Chương 2215
Nhiêu năm trước, nhà họ Lý ở Đông Hải chỉ là một gia tộc nhỏ địa phương, một người có biệt danh là thần chết đã cầm dao tàn sát một lượng lớn gia tộc quyền thế là kẻ thù của nhà họ Lý ở Đông Hải.
Một buổi sáng công thành hàng nghìn xương khô, năm đó người kia khơi mào mưa gió máu tanh trên đất Đông Hải, chỉ trong vòng chưa đầy nửa năm, nhà họ Lý ở Đông Hải đã hoàn toàn ngôi vững vị trí gia tộc số một Đông Hải.
Không ai dám nhớ lại cảnh tượng hãi hùng khi đó, sự hoảng sợ đã ăn sâu vào tận xương tủy.
“Dương Tiêu, bót ăn nói ngông cuồng ở đây đi! Tối nay tôi đã đoán được anh sẽ đến, thực sự cho rằng tôi không chuẩn bị trước sao? Đền là tốt, dân theo Lý Minh Hiên đến không thể tốt hơn. Tối nay tôi sẽ tiễn hai người xuông địa ngục vô tận, cho hai người có bạn cùng xuống suối vàng sẽ không phải cô đơn!”
Nhìn chăm chăm Dương Tiêu, Lý.
Minh Trạch cười dữ tọn, anh ta vỗ tay, giọng điệu âm u: “Ra hết đi! Tối nay, chúng ta cùng tiễn thần chết điện hạ lên đường!”
Cộp cộp cộp cộp!
Lý Minh Trạch dút lời, những bóng người lạnh lùng bước ra từ mọi phía của hiện trường bữa tiệc.
Nhóm người bao gồm người da trăng tóc vàng, người da vàng trang bị AK47, người da đen, ngăm đen câm Gatling.
Nhóm người bước ra từ bốn phía, lác đác có ít nhật hơn trăm người, trong tay bọn họ đều cầm vũ khí, nhìn chằm chằm Dượng Tiêu và Lý Minh Hiên với ánh mắt âm u.
Nhìn thấy rất nhiều người xuất hiện, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều dây lên từng đợt sóng gió.
“Nhóm… nhóm người này ở đâu ra?
Nhiều vũ khí nhự thế? Còn trang bị tốt như vậy! Chẳng trách Lý Minh Trạch không sợ hãi. Với trang bị tỉnh vị như vậy, giết hơn nghìn người cũng dễ như trở bàn tay nhỉ?”
“Hơn nghìn người? Chỉ cần có đủ đạn, chục nghìn người cũng không thành vẫn đê! Nhóm người này toát ra vẻ u ám, lạnh thấu xương. Rõ ràng những người này là lính đánh thuê hàng đầu thế giới!”
“Đúng vậy! Đây là lính đánh thuê, hơn trăm người này là những người ưu tú nhất trong số những lính đảnh thuê trên thê giới!”
Hơn trăm lính đánh thuê hàng đâu thê giới có mặt, khí thê mạnh mẽ quét qua mọi hướng, có không ít doanh nhân, nhân vật nổi tiếng ở Đông Hải lùi ra sau, sợ cá trong chậu gặp nạn.
“Không ổn!” Nhìn thấy nhiều lính đánh thuê xuất hiện, sắc mặt ông Lý Lý Minh Dương tái mét.
Vẻ mặt Lý Minh Hiên ngưng trọng, anh nói nhỏ: “Điện hại”
“Không cần lol” „Dương Tiêu không hề bận tâm, anh võ vệ Lý Minh Hiên.
Nhìn thấy cảnh tượng gay gắt như.
thế, Dương Tiêu lại không hệ có bắt kỳ cảm xúc nào, khiến cho không ít người thầm sửng sốt.
Nhìn chằm chằm Dương Tiêu, Lý Minh Trạch cười khẩy: “Không hồ là thần chết điện hạ, không hồ là người đã từng thấy cảnh lớn, sắp, chét đến nơi cũng vân không thay đồi sắc mặt, khâm phục, thực sự khống phục!”
“Sắp chết đến nơi? Anh rất chắc chắn những người ăn chắc được tôi? Lý Minh Trạch, anh đánh giá bản thân mình cao qua rồi thì phải?” Dương ‘ Tiêu cười khinh thường.
