Chương : 34
Nè, thằng đó đó, nghe nói học giỏi lắm, hay giao lưu với nó đi!
- Nhưng nghe nói, nhà nó nghèo... Tao không muốn chơi mấy đứa nhà quê!
- Kệ đi, miễn là có lợi cho chúng ta là được!
...
- Lại là cái tên đó, đứng đầu bảng nữa rồi, làm như hay ho lắm, nhìn bản mặt thằng đó kìa, đúng là khó ưa. Lần trước cũng vì tại thằng đó, mà mẹ tao so sánh các kiểu, thậm chí còn cắt tiền tiêu vặt của tao nữa!
- Nhìn là biết xúi quẩy, hay chúng ta dạy tên đó một bài học đi!
...
- Con trai à... Chúng ta chưa đủ nghèo sao? Lại đi gây chuyện với người khác, không biết nhịn là gì à?
Nhìn kìa, là cái tên học giỏi đó, nghe nói đánh nhau trước cổng trường đấy! Trời, cứ tưởng học giỏi là văn minh lắm chứ, cuối cùng cũng chỉ được cái mã!
Người mẹ nói con người phải biết im lặng mà sống mới qua thời kì khó khăn này nên dù cho chuyện gì xảy ra cũng phải nhẫn lại, bỏ qua.
Người cha thì luôn cho rằng học dù có tốt mức mấy cũng không thể khiến cái nhà này to lên được, cuộc sống không công bằng gì cả, người có quyền thế vốn có sự may mắn trời cho. Leo lên từ nghị lực cũng phải dựa hơi từ những người như thế thì mới vươn tay tới thành quả.
...
- Bị thương rồi, để mình cõng cậu cho!
Theo bóng dáng của hai đứa trẻ khuất xa, đến khi cô bé trên lưng cậu bé bắt đầu lo lắng cho cậu thấy mỏi không?, thì cậu bé kia lại muốn mình trở lên chín chắn nói:
- Không sao đâu, con đường mỏi đến đâu mình vẫn đi được!
Sự kiên trì của đứa trẻ giống như muốn nói con đường này bản thân không thể đi qua được thì cũng sẽ không có đủ sức để bảo vệ, muốn trở lên mạnh mẽ.
Tuy nhiên, một giây sau câu trả lời của cô bé phía trên lại khiến cậu hụt hẫng lạ thường, bản thân bỗng nhiên bước chậm lại, không có đủ sức chống đỡ!
- Cậu nói thật giống như một người "anh trai" vậy!
- Vậy à...?! cậu bé mãi mới nói được câu đó ra khỏi miệng.
Ngay sau đó bản thân cũng tỉnh, phút chốc bản thân cảm thấy đau lòng, một mặt anh không muốn người coi mình như một người "anh trai" nào đó, một mặt là do những câu nói kia là giấc mơ là sự thực hay đoạn kí ức không muốn nhớ lại của anh. Mở mắt ra, bản thân cũng tự lấy tay che đi đôi mắt chợt khóc của mình.
Hôm nay là ngày đi đã ngoại, anh có chút lo lắng, giống như thứ dự cảm chẳng lành tới trường.
Anh đã sắp xếp mọi thứ cần thiết từ tối qua, không có gì nhiều, bởi chiều sẽ về nên chỉ mang một vài đồ ăn vặt tới
Chỉ là khi tới, vẫn như thường lệ anh chào hỏi Vi Tuyết đầu tiên nhưng có điểm thấy sự né tránh, do dự trong ánh mắt của cô khiến anh có phần bất an, ngược lại Âu Lăng không như vậy, trông hắn có vẻ hào hứng với chuyến đi, thậm chí hôm nay còn đi cùng Ái Vỹ đến.
Mấy chuyện lần trước anh không phải không thấy, chỉ là có điểm không muốn nói, nói thật, anh không biết tại sao mình lại như vậy, nhìn thấy cảnh tượng mỗi lần nhìn thấy họ thân cận, thấy được sự bao bọc của Hắc Chính, anh luôn cảm thấy thua thiệt và thất vọng nhưng lại không dám xông ra nói chuyện, là do hoàn cảnh không bằng hay không có đủ tự tin.
Nên, hôm nay anh tự nhìn nhận bản thân không xứng đáng với từ "mạnh mẽ" mà anh luôn muốn có, để thay đổi tốt hơn, đây có phải quá muộn?!
Hắn đã vạch kế hoạch cho bản thân, nên ngay từ lúc đầu hắn đã nhắm vào con cờ khôn ngoan cho bản thân mình ngay lúc này Mỹ Ảnh, nghe nói cô ta cũng thích Hắc Chính, cô ta chỉ là không có cơ hội, bởi thân phận cô không đủ để đứng cùng. Một kẻ khôn ngoan như cô ta sẽ không dễ bị lợi dụng cũng như trở thành con tốt cho người khác, vì vậy để đem người về phía mình, bản thân cũng phải có một chút bất lợi tương đương.
