Chương 2203
Cái gì! Cao Tử Thành bị người ta xử lý?
Lý Minh Trạch sững sờ, ở Đông Hải ai dám tấn công Cao Tử Thành? Gã đó không muốn sống nữa hả?
Cao Tử Thành lại nói: “À đúng rô hình như người đó tên là Tin Tiêu. Anh ta câm giấy chứng nhận, nhân viên an ninh ở đây kính cân gọi anh ta là thần chết. Tôi không biết anh ta có phải là thần chết Dương Tiêu mà năm năm trước chính phủ thông báo xuất ngũ kia không!”
“Anh ta nói, nếu đại ca Minh Trạch lại dám động đến một cọng tóc của Lý: Minh Hiên, anh ta cam đoan sẽ khiên anh sống không được chết không xong!”
Lúc này, Cao Tử Thành đồ thêm dầu vào lửa, anh ta chỉ mong Lý Minh Trạch tân công Dương Tiêu, giệt Dương Tiêu trả thù rửa hận cho mình.
“Khiến tôi sống không được chết không xong?” Anh mát Lý Minh Trạch lập tức ảm đạm.
Cao Tử Thành lại hét lên: “Đại ca Minh Trạch, nhớ tới đưa tôi ral”
“Tôi biết rồi, Tử Thành cậu yên tâm, tôi sẽ tìm người đến cứu cậu ngay!”
Lý Minh Trạch trịnh trọng nói.
Sau khi nói chuyện với Cao Tử Thành xong, Lý Minh Trạch nói với một người: “Đi, đi tra xem Cao Tử Thành đã gặp phải chuyện gì. Nếu Cao Tử Thành bị chính quyên Đông Hải giam giữ, bát cứ giá nào cũng phải đưa Cao Tử Thành ra ngoài!”
Xét cho cùng, nhà họ Cao là gia tộc quyền lực đứng thứ hai Đông Hải, Cao Tử Thành còn là bạn ăn cho của anh ta.
Anh ta muốn ngồi vững vị trí chủ nhà họ Lý ở Đông Hải, ồn định gót chân, không thể thiêu sự giúp đỡ của Cao Tử Thành.
“Vâng, chủ nhà!” Người nọ cung kính nói.
Bây giờ, trong nội bộ nhà họ Lý, Lý Minh Trạch tự xưng là chủ nhà, như thể người đứng đầu nhà họ Lý là một thứ gì đó trong túi của anh ta, điều này đã trở thành sự thật.
Sau khi dặn dò xong, ánh mắt Lý Minh Trạch léo lên vẻ lạnh lẽo: “Thần chết Dương Tiêu, cuối cùng anh vẫn đến sao? Đúng là còn có tình có nghĩa! Tuy nhiên, đây là Đông Hải, đây là địa bàn của tôi, ngoài ra, anh đã sẽ ngũ, trong tay không có thực quyền!”
“Vì tránh có sơ hở, tôi đã sắp xếp trước! Chỉ cần tối nay tôi đăng cơ làm chủ nhà anh dám tới, tôi bảo đảm sẽ khiến anh xuống suối vàng!”
Giờ phút này, trên mặt Lý Minh Trạch.
tràn đầy hung ác, hoàn toàn không để Dương Tiêu vào mắt.
Nếu anh đã phát động binh biến, Lý Minh Trạch đương nhiên cũng đã chuẩn bị mọi thứ. Lần này anh ta có ông lớn hỗ trợ, cho dù Dương Tiêu đên đập. phá hiện trường, Lý Minh Trạch vẫn có đây đủ tự tin khiến Dương Tiêu thật bại tràn trề, thậm chí anh ta còn có thể giữ lại mạng chó của Dương Tiêu.
Về phần Lý Minh Hiên, chỉ là một nhân vật sắp chết.
Nghĩ đến việc Dương Tiêu đe dọa mình, Lý Minh Trạch khinh thường nói: “Đe dọa tôi? Thật nực cười!”
Lát sau, Lý Minh Trạch gọi điện thoại, anh ta sát khí bừng bừng nói: “Không cần tiếp tục tra tần. Lý Minh Hiên nữal”
“Cậu Lý, không cần tra tắn nữa sao?”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói cung kính.
Sát khí trong mắt Lý Minh Trạch càng đậm: “Đúng vậy! Không cần tra tấn nữa, giêt luôn đi!”
Ra lệnh xong, Lý Minh Trạch nhìn ông Lý Lý Minh Dương.
