Chương : 69
__Rừng Phong Lâm: La Thần
Chết tiệt.......... ta....
"Ầm....!"
"Phóc... Phụt...." Bỗng ai đó lúc này miệng liền trào ra một lượng lớn máu tươi thoi thóp dùng thần thức nói.
"Hệ Thống.! Ta... ta chắc không xong rồi... Đã vậy giờ ngươi có thể nói cho La Thần ta biết... ọc... ọc... Rằng... rằng tại sao ta phải đến đây hay không a... Còn có... còn có thế giới này là cái quỷ gì nha... ọc... ở đây một người bình thường như ta thì làm sao có thể sống được a...."
Hiện La Thần đúng là đã được bộ cánh cứng cáp Hắc Xích Phượng cuộn trọn lấy bảo vệ hắn, nhưng cho dù là thế thì với cơ thể yếu như kiến hôi của La Thần cũng không thể chịu đựng được chấn động lớn của đòn đánh từ một bật cao thủ Thiên Tiên Cảnh được.
Vậy cho nên là La Thần giờ khi bị đập mạnh văng xuống tiếp đất mạnh một cái thì cũng đã bị chấn cho bị thương không hề nhẹ chút nào. Giờ La Thần chỉ biết ọc máu liên hồi nhìn rất thảm hại, cơ thể thì toàn thân đau nhức như đã vỡ vụn hoàn toàn.
Nghe La Thần nói như thế hệ thống liền lập tức lo lắng khóc nất hướng La Thần nói. "Hic...hic... Kí... Kí chủ không được như vậy a... hư... hu... Ngài... ngài... có biết tiểu hệ thống đã cực khổ như thế nào không a... hu.. hu... Đã hơn một ngàn năm... một ngàn năm lận đó a... hu... hu... hu...."
Nghe vậy La Thần liền lại tiếp trào máu tươi nói. "Ọc... Ta... ta... làm sao a... Cái gì mà đã ngàn năm a... tiểu hệ thống ngươi có thể nói... ọc... rõ hơn được không."
Hệ Thống hiện rất lo lắng cho La Thần nên liền không nghĩ nhiều liền trả lời nói. "Kí chủ một ngàn năm...."
"Đại ca ca.!" Bỗng ngay lúc này tiểu Bạch đã tiếp cận La Thần liền lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hệ thống và La Thần.
Tiếp tiểu Bạch rất lo lắng nhìn nhìn miệng đầy máu tươi ướt đẫm luôn hết cả cái cổ của La Thần khóc lóc nói. "Oa... hu... hu... Ngài đại ca ca bị làm sao rồi a... Đại ca ca đã hứa sẽ cho kẹo tiểu Bạch mà... hư... hu... đại ca ca không được cứ như vậy nha... hu... hư... hư...."
Thấy vẻ trẻ con khóc lóc thảm thiết của tiểu Bạch, La Thần liền có chút thấy thương tâm vội nói. "Tiểu Bạch Bạch.! Đại... ư... ư... đại ca ca không... không sao."
Tiểu Bạch thấy vẻ thảm hại của La Thần như thế trước mặt rồi nên hiện nó nào có dễ gạt như vậy chứ, thế là liền nói.
"Ngài đại ca ca nói gạt tiểu Bạch... hu... hic...hic... Ngài đại ca ca nghĩ tiểu Bạch ngốc nghếch nên gạt tiểu Bạch... hư.. hư...hu...."
"Không có... không có gạt tiểu Bạch đâu." La Thần cố gắng lên tiếng mong sẽ trấn an được tiểu Bạch nói. "Tiểu Bạch lại đây... bên... bên cạnh đại ca ca...ư..."
Tiểu Bạch thấy La Thần hiện đang nằm yên gọn trên đôi cánh lớn Hắc Xích Phượng tay rung rung cố vương ra bảo nó lại gần. Thấy vậy tiểu Bạch liền vội lau nước mắt bước qua ngồi xuống trên đôi cánh lớn Hắc Xích Phượng bên cạnh tay trái của La Thần.
La Thần lúc này toàn thân đau nhức hơi thở nặng nề cố vương tay trái lên vuốt nhẹ đầu tiểu Bạch nói. "Tiểu Bạch ngoan.! Đại ca ca đã hứa thì sẽ không bao giờ quên đâu... ư... ư.. gừ... cho nên... cho nên là tiểu Bạch đừng có quá lo lắng nữa."
