Chương : 18
Bạch Long Trấn, phố Bắc, hẻm Hướng Dương.
Vừa rồi còn nắng chói chang mà nay đã mây đen đầy trời, thái dương hoàn toàn bị che khuất.
Tiếng sấm thi thoảng lại vang lên, đì đùng đì đùng.
Nhưng trời vẫn chưa chịu mưa, giống như muốn trêu ngươi những ai vừa thu quần áo đang phơi.
Một người núp trong bóng tối, lẳng lặng chờ đợi con mồi của mình.
Hoặc phải nói là các con mồi.
Y tên Tiêu Chiến Viêm, năm nay ba mươi tuổi, làm sơn tặc đã được sáu năm, khoảng tám tháng trước thì theo trại chủ gia nhập tổ chức.
Nhớ lúc còn niên thiếu, Tiêu Chiến Viêm từng có nhiệt huyết, từng có mộng tưởng hiệp nghĩa, cũng từng hô to “ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây” với tiểu thư nhà địa chủ khi nàng ghét bỏ mình.
Sau đó y cũng không nhớ mình tại sao lại trở thành sơn tặc, hình như là do chiến tranh, cũng hình như là do quan phủ hại y tan nhà nát cửa.
Lúc còn làm sơn tặc, nhân mạng trong tay y chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng kể từ khi gia nhập tổ chức, đến nằm mơ Tiêu Chiến Viêm cũng thấy mình tắm trong biển máu.
Đổi lại, Tiêu Chiến Viêm từ một tên sơn tặc lâu la trở thành cao thủ Hậu Thiên bát trọng.【Sát Lục Thần Đồ】mà tổ chức ban xuống quả thật là một môn võ công thần kỳ, giết càng nhiều người, công lực càng tiến nhanh.
Nhưng tổ chức chỉ cung cấp ba chương đầu, nếu muốn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trong truyền thuyết, Tiêu Chiến Viêm cần lấy công lao ra đổi những chương tiếp theo.
Vì Tiên Thiên, chút lương tri còn lại cũng bị Tiêu Chiến Viêm vứt bỏ, ranh giới “không tàn hại người già và trẻ nhỏ” của lục lâm hảo hán chẳng còn nghĩa lý gì đối với y.
Y tuân theo mệnh lệnh của tổ chức, bắt lấy đồng nam đồng nữ dưới mười tuổi.
Tiêu Chiến Viêm không biết mục đích cuối cùng của mệnh lệnh này là gì, y chỉ biết những đứa trẻ bị mình bắt được đưa đến một nơi bí mật nào đó, và sau một khoảng thời gian, những đứa trẻ ấy lại xuất hiện.
Chỉ là khi ấy chúng chỉ còn là những thi thể lạnh lẽo, lạnh như trái tim không còn nhân tính của y vậy.
Nhưng ánh mắt của Tiêu Chiến Viêm lại nóng rực như lửa, bởi y sắp nhìn thấy hi vọng Tiên Thiên của mình.
Chỉ cần làm thêm một chuyến này nữa thôi, y có thể đổi được chương tiếp theo của【Sát Lục Thần Đồ】rồi, thật đáng mừng thay.
Sau đó lại trải qua một lần núi thây biển máu, Tiêu Chiến Viêm chính là cao thủ Tiên Thiên được muôn người ngưỡng vọng.
Giờ Mùi chỉ còn kém một khắc, y hau háu nhìn ra đầu hẻm Hướng Dương.
Theo tình báo thì đó là thời điểm mà đám trẻ trong trấn đến học đường.
Ở những lần bắt cóc trước đó, Tiêu Chiến Viêm thường không có kế hoạch gì, chỉ là tận dụng những lúc gia trưởng sơ hở hoặc thấy trẻ lạc đàn thì ra tay thôi.
Những trường hợp hài đồng có thân nhân đi cùng, nếu ở chỗ vắng người y còn có thể trực tiếp giết chết thân nhân rồi đánh ngất xỉu bọn trẻ mang đi.
Chỉ riêng ở Bạch Long Trấn, tra được việc trẻ con trong trấn đều tụ tập cùng một nơi đọc sách khiến y nảy sinh ý tưởng mới, lập kế hoạch một mẻ hốt gọn.
