Chương 24
Trong mắt Diệp Quân ngập tràn hoài nghi, rốt cuộc là di tích gì mà lại khiến cho ba thế gia lớn phải làm to chuyện như vậy?
Diệp Quân nhìn về phía xa, ở nơi không xa có một vực sâu rất lớn, xung quanh vực sâu là những ngọn núi lớn đã sụp đổ, mà ở bên trong vực sâu thi thoảng lại có chất khí màu tím phun ra ngoài.
Diệp Quân lập tức kinh ngạc khi nhìn thấy chất khí màu tím đó!
Bên dưới này có thể không phải có mỏ tử tinh mà là có linh mạch!
Linh mạch!
Ở Nam Châu, có mỏ linh thạch, linh mạch, long mạch, địa mạch, thiên mạch, tiên mạch.
Mỏ linh thạch là cấp bậc thấp nhất, chỉ có thể sản sinh ra một số linh tinh thông thường.
Nhưng linh mạch thì lại khác, nơi đó có thể cung cấp nguồn linh khí không bao giờ cạn kiệt, hơn nữa một linh mạch mới được phát hiện ra, xung quanh nó rất có khả năng đang tồn tại một số lượng lớn linh tinh!
Mà từ bên trong vực sâu này lại phun trào ra chất khí màu tím, cũng có thể nói, bên trong vực sâu này ít nhất có một linh mạch tử linh!
Hơn nữa còn có thể là linh mạch tử linh vào hàng cực phẩm!
Khoảnh khắc này, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao ba thế gia lớn này lại làm lớn chuyện lên như vậy!
Đúng vào lúc này, một người thanh niên xuất hiện, hắn ta mặc bộ đồ trắng như tuyết, tay cầm quạt, khuôn mặt nở nụ cười nhạt.
Gặp được người thanh niên này, Nam Thanh Việt khẽ cười: “Trịnh Lâm công tử!”
Người thanh niên tên là Trịnh Lâm cười nói: “Nam cô nương đến nhanh quá nhỉ”.
Hắn ta đột nhiên ngưng lại, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Ca phía bên cạnh: “Cô nương này là?”
Nạp Lan Ca khẽ cười: “Nạp Lan Ca!”
“Nạp Lan cô nương!”
Trịnh Lâm lập tức kinh ngạc: “Cô chính là Nạp Lan cô nương “thần thể Thánh Linh” –là người sở hữu một trong số tam đại thần thể trong truyền thuyết đó sao?”
Nạp Lan Ca mỉm cười, không nói gì.
Trịnh Lâm cười nói: “Hân hạnh được gặp mặt!”
Hắn ta lại nhìn về phía Diệp Quân đang đứng bên cạnh: “Vị này là?”
Nạp Lan Ca nói: “Đây là vị hôn phu của ta – Diệp Quân!”
Vị hôn phu!
Trịnh Lâm ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp Quân… nhà họ Diệp… là nhà họ Diệp ở phương Bắc ư?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta là người của nhà họ Diệp ở thành Hoang Cổ!”
Thành Hoang Cổ!
Trịnh Lâm chớp chớp mắt, sau đó bật cười, không nói thêm gì nữa. Thành Hoang Cổ là một vùng đất nhỏ hạng thấp!
Lúc này, có thêm một cô gái đột nhiên xuất hiện, cô gái mặc váy dài màu xanh, mái tóc đen dài như thác nước, dáng người thanh mảnh, trong tay cầm một cây sáo bằng ngọc, ánh mắt lạnh lùng.
Diệp Quân nhìn về phía xa, ở nơi không xa có một vực sâu rất lớn, xung quanh vực sâu là những ngọn núi lớn đã sụp đổ, mà ở bên trong vực sâu thi thoảng lại có chất khí màu tím phun ra ngoài.
Diệp Quân lập tức kinh ngạc khi nhìn thấy chất khí màu tím đó!
Bên dưới này có thể không phải có mỏ tử tinh mà là có linh mạch!
Linh mạch!
Ở Nam Châu, có mỏ linh thạch, linh mạch, long mạch, địa mạch, thiên mạch, tiên mạch.
Mỏ linh thạch là cấp bậc thấp nhất, chỉ có thể sản sinh ra một số linh tinh thông thường.
Nhưng linh mạch thì lại khác, nơi đó có thể cung cấp nguồn linh khí không bao giờ cạn kiệt, hơn nữa một linh mạch mới được phát hiện ra, xung quanh nó rất có khả năng đang tồn tại một số lượng lớn linh tinh!
Mà từ bên trong vực sâu này lại phun trào ra chất khí màu tím, cũng có thể nói, bên trong vực sâu này ít nhất có một linh mạch tử linh!
Hơn nữa còn có thể là linh mạch tử linh vào hàng cực phẩm!
Khoảnh khắc này, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao ba thế gia lớn này lại làm lớn chuyện lên như vậy!
Đúng vào lúc này, một người thanh niên xuất hiện, hắn ta mặc bộ đồ trắng như tuyết, tay cầm quạt, khuôn mặt nở nụ cười nhạt.
Gặp được người thanh niên này, Nam Thanh Việt khẽ cười: “Trịnh Lâm công tử!”
Người thanh niên tên là Trịnh Lâm cười nói: “Nam cô nương đến nhanh quá nhỉ”.
Hắn ta đột nhiên ngưng lại, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Ca phía bên cạnh: “Cô nương này là?”
Nạp Lan Ca khẽ cười: “Nạp Lan Ca!”
“Nạp Lan cô nương!”
Trịnh Lâm lập tức kinh ngạc: “Cô chính là Nạp Lan cô nương “thần thể Thánh Linh” –là người sở hữu một trong số tam đại thần thể trong truyền thuyết đó sao?”
Nạp Lan Ca mỉm cười, không nói gì.
Trịnh Lâm cười nói: “Hân hạnh được gặp mặt!”
Hắn ta lại nhìn về phía Diệp Quân đang đứng bên cạnh: “Vị này là?”
Nạp Lan Ca nói: “Đây là vị hôn phu của ta – Diệp Quân!”
Vị hôn phu!
Trịnh Lâm ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp Quân… nhà họ Diệp… là nhà họ Diệp ở phương Bắc ư?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta là người của nhà họ Diệp ở thành Hoang Cổ!”
Thành Hoang Cổ!
Trịnh Lâm chớp chớp mắt, sau đó bật cười, không nói thêm gì nữa. Thành Hoang Cổ là một vùng đất nhỏ hạng thấp!
Lúc này, có thêm một cô gái đột nhiên xuất hiện, cô gái mặc váy dài màu xanh, mái tóc đen dài như thác nước, dáng người thanh mảnh, trong tay cầm một cây sáo bằng ngọc, ánh mắt lạnh lùng.