Chương 42: Lâu Đài Phồn Hoa
Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
*************
“ Ice Richard, ác nhân không thể dung thứ, hy vọng các vị thẩm phán có thể đưa ra phán quyết khiến ta hài lòng.” Chủ nhân lâu đài nói chuyện rất nhỏ nhẹ, nhưng lại mang đến sự lạnh lẽo không khác gì rắn độc.
“Về chứng cứ phạm tội, các vị nên tự đi xác minh.” Gã nói xong lập tức biến mất cùng Ice Richard.
Bảy tờ giấy viết đáp án đều bị mang đi, người chơi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng người chơi gầy trơ xương dẫn đầu hỏi: “Mày viết cách gì vậy, đặc biệt thế nào?”
“Chẳng viết gì cả.” Quý Lăng Vi đúng sự thật bẩm báo.
“Loại chuyện này cũng không có gì đáng giấu giếm, dù sao thì chủ lâu đài thu mất tờ giấy rồi, tiết lộ một chút thôi……” Ông ta bất mãn.
“Tin hay không thì tuỳ chú.” Quý Lăng Vi.
“Nhiệm vụ của mọi người ở phó bản này có vẻ giống nhau cả, chắc không xung đột gì đâu, chúng ta cùng hợp tác nhé.” Người nam mặc Âu phục hồng nhạt kiến nghị, "Tôi là Lãng Tử Tình Trường, gọi Lãng Tử là được.”
“Quý Bạch.” Quý Lăng Vi liếc anh một cái, lúc Lãng Tử không phải gà, cậu nhận không ra.
“Ay da là cậu hả! Hoá ra trông cậu nhỏ như vậy ……” Lãng Tử kinh ngạc, anh vốn dĩ cho rằng Quý Bạch là chàng trai hơn hai mươi tuổi, tính cách trầm tĩnh, không ngờ cậu vẫn còn thiếu niên.
“……” Quý Lăng Vi muốn nói lại thôi, kỳ thật cậu cũng không biết mình bao lớn, khi cậu xuất hiện ở thế giới này, trông giống học sinh tiểu học, cho nên trên hộ khẩu đề bảy tuổi.
Cậu không biết mình ở trong lồng giam của Quý gia bao lâu, thậm chí không biết mình có phải người hay không, bởi vì mục giới tính hệ thống hiển thị toàn dấu chấm hỏi.
“Gặp khó khăn gì cứ nói, anh sẽ không trơ mắt đứng nhìn đâu.” Lãng Tử nhớ tới cuộc gặp gỡ ở phó bản trước, ánh mắt nhìn Quý Lăng Vi vô cùng thân thiết.
“Cùng nhau cố gắng.” Quý Lăng Vi gật đầu.
“Cậu chính là Quý Bạch? Người từng tinh lọc oán niệm phó bản, vận khí không tồi.” Tân nhân Lý Tưởng Hương cuối cùng cũng để ý đến Quý Lăng Vi, Quý Lăng Vi nhìn về phía gã sau đó hơi gật đầu, xem như chào hỏi.
“Ta là Nắng Chiều, là tế tư của Lý Tưởng Hương. Nếu cậu cảm thấy hứng thú, có thể hỏi ta. Thần có mặt ở khắp mọi nơi, không gì là không làm được, ngài sẽ phù hộ cho mỗi tín đồ, chỉ dẫn chúng ta tìm được lối đi đúng đắn.” Nắng Chiều nhắc tới thần, tay phải đặt nhẹ trên ngực, vẻ mặt nghiêm trang thành kính.
“……” Quý Lăng Vi trầm mặc vài giây. Có lẽ là do tiếp nhận giáo dục giá trị quan từ xã hội chủ nghĩa lâu ngày và học chủ nghĩa duy vật, vì thế cậu tin vật chất mới là chất cơ bản trong tự nhiên cấu tạo nên vạn vật.
Cho dù biết thế giới này có ma quỷ, cũng không thể thành kính thờ phụng sự tồn tại nào đó như Nắng Chiều.
Những người chơi khác lộ ra ánh mắt một lời khó nói hết, muốn nói lại thôi. Nắng Chiều cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục nói: “Chờ các người ý thức được bản thân nhỏ bé chật vật, sẽ biết ngài vĩ đại cỡ nào.”
“……” Mọi người đồng loạt trầm mặc.
“Chủ lâu đài muốn tự bọn tao đi tìm chứng cứ phạm tội có nghĩa là cho phép điều tra bất cứ nơi nào trong lâu đài à?” Người chơi gầy trơ xương nhìn về phía quản gia.
“Ngoại trừ hành vi không lễ phép tự tiện xâm nhập vào phòng của các vị khách khác, ngài có thể hoạt động tự do trong không gian chung. Có rất nhiều biện pháp để……tìm chứng cứ.” Quản gia nói nửa câu tạm dừng vài giây như đang ẩn ý ám chỉ chuyện gì đó, “Xin đừng phá hỏng bất kì vật phẩm nào của lâu đài. Các vị là khách được mời, không phải những kẻ côn đồ không biết lễ phép.”
Quản gia vẻ mặt hờ hững nhìn về phía Hướng Minh Nguyệt và người chơi gầy trơ xương, trong mắt chứa ý cảnh cáo:
“Hai vị gây mâu thuẫn làm tổn thất một cái bàn gỗ trầm hương 600 năm lịch sử, mười ba cái dĩa, mười ba ly uống rượu vang, mài mòn bộ muỗng nĩa gồm hai mươi sáu cái. Theo quy định của lâu đài, hai vị phải phụ trách dọn vệ sinh khu vực chung, thẳng đến khi kết thúc trừng phạt mới ngưng, thời hạn cụ thể tôi sẽ thông báo cho hai vị sau.”
“……” Hướng Minh Nguyệt bừng bừng lửa giận, nhưng cô không phản bác phân phó của quản gia mà chọn đi tìm dụng cụ vệ sinh.
“Đúng là đen như dái chó!” Người chơi gầy trơ xương tức giận trừng Hướng Minh Nguyệt, cùng cô quét tước vệ sinh.
“Tôi phụ em nhé...” Lãng Tử chủ động tiến lên.
“Anh khinh thường tôi à, cảm thấy chút việc nhỏ cũng làm không xong sao?” Vóc dáng cô cao, khí thế bức người.
Lãng Tử Tình Trường lùi bước, ngồi xuống ghế cách Quý Lăng Vi không xa, buồn rầu gãi gãi tóc: “Chẳng lẽ mị lực của mình mất hiệu lực rồi hả ta?”
Quý Lăng Vi kinh ngạc ngước mắt, mị lực của anh ta từng tồn tại sao? Chắc là mị lực tỏ ra lúc làm giẻ lâu cho Nhị Hắc.
“Cậu không hiểu đâu.” Lãng Tử thở dài, bưng ly rượu vang đỏ lắc lắc, uống một ngụm.
Ở đây phục vụ theo hình thức tự vác thân làm việc, muốn uống rượu vang có thể tuỳ ý lấy, Quý Lăng Vi cũng định cầm một ly, quản gia ngăn lại: “Thưa ngài, nhà bếp có sữa bò, nước trái cây, ngài muốn dùng loại nào?”
“Coca.” Quý Lăng Vi nhìn về phía quản gia, thuận tiện dẫm hắc ti ngoe nguẫy dưới bàn, xũa cảm mềm mại có chút giống với kẹo bông gòn.
“Xin ngài thứ lỗi, ở đây không có Coca.” Quản gia tiếc nuối nói.
“Vậy nước trái cây đi.” Quý Lăng Vi vô cùng tùy ý.
“Cách thức phục vụ khách mời tốt nhỉ, có điều loại phục vụ thế này.....đừng nên hưởng thụ quá.” Lãng Tử làm mặt quỷ.
“Loại nào?” Quý Lăng Vi khó hiểu.
“Chính là…… Nữ hầu dẫn chúng ta đi xem phòng, bên trong bố trí lục lạc vàng á?” Người chơi trẻ tuổi vẫn luôn ngủ gật ngẩng đầu, lười biếng giải thích, "Lắc một lần là ăn cơm, lắc hai lần là tắm rửa, lắc ba lần là..…các ông hiểu cả mà.”
“Nữ hầu?” Từ lúc bị truyền tống vào phó bản, Quý Lăng Vi còn chẳng thấy nổi một cái bóng của nữ hầu ấy chứ.
“Mặc bộ đầm trắng đen, xinh lắm luôn, không thấy hả?” Lãng Tử thoáng tiếc nuối giùm vì cậu bỏ lỡ chị gái nhỏ xinh đẹp, tiếp tục giải thích, “Còn có cả nam hầu nữa, Hướng Minh Nguyệt được nam hầu dẫn tới.”
“Thì ra là thế.” Quý Lăng Vi nhìn quản gia bưng nước trái cây từ từ bước tới đây, đột nhiên vỡ lẽ. Hình thức phục vụ đặc biệt, hiểu luôn.
“Tôi là Gối Đầu, mọi người xưng hô thế nào.” Người chơi ngủ gật, ngáp một cái.
Thời điểm anh mở mắt, Quý Lăng Vi cảm thấy mặt hơi quen. Vừa nghe anh tự giới thiệu, tức khắc nghĩ ngay đến Bao Gối ở phó bản thứ nhất. Tóc dài trắng bệch, có thể tạo kết giới.
Gối Đầu và Bao Gối có vài nét tương tự nhau, có lẽ cả hai là anh em.
“Tao là Vỏ Chăn.” Người chơi vẫn luôn trầm mặt mở miệng, “Ông chú đang quét tước vệ sinh là Ruột Tôm.”
“Nhóm của các người còn một người nữa đúng không?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Mày gặp Bao Gối rồi hả?” Vỏ Chăn là cậu trai trầm mặc kiệm lời, thân hình cao lớn.
“Thật ra ban đầu chỉ có ba thứ thôi, gối đầu, vỏ chăn và bao gối, hiện giờ thiếu mỗi vị trí ga giường, chẳng ai chịu sử dụng tên này cả.” Vỏ Chăn thở dài.
“Tên ID của mấy người đã rất kì lạ rồi, nếu thêm một ga giường càng dị á....” Lãng Tử nhịn không được mỉa mai, người bình thường ai mà đặt tên ID là Vỏ Chăn chứ.
“Thế mày nghĩ tên ID của mày hay lắm chắc?” Vỏ Chăn cười lạnh, “Nghe nói những kẻ không có được thứ gì sẽ càng phô bày cái đó ra. Với kỹ thuật quăng bả tệ hại của mày, còn không bằng gọi luôn là Quả Vương* đi.”
<<*Quả Vương: nhãn, đồng nghĩa với từ mác; ám chỉ Lãng Tử chỉ được cái tên ID>>
“Đang nói chuyện êm đẹp, tự dưng quay sang công kích người ta?” Lãng Tử mặt đỏ tai hồng, muốn phản bác nhưng không có cơ sở. Dù sao mọi người cũng thấy được anh nhiều lần quăng thính Hướng Minh Nguyệt thất bại.
“Nước trái cây đây, thưa ngài.” Quản gia đặt nước trái cây vào tay Quý Lăng Vi, “Nếu ngài muốn dùng bữa tối, sau khi về phòng hãy rung chuông gọi tôi.”
“Thấy gì không?” Vỏ Chăn giương cằm, ý bảo Lãng Tử quan sát thao tác của quản gia.
“Sao mà so sánh như thế được……” Lãng Tử ấp úng nói.
Quý Lăng Vi mặt vô cảm, tám lạng nửa cân thôi, bớt phân cao thấp.