Đáng tiếc là hôm qua có một tên đồng bọn ngu xuẩn không nhịn được ra tay, sau cùng còn để lộ sào huyệt, bị cao thủ tìm đến tận nơi.
Tiêu Chiến Viêm đã chuẩn bị sẵn khói mê, chỉ cần bọn nhỏ đến đông đủ, y sẽ đánh thuốc mê hốt gọn bọn chúng một lần.
Nửa canh giờ trước, một gia đình gần hẻm Hướng Dương đã bị y giết chết trong im lặng, chiếm dụng nhà riêng để chứa rất nhiều rương gỗ, thứ mà Tiêu Chiến Viêm định dùng để vận chuyển bọn trẻ con ra khỏi trấn.
Y cảm thấy kế hoạch của mình có thể thần không biết quỷ không hay mà thành công, nhưng sự ngu xuẩn của tên kia làm bại lộ việc Bạch Long Trấn là mục tiêu hiện giờ của bọn họ.
May là quan phủ vô năng, khó mà đoán được kế hoạch lần này của Tiêu Chiến Viêm, chỉ cần đánh nhanh rút gọn thì vạn sự bình an.
Tiêu Chiến Viêm cảm thấy thời gian trôi qua thật quá chậm, nội tâm y cũng càng lúc càng nôn nao.
Gió bỗng nổi lên, qua đôi mắt khát máu của mình, Tiêu Chiến Viêm nhìn thấy cửa học đường bị kéo ra, một người ngồi trên xe lăn chợt xuất hiện.
‘Là hắn?’
Tiêu Chiến Viêm biết kẻ đó là ai, một tên tiên sinh dạy học rất được dân trấn yêu thích, nổi danh đa tài đa nghệ, tuổi còn trẻ mà đã khổ mất hai chân.
Từ tiên sinh.
Lúc điều tra được người này, bản thân Tiêu Chiến Viêm cũng cảm thấy khâm phục hắn. Dù sao một kẻ tàn mà không phế luôn khiến người ta phải kính nể.
Nhưng kính nể thì kính nể, lúc này trong đầu Tiêu Chiến Viêm bỗng nhảy ra ý niệm giết chết tên Từ tiên sinh này.
Người luyện【Sát Lục Thần Đồ】luôn khó mà ức chế sát ý của mình, Tiêu Chiến Viêm cũng không ngoại lệ. Huống chi nếu giết tên tiên sinh này rồi thì y có thể lẻn luôn vào trong học đường, bắt cóc đám học trò sẽ càng thêm thuận tiện.
Sát khí tỏa ra, Tiêu Chiến Viêm đột nhiên thấy tên tiên sinh dạy học kia liếc về phía mình một cái, sau đó liền lui vào trong, đóng lại cửa học đường.
‘Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra ta? Không, chắc chỉ là trùng hợp, một kẻ tàn phế thì bản lĩnh có thể cao tới đâu.’
Vô Tình hay Dương Quá, y đều không biết là ai, xuất thân là một tên sơn tặc cũng hạn chế tầm mắt và sức tưởng tượng của Tiêu Chiến Viêm.
Rút đao ra, Tiêu Chiến Viêm dùng khinh công tiếp cận học đường, tai áp sát tường nghe thử động tĩnh bên trong.
Dù khinh thường Từ Hiền, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Lạch cạch!
Tiêu Chiến Viêm chậm rãi kéo cửa sang bên trái, nó không khóa.
Vậy có thể thấy được, dù có cảnh giới cao hơn nhưng độ quỷ quyệt của y còn kém địch thủ đầu tiên của Từ Hiền là Lý Phú Sinh, ít nhất người sau còn biết không nên đi đường thường để tạo bất ngờ.
Nắm chặt đao trong tay, Tiêu Chiến Viêm lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào trong học đường, ánh mắt lập tức quét qua mọi ngóc ngách.
Không phát hiện tung tích của Từ Hiền.
Y chầm chậm đóng cửa lại, sau đó khóa chặt, tránh trường hợp bất ngờ có học trò đến phát hiện.
Ầm! Ầm!
Mưa rồi, mưa như trút nước.
Trời mưa, thích hợp để giết người.
