Chương : 19
Từ Hiền thế mà giấu bàn chông ở trên giường, hơn nữa còn bôi rất nhiều【Hóa Thi Phấn – Hiệp】lên trên. Hắn vốn không quá trông chờ nó có thể phát huy tác dụng, nhưng kết quả lại vượt ngoài mong đợi.
Tiêu Chiến Viêm kêu lên thảm thiết, đau đớn như sắp không sống nổi.
Tay trái truyền tới cảm giác nóng rực như bị lửa thiêu, như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn nuốt máu thịt của y.
Y nhìn thấy bàn tay của mình bị ăn mòn từng chút từng chút một, hóa thành những giọt nước vàng rơi xuống trên sàn.
Tiêu Chiến Viêm cũng đủ ngoan độc, biết mình trúng phải độc dược lợi hại, y quả quyết vung đao chặt rơi tay trái.
Trong cái rủi có cái may, nếu vừa rồi y mà dùng tay phải vận chưởng thì coi như bị phế mất bảy tám phần công phu, làm sao cầm đao được nữa.
Tiêu Chiến Viêm cũng biết mình bị lừa rồi, tên Từ tiên sinh kia không có trong căn phòng này.
‘Hắn trốn đi đâu rồi?’
Y nhìn về phía cửa sổ, sau đó liền vung đao như điên chém tan nát tấm màn che. Phát tiết một hồi, tâm trạng của Tiêu Chiến Viêm bình tĩnh lại đôi chút.
Dù đau mất tay trái, nhưng trong trường hợp này y càng không được giận dữ, không thể để sự cảm tính chi phối lý trí.
‘Nếu như có người tiếp ứng, hắn có thể thông qua cửa sổ bỏ chạy.’
Vừa ăn một vố nhớ đời, Tiêu Chiến Viêm cẩn thận nhặt lấy một hòn đá, vận công ném về phía cửa sổ.
Ầm!
Cửa sổ vỡ vụn, thông hướng đến một con hẻm khác.
Nước mưa tạt vào mặt Tiêu Chiến Viêm.
Ánh chớp lóe lên, Tiêu Chiến Viêm thấy rõ trong đống đá tảng dưới chân mình còn che giấu mấy cái bàn chông, khiến kẻ sát nhân cuồng như y cũng không khỏi cảm thấy lạnh lòng.
Cho rằng Từ Hiền đã chui qua cửa sổ trốn đi, Tiêu Chiến Viêm cắp đao định truy đuổi. Y lúc này đã không màng đến kế hoạch ban đầu, chỉ muốn trước giải quyết hắn rồi mọi chuyện tính sau.
Nhưng còn chưa kịp vọt ra ngoài, Tiêu Chiến Viêm chợt nghe có người nói: “Ta ở đây.”
Âm thanh lạnh nhạt mang theo vài phần khiêu khích, hơn nữa còn là truyền đến từ trong học đường.
Tiêu Chiến Viêm cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ tên Từ tiên sinh này sau khi thoát đi còn vòng trở về? Nhưng nếu hắn vào bằng cửa chính thì y phải phát hiện động tĩnh mới phải, âm thanh của cửa kéo vốn không hề êm ái, huống chi còn bị y khóa từ bên trong.
Tiêu Chiến Viêm chỉ muốn chơi trò chơi sát nhân, không muốn chơi trò chơi giải đố. Vậy nên y lập tức vọt ra khỏi phòng nghỉ, tìm tên tiên sinh dạy học kia để bằm thây vạn đoạn hắn ra cho hả dạ.
Véo!
Nhưng vừa tọt ra khỏi phòng nghỉ, tiếng xé gió đã lập tức vang lên. Y có thể cảm nhận được có thứ gì đó tập kích mình từ bên phải.
Keng!
Nghiêng người vung đao, Tiêu Chiến Viêm bỗng cảm thấy hổ khẩu tê rần như bị giật điện, đao suýt tuột khỏi tay.
Một viên bi sắt rơi xuống sàn nhà.
Tiêu Chiến Viêm nhìn về phía cuối học đường, y lập tức phát hiện một vị công tử bạch y đang ngồi trên xe lăn, thần thái nhàn nhã tự đắc, tay phải giơ ngang trước ngực, tay trái cầm một cây thước dài.
