Chương 13
Hàn Chánh đi vào trong phủ nhìn thấy binh sĩ đang khinh ra rất nhiều rương lương thực liền đen mặt sau đó xoay người mắng "Đây là không còn lương thực, đây là không còn cách nào, rốt cuộc là các ngươi đang nhắm mắt nói láo đến mức độ nào hả."
Nhìn thấy những chiếc rương được khinh ra bọn quan lại liền tuyệt vọng nhanh chóng quỳ xuống dập đầu "Đại nhân tha tội, đại nhân tha tội."
Lúc này Tiểu Tô Đình cũng chạy ra rồi nói lớn "Ai nha ta còn tìm thấy rất nhiều vàng bạc bên trong phủ nha."
Tổng đốc nghe vậy liền nhanh chóng phủ nhận "Vàng bạc, chuyện này hạ quan không biết, đây là phủ nha hạ quan hoàn toàn chẳng dính dáng gì."
Tuần phủ cũng nhanh chóng phủ nhận "Hạ quan cũng không biết, chuyện này không liên quan đến hạ quan."
"Ngài... Ngài... Ngài... Các ngài... Phụt." Tri phủ tức giận chỉ vào mặt bọn họ sau đó phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.
Hàn Chánh nhìn bọn họ đổ lỗi cho nhau liền chẳng thèm ngó đến mà ra lệnh "Người đâu bắt giam bọn họ vào đại lao chờ ngày đưa về kinh thành xét xử, tịch thu tài sản, khám xét nhà, sao nhà, giải tất cả người thân của họ vào đại lao."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh." Thị vệ dẫn đầu nhanh chóng nhận lệnh rồi dẫn theo binh sĩ cùng vài quan binh rời đi, còn những quan lại đang quỳ trên đất bị quan binh dưới sự giám sát của binh sĩ mà quăng vào nhà lao.
"Truyền lệnh đến các quan binh nếu ai muốn lấy công chuộc tội thì mau chóng đi đến cửa phủ nha chờ lệnh." Hàn Chánh tiếp tục hạ lệnh.
Sau khi trong phòng chỉ còn hai người, Tiểu Tô Đình liền giơ tay hô "Đại nhân uy vũ, đại nhân giỏi nhất."
Hàn Chánh bị nàng chọc cười liền vui vẻ, hai chân mày đang nhíu lại cũng nhanh chóng giãn ra, ông thở dài nói "Đúng là lòng tham không đáy, nhìn số lượng này xem có khi còn nhiều hơn cả nội vụ phủ."
"Đúng là vua ở xa không quản được lửa xa, không biết có bao nhiêu nơi giống như thế này, sau khi về ngài phải kiến nghị Hoàng bá bá tìm người liêm khiết làm bát tuần phủ, chuyên đi khắp nơi dò xét dân tình." Tiểu Tô Đình thở dài nói, người ta nói không sai quan trường không khác nào chiến trường, có khi còn gấp đôi chiến trường.
"Ý hay, sau khi ta về sẽ bẩm tấu." Hàn Chánh vỗ hai tay vào nhau cảm thấy ý này khá tốt, nhưng phải chọn người thật sự liêm khiết không sợ cường quyền như vậy mới không bị ô nhiễm của đám tham quan.
"Nhưng vũng nước này quá sau, hiện tại không biết quan lại ở thành này đã cấu kết cùng với ai."
"Con biết á." Tiểu Tô Đình thản nhiên nói, sau đó lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm đưa cho ông "Con tìm được ở trong phòng ngủ của tổng đốc."
"Con chạy đến nhà tổng đốc lúc nào vậy." Hàn Chánh cầm lấy sau đó không khỏi kinh ngạc hỏi.
"Bởi vì sợ có người thông chi cho người của ông ta nên con chỉ chỗ giấu lương thực cùng vàng bạc cho thị vệ xong liền chạy luôn đến nhà của tất cả các quan lại liên quan." Tiểu Tô Đình nhún vai nói "Thật ra bọn họ rất thông minh, danh sách này cũng chỉ có những quan lại nho nhỏ mà thôi, những người thực sự đứng đầu không hề đề cập đến."