Hắn gọi cô ra một chỗ vắng vẻ nói chuyện, cô ta đồng ý. Không phải loại đần độn dựa vào thân phận, địa vị để vào trường, cô ta cũng giỏi rồi. Nếu không phải vì không bằng Ái Vỹ, e rằng cô ta chính là đối thủ đáng gờm. Hắn chọn cô cũng như nguyên tác lựa chọn của Âu Lăng, một người thông minh, cẩn thận như cô đề phòng. Dưới con mắt của hắn, cô ta được coi là nhân vật nổi trội, mặc dù là nhân vật phụ, bởi vì cô ta so gia cảnh không bằng Ái Vỹ nhưng lại không vì thế mà thua cô ta. Đợt này, nếu cô ta góp chút sức cho hắn, quả thực tốt.
- Mỹ Ảnh: Cậu đây muốn tôi hỗ trợ hành nghề sao, xem ra cậu chèn ép người khác không đủ muốn tìm đồng minh mới, nghĩ không nghĩ đến hậu quả chút nào sao?
- tôi có gan làm vậy tất nhiên cũng phải có gan để gánh, hơn nữa tôi không nghĩ cô là kẻ tốt, bởi vì mấy chuyện đó phát rác mà nói cô hiểu biết nhiều hơn tôi mà vẫn một mực giữ im lặng.
- Mỹ Ảnh:...
- Âu Lăng: Tôi nghe nói cô rất nhiều lần muốn kết thân với Vi Tuyết nhưng không thành, kết bạn với tình địch ư?! Cô có phải quá rảnh hơi không?
- Mỹ Ảnh: Câm Miệng! Cậu đưa tôi đến đây để nói mấy chuyện vớ vẩn thì thôi đi, tôi không tiếp
Tức giận cùng xấu hổ, cô có ý định bỏ đi. Lúc đầu cô muốn vờ làm thân với Vi Tuyết để tiếp cận Hắc Chính, nào ngờ lại không theo ý muốn, vừa lúc tỏ ý thì bị Hắc Chính cản trở, Vi Tuyết mỗi ngày làm việc xong đều bám anh, cô xông ra lại chả ăn được miếng nào. Có cơ hội thì người chú ý lại là Ái Vỹ, thật là..., cô thực không hiểu sao cô ta lại chú ý tới người không tí hảo cảm với mình. Bản thân thì cố gắng, mà chẳng có tí đất diễn nào cả.
Thấy bị giễu cợt, cô ta chuẩn bị muốn ly khai, nên không trêu chọc người nữa, chuyển ngay vấn đề chính nói:
- Âu Lăng: Vậy cô muốn bỏ qua lợi ích lần này sao?
Nghe vậy cô ta ngay lập tức cũng tự dừng bước hỏi:
- cậu nói có ý gì?
- Âu Lăng: Cô đã thấy chuyện tôi làm, thì chuyện này đối với cô để tâm không ít. Vậy... nếu như tôi nói, tôi giúp cô hoàn thành mục đích của mình, cô sẽ giúp tôi chứ?
Đây là ý muốn của cô, lợi dụng để thu mưu hắn nhưng lại không ngờ người ngược lại nói ra câu đó lại là hắn. Điểm này cô cảm thấy không ổn chút nào, dù đây là dự tính ban đầu. Tuy nhiên thời điểm hắn thốt ra câu đó, lại khiến cô có phần suy nghĩ lại.
- Tôi không hiểu cho lắm... Lý do gì khiến cậu phải làm việc đến thế này, nghĩ lại thì... mấy chuyện này không có tí lợi lộc nào cho cậu hết!
Ở bên kia, người đang dõi theo hai người phía xa, ẩn lấp trong bóng tối nghe đến phần chuyện của họ - Lạc Phong
Anh, kể từ lúc Vi Tuyết liên tục gặp trở ngại đã nghi ngờ Âu Lăng nên khi thấy hai người kia đi ra nói chuyện riêng đã nhanh chóng đi theo, chỉ là câu trả lời hiện tại của Âu Lăng ngay lúc này khiến anh có phần động tâm không rõ, là do tình cảm của người nọ quá sâu đậm hay bản thân cũng giống như thế
- Âu Lăng: Bởi vì không làm, người đó sẽ không nhìn tôi, tôi sẽ không có cơ hội thì cũng muốn hi vọng người thích tôi hơn một chút.