Ngoại trừ cậu, sáu người chơi lần lượt là Hướng Minh Nguyệt, Lãng Tử Tình Trường, Nắng Chiều, Ruột Tôm, Gối Đầu, Vỏ Chăn. Trong đó quan hệ giữa Gối Đầu và Vỏ Chăn rất tốt, là đồng minh.
Nắng Chiều khoác bộ dạng tín đồ thành kính, luôn kính nhi viễn chi* mọi người. Không bài trừ khả năng đã có người chơi lập nhóm với gã.
<<*kính nhi viễn chi:Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó>>
Quý Lăng Vi và Lãng Tử quen biết nhưng không thân thiết.
Vận khí của cậu vốn dĩ chẳng ra gì, bên Lãng Tử càng ba chấm, quả thực là hành tẩu độc ái, ái ai ai*.
<<*Hành tẩu độc ái, ái ai ai: tưởng chừng mỗi mình lang thang cô độc, hoá ra còn rất nhiều người khác cũng cô độc giống mình; *Hàm ý trong câu của thụ: tưởng chừng mỗi mình bất hạnh, hoá ra bản thân cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bất hạnh trong hàng vạn hạt bụi bất hạnh khác>>
Ruột Tôm là một người đàn ông trung niên nhưng sức ăn không đo xuể, có vẻ ông ta sở hữu sức mạnh hoặc thể chất đặc biệt.
Tính tình Hướng Minh Nguyệt không tốt, là người trực lai trực vãng chăng? Có lẽ có thể hợp tác.
“Mệt chết bà rồi.” Hướng Minh Nguyệt sức lớn, dọn dẹp rất nhanh, ịn mông ngồi lên ghế sô pha đơn cách Quý Lăng Vi không xa, nóc một hơi hết vài ly rượu vang đỏ, rồi cẩn thận đặt ly về lại bàn.
Ruột Tôm hừ lạnh một tiếng, nhìn chung quanh một vòng, muốn tìm kiếm người để hợp tác, thấy không có ai hợp ý ông ta quyết định tự kỉ một mình.
“Các vị không tham gia khiêu vũ sao?” Quản gia lạnh lùng nói, “Vũ hội liên tục tổ chức đến 10 giờ 30, khi tiếng chuông vang lên, các vị sẽ phải trở về phòng nghỉ ngơi.”
Đại sảnh vắng tanh hiện tại xuất hiện không ít khách mời, đều là quý tộc mang phong cách thời Âu cổ, phái nam mặc Âu phục, phái nữ mặc đầm xoè dạ hội, họa tiết thiết kế phức tạp, tóc búi gọn cài trang sức chế tác bằng đá quý, ngọc trai, vô cùng lộng lẫy.
Bọn họ nói nói cười cười, chậm rãi thực hiện những động tác khiêu vũ nhã nhặn, đấm mình trong tiếng nhạc du dương.
“Giao lưu với bạn nhảy chúng ta có thể sẽ biết được chút tin tình báo. Đi trước nhé.” Hướng Minh Nguyệt đứng dậy, tùy ý sửa sang lại tóc, váy, bước vào sân nhảy, Lãng Tử cũng đi theo.
Bọn họ khiêu vũ điệu thứ nhất, sau đó từng người thay đổi bạn cặp, rất nhanh đã dung nhập vào vũ hội.
“Tham gia không Gối Đầu?” Vỏ Chăn đẩy đẩy Gối Đầu chuyên ngủ gật.
“Ông đi đi, để tôi ngủ thêm một lát.” Giọng nói mang theo tia lười biếng, Gối Đầu kì kèo.
“Vậy tao đi nhé.” Vỏ Chăn mặc bộ vest màu đen, là loại trang phục dành cho quý ông điềm tĩnh, chính trực phong độ, còn bản chất con người gã có vẻ không đứng đắn bằng bề ngoài.
Nắng Chiều rảo bước tham quan vô tình bị cuốn vào vũ hội.
Ruột Tôm muốn đi khiêu vũ, nhưng bề ngoài không bằng người ta, bị những vị phu nhân tiểu thư ngó lơ, Ruột Tôm bất đắc dĩ tiếp tục vùi đầu ăn uống.
“Quý ngài có nhã hứng nhảy một điệu với tôi không?” Quản gia duỗi tay.
“Nếu anh không ngại bị tôi dẫm lên chân.” Quý Lăng Vi đặt nhẹ tay vào lòng bàn tay hắn.
Quý Lăng Vi chưa từng học khiêu vũ, tập thể dục nhịp điệu theo loa phát thanh cũng không thuần thục lắm, lúc mới bắt đầu khá trúc trắc, dẫm chân quản gia vài lần.
Khi còn đi học, thầy cô luôn phân cho cậu làm uỷ viên học tập hoặc đại diện môn, Quý Lăng Vi luôn giúp thầy cô thu bài tập, phát đề ôn luyện, trực nhật, tham gia hoạt động tập thể của trường.
Vì tránh thầy trò vả cả lớp gặp chuyện bất hạnh, Quý Lăng Vi rất ít đến trường, rất ít tiếp xúc da thịt gần gũi với bạn học.
Lần đụng chạm cơ thể gần đây nhất là trong đêm tân hôn ở Đỗ phủ. Quý Lăng Vi vốn tưởng rằng bản thân sẽ sinh ra sự bài xích, trên thực tế lại không có.
Ngược lại là quản gia còn căng thẳng hơn cậu, mỗi lần Quý Lăng Vi nhích tơi gần, cơ thể quản gia sẽ khẽ run, cứng đờ.
Quý Lăng Vi ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt của quản gia. Cặp mắt đen nhánh kia mới bắt đầu còn thản nhiên, sau đó chuyển sang sâu xa, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Quý Lăng Vi, có rất nhiều vật màu đen nấp trong con ngươi kích động, chúng luân chuyển rối loạn không theo quy luật, gây cảm giác ngột ngạt như chìm dưới đại dương không đáy.
Quý Lăng Vi cũng không lui bước, nghịch ngợm đáp trả ánh nhìn chăm chú, hai bên chơi trò “Anh nhìn tôi tôi nhìn anh” ấu trĩ, nhưng lực chú ý lại chuyển dời đến chuyện khác.
Chờ động tác khiêu vũ dần trở nên lưu loát, Quý Lăng Vi bắt đầu lắng nghe nội dung cuộc trò chuyện của những vị khách mời:
“Ngài Lucas là người được thần chọn đó……”
“Hắn sở hữu thể chất quang minh quý hiếm, lại thành kính tín ngưỡng, được chọn trở thành Thánh Tử Quang Minh cũng bình thường thôi....”
“Nếu anh ta rời khỏi Công quốc, chúng ta sẽ rất khó gặp anh ta. Tiếc thật đấy!”
“Phải không? Tôi thấy cô tiếc vì không thể gả cho Lucas, trở thành công tước phu nhân đời kế tiếp nhỉ.”
“Thể xác và tinh thần của Thánh Tử Quang Minh là vật hiến dâng cho thần, tôi nào dám khinh nhờn chứ?”
“Mà Cesare cũng không tồi, đẹp trai lịch lãm, ngài công tước coi trọng gã lắm, chờ Lucas đến Thánh Điện Quang Minh, Cesare sẽ được chọn làm người thừa kế thôi.”
“Tính tình của gã tệ lắm, gần đây tôi nghe người hầu nói, những công nương quyền quý không ai muốn gả cho Cesare đâu.”
“Nếu Cesare không bị tàn tật thì cuộc đời đã khác rồi.”
“Hai anh em, anh trai là Thánh Tử Quang Minh tiền đồ rộng mở, em trai là phế nhân ngồi xe lăn, số mệnh đã an bài khó mà đoán được……”
“Tại sao ngài Tử tước lại tàn tật thế?”
“Không rõ lắm……”
<<*Đối với bên ngoài hai anh em chỉ là con trai công tước nên danh hiệu là Bá tước, Tử tước; Đối với dân chúng trong lãnh thổ của công tước (Công quốc) họ là vương tử>>
Mục đích ngài công tước William Stiffvange tổ chức vũ hội là vì con trai trưởng Lucas.
Lucas được Thánh Điện Quang Minh lựa chọn, nếu có thể thông qua thử thách giáo quan đưa ra, hắn sẽ trở thành Thánh Tử Quang Minh cũng chính là giáo hoàng tân nhiệm.
Đồng thời hắn sẽ mất đi quyền kế thừa tước vị, nhưng đối với gia tộc Stiffvange, đây là vinh quang.
Làm giáo hoàng tân nhiệm, quyền lực còn mạnh hơn danh hiệu công tước nhiều, đổi lại, hắn phải từ bỏ dục vọng thế tục.
Công tước William Stiffvange có hai cậu con trai và một cô con gái.
Ông ta được hưởng quyền lực độc lập, không chịu sự quản thúc của Quốc Vương, hoàn toàn không khác gì Quốc Vương thứ hai.
Lucas Stiffvange là con trai trưởng, ở Công quốc mọi người tôn xưng hắn là Đại Vương Tử.
Cesare Stiffvange là con trai thứ, được tôn xưng là Nhị vương tử.
Phewlor Stiffvange là em gái, là viên minh châu lộng lẫy nhất Công quốc. Tựa như cái tên, Phewlor thích những đóa hoa rực rỡ, bởi vậy, lâu đài mới có khu vườn phồn hoa.
“Sao đêm nay ngài Lucas không tham gia vũ hội nhỉ?”
“Người được thần chọn cần phải cấm giới, có lẽ để chuẩn bị phụng dưỡng thần thánh.”
Quý Lăng Vi liếc mắt tìm kiếm nhân vật khách mời nhắc tới, nhưng một người cũng không xuất hiện.
Chủ nhân lâu đài thật sự là công tước William Stiffvange sao, hay là một trong ba người con?
Buổi tối 10 giờ rưỡi, tiếng chuông đúng giờ vang lên.
Khách mời mỉm cười nâng ly, khi bọn họ rời khỏi cổng, lập tức tan biến giống như ảo ảnh.
“Đông đông đông ——”
Đại sảnh náo nhiệt nháy mắt chỉ còn bảy người chơi.
Cùng với quản gia phụ trách làm bạn nhảy của Quý Lăng Vi.
“Các vị, mọi người nên trở về phòng nghỉ ngơi rồi.” Quản gia rút tay đặt sau eo Quý Lăng Vi về, vẻ mặt trống vắng, "Ban đêm xin đừng rời phòng, nếu nghe thấy tiếng động, hãy bảo trì sự bình tĩnh, cố gắng làm lơ.”
“Đi thôi.” Lãng Tử vốn dĩ định cùng Quý Lăng Vi trao đổi tình báo nghe được, thấy quản gia đi theo phía sau Quý Lăng Vi, không hiểu sao lại nghĩ đến lời Vỏ Chăn nói, nuốt ngược ý định vào bụng.
Bọn họ ở cùng tầng, mỗi phòng cho khách đều có phòng vệ sinh riêng, vô cùng tiện.
Quý Lăng Vi hoạt động cả buổi, bữa tối và nước ấm đã sẵn sàng, sau khi ăn xong cậu lập tức đi ngủ.
Quản gia đợi một hồi lâu, không nghe được lục lạc vang ba lần.
Hắn tiếc nuối thở dài một tiếng.
Quý Lăng Vi đạp rớt chăn, hắc ti trườn khỏi gầm giường kéo chăn lên đắp cho cậu.
Cơ thể của Quý Lăng Vi đang rơi vào tình trạng quái lạ, nằm mơ nhưng vẫn ý thức được đây là cảnh trong mơ, cậu muốn mở to mắt, bất chợt phát hiện thị giác đã xảy ra biến hóa long trời ——
Hiện tại, cậu bị thu nhỏ rất nhiều, sinh trưởng trong khu vườn phồn hoa, chung quanh là các loài hoa đang khoe sắc. Chỉ riêng cậu là cỏ, hơn nữa còn lùn tịt.
