Chương 142
Hai cô còn không xin lỗi vợ tôi à, hay muốn tôi triệt đường kinh doang của nhà các cô, thứ không có giáo dục mà, tại sao lại cho những người không cùng đẳng cấp đi vào sự kiện này thế.Hai đôi bạn nhìn nhau rồi cùng phán một câu xanh rờn:- Bệnh thần kinh.Bị nói vậy người đàn ông càng điên tiết kêu người phụ trách đang đứng gần đó:- Cô kia, cô là người phụ trách ở đây,tại sao lại cho loại người vô văn hóa này vào đây, lỡ trong này ai mất đồ đạc thì cô chịu trách nhiệm được không hả.Bị réo gọi người quản lý cũng xanh mặt,nhưng không dám làm gì vì bây giờ cô cũng nhận ra ông chủ của mình đang đứng sau lưng hai cô gái đứng nhìn cô, may mà lúc nãy cô thấy được cảnh ông chủ đỡ người con gái đứng đó với mở nước cho uống,cô không muốn bị mất việc lại không dám đắc tội với bất kỳ ai trong sự kiện này, nuốt nước miếng cô nhỏ giọng nói:- Thưa ông,hai người này có thiệp mời, thêm nữa chỗ phu nhân đòi ngồi là chỗ của họ.- Ý cô nói vợ tôi không biết phải trái cướp chỗ của hai đứa này sao.- Dạ,gần đúng như vậy đó thưa ông.Nghe người quản lý nói người đàn ông không những không ngại mà còn phán thêm một câu:- Được vợ tôi để ý chỗ ngồi là vinh dự cho hai đứa nó rồi.Xong ông quay sang nói với hai cô:- Tôi cho hai cô 10 triệu để lấy chỗ ngồi này, hai cô ra chỗ khác ngồi, có 10 triệu này đủ cho hai đứa cho cả nhà ăn uống 1 tháng đấy.Thanh Thanh nghe xong thì phì cười rồi quay ra nhìn Lan Anh, thấy bạn nhìn mình là Lan Anh hiểu cô bạn mình muốn gì,Lan Anh nói thay:- 10 triệu ư, có hơi ít đó ông chú, chú không nghĩ cái chỗ ngồi này bèo cũng phải 100 triệu, chú nghĩ sao mà kêu đưa 10 triệu, cho ăn mày à. Biến dùm đi.- Cô… Cô… dám nói thế với tôi à, cô biết tôi là ai không hả.- Ông là ai mắc mớ gì đến tôi.Bị bệnh à.- Giỏi lắm,thế đừng trách tôi không khách sáo.Nói xong ông rút điện thoại ra gọi cho ai đó, một lúc sau có bốn người bảo vệ đi cùng một người chạy đến, hai cô ngó ra nhìn tưởng ai thần thánh xuất hiện hóa ra lại là người quen.Thấy người đã đến người đàn ông đó hất mặt lên quát chỉ vào hai cô:- Giờ tôi coi hai cô còn ngồi được chỗ này không hay bị vứt ra khỏi đây.Khánh Duy lười để ý sợ cô đứng nhiều anh kéo cô ngồi lên lòng mình,lúc này anh mới nói:- Ông chủ Hoàng thật mạnh miệng, khiến tôi phải rửa mắt ngồi coi. Tôi cũng muốn coi ông tính làm gì vợ và em tôi.Lúc này người đàn ông đó mới nhìn kỹ người con trai đang ngồi trên ghế và kéo cô gái chửi mình ngồi xuống người, bây giờ nhận ra anh khiến ông lắp bắp, lại thêm người ông gọi đến thưa:- Ông chủ, hai người cũng có mặt ở đây sao, cả hai phu nhân nữa, mà có chuyện gì vậy.Nghe tới lời người này thì cả hai vợ chồng ông Hoàng tái xanh mặt mà ngã xuống, Anh cũng không nói nhiều chỉ hai người bọn họ rồi nói:- Ông đưa hai người này biến khỏi đây dùm.- Dạ, tôi làm liền.Không đợi hai vợ chồng đó được nói từ gì đã bị lôi cổ đi ra,lúc này bị kéo được một đoạn thì ông Hoàng đó hồn tỉnh hất tay bảo vệ chạy lại xin lỗi:- Hai vợ chồng tôi thật không biết hai cô gái này là phu nhân với em ngài, ngài Duy có thể bỏ qua cho chúng tôi không, chúng tôi thành thật xin lỗi. Ngôn Tình HayNói xong ông cúi gập người tỏ thành ý xin lỗi, nhưng lúc này ông lại không nghĩ nếu lúc đầu ông không ỷ mình có địa vị mà chèn ép người khác thì cũng đâu có chuyện này xảy ra