Chương : 33
Khi bị nghi ngờ, hắn không để tâm, sau tìm một lượt cho có lệ rồi hắn tỏ ý muốn rời đi. Nên người rời đi cuối chỉ còn lại Hắc Chính và Vi Tuyết.
Ngược lại bên nhà Ái Vỹ, tình trạng Ái Lâm không kém hơn là bao. Anh có linh cảm xấu với điều kiện mà em gái mình đưa ra, cảm giác khó chịu tò mò này trong phút chốc anh suýt nữa mở ra xem nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại ngăn cản.
Thấy vậy anh bỏ nó vào trong túi áo nhấc máy lên nghe, trong phút chốc anh ra khỏi nhà tiến thẳng đến quán bar.
Vừa vào, tất cả những người ở đây đã đứng ra thành hàng cúi đầu hành lễ. Trung Từ đi ra từ đoàn người mời anh vào nói chuyện, anh liếc mắt nhìn cậu sau đó phóng khoáng mỉm cười tỏ ý bản thân như khách không cần tỏ lễ độ. Thực ra anh nói chuyện này cũng lâu rồi, anh không thích bị chú ý nhưng mấy người này bảo không nghe gì hết, anh đâu đến nỗi kiêu căng, khó gần như người ta nói, thật là làm hơi quá.
Anh vừa vào phòng, nói thẳng luôn vào vấn đề chính
Ái Lâm: Chuyện như nào rồi?
Trung Từ: Tên Hắc Chính rất thích Vi Tuyết, anh yên tâm...
Ta không nói chuyện đó! Ái Lâm ngắt lời
Trung Từ: Vậy... là chuyện gì?
Ái Lâm: Ngươi thấy vài ngày gần đây tên Âu Lăng có điểm gì khác thường không?
Trung Từ: Khác thường?! Hỏi đến đây Trung Từ mới để ý nói: Nói đến mới thấy cậu ta gần đây rất thích gây khó dễ cho Hắc Chính, cụ thể hãm hại Vi Tuyết là đa số, hơn nữa...
Sự ngừng lại bất chợt này gần như có điểm khó nói khiến anh nhíu mày kêu Trung Từ tiếp tục.
Ngập ngừng nói tiếp, Trung Từ e sợ cậu nói tiếp theo của mình có điểm chẳng lành:
- Là... là tên Âu Lăng này được chọn trở thành vệ sĩ cho tiểu thư, còn... còn thường xuyên gặp nhau, e là...
BÌNH!! Một tiếng đấm ngang trời giáng xuống bàn kèm theo tiếng nói nén tức vào trong của Ái Lâm:
- Ý ngươi là do em gái ta?!
Im lặng... tiến vào hư không, Trung Từ tự động từ ghế quỳ xuống biết lỗi.
Ái Lâm đứng dậy, tay nắm chặt giống như bản thân muốn đánh người mà không, rồi một lần nữa ngồi xuống kêu Trung Từ trở về ghế.
Một phần câu chuyện này đã khiến anh nhận ra điểm không ổn, Âu Lăng dù không được sự chú từ anh nhưng mấy đàn em lại có điểm ngứa mắt trình bày, người suốt ngày đến bar chỉ để uống một ly rượu này, động thái có điểm bất ổn. Tuy vậy, anh cũng như Hắc Chính cũng không tìm ra chủ đích thực sự. Điều đáng lo ngại ở đây chính là Ái Vỹ cũng có điểm bất thường như vậy, lý do là gì vậy, anh có điểm thở dài bất lực.
Nhưng đó là câu chuyện của vài ngày trước, hiện tại chính là thời điểm quan trọng, hắn có điểm mệt mỏi với ngày cuối cùng này. Mạc Vy cũng vậy, cô nghe đến cuộc điện thoại, người mẹ đau lòng vì con trong điện thoại òa khóc, bà đã lường trước điều này nhưng nó vẫn khiến bà rơi lệ khi nhìn thấy đứa con gái yêu quý của mình tỏ ra không có gì, trong suốt khoảng thời gian. Bà yêu cầu cô trở về ngay để xem tình hình, cô cố từ chối, tỏ ý hôm nay là sinh nhật mình, nên xin bà, có chuyện gì, ngày mai có thể giải quyết, cô không muốn mọi chuyện phức tạp lên trong ngày hôm nay.
