Chương 6: Ba tháng không gặp nhớ tôi đến phát điên rồi?
Vãn Thanh Ly vẫn chụp hình ở studio như thường lệ, nhưng cứ đà dậm chân tại chỗ như thế này thì cô vẫn chỉ là một người mẫu ảnh nhỏ nhoi không chút tiếng tắm, như vậy thì sao có thể có cơ hội trả thù được cơ chứ.
Trợ lí Na bước vào phòng trang điểm, Vãn Thanh Ly vừa chụp xong nên vào thay đồ tẩy trang. Chị Na thấy cô liền vui mừng chạy tới, nói với giọng điệu vui vẻ.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
– Thanh Ly, Thanh Ly, chị vừa được Quản lí thông báo có một ông chủ nào đó rót tiền vào dự án chụp hình lần này, bảo rằng rất có ấn tượng với em.
Tin này đúng là bất ngờ thật, cô ngừng tay, quay sang nhìn chị Na. Vãn Thanh Ly cười nhẹ:
– Hay thật! Bao lâu yên ắng, tự nhiên có tiền tự trên trời rơi xuống, chị không cảm thấy nghi ngờ gì sao?
Chị Na bất lực thở dài, vỗ vỗ vai cô, giọng điệu an ủi:
– Ay da, em đừng nghĩ ngợi nhiều quá làm gì, có dự án thì mình làm thôi. Nếu tốt không khéo em lại có tiếng tăm, đến lúc đó thì làm gì chẳng được.
Sâu thẳm trong ánh mắt Vãn Thanh Ly chứa đựng những ý nghĩ rối bời. Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng ngần, xinh đẹp không góc chết của mình trong gương rồi nở một nụ cười nham hiểm
"Đúng vậy, đến lúc đó muốn làm gì cũng được"
___________________
Đến tối, đáng lẽ ra Vãn Thanh Ly phải được trở về nhà rồi nhưng bên Quản lí lại thông báo có việc đột xuất, ông chủ mới muốn hẹn cô gặp mặt nói chuyện ở một quán bar nổi tiếng. Vãn Thanh Ly nửa tin nửa ngờ, nói chuyện ở quán bar? Haha lừa chó chắc! Tên này chưa gặp mặt cũng biết là chẳng ra gì rồi, lại thêm một kẻ cuồng sắc.
Nhưng vì công việc, có là ma hẹn cô cũng phải đến. Vãn Thanh Ly vốn chẳng sợ gì, sửa soạn đồ đạc rồi đến nơi hẹn.
Quán bar này thật đông đúc, tiếng nhạc xập xình, cả một biển người nhảy múa loạn xạ. Vãn Thanh Ly trước giờ bị người khác gọi là ăn chơi, lẳng lơ, nhưng thật sự cô chẳng bao giờ bước chân vào mấy nơi như thế này. Vừa đến nơi, một người đã ra đón cô, đưa cô lên tận tầng ba, rẽ vào một lối nhỏ để đến căn phòng.
Vãn Thanh Ly đứng ngoài gõ cửa một hồi nhưng không thấy có động tĩnh gì. Con mẹ nó, đúng là trêu ngươi mà, hẹn đến đây xong im lặng thế này đây. Cô không đứng chờ đợi nữa, tự mở cửa đi vào.
Ai ngờ vừa mới mở cửa bước được một chân vào thì đã bị một lực kéo mạnh kéo vào trong. Người đàn ông trong phòng ôm chặt lấy eo cô, môi áp vào môi cô mà hôn ngấu nghiến. Vãn Thanh Ly nhắm chặt mắt, cứ thế mà thuận theo nụ hôn. Cô có thể cảm nhận được đôi môi này thật mềm mại nhưng có chút lạnh lẽo.
Khỏi cần phải nhìn cô cũng biết thừa người đàn ông này là Dược Hắc Thần, chỉ có anh ta mới cuồng bạo như vậy. Môi anh ta như muốn cắn nát môi cô, lưỡi nhẹ nhàng tách môi cô ra mà tiến vào bên trong, cảm nhận toàn bộ vị ngọt. Một tay anh vòng qua eo cô, tay còn lại đưa ra sau gáy đỡ cổ của cô.