Mà "người đó" nhắc đến, mà ai cũng có thể thấy rõ, chính là Ái Vỹ.
- Nhưng nghe nói, nhà nó nghèo... Tao không muốn chơi mấy đứa nhà quê!
- Kệ đi, miễn là có lợi cho chúng ta là được!
...
- Lại là cái tên đó, đứng đầu bảng nữa rồi, làm như hay ho lắm, nhìn bản mặt thằng đó kìa, đúng là khó ưa. Lần trước cũng vì tại thằng đó, mà mẹ tao so sánh các kiểu, thậm chí còn cắt tiền tiêu vặt của tao nữa!
- Nhìn là biết xúi quẩy, hay chúng ta dạy tên đó một bài học đi!
...
- Con trai à... Chúng ta chưa đủ nghèo sao? Lại đi gây chuyện với người khác, không biết nhịn là gì à?
Nhìn kìa, là cái tên học giỏi đó, nghe nói đánh nhau trước cổng trường đấy! Trời, cứ tưởng học giỏi là văn minh lắm chứ, cuối cùng cũng chỉ được cái mã!
Người mẹ nói con người phải biết im lặng mà sống mới qua thời kì khó khăn này nên dù cho chuyện gì xảy ra cũng phải nhẫn lại, bỏ qua.
Người cha thì luôn cho rằng học dù có tốt mức mấy cũng không thể khiến cái nhà này to lên được, cuộc sống không công bằng gì cả, người có quyền thế vốn có sự may mắn trời cho. Leo lên từ nghị lực cũng phải dựa hơi từ những người như thế thì mới vươn tay tới thành quả.
...
- Bị thương rồi, để mình cõng cậu cho!
Theo bóng dáng của hai đứa trẻ khuất xa, đến khi cô bé trên lưng cậu bé bắt đầu lo lắng cho cậu thấy mỏi không?, thì cậu bé kia lại muốn mình trở lên chín chắn nói:
- Không sao đâu, con đường mỏi đến đâu mình vẫn đi được!
Sự kiên trì của đứa trẻ giống như muốn nói con đường này bản thân không thể đi qua được thì cũng sẽ không có đủ sức để bảo vệ, muốn trở lên mạnh mẽ.
Tuy nhiên, một giây sau câu trả lời của cô bé phía trên lại khiến cậu hụt hẫng lạ thường, bản thân bỗng nhiên bước chậm lại, không có đủ sức chống đỡ!
- Cậu nói thật giống như một người "anh trai" vậy!
- Vậy à...?! cậu bé mãi mới nói được câu đó ra khỏi miệng.
Ngay sau đó bản thân cũng tỉnh, phút chốc bản thân cảm thấy đau lòng, một mặt anh không muốn người coi mình như một người "anh trai" nào đó, một mặt là do những câu nói kia là giấc mơ là sự thực hay đoạn kí ức không muốn nhớ lại của anh. Mở mắt ra, bản thân cũng tự lấy tay che đi đôi mắt chợt khóc của mình.
Hôm nay là ngày đi đã ngoại, anh có chút lo lắng, giống như thứ dự cảm chẳng lành tới trường.
Anh đã sắp xếp mọi thứ cần thiết từ tối qua, không có gì nhiều, bởi chiều sẽ về nên chỉ mang một vài đồ ăn vặt tới
Chỉ là khi tới, vẫn như thường lệ anh chào hỏi Vi Tuyết đầu tiên nhưng có điểm thấy sự né tránh, do dự trong ánh mắt của cô khiến anh có phần bất an, ngược lại Âu Lăng không như vậy, trông hắn có vẻ hào hứng với chuyến đi, thậm chí hôm nay còn đi cùng Ái Vỹ đến.
Mấy chuyện lần trước anh không phải không thấy, chỉ là có điểm không muốn nói, nói thật, anh không biết tại sao mình lại như vậy, nhìn thấy cảnh tượng mỗi lần nhìn thấy họ thân cận, thấy được sự bao bọc của Hắc Chính, anh luôn cảm thấy thua thiệt và thất vọng nhưng lại không dám xông ra nói chuyện, là do hoàn cảnh không bằng hay không có đủ tự tin.
Nên, hôm nay anh tự nhìn nhận bản thân không xứng đáng với từ "mạnh mẽ" mà anh luôn muốn có, để thay đổi tốt hơn, đây có phải quá muộn?!
Hắn đã vạch kế hoạch cho bản thân, nên ngay từ lúc đầu hắn đã nhắm vào con cờ khôn ngoan cho bản thân mình ngay lúc này Mỹ Ảnh, nghe nói cô ta cũng thích Hắc Chính, cô ta chỉ là không có cơ hội, bởi thân phận cô không đủ để đứng cùng. Một kẻ khôn ngoan như cô ta sẽ không dễ bị lợi dụng cũng như trở thành con tốt cho người khác, vì vậy để đem người về phía mình, bản thân cũng phải có một chút bất lợi tương đương.
