Chương 4: Giao dịch
Đao sáng như tuyết lại một lần nữa đưa đến trước mặt Tuế Văn.
Lúc này, Tuế Văn đã nhìn thấy rõ thanh đao trong tay đối phương.
Chuôi trường đao làm bằng kim loại màu đen, giống như ngọn lửa trong đêm tối cùng tụ họp lại một chỗ; phần che tay giống như mỏ chim dài nhọn; xuống chút nữa là thân đao, ngoài dự đoán, thân trường đao không tràn ngập hơi thở bén nhọn giống như chuôi đao mà ngược lại, thân đao thon dài, ánh sáng oánh oánh, giống như được tạo thành từ ngà voi thượng đẳng, so với một công cụ giết người thì nó càng giống với một vật trong cửa hàng thủ công mỹ nghệ hơn.
Tuế Văn cảm thấy thanh đao này nhìn rất quen mắt nhưng hắn xác định rằng bản thân chưa gặp qua nó bao giờ.
Hắn bình tĩnh: "Cái gì đến lượt tôi?"
Thời Thiên Ẩm: "Ngươi không biết là tự tiện xông vào phần mộ của người khác sẽ gặp phải báo ứng à? Hiện tại chính là báo ứng đến."
Tuế Văn: "Tôi không tự tiện xông vào, tôi là bị động đen trong bùa hộ mệnh hút vào..." Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại!
Bùa hộ mệnh này mình đã đeo trên cổ từ thuở nhỏ, cũng giống như thân đao, ánh sáng rực rỡ, giống như ngà voi!
Chẳng lẽ chất liệu của bùa hộ mệnh lại giống với thanh đao này?
Ý nghĩ cổ quái như vậy xuất hiện trong đầu Tuế Văn. Ngay sau đó, hắn thu lại ý tưởng quá xa vời thực tế này của mình lại, tiếp tục đặt lực chú ý lên người Thời Thiên Ẩm.
Tình huống hiện tại đúng là nguy cấp, vẫn nên xử lý sát ý của đối phương cho thỏa đáng thì hơn...
Tuế Văn: "Tuy rằng việc tôi tự tiện xông vào phần mộ của Tuế Văn..."
Hắn thoáng dừng lại, cảm thấy như đang nói về phần mộ của bản thân.
"Nhưng cậu không cảm thấy kì lạ à? Tôi không những có thể kế thừa năng lực của Tuế Văn, lại có gương mặt giống với Tuế Văn, thậm chí tên cũng giống... Không sai, tôi cũng tên là Tuế Văn. Dựa theo tình hình chung, hắn có lẽ là kiếp trước của tôi. Cho nên việc tôi lấy đồ vật của mình cũng rất bình thường đúng không?"
Ánh mắt của Thời Thiên Ẩm trở nên kì dị: "Ồ...? Ý của ngươi là, ngươi chính là Tuế Văn?"
Tuế Văn: "Đương ——"
Hắn vừa thốt ra một tiếng đã đột ngột dừng lại.
Hắn phát hiện, trước đó, đối với lời nói của mình yêu quái cũng không thay đổi thái độ, ánh mắt vẫn luôn mang theo lạnh lùng thú tính và buồn cười, trường đao đặt trên cổ mình cũng vẫn vững như Thái Sơn, bất động không đổi.
Khoan đã, có điều không được đúng lắm.
Bởi vì ban đầu đối phương không cho mình đụng vào thi thể, sau đó lại chỉ trích mình xâm nhập vào phần mộ của người khác, cho nên trước đó mình cho rằng đối phương đang bảo vệ phần mộ này.
Nhưng trên thực tế, khi thi thể tan dần, đối phương cũng không có biểu hiện gì liên quan đến phẫn nộ.
Bỏ qua sự trợ giúp trước đó của tên yêu quái này, đối với thi thể, yêu quái có một suy nghĩ khác, có lẽ so với tình huống hiện tại sẽ đúng hơn.
Sự cảnh giác giống như tia chớp phút chốc chọc thủng sương mù trong đầu óc của Tuế Văn.
Khả năng cảm tình bị loại bỏ, như vậy chỉ còn lại thù hận!
Tuế Văn lẩm bẩm: "Hắn không phải bạn của cậu..."
