Chương 5: Cuộc sống của cô yên ổn quá rồi phải không?
Dược Hắc Thần vừa tan họp đi ra, đưa tay lên nhìn đồng hồ, Tử Đằng lẽo đẽo đi đằng sau, trên tay cầm một tập tài liệu. Mấy ngày nay tâm trạng của Dược tổng thật không tốt, cuộc họp nào cũng căng thắng đến toát cả mồ hôi, có gì không vừa ý là Dược tổng lại trút giận lên đám người, ai cũng sợ, tim muốn nhảy vọt lên cổ họng rồi.
Nhưng mà, cũng không phải tự nhiên mà Dược Hắc Thần trở nên khó ở như vậy. Ba tháng nay rồi anh hầu như toàn nằm mơ về người phụ nữ đê tiện dám leo lên giường anh rồi biến mất như không có chuyện gì xảy ra. Anh vốn dĩ muốn chờ cô ta đến xin lỗi mình rồi cầu xin chịu trách nhiệm, con mẹ nó ai ngờ đến cả một tin tức cũng không có khiến anh muốn phát điên rồi.
Đến phòng làm việc, anh ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, ngón tay gõ xuống bàn, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ. Tử Đằng đứng bên cạnh liền nói nhỏ:
– Thiếu gia, anh thật sự để yên cho cô Thanh Ly sao, nếu cần tôi sẽ đề nghị cô ta đến đây ngay.
– Tôi muốn xem xem rốt cuộc cô ta có bản lĩnh như thế nào, tôi không tin cô ta không đến cầu xin tôi.
Tử Đằng cúi thấp mặt. Đúng là lừa người mà, đã ba tháng kể từ đêm đó rồi, rốt cuộc Vãn Thanh Ly đâu có đến đâu, đúng ra mà nói thì cô cũng chẳng để tâm, chẳng cần cầu xin anh làm gì. Cô nàng mạnh mẽ như vậy, vốn là uy vũ bất năng khuất*, thiếu gia còn chờ cái gì nữa.
*không sợ uy quyền
Người cần đến thì chẳng thấy đâu, người không cần thì cứ bám riết không chịu đi. Cái cô Hạ Khanh Khanh đó luôn tìm cách xuất hiện trước mặt Dược Hắc Thần, lần nào cũng bị anh hắt hủi, đối xử thậm tệ mà vẫn vậy. Nói là vợ chưa cưới thế thôi, thật sự là chẳng có gì, lúc nào cũng ra vẻ với người khác là có mối quan hệ tốt, nhưng sự thật là bị đuổi như chó.
Dược Hắc Thần không để ý gì đến Hạ Khanh Khanh, đang lướt web thì chợt thấy một blog nhỏ đăng bài. Anh dừng lại ở blog đó, ấn vào phần ảnh để xem, đứng ngay đầu là hình ảnh của Vãn Thanh Ly. Cô mặc một bộ đầm màu đen, có phần vải ở phía sau dài đến gót chân, người ta gọi đó là đầm đuôi cá. Vãn Thanh Ly trong ảnh ngồi chống cằm, tay đặt lên vai của một người đàn ông khác, hai người họ đều là người mẫu ảnh nên đã chụp đôi cùng nhau để quảng bá, giới thiệu những bộ đồ mới.
Phong cách trang điểm của Vãn Thanh Ly thật sự rất đẹp, phải nói là Hoa chi chiêu triển*. Người đàn ông đứng chung khung hình nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối, người khác nhìn vào là cũng đủ biết anh ta đang bị nhan sắc của người phụ nữ này làm cho mê mẩn rồi. Đến cả Dược Hắc Thần cũng phải ngắm nhìn bức ảnh của cô một hồi lâu.
*trang điểm xinh đẹp lộng lẫy
Mắt anh không rời khỏi bức hình, tay nắm thành nắm đấm đập mạnh lên bàn. Ánh mắt tức giận đến nỗi như muốn toé lửa, miệng nhếch sang một bên, nụ cười trên môi hoá giận dữ.
"Vãn Thanh Ly, cô đúng là đê tiện thật. Cuộc sống của cô bây giờ yên ổn quá rồi phải không, chờ xem tôi xử cô như thế nào, xem cô có còn cười tươi mà chụp hình với người khác như vậy nữa không"
Anh gọi Tử Đằng vào, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm, mắt nhìn về phía trước một cách vô định, lạnh lùng ra lệnh:
– Tìm hiểu cho tôi xem cô ta làm ở studio nào, tôi muốn thu mua luôn nơi đấy!