Còn ai ngoài Từ tiên sinh.
Chẳng hiểu sao vừa nhìn y liền cảm thấy hắn uy nghiêm lạ thường, sự kính sợ phát ra còn nhiều hơn khi nhìn thấy đường chủ, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hối lỗi, xấu hổ với những gì mình đã làm.
Nhưng ngay tức khắc những cảm giác đó bị dẹp sang một bên, Tiêu Chiến Viêm bây giờ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khiến mình mất đi một cánh tay.
Vừa lúc đó viên bi sắt thứ hai đã bay đến sát mặt y.
Phànhh!
Tiêu Chiến Viêm kịp thời thụt người xuống, viên bi sắt đã đục một cái lỗ tròn trên bức tường sau lưng y. Tiêu Chiến Viêm lúc này mới biết tên Từ tiên sinh kia giơ ngang tay phải làm gì, thì ra là để thi triển công kích.
Nhìn thấy y né được, Từ Hiền vẫn chẳng hề nao núng, gương mặt bình thản không chút gợn sóng.
Hắn hạ tay phải xuống, từ trong ống tay áo trượt ra một viên bi sắt rơi vào lòng bàn tay,【Đạn Chỉ Thần Thông】tái kích hoạt lần ba.
Không chỉ vậy, Từ Hiền buông【Trọng Đạo Xích】ra, từ trong ống tay áo bên trái cũng trượt ra một viên bi sắt, sau đó chính là phát【Đạn Chỉ Thần Thông】thứ tư.
Tiêu Chiến Viêm lộn người tránh thoát viên bi thứ ba, sau đó lấy tốc độ cực nhanh vọt người tới định áp sát Từ Hiền, nhưng thứ y phải đối mặt là viên thứ tư.
Giơ đao đón đỡ, uy lực như đạn pháo của ngón chỉ pháp tinh tiệu tuyệt luân khiến y bị đẩy lùi.
Trên thân đao đã xuất hiện một vết rạn, nhưng Tiêu Chiến Viêm không hề hay biết.
Lòng chẳng hề sinh thoái ý, y dồn lực xuống hai chân rồi tung người về phía Từ Hiền, hai mắt không chớp một cái, tập trung tinh thần để đón dỡ bi sắt bất cứ lúc nào.
Vèo!
Véo!
Viên thứ năm, viên thứ sau thay phiên nhau tới, mỗi lần y dùng đao đỡ lấy đều phải lui lại ba, bốn thước, nhưng sau đó lại tiếp tục tiến lên.
Loại chỉ pháp cường đại như vậy, Tiêu Chiến Viêm tin rằng tiêu hao chân khí rất khủng bố, y có thể dựa vào phản xạ tiếp tục duy trì đón đỡ, đợi đến khi Từ Hiền tiêu hao hết nội lực thì hắn chính là thịt cá, y là dao thớt.
Ý nghĩ chỉ chảy qua trong thoáng chốc, viên bi sắt thứ bảy đã bay tới.
Tiêu Chiến Viêm thuận thế nghiêng người, đưa đao đỡ trước bả vai, nhưng lần này…
Phanhhh!
Kenggg! Loảng xoảng!
Viên bi sắt văng sang một bên như mọi khi, nhưng lần này nó còn có bạn đồng hành.
Đó chính là các mảnh vỡ của cây đao trong tay Tiêu Chiến Viêm.
Thân giữa không trung, y nhìn thấy viên bi sắt thứ tám đang bay tới.
Y kinh hoảng trợn to mắt, sau đó lập tức làm ra biện pháp ứng đối.
Vi phạm định luật vật lý, Tiêu Chiến Viêm vận chân khí xuống huỵêt Dương Quan, Quang Minh, Huyền Chung, Dũng Tuyền, cưỡng ép chuyển hướng trên không trung, tránh khỏi viên bi sắp đục xuyên qua đầu mình.
Nhưng cái chân thì không được may mắn như cái đầu của y.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Phanhh!