Sát khí của Tiêu Chiến Viêm càng lúc càng dâng cao.
Y nhìn về phía đối diện, chỗ đó có một cánh cửa dẫn tới căn phòng nghỉ, ngày hôm qua Tiêu Chiến Viêm đã đột nhập vào học đường để khảo sát trước nên mới phát hiện nó.
‘Hắn ở trong đó?’
Cửa phòng nghỉ khép lại, nhưng vẫn để lại một khe hở nhỏ chừng nửa tấc.
Tiêu Chiến Viêm không hiểu sao chợt cảm thấy bồn chồn trong dạ, bầu không khí hiện giờ cho y một cảm giác rất quỷ dị.
Trực giác nói cho y biết rằng không nên kéo dài thời gian nữa, mau chóng tìm ra và giết chết tên Từ tiên sinh kia đi.
Vụt!
Không chần chừ nữa, Tiêu Chiến Viêm vọt thẳng về phía phòng nghỉ, đạp cửa xông vào. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Cửa sổ trong phòng nghỉ đóng kín mịt, lại còn bị một tấm màn đen che lại, thêm việc thiếu đi ánh mặt trời khiến cho chỗ này có vẻ tối tăm.
Y chợt cảm thấy hơi váng đầu.
Trong phòng ngoại trừ một chiếc xe lăn ra thì chỉ còn lại một cái giường cạnh cửa sổ.
Nhìn thấy chặn nệm trên giường phồng lên, Tiêu Chiến Viêm lập tức vung đao chém xuống.
Keeng!
Phản lực dội ngược về, nhưng dựa vào cảnh giới Hậu Thiên Bát Trọng, y vẫn giữ chắc được đao trong tay, chân cũng không lùi lại một bước.
Dùng mũi đao xốc tấm chăn lên, y ngưng mắt nhìn, lập tức phát hiện bên trong toàn là đá tảng.
Những tảng đá này chính là do Từ Hiền mượn không gian trữ vật chứa đựng, hắn có thể chồng chất những hòn đá có khối lượng không quá chênh lệch cùng chung một ô chứa đồ.
‘Hôm qua không có những hòn đá này.’
Tiêu Chiến Viêm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tên tiên sinh dạy học kia trốn ở đâu? Trong lòng y chợt dâng lên một luồng khiếp đảm không tên, toàn thân truyền đến cảm giác hư nhược.
‘Hai chân bất tiện, xe lăn ở đây, hắn còn có thể trốn ở đâu…’
Tiêu Chiến Viêm lập tức nhìn xuống mặt đất, y hạ người thấp xuống, nhìn bên dưới gầm giường.
Bên trong cũng tối đen như mực.
Tiêu Chiến Viêm không dám mạo hiểm đưa tay vào, tình trạng cơ thể hiện giờ báo cho y biết mình đang trúng độc.
Tên Từ tiên sinh kia hẳn không phải người thường, hắn có thể đã nhận ra gì đó.
Nhưng gầm giường chắc chắn là nơi cuối cùng hắn có thể trốn rồi.
Tiêu Chiến Viêm tưởng tượng ra cảnh Từ Hiền ngã khỏi xe, lăn mình vào trong gầm giường tránh né mình, đó là cách giải thích hợp lý nhất bây giờ.
Trừ khi chân của hắn không phế, nhưng khả năng đó cực kì thấp.
“Lăn ra, hoặc chết!”
Cho là đã đoán được chân tướng, Tiêu Chiến Viêm đứng dậy, nhìn chăm chăm xuống gầm giường, khàn giọng đe dọa.
Không có ai trả lời y.
Tiêu Chiến Viêm nhìn đống đá ở trên giường, chợt nghĩ đến biện pháp gậy ông đập lưng ông.
“Là do ngươi tự tìm đường chết!”
Bước chân lảo đảo, y định dốc hết mười thành công lực nhưng chân khí trong người như sông gặp phải đê, mười phần chỉ còn điều động được năm, sáu phần.
Có điều Tiêu Chiến Viêm cảm thấy thế cũng đủ rồi, y vận nội lực chưởng mạnh vào đống đá tảng chất ở trung tâm, ý đồ khiến giường sập xuống đè chết người bên dưới.
Rầm! Ầm!