"Hic... hic... hức... Ươm... ươm... hức... hức..." Tiểu Bạch nghe thế cũng liền gật đầu muốn La Thần yên tâm, nhưng nó cũng không thể giữ được từng cơn nất cục vì phải cố gắng kìm chế nước mắt rơi.
Lúc này ở diễn biến phía trên không trung thì tình hình hiện rất căng thẳng khác hẳn so với tình cảnh của La Thần và tiểu Bạch hiện tại.
Lúc này phía trên có trưởng lão hội sát thủ Hắc Ảnh Các Thương Bình, Viện trưởng học viện Kinh Sư Ngô Kình Đa, Cùng với mười lăm sát thủ hắc ảnh cảnh giới Địa Tiên Cảnh và ba mươi sát thủ hắc ảnh Hóa Hư Cảnh.
Còn có: Tứ Bất Tượng Bắc Báo Báo Hùng và nhị đệ kết nghĩa Đằng Túc cảnh giới Địa Tiên Cảnh.
Tứ Bất Tượng Đông Ngưu Kim Ngưu Sa, nhị đệ thôn Tích Hà Kim Hồng Bân cảnh giới Hóa Hư Cảnh, Hữu phó tướng Đàm Nghị cảnh giới Địa Tiên Cảnh, tả phó tướng Trích Luân cảnh giới Địa Tiên Cảnh và năm cung phụng cảnh giới Hóa Hư Cảnh.
Tứ Bất Tượng Tây Kỳ Kỳ Long cùng với tam đệ Kỳ Mưu cảnh giới Địa Tiên Cảnh và bốn cung phụng cảnh giới Hóa Hư Cảnh.
Riêng Tứ Bất Tượng Nam Sư Nguyên Sư Công thì hiện đã bại bởi một chiêu bất ngờ của tiểu Hắc.
Và hiện lão Nam Sư đã được nhóm người của mình gồm có mười cung phụng cảnh giới Địa Tiên Cảnh tiếp được rồi lui lại tạm lánh về phía sau. Tiểu Hắc thì tuy thấy được nhưng cũng chẳng hề quan tâm cản lại làm gì cả.
Lúc này bỗng Ngô Kình Đa hơi khiu mi hướng mọi người nói. "Cái con Hồn thú này thật không thể xem thường. Mọi người hãy cùng hợp lực đánh nhanh, chớ để lâu lão phu e sẽ sinh biến."
"Được... Được... Được..." Tiếp tất cả liền đồng thanh hướng Ngô Kình Đa đồng ý.
"Hảo.! Vậy lão phu xin dẫn đầu ra tay trước đây.!" Lão Thương Bình liền lên tiếng nói xong thì lại lập tức tay phải vung kiếm lên hướng tiểu Hắc quát lớn tung chiêu.
"Nhất Thiên Kiếm Chỉ..."
Ngay lập tức thanh kiếm trong tay của lão Thương Bình liền hóa ra vạn hư ảnh kiếm sắc bén, như một bông hoa đang nở rộ. Chỉ khác là bông hoa này nó được làm từ vạn ảnh kiếm bén nhọn mà thôi.
Hình ảnh vạn kiếm hùng vĩ bao phủ cả một vùng lớn nở rộ như một đóa hoa lớn liền lập tức hướng tiểu Hắc chuẩn bị có thể xuất kích bất cứ lúc nào.
Tiểu Hắc bên này thấy vậy liền cũng rất bình tĩnh không loạn, đứng vững thẳng người trên không nhìn chằm chằm qua lão Thương Bình. Xong thấy lão đã tung chiêu thì tiểu Hắc liền tay phải đấm một phát vào lòng bàn tay trái căng mặt gầm lớn.
"Gào....."
Tiếp xung quanh bóng hình của tiểu Hắc liền có hai luồng linh khí xanh cùng đen bỗng nhiên xuất hiện bao quanh lấy tiểu Hắc. Thanh linh khí và Hắc linh khí này rất nhanh liền tất cả được tiểu Hắc thu hết vào cơ thể.
Tiếp ngây tức thì tiểu Hắc liền hóa hình về bản thể của mình, bản thể của tiểu hắc rất nhanh liền được hiện ra trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Lúc này tiểu Hắc đã hoàn toàn hóa thành một con Hắc Ngư Long to lớn, nhìn qua có thể thấy rõ đó là một con rồng rất uy mảnh, nhưng trên thân con rồng vẫn có vây của loài cá.
