Chương 3: Quang cầu và điểm đen
Không gian rơi vào yên tĩnh.
Tuế Văn khiêm tốn hỏi: "Là chữ nào?"
Sau đó hắn nhận được một ánh mắt quét đến của đối phương, ánh mắt giống như lưỡi đao kia khiến cho Tuế Văn cảm thấy ngay sau đó mình sẽ bị Thời Thiên Ẩm chém thành hai nửa.
Thời Thiên Ẩm: "Niên vũ Kiều."
Phượng Hoàng bay, Kiều Kiều múa?
Tuế Văn xác định bản thân chưa từng nghe đến hay gặp qua chủng tộc này bao giờ, nhưng nhìn xe hơi đang bất lực giãy giụa trong lửa lớn kia, hắn sáng suốt giấu lời nói ở trong lòng.
Cho dù người trước mặt là một tên trung nhị bệnh* thì cũng là một tên trung nhị bệnh có lực sát thương rất lớn.
Hắn bình tĩnh lại, đứng dậy đi xuống từ trên đài đá, đi đến bên cạnh Thời Thiên Ẩm.
Hai người đứng sóng vai với nhau, Tuế Văn ngoài ý muốn phát hiện mình còn cao hơn Thời Thiên Ẩm một vài phân.
Hắn không tiếng động nhìn thiếu niên, so sánh chiều cao của hai người, tiếp theo lại đẩy đẩy mắt kính, sau khi giấu hai mắt ở phía sau cặp kính thì hỏi: "Làm thế nào để tôi có thể hàng phục Vật Kị trước mắt?"
Lực chú ý của Thời Thiên Ẩm bị dời đi.
Cậu hừ nhẹ một tiếng: "Cái này không phải là năng lực thiên phú của ngươi à?"
Tuế Văn: "Thật không dám giấu giếm, năng lực thiên phú này đã bị thất truyền."
Thời Thiên Ẩm: "......"
Tuế Văn: "......"
Hai người đối mặt nhìn nhau, nhẫn nại trong mắt Thời Thiên Ẩm đang dần bị mất đi, trường đao trong tay dường như cũng nghe thấy ý nghĩ của chủ nhân, phát ra âm thanh uy hiếp.
Nếu như ở lại cũng không thấy an toàn hơn Vật Kị là bao.
Tuế Văn sáng suốt xoay người, đi về phía Vật Kị đang bị ngọn lửa vây quanh.
Hắn vừa đi vừa nghĩ đến những tư liệu tổ truyền có liên quan đến gia tộc mà mình từng được tiếp xúc, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nhớ được về công chúa xinh đẹp như hoa cứu vớt thế giới...
Tuế Văn đi tới trước lửa lớn.
Lửa đỏ hừng hực thiêu đốt ánh lên gương mặt hắn, hắn thử điều khiển ngọn lửa đang vây quanh Vật Kị, ngọn lửa lập tức tách ra hai bên, tạo thành một con đường an toàn cho Tuế Văn.
Ngọn lửa này cũng không nóng giống như lửa bình thường mà tỏa ra yêu khí, phần bị lửa thiêu cháy tỏa ra một luồng khí lạnh băng, giống như Thời Thiên Ẩm, cuồng vọng lại mát lạnh.
Tuế Văn lớn mật tiến về phía trước, chạm vào Vật Kị, lại nghĩ đến lượng hơi nóng dũng mãnh tràn vào cơ thể vừa rồi, thử tác dụng phần sức mạnh mới này lên trên Vật Kị... Phần nhiệt lưu này có lẽ chính là năng lực hàng phục Vật Kị của Hàng Vật Sư!
Thời Thiên Ẩm đứng ở phía sau, ngay khi nhìn thấy người tiến vào trong ngọn lửa thì ánh mắt chớp động, cậu nhìn thấy ngọn lửa rơi xuống vạt áo của nhân loại kia tựa như bóng ma.
Bóng ma phấp phới, giống như quần áo bay bay.
