hanh mà không có quảng cáo, chờ gì tìm ngay [ T r ? m t r u y ệ n.V? ]
Ông ta nhìn theo bóng lưng của nàng mà cắn răng nghiến lợi nhưng chẳng thể làm gì, chỉ đành xoay người phân phó cho trưởng quầy rồi xoay người tìm những thương nhân khác trong thành.
Còn bên này sau khi rời đi Tiểu Tô Đình liền chạy đến vài nhà dân xung quanh gõ cửa, sau khi nói ra mục đích thuê người nấu cháo cùng làm bánh của mình thì dẫn theo người đến lều cứu trợ.
Nói thật ra nàng hoàn toàn chẳng biết nấu nướng gì, là một tiểu thư hàng thật giá thật, cầm kỳ thư họa không gì không biết nhưng lại không biết nấu cơm, hai bàn tay chưa từng cầm lấy nồi niêu, bởi vậy hiện tại dù cho tất cả binh sĩ, quan binh hay nha sai đều không biết nấu thì nàng cũng chẳng thể làm gì chỉ đành tốn chút tiền thuê người mà thôi.
Còn lại chính là những người thù ghét quan lại bọn họ không tin sẽ có người cứu giúp mình, cha mẹ họ đã đói chết, bọn họ chẳng còn gì nữa cả, hiện tại chỉ có thể tự tay giành lấy thức ăn mà thôi, những người như vậy liền dùng bạo lực mà trấn áp, tuy không khiến họ bị thương tích nhưng vẫn phải trấn áp để họ chịu yên tĩnh phối hợp.
Tiểu Tô Đình không đi theo nhóm người, sau khi phân phó xong nàng liền chạy đến những cửa hàng lương thực, tuy họ đã đóng cửa nhưng lúc xem bản đồ bài trí khu vực cùng bố trí khắp nơi trong thành nàng liền nhớ đến các tiệm lương thực do thương nhân ở đây mở cửa.
"Mở cửa." Tiểu Tô Đình đập mạnh cửa.
Người bên trong không dám mở vì tưởng dân làm loạn.
"Ta là người trong quan phủ, mau mở cửa." Trưởng quầy nghe vậy liền có chút không tin tưởng bởi vì ông chủ từng nói những tên kia đã hợp tác với thương nhân, chia nhau mua lương thực khi triều đình cứu tế, còn bọn họ thì phải nâng giá gạo cùng giá ngũ cốc cao lên như vậy mới có lời.
"Mở cửa, nếu như không mở cửa ta liền bắt hết tất cả các ngươi." Tiểu Tô Đình quát.
"Mở... Mở, tiểu nhân mở." Trưởng quầy nghe phá quán liền run rẩy mở cửa, bởi vì dạo này trong thành loạn lạc cửa hàng cũng không mở cửa buông bán, nên hiện giờ chỉ có ông trông coi.
"Gọi chủ cửa tiệm ra đây, nếu không các ngươi sẽ giống bọn tham quan kia." Tiểu Tô Đình hừ lạnh giơ lệnh bài lên.
Trưởng quầy sợ hãi toát cả mồ hôi vội vàng kêu nàng chờ một lát rồi đóng cửa tiệm chạy kiếm người.
Tiểu Tô Đình kiên nhẫn đứng chờ, vài phút sau một người đàn ông mập mạp chạy đến cùng trưởng quầy.
"Thưa đại nhân có việc gì cần chỉ dạy." Ông ta thở dốc nói, một tay quệt mồ hôi trên trán.
"Những tên tham quan kia đã khai hết việc bọn họ cùng các ngươi đã làm, hiện tại giá quyến bọn họ đều đang trong nhà lao, nhưng bởi vì các ngươi chỉ là bá tánh bình thường nên ta muốn đến đây thương lượng để các ngươi lấy công chuộc tội, tuy sẽ không quá lời nhưng cũng không quá lỗ, bù lại các ngươi sẽ được miễn xá tội còn được thêm tiếng thơm." Tiểu Tô Đình chậm rì rì nói sau đó nhướn mày hỏi "Ngươi thấy sao."
Người đàn ông mập mạp khẽ đánh giá nàng, cảm thấy tuổi của nàng khá nhỏ, chắc chắn suy nghĩ còn non nớt rất dễ bị lừa, nếu như thật sự là quan trong triều thì việc cần mua lương thực đang rất cấp bách.