Hôn đắm đuối đến khi chán rồi, Dược Hắc Thần rời môi định hôn xuống cổ cô nhưng bị đẩy ra. Vãn Thanh Ly kéo tay anh ra khỏi eo mình, đứng khoanh tay trước ngực, khuôn mặt không trang điểm lộng lẫy nhưng vẫn rất xinh đẹp, làn da trắng ngần toả sáng giữa căn phòng tối màu, môi cổ nở một nụ cười quỷ dị đầy phần mỉa mai:
– Tôi lại tưởng ai, thì ra là Dược tiên sinh. Sao? Ba tháng không gặp nhớ tôi đến phát điên rồi?
Dược Hắc Thần có chút lười biếng ngồi xuống, dựa người vào thành ghế. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hai cúc trên không cài để lộ phần ngực trên săn chắc, cơ thể toát ra hương nước hoa thoang thoảng. Dưới ánh đèn màu, khuôn mặt anh trông càng thêm hoàn hảo, trên người toả ra khí chất khiến cho người ta cảm thấy sự áp lực vô hình. Người đàn ông này có sự quyến rũ lạ lùng, ánh mắt thâm trầm, lông mày sắc bén. Anh nâng ánh mắt nhìn lên khuôn mặt cô, miệng cười gianh mãnh:
– Cô nghĩ sao?
– Có nghĩ tôi cũng chẳng nghĩ đến anh. Thật xin lỗi Dược tiên sinh, bây giờ tôi không có hứng thú tiếp chuyện.
Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo. Vãn Thanh Ly nghĩ thầm, cứ tưởng được yên ổn rồi, ai ngờ anh ta lại vác mặt đến đây, còn rót tiền vào dự án của cô nữa. Cứ thấy mặt anh ta là cô thấy khó chịu rồi. Vãn Thanh Ly nghĩ lại tình tiết trong tiểu thuyết, anh ta tức giận chửi mắng nữ phụ thế nào, cô cũng biết rất rõ. Giờ tránh càng xa càng tốt, khỏi rước họa vào thân.
Trợ lí Na bước vào phòng trang điểm, Vãn Thanh Ly vừa chụp xong nên vào thay đồ tẩy trang. Chị Na thấy cô liền vui mừng chạy tới, nói với giọng điệu vui vẻ.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
– Thanh Ly, Thanh Ly, chị vừa được Quản lí thông báo có một ông chủ nào đó rót tiền vào dự án chụp hình lần này, bảo rằng rất có ấn tượng với em.
Tin này đúng là bất ngờ thật, cô ngừng tay, quay sang nhìn chị Na. Vãn Thanh Ly cười nhẹ:
– Hay thật! Bao lâu yên ắng, tự nhiên có tiền tự trên trời rơi xuống, chị không cảm thấy nghi ngờ gì sao?
Chị Na bất lực thở dài, vỗ vỗ vai cô, giọng điệu an ủi:
– Ay da, em đừng nghĩ ngợi nhiều quá làm gì, có dự án thì mình làm thôi. Nếu tốt không khéo em lại có tiếng tăm, đến lúc đó thì làm gì chẳng được.
Sâu thẳm trong ánh mắt Vãn Thanh Ly chứa đựng những ý nghĩ rối bời. Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng ngần, xinh đẹp không góc chết của mình trong gương rồi nở một nụ cười nham hiểm
"Đúng vậy, đến lúc đó muốn làm gì cũng được"
___________________
Đến tối, đáng lẽ ra Vãn Thanh Ly phải được trở về nhà rồi nhưng bên Quản lí lại thông báo có việc đột xuất, ông chủ mới muốn hẹn cô gặp mặt nói chuyện ở một quán bar nổi tiếng. Vãn Thanh Ly nửa tin nửa ngờ, nói chuyện ở quán bar? Haha lừa chó chắc! Tên này chưa gặp mặt cũng biết là chẳng ra gì rồi, lại thêm một kẻ cuồng sắc.