“Có người không?” Quý Lăng Vi nghe được tiếng của Lãng Tử, lập tức quay sang nhìn, một đoá hoa mào gà đang lắc lư. Búp hoa vẫn chưa nở hoàn toàn nhưng đã có thể nhìn thấy màu đỏ.
“Tôi cũng biến thành hoa nè.” Hướng Minh Nguyệt vặn vẹo nụ hoa hướng dương.
“Đây đây....” Giọng nói lười biếng ngái ngủ của Gối Đầu truyền đến từ phía nụ hoa cúc Ba Tư.
“Chào buổi tối.” Vỏ Chăn chào hỏi, gã ở cách không xa Gối Đầu cũng là cúc Ba Tư.
“Tao là hoa sen.” Ruột Tôm cũng lên tiếng.
“Chỉ còn mỗi Nắng Chiều nữa....” Lãng Tử nói.
“Ta ở chỗ này.” Nắng Chiều lên tiếng, gã là nụ hoa cúc trắng.
“Mọi người biến thành hoa cả sao?” Hướng Minh Nguyệt hỏi.
“Chắc vậy.” Lãng Tử nhìn chung quanh một vòng, thời điểm thấy Quý Lăng Vi thì kinh ngạc, “Sao cậu chỉ có lá mà không có nụ hoa thế?”
“Có lẽ thân cây sẽ mọc dài thêm nữa.” Tuy Quý Lăng Vi vẫn là cây non, chỉ mới có hai nhánh nhưng cậu ý thức rất rõ mình là cỏ đuôi chó. Từ khi cậu mở mắt đã khắc sâu khái niệm trong đầu.
“Tại sao phải biến thành thực vật trời...” Hướng Minh Nguyên không hiểu.
“Có lẽ liên quan đến nhiệm vụ.” Nắng Chiều lạnh nhạt đáp.
Cuộc thảo luận còn chưa rõ kết quả, trong vườn hoa đã xuất hiện một cô bé chừng mười tuổi, thân hình gầy yếu, vẻ mặt thù hận.
Trong bóng đêm, cô bé xách theo rổ, cẩn thận tìm kiếm cái gì đó.
Mái tóc màu vàng xoã xuống bị cô bé tùy ý vén sau tai, đôi mắt màu xanh biếc như biển cả, hai má phúng phính đáng yêu, mặc đầm hầu nữ.
Cô bé rảo bước khắp vườn, muốn nhổ tận gốc đám thực vật.
Tất cà người chơi dừng cử động, có người còn bị tước mất vài cái lá.
Cây cỏ bên cạnh Quý Lăng Vi bị cô bé bứng đi.
Cậu nhận ra, đó là cỏ đuôi chó.
Lá phẳng, hình dải, có mũi nhọn dài, có lông rải rác ở mặt trên, hoa màu vàng.
Sau khi rời khỏi phó bản thứ nhất, cậu lập tức đi tìm những cuốn sách liên quan đến y học, thậm chí tra được tính dược của cỏ đuôi chó là lưu thông máu, tán huyết ứ, sát trùng, cầm máu.
Cỏ đuôi chó có vị đắng và chứa độc tố, sẽ thương tổn gan ngựa, động vật không nên ăn, nhưng sau khi phơi khô sẽ khiến đống cỏ khô càng trở nên ngon miệng.
Cô bé ấp ủ mục đích riêng mà bứt cỏ đuôi chó, thậm chí rất cảnh giác, thỉnh thoảng quan sát xung quanh có ai hay không. Chắc chắn đang làm chuyện mờ ám.
“Ice, mày ở đó làm gì thế?” Nơi xa truyền đến giọng nói của một cô gái, cũng mặc đầm nữ hầu.
“Chị Nancy, em chỉ định hái vài đoá hoa dại về trang trí phòng……” Cô bé lập tức đứng lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, trông vừa đáng thương lại đáng yêu.
“Về phòng ngay! Dù là cỏ dại cũng không tới lượt một con hầu sở hữu, ngày mai mày sẽ không được phát bánh mì!”
“Lâu đài chưa từng thuê nữ hầu nào kém tiêu chuẩn như mày cả, Ice, thu những giọt nước mắt vô dụng đó lại ngay, tao không bỏ qua khuyết điểm của mày giống Đại Vương Tử đâu!” Cô gái nghiêm khắc nói.
“Em xin lỗi, em biết sai rồi.” Ice Richard nhỏ giọng khóc nức nở. Không lâu sau, một lớn một nhỏ biến mất trong vườn hoa.
“Đó chính là Ice Richard?” Lãng Tử khiếp sợ.
Thời điểm bụi hoa bị vạch ra, mọi người đều nhìn rõ khuôn mặt của cô bé, màu da trắng nõn, tóc vàng mắt lam, còn đáng yêu hơn búp bê Tây Dương, quả thực là tồn tại hoàn mỹ mà thượng đế tạo ra.
Khác biệt hoàn toàn với vật thể đen xì treo trên thập giá.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, có vài người nhìn vậy mà không phải vậy.” Nắng Chiều chậm rãi cảm thán.
“Chưa chắc à, nói không chừng cô ấy thật sự chỉ muốn hái vài đoá hoa dại thì sao, nơi này hoa nhiều như vậy, hái mấy đóa chết ai đâu?” Hướng Minh Nguyệt phản bác nói.
Sương trắng trôi nổi phiêu đãng trong vườn hoa, mọi thứ trở nên mông lung, đến khi sương trắng tan đi, đã là một ngày nắng. Ánh mặt trời chói chang, hương hoa thơm ngát.
Cậu bé ngồi trên lưng ngựa cỡ chừng bảy tám tuổi, tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt sáng sủa, ngủ quan tinh xảo, tùy ý thúc ngựa giẫm đạp hoa cỏ.
Nơi nào hoa nở nhiều nhất, cậu ta sẽ chạy đến nơi đó.
Đặc biệt là biển hoa hồng sặc sỡ, nụ hoa mềm mịn bị ngựa dẫm nát, nước tiết ra từ cánh hoa màu sắc giống với chất lổng dính trên móng ngựa.
“Cesare, anh không được dẫm hoa của ta!” Một cô bé lớn tiếng thét chói tai. Cô bé cũng sở hữu mái tóc vàng, đôi mắt màu nâu, chừng bốn năm tuổi, ngũ quan có chút tương tự với cậu bé ngồi trên lưng ngựa, vừa nhìn biết ngay họ là anh em.
Công tước William Stiffvange có hai cậu con trai và một cô con gái, đây chắc là cô con gái nhỏ của ông, cũng chính là công nương Phewlor.
“Ta thích dẫm đấy, sao hả?” Cesare nhìn xuống Phewlor đang phát điên, nụ cười càng thêm tùy hứng.
Con ngựa sợ hãi bụi hoa, không dám tiến lên. Cesare giơ roi quất xuống thật mạnh, con ngựa hí vang, tiếp tục chạy như điên, dẫm nát đám hoa hồng đáng thương.
“Cesare, đồ điên! Đồ đáng chết! Anh mau dừng lại!!!” Phewlor vừa khóc vừa kêu, tức giận lại đau lòng nhìn bụi hoa.
“Chỉ là mấy cây cỏ vô dụng thôi mà? Có cái gì đáng giá mà phải la hét ghê thế không biết....” Cesare ngạo mạn, thậm chí là khinh miệt.
Con ngựa dừng bước, chân nó bị đâm chảy máu, roi gai liên tục quất vào thân nó.
Cesare cười nhạo: “Sao? Mày cũng vô dụng giống phế thải Phewlor hả, ông bạn già?”
“Cesare mới vô dụng! Cả dòng tộc nhà anh đều là phế thải!!!” Tiếng khóc nức nở của Phewlor dần trở nên xa xăm.
Con ngựa hí một tiếng, cất vó chạy vội, bỗng nhiên cơ thể bắt đầu run rẩy kịch liệt, trong miệng phun ra khí trắng, ngã mạnh xuống đất.
Cesare ngồi trên lưng ngựa cũng bị quăng ra xa, lọt thỏm vào bụi hoa, những cái gai đâm đầy người cậu ta, máu trào như nước.
“A a a……” Cesare kêu rên thảm thiết, nghiêm trọng nhất là chân lòi cả xương trắng.
Máu tươi phun trào hoà quyện với hoa, chẳng thể phân biệt.
“Cesare, anh……anh không sao chứ……”
Phewlor kinh hoảng, cô bé ngồi quỳ, chưa kịp đụng vào Cesare, nửa gương mặt đã bị gã cắn, gần như xé một lớp da thịt.
“A ——” Phewlor thét thê lương.
Khu vườn phồn hoa chìm trong hỗn loạn, máu tươi, tiếng khóc, con ngựa bị Công tước William Stiffvange tức giận chém đứt đầu, lột da làm băng gạc chân cho Cesare.
Sương trắng lại dâng lên, cuộc đối thoại truyền đến từ nơi xa xăm:
“Ice, cô đã trộn thêm gì vào cỏ thế? Vốn dĩ ngựa của Cesare điện hà không chịu ăn cỏ, gần đây lại bắt đầu ăn, cảm ơn nha……”
“Mấy cây cỏ dại thôi, không phải vật đắc tiền gì.”
Vườn hoa lần nữa trở nên yên tĩnh, ánh trăng chiếu rọi khắp khu vườn, mọi thứ đẹp đẽ giống như bức tranh sơn dầu.
“Nguyên nhân Cesare ngã ngựa là vì Ice nhỉ?” Vỏ Chăn suy đoán, “Loại cỏ cô ta bứt có độc, cho nên sau khi ngựa ăn phải Cesare mới đột nhiên ngã xuống đất.”
“Tôi cảm thấy chuyện này không nhất định là lỗi của Ice, lỡ đâu cô ấy chỉ muốn san sẻ bớt gánh nặng lo thức ăn cho ngựa với người hầu thì sao?” Hướng Minh Nguyệt vẫn đứng về phía nữ vu Ice.
“Ice Richard chắc chắn có tội nên mới bị phán quyết.” Giọng điệu Nắng Chiều bình đạm, như đã nhìn thấu mọi chuyện.
Ruột Tôm: “Tao cũng cảm thấy Ice hạ độc trong cỏ.”
“Vị nào biết loại cỏ này không ạ, có độc không?” Lãng Tử rối rắm, không biết nên trạm nào một bên. Anh biết đám người Vỏ Chăn nói có lý, nhưng lời của Hướng Minh Nguyệt cũng có khả năng là đúng.
Quý Lăng Vi: “Chúng ta không thể ở hình dạng thực vật mãi, chờ khôi phục về hình người, tới vườn hoa tìm thử loại cỏ này chẳng phải sẽ biết sao?”
Lãng Tử tán thành: “Hợp lý. Có ai muốn ăn thử không?”
Ruột Tôm mở miệng: “Để tao, cho dù nó có độc cũng không ảnh hưởng đến tao, chỉ bị tào tháp rượt vài lần thôi.”
Hướng Minh Nguyệt: “Không ngờ con người ông chú cũng không tệ lắm, là do tính tình của bà đây quá hung dữ.”
Ruột Tôm: “A.”
Mọi người đạt thành chung nhận thức, tiếp tục ngước lên trời ngắm sao.
Cơn buồn ngủ bất tri bất giác đánh úp, sau khi tỉnh dậy đã là một ngày mới.
Quý Lăng Vi xốc lên chăn, từ trên giường ngồi dậy ngáp một cái, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, thuận tiện lắc lục lạc một lần
Tuy ngủ trọn một giấc nhưng lại có loại cảm giác mỏi mệt khôn xiết.
