Chương 41: Lâu Đài Phồn Hoa
Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
*************
Lâu đài công tước là một toà kiến trúc Âu cổ cao ngất, thánh khiết trang nghiêm, thạch cao thuần trắng trải qua sự mài mòn của nắng mưa biến thành sắc trắng nhu hòa, Quý Lăng Vi bị thu hút bởi khu vườn phồn hoa.
Hoa hồng đỏ thẫm quấn quanh cửa sổ, dây đằng xanh rũ xuống, hoa Tulip hồng nhạt từng búp từng búp mở lớn, còn có hoa tử đằng, hoa lan, hoa hướng dương,....lâu đài cũng giống như tên gọi, trăm hoa nở rộ chẳng phân biệt mùa, hương thơm phiêu tán bốn phía, khung cảnh vô cùng thơ mộng.
“Mời ngài thẩm phán.” Giọng nói của quản gia lạnh băng, hắn khom lưng theo góc độ tiêu chuẩn, lễ nghi chu toàn, cử chỉ nhã nhặn.
Hắn mặc Âu phục màu đen, ngủ quan là người phương đông, mặt mày trang nghiêm, màu da tái nhợt. Đồng tử đen nhánh bình tĩnh nhìn chăm chú vào Quý Lăng Vi, trừ câu mời vào, một câu dư thừa khác cũng không nói, nghiêm túc tập trung dẫn đường.
“Chào anh, xin hỏi anh tên là gì?” Quý Lăng Vi nhìn thẳng, chủ động mở miệng hỏi quản gia.
“Thưa ngài, tôi là quản gia của lâu đài này, ngài gọi quản gia là được.”
Quản gia dẫn Quý Lăng Vi đi xem phòng sắp xếp cho cậu, trên sàn gỗ trải thảm nhung trắng tinh, đồ trang trí kiểu cách cổ xưa, giường lớn mềm mại xa hoa, mặt trên rải cánh hoa hồng hình trái tim.
Quý Lăng Vi kéo bức màn, ban công hướng mặt trời cho nên căn phòng bắt ánh sáng rất tốt, đứng từ đây có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh khu vườn phồn hoa, đặc biệt là đài phun nước ở trung tâm khu vườn, tượng nữ thần ôm bình hoa trút xuống dòng nước trong trẻo.
Thời điểm ánh sáng chiếu rọi vào phòng, bóng dáng của Quý Lăng Vi phản chiếu trên sàn, trông không khác bao nhiêu so với người bình thường, chỉ là đen hơn một ít.
Khi bức màn được kéo ra, bóng của quản gia trở nên vô cùng kích động, từ phóng to thành hình quái vật khổng lồ màu đen rồi đột nhiên thu nhỏ miễn cưỡng hoá hình người, một hai cọng hắc ti chòi ra cũng nhanh chóng bị nhét vào lại.
Quý Lăng Vi không tiếp tục nhìn chằm chằm vào người ta, sợ người ta sẽ cảm thấy xấu hổ, cho dù nhìn trúng một vài điểm kỳ lạ cũng không hề biến sắc. Dù sao thì sống trên đời, ai mà chẳng có bí mật chứ?
“Thời điểm lục lạc vàng lay chuyển, tôi sẽ lập tức xuất hiện.”
“Lắc một lần, bữa ăn đã được chuẩn bị hoàn tất.”
“Lắc hai lần, nước tắm đã sẵn sàng.”
“Thế lắc ba lần thì sao?” Quý Lăng Vi nhìn lục lạc vàng trên ngón tay quản gia.
“Nếu ngài cần gặp tôi.” Quản gia rũ mắt, lông mi dày đậm tạo thành cái bóng trên làn da tái nhợt.
“Tôi biết rồi.” Quý Lăng Vi gật đầu.
“Mời ngài thay Âu phục, đêm nay sẽ tổ chức một buổi vũ hội, những vị thẩm phán khác sẽ tới trình diện, chủ nhân lâu đài cũng sẽ tham dự.” Quản gia nhắc nhở nói.
“Được.” Quý Lăng Vi nhìn quản gia đứng im trong phòng.
Cậu muốn thay quần áo, sao đối phương còn chưa ra ngoài nữa?
