Chương 143
Thanh Thanh nhìn người đàn ông đó nhưng cô cũng không nói gì, nếu gặp phải người thấp bé không có năng lực thì có phải lúc này là hai cô cũng phải quỳ xin lỗi giống ông ta không, cho nên cô quay đi không giúp.Thấy không ai lên tiếng giúp mình ông Hoàng cũng chỉ thở dài đứng lên đi theo bảo vệ đi ra khỏi hội trường sự kiện.Sau sự việc đó thì hầu như mọi chuyện diễn ra êm đềm.Hết sự kiện hai cô đúc kết được rất nhiều kiến thức về thiết kế trang sức cũng như có rất nhiều ý tưởng hiện ra trong đầu, lúc này cả hai chỉ hận không bay về nhà nhanh để vẽ ra hết những ý tưởng đó. Thấy hai cô vợ như vậy hai anh em nhìn nhau mà lắc đầu,Vì về nhà còn xa nên theo ý của Khánh Duy đi thẳng lên tầng cao của tòa nhà trên đó có gian phòng của anh em họ cho hai cô tha hồ mà vẽ cũng là để nghỉ ngơi.Lên trên tầng cao không còn để ý đến hai người đàn ông đi cùng hai cô vớ đc giấy A4 để trên bàn làm việc thì bắt đầu tập trung làm.Cứ vậy khi vẽ xong thì trời cũng đã lặn xuống từ lâu, bên cạnh cô Lan Anh cũng đã hoàn thành xong tác phẩm của mình, quay nhìn cô Lan Anh nói:- Mình nghĩ tác phẩm này,chúng ta lấy đi thi là dư sức đậu.- Ừ, tác phẩm này của cậu hoàn chỉnh lên rất nhiều, có tiến bộ nhiều đó nha.- Nhưng còn thua xa cậu rất nhiều đó Thanh. Đến khi nào mới theo kịp cậu nhỉ.- Cậu cứ nói quá, nhưng mà tác phẩm kia vẫn là tác phẩm mình dự thi,còn tác phẩm này mình giữ lại.Thấy hai cô đã vẽ xong anh đi lại nhìn bộ tác phẩm của hai người, khi nghe cô nói vậy anh thắc mắc hỏi cô:- Tác phẩm này rất tốt,sao em không lấy dự thi,bộ còn tác phẩm khác hoàn mỹ hơn nữa sao.Cô nghe anh hỏi thì cười,cô nói với anh:- Thật ra cũng không hẳn là hoàn mỹ mà với em tác phẩm đó thích hợp hơn là tác phẩm này, thêm nữa những loại đá của tác phẩm này em chưa kiếm được đá để làm. Còn tác phẩm kia thì em hoàn thành xong rồi.Nghe cô nói hoàn thành xong rồi thì Lan Anh la làng lên:- Cái đệch, cậu làm xong rồi sao, thế thì còn mình chưa làm gì cả sao. Không được rồi,mình phải về nhà bắt đầu làm mới được.Không để ai kịp nói gì cả, Lan Anh lôi cổ Hữu Minh đứng lên vừa kéo vừa nói:- Anh mau chở em về nhà, không kịp nữa rồi, nhanh lên.Bị cô lôi cổ kéo đi Hữu Minh cũng chỉ bị đứng hình 5 giây là bật dậy chạy theo cô đi về,trước khi đi anh quay lại nói với hai người:- Tụi em đi trước,có chuyện gì thì báo cho em biết nhé.Lan Anh cũng nói vọng lại:- Mình về trước đây, có gì mình sẽ gọi cho cậu, có chuyện nữa mình muốn nói với cậu nhưng để mình gọi nói với cậu cũng được, thôi mình đi đây.Như cơn lốc Lan Anh kéo Hữu Minh chạy đi mất tiu,chỉ còn lại anh và cô, Thanh Thanh nhìn bạn mình như vậy thì phì cười, anh đi lại gần cô, tay choàng qua eo cô kéo cô lại gần anh nói:- Kệ tụi nó đi, em lo em kìa, cứ tập trung vẽ nãy giờ chắc đói bụng rồi đúng không.- Nghe anh nói em cũng thấy đói bụng rồi. Chúng ta đi ăn thôi.- Không đợi em nhắc,anh đã gọi đồ ăn sẵn rồi.Vừa dứt lời thì chuông nhà bỗng vang lên, anh đi ra nhìn qua màn hình led ngay bên góc bấm ra coi ai, thấy nhân viên của mình mang đồ ăn đến thì anh mở cửa ra cho nhân viên mang đồ ăn dọn lên bàn. Khi nhân viên rời đi anh bỏ sẵn chén đũa cho cô rồi kéo cô ngồi xuống anh nói:- Đây toàn là đồ ăn mà mẹ làm để cho em ăn đấy, ráng ăn cho hết để bồi bổ cơ thể của em.