Chương 54: Cầu hôn
Đến chiều tối khoảng hơn sáu giờ
Minh Hoàng Lễ thay cho cô một bộ lễ phục màu xanh lục.
Tuyết Thanh không hiểu anh muốn làm gì? Hỏi thì lại không nói chỉ cười mà thôi. Làm cô tò mò muốn chết vậy đó.
Giấu kỹ quá vậy ta.
Minh Hoàng Lễ để cô thoát lên tay mình, một đôi tình nhân thật sự sánh vai nhau bước lên khoang thuyền.
Khi đã ngồi xuống ghế Thanh Ngọc chuẩn bị tất cả các món ăn và đưa lên ngay lập tức.
Lúc này Minh Hoàng Lễ lại gần đàn dương cầm, hoà tấu cho cô gái của mình một bản nhạc tình ca.
Tuyết Thanh cùng anh chìm đắm vào bản nhạc đó, hôm nay là sinh nhật mình nên biết anh muốn làm cho cô vui.
Ting tang....ting tang.
Nhịp điệu vui vẻ được vang lên.
Nhìn thấy anh chuyên tâm đánh đàn, ngón tay linh hoạt ấn từng phím đàn. Tuyết Thanh say mê nhìn Minh Hoàng Lễ.
Giờ phút này dường như trong mắt cô chỉ còn lại một mình anh mà thôi, những ngón tay anh chậm rãi ấn từng phím đàn.
Nơi khoang thuyền trên tầng hiện giờ chỉ còn lại hai người họ mà thôi.
Các thuộc hạ đã lui xuống, hôm nay lão đại cầu hôn phu nhân nên bọn họ sẽ không phá đám làm hư chuyện tốt này.
Sau khi kết khúc bản nhạc, anh từ từ bước lại gần cô. Bước chân đầy hiên ngang oai phong đi lại, hơi mỉm cười nhìn cô.
"Nhắm mắt lại nào bé cưng".
"Hả??" Cô ngạc nhiên nhìn anh, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Thanh Phong bước đến đưa cho anh một bó hoa oải hương. Hoa oải hương là biểu tượng của tình yêu thủy chung, son sắt. Với màu tím nổi bật và hương thơm nhẹ nhàng, hoa oải hương cũng là biểu tượng cho sự dịu dàng, tinh tế của người phụ nữ. Để thể hiện sự chân thành và tình cảm của anh, anh đã tặng cho cô gái của mình một đoá hoa oải hương. Và chiếc hộp cùng với một xấp tài liệu.
"Mở mắt ra đi em". Lúc này Minh Hoàng Lễ quỳ một chân xuống, tay anh cầm một bó hoa oải hương cùng với một chiếc nhẫn kim cương.
Tuyết Thanh mở to mắt ra nhìn anh, thế này.... là sao!! Chẳng phải anh đã từng cầu hôn mình rồi sao??
"Bé cưng! Như anh đã nói đã từng cầu hôn em, nhưng hiện tại em đã mất đi ký ức và quên tất cả, nên anh cầu hôn em một lần nữa". Minh Hoàng Lễ cười nói với cô. "Bé à! Anh muốn cho em một danh phận ". Muốn cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất của người con gái.
Cuộc đời của bé con mười bốn năm trước anh không xen vào được vậy thì anh sẽ dùng cả cuộc đời sau này yêu thương quan tâm chăm sóc.
Bởi vì cô là nguồn sáng của anh, không ai có thể thay đổi được.
"Em...". Tuyết Thanh nhìn anh. Cảm xúc hiện tại của cô rất hạnh phúc và ngạc nhiên. Hôm nay cứ nghĩ anh sẽ tổ chức cho mình một buổi tiệc lãng mạn mà thôi. Không ngờ...
Minh Hoàng Lễ cũng không hối thúc cô, chỉ im lặng nhìn lấy cô mà thôi.
Anh biết bản thân đã nói dối cô, cho nên hôm nay anh mới bắt đầu cầu hôn. Cho bé con một danh phận chính thức bên anh. Chỉ cần cô muốn anh sẽ cho tất cả.