"Trong kinh thành là nơi sâu nhất, dù có manh mối ta cũng không có thẩm quyền, chuyện này cứ để hoàng thượng điều tra đi." Hàn Chánh thở dài nói, làm quan mấy chục năm rồi ông vẫn biết bề mặt triều đình rất yên bình nhưng thật chất sóng gió rất lớn.
"Con kiến nghị ngài hãy viết thư gửi về kinh thành, chúng ta đã tạo tiếng gió quá lớn những người đứng sau chắc chắn sẽ có chuẩn bị lúc đó không thể điều tra được gì đâu, bây giờ gửi thư có khi còn tóm được vài cái đuôi." Tiểu Tô Đình lấp lẩn nói, nàng không nói rõ ràng, nhưng ý của nàng vẫn diễn tả đầy đủ, chỉ cần là người thông minh sẽ hiểu ngay.
Hàn Chánh gật đầu rồi đứng dậy đi đến thư phòng bên trong phủ nha "Ta đi viết thư, con hãy dẫn người dẹp loạn trong thành đi, chúng ta chuẩn bị cứu tế trước."
"Tiểu nhân lĩnh mệnh." Tiểu Tô Đình tinh nghịch nói sau đó chạy ra ngoài.
Cổng của phủ nha đã tập hợp khá nhiều người, trong đó có một trăm quan binh, hai mươi nha sai, mười lăm binh sĩ.
Tiểu Tô Đình đi ra nhóm binh sĩ biết được thân phận nàng liền cúi người hành lễ, những người khác thấy vậy cũng cúi người theo.
"Nghe đây, chuyện bên trong thành này ta sẽ toàn quyền quyết đinh, tư không đại nhân có việc bận sẽ ra ngoài sau." Tiểu Tô Đình chắp hai tay ra sau nói "Các ngươi phải phục tùng mệnh lệnh của ta không được sai sót, nếu không sẽ phạm trọng tội, nghe rõ chưa."
"Rõ." Nhóm binh sĩ không một chút dị nghị liền đồng thanh đáp.
Quan binh cùng sai dịch hai mắt nhìn nhau đầy hoang mang, bọn họ không biết người trước mặt rốt cuộc là ai, thực sự phải nghe theo lệnh của người này sao.
Tiểu Tô Đình cũng không nói nhiều mà giơ một tấm lệnh bài lên, đây là lệnh bài mà Hoàng bá bá đã đưa cho nàng trước khi rời khỏi kinh thành, ngài ấy lo lắng nàng sẽ bị người khác ức hiếp nên thẳng tay đưa luôn cho nàng lệnh bài của khu mật sứ, một khi lấy lệnh bài ra liền biết được người này làm việc cho vua.
"Nghe rõ chưa." Nàng cất lệnh bài vào sau đó trầm giọng nói.
"Rõ." Lúc này tất cả mọi người đều đồng loạt lên tiếng.
"Tốt lắm, hiện tại chia đều làm năm nhóm người, sau đó xếp hàng trước mặt ta." Tiểu Tô Đình hạ lệnh.
Nhóm binh sĩ chia thành năm nhóm mỗi nhóm ba người đứng trước mặt nàng, sau đó nhóm quan binh chia đều đứng phía sau nhóm binh sĩ, năm bên chi nhau hai mươi người, cuối cùng là nha sai mỗi bên bốn người.
Sau khi mỗi hàng đều xếp ngay ngắn Tiểu Tô Đình liền chỉ từng hàng rồi bắt đầu phân phó nhiệm vụ.
"Các ngươi, lấy vải che miệng mũi sau đó khiêng tất cả xác chết trong thành chất lại một chỗ."
"Các ngươi, tụ hợp những người dân không phải là người bên trong thành lại một chỗ."
"Các ngươi, đi tuần tra khắp thành bắt tất cả những người hành hung cướp bóc trong thành tống vào nhà lao."
"Các ngươi, dựng lều cứu trợ lên sau đó canh giữ ở lều tránh cho kẻ đến phá rối."
"Còn các ngươi, khinh tất cả lương thực vào lều cứu trợ."