Thời Thiên Ẩm trào phúng: "Thái độ gì đó? Ta đương nhiên không phải là bằng hữu của hắn. Ta vẫn luôn chờ ở nơi này, chỉ vì..."
Cậu cong cong khóe môi, gương mặt tươi cười tràn đầy huyết tinh:
"Đánh bại hắn, sau đó ăn hắn."
Sau khi Thời Thiên Ẩm nói xong, trong không gian trở nên an tĩnh vô cùng.
Đối với cái tuyên ngôn đáng sợ này, Tuế Văn tự hỏi: "Nhưng hắn đã chết, rất lâu rồi."
Thời Thiên Ẩm: "Không phải ngươi nói ngươi là chuyển thế của hắn à?"
Tuế Văn bình tĩnh nói: "Tôi cảm thấy mình chắc không phải là chuyển thế của hắn đâu."
Thời Thiên Ẩm hừ một tiếng: "Yên tâm đi, hắn không có khả năng vô dụng như ngươi, hắn sẽ sống lại."
Tuế Văn khiêm tốn thỉnh giáo: "Người này làm thế nào để sống lại được?"
Thời Thiên Ẩm: "Ai nói với ngươi Tuế Văn là con người?"
Tuế Văn ngây ngẩn cả người: "Hắn là yêu quái?"
Thời Thiên Ẩm: "Hắn không phải con người nhưng cũng không phải yêu quái, hắn là hỗn huyết giữa người và yêu, là con trai của công chúa."
Biểu cảm của Tuế Văn khá vi diệu.
Tổ tiên của Tuế gia chỉ có một vị công chúa.
Chẳng lẽ, mẹ của mình ở kiếp trước là công chúa xinh đẹp như tiên đã cứu vớt thế gian của Tuế gia...
Ngay sau đó, giọng nói của yêu quái vang lên, ngắt mạch suy nghĩ của Tuế Văn.
Thời Thiên Ẩm không hề để ý: "Được rồi, những việc này ngươi cũng không cần phải biết, ngươi còn muốn nói gì không?"
Tuế Văn khôi phục lại tinh thần, nhìn thời Thiên Ẩm và đao của cậu, nhận ra bản thân bị cuốn vào một cái chết tuần hoàn.
Hắn chứng minh mình chính là chủ nhân của phần mộ này, Thời Thiên Ẩm muốn giết sau đó ăn hắn.
Hắn chứng minh mình không phải là chủ nhân của phần mộ, Thời Thiên Ẩm cũng muống giết hắn vì hắn đã xâm nhập vào đây.
Dường như cho dù thế nào thì hắn cũng không thể thuyết phục được tên yêu quái này buông tha cho mình...
Không khí yên tĩnh.
Tuế Văn bỗng nhiên hướng quyển sổ trong tay mình về phía trước, một dòng hơi nóng từ bàn tay hắn dũng mãnh tràn vào trang giấy, hắn cảm giác được bản thân sờ đến một thứ lạnh băng, ngay sau đó, trên trang giấy lập tức hiện lên một đám sương xám, chúng biến thành ô tô và đèn xanh đèn đỏ mạnh mẽ lao về phía Thời Thiên Ẩm!
Hình Linh bỗn nhiên xuất hiện khiến cho Thời Thiên Ẩm phải tránh về phía sau.
Chính là bây giờ!
Tuế Văn nắm lấy cơ hội, quay người chạy trốn.
Sau lưng truyền đến một tiếng cười.
Ngay sau đó, Tuế Văn đang chạy trốn nghe thấy tiếng động của lưỡi đao, hắn cảm giác được đèn xanh đèn đỏ bị chém thành 2 nửa nhưng căn bản cũng không chịu tổn thương gì, chỉ giống như một cơn gió lốc thổi qua, cần một khoảng thời gian ngắn để khôi phục lại hình thể.
Tinh thần Tuế Văn run rẩy, trực giác cảm nhận được điều mà Thời Thiên Ẩm đã nói trước đó: "Chỉ có Hàng Vật Sư mới có thể thật sự giải quyết được Vật Kị". Hắn một mặt chỉ huy Hình Linh tiếp tục ngăn cản đối phương, một mặt tăng tốc độ chạy về phía trước.
Hình Linh vài lần ngăn cản trước mặt bị phá hỏng rồi lại thành hình, tiếp tục ngăn cản trước mặt cậu.