Kí ức chôn sâu bén rễ trong quá khứ dường như bỗng nhiên xuất hiện tựa những mặt cắt, khiến cho Thời Thiên Ẩm nắm chặt chuôi đao theo bản năng.
Tuế Văn......
Tuế Văn đặt tay lên đèn xanh đèn đỏ khoảng 1'.
Cảm thấy thân thể cũng không có thay đổi gì, ngược lại, Vật Kị phía trước đột biến, hôi ế nồng đậm thoáng chốc xuất hiện, như biển mây cuồn cuộn, trong khoảnh khắc bị Tuế Văn lôi hết về phía mình!
Tuế Văn bình tĩnh quay đầu bỏ chạy.
Thời Thiên Ẩm: "......"
Tay nắm chặt chuôi đao hứng thú buông lỏng.
Thật là, ngủ đã quá lâu rồi, đầu vẫn còn nặng nề, người cũng nhìn lầm luôn.
Cho dù bọn họ có gương mặt giống nhau nhưng dùng một con kiến để nhận thành hắn vẫn khó có thể tưởng tượng được.
Xe hơi đuổi phía sau, Tuế Văn cắm đầu cắm cổ chạy ở phía trước.
Cuối cùng, khi một người một vật đuổi nhau chạy được hai vòng, Thời Thiên Ẩm thật sự không nhìn nổi nữa: "Hình Linh của ngươi đâu?"
Tuế Văn thở hồng hộc: "Đó là cái gì?"
Thời Thiên Ẩm: "Tuế Văn có một quyển trục, bên trong có vô số Vật Kị bị thu phục, đây là "Hình Linh", Hàng Vật Sư thông qua Hình Linh để đối phó với Vật Kị."
Thời Thiên Ẩm: "Sách......"
Thân hình yêu quái đứng tại chỗ bỗng nhiên biến mất, sau đó chợt lóe xuất hiện phía sau Tuế Văn. Cậu lại chắn giữa Tuế Văn và Vật Kị một lần nữa, bắt lấy đầu xe hơi màu đen, năm ngón tay vừa thu lại, giống như nắm lấy một miếng bọt biển, bóp nát đầu xe hơi.
Ngay sau đó, cậu quay đầu lại, khóe mắt hơi nhếch: "Đưa tay đặt lên vai ta, ta cho ngươi mượn sức mạnh."
Trong lúc nguy cấp, Tuế Văn lựa chọn tin tưởng Thời Thiên Ẩm.
Một giây trước còn ra sức chạy, một giây sau đã dừng lại, xoay người đặt tay lên vai Thời Thiên Ẩm.
Sau đó hắn mới vội vàng hỏi: "Cho tôi mượn sức mạnh là ý gì?"
Thời Thiên Ẩm: "Trước đó ta đã nói, chỉ có Hàng Vật Sư mới có thể hàng phục được Vật Kị. Ta có yêu lực có thể ngăn cản nó nhưng không thể tạo thành thương tổn thật sự cho nó, trừ khi có Hàng Vật Sư chuyển hóa – dùng tâm của ngươi, cảm thụ sức mạnh của ta rồi sử dụng nó."
Tuế Văn thử làm theo lời Thời Thiên Ẩm. Ánh mắt hắn lướt nhìn qua gương mặt của đối phương, cảm giác từ bàn tay truyền xuống dưới cơ thể...
Đồ vật giống như hơi nước, như sương mù bỗng nhiên tụ hợp từ bốn phía vây quanh hắn, đưa hắn bay lên, tạm thời thoát khỏi không gian bóng tối, giống như một chiếc huyền phù xám xịt hỗn độn.
Đột nhiên.
Một tiếng "Lệ" nhẹ lại rõ ràng từ xa xôi truyền đến.
Đến khi được thốt ra, nơi kì dị này đã xảy ra biến hóa, bỗng nhiên biến đổi, giống như vầng sáng mặt trời tránh phá tầng mây xuất hiện trên thế gian.
Tuế Văn nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Thật lớn, xán lạn, thâm thúy, giống như ngọn lửa lại giống như quang ảnh của tấm màn đen bay lượn từ phương xa tới.