Bi sắt xuyên qua, mắt cá chân phải của Tiêu Chiến Viêm vỡ vụn, y kêu rên thảm thiết như heo đực bị thiến, ngã nát hai cái bàn học.
Y cũng không biết rằng trong lòng bàn tay của Từ Hiền có bôi một số bột phấn, mỗi viên bi sắt rơi vào đều bị thoa lên ít nhiều.
Cho nên cảm giác nóng rực như bị ngàn vạn con kiến cắn khá quen thuộc lại truyền tới, Tiêu Chiến Viêm một lần nữa quả quyết chặt đứt chân của mình.
Trên mặt y bây giờ chỉ còn lại tuyệt vọng.
Dù có vận chân khí để điểm huyệt cầm máu, nhưng trong tình trạng mất một chân một tay như thế này, Tiêu Chiến Viêm chỉ có thể mặc cho Từ Hiền xâu xé.
Người sau cũng thả hai tay xuống, thở ra một ngụm trọc khí, sau đó dùng ánh mắt thản nhiên nhìn y, âm thanh không chút cảm tình:
“Phá hoại của công trong lớp, ngươi định đền bù thế nào đây?”
Vừa nói, Từ Hiền vừa dùng【Đạn Chỉ Thần Thông】bắn ra viên bi sắt thứ chín, lần này trong tay hắn không còn độc dược nữa.
Hắn nghiêng đầu sang một bên, hai mắt băng hàn, kình phong từ chỉ lực khiến tay áo phồng lên, tóc mai lay động, tư thái tiêu sái, lộ vài phần khí chất thần tiên.
“Aaa…”
Máu tươi chảy ra, chân còn lại của Tiêu Chiến Viêm trúng đòn.
Y nằm ngửa người trên sàn, thần sắc cực kì âm độc, gằn từng chữ một: “Là ta coi thường ngươi, muốn chém muốn giết thế nào cứ tới đi.”
Ra lăn lộn tất có ngày phải trả giá, từ lúc còn là một tên sơn tặc cỏn con thì Tiêu Chiến Viêm đã có giác ngộ này.
Y chỉ là rất không cam lòng, chỉ còn thiếu lần này nữa thôi là có cơ hội đặt chân Tiên Thiên rồi.
Từ Hiền vẫn giữ khoảng cách với Tiêu Chiến Viêm, kể cả khi người sau đã không còn di chuyển được. Mặc dù nhiệm vụ đã nhắc nhở là chỉ có đầu sỏ mới biết chân tướng, nhưng hắn vẫn muốn hỏi xem tên này có biết gì không.
“Nếu ta đoán không sai, Tiểu Minh là do các ngươi bắt cóc?”
Không cần hỏi hắn cũng biết Tiêu Chiến Viêm chính là một tên trong đám hung đồ mà quan phủ đang truy lùng, hẻm Hướng Dương ngoại trừ đám nhỏ ra thì không còn gì đáng để bị theo dõi nữa cả.
“Tiểu Minh là ai, ta không biết.”
Lời này là thật, Tiêu Chiến Viêm bắt cóc rất nhiều đứa trẻ, nhưng y chưa từng hỏi tên một đứa nào.
Viên bi sắt thứ mười trượt xuống lòng bàn tay trái của Từ Hiền, hắn từ tốn đáp lại Tiêu Chiến Viêm:
“Hôm qua trong trấn chỉ có một đứa trẻ bị các ngươi bắt cóc, đó chính là Tiểu Minh, học sinh của ta. Kẻ ẩn núp trong hẻm ngày hôm qua cũng là ngươi chứ?”
Tiêu Chiến Viêm nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu vì sao Từ Hiền lại biết trước mà bày sẵn kế đối phó mình rồi.
Nếu không phải tên đồng bọn của y hôm qua bứt dây động rừng, bắt cóc Tiểu Minh, hắn làm sao có thể đoán được Tiêu Chiến Viêm định nhằm vào học sinh của mình cơ chứ.
Giả sử Tiểu Minh không bị bắt, vẫn đi học bình thường thì Từ Hiền cũng không cần tới nhà trưởng trấn, sau đó đọc được công văn trên huyện đưa xuống, lại liên tưởng đến việc Tiêu Chiến Viêm ẩn nấp trong hẻm liệu có mưu đồ gì, cuối cùng từ đó sinh lòng nghi ngờ.