Con rồng này miệng lớn nhiều răng nanh nhìn rất đáng sợ như miệng của một hung thú rất hung tợn. Trước mũi rồng có hai cọng râu lớn to và dày không xương hình dẹp rất dài.
Trên đầu rồng thì lạ là không thấy sừng mà nó thay vào đó đan xen là hơn mười cái vây cá dựng đứng có khung xương sắc nhọn hình cánh dơi lớn một màu hoàng kim vàng óng, đối nghịch hoàn toàn với thân hình sẫm màu đen trắng của con rồng và những vây cá này nó cứ đan xen vậy kéo dài qua khỏi đầu rồng.
Cộng với thêm hai bên mang tai cũng có hai vây cá to hơn râu rồng không xương cũng rất dài.
Phía trước con rồng thấp xuống một chút có thể gọi là ngay chỗ ức của nó thì lại có thêm một vây cá nữa, vây này nó chỉ ngắn một chút nhưng cũng có năm thanh xương bén nhọn chìa ra.
Con rồng này cũng có bốn chân nanh vuốt hung tợn nhưng chỉ khác mỗi một chỗ là ở những kẻ chân của hai chân sau thì nó có màng như màng của chân động vật lưỡng cư vậy.
Đuôi rồng thì nó cũng có vây là như một đuôi cá không to lớn chiều rộng nhưng lại được chiều dài rất dài.
Dọc theo sống bụng dưới và sống lưng trên kéo dài tới đuôi của con rồng thì có rất nhiều lông trắng bạc cộng với đan xen một ít vây cá nhỏ.
Ngoài những đặc điểm khác lạ của loài cá thì con rồng này nhìn chung vẫn ra hình của một con rồng hung dữ, thân cũng to lớn và dài, có bốn chân như những con rồng khác, thân rồng thì vẫn có vảy rồng cứng cáp bảo vệ.
Bên kia lúc này sau khi đã nhìn thấy bản thể Hắc Ngư Long của tiểu Hắc thì tất cả đã trong lòng rất kinh ngạc khó tin trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chân thể Hắc Ngư Long của tiểu Hắc.
Sau một hồi chấn động kinh ngạc thì Đông Ngưu Kim Ngưu Sa lúc này miệng bỗng lấp bấp nói.
"Là... là... Long... Long... Đó là... Ngư Long..."
Bắc Báo Báo Hùng lúc này bỗng cũng lên tiếng nói. "Đó là... đó là... chân thật một cái con Ngư Long a."
Tây Kỳ Kỳ Long lúc này cũng đã không còn bình tĩnh nói. "Chính xác nó chính là Ngư Long đã tu luyện tới cảnh giới Hồn Thú đó."
Thương Bình lão hiện cũng rất khó tin nói. "Long là chủng loài con người chỉ nghe danh nhưng chưa hề thấy qua, nhưng thật không ngờ ở đây lại xuất hiện một con Ngư Long a."
Ngô Kình Đa lúc này cũng rất chấn động nói. "Lão phu không ngờ kiếp này của mình lại có thể một lần nhìn thấy một con Ngư Long chân chân thật thật a."
Tất cả đám người còn lại hiện cũng đã không còn bình tĩnh liền cũng đã bất đầu xôn xao bàn tán.
"Là rồng đó nha... ta thật không thể ngờ rằng rồng thật cũng có tồn tại nha... A xem ra lần này đến đây một chuyến thật đã không uổng phí đời người a... Này!. Huynh đệ ngươi hãy xác nhận dùm rằng ta có phải thật không bị hoa mắt không a... x.. x.. o.. o....."
Phía sau lão Nam Sư Nguyên Sư Công đang thoi thóp được người của mình dìu đỡ hiện cũng trừng mắt khó tin nhìn chằm chằm về phía Hắc Ngư Long.
Bên dưới La Thần chứng kiến hết thảy mọi thứ thay đổi của tiểu Hắc thì liền như trời tròng đứng hình khó tin với sự thật trước mắt. Trong lòng La Thần thì sóng biển ngập trời chấn kinh lắp bắp hướng tiểu Bạch nói.
"Tiểu Bạch.! Tiểu Hắc... hắn... hắn sao... sao... có thể như thế vậy. Hắn... Hắc... Hắc hắn rốt cuộc thì là cái thứ quỷ gì vậy."
