Chương 40
Bạch Ngữ Ninh ý thức mơ hồ khi thấy Hoắc Mạc Niên đi tới liền lao vào lòng anh ôm chặt eo của anh. Lương Ái Nhu có chút hoảng khi cô còn bình an vô sự ở đây, đáng lẽ ra cô phải ở trong phòng nào đó cùng với đàn ông khác. Ba người kia thấy bản thân đang làm bóng đèn cho cặp tình nhân liền chề môi rời đi. Khi nãy nghe tuyên bố của Trương Mịch Lam rồi nhìn đến gương mặt xám xịt của anh thì cũng hiểu được vấn đề. Cái ép buộc này đúng là không thoải mái chút nào!
" Niên em ực muốn về nhà!"
Giọng nũng nịu khi say của Bạch Ngữ Ninh đặc biệt quyến rũ, Hoắc Mạc Niên cảm giác cả người nóng rang không biết do cô hay là thứ gì khác, anh nhắn cho Hoắc Kì Lâm bảo mình ra về trước. Khi hai người bước ra khỏi sảnh Lương Ái Nhu cũng đuổi theo sau.
" Anh Niên bữa tiệc còn chưa kết thúc sao anh lại về chứ?"
" Không phải chuyện của cô."
" Anh đừng đi được không!"
" Cứ nghĩ ngày hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng và cô hiểu được nhưng ngày hôm nay tôi mới thấy rõ."
" Em…là do em quá yêu anh thôi!"
Hoắc Mạc Niên không quan tâm đến Lương Ái Nhu mà quay người bế Bạch Ngữ Ninh lên bước đi. Trình Nhiệt Bối cũng đi đến an ủi, nói sau này còn rất nhiều cách, Lương Ái Nhu đành trơ mắt mất đi cơ hội lần này.
Bên Hoắc Trân Mông và Lương Tình, sau khi đỡ cô lên phòng người bạn kia của cô biết ý mà lấy cớ để về trước để cho Lương Tình ở lại chăm sóc. Nằm trên giường, tay chân cô bắt đầu khó chịu cởi chiếc váy của mình đang mặc, anh hốt hoảng vội đưa tay ngăn cản nhưng chẳng kịp nữa rồi, phần trên của cô loã thể đều thu vào tầm mắt của anh.
Lương Tình vội nhắm mắt nhưng hình ảnh đó cứ xuất hiện trong đầu của anh. Hoắc Trân Mông mơ màng tưởng bản thân đang mơ nên lá gan cũng lớn mật hơn, vòng tay qua cổ kéo anh đè lên người của mình, miệng bắt đầu lẩm nhẩm.
" Lương Tình là anh thật sao? Ngay cả trong mơ cũng đẹp trai như vậy!"
" Em yêu anh, thật sự rất yêu anh!"
" Em muốn ở bên anh mỗi ngày, muốn trở thành vợ của anh, muốn cùng anh làm mọi thứ!"
" Tình, đêm nay ở lại với em được không? Hoắc Trân Mông ơi là Hoắc Trân Mông đây là mơ mà mày kêu anh ấy ở lại sao haha?"
" Được."
Hoắc Trân Mông thật sự xem đây là giấc mơ mà chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh, chủ động nắm tay của anh để sờ lên ngực của mình. Cảm giác đầu tiên là sự mềm mại nên Lương Tình càng ra sức nắn bóp hơn. Không hiểu sao bản thân lại làm việc này với cô, nhưng khi nghe cô nói những lời kia, nhịp tim lại lỡ mất một nhịp, giống như cảm giác khi thấy Bạch Ngữ Ninh lần đầu tiên.
Không lẽ bản thân đã phải lòng cô nhóc này rồi sao? Có phải anh là một thằng đàn ông tồi không?
Lương Tình nghĩ không thể làm bậy với người say được nên đã thoát khỏi sự mê muội kia và tự tát mình một cái rõ đau để cho bản thân tỉnh táo. Nhưng Hoắc Trân Mông như một con rắn không xương cứ quấn lấy anh không buông, dù gì anh cũng là đàn ông có sinh lý bình thường, cảm giác mềm mại cứ áp trên lưng thật sự rất khó nhịn.