~o0o~
Tiêu Chiến Viêm kêu lên thảm thiết, đau đớn như sắp không sống nổi.
Tay trái truyền tới cảm giác nóng rực như bị lửa thiêu, như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn nuốt máu thịt của y.
Y nhìn thấy bàn tay của mình bị ăn mòn từng chút từng chút một, hóa thành những giọt nước vàng rơi xuống trên sàn.
Tiêu Chiến Viêm cũng đủ ngoan độc, biết mình trúng phải độc dược lợi hại, y quả quyết vung đao chặt rơi tay trái.
Trong cái rủi có cái may, nếu vừa rồi y mà dùng tay phải vận chưởng thì coi như bị phế mất bảy tám phần công phu, làm sao cầm đao được nữa.
Tiêu Chiến Viêm cũng biết mình bị lừa rồi, tên Từ tiên sinh kia không có trong căn phòng này.
‘Hắn trốn đi đâu rồi?’
Y nhìn về phía cửa sổ, sau đó liền vung đao như điên chém tan nát tấm màn che. Phát tiết một hồi, tâm trạng của Tiêu Chiến Viêm bình tĩnh lại đôi chút.
Dù đau mất tay trái, nhưng trong trường hợp này y càng không được giận dữ, không thể để sự cảm tính chi phối lý trí.
‘Nếu như có người tiếp ứng, hắn có thể thông qua cửa sổ bỏ chạy.’
Vừa ăn một vố nhớ đời, Tiêu Chiến Viêm cẩn thận nhặt lấy một hòn đá, vận công ném về phía cửa sổ.
Ầm!
Cửa sổ vỡ vụn, thông hướng đến một con hẻm khác.
Nước mưa tạt vào mặt Tiêu Chiến Viêm.
Ánh chớp lóe lên, Tiêu Chiến Viêm thấy rõ trong đống đá tảng dưới chân mình còn che giấu mấy cái bàn chông, khiến kẻ sát nhân cuồng như y cũng không khỏi cảm thấy lạnh lòng.
Cho rằng Từ Hiền đã chui qua cửa sổ trốn đi, Tiêu Chiến Viêm cắp đao định truy đuổi. Y lúc này đã không màng đến kế hoạch ban đầu, chỉ muốn trước giải quyết hắn rồi mọi chuyện tính sau.
Nhưng còn chưa kịp vọt ra ngoài, Tiêu Chiến Viêm chợt nghe có người nói: “Ta ở đây.”
Âm thanh lạnh nhạt mang theo vài phần khiêu khích, hơn nữa còn là truyền đến từ trong học đường.
Tiêu Chiến Viêm cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ tên Từ tiên sinh này sau khi thoát đi còn vòng trở về? Nhưng nếu hắn vào bằng cửa chính thì y phải phát hiện động tĩnh mới phải, âm thanh của cửa kéo vốn không hề êm ái, huống chi còn bị y khóa từ bên trong.
Tiêu Chiến Viêm chỉ muốn chơi trò chơi sát nhân, không muốn chơi trò chơi giải đố. Vậy nên y lập tức vọt ra khỏi phòng nghỉ, tìm tên tiên sinh dạy học kia để bằm thây vạn đoạn hắn ra cho hả dạ.
Véo!
Nhưng vừa tọt ra khỏi phòng nghỉ, tiếng xé gió đã lập tức vang lên. Y có thể cảm nhận được có thứ gì đó tập kích mình từ bên phải.
Keng!
Nghiêng người vung đao, Tiêu Chiến Viêm bỗng cảm thấy hổ khẩu tê rần như bị giật điện, đao suýt tuột khỏi tay.
Một viên bi sắt rơi xuống sàn nhà.
Tiêu Chiến Viêm nhìn về phía cuối học đường, y lập tức phát hiện một vị công tử bạch y đang ngồi trên xe lăn, thần thái nhàn nhã tự đắc, tay phải giơ ngang trước ngực, tay trái cầm một cây thước dài.
Còn ai ngoài Từ tiên sinh.