"Hả...!" Tiểu Bạch đang lo lắng bất an trong lòng vì tình hình của La Thần bỗng nghe hỏi thế thì liền chợp tỉnh nhẹ nhàng hướng La Thần nói.
"Ngài đại ca ca sao lại ngạc nhiên như vậy nha.! Tiểu Hắc nói cho cùng thì cũng là như chúng ta mà... Cho nên việc tiểu Hắc hắn có bản thể của một loài thú nào đó thì nó cũng là điều rất chi là bình thường mà nha."
Ặc.! Như vậy mà cũng có thể nói là bình thường được á. Đó... đó là một con rồng hàng thật một trăm phần trăm đó a....
Haizz... Ấy dà cha mạ ơi... Xem ra La Thần ta đến thế giới này thật chẳng khác nào như một kẻ nhà quê a.
Trong lòng nghĩ vẩn vơ một ít xong La Thần lại hướng tiểu Bạch tiếp tục hỏi nói.
"Vậy tiểu Bạch cũng là có thể giống như là tiểu Hắc được không vậy.?"
Nghe La Thần hắn hỏi thế thì tiểu Bạch lúc này bỗng mặt có hơi ngại ngùng ấp úng lấp bấp nói. "Tiểu Hắc hắn là Hắc Ngư Long. Còn... còn... tiểu Bạch... Bạch... là... là... Bạch Ngư... Ngư Long...."
A nô.! Sao tiểu Bạch nhóc lại ngại ngùng như vậy vậy a.
La Thần liền thấy lạ nói trong đầu khi thấy không biết vì sao tiểu Bạch lại ngại ngùng như vậy. Nhưng không đợi hắn nghĩ lâu thì tiểu Bạch lại khiến hắn càng thêm tò mò hơn khi nghe tiểu Bạch nói.
"Nhưng... nhưng... tiểu... tiểu Bạch... tiểu Bạch sẽ không... không hóa hình chân... chân... thể đâu."
La Thần trong đầu liền bất ngờ nghĩ.
A nô.! Nghe sao thấy cứ là lạ vậy à ta.
- ---------!!!----------
Chết tiệt.......... ta....
"Ầm....!"
"Phóc... Phụt...." Bỗng ai đó lúc này miệng liền trào ra một lượng lớn máu tươi thoi thóp dùng thần thức nói.
"Hệ Thống.! Ta... ta chắc không xong rồi... Đã vậy giờ ngươi có thể nói cho La Thần ta biết... ọc... ọc... Rằng... rằng tại sao ta phải đến đây hay không a... Còn có... còn có thế giới này là cái quỷ gì nha... ọc... ở đây một người bình thường như ta thì làm sao có thể sống được a...."
Hiện La Thần đúng là đã được bộ cánh cứng cáp Hắc Xích Phượng cuộn trọn lấy bảo vệ hắn, nhưng cho dù là thế thì với cơ thể yếu như kiến hôi của La Thần cũng không thể chịu đựng được chấn động lớn của đòn đánh từ một bật cao thủ Thiên Tiên Cảnh được.
Vậy cho nên là La Thần giờ khi bị đập mạnh văng xuống tiếp đất mạnh một cái thì cũng đã bị chấn cho bị thương không hề nhẹ chút nào. Giờ La Thần chỉ biết ọc máu liên hồi nhìn rất thảm hại, cơ thể thì toàn thân đau nhức như đã vỡ vụn hoàn toàn.
Nghe La Thần nói như thế hệ thống liền lập tức lo lắng khóc nất hướng La Thần nói. "Hic...hic... Kí... Kí chủ không được như vậy a... hư... hu... Ngài... ngài... có biết tiểu hệ thống đã cực khổ như thế nào không a... hu.. hu... Đã hơn một ngàn năm... một ngàn năm lận đó a... hu... hu... hu...."
Nghe vậy La Thần liền lại tiếp trào máu tươi nói. "Ọc... Ta... ta... làm sao a... Cái gì mà đã ngàn năm a... tiểu hệ thống ngươi có thể nói... ọc... rõ hơn được không."
Hệ Thống hiện rất lo lắng cho La Thần nên liền không nghĩ nhiều liền trả lời nói. "Kí chủ một ngàn năm...."