Đam mê gì thế không biết?
“Thưa ngài, Âu phục sẽ khá rườm rà, nếu ngài yêu cần trợ giúp xin cứ nói.” Quản gia mặt vô cảm, vẫn nét nghiêm trang nhàm chán không đổi.
Quý Lăng Vi than thở trong lòng, cảnh tượng quen thuộc câu thoại cũ rích, tưởng cậu lại mắc bẫy lần hai sao?
“Cảm ơn nhưng không cần đâu.”
“Vâng, tôi sẽ đợi ngài ngoài cửa.” Quản gia rời đi, cái bóng đen như mực lì lợm đu bám kẹt cửa, chết sống không chịu đi ra ngoài, hắc ti không ngừng bò vào trong phòng.
Quản gia dẫm mạnh lên cái bóng, dùng sức đóng cửa lại.
Quý Lăng Vi nhìn đoạn hắc ti bị kẹp đứt, muốn nói lại thôi.
Chưa kịp mở miệng nói chuyện, hắc ti đã tan biến.
Nhưng loại cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn không biến mất.
Thời điểm Quý Lăng Vi tiến vào phó bản, cảm giác bị theo dõi như bóng với hình lại trở về.
Ngày thường Quý Lăng Vi mặc áo T-shirt trắng, dù cái áo giá 30 tệ khoác lên người cậu không khác gì hàng đắc tiền.
Khi mở tủ quần áo, bộ Âu phục phức tạp tinh xảo bị bỏ tụ quên nãy giờ cuối cùng cũng có cảm giác tồn tại.
Quý Lăng Vi nhìn ảnh ngược trong gương, lại nhìn Âu phục hết sức vừa người, nghĩ thầm, kiểu dáng còn rất giống với bộ quản gia đang mặc.
“Thưa ngài, vũ hội sắp bắt đầu ngài cần bạn nhảy không?” Quản gia hỏi.
“Tôi không biết khiêu vũ.” Quý Lăng Vi đúng sự thật bẩm báo.
“Tôi sẽ hướng dẫn cho ngài.” Quản gia tận chức tận trách.
“Bắt buộc phải nhảy sao?” Quý Lăng Vi hỏi lại.
“Thưa không bắt buộc.” Tuy quản gia trả lời như vậy, sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ mất mát.
Quý Lăng Vi đi theo quản gia vào đại sảnh vũ hội, trừ cậu có thêm sáu người nữa, có vẻ đều là người chơi, không biết đang nói cái gì, bầu không khí trông rất hòa hợp.
“Xin chào đón sự xuất hiện của vị thẩm phán cuối cùng!” Đa số người chơi mặc Âu phục, sôi nổi nhìn về phía thiếu niên được quản gia dẫn tới.
Âu phục màu đen, áo sơmi màu trắng, hấp dẫn nhất chính là cặp mắt đen nhánh giống như cất chứa ảnh ngược của vạn vật trên thế gian, lại giống như không có thứ gì xứng để lọt vào ánh mắt ấy, sáng rực nhưng cũng yếu ớt đến lạ.
Quý Lăng Vi gật đầu, xem như chào hỏi.
Tính cả cậu, tổng cộng có bảy vị thẩm phán.
Chỉ có một vị là nữ, sáu người khác đều là nam.
Quý Lăng Vi vội vàng nhìn thoáng qua, chú ý tới một cậu trai trẻ tuổi mặc trường bào trắng. Người nọ mặt mày tuấn tú, vẻ mặt bình thản, mang đến một loại cảm giác thành kính.
Cậu đã từng thấy kiểu trường bào trắng này. Ở trại gà, những kẻ muốn giết Quý Lẫm bị hắn giết ngược lại cũng mặc trường bào như vậy. Bọn họ tay cầm các loại vũ khí phát ra ánh sáng thánh khiết, gây sát thương rất lớn với sinh vật tà ác như hắc xà.
Lúc trước A Tả sử dụng trang giấy xé từ thần điển để giết Kinh Mặc, có vẻ nguồn xuất sứ cùng một nơi với những người này.
Hình như nơi đó được gọi là—— “Lý Tưởng Hương”.
