Chương 2209
Mặc dù Lý Minh Hiên đi theo anh chưa lâu, nhưng Dương Tiêu rất hiểu cách làm người của Lý Minh Hiên, thậm chí có thê nói Lý Minh Hiên là áo bông nhỏ tri kỷ của anh ở thành phô Trung Nguyên.
Bây giờ Lý Minh Hiên bị tra tấn đến mức này, không cân phải nói Dương Tiêu tức giận đên mức nào.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Dương Tiêu, anh Đông vội vàng nói: “Ông lớn, cho tôi một cơ hội lập công chuộc tội, cho tôi một cơ hội lập công chuộc tội đi, tối nay hai người muốn nhắm vào Lý Minh Trạch đúng không? Vừa hay! Bây giờ tôi gọi người tới tiêp quân cho ông lớn!”
“Thật không?” Dương Tiêu lạnh lùng nói.
“Thật, thật thật thật! Ông lớn, tôi ở thành phố Đông Hải cũng có chút ảnh hưởng, gọi gân một nghìn người cũng không thành vân đê!” Anh Đông vội vàng nói.
Gần một nghìn người?
Dương Tiêu hơi bất ngờ, anh thật sự không ngờ anh Đông này lại có sức triệu tập lớn như vậy ở Đông Hải.
Đêm nay đã định là một đêm không yên, nêu có gân một nghìn người, việc xử lý Lý Minh Trạch sẽ dễ dàng hơn rất nh Dương Tiêu hơi nheo mắt, nhìn Lý Minh Hiên đang tái nhọt: “Đến bệnh.
viện trước hay Ìà đến địa điểm tiệc tối trước?”
“Đến tiệc tối trước!” Vẻ mặt Lý Minh Hiên tái nhọt nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm.
“Được! Vậy thì đến tiệc tối trước!”
Dương Tiêu gật đầu.
Anh nheo mắt, sát khí trong lòng Dương Tiêu xông thẳng lên hit cao.
Lý Minh Trạch, ngay cả Lý Minh Hiên mà anh cũng dám động.
Anh đã chọn nghĩa trang xong chưa?
Màn đêm đen kịt bao trùm toàn bộ Đông Hải, những bông tuyết trắng xóa rơi xuông.
Đêm nay trận tuyết đầu năm rơi, bông tuyết bay tán loạn, trong không khí có chút se lạnh.
Cùng lúc đó, trong khách sạn Chí Tôn, “khách sạn lớn nhất Đông Hải, bầu không khí yên bình, Lý Minh Trạch của nhà họ Lý ở Đông Hải mặt mày hồng hào. Anh ta ăn mặc chỉnh tề, những người đến chúc mừng đều là những nhân vật nổi tiếng cấp cao ở – Đông Hải.
“Cậu Lý, chúc mừng, chúc mừng!”
Một doanh nhân lớn bắt tay nói.
Lý Minh Trạch cười nói: “Ông chủ Lưu khách sáo rồi, ông chủ Lưu vào trong đi!”
Nhìn thầy Lý Minh Trạch, không biết có bao nhiều doanh nhân, người nồi tiếng ở Đông Hải tới chúc mừng.
“Ha ha ha ha! Tôi đã đoán được trước vị trí chủ nhà họ Lý ở Đông Hải sẽ là của cậu Lý Lý Minh Trạch, đúng là không ngoài dự đoán của tôi!”
“Khoan hãy nói, đúng như tôi đoán, cậu Lý với Lý Minh Hiên hoàn toàn là một trên trời một dưới đất. Ông Lý đúng là mắt mù lại coi trọng Lý Minh Hiên. Bây giò cậu Lý vinh dự trở thành chủ nhà, danh xứng với thực!”
“Đúng vậy! Cậu Lý tài giỏi, Lý Minh Hiên chỉ là một tên hê trước mặt cậu Lý, không xứng xách giày cho cậu Lý!”
Bây giờ Lý Minh Hiên bị tra tấn đến mức này, không cân phải nói Dương Tiêu tức giận đên mức nào.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Dương Tiêu, anh Đông vội vàng nói: “Ông lớn, cho tôi một cơ hội lập công chuộc tội, cho tôi một cơ hội lập công chuộc tội đi, tối nay hai người muốn nhắm vào Lý Minh Trạch đúng không? Vừa hay! Bây giờ tôi gọi người tới tiêp quân cho ông lớn!”
“Thật không?” Dương Tiêu lạnh lùng nói.
“Thật, thật thật thật! Ông lớn, tôi ở thành phố Đông Hải cũng có chút ảnh hưởng, gọi gân một nghìn người cũng không thành vân đê!” Anh Đông vội vàng nói.
Gần một nghìn người?
Dương Tiêu hơi bất ngờ, anh thật sự không ngờ anh Đông này lại có sức triệu tập lớn như vậy ở Đông Hải.
Đêm nay đã định là một đêm không yên, nêu có gân một nghìn người, việc xử lý Lý Minh Trạch sẽ dễ dàng hơn rất nh Dương Tiêu hơi nheo mắt, nhìn Lý Minh Hiên đang tái nhọt: “Đến bệnh.
viện trước hay Ìà đến địa điểm tiệc tối trước?”
“Đến tiệc tối trước!” Vẻ mặt Lý Minh Hiên tái nhọt nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm.
“Được! Vậy thì đến tiệc tối trước!”
Dương Tiêu gật đầu.
Anh nheo mắt, sát khí trong lòng Dương Tiêu xông thẳng lên hit cao.
Lý Minh Trạch, ngay cả Lý Minh Hiên mà anh cũng dám động.
Anh đã chọn nghĩa trang xong chưa?
Màn đêm đen kịt bao trùm toàn bộ Đông Hải, những bông tuyết trắng xóa rơi xuông.
Đêm nay trận tuyết đầu năm rơi, bông tuyết bay tán loạn, trong không khí có chút se lạnh.
Cùng lúc đó, trong khách sạn Chí Tôn, “khách sạn lớn nhất Đông Hải, bầu không khí yên bình, Lý Minh Trạch của nhà họ Lý ở Đông Hải mặt mày hồng hào. Anh ta ăn mặc chỉnh tề, những người đến chúc mừng đều là những nhân vật nổi tiếng cấp cao ở – Đông Hải.
“Cậu Lý, chúc mừng, chúc mừng!”
Một doanh nhân lớn bắt tay nói.
Lý Minh Trạch cười nói: “Ông chủ Lưu khách sáo rồi, ông chủ Lưu vào trong đi!”
Nhìn thầy Lý Minh Trạch, không biết có bao nhiều doanh nhân, người nồi tiếng ở Đông Hải tới chúc mừng.
“Ha ha ha ha! Tôi đã đoán được trước vị trí chủ nhà họ Lý ở Đông Hải sẽ là của cậu Lý Lý Minh Trạch, đúng là không ngoài dự đoán của tôi!”
“Khoan hãy nói, đúng như tôi đoán, cậu Lý với Lý Minh Hiên hoàn toàn là một trên trời một dưới đất. Ông Lý đúng là mắt mù lại coi trọng Lý Minh Hiên. Bây giò cậu Lý vinh dự trở thành chủ nhà, danh xứng với thực!”
“Đúng vậy! Cậu Lý tài giỏi, Lý Minh Hiên chỉ là một tên hê trước mặt cậu Lý, không xứng xách giày cho cậu Lý!”