"Được không em. Thanh Nhi! Anh muốn cả đời này cả kiếp sau anh đều muốn bên em, yêu em chăm sóc em".
"Anh đứng lên đã".
"Chỉ khi em đồng ý anh mới đứng lên".
"Em đồng ý mà". Tuyết Thanh vội đỡ anh đứng dậy, sợ anh bị đau chân.
"Được". Minh Hoàng Lễ đeo nhẫn vào tay cô. Đôi tay trắng nõn thon dài của cô vốn không hề có trang sức hôm nay có thêm một chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Chứng tỏ cô là người phụ nữ của anh? Đợi cô tốt nghiệp, họ sẽ kết hôn sinh con. Sống hạnh phúc bên nhau cả đời này. Mãi mãi không chia lìa, anh sẽ không bao giờ phụ lòng cô.
"Đẹp quá". Tuyết Thanh lật bàn tay mình xem đi xem lại. Thích quá đi thôi.
"Thích là tốt". Minh Hoàng Lễ lấy ra một bộ trang sức khác. "Những món đồ này anh dành tất cả cho em". Anh đeo dây chuyền, lắc tay.
"Những thứ khác em có thể không đeo nhưng chiếc lắc tay này có thiết bị định vị, nếu em gặp nguy hiểm anh sẽ tìm được bé cưng. Cả nhẫn nữa không được rời nó, vì nó chứng minh em là của anh".
"Vâng ạ". Đồ của anh tặng đương nhiên sẽ giữ thật tốt, nhưng mà dây chuyền cô không thích đâu, về cô sẽ tháo ra. Chỉ để lại nhẫn và lắc tay mà thôi.
Tuyết Thanh rất nghe lời anh căn dặn. Không quên được đâu.
Nhìn thấy cô ngoan như thế anh cũng rất vui, đưa cô lại bàn ngồi.
"Cái này anh cho em". Minh Hoàng Lễ chỉ vào một xấp tài liệu.
"Gì vậy ạ".
Anh không nói gì nhướng mày ra hiệu cho cô tự xem, khi mở ra cô thấy được "cổ phần của Minh thị", "tài sản". Thì liền hiểu ra. Người đàn ông này không phải cho cô tất cả tài sản của anh đó chứ!
Lật các trang tiếp theo thì toàn bộ là tài sản của anh. Anh điều chuyển nhượng hết cho cô. Chỉ cần ký tên thì tất cả đều là của cô!
"Cái này". Cô gấp lại. "Của anh ạ". Đặt vào tay anh. "Em không cần những thứ này, với em anh mới là tất cả".
"Anh biết". Minh Hoàng Lễ xoa đầu cô. "Anh kiếm tiền đều muốn cho em. Sau này vợ phải cho anh tiền nhé".
"Anh... xấu xa". Hừ!!
Cuối cùng dưới sự cưỡng ép của Minh Hoàng Lễ, anh đặt tay cô lên xấp tài liệu đó, bắt ký tên tất cả. Hơn ba mươi phút sau mới xong, tay cũng mỏi nhừ!
Đêm nay cô chính thức trở thành vợ của anh, đêm tối anh bế cô vào phòng ngủ, chỉ lặng lẽ giúp cô cởi váy ra ngủ cho thoải mái mà thôi.
Cô gái nhỏ vẫn chưa sẵn sàng để ân ái nên anh không vội.
Minh Hoàng Lễ sẵn sàng đợi cô chấp nhận dâng hiến bản thân mình cho anh, sẽ không mất khống chế nhưng hôm vừa rồi nữa.
Thanh Phong nhận lệnh lái thuyền trở lại nhà!
Tuyết Thanh đã ngủ rất say, say đến nỗi thuyền cập bến anh bế mình về nhà mà cũng không hề hay biết.
Khi ngủ trên môi cô vẫn nở một nụ cười rất tui, rất vui vẻ. Bởi vì đã trở thành vợ của anh, được anh cầu hôn và được anh yêu thương.
