Chương : 32
Edit: Clover110
Beta: Quỳnh
Trong lòng Vân Ninh Tẩm hoảng sợ, hiển nhiên bản thân cũng bị uy áp ảnh hưởng đến, ngược lại vẻ mặt Thiên Lan lại như không có gì, bình tĩnh nhìn Vân Khiếu Thiên.
“Gia chủ bớt giận, chúng tôi chỉ là đến thăm con gái thôi.” Nam nhân run run trả lời, hắn không nghĩ đến việc sẽ gặp được gia chủ trong tình huống như thế này.
“Thăm con gái?” Vân Khiếu Thiên tầm mắt sắc bén dạo quanh người bọn họ một vòng, dừng lại trên người Vân Ninh Tẩm, đột nhiên tức giận lớn tiếng: ”Đây là cách các ngươi thăm con gái của mình? Ninh Tẩm là đứa bé Vân gia đang nỗ lực bồi dưỡng, khi nào đến phiên đám người các ngươi giáo huấn nàng?”
Vào được chủ phủ thành này, xem như là một nửa chủ tử rồi, bọn họ chỉ là người thân xa xôi, căn bản là không có tư cách giáo huấn Ninh Tẩn.
Người phụ nữ kia bất quá chỉ là thôn phụ nơi thôn dã, nào biết đến quy củ trong đại gia tộc, lúc này không có ý nghĩ hối hận, ngược lại nhìn hướng Vân Ninh Tẩm đầy hận ý, gia chủ quát bọn họ lớn tiếng như vậy, tiểu tiện nhân này lại không nói đỡ cho bọn họ một câu nào.
Lời nói Vân Khiếu Thiên đám tiểu bối ai dám nói lại a, nếu là Vân Huyền Khê hoặc Vân Vũ Nhu, hắn còn có thể nghe vài ba câu, còn Vân Ninh Tẩn chỉ là có thiên phú tốt một chút, cũng chỉ được xem là một cái nữ tử hưởng nhờ vinh quang Vân gia mà thôi.
“Gia chủ, mẫu thân và phụ thân của ta không phải cố ý.” Vân Ninh Thấm nhịn đau đớn trên người, rốt cuộc mở miệng, dù sao đây cũng là thân nhân của nàng.
Thiên Lan nhíu nhíu mày, đây là chuyện riêng của Vân Ninh Thấm, nàng căn bản không có quyền nhúng tay vào, chỉ là có cha mẹ như vậy, có cũng như không.
Sắc mặt Vân Khiếu Thiên trầm xuống nhìn Vân Ninh Thấm “Ngươi là tương lai hi vọng của Vân gia, bọn họ làm sao có thể so với ngươi, về sau ngươi cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ đi!”
Ba người này đối với Vân Khiếu Thiên một chút tác dụng đều không có, ngược lại có khi còn liên lụy Vân Ninh Tẩm. Để Vân Ninh Tẩm có thể an tâm tu luyện, hắn không thể không bài trừ bọn họ ra ngoài thế giới của Vân Ninh Tẩm.
Gia chủ nói như vậy, nam nhân kia muốn nói nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ mấp máy môi, một chữ cũng không phát ra nổi, nhưng người phụ nữ kia, ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Vân Khiếu Thiên.
Vân Ninh Tẩm đối với bà ta chính là một con dê béo, bà ta cực cực khổ khổ nuôi dưỡng bao lâu nay, sao có thể buông tha dễ dàng như vậy!!
“Gia chủ, Ninh Tẩn là con gái của ta, ta ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng nàng lớn như vậy, ngài không thể nói đoạn tuyệt quan hệ liền đoạn tuyệt.” Vẻ mặt phụ mẫu bi thương, than thở, khóc lóc, kể lể.
Vân Khiếu Thiên cười lạnh, hắn sống hơn phân nửa cuộc đời, cái dạng người gì mà hắn chưa gặp qua, hắn lập tức lấy túi tiền bên người xuống “Nhiêu đây vàng cũng đủ cho các ngươi dùng một đoạn thời gian, từ nay về sau đừng đến tìm Ninh Tẩm nữa, biết chưa?”