Trong bảy vị thẩm phán chỉ có duy nhất một cô gái mình hạc xương mai, cao 1m8, mặt mày sáng sủa xinh đẹp, cỡ chừng hơn hai mươi tuổi, khoác lên mình chiếc đầm xoè vintage tay lỡ màu đen, ưu nhã xinh đẹp giống như thiên nga đen, nhỏ giọng đáp lời Quý Lăng Vi:
“Em trai gặp gã rồi hả? Đó là người mới đến từ Lý Tưởng Hương, mọi người gọi gã là tân nhân Lý Tưởng Hương, nghe nói gã từng thông quan phó bản đạt đánh giá cấp S, được coi là người chơi mới mạnh nhất. Thiên tài được Lý Tưởng Hương bồi dưỡng chắc chắn có rất nhiều đạo cụ, nếu gặp chuyện đi theo gã là được. Có điều cậu cũng nên cẩn thận, gã ta mặc đồ trắng nhưng không thánh khiết giống vẻ bề ngoài đâu, cục mochi nhân mè đen đó.”
“Vậy Lý Tưởng Hương là nơi thế nào?” Quý Lăng Vi hỏi.
Cô giải thích: “Một số người chơi mạnh có thể chiếm phó bản cho riêng mình, kinh doanh trên vùng lãnh thổ ấy, Lý Tưởng Hương chính là nơi như vậy á. Chủ nhân của nó lúc đầu là người chơi, tự xưng thần thánh xuống nhân gian dạo chơi, mạnh lắm luôn, còn biết thao túng lòng người. Sau đó tập hợp rất nhiều người chơi, là thế lực lớn số một số hai trong Không Gian Ác Mộng. Tính chất của những thế lực tôn giáo này tương đối cực đoan, chỉ cần người ngoài xúc phạm tới giáo lí, bọn họ sẽ trở nên điên loạn, thường xuyên vì nguyên nhân khó hiểu nào đó mà đuổi giết người chơi.”
Quý Lăng Vi nhìn về phía tân nhân Lý Tưởng Hương, đột nhiên mỉm cười hết sức hiền lành vô hại.
“Đừng bảo là em trai định đến Lý Tưởng Hương đó nha? Giáo lí nhiều lắm í, nhàm chán khác gì ngồi tù đâu……”
“Không phải, chỉ hơi tò mò thôi.”Quý Lăng Vi không muốn mặc trường bào trắng chút nào, cảm giác rất giống mặc áo tang.
“Thế thì không sao.” Người chơi nữ cười, duỗi tay: “Chị tên Hướng Minh Nguyệt, cứ gọi chị Minh Nguyệt là được.”
“Quý Bạch.” Quý Lăng Vi nhẹ nhàng nắm một chốc.
Hướng Minh Nguyệt đang định mỉm cười, dưới chân cảm giác như bị thứ gì đó dẫm lên, cô lập tức hiện nguyên hình, hung hăng đanh đá mắng: “Mẹ nó, thằng già mày dám dẫm chân bà!”
“Ai dẫm chân mày? Lên cơn phê thuốc à, con điên!” Người đàn ông gầy trơ xương ngồi đối diện liên tục nhai bánh ngọt bò bít tết uống rượu vang, dù cãi nhau với Hướng Minh Nguyệt cũng không ngừng tay.
Hướng Minh Nguyệt nâng chân đá bàn cái rầm, một khối bánh kem Black Forest đập bẹp vào mặt người đàn ông gầy trơ xương, ông ta thuận thế nuốt bánh kem vô miệng ăn luôn.
“Thử mắng thêm một câu nữa xem?” Hướng Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng, đấm xuống cái bàn muốn cùng gã lý luận, cái bàn nháy mắt chia năm xẻ bảy, đồ ăn nát vụn đầy đất.
Tay cô vẫn trắng nõn như ngọc, dù đập mạnh xuống bàn cũng không xuất hiện vết ửng đỏ, sức mạnh này có vẻ hơi bị tốn điểm thuộc tính, thể chất cũng đỉnh không kém.
“Mắng mày thì sao? Chẳng những mắng, ông còn muốn đánh mày ra bả……” Người chơi gầy trơ xương nhìn đồ ăn rơi trên sàn, lòng đau như dao cắt.