Chẳng hiểu sao vừa nhìn y liền cảm thấy hắn uy nghiêm lạ thường, sự kính sợ phát ra còn nhiều hơn khi nhìn thấy đường chủ, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hối lỗi, xấu hổ với những gì mình đã làm.
Nhưng ngay tức khắc những cảm giác đó bị dẹp sang một bên, Tiêu Chiến Viêm bây giờ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khiến mình mất đi một cánh tay.
Vừa lúc đó viên bi sắt thứ hai đã bay đến sát mặt y.
Phànhh!
Tiêu Chiến Viêm kịp thời thụt người xuống, viên bi sắt đã đục một cái lỗ tròn trên bức tường sau lưng y. Tiêu Chiến Viêm lúc này mới biết tên Từ tiên sinh kia giơ ngang tay phải làm gì, thì ra là để thi triển công kích.
Nhìn thấy y né được, Từ Hiền vẫn chẳng hề nao núng, gương mặt bình thản không chút gợn sóng.
Hắn hạ tay phải xuống, từ trong ống tay áo trượt ra một viên bi sắt rơi vào lòng bàn tay,【Đạn Chỉ Thần Thông】tái kích hoạt lần ba.
Không chỉ vậy, Từ Hiền buông【Trọng Đạo Xích】ra, từ trong ống tay áo bên trái cũng trượt ra một viên bi sắt, sau đó chính là phát【Đạn Chỉ Thần Thông】thứ tư.
Tiêu Chiến Viêm lộn người tránh thoát viên bi thứ ba, sau đó lấy tốc độ cực nhanh vọt người tới định áp sát Từ Hiền, nhưng thứ y phải đối mặt là viên thứ tư.
Giơ đao đón đỡ, uy lực như đạn pháo của ngón chỉ pháp tinh tiệu tuyệt luân khiến y bị đẩy lùi.
Trên thân đao đã xuất hiện một vết rạn, nhưng Tiêu Chiến Viêm không hề hay biết.
Lòng chẳng hề sinh thoái ý, y dồn lực xuống hai chân rồi tung người về phía Từ Hiền, hai mắt không chớp một cái, tập trung tinh thần để đón dỡ bi sắt bất cứ lúc nào.
Vèo!
Véo!
Viên thứ năm, viên thứ sau thay phiên nhau tới, mỗi lần y dùng đao đỡ lấy đều phải lui lại ba, bốn thước, nhưng sau đó lại tiếp tục tiến lên.
Loại chỉ pháp cường đại như vậy, Tiêu Chiến Viêm tin rằng tiêu hao chân khí rất khủng bố, y có thể dựa vào phản xạ tiếp tục duy trì đón đỡ, đợi đến khi Từ Hiền tiêu hao hết nội lực thì hắn chính là thịt cá, y là dao thớt.
Ý nghĩ chỉ chảy qua trong thoáng chốc, viên bi sắt thứ bảy đã bay tới.
Tiêu Chiến Viêm thuận thế nghiêng người, đưa đao đỡ trước bả vai, nhưng lần này…
Phanhhh!
Kenggg! Loảng xoảng!
Viên bi sắt văng sang một bên như mọi khi, nhưng lần này nó còn có bạn đồng hành.
Đó chính là các mảnh vỡ của cây đao trong tay Tiêu Chiến Viêm.
Thân giữa không trung, y nhìn thấy viên bi sắt thứ tám đang bay tới.
Y kinh hoảng trợn to mắt, sau đó lập tức làm ra biện pháp ứng đối.
Vi phạm định luật vật lý, Tiêu Chiến Viêm vận chân khí xuống huỵêt Dương Quan, Quang Minh, Huyền Chung, Dũng Tuyền, cưỡng ép chuyển hướng trên không trung, tránh khỏi viên bi sắp đục xuyên qua đầu mình.
Nhưng cái chân thì không được may mắn như cái đầu của y.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Phanhh!
Bi sắt xuyên qua, mắt cá chân phải của Tiêu Chiến Viêm vỡ vụn, y kêu rên thảm thiết như heo đực bị thiến, ngã nát hai cái bàn học.