Bà ta nhìn túi tiền trong tay Vân Khiếu Thiên, hai mắt tỏa sáng, đang muốn gật đầu, liền nghĩ lại thấy không đúng chỗ nào. Thiên phú của Vân Ninh Tẩm được gia chủ coi trọng như vậy, đi theo bên cạnh nàng mới sống tốt a, bà ta ngay lập tức lắc đầu, nước mắt xoát xoát rơi xuống càng nhiều.
“Gia chủ làm sao có thể nhẫn tâm nhìn một nhà chúng tôi cùng con gái chia lìa, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, trên đời này có loại cha mẹ nào không thương con của mình? Chúng tôi nuôi dạy nàng cũng chỉ mong sau này nàng sống được tốt mà thôi.” Bà ta nói cực kỳ thành khẩn, nếu không thấy một màn vừa nãy, Thiên Lan cũng tin nàng thật sự là một người mẹ tốt.
Tầm mắt Vân Ninh Tẩmrung động, muốn đi về phía bọn họ, liền cảm nhận được một cánh tay ngăn nàng lại. Trước kia cha mẹ chưa bao giờ xem nàng như con gái của họ, bây giờ họ lại khóc than như vậy, bất quá là vì muốn dựa vào nàng mà ăn sung mặc sướng thôi.
“Ta không muốn lặp lại lần nữa, hoặc là đám các ngươi cầm mấy đồng vàng này rồi rời đi, hoặc là ta phái người đuổi các ngươi đi.” Vân Khiếu Thiên mất kiên nhẫn nhìn ả nữ nhân đang quỳ trên mặt đất khóc lóc không ngừng, trong mắt hiện lên một mạt sát ý không dễ phát hiện.
Bà ta bị sát ý trên người Vân Khiếu Thiên làm kinh sợ, biểu tình trên mặt bị đình trụ, trông thật buồn cười.
Thiếu niên kia thấy mẹ mình như vậy, trong mắt hiện lên sắc thái khinh thường rõ ràng, đi về phía trước, quỳ gối đoan chính trước mặt Vân Khiếu Thiên “Đa tạ gia chủ, chúng tôi lập tức rời đi.” Nếu thật sự không lấy mấy đồng vàng kia, đến cuối cùng có lẽ cái gì cũng không lấy được.
Không thể không nói tâm tư thiếu niên này so với người mẹ kia thông thấu hơn nhiều, Vân Khiếu Thiên là cái người nào? Gia chủ Vân gia làm sao có thể cùng một cái chi thứ cò kè mặc cả?!
Vân Khiếu Thiên ném túi tiền đến trước mặt tên thiếu niên, ý vị thâm trường liếc mắt Thiên Lan một cái, nói “Ngươi và nàng đi theo ta.”
Thiên Lan con ngươi nhíu lại, do dự nhìn Vân Khiếu Thiên đang xoay người rời đi, người nam nhân này lúc trước là thật sự muốn giết nàng… tuy rằng cuối cùng là Vân Vũ Nhu bị thương.
Vân Ninh Tẩm hít một hơi thật sau, đẩy ra Thiên Lan, hướng về phụ nhân và nam nhân kia cúi đầu thật sâu “Đa tạ phụ thân và mẫu thân đã có công sinh dưỡng, đây là một chút đồ vật Ninh Tẩm dành dụm mấy năm nay xem như báo đáp phụ thân và mẫu thân, từ nay về sau Vân Ninh Tẩm ta không còn có quan hệ gì với các ngươi nữa.”
Vân Ninh Tẩm đặt túi trữ vật của mình trước mặt vị thiếu niên kia, nàng ở Vân gia mấy năm nay cũng để dành được một ít đồ vật, nàng đều giữ gìn thật cẩn thận, không nghĩ tới cuối cùng cũng có tác dụng.