Tử Đằng toát hết cả mồ hôi, vâng vâng dạ dạ rồi phóng đi ngay. Thiếu gia của cậu lại làm sao nữa!!
Nhưng mà, cũng không phải tự nhiên mà Dược Hắc Thần trở nên khó ở như vậy. Ba tháng nay rồi anh hầu như toàn nằm mơ về người phụ nữ đê tiện dám leo lên giường anh rồi biến mất như không có chuyện gì xảy ra. Anh vốn dĩ muốn chờ cô ta đến xin lỗi mình rồi cầu xin chịu trách nhiệm, con mẹ nó ai ngờ đến cả một tin tức cũng không có khiến anh muốn phát điên rồi.
Đến phòng làm việc, anh ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, ngón tay gõ xuống bàn, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ. Tử Đằng đứng bên cạnh liền nói nhỏ:
– Thiếu gia, anh thật sự để yên cho cô Thanh Ly sao, nếu cần tôi sẽ đề nghị cô ta đến đây ngay.
– Tôi muốn xem xem rốt cuộc cô ta có bản lĩnh như thế nào, tôi không tin cô ta không đến cầu xin tôi.
Tử Đằng cúi thấp mặt. Đúng là lừa người mà, đã ba tháng kể từ đêm đó rồi, rốt cuộc Vãn Thanh Ly đâu có đến đâu, đúng ra mà nói thì cô cũng chẳng để tâm, chẳng cần cầu xin anh làm gì. Cô nàng mạnh mẽ như vậy, vốn là uy vũ bất năng khuất*, thiếu gia còn chờ cái gì nữa.
*không sợ uy quyền
Người cần đến thì chẳng thấy đâu, người không cần thì cứ bám riết không chịu đi. Cái cô Hạ Khanh Khanh đó luôn tìm cách xuất hiện trước mặt Dược Hắc Thần, lần nào cũng bị anh hắt hủi, đối xử thậm tệ mà vẫn vậy. Nói là vợ chưa cưới thế thôi, thật sự là chẳng có gì, lúc nào cũng ra vẻ với người khác là có mối quan hệ tốt, nhưng sự thật là bị đuổi như chó.
Dược Hắc Thần không để ý gì đến Hạ Khanh Khanh, đang lướt web thì chợt thấy một blog nhỏ đăng bài. Anh dừng lại ở blog đó, ấn vào phần ảnh để xem, đứng ngay đầu là hình ảnh của Vãn Thanh Ly. Cô mặc một bộ đầm màu đen, có phần vải ở phía sau dài đến gót chân, người ta gọi đó là đầm đuôi cá. Vãn Thanh Ly trong ảnh ngồi chống cằm, tay đặt lên vai của một người đàn ông khác, hai người họ đều là người mẫu ảnh nên đã chụp đôi cùng nhau để quảng bá, giới thiệu những bộ đồ mới.
Phong cách trang điểm của Vãn Thanh Ly thật sự rất đẹp, phải nói là Hoa chi chiêu triển*. Người đàn ông đứng chung khung hình nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối, người khác nhìn vào là cũng đủ biết anh ta đang bị nhan sắc của người phụ nữ này làm cho mê mẩn rồi. Đến cả Dược Hắc Thần cũng phải ngắm nhìn bức ảnh của cô một hồi lâu.
*trang điểm xinh đẹp lộng lẫy
Mắt anh không rời khỏi bức hình, tay nắm thành nắm đấm đập mạnh lên bàn. Ánh mắt tức giận đến nỗi như muốn toé lửa, miệng nhếch sang một bên, nụ cười trên môi hoá giận dữ.
"Vãn Thanh Ly, cô đúng là đê tiện thật. Cuộc sống của cô bây giờ yên ổn quá rồi phải không, chờ xem tôi xử cô như thế nào, xem cô có còn cười tươi mà chụp hình với người khác như vậy nữa không"
Anh gọi Tử Đằng vào, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm, mắt nhìn về phía trước một cách vô định, lạnh lùng ra lệnh:
– Tìm hiểu cho tôi xem cô ta làm ở studio nào, tôi muốn thu mua luôn nơi đấy!
Tử Đằng toát hết cả mồ hôi, vâng vâng dạ dạ rồi phóng đi ngay. Thiếu gia của cậu lại làm sao nữa!!