Không tỏ rõ ý kiến, sự xuất hiện của hon trăm lính đánh thuê hàng đầu thế giới thực sự sẽ mang lại cảm giác áp chế vô cùng lớn cho Dương Tiêu.
Một buổi sáng công thành hàng nghìn xương khô, năm đó người kia khơi mào mưa gió máu tanh trên đất Đông Hải, chỉ trong vòng chưa đầy nửa năm, nhà họ Lý ở Đông Hải đã hoàn toàn ngôi vững vị trí gia tộc số một Đông Hải.
Không ai dám nhớ lại cảnh tượng hãi hùng khi đó, sự hoảng sợ đã ăn sâu vào tận xương tủy.
“Dương Tiêu, bót ăn nói ngông cuồng ở đây đi! Tối nay tôi đã đoán được anh sẽ đến, thực sự cho rằng tôi không chuẩn bị trước sao? Đền là tốt, dân theo Lý Minh Hiên đến không thể tốt hơn. Tối nay tôi sẽ tiễn hai người xuông địa ngục vô tận, cho hai người có bạn cùng xuống suối vàng sẽ không phải cô đơn!”
Nhìn chăm chăm Dương Tiêu, Lý.
Minh Trạch cười dữ tọn, anh ta vỗ tay, giọng điệu âm u: “Ra hết đi! Tối nay, chúng ta cùng tiễn thần chết điện hạ lên đường!”
Cộp cộp cộp cộp!
Lý Minh Trạch dút lời, những bóng người lạnh lùng bước ra từ mọi phía của hiện trường bữa tiệc.
Nhóm người bao gồm người da trăng tóc vàng, người da vàng trang bị AK47, người da đen, ngăm đen câm Gatling.
Nhóm người bước ra từ bốn phía, lác đác có ít nhật hơn trăm người, trong tay bọn họ đều cầm vũ khí, nhìn chằm chằm Dượng Tiêu và Lý Minh Hiên với ánh mắt âm u.
Nhìn thấy rất nhiều người xuất hiện, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều dây lên từng đợt sóng gió.
“Nhóm… nhóm người này ở đâu ra?
Nhiều vũ khí nhự thế? Còn trang bị tốt như vậy! Chẳng trách Lý Minh Trạch không sợ hãi. Với trang bị tỉnh vị như vậy, giết hơn nghìn người cũng dễ như trở bàn tay nhỉ?”
“Hơn nghìn người? Chỉ cần có đủ đạn, chục nghìn người cũng không thành vẫn đê! Nhóm người này toát ra vẻ u ám, lạnh thấu xương. Rõ ràng những người này là lính đánh thuê hàng đầu thế giới!”
“Đúng vậy! Đây là lính đánh thuê, hơn trăm người này là những người ưu tú nhất trong số những lính đảnh thuê trên thê giới!”
Hơn trăm lính đánh thuê hàng đâu thê giới có mặt, khí thê mạnh mẽ quét qua mọi hướng, có không ít doanh nhân, nhân vật nổi tiếng ở Đông Hải lùi ra sau, sợ cá trong chậu gặp nạn.
“Không ổn!” Nhìn thấy nhiều lính đánh thuê xuất hiện, sắc mặt ông Lý Lý Minh Dương tái mét.
Vẻ mặt Lý Minh Hiên ngưng trọng, anh nói nhỏ: “Điện hại”
“Không cần lol” „Dương Tiêu không hề bận tâm, anh võ vệ Lý Minh Hiên.
Nhìn thấy cảnh tượng gay gắt như.
thế, Dương Tiêu lại không hệ có bắt kỳ cảm xúc nào, khiến cho không ít người thầm sửng sốt.
Nhìn chằm chằm Dương Tiêu, Lý Minh Trạch cười khẩy: “Không hồ là thần chết điện hạ, không hồ là người đã từng thấy cảnh lớn, sắp, chét đến nơi cũng vân không thay đồi sắc mặt, khâm phục, thực sự khống phục!”
“Sắp chết đến nơi? Anh rất chắc chắn những người ăn chắc được tôi? Lý Minh Trạch, anh đánh giá bản thân mình cao qua rồi thì phải?” Dương ‘ Tiêu cười khinh thường.
Không tỏ rõ ý kiến, sự xuất hiện của hon trăm lính đánh thuê hàng đầu thế giới thực sự sẽ mang lại cảm giác áp chế vô cùng lớn cho Dương Tiêu.