Thời Thiên Ẩm cũng không sốt ruột, tất nhiên cậu không có cách nào tiêu diệt hoàn toàn được Hình Linh sinh ra từ Vật Kị, nhưng vòng qua Hình Linh để chém chết Hàng Vật Sư đối với cậu mà nói cũng chẳng phải việc gì khó khăn.
Có điều cậu đã ngủ thật lâu rồi, khó khăn lắm mới có một con chuột chui vào, dùng một đao giết chết hình như thật lãng phí...
Thời Thiên Ẩm cười nhạo: "Ngươi nên tiết kiệm sức lực của mình lại, hưởng thụ nốt khoảng thời gian cuối cùng này đi. Ngươi cảm thấy mình vẫn còn có thể tránh được đao của ta hay có thể chạy thoát khỏi không gian bị phong bế* (*khép kín) này? Ngôi mộ này cực kì kiên cố, trừ khi chủ nhân xảy ra chuyện giống như vừa rồi, nếu không, ngay cả ta cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đi ra ngoài..."
Nói đến đây, Thời Thiên Ẩm phát hiện ra Hình Linh đang ngăn cản phía trước mình bỗng nhiên tiêu tán.
Chúng giống như sương khói rút khỏi trước mặt mình, lại giống như sương khói xuất hiện trước người Tuế Văn.
Chuột nhắt không hề chạy trốn nữa.
Hắn đứng ngay ở một không gian bên cạnh, quay mặt nhìn về phía mình.
Thời Thiên Ẩm cảm thấy ngoài ý muốn, nhướng mày: "Bỏ cuộc rồi?"
Cũng không hẳn là ngoài ý muốn, con người chính là một loài sinh vật yếu ớt như vậy thôi...
Chạy nhanh liên tục khiến cho Tuế Văn phải thở dốc, mắt kính trượt xuống.
Hắn cũng không lo sửa lại, lại nói một câu lời ít ý nhiều: "Sau lưng ta có một cánh cửa."
Cử động của yêu quái phía trước dừng lại.
Thật tốt, lời mình nói khiến cho cậu ta chú ý.
Tuế Văn thở đều đều, đẩy mắt kính: "Tôi tin cánh cửa này thông ra thế giới bên ngoài, nhưng hình như cậu không nhìn thấy được cánh cửa này."
Yêu quái híp mắt quét về phía hắn, tầm mắt mang theo ánh sáng lạnh giống như trăm lưỡi đao càn quét qua cơ thể.
Tuế Văn nói ra câu thứ ba: "Cửa ở ngay phía sau của tôi. Tôi mở cửa, rời đi cũng chỉ mất 1" đồng hồ. Hình Linh cũng không cần thật sự ngăn cản cậu, chỉ cần giữ được cậu 1" là đủ rồi. Trong vòng 1", không biết là cậu sẽ giết được tôi trước hay tôi ra khỏi đây trước?"
Nụ cười lạnh hiện lên trên khóe miệng yêu quái, lưỡi đao vô hình trên mặt chui vào trong huyết mạch, ngay cả trái tim đều co chặt vì cảm giác khủng bố đó.
Tuế Văn vẫn không từ bỏ, kiên trì nói nốt: "Cho nên, cậu có muốn hợp tác không? Tôi đưa cậu ra ngoài, cậu giúp tôi tìm được "Tuế Văn"!
Lưỡi đao một đường hướng về phía trái tim hắn dừng lại.
Trong đôi mắt của yêu quái, Tuế Văn nhìn thấy sự kinh ngạc.
Mình có thể thuyết phục đối phương!
Hắn cả một thân mồ hôi, thở ra một hơi thật dài.
Lúc đứng trước cánh cửa này, Tuế Văn có hai lựa chọn.
Thứ nhất, dùng Hình Linh giữ chân Thời Thiên Ẩm để mình rời đi; thứ hai, quay lại đề nghị hợp tác với Thời Thiên Ẩm.
Hắn lựa chọn phương án sau.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều thần kì như thế, hơn nữa toàn bộ những điều thần kì này lại có liên quan đến mình.
Mình... Muốn biết tất cả những bí ẩn đằng sau nó, muốn có được những điều quá đỗi thần kì mà mình đã từng có được!
? BTV: Kết quả của tất cả các mối quan hệ hợp tác kiểu này đều là... Ai cũng biết là gì rồi đó.