"Đại ca ca.!" Bỗng ngay lúc này tiểu Bạch đã tiếp cận La Thần liền lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hệ thống và La Thần.
Tiếp tiểu Bạch rất lo lắng nhìn nhìn miệng đầy máu tươi ướt đẫm luôn hết cả cái cổ của La Thần khóc lóc nói. "Oa... hu... hu... Ngài đại ca ca bị làm sao rồi a... Đại ca ca đã hứa sẽ cho kẹo tiểu Bạch mà... hư... hu... đại ca ca không được cứ như vậy nha... hu... hư... hư...."
Thấy vẻ trẻ con khóc lóc thảm thiết của tiểu Bạch, La Thần liền có chút thấy thương tâm vội nói. "Tiểu Bạch Bạch.! Đại... ư... ư... đại ca ca không... không sao."
Tiểu Bạch thấy vẻ thảm hại của La Thần như thế trước mặt rồi nên hiện nó nào có dễ gạt như vậy chứ, thế là liền nói.
"Ngài đại ca ca nói gạt tiểu Bạch... hu... hic...hic... Ngài đại ca ca nghĩ tiểu Bạch ngốc nghếch nên gạt tiểu Bạch... hư.. hư...hu...."
"Không có... không có gạt tiểu Bạch đâu." La Thần cố gắng lên tiếng mong sẽ trấn an được tiểu Bạch nói. "Tiểu Bạch lại đây... bên... bên cạnh đại ca ca...ư..."
Tiểu Bạch thấy La Thần hiện đang nằm yên gọn trên đôi cánh lớn Hắc Xích Phượng tay rung rung cố vương ra bảo nó lại gần. Thấy vậy tiểu Bạch liền vội lau nước mắt bước qua ngồi xuống trên đôi cánh lớn Hắc Xích Phượng bên cạnh tay trái của La Thần.
La Thần lúc này toàn thân đau nhức hơi thở nặng nề cố vương tay trái lên vuốt nhẹ đầu tiểu Bạch nói. "Tiểu Bạch ngoan.! Đại ca ca đã hứa thì sẽ không bao giờ quên đâu... ư... ư.. gừ... cho nên... cho nên là tiểu Bạch đừng có quá lo lắng nữa."
"Hic... hic... hức... Ươm... ươm... hức... hức..." Tiểu Bạch nghe thế cũng liền gật đầu muốn La Thần yên tâm, nhưng nó cũng không thể giữ được từng cơn nất cục vì phải cố gắng kìm chế nước mắt rơi.
Lúc này ở diễn biến phía trên không trung thì tình hình hiện rất căng thẳng khác hẳn so với tình cảnh của La Thần và tiểu Bạch hiện tại.
Lúc này phía trên có trưởng lão hội sát thủ Hắc Ảnh Các Thương Bình, Viện trưởng học viện Kinh Sư Ngô Kình Đa, Cùng với mười lăm sát thủ hắc ảnh cảnh giới Địa Tiên Cảnh và ba mươi sát thủ hắc ảnh Hóa Hư Cảnh.
Còn có: Tứ Bất Tượng Bắc Báo Báo Hùng và nhị đệ kết nghĩa Đằng Túc cảnh giới Địa Tiên Cảnh.
Tứ Bất Tượng Đông Ngưu Kim Ngưu Sa, nhị đệ thôn Tích Hà Kim Hồng Bân cảnh giới Hóa Hư Cảnh, Hữu phó tướng Đàm Nghị cảnh giới Địa Tiên Cảnh, tả phó tướng Trích Luân cảnh giới Địa Tiên Cảnh và năm cung phụng cảnh giới Hóa Hư Cảnh.
Tứ Bất Tượng Tây Kỳ Kỳ Long cùng với tam đệ Kỳ Mưu cảnh giới Địa Tiên Cảnh và bốn cung phụng cảnh giới Hóa Hư Cảnh.
Riêng Tứ Bất Tượng Nam Sư Nguyên Sư Công thì hiện đã bại bởi một chiêu bất ngờ của tiểu Hắc.
Và hiện lão Nam Sư đã được nhóm người của mình gồm có mười cung phụng cảnh giới Địa Tiên Cảnh tiếp được rồi lui lại tạm lánh về phía sau. Tiểu Hắc thì tuy thấy được nhưng cũng chẳng hề quan tâm cản lại làm gì cả.