Xem ra ở phó bản lần này không thể ngủ nghỉ đàng hoàng rồi.
“Cộc cộc cộc ——” ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Quản gia: “Thưa ngài, các món ăn đã được dàn xếp ở đại sảnh tầng một, có thể chọn phần ăn theo sở thích. Xin hỏi ngài muốn dùng món gì? Tôi sẽ lập tức chuẩn bị phần ăn riêng mang đến phòng.”
Quý Lăng Vi hàm hồ đáp, tiếp tục rửa mặt: “Không cần, để tôi đến tầng một.”
Trong tủ quần áo, trừ Âu phục còn treo thêm áo choàng tắm và vài bộ quần áo đơn giản, Quý Lăng Vi mặc sơ mi trắng phối cùng quần tây đen, thời điểm đẩy cửa bước ra ngoài, không cẩn thận dẫm trúng vài sợi hắc ti không kịp trốn.
“Xin lỗi.” Quý Lăng Vi cúi đầu.
Hắc ti run rẩy, cuộn tròn ngoe nguẩy.
Quý Lăng Vi đi vào đại sảnh, phát hiện vẻ mặt của sáu người chơi uể oải không phấn chấn, cơ thể như bị hút hết năng lượng, so với tình trạng cơ thể của cậu, trông bọn họ vô cùng chật vật.
Vỏ Chăn chào hỏi một tiếng: “Quý Bạch ới, ngồi đây nè, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Bữa sáng là hình thức tự phục vụ, Quý Lăng Vi bưng khay đồ ăn gồm bò bít tết, trứng chiên, bánh mì, một ly nước trong đến bàn dài ngồi ăn chung với người chơi khác.
Ruột Tôm bưng một đống thức ăn: “Tụi bây ăn cho no đi, số còn lại ăn không hết thì chuyển sang tao.”
Quý Lăng Vi mới vừa đặt mâm lên bàn, trên ghế chủ vị vô thanh vô tức xuất hiện một người mặc Âu phục đen, đeo mặt nạ trắng đang nở nụ cười đỏ chót.
Chủ nhân lâu đài gõ gõ bàn: “Hỡi các vị thẩm phán, chào buổi sáng. Trước khi thưởng thức bữa sáng, mời các vị đưa ra phán quyết của ngày hôm nay dành cho Ice Richard. Đã hưởng thụ tài nguyên ở đây phải tham gia phán quyết, ai không đồng ý sẽ nhận lấy trừng phạt.”
Tương tự như hôm qua, trước bàn mỗi người xuất hiện một tờ giấy trắng và một cây bút lông chim, vẫn là yêu cầu viết lên đáp án.
Thời điểm Quý Lăng Vi động bút, cảm giác có người đang nhìn trộm đáp án của mình, cậu cũng không che đậy, trực tiếp nói thẳng: “Phạt Ice Richard ăn sáng.”
“……” Người chơi nhìn trộm đáp án ngơ ngẩn, không biết có nên viết theo hay không. Đến khi bọn họ viết xong đáp án, tờ giấy bị thu hồi, bút lông chim biến mất.
“Đáp án hôm nay cũng rất thú vị, nhưng không thể gọi là trừng phạt được.” Chủ nhân lâu đài lạnh lùng nói, đôi mắt sau lớp mặt nạ nhìn chằm chằm Quý Lăng Vi.
Nháy mắt, Quý Lăng Vi bị tia ác ý khó lòng giải thích khoá chặt, cũng may cậu đã quen, còn lễ phép mỉm cười ngược lại.
Ở trong mắt người chơi khác, sắc mặt tái nhợt và nụ cười mỉm của Quý Lăng Vi bị hiểu thành cậu sợ sắp nhồi máu cơ tim vẫn miễn cưỡng giữ vẻ hoà nhã, phản ứng lanh lẹ chuyên nghiệp đỉnh hơn cả ảnh đế.
Quý Lăng Vi bình tĩnh nói: “Tiêu chuẩn hình phạt dành cho mỗi người không giống nhau, đối với Ice Richard mà nói, biết đâu đây lại là một loại trừng phạt.”
“Cũng phải.” Chủ nhân lâu đài cười nhẹ mang theo ý trào phúng, “Sự đồng cảm vô dụng đôi khi cũng là nhát dao chí mạng mà.”
Lời còn chưa dứt, chủ nhân lâu đài đã biến mất.
“Haiz, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, gặp chuyện phiền muộn đừng giấu trong lòng.” Lãng Tử cho rằng Quý Lăng Vi bị dọa sợ, lập tức khuyên một câu.
“Đúng, câu này hợp lý.” Ruột Tôm tỏ vẻ tán thành, dùng nĩa ghim miếng thịt bò, nhai hai ba cái đã chén sạch.
“Ăn xong rồi thì cùng nhau ra vườn hoa tìm cỏ thôi.” Bữa sáng của Nắng Chiều rất đơn giản, vài lát bánh mì, một ly nước trong, hoàn toàn đánh tan suy nghĩ đến Lý Tưởng Hương của người chơi khác.
“Mọi người có thấy rõ Ice rút loại cỏ nào không, tôi nhớ mang máng cô ta nắm cây hoa hay sao í?” Hướng Minh Nguyệt hỏi.
“Không thấy rõ.” Lúc ấy Lãng Tử chỉ lo xem mặt.
“Là một loại cây màu xanh lục, lá cây độc đáo, trên đầu nở bông hoa nhỏ màu vàng.” Nắng Chiều không nhanh không chậm nói, những người khác liếc mắt nhìn một cái.
Ăn xong bữa sáng mọi người lục tục tới vườn hoa vạch từng bụi cỏ, cẩn thận tìm cỏ. Hoa trong vườn thật sự quá nhiều, khoảng cách sự kiện diễn ra cũng qua lâu, tìm mấy nơi liên túc đều không thấy.
Lãng Tử chổng đít tìm kiếm: “Nếu không tìm được chú định phán quyết tội ác của Ice Richard thế nào?”
Ruột Tôm: “Yên tâm, nếu đêm nay mà vẫn tiếp tục diễn quá khứ như đêm qua nhanh thôi chúng ta sẽ tìm được chứng cứ phạm tội.”
Quý Lăng Vi nhìn cây cỏ đuôi chó trước mặt, sau đó dém những cây hoa xung quanh lại về vị trí cũ nhằm giấu cỏ đuôi chó đi.
Nếu Ice thật sự có tội, một mình cậu giao nộp cỏ đuôi chó chắc chắn sẽ được thưởng tích phân nhiều hơn người chơi khác. Tuy có hơi sống chó nhưng biết sao được nghèo quá mà, cậu còn phải mua kỹ năng đặc thù để thuận lợi chạy trốn nguy hiểm.
Trong bóng tối, một đôi mắt nhìn chằm chằm Quý Lăng Vi, nhìn thật lâu thật lâu, hành vi che giấu cỏ đuôi chó cũng không thoát khỏi đôi mắt bí ẩn.
“Chúng ta tách ra hành động đi, dù sao cũng chỉ tìm manh mối trong phạm vi khu vực chung không cần phải lo vi phạm quy định rồi bị tấn công?” Vỏ Chăn đề nghị.
“Tao về phòng ngủ tiếp tụi bây cứ tìm đi, không biết sao nữa....tự nhiên cảm thấy mệt không chịu nổi.” Ruột Tôm đỡ eo.
Quý Lăng Vi suy đoán: “Vì chú là đóa hoa sen, đứng thẳng lâu không cần xương nên mệt chăng?”
Ruột Tôm: “……”
Hướng Minh Nguyệt: “Tôi vẫn tốt chán, mọi người nên đi dạo quanh lâu đài nhớ kỹ địa hình trước, còn cả vị trí vật trang trí, miễn cho cảnh tượng buổi tối lại tái diễn, không phân biệt được.
“Ừm.” Nắng Chiều gật đầu, gã cũng cảm thấy cơ thể uể oải, là loại uể oải từ tinh thần lan đến toàn cơ thể.
Các người chơi cảm thấy vì buff biến thành thực vật mới kích phát trạng thái mệt mỏi, có người quyết định tìm kiếm manh mối, có người quyết định trở về nghỉ ngơi.
Quý Lăng Vi cũng không mệt lắm, mức độ này vẫn chưa bằng cậu bị Đại Hắc đuổi theo phải lăn tròn đâu.
Hơn nữa, đợt người chơi lần này mạnh hơn những người cậu gặp nhiều, có vẻ bọn họ cộng không ít điểm để nâng chỉ số thuộc tính, không đến mức vì một giấc mơ mà trở nên mệt mỏi uể ỏi.
Dự cảm điều không đúng, lại không thể diễn tả, hết cách cậu chỉ đành nhắc nhở bản thân cẩn thận.
Phòng Ruột Tôm cách Quý Lăng Vi không xa, hai người đi chung một đoạn. Quý Lăng Vi đi phía trước, thời điểm lên cầu thang Ruột Tôm cong eo đỡ cột sống.
Quý Lăng Vi rảo bước nhanh hơn, đứng trên bậc thang dọc theo cổ áo ông ta nhìn xuống sống lưng.
Dưới cổ, nơi bị quần áo che khuất, xương sống biến mất, máu thịt vẫn giữ nguyên, nhưng thiếu cột sống chống đỡ.
Người thiếu xương sống, sao đứng lên được chứ?
Vẻ mặt Ruột Tôm bình thường, hoàn toàn không phát hiện điểm kì lạ của bản thân, thậm chí còn dùng mu bàn tay đỡ eo, để đi đường nhẹ nhàng hơn một ít.
Phát hiện Quý Lăng Vi đang nhìn mình, Ruột Tôm ngẩng đầu, gương mặt cứng đờ mất tự nhiên, chuyển động chậm một hai giây.
“Chú cần giúp đỡ không?” Quý Lăng Vi nghĩ, đây chính là “Trung thông ngoại trực” theo nghĩa đen.
<<*Trung thông ngoại trực: rỗng ở trong, thẳng ở ngoài, ý chỉ ông chú khuyết thiếu xương sống lưng vẫn thẳng>>
Ruột Tôm lắc đầu, tiếp tục lên cầu thang: “Có thuốc dán ở đây thì tốt rồi, tác dụng khôi phục trạng thái như ban đầu, nếu mày có loại thuốc đó thì nhớ bán cho tao nhé.”
“Cháu không có.” Quý Lăng Vi tiếc nuối.
Cậu trở về phòng là vì muốn đến phòng vệ sinh, lâu đài rất lớn không dễ tìm thấy phòng vệ sinh chung.
Hơn nữa, cậu có chuyện quan trọng cần kiểm chứng.
Cơ thể mỗi người phát sinh biến dị, vậy bộ phận nào đã thay đổi?
Chỉ riêng chính chủ là không thể phát hiện nhưng những người khác lại có thể nhìn thấy bộ phận đã biến dị?
Nếu là như thế, cơ thể cậu khuyết bộ phận nào?
Quý Lăng Vi đứng trước gương cởi áo trên ra, đột nhiên liếc thấy hắc ti đang chậm rãi trườn trên sàn. Hắc ti cũng nhận ra Quý Lăng Vi nhìn chăm chú, nó giống như chim sợ cành cong, vội vã trốn đi.
Quý Lăng Vi tìm kiếm khắp nơi, một đoạn nhỏ cũng không phát hiện.
Cậu đành phải lắc lục lạc, lần này là ba lần.
*************
Nai: đặc sản nhà tui là biến tấu xưng hô vai vế linh hoạt, thay đổi theo ngữ cảnh, tính cách và cảm xúc nhân vật cho nên đừng bạn nào thắc mắc ( chap trước nv đang xưng chú chuyển sang cậu, ông => anh, tôi => anh) nha ??