“Ngươi…” Sắc mặt bà ta trắng bệch, không thể tin được người con gái trước giờ đều cung kính với mình nháy mắt liền trở nên cao cao tại thượng.
Ninh Tẩm dứt khoát xoay người, đuổi theo thân sau Vân Khiếu Thiên, Thiên Lan không có biện pháp nào khác cũng chỉ có thể chạy theo sau, đáy lòng yên lặng cầu nguyên Vân Khiếu Thiên này đừng tính toán chuyện gì xấu xa.
Vân Khiếu Thiên dẫn các nàng đi thẳng tới thư phòng, thư phòng thật sạch sẽ, nhìn liền biết ngay nơi này thường xuyên có người dọn dẹp quét tước, một hạt bụi đều nhìn không thấy.
Thiên Lan trong lòng thấp thỏm, mắt tràn đầy đề phòng, đỡ Vân Ninh Thấm đứng trong thư phòng.
Vân Khiếu Thiên ngồi ở trước án thư, một khuôn mặt thâm trầm, mi mắt rũ xuống, che hết tất cả tính kế, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên.
“Hai người các ngươi đều muốn đi Học Viện Đế Quốc, ta nói trước, đi đến đó, có chuyện gì xảy ra đều không liên quan đến Vân gia, cũng đừng nghĩ lấy thân phận của Vân gia ra làm xằng làm bậy. Trong Học Viện Đế Quốc, người có thân phận cao không ít, các ngươi nếu ở đó chọc đến người không nên chọc, liên lụy đến Vân gia, lúc đó đừng trách ta tàn nhẫn.” âm thanh Vân Khiếu Thiên lạnh như băng, nồng đậm uy hiếp.
Thiên Lan vốn nghĩ rằng hắn sẽ làm khó dễ bản thân mình một phen, ai ngờ hắn lại nói lời như vậy, làm vừa nãy nàng một giây cũng không dám lơi lỏng, mà Vân Khiếu Thiên dễ dàng buông tha nàng vậy sao? Nàng không tin!
Vân Ninh Tẩm mặt vô biểu tình lên tiếng đáp ứng, Vân Khiếu Thiên vừa lòng gật đầu, đem ánh mắt chuyển đến trên người Thiên Lan.
Thiên Lan cau mày, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói “Gia chủ yên tâm, Vân Thiên Lan sẽ không đem chuyện của mình liên lụy Vân gia.”
Vân Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, phất tay các nàng ra ngoài, Thiên Lan chớp chớp mắt, hôm nay Vân Khiếu Thiên là uống nhầm thuốc đi?
Lần trước hắn chính là hận không thể giết chết chính mình, sao giờ lại ra vẻ như chưa có gì xảy ra? Có khác thường chắc chắn có âm mưu, Vân Khiếu Thiên đang tính toán gì đây?
Vết thương trên người Vân Ninh Tẩm nhìn qua tưởng rất nặng, nhưng thật ra cũng là vết thương bình thường mà thôi. Dùng linh lực trị liệu một chút liền khỏi, nhưng miệng vết thương vẫn cần qua một đoạn thời gian mới có thể biến mất.
Thiên Lan trở lại sân của Vân Huyền Khê, vừa thu thập đồ vật vừa quở trách Vân Ninh Tẩm, miệng nói liên miên cằn nhằn không dứt, bộ dáng lúc này giống Lam Diệu như đúc.
Vân Ninh Thấm ngồi ở bên cạnh nàng, mặt thanh lãnh cũng nhiễm vài phần ấm áp, chưa từng có người sẽ giúp nàng nói chuyện, vì nàng mà lộ diện. Lúc trước nàng nhìn thấy Thiên Lan bị Vân Vũ Nhu khi dễ, ngạch, lúc đó hình như là Thiên Lan đang khi dễ Vân Vũ Nhu mới đúng, mặc kệ tình huống nào, nàng lúc đó là tùy tiện ra tay, lại không ngờ sẽ có được bằng hữu đầu tiên trong đời.