"Có thể dùng bạo lực trấn áp nhưng không được hành hung người bừa bãi." Tiểu Tô Đình nghiêm giọng ra lệnh sau đó quát "Nghe rõ chưa."
"Rõ."
Nhìn thấy những chiếc rương được khinh ra bọn quan lại liền tuyệt vọng nhanh chóng quỳ xuống dập đầu "Đại nhân tha tội, đại nhân tha tội."
Lúc này Tiểu Tô Đình cũng chạy ra rồi nói lớn "Ai nha ta còn tìm thấy rất nhiều vàng bạc bên trong phủ nha."
Tổng đốc nghe vậy liền nhanh chóng phủ nhận "Vàng bạc, chuyện này hạ quan không biết, đây là phủ nha hạ quan hoàn toàn chẳng dính dáng gì."
Tuần phủ cũng nhanh chóng phủ nhận "Hạ quan cũng không biết, chuyện này không liên quan đến hạ quan."
"Ngài... Ngài... Ngài... Các ngài... Phụt." Tri phủ tức giận chỉ vào mặt bọn họ sau đó phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.
Hàn Chánh nhìn bọn họ đổ lỗi cho nhau liền chẳng thèm ngó đến mà ra lệnh "Người đâu bắt giam bọn họ vào đại lao chờ ngày đưa về kinh thành xét xử, tịch thu tài sản, khám xét nhà, sao nhà, giải tất cả người thân của họ vào đại lao."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh." Thị vệ dẫn đầu nhanh chóng nhận lệnh rồi dẫn theo binh sĩ cùng vài quan binh rời đi, còn những quan lại đang quỳ trên đất bị quan binh dưới sự giám sát của binh sĩ mà quăng vào nhà lao.
"Truyền lệnh đến các quan binh nếu ai muốn lấy công chuộc tội thì mau chóng đi đến cửa phủ nha chờ lệnh." Hàn Chánh tiếp tục hạ lệnh.
Sau khi trong phòng chỉ còn hai người, Tiểu Tô Đình liền giơ tay hô "Đại nhân uy vũ, đại nhân giỏi nhất."
Hàn Chánh bị nàng chọc cười liền vui vẻ, hai chân mày đang nhíu lại cũng nhanh chóng giãn ra, ông thở dài nói "Đúng là lòng tham không đáy, nhìn số lượng này xem có khi còn nhiều hơn cả nội vụ phủ."
"Đúng là vua ở xa không quản được lửa xa, không biết có bao nhiêu nơi giống như thế này, sau khi về ngài phải kiến nghị Hoàng bá bá tìm người liêm khiết làm bát tuần phủ, chuyên đi khắp nơi dò xét dân tình." Tiểu Tô Đình thở dài nói, người ta nói không sai quan trường không khác nào chiến trường, có khi còn gấp đôi chiến trường.
"Ý hay, sau khi ta về sẽ bẩm tấu." Hàn Chánh vỗ hai tay vào nhau cảm thấy ý này khá tốt, nhưng phải chọn người thật sự liêm khiết không sợ cường quyền như vậy mới không bị ô nhiễm của đám tham quan.
"Nhưng vũng nước này quá sau, hiện tại không biết quan lại ở thành này đã cấu kết cùng với ai."
"Con biết á." Tiểu Tô Đình thản nhiên nói, sau đó lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm đưa cho ông "Con tìm được ở trong phòng ngủ của tổng đốc."
"Con chạy đến nhà tổng đốc lúc nào vậy." Hàn Chánh cầm lấy sau đó không khỏi kinh ngạc hỏi.
"Bởi vì sợ có người thông chi cho người của ông ta nên con chỉ chỗ giấu lương thực cùng vàng bạc cho thị vệ xong liền chạy luôn đến nhà của tất cả các quan lại liên quan." Tiểu Tô Đình nhún vai nói "Thật ra bọn họ rất thông minh, danh sách này cũng chỉ có những quan lại nho nhỏ mà thôi, những người thực sự đứng đầu không hề đề cập đến."