“Muốn cãi thì đi ra ngoài mà cãi.” Tân nhân Lý Tưởng Hương lạnh lùng nói.
Sáu vị thẩm phán đã đổi sang Âu phục, chỉ có gã trước sau mặc trường bào trắng, giữ nghiêm giáo luật.
“Là con đàn bà điên đó kiếm chuyện trước!” Người chơi gầy trơ xương tức giận hét.
“Đúng thế thì sao?” Hướng Minh Nguyệt hừ lạnh.
“Mọi người mau ngồi xuống đi, nhiệm vụ vẫn chưa bắt đầu, đừng nội chiến nữa.” Người nam mặc Âu phục màu hồng hoà giải, trong sáu tên đàn ông chỉ có mỗi anh mặc Âu phục hồng nhạt.
Lúc giương mắt nhìn, bên trong chan chứa tràn ngập tình ý, là loại nhân vật thích trêu đùa vạn bụi hoa, anh liên tục đáp lời Hướng Minh Nguyệt nhưng cô không thèm để ý đến.
Quản gia lạnh lùng nhắc nhở: “Lâu đài không chào đón các vị khách không biết lễ phép.”
Vẻ mặt hắn nghiêm túc đoan chính, không muốn thấu hiểu cho cảm xúc của người khác.
Quý Lăng Vi hoài nghi, chân của Hướng Minh Nguyệt là do hắn dẫm.
Hành vi gây rối này quen lắm.
“Xem ra các vị cũng không muốn tham gia vũ hội, vậy thì chúng ta trực tiếp tiến vào chủ đề chính thôi.” Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo vang lên, chủ nhân lâu đài mặc bộ Âu phục màu đen, đeo mặt nạ màu trắng, bề mặt vẽ nụ cười bằng máu.
Khung cảnh xung quanh bất ngờ biến đổi, trong chớp nhoáng tất cả mọi người đã ngồi vào bàn dài.
Chủ nhân lâu đài đang ngồi trên ghế chủ vị, bảy vị thẩm phán tách biệt ngồi hai bên sườn trái phải, chỉ riêng ghế đối diện Quý Lăng Vi là không có người.
Quản gia đứng bên cạnh chủ nhân lâu đài chờ đợi mệnh lệnh.
“Đầu tiên, chọn cho tội nhân một cách chết.” Chủ nhân lâu đài lạnh lùng cất tiếng, trước mặt mỗi người xuất hiện một tờ giấy trắng và một cây bút lông chim, “Hãy viết lên đáp án của các vị. Biện pháp nghiêm trị càng mới lạ thú vị thì càng tốt, ta đã chán ngấy những cách chết rập khuôn rồi.”
Quý Lăng Vi nhìn trang giấy trắng tinh, ngẫm lại có bao nhiêu cách chết.
Những người khác đã bắt đầu viết, chỉ mỗi cậu không động bút.
“Quản gia, thu hết tất cả đáp án của các vị khách đi.” Chủ nhân lâu đài mở miệng.
Bảy tờ giấy bị thu hồi, gã lật xem từng tờ, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Quý Lăng Vi.
“Đáp án rất đặc biệt.”
Người chơi khác tò mò nhìn Quý Lăng Vi.
Rốt cuộc cậu viết cái gì mà có thể làm chủ nhân lâu đài nói như vậy?
“Tiếp sau đây, ta sẽ cho mọi người xem tội nhân Ice Richard……” Gã gõ nhẹ mặt bàn, trên trần rọi xuống một tia sáng.
Tầng sáng lan rộng một khoảng bao phủ thập giá màu đen, chính giữa treo một vật thể hình người cái bị cháy thành than.
Thiệp mời nói là nữ vu, có vẻ người nọ là nữ.
Cô nàng vẫn chưa tắt thở hoàn toàn, hô hấp mỏng manh, lòng ngực thỉnh thoảng phập phòng lên xuống.
Giữa mày Hướng Minh Nguyệt nhíu lại, ánh mắt lộ ra tia không đồng tình.
Quý Lăng Vi cũng nhíu mày. Người chơi khác vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là hờ hững.
*************
Nai: lần đầu tiên tui thấy người chơi nữ đó quý vị tưởng toàn nam ko chớ??