Mạc Hạ nghe vậy, dù không đành lòng nhưng ngày hôm nay quả thực đặc biệt nên đành nhịn xuống, bảo hôm nay cô về sớm, đừng để bà lo lắng.
Cô rất phiền lòng với con người trước mặt này nhưng ở thời điểm hiện tại mạng sống gặp bất trắc cô dùng kế tạm thời đồng ý hợp tác với hắn cũng như tự cho mình một con đường vậy.
Âu Lăng: Cô hình như đã hiểu rõ mình cần làm... Hắn bất giác mỉm cười rồi nhớ ra một chuyện nói tiếp: Nhưng trước khi kết thúc để chắc chắn tôi vẫn muốn cô đưa quyển sách hôm qua cô lấy, cho tôi.
Hắn cần nó để trao đổi với hệ thống, hắn muốn khi rời khỏi nơi này, cơ thể này, người này sẽ không chết, vẫn có thể sống bên cạnh gia đình.
Ngạc nhiên với câu nói của hắn, chuyện này chỉ mình cô biết, hắn không có khả năng biết đến... nhưng nhớ lại hai chữ "Hệ Thống" Cô cố gượng cười, tay bất giác nắm chặt lấy chiếc túi, sau đó, lấy quyển sách từ trong túi đưa ra nói:
- Tôi luôn đặt nó bên mình, dù không thể viết được gì nữa, đến bản thân tôi cũng không rõ mang thứ này theo có ích gì nữa, nếu như thấy nó hữu dụng thì cứ cầm lấy.
Hắn cầm lấy quyển sách, không mở ra, lập tức biến mất trong tay nói:
- Cảm ơn! Mong chúng ta có thể hợp tác lâu dài.
- Hợp tác lâu dài
Ngược lại bên nhà Ái Vỹ, tình trạng Ái Lâm không kém hơn là bao. Anh có linh cảm xấu với điều kiện mà em gái mình đưa ra, cảm giác khó chịu tò mò này trong phút chốc anh suýt nữa mở ra xem nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại ngăn cản.
Thấy vậy anh bỏ nó vào trong túi áo nhấc máy lên nghe, trong phút chốc anh ra khỏi nhà tiến thẳng đến quán bar.
Vừa vào, tất cả những người ở đây đã đứng ra thành hàng cúi đầu hành lễ. Trung Từ đi ra từ đoàn người mời anh vào nói chuyện, anh liếc mắt nhìn cậu sau đó phóng khoáng mỉm cười tỏ ý bản thân như khách không cần tỏ lễ độ. Thực ra anh nói chuyện này cũng lâu rồi, anh không thích bị chú ý nhưng mấy người này bảo không nghe gì hết, anh đâu đến nỗi kiêu căng, khó gần như người ta nói, thật là làm hơi quá.
Anh vừa vào phòng, nói thẳng luôn vào vấn đề chính
Ái Lâm: Chuyện như nào rồi?
Trung Từ: Tên Hắc Chính rất thích Vi Tuyết, anh yên tâm...
Ta không nói chuyện đó! Ái Lâm ngắt lời
Trung Từ: Vậy... là chuyện gì?
Ái Lâm: Ngươi thấy vài ngày gần đây tên Âu Lăng có điểm gì khác thường không?
Trung Từ: Khác thường?! Hỏi đến đây Trung Từ mới để ý nói: Nói đến mới thấy cậu ta gần đây rất thích gây khó dễ cho Hắc Chính, cụ thể hãm hại Vi Tuyết là đa số, hơn nữa...