" Tình em nóng quá mau giúp em đi!"
" Em buông anh ra, anh sẽ kêu người đến chăm sóc cho em!"
" Chằng phải anh đã hứa đêm nay sẽ ở bên cạnh em sao?’
" Chuyện này…"
Một lần nữa Hoắc Trân Mông ngồi trên đùi anh và hôn anh. Cô bắt trước những người trong phim mà hé mở để cho anh dễ dàng thâm nhập vào trong hơn. Lương Tình bắt đầu không nhịn được mà thành thế làm chủ hút hết mật ngọt trong khoang miệng của cô. Tiếng hôn bắt đầu vang lên khắp phòng, cơ thể hai người càng dán chặt vào nhau hơn.
Trong giây tiếp theo Lương Tình đè Hoắc Trân Mông xuống giường, bắt đầu cởi bỏ những thứ vướng víu trên người ra.
" Sau khi tỉnh dậy em đừng hối hận!"
" Sẽ không! Em yêu anh."
Câu nói này của Hoắc Trân Mông giống như đang tiếp sức cho dục vọng của Lương Tình vậy, anh cũng không kìm chế nữa bắt đầu hoá sói thưởng thức con mồi của mình.
Nụ hôn rãi rác trên cơ thể, mỗi lần di chuyển đến đâu đều có dấu tích ở đó, đôi môi xinh đẹp có chút sưng bắt đầu cất tiếng rên rỉ nhỏ, Lương Tình giống như được tiêm máu gà vào trong người ra sức hôn cô đến nổi hai người phải thở dốc. Căn phòng trở nên ái muội hơn.
" Aa…ư…Tình…"
Đôi tay lần mò đến vùng chân tâm, Lương Tình liền cho một ngón vào để giúp cô thả lỏng hơn, lần đầu của con gái rất đau, việc dạo đầu cũng rất quan trọng. Anh muốn lần đầu tiên của cô phải là một đêm tuyệt vời, khiến cô luôn nhớ đến.
Bên dưới bắt đầu chảy mật dịch ra cảm giác đi vào càng trơn trượt hơn, tiếp đến lại cho thêm một ngón vào, bên trong vô cùng chặt khít, giống như có hàng trăm cái miệng nhỏ đang mút tay anh vậy. Anh cứ ra vào với tần suất nhẹ, không lâu sau cô lại cao trào tuôn ra mật dịch.
" Ân…Tình…"
" Anh đây."
Lương Tình cảm thấy bên trong như vậy là được liền đưa vật cứng cọ xát bên ngoài miệng nhỏ.
" Tình…ưm…đừng trêu đùa em nữa, mau cho vào đi!"
Lương Tình cử động eo rồi tiến vào, vào được phân nữa cảm giác được vật cản, anh cúi người hôn lên môi cô rồi ưỡn eo đâm thẳng vào sâu bên trong. Tiếng la của cô đều bị anh nuốt vào trong, để cho cô bớt đau nên anh đã đốt lửa lung tung khắp người cô, môi lưỡi triền miên rồi chuyển xuống đến hai thạch trắng sữa mềm mại mà ra sức chăm sóc, bên dưới vô cùng nhẹ nhàng ra vào với tần suất chậm.
" Aa… Tình…nhanh một chút."
Cơn đau đi qua, cả người Hoắc Trân Mông lại rục rịch ưỡn ẹo cọ xát vào người anh, biết cô đã thích ứng được kích cỡ của mình nên không còn tần suất nhẹ nhàng chậm rãi nữa, cô vô cùng phối hợp với anh, vì muốn anh dễ dàng chuyển động hơn nên đã tách hai chân mình ra vòng qua eo rắn chắc kia, cùng anh phối hợp ra vào.
Lương Tình giống như một cái máy cày hoạt động không ngừng nghỉ, bên trong vừa chặt vừa nóng khiến cả người anh đều thoải mái, trên trán cũng xuất hiện tầng nước mỏng chảy giọt xuống khuôn mặt đẹp trai của anh.