“Này, ta sẽ không bao giờ trở lại Vân gia, người nơi này quá nham hiểm.” Thiên Lan chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy xong, đặt mông ngồi cạnh Vân Ninh Tẩm nói.
Vân Ninh Tẩm sắc mặt cứng đờ, một lúc lâu sau mới nói “Nói như thế nào thì Vân gia cũng dưỡng dục ta nhiều năm như vậy, ta không thể vong ân phụ nghĩa!”
Trước kia khi nàng chưa gặp được Thiên Lan, mọi người gọi Thiên Lan là phế vật, nàng cũng không có ý kiến gì. Nhưng sau này, khi tiếp xúc với Thiên Lan, nàng mới phát hiện nữ tử này nếu thật là phế vật, đại lục này không có ai là thiên tài nữa.
Mặc dù không có linh lực, nàng cũng có thể khiến người khác kinh diễm liên tục.
“Vị Đế công tử kia đâu?” Vân Ninh Tẩm đột nhiên nhớ tới Đế Lâm Uyên, nam nhân kia thấy thế nào đều có điểm tà khí, nàng vẫn mong Thiên Lan không nên kết giao với hắn.
Thiên Lan cong cái miệng nhỏ, căm giận nói “Không biết là chết hay chưa!”
Theo lời Phạn Diệt nói, nếu Kỳ Lân an toàn thoát ra khỏi không gian, chỉ có 2 khả năng, một là Đế Lâm Uyên đã chết, hai là Đế Lâm Uyên thả Kỳ Lân ra ngoài.
Kêu nàng tin cái nam nhân vô hạ tuyến vô tiết tháo vô đạo đức kia đã chết, so với kêu nàng tin tưởng ngày mai tận thế còn khó hơn.
Vân Ninh Tẩm thấy sắc mặt Thiên Lan không tốt, cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng âm thầm nghi hoặc, đại lục công địch (kẻ thù của cả đại lục) sao lại dễ dàng chết được.
Vân Ninh Thấm cũng không có đồ vật gì nhiều để thu thập, nàng chỉ có hai ba kiện xiêm y, Thiên Lan lại thu thập một đống lớn đồ vật. Tuy toàn là đồ vật không có gì đa dụng, nhưng đều là Vân Huyền Khê mua cho nàng, nàng không muốn đặt chúng ở Vân gia, tiện cho đám người đó.
Vân Ninh Tẩm thấy bao lớn bao nhỏ đồ vật nháy mắt liền biến mất, sắc mặt lộ ra một tia không thể tin, một hồi lâu sau mới nuốt nước miếng nói “Thiên Lan, ngươi có không gian trữ vật?”
Không gian trữ vật có rất nhiều hình dạng, Vân Ninh Tẩm cũng không có nhìn đến loại không gian trữ vật nào trên tay Thiên Lan a. Nhưng nàng lại nhìn thấy hoa văn đỏ như máu trên ngón trỏ của Thiên Lan, nàng nhớ rõ lúc trước trên tay Thiên Lan không hề có hoa văn đó.
Thiên Lan hơi hơi gập ngón trỏ lại, tầm mắt đặt ở trên hoa văn đỏ tươi kia, chỉ có hoa không lá “Xem như là vậy đi!”
Trong suy nghĩ của Thiên Lan, không gian trữ vật và công năng của Hoàng Quyết cũng không khác nhau bao nhiêu, vậy xem như là giống nhau đi.
Đa số không gian trữ vật được chế tạo thành nhẫn hoặc vòng tay, nhưng người có được cũng không nhiều, ở đại gia tộc thường có mấy cái, không thì trong quá trình rèn luyện, dưới cơ duyên xảo hợp cũng có người đạt đến được một cái. Trên đại lục Thương Lan hiện tại đã không còn người chế tạo nhẫn không gian, nên nhẫn không gian được rất nhiều người săn lùng.
Ở Vân gia, chỉ có Vân Khiếu Thiên và Vân Vũ Nhu mỗi người có một cái, vài vị trưởng lão có hay không cũng không biết được.