Lúc này bỗng Ngô Kình Đa hơi khiu mi hướng mọi người nói. "Cái con Hồn thú này thật không thể xem thường. Mọi người hãy cùng hợp lực đánh nhanh, chớ để lâu lão phu e sẽ sinh biến."
"Được... Được... Được..." Tiếp tất cả liền đồng thanh hướng Ngô Kình Đa đồng ý.
"Hảo.! Vậy lão phu xin dẫn đầu ra tay trước đây.!" Lão Thương Bình liền lên tiếng nói xong thì lại lập tức tay phải vung kiếm lên hướng tiểu Hắc quát lớn tung chiêu.
"Nhất Thiên Kiếm Chỉ..."
Ngay lập tức thanh kiếm trong tay của lão Thương Bình liền hóa ra vạn hư ảnh kiếm sắc bén, như một bông hoa đang nở rộ. Chỉ khác là bông hoa này nó được làm từ vạn ảnh kiếm bén nhọn mà thôi.
Hình ảnh vạn kiếm hùng vĩ bao phủ cả một vùng lớn nở rộ như một đóa hoa lớn liền lập tức hướng tiểu Hắc chuẩn bị có thể xuất kích bất cứ lúc nào.
Tiểu Hắc bên này thấy vậy liền cũng rất bình tĩnh không loạn, đứng vững thẳng người trên không nhìn chằm chằm qua lão Thương Bình. Xong thấy lão đã tung chiêu thì tiểu Hắc liền tay phải đấm một phát vào lòng bàn tay trái căng mặt gầm lớn.
"Gào....."
Tiếp xung quanh bóng hình của tiểu Hắc liền có hai luồng linh khí xanh cùng đen bỗng nhiên xuất hiện bao quanh lấy tiểu Hắc. Thanh linh khí và Hắc linh khí này rất nhanh liền tất cả được tiểu Hắc thu hết vào cơ thể.
Tiếp ngây tức thì tiểu Hắc liền hóa hình về bản thể của mình, bản thể của tiểu hắc rất nhanh liền được hiện ra trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Lúc này tiểu Hắc đã hoàn toàn hóa thành một con Hắc Ngư Long to lớn, nhìn qua có thể thấy rõ đó là một con rồng rất uy mảnh, nhưng trên thân con rồng vẫn có vây của loài cá.
Con rồng này miệng lớn nhiều răng nanh nhìn rất đáng sợ như miệng của một hung thú rất hung tợn. Trước mũi rồng có hai cọng râu lớn to và dày không xương hình dẹp rất dài.
Trên đầu rồng thì lạ là không thấy sừng mà nó thay vào đó đan xen là hơn mười cái vây cá dựng đứng có khung xương sắc nhọn hình cánh dơi lớn một màu hoàng kim vàng óng, đối nghịch hoàn toàn với thân hình sẫm màu đen trắng của con rồng và những vây cá này nó cứ đan xen vậy kéo dài qua khỏi đầu rồng.
Cộng với thêm hai bên mang tai cũng có hai vây cá to hơn râu rồng không xương cũng rất dài.
Phía trước con rồng thấp xuống một chút có thể gọi là ngay chỗ ức của nó thì lại có thêm một vây cá nữa, vây này nó chỉ ngắn một chút nhưng cũng có năm thanh xương bén nhọn chìa ra.
Con rồng này cũng có bốn chân nanh vuốt hung tợn nhưng chỉ khác mỗi một chỗ là ở những kẻ chân của hai chân sau thì nó có màng như màng của chân động vật lưỡng cư vậy.
Đuôi rồng thì nó cũng có vây là như một đuôi cá không to lớn chiều rộng nhưng lại được chiều dài rất dài.
Dọc theo sống bụng dưới và sống lưng trên kéo dài tới đuôi của con rồng thì có rất nhiều lông trắng bạc cộng với đan xen một ít vây cá nhỏ.
Ngoài những đặc điểm khác lạ của loài cá thì con rồng này nhìn chung vẫn ra hình của một con rồng hung dữ, thân cũng to lớn và dài, có bốn chân như những con rồng khác, thân rồng thì vẫn có vảy rồng cứng cáp bảo vệ.
Bên kia lúc này sau khi đã nhìn thấy bản thể Hắc Ngư Long của tiểu Hắc thì tất cả đã trong lòng rất kinh ngạc khó tin trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chân thể Hắc Ngư Long của tiểu Hắc.