(Đã beta)
*************
“ Ice Richard, ác nhân không thể dung thứ, hy vọng các vị thẩm phán có thể đưa ra phán quyết khiến ta hài lòng.” Chủ nhân lâu đài nói chuyện rất nhỏ nhẹ, nhưng lại mang đến sự lạnh lẽo không khác gì rắn độc.
“Về chứng cứ phạm tội, các vị nên tự đi xác minh.” Gã nói xong lập tức biến mất cùng Ice Richard.
Bảy tờ giấy viết đáp án đều bị mang đi, người chơi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng người chơi gầy trơ xương dẫn đầu hỏi: “Mày viết cách gì vậy, đặc biệt thế nào?”
“Chẳng viết gì cả.” Quý Lăng Vi đúng sự thật bẩm báo.
“Loại chuyện này cũng không có gì đáng giấu giếm, dù sao thì chủ lâu đài thu mất tờ giấy rồi, tiết lộ một chút thôi……” Ông ta bất mãn.
“Tin hay không thì tuỳ chú.” Quý Lăng Vi.
“Nhiệm vụ của mọi người ở phó bản này có vẻ giống nhau cả, chắc không xung đột gì đâu, chúng ta cùng hợp tác nhé.” Người nam mặc Âu phục hồng nhạt kiến nghị, "Tôi là Lãng Tử Tình Trường, gọi Lãng Tử là được.”
“Quý Bạch.” Quý Lăng Vi liếc anh một cái, lúc Lãng Tử không phải gà, cậu nhận không ra.
“Ay da là cậu hả! Hoá ra trông cậu nhỏ như vậy ……” Lãng Tử kinh ngạc, anh vốn dĩ cho rằng Quý Bạch là chàng trai hơn hai mươi tuổi, tính cách trầm tĩnh, không ngờ cậu vẫn còn thiếu niên.
“……” Quý Lăng Vi muốn nói lại thôi, kỳ thật cậu cũng không biết mình bao lớn, khi cậu xuất hiện ở thế giới này, trông giống học sinh tiểu học, cho nên trên hộ khẩu đề bảy tuổi.
Cậu không biết mình ở trong lồng giam của Quý gia bao lâu, thậm chí không biết mình có phải người hay không, bởi vì mục giới tính hệ thống hiển thị toàn dấu chấm hỏi.
“Gặp khó khăn gì cứ nói, anh sẽ không trơ mắt đứng nhìn đâu.” Lãng Tử nhớ tới cuộc gặp gỡ ở phó bản trước, ánh mắt nhìn Quý Lăng Vi vô cùng thân thiết.
“Cùng nhau cố gắng.” Quý Lăng Vi gật đầu.
“Cậu chính là Quý Bạch? Người từng tinh lọc oán niệm phó bản, vận khí không tồi.” Tân nhân Lý Tưởng Hương cuối cùng cũng để ý đến Quý Lăng Vi, Quý Lăng Vi nhìn về phía gã sau đó hơi gật đầu, xem như chào hỏi.
“Ta là Nắng Chiều, là tế tư của Lý Tưởng Hương. Nếu cậu cảm thấy hứng thú, có thể hỏi ta. Thần có mặt ở khắp mọi nơi, không gì là không làm được, ngài sẽ phù hộ cho mỗi tín đồ, chỉ dẫn chúng ta tìm được lối đi đúng đắn.” Nắng Chiều nhắc tới thần, tay phải đặt nhẹ trên ngực, vẻ mặt nghiêm trang thành kính.
“……” Quý Lăng Vi trầm mặc vài giây. Có lẽ là do tiếp nhận giáo dục giá trị quan từ xã hội chủ nghĩa lâu ngày và học chủ nghĩa duy vật, vì thế cậu tin vật chất mới là chất cơ bản trong tự nhiên cấu tạo nên vạn vật.
Cho dù biết thế giới này có ma quỷ, cũng không thể thành kính thờ phụng sự tồn tại nào đó như Nắng Chiều.
Những người chơi khác lộ ra ánh mắt một lời khó nói hết, muốn nói lại thôi. Nắng Chiều cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục nói: “Chờ các người ý thức được bản thân nhỏ bé chật vật, sẽ biết ngài vĩ đại cỡ nào.”
“……” Mọi người đồng loạt trầm mặc.
“Chủ lâu đài muốn tự bọn tao đi tìm chứng cứ phạm tội có nghĩa là cho phép điều tra bất cứ nơi nào trong lâu đài à?” Người chơi gầy trơ xương nhìn về phía quản gia.
“Ngoại trừ hành vi không lễ phép tự tiện xâm nhập vào phòng của các vị khách khác, ngài có thể hoạt động tự do trong không gian chung. Có rất nhiều biện pháp để……tìm chứng cứ.” Quản gia nói nửa câu tạm dừng vài giây như đang ẩn ý ám chỉ chuyện gì đó, “Xin đừng phá hỏng bất kì vật phẩm nào của lâu đài. Các vị là khách được mời, không phải những kẻ côn đồ không biết lễ phép.”
Quản gia vẻ mặt hờ hững nhìn về phía Hướng Minh Nguyệt và người chơi gầy trơ xương, trong mắt chứa ý cảnh cáo:
“Hai vị gây mâu thuẫn làm tổn thất một cái bàn gỗ trầm hương 600 năm lịch sử, mười ba cái dĩa, mười ba ly uống rượu vang, mài mòn bộ muỗng nĩa gồm hai mươi sáu cái. Theo quy định của lâu đài, hai vị phải phụ trách dọn vệ sinh khu vực chung, thẳng đến khi kết thúc trừng phạt mới ngưng, thời hạn cụ thể tôi sẽ thông báo cho hai vị sau.”
“……” Hướng Minh Nguyệt bừng bừng lửa giận, nhưng cô không phản bác phân phó của quản gia mà chọn đi tìm dụng cụ vệ sinh.
“Đúng là đen như dái chó!” Người chơi gầy trơ xương tức giận trừng Hướng Minh Nguyệt, cùng cô quét tước vệ sinh.
“Tôi phụ em nhé...” Lãng Tử chủ động tiến lên.
“Anh khinh thường tôi à, cảm thấy chút việc nhỏ cũng làm không xong sao?” Vóc dáng cô cao, khí thế bức người.
Lãng Tử Tình Trường lùi bước, ngồi xuống ghế cách Quý Lăng Vi không xa, buồn rầu gãi gãi tóc: “Chẳng lẽ mị lực của mình mất hiệu lực rồi hả ta?”
Quý Lăng Vi kinh ngạc ngước mắt, mị lực của anh ta từng tồn tại sao? Chắc là mị lực tỏ ra lúc làm giẻ lâu cho Nhị Hắc.
“Cậu không hiểu đâu.” Lãng Tử thở dài, bưng ly rượu vang đỏ lắc lắc, uống một ngụm.
Ở đây phục vụ theo hình thức tự vác thân làm việc, muốn uống rượu vang có thể tuỳ ý lấy, Quý Lăng Vi cũng định cầm một ly, quản gia ngăn lại: “Thưa ngài, nhà bếp có sữa bò, nước trái cây, ngài muốn dùng loại nào?”
“Coca.” Quý Lăng Vi nhìn về phía quản gia, thuận tiện dẫm hắc ti ngoe nguẫy dưới bàn, xũa cảm mềm mại có chút giống với kẹo bông gòn.
“Xin ngài thứ lỗi, ở đây không có Coca.” Quản gia tiếc nuối nói.
“Vậy nước trái cây đi.” Quý Lăng Vi vô cùng tùy ý.
“Cách thức phục vụ khách mời tốt nhỉ, có điều loại phục vụ thế này.....đừng nên hưởng thụ quá.” Lãng Tử làm mặt quỷ.
“Loại nào?” Quý Lăng Vi khó hiểu.
“Chính là…… Nữ hầu dẫn chúng ta đi xem phòng, bên trong bố trí lục lạc vàng á?” Người chơi trẻ tuổi vẫn luôn ngủ gật ngẩng đầu, lười biếng giải thích, "Lắc một lần là ăn cơm, lắc hai lần là tắm rửa, lắc ba lần là..…các ông hiểu cả mà.”
“Nữ hầu?” Từ lúc bị truyền tống vào phó bản, Quý Lăng Vi còn chẳng thấy nổi một cái bóng của nữ hầu ấy chứ.
“Mặc bộ đầm trắng đen, xinh lắm luôn, không thấy hả?” Lãng Tử thoáng tiếc nuối giùm vì cậu bỏ lỡ chị gái nhỏ xinh đẹp, tiếp tục giải thích, “Còn có cả nam hầu nữa, Hướng Minh Nguyệt được nam hầu dẫn tới.”
“Thì ra là thế.” Quý Lăng Vi nhìn quản gia bưng nước trái cây từ từ bước tới đây, đột nhiên vỡ lẽ. Hình thức phục vụ đặc biệt, hiểu luôn.
“Tôi là Gối Đầu, mọi người xưng hô thế nào.” Người chơi ngủ gật, ngáp một cái.
Thời điểm anh mở mắt, Quý Lăng Vi cảm thấy mặt hơi quen. Vừa nghe anh tự giới thiệu, tức khắc nghĩ ngay đến Bao Gối ở phó bản thứ nhất. Tóc dài trắng bệch, có thể tạo kết giới.
Gối Đầu và Bao Gối có vài nét tương tự nhau, có lẽ cả hai là anh em.
“Tao là Vỏ Chăn.” Người chơi vẫn luôn trầm mặt mở miệng, “Ông chú đang quét tước vệ sinh là Ruột Tôm.”
“Nhóm của các người còn một người nữa đúng không?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Mày gặp Bao Gối rồi hả?” Vỏ Chăn là cậu trai trầm mặc kiệm lời, thân hình cao lớn.
“Thật ra ban đầu chỉ có ba thứ thôi, gối đầu, vỏ chăn và bao gối, hiện giờ thiếu mỗi vị trí ga giường, chẳng ai chịu sử dụng tên này cả.” Vỏ Chăn thở dài.
“Tên ID của mấy người đã rất kì lạ rồi, nếu thêm một ga giường càng dị á....” Lãng Tử nhịn không được mỉa mai, người bình thường ai mà đặt tên ID là Vỏ Chăn chứ.
“Thế mày nghĩ tên ID của mày hay lắm chắc?” Vỏ Chăn cười lạnh, “Nghe nói những kẻ không có được thứ gì sẽ càng phô bày cái đó ra. Với kỹ thuật quăng bả tệ hại của mày, còn không bằng gọi luôn là Quả Vương* đi.”
<<*Quả Vương: nhãn, đồng nghĩa với từ mác; ám chỉ Lãng Tử chỉ được cái tên ID>>
“Đang nói chuyện êm đẹp, tự dưng quay sang công kích người ta?” Lãng Tử mặt đỏ tai hồng, muốn phản bác nhưng không có cơ sở. Dù sao mọi người cũng thấy được anh nhiều lần quăng thính Hướng Minh Nguyệt thất bại.
“Nước trái cây đây, thưa ngài.” Quản gia đặt nước trái cây vào tay Quý Lăng Vi, “Nếu ngài muốn dùng bữa tối, sau khi về phòng hãy rung chuông gọi tôi.”
“Thấy gì không?” Vỏ Chăn giương cằm, ý bảo Lãng Tử quan sát thao tác của quản gia.
“Sao mà so sánh như thế được……” Lãng Tử ấp úng nói.
Quý Lăng Vi mặt vô cảm, tám lạng nửa cân thôi, bớt phân cao thấp.
