Chương 2204
“Bó, từ lúc Lý Minh Hiên còn nhỏ bố đã coi trọng anh ta, hiện tại Lý Minh Hiên sắp trở thành linh hồn tuyệt vọng rôi, tôi khuyên bố nên ngoan ngoãn hợp tác trong bữa tiệc tôi nay.
Nêu bô không hợp tác, tôi cũng không ngại tiên bỗ về chầu trời đâu!”
Lý Minh Trạch nhìn chằm chằm Lý Minh Dương nói với vẻ âm hiểm.
“Ài!” Lý Minh Dương tóc bạc cả đầu, thở dài nặng nê.
Đúng vậy, từ lúc Lý Minh Hiên còn nhỏ ông đã coi trọng anh. Khi Dương Tiêu hoàn thành bài kiểm tra ở Trung Nguyên, ông đã cử Lý Minh Hiên đến hồ trợ Dương Tiêu.
Nhà họ Lý ở Đông Hải to lớn như này đều do Dương Tiêu hỗ trợ, Lý Minh Dương biết răng nhà họ Lý có thề râm rộ nhự ngày hôm nay không hề dễ dàng. Ông không muôn giao nhà họ Lý ở Đông Hải cho một người có tài mà không có đức.
Trên đời này, đức hạnh rất quan trọng, có tài mà không có đức có thể gây sóng gió một thời, nhưng không thê tạo sóng gió cả đời.
Lần này Dương Tiêu quyết chiến với nhà họ Khương ở Đề Đồ, ông cùng Lý Minh Hiên dân theo số lượng lớn tình nhuệ đến tiếp viện, không ngờ lúc này. Lý. Minh Trạch lại phát động binh biên ở Đông Hải, từ đó nắm quyền khống chề cả nhà họ Lý ở Đông Hải.
Khi họ quay trở lại, đã gặp mai phục của Lý Minh Trạch.
Nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Ly Minh Dương, ánh mắt Lý Minh Trạch u ám nói: “Nề tình quan hệ bố con, chỉ cần tối nay bố ngoan ngoãn | phối hợp, sau đêm nay tôi sẽ đê ông.
trước sau vẹn toàn an hưởng tuổi già.
Nếu không, đêm nay tôi sẽ tiễn bố đoạn đường cuối!”
Để có được vị trí chủ nhà, Lý Minh Trạch đã hoàn toàn mắt trí, anh ta điên cuồng một cách lạ thường.
Người làm nên chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, Lý Minh Trạch muốn giãm lên xác Lý Minh Hiên lên kế vị, dù cha ruột có cán trở, anh ta vân giết anh giết cha mình.
“Biết nhà họ Lý do ai ủng hộ đi lên không? Cậu thật sự đã đánh giá thấp thực lực của điện hạ!” Lý Minh Dương chậm rãi nói với vẻ mặt tang thương.
Lý Minh Trạch giễu cọt: “Ông già, bố đang nói tói thân chết Dương điêu à?
Nói cho bố biết, Dương Tiêu đã là quá khứ, thần thoại thuộc vê anh ta – đã kết thúc Vào năm năm trước khi chính phủ thông báo anh ta xuất ngũ.
Nếu tôi nay anh ta dám tới phá, tôi sẽ khiến anh ta rơi xuống vực sâu không đáy!”
“Nếu tôi đã phát động binh biến, thì tự nhiên có chỗ dựa! Ông tốt nhát nên câu nguyện tên ngôc Dương Tiêu kia đừng tới, chỉ cân anh ta dám tới, đêm nay sẽ là ngày chết của anh ta!”
Nghe giọng điệu kiêu ngạo và khắc nghiệt của Lý Minh Trạch, vẻ mặt của Lý Minh Dương ảm đạm như sắp vắt ra nước.
Ông hiểu rất rõ đứa con trai này của mình là người có tài không có đức, Lý Minh Trạch làm việc luôn cần thận, tuyệt đối sẽ không dễ làm ầu.
Rốt cuộc người đứng sau ủng hộ Lý Minh Trạch là ai?
Chẳng lẽ người đó thực sự sẽ uy hiếp đến sự an toàn của điện hạ?
Đồng thời cùng lúc đó, trong một phòng tạm giam ở Đông Hải.
Một người đàn ông to con cầm dao pha đi tới chỗ Lý Minh Hiên với nụ li) dữ tọn: “Lý Minh Hiên, cậu Lý muôn anh chết bây giờ, cho nên thật xin lỗi, hiện tại anh chỉ có thể chết!”