Minh Hoàng Lễ ngồi bên giường trông cô ngủ, anh hôn lên bàn tay cô. Nơi đó giờ đây đã có thêm nhẫn đính hôn của anh dành cho.
Nay mai anh sẽ công khai cô cho mọi người biết, muốn cho cả thế này biết cô là vợ của Minh Hoàng Lễ này!
Chuyến đi này có thể nói vô cùng làm anh mãn nguyện! Nếu không tính đến việc gặp Âu Dương Thế Khanh thì còn việc suýt chút nữa anh đã cưỡng ép cô quan hệ với anh.
Nếu lúc đó thật sự anh thành công thì có lẽ sẽ rất hoảng sợ, và chuyện cầu hôn này chắc chắn sẽ thất bại.
Cũng may! Mọi chuyện không đi quá xa với dự định của anh. Thật ra, bản thân anh khi đó chỉ vì điên tiết nhất thời, chỉ có một ý niệm chiếm đoạt cô mà thôi, nên mới có hành động đó.
Nhưng cảm giác vào trông cô thật tuyệt, ngón tay achỉ mới đi vào một chút thôi mà đã vô cùng khít chặt hút lấy ngón tay anh. Nếu như thật sự đi vào thì sẽ làm cho anh dục tiên dục tử.
Nếu như một ngày nào đó họ thật sự ân ái với nhau thì anh sẽ còn mê mệt cô hơn nữa.! Cô quá tuyệt vời, làm anh không thể rời mắt được.
Minh Hoàng Lễ vội lắc đầu xua đi ý nghĩ không đúng với bé cưng của anh, mới như thế thôi mà đã khóc rồi còn giận anh cả buổi nữa.
Giờ đây cô đã ngủ rất say, Minh Hoàng Lễ cũng lên giường ôm cô mà ngủ. Có lẽ sáng mai không thể nào đi học được rồi, xin nghĩ một hôm vậy. Mới đi chơi từ ngoài biển về, đi học liền sẽ rất mệt.
Minh Hoàng Lễ thay cho cô một bộ lễ phục màu xanh lục.
Tuyết Thanh không hiểu anh muốn làm gì? Hỏi thì lại không nói chỉ cười mà thôi. Làm cô tò mò muốn chết vậy đó.
Giấu kỹ quá vậy ta.
Minh Hoàng Lễ để cô thoát lên tay mình, một đôi tình nhân thật sự sánh vai nhau bước lên khoang thuyền.
Khi đã ngồi xuống ghế Thanh Ngọc chuẩn bị tất cả các món ăn và đưa lên ngay lập tức.
Lúc này Minh Hoàng Lễ lại gần đàn dương cầm, hoà tấu cho cô gái của mình một bản nhạc tình ca.
Tuyết Thanh cùng anh chìm đắm vào bản nhạc đó, hôm nay là sinh nhật mình nên biết anh muốn làm cho cô vui.
Ting tang....ting tang.
Nhịp điệu vui vẻ được vang lên.
Nhìn thấy anh chuyên tâm đánh đàn, ngón tay linh hoạt ấn từng phím đàn. Tuyết Thanh say mê nhìn Minh Hoàng Lễ.
Giờ phút này dường như trong mắt cô chỉ còn lại một mình anh mà thôi, những ngón tay anh chậm rãi ấn từng phím đàn.
Nơi khoang thuyền trên tầng hiện giờ chỉ còn lại hai người họ mà thôi.
Các thuộc hạ đã lui xuống, hôm nay lão đại cầu hôn phu nhân nên bọn họ sẽ không phá đám làm hư chuyện tốt này.
Sau khi kết khúc bản nhạc, anh từ từ bước lại gần cô. Bước chân đầy hiên ngang oai phong đi lại, hơi mỉm cười nhìn cô.
"Nhắm mắt lại nào bé cưng".