Ngoại trừ cậu, sáu người chơi lần lượt là Hướng Minh Nguyệt, Lãng Tử Tình Trường, Nắng Chiều, Ruột Tôm, Gối Đầu, Vỏ Chăn. Trong đó quan hệ giữa Gối Đầu và Vỏ Chăn rất tốt, là đồng minh.
Nắng Chiều khoác bộ dạng tín đồ thành kính, luôn kính nhi viễn chi* mọi người. Không bài trừ khả năng đã có người chơi lập nhóm với gã.
<<*kính nhi viễn chi:Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó>>
Quý Lăng Vi và Lãng Tử quen biết nhưng không thân thiết.
Vận khí của cậu vốn dĩ chẳng ra gì, bên Lãng Tử càng ba chấm, quả thực là hành tẩu độc ái, ái ai ai*.
<<*Hành tẩu độc ái, ái ai ai: tưởng chừng mỗi mình lang thang cô độc, hoá ra còn rất nhiều người khác cũng cô độc giống mình; *Hàm ý trong câu của thụ: tưởng chừng mỗi mình bất hạnh, hoá ra bản thân cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bất hạnh trong hàng vạn hạt bụi bất hạnh khác>>
Ruột Tôm là một người đàn ông trung niên nhưng sức ăn không đo xuể, có vẻ ông ta sở hữu sức mạnh hoặc thể chất đặc biệt.
Tính tình Hướng Minh Nguyệt không tốt, là người trực lai trực vãng chăng? Có lẽ có thể hợp tác.
“Mệt chết bà rồi.” Hướng Minh Nguyệt sức lớn, dọn dẹp rất nhanh, ịn mông ngồi lên ghế sô pha đơn cách Quý Lăng Vi không xa, nóc một hơi hết vài ly rượu vang đỏ, rồi cẩn thận đặt ly về lại bàn.
Ruột Tôm hừ lạnh một tiếng, nhìn chung quanh một vòng, muốn tìm kiếm người để hợp tác, thấy không có ai hợp ý ông ta quyết định tự kỉ một mình.
“Các vị không tham gia khiêu vũ sao?” Quản gia lạnh lùng nói, “Vũ hội liên tục tổ chức đến 10 giờ 30, khi tiếng chuông vang lên, các vị sẽ phải trở về phòng nghỉ ngơi.”
Đại sảnh vắng tanh hiện tại xuất hiện không ít khách mời, đều là quý tộc mang phong cách thời Âu cổ, phái nam mặc Âu phục, phái nữ mặc đầm xoè dạ hội, họa tiết thiết kế phức tạp, tóc búi gọn cài trang sức chế tác bằng đá quý, ngọc trai, vô cùng lộng lẫy.
Bọn họ nói nói cười cười, chậm rãi thực hiện những động tác khiêu vũ nhã nhặn, đấm mình trong tiếng nhạc du dương.
“Giao lưu với bạn nhảy chúng ta có thể sẽ biết được chút tin tình báo. Đi trước nhé.” Hướng Minh Nguyệt đứng dậy, tùy ý sửa sang lại tóc, váy, bước vào sân nhảy, Lãng Tử cũng đi theo.
Bọn họ khiêu vũ điệu thứ nhất, sau đó từng người thay đổi bạn cặp, rất nhanh đã dung nhập vào vũ hội.
“Tham gia không Gối Đầu?” Vỏ Chăn đẩy đẩy Gối Đầu chuyên ngủ gật.
“Ông đi đi, để tôi ngủ thêm một lát.” Giọng nói mang theo tia lười biếng, Gối Đầu kì kèo.
“Vậy tao đi nhé.” Vỏ Chăn mặc bộ vest màu đen, là loại trang phục dành cho quý ông điềm tĩnh, chính trực phong độ, còn bản chất con người gã có vẻ không đứng đắn bằng bề ngoài.
Nắng Chiều rảo bước tham quan vô tình bị cuốn vào vũ hội.
Ruột Tôm muốn đi khiêu vũ, nhưng bề ngoài không bằng người ta, bị những vị phu nhân tiểu thư ngó lơ, Ruột Tôm bất đắc dĩ tiếp tục vùi đầu ăn uống.
“Quý ngài có nhã hứng nhảy một điệu với tôi không?” Quản gia duỗi tay.
“Nếu anh không ngại bị tôi dẫm lên chân.” Quý Lăng Vi đặt nhẹ tay vào lòng bàn tay hắn.
Quý Lăng Vi chưa từng học khiêu vũ, tập thể dục nhịp điệu theo loa phát thanh cũng không thuần thục lắm, lúc mới bắt đầu khá trúc trắc, dẫm chân quản gia vài lần.
Khi còn đi học, thầy cô luôn phân cho cậu làm uỷ viên học tập hoặc đại diện môn, Quý Lăng Vi luôn giúp thầy cô thu bài tập, phát đề ôn luyện, trực nhật, tham gia hoạt động tập thể của trường.
Vì tránh thầy trò vả cả lớp gặp chuyện bất hạnh, Quý Lăng Vi rất ít đến trường, rất ít tiếp xúc da thịt gần gũi với bạn học.
Lần đụng chạm cơ thể gần đây nhất là trong đêm tân hôn ở Đỗ phủ. Quý Lăng Vi vốn tưởng rằng bản thân sẽ sinh ra sự bài xích, trên thực tế lại không có.
Ngược lại là quản gia còn căng thẳng hơn cậu, mỗi lần Quý Lăng Vi nhích tơi gần, cơ thể quản gia sẽ khẽ run, cứng đờ.
Quý Lăng Vi ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt của quản gia. Cặp mắt đen nhánh kia mới bắt đầu còn thản nhiên, sau đó chuyển sang sâu xa, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Quý Lăng Vi, có rất nhiều vật màu đen nấp trong con ngươi kích động, chúng luân chuyển rối loạn không theo quy luật, gây cảm giác ngột ngạt như chìm dưới đại dương không đáy.
Quý Lăng Vi cũng không lui bước, nghịch ngợm đáp trả ánh nhìn chăm chú, hai bên chơi trò “Anh nhìn tôi tôi nhìn anh” ấu trĩ, nhưng lực chú ý lại chuyển dời đến chuyện khác.
Chờ động tác khiêu vũ dần trở nên lưu loát, Quý Lăng Vi bắt đầu lắng nghe nội dung cuộc trò chuyện của những vị khách mời:
“Ngài Lucas là người được thần chọn đó……”
“Hắn sở hữu thể chất quang minh quý hiếm, lại thành kính tín ngưỡng, được chọn trở thành Thánh Tử Quang Minh cũng bình thường thôi....”
“Nếu anh ta rời khỏi Công quốc, chúng ta sẽ rất khó gặp anh ta. Tiếc thật đấy!”
“Phải không? Tôi thấy cô tiếc vì không thể gả cho Lucas, trở thành công tước phu nhân đời kế tiếp nhỉ.”
“Thể xác và tinh thần của Thánh Tử Quang Minh là vật hiến dâng cho thần, tôi nào dám khinh nhờn chứ?”
“Mà Cesare cũng không tồi, đẹp trai lịch lãm, ngài công tước coi trọng gã lắm, chờ Lucas đến Thánh Điện Quang Minh, Cesare sẽ được chọn làm người thừa kế thôi.”
“Tính tình của gã tệ lắm, gần đây tôi nghe người hầu nói, những công nương quyền quý không ai muốn gả cho Cesare đâu.”
“Nếu Cesare không bị tàn tật thì cuộc đời đã khác rồi.”
“Hai anh em, anh trai là Thánh Tử Quang Minh tiền đồ rộng mở, em trai là phế nhân ngồi xe lăn, số mệnh đã an bài khó mà đoán được……”
“Tại sao ngài Tử tước lại tàn tật thế?”
“Không rõ lắm……”
<<*Đối với bên ngoài hai anh em chỉ là con trai công tước nên danh hiệu là Bá tước, Tử tước; Đối với dân chúng trong lãnh thổ của công tước (Công quốc) họ là vương tử>>
Mục đích ngài công tước William Stiffvange tổ chức vũ hội là vì con trai trưởng Lucas.
Lucas được Thánh Điện Quang Minh lựa chọn, nếu có thể thông qua thử thách giáo quan đưa ra, hắn sẽ trở thành Thánh Tử Quang Minh cũng chính là giáo hoàng tân nhiệm.
Đồng thời hắn sẽ mất đi quyền kế thừa tước vị, nhưng đối với gia tộc Stiffvange, đây là vinh quang.
Làm giáo hoàng tân nhiệm, quyền lực còn mạnh hơn danh hiệu công tước nhiều, đổi lại, hắn phải từ bỏ dục vọng thế tục.
Công tước William Stiffvange có hai cậu con trai và một cô con gái.
Ông ta được hưởng quyền lực độc lập, không chịu sự quản thúc của Quốc Vương, hoàn toàn không khác gì Quốc Vương thứ hai.
Lucas Stiffvange là con trai trưởng, ở Công quốc mọi người tôn xưng hắn là Đại Vương Tử.
Cesare Stiffvange là con trai thứ, được tôn xưng là Nhị vương tử.
Phewlor Stiffvange là em gái, là viên minh châu lộng lẫy nhất Công quốc. Tựa như cái tên, Phewlor thích những đóa hoa rực rỡ, bởi vậy, lâu đài mới có khu vườn phồn hoa.
“Sao đêm nay ngài Lucas không tham gia vũ hội nhỉ?”
“Người được thần chọn cần phải cấm giới, có lẽ để chuẩn bị phụng dưỡng thần thánh.”
Quý Lăng Vi liếc mắt tìm kiếm nhân vật khách mời nhắc tới, nhưng một người cũng không xuất hiện.
Chủ nhân lâu đài thật sự là công tước William Stiffvange sao, hay là một trong ba người con?
Buổi tối 10 giờ rưỡi, tiếng chuông đúng giờ vang lên.
Khách mời mỉm cười nâng ly, khi bọn họ rời khỏi cổng, lập tức tan biến giống như ảo ảnh.
“Đông đông đông ——”
Đại sảnh náo nhiệt nháy mắt chỉ còn bảy người chơi.
Cùng với quản gia phụ trách làm bạn nhảy của Quý Lăng Vi.
“Các vị, mọi người nên trở về phòng nghỉ ngơi rồi.” Quản gia rút tay đặt sau eo Quý Lăng Vi về, vẻ mặt trống vắng, "Ban đêm xin đừng rời phòng, nếu nghe thấy tiếng động, hãy bảo trì sự bình tĩnh, cố gắng làm lơ.”
“Đi thôi.” Lãng Tử vốn dĩ định cùng Quý Lăng Vi trao đổi tình báo nghe được, thấy quản gia đi theo phía sau Quý Lăng Vi, không hiểu sao lại nghĩ đến lời Vỏ Chăn nói, nuốt ngược ý định vào bụng.
Bọn họ ở cùng tầng, mỗi phòng cho khách đều có phòng vệ sinh riêng, vô cùng tiện.
Quý Lăng Vi hoạt động cả buổi, bữa tối và nước ấm đã sẵn sàng, sau khi ăn xong cậu lập tức đi ngủ.
Quản gia đợi một hồi lâu, không nghe được lục lạc vang ba lần.
Hắn tiếc nuối thở dài một tiếng.
Quý Lăng Vi đạp rớt chăn, hắc ti trườn khỏi gầm giường kéo chăn lên đắp cho cậu.
Cơ thể của Quý Lăng Vi đang rơi vào tình trạng quái lạ, nằm mơ nhưng vẫn ý thức được đây là cảnh trong mơ, cậu muốn mở to mắt, bất chợt phát hiện thị giác đã xảy ra biến hóa long trời ——
Hiện tại, cậu bị thu nhỏ rất nhiều, sinh trưởng trong khu vườn phồn hoa, chung quanh là các loài hoa đang khoe sắc. Chỉ riêng cậu là cỏ, hơn nữa còn lùn tịt.