Quanh ảnh kia vừa nhìn giống như hình dáng của một con chim khổng lồ, lại càng giống như phượng hoàn giương cánh, hai cánh mở rộng che khuất bầu trời, thiên luân, nguyệt bàn, vạn vật trên không trung, vãng sinh luân phiên từng cái chảy qua.
Phượng hoàng vu phi, kiều kiều kỳ vũ.*
(*Một cặp phượng hoàng cùng sải cánh bay, là lời chúc vợ chồng êm ấm hạnh phúc.)
Cũng giống như thế, lần thứ hai câu này hiện lên trong đầu hắn đã mang đến cảm giác mạnh mẽ hoàn toàn khác!
Hắn nhanh chóng ổn định lại tinh thần, thấy từ trên không trung, bóng ma dày nặng thật lớn cũng rơi xuống mặt đất, phía trước bóng ma, đèn xanh đèn đỏ và xe hơi màu đen lần lượt xuất hiện!
Có gió thổi lên mặt hắn, không nhẹ không nặng, giống như đang nhắc nhở hắn điều gì.
Tuế Văn thử đi về phía quang ảnh. trong nháy mắt ý niệm dâng lên, thân hình hắn bị gió cuốn đi, một đường cuốn vào bên trong quang ảnh, cùng nó ôm ấp, cùng nó tồn tại.
Cũng vào giây phút này, Tuế Văn tự nhiên hiểu được.
Kiều và Phượng Hoàng sinh ra một chủng tộc.
Nó khoác trên mình sắc xanh thẳm như bầu trời, bay múa trên không trung vô tận.
Nó cao cao tại thượng, vĩnh viễn không dừng lại đôi cánh dang rộng bay lượn trên bầu trời.
"Hô..." Kình phong xẹt qua tai.
Tuế Văn phục hồi lại tinh thần từ trong ảo cảnh.
Cảm giác kì dị liên tiếp xuất hiện khi hắn và Thời Thiên Ẩm tiếp xúc với nhau, đối phương giống như một đại dương sâu không lường được còn hắn lại hòa lẫn vào trong đó, trở thành chủ nhân của đại dương ấy.
Tâm niệm của hắn vừa động, mặt biển rộng lớn lập tức cuộn lên sóng gió, yêu lực của Thời Thiên Ẩm dưới tưởng tượng của hắn hóa thành một hư ảnh phượng hoàng xải cánh, nhẹ nhàng bay về phía trước nghiền xe hơi và đèn đỏ thành bột phấn.
Lúc này, hôi ế cuồn cuộn hòa vào với bóng tối, không thể tụ hợp lại được nữa, chỉ còn lại một quả cầu ánh sáng cùng với một thẻ bài màu mực tàu trôi nổi trong không trung.
Vật Kị bị đánh cho tàn phế, bả vai của Thời Thiên Ẩm khẽ run lên, hạ Tuế Văn từ bả vai mình xuống dưới.
Lực lượng giống như không cố kị điều gì trong cơ thể Tuế Văn biến mất.
Hắn cảm thấy hơi mất mát, nhìn thoáng qua phía Thời Thiên Ẩm, chỉ nhìn thấy cảm giác khó chịu của đối phương, vì vậy tâm tình vừa xìu xuống lại ngẩng cao đầu.
Ha ha, vừa nhìn thấy cậu ta không vui mình lại thấy vui.
Tuế Văn yên lặng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng và thẻ màu.
Quả cầu ánh sáng trôi nổi giữa không trung không hề bị thẻ bài màu mực tàu ảnh hưởng, nó bay thẳng đến trước mặt Tuế Văn, ánh sáng chợt lóe, trong mơ hồ xuất hiện một cảnh tượng.
Tuế Văn ngưng thần nhìn lại.