(Đã beta)
*************
Lâu đài công tước là một toà kiến trúc Âu cổ cao ngất, thánh khiết trang nghiêm, thạch cao thuần trắng trải qua sự mài mòn của nắng mưa biến thành sắc trắng nhu hòa, Quý Lăng Vi bị thu hút bởi khu vườn phồn hoa.
Hoa hồng đỏ thẫm quấn quanh cửa sổ, dây đằng xanh rũ xuống, hoa Tulip hồng nhạt từng búp từng búp mở lớn, còn có hoa tử đằng, hoa lan, hoa hướng dương,....lâu đài cũng giống như tên gọi, trăm hoa nở rộ chẳng phân biệt mùa, hương thơm phiêu tán bốn phía, khung cảnh vô cùng thơ mộng.
“Mời ngài thẩm phán.” Giọng nói của quản gia lạnh băng, hắn khom lưng theo góc độ tiêu chuẩn, lễ nghi chu toàn, cử chỉ nhã nhặn.
Hắn mặc Âu phục màu đen, ngủ quan là người phương đông, mặt mày trang nghiêm, màu da tái nhợt. Đồng tử đen nhánh bình tĩnh nhìn chăm chú vào Quý Lăng Vi, trừ câu mời vào, một câu dư thừa khác cũng không nói, nghiêm túc tập trung dẫn đường.
“Chào anh, xin hỏi anh tên là gì?” Quý Lăng Vi nhìn thẳng, chủ động mở miệng hỏi quản gia.
“Thưa ngài, tôi là quản gia của lâu đài này, ngài gọi quản gia là được.”
Quản gia dẫn Quý Lăng Vi đi xem phòng sắp xếp cho cậu, trên sàn gỗ trải thảm nhung trắng tinh, đồ trang trí kiểu cách cổ xưa, giường lớn mềm mại xa hoa, mặt trên rải cánh hoa hồng hình trái tim.
Quý Lăng Vi kéo bức màn, ban công hướng mặt trời cho nên căn phòng bắt ánh sáng rất tốt, đứng từ đây có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh khu vườn phồn hoa, đặc biệt là đài phun nước ở trung tâm khu vườn, tượng nữ thần ôm bình hoa trút xuống dòng nước trong trẻo.
Thời điểm ánh sáng chiếu rọi vào phòng, bóng dáng của Quý Lăng Vi phản chiếu trên sàn, trông không khác bao nhiêu so với người bình thường, chỉ là đen hơn một ít.
Khi bức màn được kéo ra, bóng của quản gia trở nên vô cùng kích động, từ phóng to thành hình quái vật khổng lồ màu đen rồi đột nhiên thu nhỏ miễn cưỡng hoá hình người, một hai cọng hắc ti chòi ra cũng nhanh chóng bị nhét vào lại.
Quý Lăng Vi không tiếp tục nhìn chằm chằm vào người ta, sợ người ta sẽ cảm thấy xấu hổ, cho dù nhìn trúng một vài điểm kỳ lạ cũng không hề biến sắc. Dù sao thì sống trên đời, ai mà chẳng có bí mật chứ?
“Thời điểm lục lạc vàng lay chuyển, tôi sẽ lập tức xuất hiện.”
“Lắc một lần, bữa ăn đã được chuẩn bị hoàn tất.”
“Lắc hai lần, nước tắm đã sẵn sàng.”
“Thế lắc ba lần thì sao?” Quý Lăng Vi nhìn lục lạc vàng trên ngón tay quản gia.
“Nếu ngài cần gặp tôi.” Quản gia rũ mắt, lông mi dày đậm tạo thành cái bóng trên làn da tái nhợt.
“Tôi biết rồi.” Quý Lăng Vi gật đầu.
“Mời ngài thay Âu phục, đêm nay sẽ tổ chức một buổi vũ hội, những vị thẩm phán khác sẽ tới trình diện, chủ nhân lâu đài cũng sẽ tham dự.” Quản gia nhắc nhở nói.
“Được.” Quý Lăng Vi nhìn quản gia đứng im trong phòng.
Cậu muốn thay quần áo, sao đối phương còn chưa ra ngoài nữa?
Đam mê gì thế không biết?