Lúc này, Tuế Văn đã nhìn thấy rõ thanh đao trong tay đối phương.
Chuôi trường đao làm bằng kim loại màu đen, giống như ngọn lửa trong đêm tối cùng tụ họp lại một chỗ; phần che tay giống như mỏ chim dài nhọn; xuống chút nữa là thân đao, ngoài dự đoán, thân trường đao không tràn ngập hơi thở bén nhọn giống như chuôi đao mà ngược lại, thân đao thon dài, ánh sáng oánh oánh, giống như được tạo thành từ ngà voi thượng đẳng, so với một công cụ giết người thì nó càng giống với một vật trong cửa hàng thủ công mỹ nghệ hơn.
Tuế Văn cảm thấy thanh đao này nhìn rất quen mắt nhưng hắn xác định rằng bản thân chưa gặp qua nó bao giờ.
Hắn bình tĩnh: "Cái gì đến lượt tôi?"
Thời Thiên Ẩm: "Ngươi không biết là tự tiện xông vào phần mộ của người khác sẽ gặp phải báo ứng à? Hiện tại chính là báo ứng đến."
Tuế Văn: "Tôi không tự tiện xông vào, tôi là bị động đen trong bùa hộ mệnh hút vào..." Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại!
Bùa hộ mệnh này mình đã đeo trên cổ từ thuở nhỏ, cũng giống như thân đao, ánh sáng rực rỡ, giống như ngà voi!
Chẳng lẽ chất liệu của bùa hộ mệnh lại giống với thanh đao này?
Ý nghĩ cổ quái như vậy xuất hiện trong đầu Tuế Văn. Ngay sau đó, hắn thu lại ý tưởng quá xa vời thực tế này của mình lại, tiếp tục đặt lực chú ý lên người Thời Thiên Ẩm.
Tình huống hiện tại đúng là nguy cấp, vẫn nên xử lý sát ý của đối phương cho thỏa đáng thì hơn...
Tuế Văn: "Tuy rằng việc tôi tự tiện xông vào phần mộ của Tuế Văn..."
Hắn thoáng dừng lại, cảm thấy như đang nói về phần mộ của bản thân.
"Nhưng cậu không cảm thấy kì lạ à? Tôi không những có thể kế thừa năng lực của Tuế Văn, lại có gương mặt giống với Tuế Văn, thậm chí tên cũng giống... Không sai, tôi cũng tên là Tuế Văn. Dựa theo tình hình chung, hắn có lẽ là kiếp trước của tôi. Cho nên việc tôi lấy đồ vật của mình cũng rất bình thường đúng không?"
Ánh mắt của Thời Thiên Ẩm trở nên kì dị: "Ồ...? Ý của ngươi là, ngươi chính là Tuế Văn?"
Tuế Văn: "Đương ——"
Hắn vừa thốt ra một tiếng đã đột ngột dừng lại.
Hắn phát hiện, trước đó, đối với lời nói của mình yêu quái cũng không thay đổi thái độ, ánh mắt vẫn luôn mang theo lạnh lùng thú tính và buồn cười, trường đao đặt trên cổ mình cũng vẫn vững như Thái Sơn, bất động không đổi.
Khoan đã, có điều không được đúng lắm.
Bởi vì ban đầu đối phương không cho mình đụng vào thi thể, sau đó lại chỉ trích mình xâm nhập vào phần mộ của người khác, cho nên trước đó mình cho rằng đối phương đang bảo vệ phần mộ này.
Nhưng trên thực tế, khi thi thể tan dần, đối phương cũng không có biểu hiện gì liên quan đến phẫn nộ.
Bỏ qua sự trợ giúp trước đó của tên yêu quái này, đối với thi thể, yêu quái có một suy nghĩ khác, có lẽ so với tình huống hiện tại sẽ đúng hơn.
Sự cảnh giác giống như tia chớp phút chốc chọc thủng sương mù trong đầu óc của Tuế Văn.
Khả năng cảm tình bị loại bỏ, như vậy chỉ còn lại thù hận!
Tuế Văn lẩm bẩm: "Hắn không phải bạn của cậu..."
Thời Thiên Ẩm trào phúng: "Thái độ gì đó? Ta đương nhiên không phải là bằng hữu của hắn. Ta vẫn luôn chờ ở nơi này, chỉ vì..."