Một đình viện đẹp đẽ xuất hiện bên trong quả cầu ánh sáng. Giống như ngày xuân nắng ấm, bóng người mặc quần áo màu tử đằng đưa lưng về phía Tuế Văn, dưới tàng cây hoa rủ có bóng ửng hồng điểm xanh lục dừng trên vạt áo hắn. Bỗng nhiên, người ngồi đó giơ tay cúi đầu, nhấp một ngụm trà, dưới tóc đen lộ ra một nửa khuôn mặt phong lưu và thoải mái.
Tuế Văn lại nhìn thấy gương mặt mình một lần nữa.
Nhưng người xuất hiện bên trong quả cầu ánh sáng không phải hắn, người kia hẳn là thuộc về quá khứ của thi thể trên đài đá.
Thế nhưng gương mặt của mình và đối phương giống nhau, thậm chí đối phương còn xuất hiện bên trong bùa hộ mệnh của mình.
Đến cùng thì mình và hắn có quan hệ gì?
Trong thời gian chần chờ, quả cầu ánh sáng chợt bay đến, trước khi Tuế Văn kịp phản ứng đã hòa dần vào trong lòng bàn tay hắn, hóa thành một luồng ấm áp hòa tan trong cơ thể hắn.
Tuế Văn: "......"
Hắn không kịp né tránh, sờ sờ lòng bàn tay mình, còn chưa kịp tính đến việc cưỡng ép quả cầu kia rời khỏi cơ thể.
Dù sao cũng không thấy có gì không ổn, cho nên hẳn là không có gì nguy hiểm... đúng không.
Tuế Văn hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tâm thần, vững vàng chuyển hướng ánh mắt về phía thẻ bài màu mực tàu đang lơ lửng trong không trung.
Sau khi Vật Kị đèn xanh đèn đỏ biến mất thì chỉ còn lại quả cầu ánh sáng và thẻ bài màu mực. Qủa cầu ánh sáng hiển nhiên là mảnh nhỏ của thi thể, như vậy thẻ bài màu mực kia... Chẳng lẽ là mảnh nhỏ của đèn xanh đèn đỏ?
Tuế Văn đang phỏng đoán thì thấy một con nòng nọc màu đen dùng cái đuôi kéo một cái đèn xanh đèn đỏ phiên bản nhỏ ra.
Quả nhiên là mảnh nhỏ của đèn xanh đèn đỏ.
Mảnh nhỏ này muốn làm gì?
Tuế Văn tiếp tục quan sát.
Sau khi quả cầu ánh sáng bay đến bên cạnh Tuế Văn thì điểm đen kia cũng lại gần hắn.
Nó kéo theo đèn xanh đèn đỏ phiên bản nhỏ đến, vòng tới vòng lui xung quanh Tuế Văn, dáng vẻ đáng yêu vô hại.
Tuế Văn quan sát một lúc, xác định mảnh nhỏ của đèn xanh đèn đỏ sẽ không làm tổn thương mình mới thử duỗi tay chạm vào điểm đen.
Nhưng mà lúc này, điểm đen kia lại bay xa hơn.
Giống như một động vật nhỏ tò mò về con người rồi lại không dám tiếp cận con người.
Tuế Văn thử lại hai lần, bỗng nhiên nghĩ đến một điều.
Từ từ, vừa rồi Thời Thiên Ẩm từng nói......
"Tuế Văn có một quyển trục về Vật Kị."
Có lẽ......
Tuế Văn sờ soạng trong túi, không có quyển trục nhưng lại có một quyển sổ ghi chép nhỏ.
Hắn lấy sổ ra đưa đến gần mực tàu.
Một tiếng "Hô..." vang lên.
Không biết gió thổi từ đâu lật mở trang sách đến một trang trống.
Mực tàu xoay tròn trên bàn tay Tuế Văn, đến trên trang giấy trắng, nhảy nhót hai cái rồi hạ dần xuống hòa nhập vào trang giấy, tạo thành một đồ án rồng rắn uốn lượn.
Đến khi mực tàu hòa hoàn toàn vào trong trang giấy trắng, một chiếc đèn xanh đèn đỏ màu đen cũng xuất hiện trên đó.