Beta: Quỳnh
Trong lòng Vân Ninh Tẩm hoảng sợ, hiển nhiên bản thân cũng bị uy áp ảnh hưởng đến, ngược lại vẻ mặt Thiên Lan lại như không có gì, bình tĩnh nhìn Vân Khiếu Thiên.
“Gia chủ bớt giận, chúng tôi chỉ là đến thăm con gái thôi.” Nam nhân run run trả lời, hắn không nghĩ đến việc sẽ gặp được gia chủ trong tình huống như thế này.
“Thăm con gái?” Vân Khiếu Thiên tầm mắt sắc bén dạo quanh người bọn họ một vòng, dừng lại trên người Vân Ninh Tẩm, đột nhiên tức giận lớn tiếng: ”Đây là cách các ngươi thăm con gái của mình? Ninh Tẩm là đứa bé Vân gia đang nỗ lực bồi dưỡng, khi nào đến phiên đám người các ngươi giáo huấn nàng?”
Vào được chủ phủ thành này, xem như là một nửa chủ tử rồi, bọn họ chỉ là người thân xa xôi, căn bản là không có tư cách giáo huấn Ninh Tẩn.
Người phụ nữ kia bất quá chỉ là thôn phụ nơi thôn dã, nào biết đến quy củ trong đại gia tộc, lúc này không có ý nghĩ hối hận, ngược lại nhìn hướng Vân Ninh Tẩm đầy hận ý, gia chủ quát bọn họ lớn tiếng như vậy, tiểu tiện nhân này lại không nói đỡ cho bọn họ một câu nào.
Lời nói Vân Khiếu Thiên đám tiểu bối ai dám nói lại a, nếu là Vân Huyền Khê hoặc Vân Vũ Nhu, hắn còn có thể nghe vài ba câu, còn Vân Ninh Tẩn chỉ là có thiên phú tốt một chút, cũng chỉ được xem là một cái nữ tử hưởng nhờ vinh quang Vân gia mà thôi.
“Gia chủ, mẫu thân và phụ thân của ta không phải cố ý.” Vân Ninh Thấm nhịn đau đớn trên người, rốt cuộc mở miệng, dù sao đây cũng là thân nhân của nàng.
Thiên Lan nhíu nhíu mày, đây là chuyện riêng của Vân Ninh Thấm, nàng căn bản không có quyền nhúng tay vào, chỉ là có cha mẹ như vậy, có cũng như không.
Sắc mặt Vân Khiếu Thiên trầm xuống nhìn Vân Ninh Thấm “Ngươi là tương lai hi vọng của Vân gia, bọn họ làm sao có thể so với ngươi, về sau ngươi cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ đi!”
Ba người này đối với Vân Khiếu Thiên một chút tác dụng đều không có, ngược lại có khi còn liên lụy Vân Ninh Tẩm. Để Vân Ninh Tẩm có thể an tâm tu luyện, hắn không thể không bài trừ bọn họ ra ngoài thế giới của Vân Ninh Tẩm.
Gia chủ nói như vậy, nam nhân kia muốn nói nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ mấp máy môi, một chữ cũng không phát ra nổi, nhưng người phụ nữ kia, ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Vân Khiếu Thiên.
Vân Ninh Tẩm đối với bà ta chính là một con dê béo, bà ta cực cực khổ khổ nuôi dưỡng bao lâu nay, sao có thể buông tha dễ dàng như vậy!!
“Gia chủ, Ninh Tẩn là con gái của ta, ta ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng nàng lớn như vậy, ngài không thể nói đoạn tuyệt quan hệ liền đoạn tuyệt.” Vẻ mặt phụ mẫu bi thương, than thở, khóc lóc, kể lể.
Vân Khiếu Thiên cười lạnh, hắn sống hơn phân nửa cuộc đời, cái dạng người gì mà hắn chưa gặp qua, hắn lập tức lấy túi tiền bên người xuống “Nhiêu đây vàng cũng đủ cho các ngươi dùng một đoạn thời gian, từ nay về sau đừng đến tìm Ninh Tẩm nữa, biết chưa?”