"Trong kinh thành là nơi sâu nhất, dù có manh mối ta cũng không có thẩm quyền, chuyện này cứ để hoàng thượng điều tra đi." Hàn Chánh thở dài nói, làm quan mấy chục năm rồi ông vẫn biết bề mặt triều đình rất yên bình nhưng thật chất sóng gió rất lớn.
"Con kiến nghị ngài hãy viết thư gửi về kinh thành, chúng ta đã tạo tiếng gió quá lớn những người đứng sau chắc chắn sẽ có chuẩn bị lúc đó không thể điều tra được gì đâu, bây giờ gửi thư có khi còn tóm được vài cái đuôi." Tiểu Tô Đình lấp lẩn nói, nàng không nói rõ ràng, nhưng ý của nàng vẫn diễn tả đầy đủ, chỉ cần là người thông minh sẽ hiểu ngay.
Hàn Chánh gật đầu rồi đứng dậy đi đến thư phòng bên trong phủ nha "Ta đi viết thư, con hãy dẫn người dẹp loạn trong thành đi, chúng ta chuẩn bị cứu tế trước."
"Tiểu nhân lĩnh mệnh." Tiểu Tô Đình tinh nghịch nói sau đó chạy ra ngoài.
Cổng của phủ nha đã tập hợp khá nhiều người, trong đó có một trăm quan binh, hai mươi nha sai, mười lăm binh sĩ.
Tiểu Tô Đình đi ra nhóm binh sĩ biết được thân phận nàng liền cúi người hành lễ, những người khác thấy vậy cũng cúi người theo.
"Nghe đây, chuyện bên trong thành này ta sẽ toàn quyền quyết đinh, tư không đại nhân có việc bận sẽ ra ngoài sau." Tiểu Tô Đình chắp hai tay ra sau nói "Các ngươi phải phục tùng mệnh lệnh của ta không được sai sót, nếu không sẽ phạm trọng tội, nghe rõ chưa."
"Rõ." Nhóm binh sĩ không một chút dị nghị liền đồng thanh đáp.
Quan binh cùng sai dịch hai mắt nhìn nhau đầy hoang mang, bọn họ không biết người trước mặt rốt cuộc là ai, thực sự phải nghe theo lệnh của người này sao.
Tiểu Tô Đình cũng không nói nhiều mà giơ một tấm lệnh bài lên, đây là lệnh bài mà Hoàng bá bá đã đưa cho nàng trước khi rời khỏi kinh thành, ngài ấy lo lắng nàng sẽ bị người khác ức hiếp nên thẳng tay đưa luôn cho nàng lệnh bài của khu mật sứ, một khi lấy lệnh bài ra liền biết được người này làm việc cho vua.
"Nghe rõ chưa." Nàng cất lệnh bài vào sau đó trầm giọng nói.
"Rõ." Lúc này tất cả mọi người đều đồng loạt lên tiếng.
"Tốt lắm, hiện tại chia đều làm năm nhóm người, sau đó xếp hàng trước mặt ta." Tiểu Tô Đình hạ lệnh.
Nhóm binh sĩ chia thành năm nhóm mỗi nhóm ba người đứng trước mặt nàng, sau đó nhóm quan binh chia đều đứng phía sau nhóm binh sĩ, năm bên chi nhau hai mươi người, cuối cùng là nha sai mỗi bên bốn người.
Sau khi mỗi hàng đều xếp ngay ngắn Tiểu Tô Đình liền chỉ từng hàng rồi bắt đầu phân phó nhiệm vụ.
"Các ngươi, lấy vải che miệng mũi sau đó khiêng tất cả xác chết trong thành chất lại một chỗ."
"Các ngươi, tụ hợp những người dân không phải là người bên trong thành lại một chỗ."
"Các ngươi, đi tuần tra khắp thành bắt tất cả những người hành hung cướp bóc trong thành tống vào nhà lao."
"Các ngươi, dựng lều cứu trợ lên sau đó canh giữ ở lều tránh cho kẻ đến phá rối."
"Còn các ngươi, khinh tất cả lương thực vào lều cứu trợ."
"Có thể dùng bạo lực trấn áp nhưng không được hành hung người bừa bãi." Tiểu Tô Đình nghiêm giọng ra lệnh sau đó quát "Nghe rõ chưa."
"Rõ."