Đến tận lúc này, trên trang giấy chợt có ánh sáng lóe lên, đèn vàng, đèn xanh lần lượt xuất hiện trên đèn xanh đèn đỏ phiên bản nhỏ, giống như một chiếc đèn tín hiệu thật sự từ bên ngoài thế giới tiến vào!
Còn chưa đợi Tuế Văn phục hồi lại tinh thần sau một màn thần kì vừa rồi, ánh sáng lạnh như tuyết lại xuất hiện, trên cổ chợt lạnh, Thời Thiên Ẩm đặt trường đao lên cổ Tuế Văn.
Giọng nói của đối phương cũng vang lên cùng lúc.
"Được rồi, con sâu nhỏ đã xử lý xong, hiện tại đến lượt ngươi..."
?Chú thích
(*trung nhị bệnh: hội chứng tuổi teen-từ lóng của Nhật Bản, chỉ chứng tâm lí thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản, không liên quan gì đến bệnh thần kinh. Các bạn có thể tìm xem phim hoạt hình "Hội chứng tuổi teen" để rõ hơn.)
?BTV: Chim nhỏ, em định ám sát chồng em à? Không nên đâu nha.
Tuế Văn khiêm tốn hỏi: "Là chữ nào?"
Sau đó hắn nhận được một ánh mắt quét đến của đối phương, ánh mắt giống như lưỡi đao kia khiến cho Tuế Văn cảm thấy ngay sau đó mình sẽ bị Thời Thiên Ẩm chém thành hai nửa.
Thời Thiên Ẩm: "Niên vũ Kiều."
Phượng Hoàng bay, Kiều Kiều múa?
Tuế Văn xác định bản thân chưa từng nghe đến hay gặp qua chủng tộc này bao giờ, nhưng nhìn xe hơi đang bất lực giãy giụa trong lửa lớn kia, hắn sáng suốt giấu lời nói ở trong lòng.
Cho dù người trước mặt là một tên trung nhị bệnh* thì cũng là một tên trung nhị bệnh có lực sát thương rất lớn.
Hắn bình tĩnh lại, đứng dậy đi xuống từ trên đài đá, đi đến bên cạnh Thời Thiên Ẩm.
Hai người đứng sóng vai với nhau, Tuế Văn ngoài ý muốn phát hiện mình còn cao hơn Thời Thiên Ẩm một vài phân.
Hắn không tiếng động nhìn thiếu niên, so sánh chiều cao của hai người, tiếp theo lại đẩy đẩy mắt kính, sau khi giấu hai mắt ở phía sau cặp kính thì hỏi: "Làm thế nào để tôi có thể hàng phục Vật Kị trước mắt?"
Lực chú ý của Thời Thiên Ẩm bị dời đi.
Cậu hừ nhẹ một tiếng: "Cái này không phải là năng lực thiên phú của ngươi à?"
Tuế Văn: "Thật không dám giấu giếm, năng lực thiên phú này đã bị thất truyền."
Thời Thiên Ẩm: "......"
Tuế Văn: "......"
Hai người đối mặt nhìn nhau, nhẫn nại trong mắt Thời Thiên Ẩm đang dần bị mất đi, trường đao trong tay dường như cũng nghe thấy ý nghĩ của chủ nhân, phát ra âm thanh uy hiếp.
Nếu như ở lại cũng không thấy an toàn hơn Vật Kị là bao.
Tuế Văn sáng suốt xoay người, đi về phía Vật Kị đang bị ngọn lửa vây quanh.
Hắn vừa đi vừa nghĩ đến những tư liệu tổ truyền có liên quan đến gia tộc mà mình từng được tiếp xúc, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nhớ được về công chúa xinh đẹp như hoa cứu vớt thế giới...
Tuế Văn đi tới trước lửa lớn.
Lửa đỏ hừng hực thiêu đốt ánh lên gương mặt hắn, hắn thử điều khiển ngọn lửa đang vây quanh Vật Kị, ngọn lửa lập tức tách ra hai bên, tạo thành một con đường an toàn cho Tuế Văn.