“AAAAAA!”
~o0o~
Vừa rồi còn nắng chói chang mà nay đã mây đen đầy trời, thái dương hoàn toàn bị che khuất.
Tiếng sấm thi thoảng lại vang lên, đì đùng đì đùng.
Nhưng trời vẫn chưa chịu mưa, giống như muốn trêu ngươi những ai vừa thu quần áo đang phơi.
Một người núp trong bóng tối, lẳng lặng chờ đợi con mồi của mình.
Hoặc phải nói là các con mồi.
Y tên Tiêu Chiến Viêm, năm nay ba mươi tuổi, làm sơn tặc đã được sáu năm, khoảng tám tháng trước thì theo trại chủ gia nhập tổ chức.
Nhớ lúc còn niên thiếu, Tiêu Chiến Viêm từng có nhiệt huyết, từng có mộng tưởng hiệp nghĩa, cũng từng hô to “ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây” với tiểu thư nhà địa chủ khi nàng ghét bỏ mình.
Sau đó y cũng không nhớ mình tại sao lại trở thành sơn tặc, hình như là do chiến tranh, cũng hình như là do quan phủ hại y tan nhà nát cửa.
Lúc còn làm sơn tặc, nhân mạng trong tay y chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng kể từ khi gia nhập tổ chức, đến nằm mơ Tiêu Chiến Viêm cũng thấy mình tắm trong biển máu.
Đổi lại, Tiêu Chiến Viêm từ một tên sơn tặc lâu la trở thành cao thủ Hậu Thiên bát trọng.【Sát Lục Thần Đồ】mà tổ chức ban xuống quả thật là một môn võ công thần kỳ, giết càng nhiều người, công lực càng tiến nhanh.
Nhưng tổ chức chỉ cung cấp ba chương đầu, nếu muốn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trong truyền thuyết, Tiêu Chiến Viêm cần lấy công lao ra đổi những chương tiếp theo.
Vì Tiên Thiên, chút lương tri còn lại cũng bị Tiêu Chiến Viêm vứt bỏ, ranh giới “không tàn hại người già và trẻ nhỏ” của lục lâm hảo hán chẳng còn nghĩa lý gì đối với y.
Y tuân theo mệnh lệnh của tổ chức, bắt lấy đồng nam đồng nữ dưới mười tuổi.
Tiêu Chiến Viêm không biết mục đích cuối cùng của mệnh lệnh này là gì, y chỉ biết những đứa trẻ bị mình bắt được đưa đến một nơi bí mật nào đó, và sau một khoảng thời gian, những đứa trẻ ấy lại xuất hiện.
Chỉ là khi ấy chúng chỉ còn là những thi thể lạnh lẽo, lạnh như trái tim không còn nhân tính của y vậy.
Nhưng ánh mắt của Tiêu Chiến Viêm lại nóng rực như lửa, bởi y sắp nhìn thấy hi vọng Tiên Thiên của mình.
Chỉ cần làm thêm một chuyến này nữa thôi, y có thể đổi được chương tiếp theo của【Sát Lục Thần Đồ】rồi, thật đáng mừng thay.
Sau đó lại trải qua một lần núi thây biển máu, Tiêu Chiến Viêm chính là cao thủ Tiên Thiên được muôn người ngưỡng vọng.
Giờ Mùi chỉ còn kém một khắc, y hau háu nhìn ra đầu hẻm Hướng Dương.
Theo tình báo thì đó là thời điểm mà đám trẻ trong trấn đến học đường.
Ở những lần bắt cóc trước đó, Tiêu Chiến Viêm thường không có kế hoạch gì, chỉ là tận dụng những lúc gia trưởng sơ hở hoặc thấy trẻ lạc đàn thì ra tay thôi.
Những trường hợp hài đồng có thân nhân đi cùng, nếu ở chỗ vắng người y còn có thể trực tiếp giết chết thân nhân rồi đánh ngất xỉu bọn trẻ mang đi.
Chỉ riêng ở Bạch Long Trấn, tra được việc trẻ con trong trấn đều tụ tập cùng một nơi đọc sách khiến y nảy sinh ý tưởng mới, lập kế hoạch một mẻ hốt gọn.