Hắn gọi cô ra một chỗ vắng vẻ nói chuyện, cô ta đồng ý. Không phải loại đần độn dựa vào thân phận, địa vị để vào trường, cô ta cũng giỏi rồi. Nếu không phải vì không bằng Ái Vỹ, e rằng cô ta chính là đối thủ đáng gờm. Hắn chọn cô cũng như nguyên tác lựa chọn của Âu Lăng, một người thông minh, cẩn thận như cô đề phòng. Dưới con mắt của hắn, cô ta được coi là nhân vật nổi trội, mặc dù là nhân vật phụ, bởi vì cô ta so gia cảnh không bằng Ái Vỹ nhưng lại không vì thế mà thua cô ta. Đợt này, nếu cô ta góp chút sức cho hắn, quả thực tốt.
- Mỹ Ảnh: Cậu đây muốn tôi hỗ trợ hành nghề sao, xem ra cậu chèn ép người khác không đủ muốn tìm đồng minh mới, nghĩ không nghĩ đến hậu quả chút nào sao?
- tôi có gan làm vậy tất nhiên cũng phải có gan để gánh, hơn nữa tôi không nghĩ cô là kẻ tốt, bởi vì mấy chuyện đó phát rác mà nói cô hiểu biết nhiều hơn tôi mà vẫn một mực giữ im lặng.
- Mỹ Ảnh:...
- Âu Lăng: Tôi nghe nói cô rất nhiều lần muốn kết thân với Vi Tuyết nhưng không thành, kết bạn với tình địch ư?! Cô có phải quá rảnh hơi không?
- Mỹ Ảnh: Câm Miệng! Cậu đưa tôi đến đây để nói mấy chuyện vớ vẩn thì thôi đi, tôi không tiếp
Tức giận cùng xấu hổ, cô có ý định bỏ đi. Lúc đầu cô muốn vờ làm thân với Vi Tuyết để tiếp cận Hắc Chính, nào ngờ lại không theo ý muốn, vừa lúc tỏ ý thì bị Hắc Chính cản trở, Vi Tuyết mỗi ngày làm việc xong đều bám anh, cô xông ra lại chả ăn được miếng nào. Có cơ hội thì người chú ý lại là Ái Vỹ, thật là..., cô thực không hiểu sao cô ta lại chú ý tới người không tí hảo cảm với mình. Bản thân thì cố gắng, mà chẳng có tí đất diễn nào cả.
Thấy bị giễu cợt, cô ta chuẩn bị muốn ly khai, nên không trêu chọc người nữa, chuyển ngay vấn đề chính nói:
- Âu Lăng: Vậy cô muốn bỏ qua lợi ích lần này sao?
Nghe vậy cô ta ngay lập tức cũng tự dừng bước hỏi:
- cậu nói có ý gì?
- Âu Lăng: Cô đã thấy chuyện tôi làm, thì chuyện này đối với cô để tâm không ít. Vậy... nếu như tôi nói, tôi giúp cô hoàn thành mục đích của mình, cô sẽ giúp tôi chứ?
Đây là ý muốn của cô, lợi dụng để thu mưu hắn nhưng lại không ngờ người ngược lại nói ra câu đó lại là hắn. Điểm này cô cảm thấy không ổn chút nào, dù đây là dự tính ban đầu. Tuy nhiên thời điểm hắn thốt ra câu đó, lại khiến cô có phần suy nghĩ lại.
- Tôi không hiểu cho lắm... Lý do gì khiến cậu phải làm việc đến thế này, nghĩ lại thì... mấy chuyện này không có tí lợi lộc nào cho cậu hết!
Ở bên kia, người đang dõi theo hai người phía xa, ẩn lấp trong bóng tối nghe đến phần chuyện của họ - Lạc Phong
Anh, kể từ lúc Vi Tuyết liên tục gặp trở ngại đã nghi ngờ Âu Lăng nên khi thấy hai người kia đi ra nói chuyện riêng đã nhanh chóng đi theo, chỉ là câu trả lời hiện tại của Âu Lăng ngay lúc này khiến anh có phần động tâm không rõ, là do tình cảm của người nọ quá sâu đậm hay bản thân cũng giống như thế
- Âu Lăng: Bởi vì không làm, người đó sẽ không nhìn tôi, tôi sẽ không có cơ hội thì cũng muốn hi vọng người thích tôi hơn một chút.
Mà "người đó" nhắc đến, mà ai cũng có thể thấy rõ, chính là Ái Vỹ.