“HaI” Lý Minh Hiên cả người đầy vết bằm tím cười tự giễu.
Nêu bô không hợp tác, tôi cũng không ngại tiên bỗ về chầu trời đâu!”
Lý Minh Trạch nhìn chằm chằm Lý Minh Dương nói với vẻ âm hiểm.
“Ài!” Lý Minh Dương tóc bạc cả đầu, thở dài nặng nê.
Đúng vậy, từ lúc Lý Minh Hiên còn nhỏ ông đã coi trọng anh. Khi Dương Tiêu hoàn thành bài kiểm tra ở Trung Nguyên, ông đã cử Lý Minh Hiên đến hồ trợ Dương Tiêu.
Nhà họ Lý ở Đông Hải to lớn như này đều do Dương Tiêu hỗ trợ, Lý Minh Dương biết răng nhà họ Lý có thề râm rộ nhự ngày hôm nay không hề dễ dàng. Ông không muôn giao nhà họ Lý ở Đông Hải cho một người có tài mà không có đức.
Trên đời này, đức hạnh rất quan trọng, có tài mà không có đức có thể gây sóng gió một thời, nhưng không thê tạo sóng gió cả đời.
Lần này Dương Tiêu quyết chiến với nhà họ Khương ở Đề Đồ, ông cùng Lý Minh Hiên dân theo số lượng lớn tình nhuệ đến tiếp viện, không ngờ lúc này. Lý. Minh Trạch lại phát động binh biên ở Đông Hải, từ đó nắm quyền khống chề cả nhà họ Lý ở Đông Hải.
Khi họ quay trở lại, đã gặp mai phục của Lý Minh Trạch.
Nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Ly Minh Dương, ánh mắt Lý Minh Trạch u ám nói: “Nề tình quan hệ bố con, chỉ cần tối nay bố ngoan ngoãn | phối hợp, sau đêm nay tôi sẽ đê ông.
trước sau vẹn toàn an hưởng tuổi già.
Nếu không, đêm nay tôi sẽ tiễn bố đoạn đường cuối!”
Để có được vị trí chủ nhà, Lý Minh Trạch đã hoàn toàn mắt trí, anh ta điên cuồng một cách lạ thường.
Người làm nên chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, Lý Minh Trạch muốn giãm lên xác Lý Minh Hiên lên kế vị, dù cha ruột có cán trở, anh ta vân giết anh giết cha mình.
“Biết nhà họ Lý do ai ủng hộ đi lên không? Cậu thật sự đã đánh giá thấp thực lực của điện hạ!” Lý Minh Dương chậm rãi nói với vẻ mặt tang thương.
Lý Minh Trạch giễu cọt: “Ông già, bố đang nói tói thân chết Dương điêu à?
Nói cho bố biết, Dương Tiêu đã là quá khứ, thần thoại thuộc vê anh ta – đã kết thúc Vào năm năm trước khi chính phủ thông báo anh ta xuất ngũ.
Nếu tôi nay anh ta dám tới phá, tôi sẽ khiến anh ta rơi xuống vực sâu không đáy!”
“Nếu tôi đã phát động binh biến, thì tự nhiên có chỗ dựa! Ông tốt nhát nên câu nguyện tên ngôc Dương Tiêu kia đừng tới, chỉ cân anh ta dám tới, đêm nay sẽ là ngày chết của anh ta!”
Nghe giọng điệu kiêu ngạo và khắc nghiệt của Lý Minh Trạch, vẻ mặt của Lý Minh Dương ảm đạm như sắp vắt ra nước.
Ông hiểu rất rõ đứa con trai này của mình là người có tài không có đức, Lý Minh Trạch làm việc luôn cần thận, tuyệt đối sẽ không dễ làm ầu.
Rốt cuộc người đứng sau ủng hộ Lý Minh Trạch là ai?
Chẳng lẽ người đó thực sự sẽ uy hiếp đến sự an toàn của điện hạ?
Đồng thời cùng lúc đó, trong một phòng tạm giam ở Đông Hải.
Một người đàn ông to con cầm dao pha đi tới chỗ Lý Minh Hiên với nụ li) dữ tọn: “Lý Minh Hiên, cậu Lý muôn anh chết bây giờ, cho nên thật xin lỗi, hiện tại anh chỉ có thể chết!”
“HaI” Lý Minh Hiên cả người đầy vết bằm tím cười tự giễu.