Chương 135
Ơ,cái thằng này, nói chuyện với anh mày thế hả, …mà không phải anh gọi đang đúng lúc tò te đấy chứ.- Có chuyện gì anh nói đi.- Nếu làm mày bị cắt ngang thì anh hai xin lỗi, nhưng chuyện này cần gấp mới gọi cho em.- Chuyện gì thế.- Anh sẽ lấy người bên em khoảng chục người đi làm nhiệm vụ,chút thế nào anh hai anh cũng gọi cho em thôi. Giờ anh gọi nói trước để chút anh điều người đi luôn.- Dạ anh cần bao nhiêu cứ lấy,không cần gọi cho em làm gì đâu, hơn nữa tổ chức này anh cũng có phần mà đâu phải của riêng em.- Biết là thế,nhưng phần quản lý vẫn là em nên thông báo một tiếng cho đúng.- Bộ có chuyện gì mà không đủ người mà phải điều thêm thế anh.- Có bao nhiêu anh hai điều vào vị trí hết rồi. Giờ anh phải đi theo dõi một số người nên mới cần thêm người cho đỡ mệt thôi, hơn nữa giờ phải mau tóm được tên Long mặt thẹo kia thì mới yên tâm được.Không nói nữa,anh phải đi đây.- Dạ,anh hai, cần gì thì gọi em.- Yên tâm không thiếu cơ hội đó đâu,đợi gọi đi nhé. Em lo làm nốt chuyện của em đi đừng để người ta bị em làm mất hứng nhé hahahahaNói xong thì Khánh Dũng cúp máy trước,chính tỏ việc rất gấp mới không trêu chọc anh nhiều, chứ bình thường chỉ cần nắm được một ít thông tin là anh hai sẽ trêu chọc hoài không buộng. Cúp máy xong mà thấy Hữu Minh suy tư, Lan Anh đi lại gần ôm eo anh rồi hỏi:- Có chuyện gì sao anh.- Không có gì đâu,chuyện công việc thôi, em không phải để ý đâu. Giờ chúng ta về nhà hay đi đâu nữa.Biết anh lảng chuyện sang vấn đề khác,cô cũng không muốn hỏi, thế cũng thấy ở đâu cũng không còn gì nữa cô nói:- Vậy chúng ta về thôi, mai còn đi gặp anh họ với Thanh Thanh nữa.- Ừ, chúng ta về nghỉ ngơi.Về đến nhà cũng không thấy anh cả điện cho,anh nghĩ chắc mai gặp kiểu gì anh cả cũng nói thôi, vậy nên vừa bước chân vào nhà anh đã bế Lan Anh lên làm cô giật mình,anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:- Chúng ta lên làm nốt việc còn giang giở thôi em.Nói xong anh đã cúi xuống hôn cô,cả hai cứ như thế,đến khi anh đặt cô lên giường, lưng vừa chạm vào nệm là cả người anh đã nằm phủ lên người cô, cứ như vậy lại một đêm triền miên không dứt.Quay lại chỗ Thanh Thanh thì lúc này cô vẫn còn say giấc ngủ, sợ cô giật mình Khánh Duy từ tốn bước xuống giường để không gây tiếng động. Bước vào phòng tắm anh tắm bằng nước lạnh một lúc cho tinh thần cũng như dục vọng được dẹp xuống, vì anh biết thời gian này anh sẽ phải nhịn dài dài.Mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng,cơ thể anh như tỏa ra một lớp khói mỏng vì nhiệt độ cơ thể đối lập với làn nước lạnh, vừa bước ra anh đang lấy khăn lau tóc thì cũng nhìn thấy điện thoại đang reo cuộc gọi đến. Cầm vội điện thoại anh bước ra ban công rồi đóng cửa lại để không làm ồn cô gái đang ngủ.Nhìn thấy số điện thoại hiện lên anh thật không muốn nghe chút nào, nhưng thấy số lần cuộc gọi nhỡ của số này là 5 cuộc rồi lên anh nhấc máy nghe:- Có chuyện gì mà gọi vậy.- Alo, anh Duy anh ra rước em được không, giờ em hơi say rồi không chạy xe được, anh có thể đến hộp đêm trở em về được không.- Tôi thấy cô gọi được và còn nói chuyện được là vẫn còn tỉnh táo, thay vì không lái xe được thì gọi taxi về,còn không nhờ bạn bè cô chở về, tại sao tôi phải chạy đi, tôi không rảnh.- Nhưng e đi một mình đâu có đi với ai đâu, hơn nữa tại vì anh mà em mới uống rượu mà, anh không thể quan tâm đến em một chút sao.