“Thưa ngài, Âu phục sẽ khá rườm rà, nếu ngài yêu cần trợ giúp xin cứ nói.” Quản gia mặt vô cảm, vẫn nét nghiêm trang nhàm chán không đổi.
Quý Lăng Vi than thở trong lòng, cảnh tượng quen thuộc câu thoại cũ rích, tưởng cậu lại mắc bẫy lần hai sao?
“Cảm ơn nhưng không cần đâu.”
“Vâng, tôi sẽ đợi ngài ngoài cửa.” Quản gia rời đi, cái bóng đen như mực lì lợm đu bám kẹt cửa, chết sống không chịu đi ra ngoài, hắc ti không ngừng bò vào trong phòng.
Quản gia dẫm mạnh lên cái bóng, dùng sức đóng cửa lại.
Quý Lăng Vi nhìn đoạn hắc ti bị kẹp đứt, muốn nói lại thôi.
Chưa kịp mở miệng nói chuyện, hắc ti đã tan biến.
Nhưng loại cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn không biến mất.
Thời điểm Quý Lăng Vi tiến vào phó bản, cảm giác bị theo dõi như bóng với hình lại trở về.
Ngày thường Quý Lăng Vi mặc áo T-shirt trắng, dù cái áo giá 30 tệ khoác lên người cậu không khác gì hàng đắc tiền.
Khi mở tủ quần áo, bộ Âu phục phức tạp tinh xảo bị bỏ tụ quên nãy giờ cuối cùng cũng có cảm giác tồn tại.
Quý Lăng Vi nhìn ảnh ngược trong gương, lại nhìn Âu phục hết sức vừa người, nghĩ thầm, kiểu dáng còn rất giống với bộ quản gia đang mặc.
“Thưa ngài, vũ hội sắp bắt đầu ngài cần bạn nhảy không?” Quản gia hỏi.
“Tôi không biết khiêu vũ.” Quý Lăng Vi đúng sự thật bẩm báo.
“Tôi sẽ hướng dẫn cho ngài.” Quản gia tận chức tận trách.
“Bắt buộc phải nhảy sao?” Quý Lăng Vi hỏi lại.
“Thưa không bắt buộc.” Tuy quản gia trả lời như vậy, sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ mất mát.
Quý Lăng Vi đi theo quản gia vào đại sảnh vũ hội, trừ cậu có thêm sáu người nữa, có vẻ đều là người chơi, không biết đang nói cái gì, bầu không khí trông rất hòa hợp.
“Xin chào đón sự xuất hiện của vị thẩm phán cuối cùng!” Đa số người chơi mặc Âu phục, sôi nổi nhìn về phía thiếu niên được quản gia dẫn tới.
Âu phục màu đen, áo sơmi màu trắng, hấp dẫn nhất chính là cặp mắt đen nhánh giống như cất chứa ảnh ngược của vạn vật trên thế gian, lại giống như không có thứ gì xứng để lọt vào ánh mắt ấy, sáng rực nhưng cũng yếu ớt đến lạ.
Quý Lăng Vi gật đầu, xem như chào hỏi.
Tính cả cậu, tổng cộng có bảy vị thẩm phán.
Chỉ có một vị là nữ, sáu người khác đều là nam.
Quý Lăng Vi vội vàng nhìn thoáng qua, chú ý tới một cậu trai trẻ tuổi mặc trường bào trắng. Người nọ mặt mày tuấn tú, vẻ mặt bình thản, mang đến một loại cảm giác thành kính.
Cậu đã từng thấy kiểu trường bào trắng này. Ở trại gà, những kẻ muốn giết Quý Lẫm bị hắn giết ngược lại cũng mặc trường bào như vậy. Bọn họ tay cầm các loại vũ khí phát ra ánh sáng thánh khiết, gây sát thương rất lớn với sinh vật tà ác như hắc xà.
Lúc trước A Tả sử dụng trang giấy xé từ thần điển để giết Kinh Mặc, có vẻ nguồn xuất sứ cùng một nơi với những người này.
Hình như nơi đó được gọi là—— “Lý Tưởng Hương”.