Ngọn lửa này cũng không nóng giống như lửa bình thường mà tỏa ra yêu khí, phần bị lửa thiêu cháy tỏa ra một luồng khí lạnh băng, giống như Thời Thiên Ẩm, cuồng vọng lại mát lạnh.
Tuế Văn lớn mật tiến về phía trước, chạm vào Vật Kị, lại nghĩ đến lượng hơi nóng dũng mãnh tràn vào cơ thể vừa rồi, thử tác dụng phần sức mạnh mới này lên trên Vật Kị... Phần nhiệt lưu này có lẽ chính là năng lực hàng phục Vật Kị của Hàng Vật Sư!
Thời Thiên Ẩm đứng ở phía sau, ngay khi nhìn thấy người tiến vào trong ngọn lửa thì ánh mắt chớp động, cậu nhìn thấy ngọn lửa rơi xuống vạt áo của nhân loại kia tựa như bóng ma.
Bóng ma phấp phới, giống như quần áo bay bay.
Kí ức chôn sâu bén rễ trong quá khứ dường như bỗng nhiên xuất hiện tựa những mặt cắt, khiến cho Thời Thiên Ẩm nắm chặt chuôi đao theo bản năng.
Tuế Văn......
Tuế Văn đặt tay lên đèn xanh đèn đỏ khoảng 1'.
Cảm thấy thân thể cũng không có thay đổi gì, ngược lại, Vật Kị phía trước đột biến, hôi ế nồng đậm thoáng chốc xuất hiện, như biển mây cuồn cuộn, trong khoảnh khắc bị Tuế Văn lôi hết về phía mình!
Tuế Văn bình tĩnh quay đầu bỏ chạy.
Thời Thiên Ẩm: "......"
Tay nắm chặt chuôi đao hứng thú buông lỏng.
Thật là, ngủ đã quá lâu rồi, đầu vẫn còn nặng nề, người cũng nhìn lầm luôn.
Cho dù bọn họ có gương mặt giống nhau nhưng dùng một con kiến để nhận thành hắn vẫn khó có thể tưởng tượng được.
Xe hơi đuổi phía sau, Tuế Văn cắm đầu cắm cổ chạy ở phía trước.
Cuối cùng, khi một người một vật đuổi nhau chạy được hai vòng, Thời Thiên Ẩm thật sự không nhìn nổi nữa: "Hình Linh của ngươi đâu?"
Tuế Văn thở hồng hộc: "Đó là cái gì?"
Thời Thiên Ẩm: "Tuế Văn có một quyển trục, bên trong có vô số Vật Kị bị thu phục, đây là "Hình Linh", Hàng Vật Sư thông qua Hình Linh để đối phó với Vật Kị."
Thời Thiên Ẩm: "Sách......"
Thân hình yêu quái đứng tại chỗ bỗng nhiên biến mất, sau đó chợt lóe xuất hiện phía sau Tuế Văn. Cậu lại chắn giữa Tuế Văn và Vật Kị một lần nữa, bắt lấy đầu xe hơi màu đen, năm ngón tay vừa thu lại, giống như nắm lấy một miếng bọt biển, bóp nát đầu xe hơi.
Ngay sau đó, cậu quay đầu lại, khóe mắt hơi nhếch: "Đưa tay đặt lên vai ta, ta cho ngươi mượn sức mạnh."
Trong lúc nguy cấp, Tuế Văn lựa chọn tin tưởng Thời Thiên Ẩm.
Một giây trước còn ra sức chạy, một giây sau đã dừng lại, xoay người đặt tay lên vai Thời Thiên Ẩm.
Sau đó hắn mới vội vàng hỏi: "Cho tôi mượn sức mạnh là ý gì?"
Thời Thiên Ẩm: "Trước đó ta đã nói, chỉ có Hàng Vật Sư mới có thể hàng phục được Vật Kị. Ta có yêu lực có thể ngăn cản nó nhưng không thể tạo thành thương tổn thật sự cho nó, trừ khi có Hàng Vật Sư chuyển hóa – dùng tâm của ngươi, cảm thụ sức mạnh của ta rồi sử dụng nó."