Ánh mắt của Hoắc Trân Mông mơ màng nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt, cô đưa tay chạm lên gương mặt anh rồi mỉm cười, Lương Tình cũng nhìn cô và giữ lấy cánh tay nhỏ nhắn đang chạm trên mặt mình, anh nắm lấy hôn lên nó. Cả hai cùng nhìn nhau ròi trao cho nhau những nụ hôn nòng cháy, bên dưới càng dán chặt vào nhau tạo ra một âm thanh kiều diễm khiến người khác nghe phải đỏ mặt.
" Niên em ực muốn về nhà!"
Giọng nũng nịu khi say của Bạch Ngữ Ninh đặc biệt quyến rũ, Hoắc Mạc Niên cảm giác cả người nóng rang không biết do cô hay là thứ gì khác, anh nhắn cho Hoắc Kì Lâm bảo mình ra về trước. Khi hai người bước ra khỏi sảnh Lương Ái Nhu cũng đuổi theo sau.
" Anh Niên bữa tiệc còn chưa kết thúc sao anh lại về chứ?"
" Không phải chuyện của cô."
" Anh đừng đi được không!"
" Cứ nghĩ ngày hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng và cô hiểu được nhưng ngày hôm nay tôi mới thấy rõ."
" Em…là do em quá yêu anh thôi!"
Hoắc Mạc Niên không quan tâm đến Lương Ái Nhu mà quay người bế Bạch Ngữ Ninh lên bước đi. Trình Nhiệt Bối cũng đi đến an ủi, nói sau này còn rất nhiều cách, Lương Ái Nhu đành trơ mắt mất đi cơ hội lần này.
Bên Hoắc Trân Mông và Lương Tình, sau khi đỡ cô lên phòng người bạn kia của cô biết ý mà lấy cớ để về trước để cho Lương Tình ở lại chăm sóc. Nằm trên giường, tay chân cô bắt đầu khó chịu cởi chiếc váy của mình đang mặc, anh hốt hoảng vội đưa tay ngăn cản nhưng chẳng kịp nữa rồi, phần trên của cô loã thể đều thu vào tầm mắt của anh.
Lương Tình vội nhắm mắt nhưng hình ảnh đó cứ xuất hiện trong đầu của anh. Hoắc Trân Mông mơ màng tưởng bản thân đang mơ nên lá gan cũng lớn mật hơn, vòng tay qua cổ kéo anh đè lên người của mình, miệng bắt đầu lẩm nhẩm.
" Lương Tình là anh thật sao? Ngay cả trong mơ cũng đẹp trai như vậy!"
" Em yêu anh, thật sự rất yêu anh!"
" Em muốn ở bên anh mỗi ngày, muốn trở thành vợ của anh, muốn cùng anh làm mọi thứ!"
" Tình, đêm nay ở lại với em được không? Hoắc Trân Mông ơi là Hoắc Trân Mông đây là mơ mà mày kêu anh ấy ở lại sao haha?"
" Được."
Hoắc Trân Mông thật sự xem đây là giấc mơ mà chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh, chủ động nắm tay của anh để sờ lên ngực của mình. Cảm giác đầu tiên là sự mềm mại nên Lương Tình càng ra sức nắn bóp hơn. Không hiểu sao bản thân lại làm việc này với cô, nhưng khi nghe cô nói những lời kia, nhịp tim lại lỡ mất một nhịp, giống như cảm giác khi thấy Bạch Ngữ Ninh lần đầu tiên.
Không lẽ bản thân đã phải lòng cô nhóc này rồi sao? Có phải anh là một thằng đàn ông tồi không?
Lương Tình nghĩ không thể làm bậy với người say được nên đã thoát khỏi sự mê muội kia và tự tát mình một cái rõ đau để cho bản thân tỉnh táo. Nhưng Hoắc Trân Mông như một con rắn không xương cứ quấn lấy anh không buông, dù gì anh cũng là đàn ông có sinh lý bình thường, cảm giác mềm mại cứ áp trên lưng thật sự rất khó nhịn.
" Tình em nóng quá mau giúp em đi!"
" Em buông anh ra, anh sẽ kêu người đến chăm sóc cho em!"
" Chằng phải anh đã hứa đêm nay sẽ ở bên cạnh em sao?’