Trong bảy vị thẩm phán chỉ có duy nhất một cô gái mình hạc xương mai, cao 1m8, mặt mày sáng sủa xinh đẹp, cỡ chừng hơn hai mươi tuổi, khoác lên mình chiếc đầm xoè vintage tay lỡ màu đen, ưu nhã xinh đẹp giống như thiên nga đen, nhỏ giọng đáp lời Quý Lăng Vi:
“Em trai gặp gã rồi hả? Đó là người mới đến từ Lý Tưởng Hương, mọi người gọi gã là tân nhân Lý Tưởng Hương, nghe nói gã từng thông quan phó bản đạt đánh giá cấp S, được coi là người chơi mới mạnh nhất. Thiên tài được Lý Tưởng Hương bồi dưỡng chắc chắn có rất nhiều đạo cụ, nếu gặp chuyện đi theo gã là được. Có điều cậu cũng nên cẩn thận, gã ta mặc đồ trắng nhưng không thánh khiết giống vẻ bề ngoài đâu, cục mochi nhân mè đen đó.”
“Vậy Lý Tưởng Hương là nơi thế nào?” Quý Lăng Vi hỏi.
Cô giải thích: “Một số người chơi mạnh có thể chiếm phó bản cho riêng mình, kinh doanh trên vùng lãnh thổ ấy, Lý Tưởng Hương chính là nơi như vậy á. Chủ nhân của nó lúc đầu là người chơi, tự xưng thần thánh xuống nhân gian dạo chơi, mạnh lắm luôn, còn biết thao túng lòng người. Sau đó tập hợp rất nhiều người chơi, là thế lực lớn số một số hai trong Không Gian Ác Mộng. Tính chất của những thế lực tôn giáo này tương đối cực đoan, chỉ cần người ngoài xúc phạm tới giáo lí, bọn họ sẽ trở nên điên loạn, thường xuyên vì nguyên nhân khó hiểu nào đó mà đuổi giết người chơi.”
Quý Lăng Vi nhìn về phía tân nhân Lý Tưởng Hương, đột nhiên mỉm cười hết sức hiền lành vô hại.
“Đừng bảo là em trai định đến Lý Tưởng Hương đó nha? Giáo lí nhiều lắm í, nhàm chán khác gì ngồi tù đâu……”
“Không phải, chỉ hơi tò mò thôi.”Quý Lăng Vi không muốn mặc trường bào trắng chút nào, cảm giác rất giống mặc áo tang.
“Thế thì không sao.” Người chơi nữ cười, duỗi tay: “Chị tên Hướng Minh Nguyệt, cứ gọi chị Minh Nguyệt là được.”
“Quý Bạch.” Quý Lăng Vi nhẹ nhàng nắm một chốc.
Hướng Minh Nguyệt đang định mỉm cười, dưới chân cảm giác như bị thứ gì đó dẫm lên, cô lập tức hiện nguyên hình, hung hăng đanh đá mắng: “Mẹ nó, thằng già mày dám dẫm chân bà!”
“Ai dẫm chân mày? Lên cơn phê thuốc à, con điên!” Người đàn ông gầy trơ xương ngồi đối diện liên tục nhai bánh ngọt bò bít tết uống rượu vang, dù cãi nhau với Hướng Minh Nguyệt cũng không ngừng tay.
Hướng Minh Nguyệt nâng chân đá bàn cái rầm, một khối bánh kem Black Forest đập bẹp vào mặt người đàn ông gầy trơ xương, ông ta thuận thế nuốt bánh kem vô miệng ăn luôn.
“Thử mắng thêm một câu nữa xem?” Hướng Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng, đấm xuống cái bàn muốn cùng gã lý luận, cái bàn nháy mắt chia năm xẻ bảy, đồ ăn nát vụn đầy đất.
Tay cô vẫn trắng nõn như ngọc, dù đập mạnh xuống bàn cũng không xuất hiện vết ửng đỏ, sức mạnh này có vẻ hơi bị tốn điểm thuộc tính, thể chất cũng đỉnh không kém.
“Mắng mày thì sao? Chẳng những mắng, ông còn muốn đánh mày ra bả……” Người chơi gầy trơ xương nhìn đồ ăn rơi trên sàn, lòng đau như dao cắt.