Tuế Văn thử làm theo lời Thời Thiên Ẩm. Ánh mắt hắn lướt nhìn qua gương mặt của đối phương, cảm giác từ bàn tay truyền xuống dưới cơ thể...
Đồ vật giống như hơi nước, như sương mù bỗng nhiên tụ hợp từ bốn phía vây quanh hắn, đưa hắn bay lên, tạm thời thoát khỏi không gian bóng tối, giống như một chiếc huyền phù xám xịt hỗn độn.
Đột nhiên.
Một tiếng "Lệ" nhẹ lại rõ ràng từ xa xôi truyền đến.
Đến khi được thốt ra, nơi kì dị này đã xảy ra biến hóa, bỗng nhiên biến đổi, giống như vầng sáng mặt trời tránh phá tầng mây xuất hiện trên thế gian.
Tuế Văn nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Thật lớn, xán lạn, thâm thúy, giống như ngọn lửa lại giống như quang ảnh của tấm màn đen bay lượn từ phương xa tới.
Quanh ảnh kia vừa nhìn giống như hình dáng của một con chim khổng lồ, lại càng giống như phượng hoàn giương cánh, hai cánh mở rộng che khuất bầu trời, thiên luân, nguyệt bàn, vạn vật trên không trung, vãng sinh luân phiên từng cái chảy qua.
Phượng hoàng vu phi, kiều kiều kỳ vũ.*
(*Một cặp phượng hoàng cùng sải cánh bay, là lời chúc vợ chồng êm ấm hạnh phúc.)
Cũng giống như thế, lần thứ hai câu này hiện lên trong đầu hắn đã mang đến cảm giác mạnh mẽ hoàn toàn khác!
Hắn nhanh chóng ổn định lại tinh thần, thấy từ trên không trung, bóng ma dày nặng thật lớn cũng rơi xuống mặt đất, phía trước bóng ma, đèn xanh đèn đỏ và xe hơi màu đen lần lượt xuất hiện!
Có gió thổi lên mặt hắn, không nhẹ không nặng, giống như đang nhắc nhở hắn điều gì.
Tuế Văn thử đi về phía quang ảnh. trong nháy mắt ý niệm dâng lên, thân hình hắn bị gió cuốn đi, một đường cuốn vào bên trong quang ảnh, cùng nó ôm ấp, cùng nó tồn tại.
Cũng vào giây phút này, Tuế Văn tự nhiên hiểu được.
Kiều và Phượng Hoàng sinh ra một chủng tộc.
Nó khoác trên mình sắc xanh thẳm như bầu trời, bay múa trên không trung vô tận.
Nó cao cao tại thượng, vĩnh viễn không dừng lại đôi cánh dang rộng bay lượn trên bầu trời.
"Hô..." Kình phong xẹt qua tai.
Tuế Văn phục hồi lại tinh thần từ trong ảo cảnh.
Cảm giác kì dị liên tiếp xuất hiện khi hắn và Thời Thiên Ẩm tiếp xúc với nhau, đối phương giống như một đại dương sâu không lường được còn hắn lại hòa lẫn vào trong đó, trở thành chủ nhân của đại dương ấy.
Tâm niệm của hắn vừa động, mặt biển rộng lớn lập tức cuộn lên sóng gió, yêu lực của Thời Thiên Ẩm dưới tưởng tượng của hắn hóa thành một hư ảnh phượng hoàng xải cánh, nhẹ nhàng bay về phía trước nghiền xe hơi và đèn đỏ thành bột phấn.
Lúc này, hôi ế cuồn cuộn hòa vào với bóng tối, không thể tụ hợp lại được nữa, chỉ còn lại một quả cầu ánh sáng cùng với một thẻ bài màu mực tàu trôi nổi trong không trung.
Vật Kị bị đánh cho tàn phế, bả vai của Thời Thiên Ẩm khẽ run lên, hạ Tuế Văn từ bả vai mình xuống dưới.
Lực lượng giống như không cố kị điều gì trong cơ thể Tuế Văn biến mất.