Sự ngừng lại bất chợt này gần như có điểm khó nói khiến anh nhíu mày kêu Trung Từ tiếp tục.
Ngập ngừng nói tiếp, Trung Từ e sợ cậu nói tiếp theo của mình có điểm chẳng lành:
- Là... là tên Âu Lăng này được chọn trở thành vệ sĩ cho tiểu thư, còn... còn thường xuyên gặp nhau, e là...
BÌNH!! Một tiếng đấm ngang trời giáng xuống bàn kèm theo tiếng nói nén tức vào trong của Ái Lâm:
- Ý ngươi là do em gái ta?!
Im lặng... tiến vào hư không, Trung Từ tự động từ ghế quỳ xuống biết lỗi.
Ái Lâm đứng dậy, tay nắm chặt giống như bản thân muốn đánh người mà không, rồi một lần nữa ngồi xuống kêu Trung Từ trở về ghế.
Một phần câu chuyện này đã khiến anh nhận ra điểm không ổn, Âu Lăng dù không được sự chú từ anh nhưng mấy đàn em lại có điểm ngứa mắt trình bày, người suốt ngày đến bar chỉ để uống một ly rượu này, động thái có điểm bất ổn. Tuy vậy, anh cũng như Hắc Chính cũng không tìm ra chủ đích thực sự. Điều đáng lo ngại ở đây chính là Ái Vỹ cũng có điểm bất thường như vậy, lý do là gì vậy, anh có điểm thở dài bất lực.
Nhưng đó là câu chuyện của vài ngày trước, hiện tại chính là thời điểm quan trọng, hắn có điểm mệt mỏi với ngày cuối cùng này. Mạc Vy cũng vậy, cô nghe đến cuộc điện thoại, người mẹ đau lòng vì con trong điện thoại òa khóc, bà đã lường trước điều này nhưng nó vẫn khiến bà rơi lệ khi nhìn thấy đứa con gái yêu quý của mình tỏ ra không có gì, trong suốt khoảng thời gian. Bà yêu cầu cô trở về ngay để xem tình hình, cô cố từ chối, tỏ ý hôm nay là sinh nhật mình, nên xin bà, có chuyện gì, ngày mai có thể giải quyết, cô không muốn mọi chuyện phức tạp lên trong ngày hôm nay.
Mạc Hạ nghe vậy, dù không đành lòng nhưng ngày hôm nay quả thực đặc biệt nên đành nhịn xuống, bảo hôm nay cô về sớm, đừng để bà lo lắng.
Cô rất phiền lòng với con người trước mặt này nhưng ở thời điểm hiện tại mạng sống gặp bất trắc cô dùng kế tạm thời đồng ý hợp tác với hắn cũng như tự cho mình một con đường vậy.
Âu Lăng: Cô hình như đã hiểu rõ mình cần làm... Hắn bất giác mỉm cười rồi nhớ ra một chuyện nói tiếp: Nhưng trước khi kết thúc để chắc chắn tôi vẫn muốn cô đưa quyển sách hôm qua cô lấy, cho tôi.
Hắn cần nó để trao đổi với hệ thống, hắn muốn khi rời khỏi nơi này, cơ thể này, người này sẽ không chết, vẫn có thể sống bên cạnh gia đình.
Ngạc nhiên với câu nói của hắn, chuyện này chỉ mình cô biết, hắn không có khả năng biết đến... nhưng nhớ lại hai chữ "Hệ Thống" Cô cố gượng cười, tay bất giác nắm chặt lấy chiếc túi, sau đó, lấy quyển sách từ trong túi đưa ra nói:
- Tôi luôn đặt nó bên mình, dù không thể viết được gì nữa, đến bản thân tôi cũng không rõ mang thứ này theo có ích gì nữa, nếu như thấy nó hữu dụng thì cứ cầm lấy.
Hắn cầm lấy quyển sách, không mở ra, lập tức biến mất trong tay nói:
- Cảm ơn! Mong chúng ta có thể hợp tác lâu dài.
- Hợp tác lâu dài