“Muốn cãi thì đi ra ngoài mà cãi.” Tân nhân Lý Tưởng Hương lạnh lùng nói.
Sáu vị thẩm phán đã đổi sang Âu phục, chỉ có gã trước sau mặc trường bào trắng, giữ nghiêm giáo luật.
“Là con đàn bà điên đó kiếm chuyện trước!” Người chơi gầy trơ xương tức giận hét.
“Đúng thế thì sao?” Hướng Minh Nguyệt hừ lạnh.
“Mọi người mau ngồi xuống đi, nhiệm vụ vẫn chưa bắt đầu, đừng nội chiến nữa.” Người nam mặc Âu phục màu hồng hoà giải, trong sáu tên đàn ông chỉ có mỗi anh mặc Âu phục hồng nhạt.
Lúc giương mắt nhìn, bên trong chan chứa tràn ngập tình ý, là loại nhân vật thích trêu đùa vạn bụi hoa, anh liên tục đáp lời Hướng Minh Nguyệt nhưng cô không thèm để ý đến.
Quản gia lạnh lùng nhắc nhở: “Lâu đài không chào đón các vị khách không biết lễ phép.”
Vẻ mặt hắn nghiêm túc đoan chính, không muốn thấu hiểu cho cảm xúc của người khác.
Quý Lăng Vi hoài nghi, chân của Hướng Minh Nguyệt là do hắn dẫm.
Hành vi gây rối này quen lắm.
“Xem ra các vị cũng không muốn tham gia vũ hội, vậy thì chúng ta trực tiếp tiến vào chủ đề chính thôi.” Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo vang lên, chủ nhân lâu đài mặc bộ Âu phục màu đen, đeo mặt nạ màu trắng, bề mặt vẽ nụ cười bằng máu.
Khung cảnh xung quanh bất ngờ biến đổi, trong chớp nhoáng tất cả mọi người đã ngồi vào bàn dài.
Chủ nhân lâu đài đang ngồi trên ghế chủ vị, bảy vị thẩm phán tách biệt ngồi hai bên sườn trái phải, chỉ riêng ghế đối diện Quý Lăng Vi là không có người.
Quản gia đứng bên cạnh chủ nhân lâu đài chờ đợi mệnh lệnh.
“Đầu tiên, chọn cho tội nhân một cách chết.” Chủ nhân lâu đài lạnh lùng cất tiếng, trước mặt mỗi người xuất hiện một tờ giấy trắng và một cây bút lông chim, “Hãy viết lên đáp án của các vị. Biện pháp nghiêm trị càng mới lạ thú vị thì càng tốt, ta đã chán ngấy những cách chết rập khuôn rồi.”
Quý Lăng Vi nhìn trang giấy trắng tinh, ngẫm lại có bao nhiêu cách chết.
Những người khác đã bắt đầu viết, chỉ mỗi cậu không động bút.
“Quản gia, thu hết tất cả đáp án của các vị khách đi.” Chủ nhân lâu đài mở miệng.
Bảy tờ giấy bị thu hồi, gã lật xem từng tờ, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Quý Lăng Vi.
“Đáp án rất đặc biệt.”
Người chơi khác tò mò nhìn Quý Lăng Vi.
Rốt cuộc cậu viết cái gì mà có thể làm chủ nhân lâu đài nói như vậy?
“Tiếp sau đây, ta sẽ cho mọi người xem tội nhân Ice Richard……” Gã gõ nhẹ mặt bàn, trên trần rọi xuống một tia sáng.
Tầng sáng lan rộng một khoảng bao phủ thập giá màu đen, chính giữa treo một vật thể hình người cái bị cháy thành than.
Thiệp mời nói là nữ vu, có vẻ người nọ là nữ.
Cô nàng vẫn chưa tắt thở hoàn toàn, hô hấp mỏng manh, lòng ngực thỉnh thoảng phập phòng lên xuống.
Giữa mày Hướng Minh Nguyệt nhíu lại, ánh mắt lộ ra tia không đồng tình.
Quý Lăng Vi cũng nhíu mày. Người chơi khác vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là hờ hững.
*************
Nai: lần đầu tiên tui thấy người chơi nữ đó quý vị tưởng toàn nam ko chớ??