Chương 27
Hắn tin chắc rằng người phụ nữ trước mắt này chẳng thể từ chối được sự mê hoặc này.
Đối với phụ nữ, một chữ thôi: Tiền!
Nếu như không được!
Hai chữ: Thêm tiền!
Nam Thanh Việt liếc nhìn Diệp Quân, trên mặt lộ ra một nụ cười thú vị.
Nạp Lan Ca nhíu chặt mày.
Đây đã không chỉ là đang nhắm vào Diệp Quân mà còn là đang sỉ nhục Nạp Lan Ca!
Nạp Lan Ca đang định nổi giận thì Diệp Quân đột nhiên kéo lấy cánh tay cô, cười nói: “Tiểu Ca, nếu như người ta đã tặng muội thì cứ nhận lấy đi! Tránh cho người ta nói ta hẹp hòi!”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân mỉm cười với cô, cô hiểu ý, lập tức nhận lấy năm quả Hoả Linh kia.
Diệp Quân cầm quả Hoả Linh lên từ trong tay của Nạp Lan Ca, sau đó cắn một miếng trong ánh mắt của mọi người, ngay sau đó, hắn nhìn về phía Trịnh Lâm, cười nói: “Đúng là thơm thật!”
Sắc mặt của Trịnh Lâm đột nhiên khó coi như thể bố mẹ vừa chết!
Diệp Quân chớp mắt: “Tức giận à? Ôi, đừng giận! Bởi vì ngươi càng giận thì ta lại càng vui…”
Hắn vừa nói vừa cắn thêm miếng nữa.
Mọi người: “…”
Đối với Diệp Quân thì:
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng
Nếu người không kính ta, giết là xong chuyện!
Nam Thanh Việt đứng bên cạnh, vừa nhìn Diệp Quân vừa không ngừng lắc đầu.
Làm vậy sướng không?
Đúng là sướng thật!
Nhưng cô ta thấy đây chính là hành động ngu xuẩn nhất của Diệp Quân.
Vì hắn làm vậy là đang chọc giận Trịnh Lâm, kết thù với hắn ta.
Diệp Quân có thân phận thế nào?
Còn Trịnh Lâm lại có thân phận thế nào?
Cô ta thấy Diệp Quân đang tự đâm đầu vào chỗ chết!
Bên khác, Tư Thanh liếc nhìn Diệp Quân một cái, trong mắt thoáng tia kinh ngạc, sau đó, ánh mắt cô ấy trở nên nghi ngờ!
Trông người đàn ông này không giống kẻ ngu si!
Nhưng hắn dám làm như vậy thì chắc hẳn phải có chỗ dựa!
Hơn nữa, đối mặt với nhà họ Trịnh trong ba gia tộc lớn mà hắn vẫn tự tin đến vậy!
Đúng là không đơn giản!
Trịnh Lâm nhìn chằm chằm Diệp Quân mà không nói gì.
Diệp Quân cười hỏi: “Trịnh công tử, ngươi sẽ không giận thật đấy chứ?”
Đối với phụ nữ, một chữ thôi: Tiền!
Nếu như không được!
Hai chữ: Thêm tiền!
Nam Thanh Việt liếc nhìn Diệp Quân, trên mặt lộ ra một nụ cười thú vị.
Nạp Lan Ca nhíu chặt mày.
Đây đã không chỉ là đang nhắm vào Diệp Quân mà còn là đang sỉ nhục Nạp Lan Ca!
Nạp Lan Ca đang định nổi giận thì Diệp Quân đột nhiên kéo lấy cánh tay cô, cười nói: “Tiểu Ca, nếu như người ta đã tặng muội thì cứ nhận lấy đi! Tránh cho người ta nói ta hẹp hòi!”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân mỉm cười với cô, cô hiểu ý, lập tức nhận lấy năm quả Hoả Linh kia.
Diệp Quân cầm quả Hoả Linh lên từ trong tay của Nạp Lan Ca, sau đó cắn một miếng trong ánh mắt của mọi người, ngay sau đó, hắn nhìn về phía Trịnh Lâm, cười nói: “Đúng là thơm thật!”
Sắc mặt của Trịnh Lâm đột nhiên khó coi như thể bố mẹ vừa chết!
Diệp Quân chớp mắt: “Tức giận à? Ôi, đừng giận! Bởi vì ngươi càng giận thì ta lại càng vui…”
Hắn vừa nói vừa cắn thêm miếng nữa.
Mọi người: “…”
Đối với Diệp Quân thì:
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng
Nếu người không kính ta, giết là xong chuyện!
Nam Thanh Việt đứng bên cạnh, vừa nhìn Diệp Quân vừa không ngừng lắc đầu.
Làm vậy sướng không?
Đúng là sướng thật!
Nhưng cô ta thấy đây chính là hành động ngu xuẩn nhất của Diệp Quân.
Vì hắn làm vậy là đang chọc giận Trịnh Lâm, kết thù với hắn ta.
Diệp Quân có thân phận thế nào?
Còn Trịnh Lâm lại có thân phận thế nào?
Cô ta thấy Diệp Quân đang tự đâm đầu vào chỗ chết!
Bên khác, Tư Thanh liếc nhìn Diệp Quân một cái, trong mắt thoáng tia kinh ngạc, sau đó, ánh mắt cô ấy trở nên nghi ngờ!
Trông người đàn ông này không giống kẻ ngu si!
Nhưng hắn dám làm như vậy thì chắc hẳn phải có chỗ dựa!
Hơn nữa, đối mặt với nhà họ Trịnh trong ba gia tộc lớn mà hắn vẫn tự tin đến vậy!
Đúng là không đơn giản!
Trịnh Lâm nhìn chằm chằm Diệp Quân mà không nói gì.
Diệp Quân cười hỏi: “Trịnh công tử, ngươi sẽ không giận thật đấy chứ?”