Y cũng không biết rằng trong lòng bàn tay của Từ Hiền có bôi một số bột phấn, mỗi viên bi sắt rơi vào đều bị thoa lên ít nhiều.
Cho nên cảm giác nóng rực như bị ngàn vạn con kiến cắn khá quen thuộc lại truyền tới, Tiêu Chiến Viêm một lần nữa quả quyết chặt đứt chân của mình.
Trên mặt y bây giờ chỉ còn lại tuyệt vọng.
Dù có vận chân khí để điểm huyệt cầm máu, nhưng trong tình trạng mất một chân một tay như thế này, Tiêu Chiến Viêm chỉ có thể mặc cho Từ Hiền xâu xé.
Người sau cũng thả hai tay xuống, thở ra một ngụm trọc khí, sau đó dùng ánh mắt thản nhiên nhìn y, âm thanh không chút cảm tình:
“Phá hoại của công trong lớp, ngươi định đền bù thế nào đây?”
Vừa nói, Từ Hiền vừa dùng【Đạn Chỉ Thần Thông】bắn ra viên bi sắt thứ chín, lần này trong tay hắn không còn độc dược nữa.
Hắn nghiêng đầu sang một bên, hai mắt băng hàn, kình phong từ chỉ lực khiến tay áo phồng lên, tóc mai lay động, tư thái tiêu sái, lộ vài phần khí chất thần tiên.
“Aaa…”
Máu tươi chảy ra, chân còn lại của Tiêu Chiến Viêm trúng đòn.
Y nằm ngửa người trên sàn, thần sắc cực kì âm độc, gằn từng chữ một: “Là ta coi thường ngươi, muốn chém muốn giết thế nào cứ tới đi.”
Ra lăn lộn tất có ngày phải trả giá, từ lúc còn là một tên sơn tặc cỏn con thì Tiêu Chiến Viêm đã có giác ngộ này.
Y chỉ là rất không cam lòng, chỉ còn thiếu lần này nữa thôi là có cơ hội đặt chân Tiên Thiên rồi.
Từ Hiền vẫn giữ khoảng cách với Tiêu Chiến Viêm, kể cả khi người sau đã không còn di chuyển được. Mặc dù nhiệm vụ đã nhắc nhở là chỉ có đầu sỏ mới biết chân tướng, nhưng hắn vẫn muốn hỏi xem tên này có biết gì không.
“Nếu ta đoán không sai, Tiểu Minh là do các ngươi bắt cóc?”
Không cần hỏi hắn cũng biết Tiêu Chiến Viêm chính là một tên trong đám hung đồ mà quan phủ đang truy lùng, hẻm Hướng Dương ngoại trừ đám nhỏ ra thì không còn gì đáng để bị theo dõi nữa cả.
“Tiểu Minh là ai, ta không biết.”
Lời này là thật, Tiêu Chiến Viêm bắt cóc rất nhiều đứa trẻ, nhưng y chưa từng hỏi tên một đứa nào.
Viên bi sắt thứ mười trượt xuống lòng bàn tay trái của Từ Hiền, hắn từ tốn đáp lại Tiêu Chiến Viêm:
“Hôm qua trong trấn chỉ có một đứa trẻ bị các ngươi bắt cóc, đó chính là Tiểu Minh, học sinh của ta. Kẻ ẩn núp trong hẻm ngày hôm qua cũng là ngươi chứ?”
Tiêu Chiến Viêm nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu vì sao Từ Hiền lại biết trước mà bày sẵn kế đối phó mình rồi.
Nếu không phải tên đồng bọn của y hôm qua bứt dây động rừng, bắt cóc Tiểu Minh, hắn làm sao có thể đoán được Tiêu Chiến Viêm định nhằm vào học sinh của mình cơ chứ.
Giả sử Tiểu Minh không bị bắt, vẫn đi học bình thường thì Từ Hiền cũng không cần tới nhà trưởng trấn, sau đó đọc được công văn trên huyện đưa xuống, lại liên tưởng đến việc Tiêu Chiến Viêm ẩn nấp trong hẻm liệu có mưu đồ gì, cuối cùng từ đó sinh lòng nghi ngờ.
~o0o~