"Chuyện này, chuyện này, ngài nghĩ mà xem lương thực của chúng tôi đều rất rất tốt nếu như bán quá rẻ thì lỗ rất lỗ, dù tôi muốn giúp đỡ ngài nhưng gia đình của tôi còn phải sinh sống nữa chứ, ngài nói xem..." Ông ta ngập ngừng tỏ vẻ khó sử.
Tiểu Tô Đình chẳng thèm để ý mà nhún vai, nàng biết rất rõ mưu kế trong lòng ông ta, thật sự muốn bắt chẹt nàng sao, đâu có dễ.
Nàng thở dài giả vờ tiếc nuối "Thật ra ta đã đánh tiếng với tư không đại nhân để ngài nhắm một mắt mở một mắt về việc sử phạt cùng tịch thu tài sản của các thương nhân trong thành..."
"Thưa đại nhân chúng thảo dân thật sự không làm gì cả." Người đàn ông mập mạp khẽ nói.
Tiểu Tô Đình gật đầu "Đúng vậy các ngươi chẳng làm gì cả, sù cho có tăng giá gạo hay không giúp đỡ dân chúng thì cùng lắm chỉ bị phạt vì tội tăng giá quá cao, nhưng các ngươi không chỉ tăng giá mà còn cấu kết với tham quan lạm dụng chức quyền ăn xén lương thực của triều đình... Như vậy không phải chỉ bị phạt không đâu..."
Mỗi câu mỗi chữ nàng nói ra khiến người đàn ông mập mạp chảy đầy mồ hôi, cả người run rẩy, ánh mắt co rút.
Lúc này ông ta mới phát hiện ra người đứng trước mặt đây không phải là một đứa trẻ mà là một con cáo già, có thể giết người ta chỉ bằng vài lời nói.
Ông ta cắn răng cố gắng nhịn đau mà mở miệng nịnh nọt "Đại nhân thật sự có lòng bao dung, là một vị quan anh minh, tiểu nhân chắc chắn sẽ lấy giá gạo thấp, góp thêm vài bao lương thực để có thể góp sức thêm cho ngài cứu tế cho dân, lấy công chuộc lại lỗi lầm bởi vì bị lời ngon tiếng ngọt lừa gạt."
"Ngươi hiểu được vậy thật là tốt, đúng là một đại thiện nhân, ta thay mặt dân chúng gặp nạn cảm tạ ngươi." Tiểu Tô Đình giả vờ vui vẻ chắp tay "Nếu như những người khác cũng có tinh thần chủ trương cùng lòng từ bi như đại thiện nhân đây thì thật tốt quá."
"Sẽ, chắc chắn bọn họ cũng sẽ góp sức cứu trợ cho dân chúng." Ông ta nhanh chóng gật đầu liên tục, vội vàng hùa theo nàng, nếu như để nàng nói tiếp chắc chắn không chỉ một chút lương thực như vậy mà có khi cả cửa tiệm của ông ta.
"Như vậy thật sự là cảm ơn đại thiện nhân." Tiểu Tô Đình gật đầu rồi xoay người rời đi bỏ lại một câu "Cảm phiền mọi người đưa lương thực đến lều cứu trợ, tự khắc sẽ có người trả tiền cho mọi người, thật cảm tạ.". ?hanh mà không có quảng cáo, chờ gì tìm ngay [ T r ? m t r u y ệ n.V? ]
Ông ta nhìn theo bóng lưng của nàng mà cắn răng nghiến lợi nhưng chẳng thể làm gì, chỉ đành xoay người phân phó cho trưởng quầy rồi xoay người tìm những thương nhân khác trong thành.
Còn bên này sau khi rời đi Tiểu Tô Đình liền chạy đến vài nhà dân xung quanh gõ cửa, sau khi nói ra mục đích thuê người nấu cháo cùng làm bánh của mình thì dẫn theo người đến lều cứu trợ.
Nói thật ra nàng hoàn toàn chẳng biết nấu nướng gì, là một tiểu thư hàng thật giá thật, cầm kỳ thư họa không gì không biết nhưng lại không biết nấu cơm, hai bàn tay chưa từng cầm lấy nồi niêu, bởi vậy hiện tại dù cho tất cả binh sĩ, quan binh hay nha sai đều không biết nấu thì nàng cũng chẳng thể làm gì chỉ đành tốn chút tiền thuê người mà thôi.