Cậu cong cong khóe môi, gương mặt tươi cười tràn đầy huyết tinh:
"Đánh bại hắn, sau đó ăn hắn."
Sau khi Thời Thiên Ẩm nói xong, trong không gian trở nên an tĩnh vô cùng.
Đối với cái tuyên ngôn đáng sợ này, Tuế Văn tự hỏi: "Nhưng hắn đã chết, rất lâu rồi."
Thời Thiên Ẩm: "Không phải ngươi nói ngươi là chuyển thế của hắn à?"
Tuế Văn bình tĩnh nói: "Tôi cảm thấy mình chắc không phải là chuyển thế của hắn đâu."
Thời Thiên Ẩm hừ một tiếng: "Yên tâm đi, hắn không có khả năng vô dụng như ngươi, hắn sẽ sống lại."
Tuế Văn khiêm tốn thỉnh giáo: "Người này làm thế nào để sống lại được?"
Thời Thiên Ẩm: "Ai nói với ngươi Tuế Văn là con người?"
Tuế Văn ngây ngẩn cả người: "Hắn là yêu quái?"
Thời Thiên Ẩm: "Hắn không phải con người nhưng cũng không phải yêu quái, hắn là hỗn huyết giữa người và yêu, là con trai của công chúa."
Biểu cảm của Tuế Văn khá vi diệu.
Tổ tiên của Tuế gia chỉ có một vị công chúa.
Chẳng lẽ, mẹ của mình ở kiếp trước là công chúa xinh đẹp như tiên đã cứu vớt thế gian của Tuế gia...
Ngay sau đó, giọng nói của yêu quái vang lên, ngắt mạch suy nghĩ của Tuế Văn.
Thời Thiên Ẩm không hề để ý: "Được rồi, những việc này ngươi cũng không cần phải biết, ngươi còn muốn nói gì không?"
Tuế Văn khôi phục lại tinh thần, nhìn thời Thiên Ẩm và đao của cậu, nhận ra bản thân bị cuốn vào một cái chết tuần hoàn.
Hắn chứng minh mình chính là chủ nhân của phần mộ này, Thời Thiên Ẩm muốn giết sau đó ăn hắn.
Hắn chứng minh mình không phải là chủ nhân của phần mộ, Thời Thiên Ẩm cũng muống giết hắn vì hắn đã xâm nhập vào đây.
Dường như cho dù thế nào thì hắn cũng không thể thuyết phục được tên yêu quái này buông tha cho mình...
Không khí yên tĩnh.
Tuế Văn bỗng nhiên hướng quyển sổ trong tay mình về phía trước, một dòng hơi nóng từ bàn tay hắn dũng mãnh tràn vào trang giấy, hắn cảm giác được bản thân sờ đến một thứ lạnh băng, ngay sau đó, trên trang giấy lập tức hiện lên một đám sương xám, chúng biến thành ô tô và đèn xanh đèn đỏ mạnh mẽ lao về phía Thời Thiên Ẩm!
Hình Linh bỗn nhiên xuất hiện khiến cho Thời Thiên Ẩm phải tránh về phía sau.
Chính là bây giờ!
Tuế Văn nắm lấy cơ hội, quay người chạy trốn.
Sau lưng truyền đến một tiếng cười.
Ngay sau đó, Tuế Văn đang chạy trốn nghe thấy tiếng động của lưỡi đao, hắn cảm giác được đèn xanh đèn đỏ bị chém thành 2 nửa nhưng căn bản cũng không chịu tổn thương gì, chỉ giống như một cơn gió lốc thổi qua, cần một khoảng thời gian ngắn để khôi phục lại hình thể.
Tinh thần Tuế Văn run rẩy, trực giác cảm nhận được điều mà Thời Thiên Ẩm đã nói trước đó: "Chỉ có Hàng Vật Sư mới có thể thật sự giải quyết được Vật Kị". Hắn một mặt chỉ huy Hình Linh tiếp tục ngăn cản đối phương, một mặt tăng tốc độ chạy về phía trước.
Hình Linh vài lần ngăn cản trước mặt bị phá hỏng rồi lại thành hình, tiếp tục ngăn cản trước mặt cậu.