“Có người không?” Quý Lăng Vi nghe được tiếng của Lãng Tử, lập tức quay sang nhìn, một đoá hoa mào gà đang lắc lư. Búp hoa vẫn chưa nở hoàn toàn nhưng đã có thể nhìn thấy màu đỏ.
“Tôi cũng biến thành hoa nè.” Hướng Minh Nguyệt vặn vẹo nụ hoa hướng dương.
“Đây đây....” Giọng nói lười biếng ngái ngủ của Gối Đầu truyền đến từ phía nụ hoa cúc Ba Tư.
“Chào buổi tối.” Vỏ Chăn chào hỏi, gã ở cách không xa Gối Đầu cũng là cúc Ba Tư.
“Tao là hoa sen.” Ruột Tôm cũng lên tiếng.
“Chỉ còn mỗi Nắng Chiều nữa....” Lãng Tử nói.
“Ta ở chỗ này.” Nắng Chiều lên tiếng, gã là nụ hoa cúc trắng.
“Mọi người biến thành hoa cả sao?” Hướng Minh Nguyệt hỏi.
“Chắc vậy.” Lãng Tử nhìn chung quanh một vòng, thời điểm thấy Quý Lăng Vi thì kinh ngạc, “Sao cậu chỉ có lá mà không có nụ hoa thế?”
“Có lẽ thân cây sẽ mọc dài thêm nữa.” Tuy Quý Lăng Vi vẫn là cây non, chỉ mới có hai nhánh nhưng cậu ý thức rất rõ mình là cỏ đuôi chó. Từ khi cậu mở mắt đã khắc sâu khái niệm trong đầu.
“Tại sao phải biến thành thực vật trời...” Hướng Minh Nguyên không hiểu.
“Có lẽ liên quan đến nhiệm vụ.” Nắng Chiều lạnh nhạt đáp.
Cuộc thảo luận còn chưa rõ kết quả, trong vườn hoa đã xuất hiện một cô bé chừng mười tuổi, thân hình gầy yếu, vẻ mặt thù hận.
Trong bóng đêm, cô bé xách theo rổ, cẩn thận tìm kiếm cái gì đó.
Mái tóc màu vàng xoã xuống bị cô bé tùy ý vén sau tai, đôi mắt màu xanh biếc như biển cả, hai má phúng phính đáng yêu, mặc đầm hầu nữ.
Cô bé rảo bước khắp vườn, muốn nhổ tận gốc đám thực vật.
Tất cà người chơi dừng cử động, có người còn bị tước mất vài cái lá.
Cây cỏ bên cạnh Quý Lăng Vi bị cô bé bứng đi.
Cậu nhận ra, đó là cỏ đuôi chó.
Lá phẳng, hình dải, có mũi nhọn dài, có lông rải rác ở mặt trên, hoa màu vàng.
Sau khi rời khỏi phó bản thứ nhất, cậu lập tức đi tìm những cuốn sách liên quan đến y học, thậm chí tra được tính dược của cỏ đuôi chó là lưu thông máu, tán huyết ứ, sát trùng, cầm máu.
Cỏ đuôi chó có vị đắng và chứa độc tố, sẽ thương tổn gan ngựa, động vật không nên ăn, nhưng sau khi phơi khô sẽ khiến đống cỏ khô càng trở nên ngon miệng.
Cô bé ấp ủ mục đích riêng mà bứt cỏ đuôi chó, thậm chí rất cảnh giác, thỉnh thoảng quan sát xung quanh có ai hay không. Chắc chắn đang làm chuyện mờ ám.
“Ice, mày ở đó làm gì thế?” Nơi xa truyền đến giọng nói của một cô gái, cũng mặc đầm nữ hầu.
“Chị Nancy, em chỉ định hái vài đoá hoa dại về trang trí phòng……” Cô bé lập tức đứng lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, trông vừa đáng thương lại đáng yêu.
“Về phòng ngay! Dù là cỏ dại cũng không tới lượt một con hầu sở hữu, ngày mai mày sẽ không được phát bánh mì!”
“Lâu đài chưa từng thuê nữ hầu nào kém tiêu chuẩn như mày cả, Ice, thu những giọt nước mắt vô dụng đó lại ngay, tao không bỏ qua khuyết điểm của mày giống Đại Vương Tử đâu!” Cô gái nghiêm khắc nói.
“Em xin lỗi, em biết sai rồi.” Ice Richard nhỏ giọng khóc nức nở. Không lâu sau, một lớn một nhỏ biến mất trong vườn hoa.
“Đó chính là Ice Richard?” Lãng Tử khiếp sợ.
Thời điểm bụi hoa bị vạch ra, mọi người đều nhìn rõ khuôn mặt của cô bé, màu da trắng nõn, tóc vàng mắt lam, còn đáng yêu hơn búp bê Tây Dương, quả thực là tồn tại hoàn mỹ mà thượng đế tạo ra.
Khác biệt hoàn toàn với vật thể đen xì treo trên thập giá.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, có vài người nhìn vậy mà không phải vậy.” Nắng Chiều chậm rãi cảm thán.
“Chưa chắc à, nói không chừng cô ấy thật sự chỉ muốn hái vài đoá hoa dại thì sao, nơi này hoa nhiều như vậy, hái mấy đóa chết ai đâu?” Hướng Minh Nguyệt phản bác nói.
Sương trắng trôi nổi phiêu đãng trong vườn hoa, mọi thứ trở nên mông lung, đến khi sương trắng tan đi, đã là một ngày nắng. Ánh mặt trời chói chang, hương hoa thơm ngát.
Cậu bé ngồi trên lưng ngựa cỡ chừng bảy tám tuổi, tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt sáng sủa, ngủ quan tinh xảo, tùy ý thúc ngựa giẫm đạp hoa cỏ.
Nơi nào hoa nở nhiều nhất, cậu ta sẽ chạy đến nơi đó.
Đặc biệt là biển hoa hồng sặc sỡ, nụ hoa mềm mịn bị ngựa dẫm nát, nước tiết ra từ cánh hoa màu sắc giống với chất lổng dính trên móng ngựa.
“Cesare, anh không được dẫm hoa của ta!” Một cô bé lớn tiếng thét chói tai. Cô bé cũng sở hữu mái tóc vàng, đôi mắt màu nâu, chừng bốn năm tuổi, ngũ quan có chút tương tự với cậu bé ngồi trên lưng ngựa, vừa nhìn biết ngay họ là anh em.
Công tước William Stiffvange có hai cậu con trai và một cô con gái, đây chắc là cô con gái nhỏ của ông, cũng chính là công nương Phewlor.
“Ta thích dẫm đấy, sao hả?” Cesare nhìn xuống Phewlor đang phát điên, nụ cười càng thêm tùy hứng.
Con ngựa sợ hãi bụi hoa, không dám tiến lên. Cesare giơ roi quất xuống thật mạnh, con ngựa hí vang, tiếp tục chạy như điên, dẫm nát đám hoa hồng đáng thương.
“Cesare, đồ điên! Đồ đáng chết! Anh mau dừng lại!!!” Phewlor vừa khóc vừa kêu, tức giận lại đau lòng nhìn bụi hoa.
“Chỉ là mấy cây cỏ vô dụng thôi mà? Có cái gì đáng giá mà phải la hét ghê thế không biết....” Cesare ngạo mạn, thậm chí là khinh miệt.
Con ngựa dừng bước, chân nó bị đâm chảy máu, roi gai liên tục quất vào thân nó.
Cesare cười nhạo: “Sao? Mày cũng vô dụng giống phế thải Phewlor hả, ông bạn già?”
“Cesare mới vô dụng! Cả dòng tộc nhà anh đều là phế thải!!!” Tiếng khóc nức nở của Phewlor dần trở nên xa xăm.
Con ngựa hí một tiếng, cất vó chạy vội, bỗng nhiên cơ thể bắt đầu run rẩy kịch liệt, trong miệng phun ra khí trắng, ngã mạnh xuống đất.
Cesare ngồi trên lưng ngựa cũng bị quăng ra xa, lọt thỏm vào bụi hoa, những cái gai đâm đầy người cậu ta, máu trào như nước.
“A a a……” Cesare kêu rên thảm thiết, nghiêm trọng nhất là chân lòi cả xương trắng.
Máu tươi phun trào hoà quyện với hoa, chẳng thể phân biệt.
“Cesare, anh……anh không sao chứ……”
Phewlor kinh hoảng, cô bé ngồi quỳ, chưa kịp đụng vào Cesare, nửa gương mặt đã bị gã cắn, gần như xé một lớp da thịt.
“A ——” Phewlor thét thê lương.
Khu vườn phồn hoa chìm trong hỗn loạn, máu tươi, tiếng khóc, con ngựa bị Công tước William Stiffvange tức giận chém đứt đầu, lột da làm băng gạc chân cho Cesare.
Sương trắng lại dâng lên, cuộc đối thoại truyền đến từ nơi xa xăm:
“Ice, cô đã trộn thêm gì vào cỏ thế? Vốn dĩ ngựa của Cesare điện hà không chịu ăn cỏ, gần đây lại bắt đầu ăn, cảm ơn nha……”
“Mấy cây cỏ dại thôi, không phải vật đắc tiền gì.”
Vườn hoa lần nữa trở nên yên tĩnh, ánh trăng chiếu rọi khắp khu vườn, mọi thứ đẹp đẽ giống như bức tranh sơn dầu.
“Nguyên nhân Cesare ngã ngựa là vì Ice nhỉ?” Vỏ Chăn suy đoán, “Loại cỏ cô ta bứt có độc, cho nên sau khi ngựa ăn phải Cesare mới đột nhiên ngã xuống đất.”
“Tôi cảm thấy chuyện này không nhất định là lỗi của Ice, lỡ đâu cô ấy chỉ muốn san sẻ bớt gánh nặng lo thức ăn cho ngựa với người hầu thì sao?” Hướng Minh Nguyệt vẫn đứng về phía nữ vu Ice.
“Ice Richard chắc chắn có tội nên mới bị phán quyết.” Giọng điệu Nắng Chiều bình đạm, như đã nhìn thấu mọi chuyện.
Ruột Tôm: “Tao cũng cảm thấy Ice hạ độc trong cỏ.”
“Vị nào biết loại cỏ này không ạ, có độc không?” Lãng Tử rối rắm, không biết nên trạm nào một bên. Anh biết đám người Vỏ Chăn nói có lý, nhưng lời của Hướng Minh Nguyệt cũng có khả năng là đúng.
Quý Lăng Vi: “Chúng ta không thể ở hình dạng thực vật mãi, chờ khôi phục về hình người, tới vườn hoa tìm thử loại cỏ này chẳng phải sẽ biết sao?”
Lãng Tử tán thành: “Hợp lý. Có ai muốn ăn thử không?”
Ruột Tôm mở miệng: “Để tao, cho dù nó có độc cũng không ảnh hưởng đến tao, chỉ bị tào tháp rượt vài lần thôi.”
Hướng Minh Nguyệt: “Không ngờ con người ông chú cũng không tệ lắm, là do tính tình của bà đây quá hung dữ.”
Ruột Tôm: “A.”
Mọi người đạt thành chung nhận thức, tiếp tục ngước lên trời ngắm sao.
Cơn buồn ngủ bất tri bất giác đánh úp, sau khi tỉnh dậy đã là một ngày mới.
Quý Lăng Vi xốc lên chăn, từ trên giường ngồi dậy ngáp một cái, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, thuận tiện lắc lục lạc một lần
Tuy ngủ trọn một giấc nhưng lại có loại cảm giác mỏi mệt khôn xiết.