Nhưng vì công việc, có là ma hẹn cô cũng phải đến. Vãn Thanh Ly vốn chẳng sợ gì, sửa soạn đồ đạc rồi đến nơi hẹn.
Quán bar này thật đông đúc, tiếng nhạc xập xình, cả một biển người nhảy múa loạn xạ. Vãn Thanh Ly trước giờ bị người khác gọi là ăn chơi, lẳng lơ, nhưng thật sự cô chẳng bao giờ bước chân vào mấy nơi như thế này. Vừa đến nơi, một người đã ra đón cô, đưa cô lên tận tầng ba, rẽ vào một lối nhỏ để đến căn phòng.
Vãn Thanh Ly đứng ngoài gõ cửa một hồi nhưng không thấy có động tĩnh gì. Con mẹ nó, đúng là trêu ngươi mà, hẹn đến đây xong im lặng thế này đây. Cô không đứng chờ đợi nữa, tự mở cửa đi vào.
Ai ngờ vừa mới mở cửa bước được một chân vào thì đã bị một lực kéo mạnh kéo vào trong. Người đàn ông trong phòng ôm chặt lấy eo cô, môi áp vào môi cô mà hôn ngấu nghiến. Vãn Thanh Ly nhắm chặt mắt, cứ thế mà thuận theo nụ hôn. Cô có thể cảm nhận được đôi môi này thật mềm mại nhưng có chút lạnh lẽo.
Khỏi cần phải nhìn cô cũng biết thừa người đàn ông này là Dược Hắc Thần, chỉ có anh ta mới cuồng bạo như vậy. Môi anh ta như muốn cắn nát môi cô, lưỡi nhẹ nhàng tách môi cô ra mà tiến vào bên trong, cảm nhận toàn bộ vị ngọt. Một tay anh vòng qua eo cô, tay còn lại đưa ra sau gáy đỡ cổ của cô.
Hôn đắm đuối đến khi chán rồi, Dược Hắc Thần rời môi định hôn xuống cổ cô nhưng bị đẩy ra. Vãn Thanh Ly kéo tay anh ra khỏi eo mình, đứng khoanh tay trước ngực, khuôn mặt không trang điểm lộng lẫy nhưng vẫn rất xinh đẹp, làn da trắng ngần toả sáng giữa căn phòng tối màu, môi cổ nở một nụ cười quỷ dị đầy phần mỉa mai:
– Tôi lại tưởng ai, thì ra là Dược tiên sinh. Sao? Ba tháng không gặp nhớ tôi đến phát điên rồi?
Dược Hắc Thần có chút lười biếng ngồi xuống, dựa người vào thành ghế. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hai cúc trên không cài để lộ phần ngực trên săn chắc, cơ thể toát ra hương nước hoa thoang thoảng. Dưới ánh đèn màu, khuôn mặt anh trông càng thêm hoàn hảo, trên người toả ra khí chất khiến cho người ta cảm thấy sự áp lực vô hình. Người đàn ông này có sự quyến rũ lạ lùng, ánh mắt thâm trầm, lông mày sắc bén. Anh nâng ánh mắt nhìn lên khuôn mặt cô, miệng cười gianh mãnh:
– Cô nghĩ sao?
– Có nghĩ tôi cũng chẳng nghĩ đến anh. Thật xin lỗi Dược tiên sinh, bây giờ tôi không có hứng thú tiếp chuyện.
Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo. Vãn Thanh Ly nghĩ thầm, cứ tưởng được yên ổn rồi, ai ngờ anh ta lại vác mặt đến đây, còn rót tiền vào dự án của cô nữa. Cứ thấy mặt anh ta là cô thấy khó chịu rồi. Vãn Thanh Ly nghĩ lại tình tiết trong tiểu thuyết, anh ta tức giận chửi mắng nữ phụ thế nào, cô cũng biết rất rõ. Giờ tránh càng xa càng tốt, khỏi rước họa vào thân.