"Hả??" Cô ngạc nhiên nhìn anh, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Thanh Phong bước đến đưa cho anh một bó hoa oải hương. Hoa oải hương là biểu tượng của tình yêu thủy chung, son sắt. Với màu tím nổi bật và hương thơm nhẹ nhàng, hoa oải hương cũng là biểu tượng cho sự dịu dàng, tinh tế của người phụ nữ. Để thể hiện sự chân thành và tình cảm của anh, anh đã tặng cho cô gái của mình một đoá hoa oải hương. Và chiếc hộp cùng với một xấp tài liệu.
"Mở mắt ra đi em". Lúc này Minh Hoàng Lễ quỳ một chân xuống, tay anh cầm một bó hoa oải hương cùng với một chiếc nhẫn kim cương.
Tuyết Thanh mở to mắt ra nhìn anh, thế này.... là sao!! Chẳng phải anh đã từng cầu hôn mình rồi sao??
"Bé cưng! Như anh đã nói đã từng cầu hôn em, nhưng hiện tại em đã mất đi ký ức và quên tất cả, nên anh cầu hôn em một lần nữa". Minh Hoàng Lễ cười nói với cô. "Bé à! Anh muốn cho em một danh phận ". Muốn cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất của người con gái.
Cuộc đời của bé con mười bốn năm trước anh không xen vào được vậy thì anh sẽ dùng cả cuộc đời sau này yêu thương quan tâm chăm sóc.
Bởi vì cô là nguồn sáng của anh, không ai có thể thay đổi được.
"Em...". Tuyết Thanh nhìn anh. Cảm xúc hiện tại của cô rất hạnh phúc và ngạc nhiên. Hôm nay cứ nghĩ anh sẽ tổ chức cho mình một buổi tiệc lãng mạn mà thôi. Không ngờ...
Minh Hoàng Lễ cũng không hối thúc cô, chỉ im lặng nhìn lấy cô mà thôi.
Anh biết bản thân đã nói dối cô, cho nên hôm nay anh mới bắt đầu cầu hôn. Cho bé con một danh phận chính thức bên anh. Chỉ cần cô muốn anh sẽ cho tất cả.
"Được không em. Thanh Nhi! Anh muốn cả đời này cả kiếp sau anh đều muốn bên em, yêu em chăm sóc em".
"Anh đứng lên đã".
"Chỉ khi em đồng ý anh mới đứng lên".
"Em đồng ý mà". Tuyết Thanh vội đỡ anh đứng dậy, sợ anh bị đau chân.
"Được". Minh Hoàng Lễ đeo nhẫn vào tay cô. Đôi tay trắng nõn thon dài của cô vốn không hề có trang sức hôm nay có thêm một chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Chứng tỏ cô là người phụ nữ của anh? Đợi cô tốt nghiệp, họ sẽ kết hôn sinh con. Sống hạnh phúc bên nhau cả đời này. Mãi mãi không chia lìa, anh sẽ không bao giờ phụ lòng cô.
"Đẹp quá". Tuyết Thanh lật bàn tay mình xem đi xem lại. Thích quá đi thôi.
"Thích là tốt". Minh Hoàng Lễ lấy ra một bộ trang sức khác. "Những món đồ này anh dành tất cả cho em". Anh đeo dây chuyền, lắc tay.
"Những thứ khác em có thể không đeo nhưng chiếc lắc tay này có thiết bị định vị, nếu em gặp nguy hiểm anh sẽ tìm được bé cưng. Cả nhẫn nữa không được rời nó, vì nó chứng minh em là của anh".
"Vâng ạ". Đồ của anh tặng đương nhiên sẽ giữ thật tốt, nhưng mà dây chuyền cô không thích đâu, về cô sẽ tháo ra. Chỉ để lại nhẫn và lắc tay mà thôi.
Tuyết Thanh rất nghe lời anh căn dặn. Không quên được đâu.
Nhìn thấy cô ngoan như thế anh cũng rất vui, đưa cô lại bàn ngồi.
"Cái này anh cho em". Minh Hoàng Lễ chỉ vào một xấp tài liệu.