Lý Minh Trạch sững sờ, ở Đông Hải ai dám tấn công Cao Tử Thành? Gã đó không muốn sống nữa hả?
Cao Tử Thành lại nói: “À đúng rô hình như người đó tên là Tin Tiêu. Anh ta câm giấy chứng nhận, nhân viên an ninh ở đây kính cân gọi anh ta là thần chết. Tôi không biết anh ta có phải là thần chết Dương Tiêu mà năm năm trước chính phủ thông báo xuất ngũ kia không!”
“Anh ta nói, nếu đại ca Minh Trạch lại dám động đến một cọng tóc của Lý: Minh Hiên, anh ta cam đoan sẽ khiên anh sống không được chết không xong!”
Lúc này, Cao Tử Thành đồ thêm dầu vào lửa, anh ta chỉ mong Lý Minh Trạch tân công Dương Tiêu, giệt Dương Tiêu trả thù rửa hận cho mình.
“Khiến tôi sống không được chết không xong?” Anh mát Lý Minh Trạch lập tức ảm đạm.
Cao Tử Thành lại hét lên: “Đại ca Minh Trạch, nhớ tới đưa tôi ral”
“Tôi biết rồi, Tử Thành cậu yên tâm, tôi sẽ tìm người đến cứu cậu ngay!”
Lý Minh Trạch trịnh trọng nói.
Sau khi nói chuyện với Cao Tử Thành xong, Lý Minh Trạch nói với một người: “Đi, đi tra xem Cao Tử Thành đã gặp phải chuyện gì. Nếu Cao Tử Thành bị chính quyên Đông Hải giam giữ, bát cứ giá nào cũng phải đưa Cao Tử Thành ra ngoài!”
Xét cho cùng, nhà họ Cao là gia tộc quyền lực đứng thứ hai Đông Hải, Cao Tử Thành còn là bạn ăn cho của anh ta.
Anh ta muốn ngồi vững vị trí chủ nhà họ Lý ở Đông Hải, ồn định gót chân, không thể thiêu sự giúp đỡ của Cao Tử Thành.
“Vâng, chủ nhà!” Người nọ cung kính nói.
Bây giờ, trong nội bộ nhà họ Lý, Lý Minh Trạch tự xưng là chủ nhà, như thể người đứng đầu nhà họ Lý là một thứ gì đó trong túi của anh ta, điều này đã trở thành sự thật.
Sau khi dặn dò xong, ánh mắt Lý Minh Trạch léo lên vẻ lạnh lẽo: “Thần chết Dương Tiêu, cuối cùng anh vẫn đến sao? Đúng là còn có tình có nghĩa! Tuy nhiên, đây là Đông Hải, đây là địa bàn của tôi, ngoài ra, anh đã sẽ ngũ, trong tay không có thực quyền!”
“Vì tránh có sơ hở, tôi đã sắp xếp trước! Chỉ cần tối nay tôi đăng cơ làm chủ nhà anh dám tới, tôi bảo đảm sẽ khiến anh xuống suối vàng!”
Giờ phút này, trên mặt Lý Minh Trạch.
tràn đầy hung ác, hoàn toàn không để Dương Tiêu vào mắt.
Nếu anh đã phát động binh biến, Lý Minh Trạch đương nhiên cũng đã chuẩn bị mọi thứ. Lần này anh ta có ông lớn hỗ trợ, cho dù Dương Tiêu đên đập. phá hiện trường, Lý Minh Trạch vẫn có đây đủ tự tin khiến Dương Tiêu thật bại tràn trề, thậm chí anh ta còn có thể giữ lại mạng chó của Dương Tiêu.
Về phần Lý Minh Hiên, chỉ là một nhân vật sắp chết.
Nghĩ đến việc Dương Tiêu đe dọa mình, Lý Minh Trạch khinh thường nói: “Đe dọa tôi? Thật nực cười!”
Lát sau, Lý Minh Trạch gọi điện thoại, anh ta sát khí bừng bừng nói: “Không cần tiếp tục tra tần. Lý Minh Hiên nữal”
“Cậu Lý, không cần tra tắn nữa sao?”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói cung kính.
Sát khí trong mắt Lý Minh Trạch càng đậm: “Đúng vậy! Không cần tra tấn nữa, giêt luôn đi!”
Ra lệnh xong, Lý Minh Trạch nhìn ông Lý Lý Minh Dương.