Bà ta nhìn túi tiền trong tay Vân Khiếu Thiên, hai mắt tỏa sáng, đang muốn gật đầu, liền nghĩ lại thấy không đúng chỗ nào. Thiên phú của Vân Ninh Tẩm được gia chủ coi trọng như vậy, đi theo bên cạnh nàng mới sống tốt a, bà ta ngay lập tức lắc đầu, nước mắt xoát xoát rơi xuống càng nhiều.
“Gia chủ làm sao có thể nhẫn tâm nhìn một nhà chúng tôi cùng con gái chia lìa, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, trên đời này có loại cha mẹ nào không thương con của mình? Chúng tôi nuôi dạy nàng cũng chỉ mong sau này nàng sống được tốt mà thôi.” Bà ta nói cực kỳ thành khẩn, nếu không thấy một màn vừa nãy, Thiên Lan cũng tin nàng thật sự là một người mẹ tốt.
Tầm mắt Vân Ninh Tẩmrung động, muốn đi về phía bọn họ, liền cảm nhận được một cánh tay ngăn nàng lại. Trước kia cha mẹ chưa bao giờ xem nàng như con gái của họ, bây giờ họ lại khóc than như vậy, bất quá là vì muốn dựa vào nàng mà ăn sung mặc sướng thôi.
“Ta không muốn lặp lại lần nữa, hoặc là đám các ngươi cầm mấy đồng vàng này rồi rời đi, hoặc là ta phái người đuổi các ngươi đi.” Vân Khiếu Thiên mất kiên nhẫn nhìn ả nữ nhân đang quỳ trên mặt đất khóc lóc không ngừng, trong mắt hiện lên một mạt sát ý không dễ phát hiện.
Bà ta bị sát ý trên người Vân Khiếu Thiên làm kinh sợ, biểu tình trên mặt bị đình trụ, trông thật buồn cười.
Thiếu niên kia thấy mẹ mình như vậy, trong mắt hiện lên sắc thái khinh thường rõ ràng, đi về phía trước, quỳ gối đoan chính trước mặt Vân Khiếu Thiên “Đa tạ gia chủ, chúng tôi lập tức rời đi.” Nếu thật sự không lấy mấy đồng vàng kia, đến cuối cùng có lẽ cái gì cũng không lấy được.
Không thể không nói tâm tư thiếu niên này so với người mẹ kia thông thấu hơn nhiều, Vân Khiếu Thiên là cái người nào? Gia chủ Vân gia làm sao có thể cùng một cái chi thứ cò kè mặc cả?!
Vân Khiếu Thiên ném túi tiền đến trước mặt tên thiếu niên, ý vị thâm trường liếc mắt Thiên Lan một cái, nói “Ngươi và nàng đi theo ta.”
Thiên Lan con ngươi nhíu lại, do dự nhìn Vân Khiếu Thiên đang xoay người rời đi, người nam nhân này lúc trước là thật sự muốn giết nàng… tuy rằng cuối cùng là Vân Vũ Nhu bị thương.
Vân Ninh Tẩm hít một hơi thật sau, đẩy ra Thiên Lan, hướng về phụ nhân và nam nhân kia cúi đầu thật sâu “Đa tạ phụ thân và mẫu thân đã có công sinh dưỡng, đây là một chút đồ vật Ninh Tẩm dành dụm mấy năm nay xem như báo đáp phụ thân và mẫu thân, từ nay về sau Vân Ninh Tẩm ta không còn có quan hệ gì với các ngươi nữa.”
Vân Ninh Tẩm đặt túi trữ vật của mình trước mặt vị thiếu niên kia, nàng ở Vân gia mấy năm nay cũng để dành được một ít đồ vật, nàng đều giữ gìn thật cẩn thận, không nghĩ tới cuối cùng cũng có tác dụng.