Sau một hồi chấn động kinh ngạc thì Đông Ngưu Kim Ngưu Sa lúc này miệng bỗng lấp bấp nói.
"Là... là... Long... Long... Đó là... Ngư Long..."
Bắc Báo Báo Hùng lúc này bỗng cũng lên tiếng nói. "Đó là... đó là... chân thật một cái con Ngư Long a."
Tây Kỳ Kỳ Long lúc này cũng đã không còn bình tĩnh nói. "Chính xác nó chính là Ngư Long đã tu luyện tới cảnh giới Hồn Thú đó."
Thương Bình lão hiện cũng rất khó tin nói. "Long là chủng loài con người chỉ nghe danh nhưng chưa hề thấy qua, nhưng thật không ngờ ở đây lại xuất hiện một con Ngư Long a."
Ngô Kình Đa lúc này cũng rất chấn động nói. "Lão phu không ngờ kiếp này của mình lại có thể một lần nhìn thấy một con Ngư Long chân chân thật thật a."
Tất cả đám người còn lại hiện cũng đã không còn bình tĩnh liền cũng đã bất đầu xôn xao bàn tán.
"Là rồng đó nha... ta thật không thể ngờ rằng rồng thật cũng có tồn tại nha... A xem ra lần này đến đây một chuyến thật đã không uổng phí đời người a... Này!. Huynh đệ ngươi hãy xác nhận dùm rằng ta có phải thật không bị hoa mắt không a... x.. x.. o.. o....."
Phía sau lão Nam Sư Nguyên Sư Công đang thoi thóp được người của mình dìu đỡ hiện cũng trừng mắt khó tin nhìn chằm chằm về phía Hắc Ngư Long.
Bên dưới La Thần chứng kiến hết thảy mọi thứ thay đổi của tiểu Hắc thì liền như trời tròng đứng hình khó tin với sự thật trước mắt. Trong lòng La Thần thì sóng biển ngập trời chấn kinh lắp bắp hướng tiểu Bạch nói.
"Tiểu Bạch.! Tiểu Hắc... hắn... hắn sao... sao... có thể như thế vậy. Hắn... Hắc... Hắc hắn rốt cuộc thì là cái thứ quỷ gì vậy."
"Hả...!" Tiểu Bạch đang lo lắng bất an trong lòng vì tình hình của La Thần bỗng nghe hỏi thế thì liền chợp tỉnh nhẹ nhàng hướng La Thần nói.
"Ngài đại ca ca sao lại ngạc nhiên như vậy nha.! Tiểu Hắc nói cho cùng thì cũng là như chúng ta mà... Cho nên việc tiểu Hắc hắn có bản thể của một loài thú nào đó thì nó cũng là điều rất chi là bình thường mà nha."
Ặc.! Như vậy mà cũng có thể nói là bình thường được á. Đó... đó là một con rồng hàng thật một trăm phần trăm đó a....
Haizz... Ấy dà cha mạ ơi... Xem ra La Thần ta đến thế giới này thật chẳng khác nào như một kẻ nhà quê a.
Trong lòng nghĩ vẩn vơ một ít xong La Thần lại hướng tiểu Bạch tiếp tục hỏi nói.
"Vậy tiểu Bạch cũng là có thể giống như là tiểu Hắc được không vậy.?"
Nghe La Thần hắn hỏi thế thì tiểu Bạch lúc này bỗng mặt có hơi ngại ngùng ấp úng lấp bấp nói. "Tiểu Hắc hắn là Hắc Ngư Long. Còn... còn... tiểu Bạch... Bạch... là... là... Bạch Ngư... Ngư Long...."
A nô.! Sao tiểu Bạch nhóc lại ngại ngùng như vậy vậy a.
La Thần liền thấy lạ nói trong đầu khi thấy không biết vì sao tiểu Bạch lại ngại ngùng như vậy. Nhưng không đợi hắn nghĩ lâu thì tiểu Bạch lại khiến hắn càng thêm tò mò hơn khi nghe tiểu Bạch nói.
"Nhưng... nhưng... tiểu... tiểu Bạch... tiểu Bạch sẽ không... không hóa hình chân... chân... thể đâu."
La Thần trong đầu liền bất ngờ nghĩ.
A nô.! Nghe sao thấy cứ là lạ vậy à ta.
- ---------!!!----------