"Gì vậy ạ".
Anh không nói gì nhướng mày ra hiệu cho cô tự xem, khi mở ra cô thấy được "cổ phần của Minh thị", "tài sản". Thì liền hiểu ra. Người đàn ông này không phải cho cô tất cả tài sản của anh đó chứ!
Lật các trang tiếp theo thì toàn bộ là tài sản của anh. Anh điều chuyển nhượng hết cho cô. Chỉ cần ký tên thì tất cả đều là của cô!
"Cái này". Cô gấp lại. "Của anh ạ". Đặt vào tay anh. "Em không cần những thứ này, với em anh mới là tất cả".
"Anh biết". Minh Hoàng Lễ xoa đầu cô. "Anh kiếm tiền đều muốn cho em. Sau này vợ phải cho anh tiền nhé".
"Anh... xấu xa". Hừ!!
Cuối cùng dưới sự cưỡng ép của Minh Hoàng Lễ, anh đặt tay cô lên xấp tài liệu đó, bắt ký tên tất cả. Hơn ba mươi phút sau mới xong, tay cũng mỏi nhừ!
Đêm nay cô chính thức trở thành vợ của anh, đêm tối anh bế cô vào phòng ngủ, chỉ lặng lẽ giúp cô cởi váy ra ngủ cho thoải mái mà thôi.
Cô gái nhỏ vẫn chưa sẵn sàng để ân ái nên anh không vội.
Minh Hoàng Lễ sẵn sàng đợi cô chấp nhận dâng hiến bản thân mình cho anh, sẽ không mất khống chế nhưng hôm vừa rồi nữa.
Thanh Phong nhận lệnh lái thuyền trở lại nhà!
Tuyết Thanh đã ngủ rất say, say đến nỗi thuyền cập bến anh bế mình về nhà mà cũng không hề hay biết.
Khi ngủ trên môi cô vẫn nở một nụ cười rất tui, rất vui vẻ. Bởi vì đã trở thành vợ của anh, được anh cầu hôn và được anh yêu thương.
Minh Hoàng Lễ ngồi bên giường trông cô ngủ, anh hôn lên bàn tay cô. Nơi đó giờ đây đã có thêm nhẫn đính hôn của anh dành cho.
Nay mai anh sẽ công khai cô cho mọi người biết, muốn cho cả thế này biết cô là vợ của Minh Hoàng Lễ này!
Chuyến đi này có thể nói vô cùng làm anh mãn nguyện! Nếu không tính đến việc gặp Âu Dương Thế Khanh thì còn việc suýt chút nữa anh đã cưỡng ép cô quan hệ với anh.
Nếu lúc đó thật sự anh thành công thì có lẽ sẽ rất hoảng sợ, và chuyện cầu hôn này chắc chắn sẽ thất bại.
Cũng may! Mọi chuyện không đi quá xa với dự định của anh. Thật ra, bản thân anh khi đó chỉ vì điên tiết nhất thời, chỉ có một ý niệm chiếm đoạt cô mà thôi, nên mới có hành động đó.
Nhưng cảm giác vào trông cô thật tuyệt, ngón tay achỉ mới đi vào một chút thôi mà đã vô cùng khít chặt hút lấy ngón tay anh. Nếu như thật sự đi vào thì sẽ làm cho anh dục tiên dục tử.
Nếu như một ngày nào đó họ thật sự ân ái với nhau thì anh sẽ còn mê mệt cô hơn nữa.! Cô quá tuyệt vời, làm anh không thể rời mắt được.
Minh Hoàng Lễ vội lắc đầu xua đi ý nghĩ không đúng với bé cưng của anh, mới như thế thôi mà đã khóc rồi còn giận anh cả buổi nữa.
Giờ đây cô đã ngủ rất say, Minh Hoàng Lễ cũng lên giường ôm cô mà ngủ. Có lẽ sáng mai không thể nào đi học được rồi, xin nghĩ một hôm vậy. Mới đi chơi từ ngoài biển về, đi học liền sẽ rất mệt.