Đáng tiếc là hôm qua có một tên đồng bọn ngu xuẩn không nhịn được ra tay, sau cùng còn để lộ sào huyệt, bị cao thủ tìm đến tận nơi.
Tiêu Chiến Viêm đã chuẩn bị sẵn khói mê, chỉ cần bọn nhỏ đến đông đủ, y sẽ đánh thuốc mê hốt gọn bọn chúng một lần.
Nửa canh giờ trước, một gia đình gần hẻm Hướng Dương đã bị y giết chết trong im lặng, chiếm dụng nhà riêng để chứa rất nhiều rương gỗ, thứ mà Tiêu Chiến Viêm định dùng để vận chuyển bọn trẻ con ra khỏi trấn.
Y cảm thấy kế hoạch của mình có thể thần không biết quỷ không hay mà thành công, nhưng sự ngu xuẩn của tên kia làm bại lộ việc Bạch Long Trấn là mục tiêu hiện giờ của bọn họ.
May là quan phủ vô năng, khó mà đoán được kế hoạch lần này của Tiêu Chiến Viêm, chỉ cần đánh nhanh rút gọn thì vạn sự bình an.
Tiêu Chiến Viêm cảm thấy thời gian trôi qua thật quá chậm, nội tâm y cũng càng lúc càng nôn nao.
Gió bỗng nổi lên, qua đôi mắt khát máu của mình, Tiêu Chiến Viêm nhìn thấy cửa học đường bị kéo ra, một người ngồi trên xe lăn chợt xuất hiện.
‘Là hắn?’
Tiêu Chiến Viêm biết kẻ đó là ai, một tên tiên sinh dạy học rất được dân trấn yêu thích, nổi danh đa tài đa nghệ, tuổi còn trẻ mà đã khổ mất hai chân.
Từ tiên sinh.
Lúc điều tra được người này, bản thân Tiêu Chiến Viêm cũng cảm thấy khâm phục hắn. Dù sao một kẻ tàn mà không phế luôn khiến người ta phải kính nể.
Nhưng kính nể thì kính nể, lúc này trong đầu Tiêu Chiến Viêm bỗng nhảy ra ý niệm giết chết tên Từ tiên sinh này.
Người luyện【Sát Lục Thần Đồ】luôn khó mà ức chế sát ý của mình, Tiêu Chiến Viêm cũng không ngoại lệ. Huống chi nếu giết tên tiên sinh này rồi thì y có thể lẻn luôn vào trong học đường, bắt cóc đám học trò sẽ càng thêm thuận tiện.
Sát khí tỏa ra, Tiêu Chiến Viêm đột nhiên thấy tên tiên sinh dạy học kia liếc về phía mình một cái, sau đó liền lui vào trong, đóng lại cửa học đường.
‘Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra ta? Không, chắc chỉ là trùng hợp, một kẻ tàn phế thì bản lĩnh có thể cao tới đâu.’
Vô Tình hay Dương Quá, y đều không biết là ai, xuất thân là một tên sơn tặc cũng hạn chế tầm mắt và sức tưởng tượng của Tiêu Chiến Viêm.
Rút đao ra, Tiêu Chiến Viêm dùng khinh công tiếp cận học đường, tai áp sát tường nghe thử động tĩnh bên trong.
Dù khinh thường Từ Hiền, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Lạch cạch!
Tiêu Chiến Viêm chậm rãi kéo cửa sang bên trái, nó không khóa.
Vậy có thể thấy được, dù có cảnh giới cao hơn nhưng độ quỷ quyệt của y còn kém địch thủ đầu tiên của Từ Hiền là Lý Phú Sinh, ít nhất người sau còn biết không nên đi đường thường để tạo bất ngờ.
Nắm chặt đao trong tay, Tiêu Chiến Viêm lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào trong học đường, ánh mắt lập tức quét qua mọi ngóc ngách.
Không phát hiện tung tích của Từ Hiền.
Y chầm chậm đóng cửa lại, sau đó khóa chặt, tránh trường hợp bất ngờ có học trò đến phát hiện.
Ầm! Ầm!
Mưa rồi, mưa như trút nước.
Trời mưa, thích hợp để giết người.
Sát khí của Tiêu Chiến Viêm càng lúc càng dâng cao.