Xem ra ở phó bản lần này không thể ngủ nghỉ đàng hoàng rồi.
“Cộc cộc cộc ——” ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Quản gia: “Thưa ngài, các món ăn đã được dàn xếp ở đại sảnh tầng một, có thể chọn phần ăn theo sở thích. Xin hỏi ngài muốn dùng món gì? Tôi sẽ lập tức chuẩn bị phần ăn riêng mang đến phòng.”
Quý Lăng Vi hàm hồ đáp, tiếp tục rửa mặt: “Không cần, để tôi đến tầng một.”
Trong tủ quần áo, trừ Âu phục còn treo thêm áo choàng tắm và vài bộ quần áo đơn giản, Quý Lăng Vi mặc sơ mi trắng phối cùng quần tây đen, thời điểm đẩy cửa bước ra ngoài, không cẩn thận dẫm trúng vài sợi hắc ti không kịp trốn.
“Xin lỗi.” Quý Lăng Vi cúi đầu.
Hắc ti run rẩy, cuộn tròn ngoe nguẩy.
Quý Lăng Vi đi vào đại sảnh, phát hiện vẻ mặt của sáu người chơi uể oải không phấn chấn, cơ thể như bị hút hết năng lượng, so với tình trạng cơ thể của cậu, trông bọn họ vô cùng chật vật.
Vỏ Chăn chào hỏi một tiếng: “Quý Bạch ới, ngồi đây nè, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Bữa sáng là hình thức tự phục vụ, Quý Lăng Vi bưng khay đồ ăn gồm bò bít tết, trứng chiên, bánh mì, một ly nước trong đến bàn dài ngồi ăn chung với người chơi khác.
Ruột Tôm bưng một đống thức ăn: “Tụi bây ăn cho no đi, số còn lại ăn không hết thì chuyển sang tao.”
Quý Lăng Vi mới vừa đặt mâm lên bàn, trên ghế chủ vị vô thanh vô tức xuất hiện một người mặc Âu phục đen, đeo mặt nạ trắng đang nở nụ cười đỏ chót.
Chủ nhân lâu đài gõ gõ bàn: “Hỡi các vị thẩm phán, chào buổi sáng. Trước khi thưởng thức bữa sáng, mời các vị đưa ra phán quyết của ngày hôm nay dành cho Ice Richard. Đã hưởng thụ tài nguyên ở đây phải tham gia phán quyết, ai không đồng ý sẽ nhận lấy trừng phạt.”
Tương tự như hôm qua, trước bàn mỗi người xuất hiện một tờ giấy trắng và một cây bút lông chim, vẫn là yêu cầu viết lên đáp án.
Thời điểm Quý Lăng Vi động bút, cảm giác có người đang nhìn trộm đáp án của mình, cậu cũng không che đậy, trực tiếp nói thẳng: “Phạt Ice Richard ăn sáng.”
“……” Người chơi nhìn trộm đáp án ngơ ngẩn, không biết có nên viết theo hay không. Đến khi bọn họ viết xong đáp án, tờ giấy bị thu hồi, bút lông chim biến mất.
“Đáp án hôm nay cũng rất thú vị, nhưng không thể gọi là trừng phạt được.” Chủ nhân lâu đài lạnh lùng nói, đôi mắt sau lớp mặt nạ nhìn chằm chằm Quý Lăng Vi.
Nháy mắt, Quý Lăng Vi bị tia ác ý khó lòng giải thích khoá chặt, cũng may cậu đã quen, còn lễ phép mỉm cười ngược lại.
Ở trong mắt người chơi khác, sắc mặt tái nhợt và nụ cười mỉm của Quý Lăng Vi bị hiểu thành cậu sợ sắp nhồi máu cơ tim vẫn miễn cưỡng giữ vẻ hoà nhã, phản ứng lanh lẹ chuyên nghiệp đỉnh hơn cả ảnh đế.
Quý Lăng Vi bình tĩnh nói: “Tiêu chuẩn hình phạt dành cho mỗi người không giống nhau, đối với Ice Richard mà nói, biết đâu đây lại là một loại trừng phạt.”
“Cũng phải.” Chủ nhân lâu đài cười nhẹ mang theo ý trào phúng, “Sự đồng cảm vô dụng đôi khi cũng là nhát dao chí mạng mà.”
Lời còn chưa dứt, chủ nhân lâu đài đã biến mất.
“Haiz, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, gặp chuyện phiền muộn đừng giấu trong lòng.” Lãng Tử cho rằng Quý Lăng Vi bị dọa sợ, lập tức khuyên một câu.
“Đúng, câu này hợp lý.” Ruột Tôm tỏ vẻ tán thành, dùng nĩa ghim miếng thịt bò, nhai hai ba cái đã chén sạch.
“Ăn xong rồi thì cùng nhau ra vườn hoa tìm cỏ thôi.” Bữa sáng của Nắng Chiều rất đơn giản, vài lát bánh mì, một ly nước trong, hoàn toàn đánh tan suy nghĩ đến Lý Tưởng Hương của người chơi khác.
“Mọi người có thấy rõ Ice rút loại cỏ nào không, tôi nhớ mang máng cô ta nắm cây hoa hay sao í?” Hướng Minh Nguyệt hỏi.
“Không thấy rõ.” Lúc ấy Lãng Tử chỉ lo xem mặt.
“Là một loại cây màu xanh lục, lá cây độc đáo, trên đầu nở bông hoa nhỏ màu vàng.” Nắng Chiều không nhanh không chậm nói, những người khác liếc mắt nhìn một cái.
Ăn xong bữa sáng mọi người lục tục tới vườn hoa vạch từng bụi cỏ, cẩn thận tìm cỏ. Hoa trong vườn thật sự quá nhiều, khoảng cách sự kiện diễn ra cũng qua lâu, tìm mấy nơi liên túc đều không thấy.
Lãng Tử chổng đít tìm kiếm: “Nếu không tìm được chú định phán quyết tội ác của Ice Richard thế nào?”
Ruột Tôm: “Yên tâm, nếu đêm nay mà vẫn tiếp tục diễn quá khứ như đêm qua nhanh thôi chúng ta sẽ tìm được chứng cứ phạm tội.”
Quý Lăng Vi nhìn cây cỏ đuôi chó trước mặt, sau đó dém những cây hoa xung quanh lại về vị trí cũ nhằm giấu cỏ đuôi chó đi.
Nếu Ice thật sự có tội, một mình cậu giao nộp cỏ đuôi chó chắc chắn sẽ được thưởng tích phân nhiều hơn người chơi khác. Tuy có hơi sống chó nhưng biết sao được nghèo quá mà, cậu còn phải mua kỹ năng đặc thù để thuận lợi chạy trốn nguy hiểm.
Trong bóng tối, một đôi mắt nhìn chằm chằm Quý Lăng Vi, nhìn thật lâu thật lâu, hành vi che giấu cỏ đuôi chó cũng không thoát khỏi đôi mắt bí ẩn.
“Chúng ta tách ra hành động đi, dù sao cũng chỉ tìm manh mối trong phạm vi khu vực chung không cần phải lo vi phạm quy định rồi bị tấn công?” Vỏ Chăn đề nghị.
“Tao về phòng ngủ tiếp tụi bây cứ tìm đi, không biết sao nữa....tự nhiên cảm thấy mệt không chịu nổi.” Ruột Tôm đỡ eo.
Quý Lăng Vi suy đoán: “Vì chú là đóa hoa sen, đứng thẳng lâu không cần xương nên mệt chăng?”
Ruột Tôm: “……”
Hướng Minh Nguyệt: “Tôi vẫn tốt chán, mọi người nên đi dạo quanh lâu đài nhớ kỹ địa hình trước, còn cả vị trí vật trang trí, miễn cho cảnh tượng buổi tối lại tái diễn, không phân biệt được.
“Ừm.” Nắng Chiều gật đầu, gã cũng cảm thấy cơ thể uể oải, là loại uể oải từ tinh thần lan đến toàn cơ thể.
Các người chơi cảm thấy vì buff biến thành thực vật mới kích phát trạng thái mệt mỏi, có người quyết định tìm kiếm manh mối, có người quyết định trở về nghỉ ngơi.
Quý Lăng Vi cũng không mệt lắm, mức độ này vẫn chưa bằng cậu bị Đại Hắc đuổi theo phải lăn tròn đâu.
Hơn nữa, đợt người chơi lần này mạnh hơn những người cậu gặp nhiều, có vẻ bọn họ cộng không ít điểm để nâng chỉ số thuộc tính, không đến mức vì một giấc mơ mà trở nên mệt mỏi uể ỏi.
Dự cảm điều không đúng, lại không thể diễn tả, hết cách cậu chỉ đành nhắc nhở bản thân cẩn thận.
Phòng Ruột Tôm cách Quý Lăng Vi không xa, hai người đi chung một đoạn. Quý Lăng Vi đi phía trước, thời điểm lên cầu thang Ruột Tôm cong eo đỡ cột sống.
Quý Lăng Vi rảo bước nhanh hơn, đứng trên bậc thang dọc theo cổ áo ông ta nhìn xuống sống lưng.
Dưới cổ, nơi bị quần áo che khuất, xương sống biến mất, máu thịt vẫn giữ nguyên, nhưng thiếu cột sống chống đỡ.
Người thiếu xương sống, sao đứng lên được chứ?
Vẻ mặt Ruột Tôm bình thường, hoàn toàn không phát hiện điểm kì lạ của bản thân, thậm chí còn dùng mu bàn tay đỡ eo, để đi đường nhẹ nhàng hơn một ít.
Phát hiện Quý Lăng Vi đang nhìn mình, Ruột Tôm ngẩng đầu, gương mặt cứng đờ mất tự nhiên, chuyển động chậm một hai giây.
“Chú cần giúp đỡ không?” Quý Lăng Vi nghĩ, đây chính là “Trung thông ngoại trực” theo nghĩa đen.
<<*Trung thông ngoại trực: rỗng ở trong, thẳng ở ngoài, ý chỉ ông chú khuyết thiếu xương sống lưng vẫn thẳng>>
Ruột Tôm lắc đầu, tiếp tục lên cầu thang: “Có thuốc dán ở đây thì tốt rồi, tác dụng khôi phục trạng thái như ban đầu, nếu mày có loại thuốc đó thì nhớ bán cho tao nhé.”
“Cháu không có.” Quý Lăng Vi tiếc nuối.
Cậu trở về phòng là vì muốn đến phòng vệ sinh, lâu đài rất lớn không dễ tìm thấy phòng vệ sinh chung.
Hơn nữa, cậu có chuyện quan trọng cần kiểm chứng.
Cơ thể mỗi người phát sinh biến dị, vậy bộ phận nào đã thay đổi?
Chỉ riêng chính chủ là không thể phát hiện nhưng những người khác lại có thể nhìn thấy bộ phận đã biến dị?
Nếu là như thế, cơ thể cậu khuyết bộ phận nào?
Quý Lăng Vi đứng trước gương cởi áo trên ra, đột nhiên liếc thấy hắc ti đang chậm rãi trườn trên sàn. Hắc ti cũng nhận ra Quý Lăng Vi nhìn chăm chú, nó giống như chim sợ cành cong, vội vã trốn đi.
Quý Lăng Vi tìm kiếm khắp nơi, một đoạn nhỏ cũng không phát hiện.
Cậu đành phải lắc lục lạc, lần này là ba lần.
*************
Nai: đặc sản nhà tui là biến tấu xưng hô vai vế linh hoạt, thay đổi theo ngữ cảnh, tính cách và cảm xúc nhân vật cho nên đừng bạn nào thắc mắc ( chap trước nv đang xưng chú chuyển sang cậu, ông => anh, tôi => anh) nha ??