" Chuyện này…"
Một lần nữa Hoắc Trân Mông ngồi trên đùi anh và hôn anh. Cô bắt trước những người trong phim mà hé mở để cho anh dễ dàng thâm nhập vào trong hơn. Lương Tình bắt đầu không nhịn được mà thành thế làm chủ hút hết mật ngọt trong khoang miệng của cô. Tiếng hôn bắt đầu vang lên khắp phòng, cơ thể hai người càng dán chặt vào nhau hơn.
Trong giây tiếp theo Lương Tình đè Hoắc Trân Mông xuống giường, bắt đầu cởi bỏ những thứ vướng víu trên người ra.
" Sau khi tỉnh dậy em đừng hối hận!"
" Sẽ không! Em yêu anh."
Câu nói này của Hoắc Trân Mông giống như đang tiếp sức cho dục vọng của Lương Tình vậy, anh cũng không kìm chế nữa bắt đầu hoá sói thưởng thức con mồi của mình.
Nụ hôn rãi rác trên cơ thể, mỗi lần di chuyển đến đâu đều có dấu tích ở đó, đôi môi xinh đẹp có chút sưng bắt đầu cất tiếng rên rỉ nhỏ, Lương Tình giống như được tiêm máu gà vào trong người ra sức hôn cô đến nổi hai người phải thở dốc. Căn phòng trở nên ái muội hơn.
" Aa…ư…Tình…"
Đôi tay lần mò đến vùng chân tâm, Lương Tình liền cho một ngón vào để giúp cô thả lỏng hơn, lần đầu của con gái rất đau, việc dạo đầu cũng rất quan trọng. Anh muốn lần đầu tiên của cô phải là một đêm tuyệt vời, khiến cô luôn nhớ đến.
Bên dưới bắt đầu chảy mật dịch ra cảm giác đi vào càng trơn trượt hơn, tiếp đến lại cho thêm một ngón vào, bên trong vô cùng chặt khít, giống như có hàng trăm cái miệng nhỏ đang mút tay anh vậy. Anh cứ ra vào với tần suất nhẹ, không lâu sau cô lại cao trào tuôn ra mật dịch.
" Ân…Tình…"
" Anh đây."
Lương Tình cảm thấy bên trong như vậy là được liền đưa vật cứng cọ xát bên ngoài miệng nhỏ.
" Tình…ưm…đừng trêu đùa em nữa, mau cho vào đi!"
Lương Tình cử động eo rồi tiến vào, vào được phân nữa cảm giác được vật cản, anh cúi người hôn lên môi cô rồi ưỡn eo đâm thẳng vào sâu bên trong. Tiếng la của cô đều bị anh nuốt vào trong, để cho cô bớt đau nên anh đã đốt lửa lung tung khắp người cô, môi lưỡi triền miên rồi chuyển xuống đến hai thạch trắng sữa mềm mại mà ra sức chăm sóc, bên dưới vô cùng nhẹ nhàng ra vào với tần suất chậm.
" Aa… Tình…nhanh một chút."
Cơn đau đi qua, cả người Hoắc Trân Mông lại rục rịch ưỡn ẹo cọ xát vào người anh, biết cô đã thích ứng được kích cỡ của mình nên không còn tần suất nhẹ nhàng chậm rãi nữa, cô vô cùng phối hợp với anh, vì muốn anh dễ dàng chuyển động hơn nên đã tách hai chân mình ra vòng qua eo rắn chắc kia, cùng anh phối hợp ra vào.
Lương Tình giống như một cái máy cày hoạt động không ngừng nghỉ, bên trong vừa chặt vừa nóng khiến cả người anh đều thoải mái, trên trán cũng xuất hiện tầng nước mỏng chảy giọt xuống khuôn mặt đẹp trai của anh.
Ánh mắt của Hoắc Trân Mông mơ màng nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt, cô đưa tay chạm lên gương mặt anh rồi mỉm cười, Lương Tình cũng nhìn cô và giữ lấy cánh tay nhỏ nhắn đang chạm trên mặt mình, anh nắm lấy hôn lên nó. Cả hai cùng nhìn nhau ròi trao cho nhau những nụ hôn nòng cháy, bên dưới càng dán chặt vào nhau tạo ra một âm thanh kiều diễm khiến người khác nghe phải đỏ mặt.