Y nhìn về phía đối diện, chỗ đó có một cánh cửa dẫn tới căn phòng nghỉ, ngày hôm qua Tiêu Chiến Viêm đã đột nhập vào học đường để khảo sát trước nên mới phát hiện nó.
‘Hắn ở trong đó?’
Cửa phòng nghỉ khép lại, nhưng vẫn để lại một khe hở nhỏ chừng nửa tấc.
Tiêu Chiến Viêm không hiểu sao chợt cảm thấy bồn chồn trong dạ, bầu không khí hiện giờ cho y một cảm giác rất quỷ dị.
Trực giác nói cho y biết rằng không nên kéo dài thời gian nữa, mau chóng tìm ra và giết chết tên Từ tiên sinh kia đi.
Vụt!
Không chần chừ nữa, Tiêu Chiến Viêm vọt thẳng về phía phòng nghỉ, đạp cửa xông vào. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Cửa sổ trong phòng nghỉ đóng kín mịt, lại còn bị một tấm màn đen che lại, thêm việc thiếu đi ánh mặt trời khiến cho chỗ này có vẻ tối tăm.
Y chợt cảm thấy hơi váng đầu.
Trong phòng ngoại trừ một chiếc xe lăn ra thì chỉ còn lại một cái giường cạnh cửa sổ.
Nhìn thấy chặn nệm trên giường phồng lên, Tiêu Chiến Viêm lập tức vung đao chém xuống.
Keeng!
Phản lực dội ngược về, nhưng dựa vào cảnh giới Hậu Thiên Bát Trọng, y vẫn giữ chắc được đao trong tay, chân cũng không lùi lại một bước.
Dùng mũi đao xốc tấm chăn lên, y ngưng mắt nhìn, lập tức phát hiện bên trong toàn là đá tảng.
Những tảng đá này chính là do Từ Hiền mượn không gian trữ vật chứa đựng, hắn có thể chồng chất những hòn đá có khối lượng không quá chênh lệch cùng chung một ô chứa đồ.
‘Hôm qua không có những hòn đá này.’
Tiêu Chiến Viêm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tên tiên sinh dạy học kia trốn ở đâu? Trong lòng y chợt dâng lên một luồng khiếp đảm không tên, toàn thân truyền đến cảm giác hư nhược.
‘Hai chân bất tiện, xe lăn ở đây, hắn còn có thể trốn ở đâu…’
Tiêu Chiến Viêm lập tức nhìn xuống mặt đất, y hạ người thấp xuống, nhìn bên dưới gầm giường.
Bên trong cũng tối đen như mực.
Tiêu Chiến Viêm không dám mạo hiểm đưa tay vào, tình trạng cơ thể hiện giờ báo cho y biết mình đang trúng độc.
Tên Từ tiên sinh kia hẳn không phải người thường, hắn có thể đã nhận ra gì đó.
Nhưng gầm giường chắc chắn là nơi cuối cùng hắn có thể trốn rồi.
Tiêu Chiến Viêm tưởng tượng ra cảnh Từ Hiền ngã khỏi xe, lăn mình vào trong gầm giường tránh né mình, đó là cách giải thích hợp lý nhất bây giờ.
Trừ khi chân của hắn không phế, nhưng khả năng đó cực kì thấp.
“Lăn ra, hoặc chết!”
Cho là đã đoán được chân tướng, Tiêu Chiến Viêm đứng dậy, nhìn chăm chăm xuống gầm giường, khàn giọng đe dọa.
Không có ai trả lời y.
Tiêu Chiến Viêm nhìn đống đá ở trên giường, chợt nghĩ đến biện pháp gậy ông đập lưng ông.
“Là do ngươi tự tìm đường chết!”
Bước chân lảo đảo, y định dốc hết mười thành công lực nhưng chân khí trong người như sông gặp phải đê, mười phần chỉ còn điều động được năm, sáu phần.
Có điều Tiêu Chiến Viêm cảm thấy thế cũng đủ rồi, y vận nội lực chưởng mạnh vào đống đá tảng chất ở trung tâm, ý đồ khiến giường sập xuống đè chết người bên dưới.
Rầm! Ầm!
“AAAAAA!”
~o0o~