“Ngươi…” Sắc mặt bà ta trắng bệch, không thể tin được người con gái trước giờ đều cung kính với mình nháy mắt liền trở nên cao cao tại thượng.
Ninh Tẩm dứt khoát xoay người, đuổi theo thân sau Vân Khiếu Thiên, Thiên Lan không có biện pháp nào khác cũng chỉ có thể chạy theo sau, đáy lòng yên lặng cầu nguyên Vân Khiếu Thiên này đừng tính toán chuyện gì xấu xa.
Vân Khiếu Thiên dẫn các nàng đi thẳng tới thư phòng, thư phòng thật sạch sẽ, nhìn liền biết ngay nơi này thường xuyên có người dọn dẹp quét tước, một hạt bụi đều nhìn không thấy.
Thiên Lan trong lòng thấp thỏm, mắt tràn đầy đề phòng, đỡ Vân Ninh Thấm đứng trong thư phòng.
Vân Khiếu Thiên ngồi ở trước án thư, một khuôn mặt thâm trầm, mi mắt rũ xuống, che hết tất cả tính kế, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên.
“Hai người các ngươi đều muốn đi Học Viện Đế Quốc, ta nói trước, đi đến đó, có chuyện gì xảy ra đều không liên quan đến Vân gia, cũng đừng nghĩ lấy thân phận của Vân gia ra làm xằng làm bậy. Trong Học Viện Đế Quốc, người có thân phận cao không ít, các ngươi nếu ở đó chọc đến người không nên chọc, liên lụy đến Vân gia, lúc đó đừng trách ta tàn nhẫn.” âm thanh Vân Khiếu Thiên lạnh như băng, nồng đậm uy hiếp.
Thiên Lan vốn nghĩ rằng hắn sẽ làm khó dễ bản thân mình một phen, ai ngờ hắn lại nói lời như vậy, làm vừa nãy nàng một giây cũng không dám lơi lỏng, mà Vân Khiếu Thiên dễ dàng buông tha nàng vậy sao? Nàng không tin!
Vân Ninh Tẩm mặt vô biểu tình lên tiếng đáp ứng, Vân Khiếu Thiên vừa lòng gật đầu, đem ánh mắt chuyển đến trên người Thiên Lan.
Thiên Lan cau mày, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói “Gia chủ yên tâm, Vân Thiên Lan sẽ không đem chuyện của mình liên lụy Vân gia.”
Vân Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, phất tay các nàng ra ngoài, Thiên Lan chớp chớp mắt, hôm nay Vân Khiếu Thiên là uống nhầm thuốc đi?
Lần trước hắn chính là hận không thể giết chết chính mình, sao giờ lại ra vẻ như chưa có gì xảy ra? Có khác thường chắc chắn có âm mưu, Vân Khiếu Thiên đang tính toán gì đây?
Vết thương trên người Vân Ninh Tẩm nhìn qua tưởng rất nặng, nhưng thật ra cũng là vết thương bình thường mà thôi. Dùng linh lực trị liệu một chút liền khỏi, nhưng miệng vết thương vẫn cần qua một đoạn thời gian mới có thể biến mất.
Thiên Lan trở lại sân của Vân Huyền Khê, vừa thu thập đồ vật vừa quở trách Vân Ninh Tẩm, miệng nói liên miên cằn nhằn không dứt, bộ dáng lúc này giống Lam Diệu như đúc.
Vân Ninh Thấm ngồi ở bên cạnh nàng, mặt thanh lãnh cũng nhiễm vài phần ấm áp, chưa từng có người sẽ giúp nàng nói chuyện, vì nàng mà lộ diện. Lúc trước nàng nhìn thấy Thiên Lan bị Vân Vũ Nhu khi dễ, ngạch, lúc đó hình như là Thiên Lan đang khi dễ Vân Vũ Nhu mới đúng, mặc kệ tình huống nào, nàng lúc đó là tùy tiện ra tay, lại không ngờ sẽ có được bằng hữu đầu tiên trong đời.
