Chương 136
Tôi không có nghĩa vụ phải chăm sóc cô, hơn nữa cô bao nhiêu tuổi rồi,đi chơi được thì về được, đừng có gọi cho tôi nữa.- Nhưng ba anh đã hứa với ba em là khi em về nước sẽ chăm sóc em thay ba em mà,chả nhẽ giờ anh muốn em gọi cho bác trai để nhờ bác đưa em về sao.- Cô rảnh thì cứ gọi, thử xem ba tôi có dám đi đón cô không.- Vậy là anh sẽ rước em đúng không, em đợi anh, em cúp máy nha.- Lỗ tai nào… alo…alo… Đệch.Mỹ Duyên cúp máy vội và không nghe máy nữa để bắt buộc anh sẽ phải đón cô. Cô tin là như thế.Vì gọi lại Mỹ Duyên không nghe máy làm anh phải gọi cho trợ lý Lâm.Chuông reo một lúc thì nghe máy bên kia đầu dây chưa kịp mở miệng anh đã nói luôn:- Cậu ra quán bar hộp đêm đón Mỹ Duyên về nhà cô ta dùm tôi.Nói xong anh cúp máy luôn cũng không để đầu dây kịp phản ứng. Bên này trợ lý Lâm đang ngồi ăn khuya với tô mì còn giang dở mà thở dài.Lái xe đi đến hộp đêm thì anh đã nhìn thấy Mỹ Duyên đứng đợi sẵn, thấy người rước không phải là người mình mong muốn cô khá thất vọng,cô cúi vào nhìn rồi hỏi:- Anh Lâm đi chơi hay là gì vậy.- Tôi được lệnh đón cô.- Vậy là anh Duy gọi kêu anh rước tôi sao.- Đúng thế. Cô lên xe tôi chở cô về.- Được.Ngồi vào xe là trợ lý Lâm chạy luôn,trên đoạn đường thấy Mỹ Duyên với hai hàng nước mắt chảy xuống anh cũng thấy tội không biết nói gì, anh mở hộc xe lấy khăn ướt đưa cô rồi nói:- Cô Duyên nè! tôi có câu này muốn nói với cô thật lòng,dù cô thích nghe hay không tôi cũng phải nói.Thấy Mỹ Duyên im lặng không nói gì chỉ quay mặt nhìn đối diện với anh, lúc này bốn mắt nhìn nhau anh mới phát hiện ra cô rất xinh,nếu bỏ hết lớp trang điểm ra nhìn cô còn xinh hơn nhưng anh không hiểu sao cô lúc nào cũng phải trang điểm đậm như vậy làm gì.Con tim của anh bỗng bị loạn một nhịp khi bốn mắt nhìn nhau. Anh hắng giọng để xóa đi sự bối rối kỳ lạ của mình anh nói tiếp:- Tôi biết cô thích boss nhưng đó chỉ là tình yêu của một mình cô chứ không phải đến từ hai phía, hơn nữa boss cũng đã có vợ rồi chỉ là chưa tổ chức cưới tôi chứ trên danh nghĩa thì họ đã là vợ chồng trên luật pháp rồi, cô nên từ bỏ đi, trên đời này còn nhiều người mà tại sao cứ phải bám líu lấy một người không thuộc về mình.- Nói như anh thì dễ dàng rồi, tôi yêu anh ấy từ lúc 5 tuổi,khi đó lần đầu được ba mẹ dắt đến nhà anh ấy chơi tôi đã bị thu hút bởi ánh mắt nghiêm nghị của anh ấy,Ngừng một lúc cô lại hồi tưởng lại nói tiếp:- Khi đó ai cũng hay lẫn lộn giữa hai anh em ảnh nhưng tôi thì không, chưa một lần nhìn sai, anh biết vì sao không vì con tim chỉ loạn nhịp khi nhìn thấy anh Khánh Duy còn với anh Khánh Dũng thì lại rất bình thường, nhưng tôi chưa bao giờ nói cho ai biết chuyện này cả. Cứ như thế cả lúc Khánh Chi được sinh ra thấy anh cưng chiều em gái ảnh,tôi dù không thích em nhỏ nhưng cũng ráng yêu quý Khánh Chi, nhưng mà nói đến đứa em gái này của anh ấy thì tôi vẫn còn tức đây nè.- Cô ấy làm gì cô mà cô tức,- Con nhỏ đó không thích tôi,lúc nào cũng canh mọi người không có mặt là nó lừa bẫy tôi không, phải nói là ngày xưa tôi ăn đủ trò của nhỏ đó.- Cô nói có quá không,tuy chưa gặp cô Chi nhưng cũng nghe nhiều về cô ấy, đâu đến nỗi tệ như thế. Nhưng nói chung là cô nên suy nghĩ lại lời tôi nói từ bỏ đi để cho mình một cơ hội khác.- Nói như anh thì quá dễ rồi, anh chưa vào hoàn cảnh anh nói thì dễ,khi dính vào rồi tôi cũng thử coi anh buông được không. Với lại cũng cám ơn lời khuyên của anh,chỉ là tôi không buông tay được.