Thời Thiên Ẩm cũng không sốt ruột, tất nhiên cậu không có cách nào tiêu diệt hoàn toàn được Hình Linh sinh ra từ Vật Kị, nhưng vòng qua Hình Linh để chém chết Hàng Vật Sư đối với cậu mà nói cũng chẳng phải việc gì khó khăn.
Có điều cậu đã ngủ thật lâu rồi, khó khăn lắm mới có một con chuột chui vào, dùng một đao giết chết hình như thật lãng phí...
Thời Thiên Ẩm cười nhạo: "Ngươi nên tiết kiệm sức lực của mình lại, hưởng thụ nốt khoảng thời gian cuối cùng này đi. Ngươi cảm thấy mình vẫn còn có thể tránh được đao của ta hay có thể chạy thoát khỏi không gian bị phong bế* (*khép kín) này? Ngôi mộ này cực kì kiên cố, trừ khi chủ nhân xảy ra chuyện giống như vừa rồi, nếu không, ngay cả ta cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đi ra ngoài..."
Nói đến đây, Thời Thiên Ẩm phát hiện ra Hình Linh đang ngăn cản phía trước mình bỗng nhiên tiêu tán.
Chúng giống như sương khói rút khỏi trước mặt mình, lại giống như sương khói xuất hiện trước người Tuế Văn.
Chuột nhắt không hề chạy trốn nữa.
Hắn đứng ngay ở một không gian bên cạnh, quay mặt nhìn về phía mình.
Thời Thiên Ẩm cảm thấy ngoài ý muốn, nhướng mày: "Bỏ cuộc rồi?"
Cũng không hẳn là ngoài ý muốn, con người chính là một loài sinh vật yếu ớt như vậy thôi...
Chạy nhanh liên tục khiến cho Tuế Văn phải thở dốc, mắt kính trượt xuống.
Hắn cũng không lo sửa lại, lại nói một câu lời ít ý nhiều: "Sau lưng ta có một cánh cửa."
Cử động của yêu quái phía trước dừng lại.
Thật tốt, lời mình nói khiến cho cậu ta chú ý.
Tuế Văn thở đều đều, đẩy mắt kính: "Tôi tin cánh cửa này thông ra thế giới bên ngoài, nhưng hình như cậu không nhìn thấy được cánh cửa này."
Yêu quái híp mắt quét về phía hắn, tầm mắt mang theo ánh sáng lạnh giống như trăm lưỡi đao càn quét qua cơ thể.
Tuế Văn nói ra câu thứ ba: "Cửa ở ngay phía sau của tôi. Tôi mở cửa, rời đi cũng chỉ mất 1" đồng hồ. Hình Linh cũng không cần thật sự ngăn cản cậu, chỉ cần giữ được cậu 1" là đủ rồi. Trong vòng 1", không biết là cậu sẽ giết được tôi trước hay tôi ra khỏi đây trước?"
Nụ cười lạnh hiện lên trên khóe miệng yêu quái, lưỡi đao vô hình trên mặt chui vào trong huyết mạch, ngay cả trái tim đều co chặt vì cảm giác khủng bố đó.
Tuế Văn vẫn không từ bỏ, kiên trì nói nốt: "Cho nên, cậu có muốn hợp tác không? Tôi đưa cậu ra ngoài, cậu giúp tôi tìm được "Tuế Văn"!
Lưỡi đao một đường hướng về phía trái tim hắn dừng lại.
Trong đôi mắt của yêu quái, Tuế Văn nhìn thấy sự kinh ngạc.
Mình có thể thuyết phục đối phương!
Hắn cả một thân mồ hôi, thở ra một hơi thật dài.
Lúc đứng trước cánh cửa này, Tuế Văn có hai lựa chọn.
Thứ nhất, dùng Hình Linh giữ chân Thời Thiên Ẩm để mình rời đi; thứ hai, quay lại đề nghị hợp tác với Thời Thiên Ẩm.
Hắn lựa chọn phương án sau.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều thần kì như thế, hơn nữa toàn bộ những điều thần kì này lại có liên quan đến mình.
Mình... Muốn biết tất cả những bí ẩn đằng sau nó, muốn có được những điều quá đỗi thần kì mà mình đã từng có được!
? BTV: Kết quả của tất cả các mối quan hệ hợp tác kiểu này đều là... Ai cũng biết là gì rồi đó.