“Này, ta sẽ không bao giờ trở lại Vân gia, người nơi này quá nham hiểm.” Thiên Lan chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy xong, đặt mông ngồi cạnh Vân Ninh Tẩm nói.
Vân Ninh Tẩm sắc mặt cứng đờ, một lúc lâu sau mới nói “Nói như thế nào thì Vân gia cũng dưỡng dục ta nhiều năm như vậy, ta không thể vong ân phụ nghĩa!”
Trước kia khi nàng chưa gặp được Thiên Lan, mọi người gọi Thiên Lan là phế vật, nàng cũng không có ý kiến gì. Nhưng sau này, khi tiếp xúc với Thiên Lan, nàng mới phát hiện nữ tử này nếu thật là phế vật, đại lục này không có ai là thiên tài nữa.
Mặc dù không có linh lực, nàng cũng có thể khiến người khác kinh diễm liên tục.
“Vị Đế công tử kia đâu?” Vân Ninh Tẩm đột nhiên nhớ tới Đế Lâm Uyên, nam nhân kia thấy thế nào đều có điểm tà khí, nàng vẫn mong Thiên Lan không nên kết giao với hắn.
Thiên Lan cong cái miệng nhỏ, căm giận nói “Không biết là chết hay chưa!”
Theo lời Phạn Diệt nói, nếu Kỳ Lân an toàn thoát ra khỏi không gian, chỉ có 2 khả năng, một là Đế Lâm Uyên đã chết, hai là Đế Lâm Uyên thả Kỳ Lân ra ngoài.
Kêu nàng tin cái nam nhân vô hạ tuyến vô tiết tháo vô đạo đức kia đã chết, so với kêu nàng tin tưởng ngày mai tận thế còn khó hơn.
Vân Ninh Tẩm thấy sắc mặt Thiên Lan không tốt, cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng âm thầm nghi hoặc, đại lục công địch (kẻ thù của cả đại lục) sao lại dễ dàng chết được.
Vân Ninh Thấm cũng không có đồ vật gì nhiều để thu thập, nàng chỉ có hai ba kiện xiêm y, Thiên Lan lại thu thập một đống lớn đồ vật. Tuy toàn là đồ vật không có gì đa dụng, nhưng đều là Vân Huyền Khê mua cho nàng, nàng không muốn đặt chúng ở Vân gia, tiện cho đám người đó.
Vân Ninh Tẩm thấy bao lớn bao nhỏ đồ vật nháy mắt liền biến mất, sắc mặt lộ ra một tia không thể tin, một hồi lâu sau mới nuốt nước miếng nói “Thiên Lan, ngươi có không gian trữ vật?”
Không gian trữ vật có rất nhiều hình dạng, Vân Ninh Tẩm cũng không có nhìn đến loại không gian trữ vật nào trên tay Thiên Lan a. Nhưng nàng lại nhìn thấy hoa văn đỏ như máu trên ngón trỏ của Thiên Lan, nàng nhớ rõ lúc trước trên tay Thiên Lan không hề có hoa văn đó.
Thiên Lan hơi hơi gập ngón trỏ lại, tầm mắt đặt ở trên hoa văn đỏ tươi kia, chỉ có hoa không lá “Xem như là vậy đi!”
Trong suy nghĩ của Thiên Lan, không gian trữ vật và công năng của Hoàng Quyết cũng không khác nhau bao nhiêu, vậy xem như là giống nhau đi.
Đa số không gian trữ vật được chế tạo thành nhẫn hoặc vòng tay, nhưng người có được cũng không nhiều, ở đại gia tộc thường có mấy cái, không thì trong quá trình rèn luyện, dưới cơ duyên xảo hợp cũng có người đạt đến được một cái. Trên đại lục Thương Lan hiện tại đã không còn người chế tạo nhẫn không gian, nên nhẫn không gian được rất nhiều người săn lùng.
Ở Vân gia, chỉ có Vân Khiếu Thiên và Vân Vũ Nhu mỗi người có một cái, vài vị trưởng lão có hay không cũng không biết được.