Hắn cảm thấy hơi mất mát, nhìn thoáng qua phía Thời Thiên Ẩm, chỉ nhìn thấy cảm giác khó chịu của đối phương, vì vậy tâm tình vừa xìu xuống lại ngẩng cao đầu.
Ha ha, vừa nhìn thấy cậu ta không vui mình lại thấy vui.
Tuế Văn yên lặng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng và thẻ màu.
Quả cầu ánh sáng trôi nổi giữa không trung không hề bị thẻ bài màu mực tàu ảnh hưởng, nó bay thẳng đến trước mặt Tuế Văn, ánh sáng chợt lóe, trong mơ hồ xuất hiện một cảnh tượng.
Tuế Văn ngưng thần nhìn lại.
Một đình viện đẹp đẽ xuất hiện bên trong quả cầu ánh sáng. Giống như ngày xuân nắng ấm, bóng người mặc quần áo màu tử đằng đưa lưng về phía Tuế Văn, dưới tàng cây hoa rủ có bóng ửng hồng điểm xanh lục dừng trên vạt áo hắn. Bỗng nhiên, người ngồi đó giơ tay cúi đầu, nhấp một ngụm trà, dưới tóc đen lộ ra một nửa khuôn mặt phong lưu và thoải mái.
Tuế Văn lại nhìn thấy gương mặt mình một lần nữa.
Nhưng người xuất hiện bên trong quả cầu ánh sáng không phải hắn, người kia hẳn là thuộc về quá khứ của thi thể trên đài đá.
Thế nhưng gương mặt của mình và đối phương giống nhau, thậm chí đối phương còn xuất hiện bên trong bùa hộ mệnh của mình.
Đến cùng thì mình và hắn có quan hệ gì?
Trong thời gian chần chờ, quả cầu ánh sáng chợt bay đến, trước khi Tuế Văn kịp phản ứng đã hòa dần vào trong lòng bàn tay hắn, hóa thành một luồng ấm áp hòa tan trong cơ thể hắn.
Tuế Văn: "......"
Hắn không kịp né tránh, sờ sờ lòng bàn tay mình, còn chưa kịp tính đến việc cưỡng ép quả cầu kia rời khỏi cơ thể.
Dù sao cũng không thấy có gì không ổn, cho nên hẳn là không có gì nguy hiểm... đúng không.
Tuế Văn hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tâm thần, vững vàng chuyển hướng ánh mắt về phía thẻ bài màu mực tàu đang lơ lửng trong không trung.
Sau khi Vật Kị đèn xanh đèn đỏ biến mất thì chỉ còn lại quả cầu ánh sáng và thẻ bài màu mực. Qủa cầu ánh sáng hiển nhiên là mảnh nhỏ của thi thể, như vậy thẻ bài màu mực kia... Chẳng lẽ là mảnh nhỏ của đèn xanh đèn đỏ?
Tuế Văn đang phỏng đoán thì thấy một con nòng nọc màu đen dùng cái đuôi kéo một cái đèn xanh đèn đỏ phiên bản nhỏ ra.
Quả nhiên là mảnh nhỏ của đèn xanh đèn đỏ.
Mảnh nhỏ này muốn làm gì?
Tuế Văn tiếp tục quan sát.
Sau khi quả cầu ánh sáng bay đến bên cạnh Tuế Văn thì điểm đen kia cũng lại gần hắn.
Nó kéo theo đèn xanh đèn đỏ phiên bản nhỏ đến, vòng tới vòng lui xung quanh Tuế Văn, dáng vẻ đáng yêu vô hại.
Tuế Văn quan sát một lúc, xác định mảnh nhỏ của đèn xanh đèn đỏ sẽ không làm tổn thương mình mới thử duỗi tay chạm vào điểm đen.
Nhưng mà lúc này, điểm đen kia lại bay xa hơn.
Giống như một động vật nhỏ tò mò về con người rồi lại không dám tiếp cận con người.
Tuế Văn thử lại hai lần, bỗng nhiên nghĩ đến một điều.
Từ từ, vừa rồi Thời Thiên Ẩm từng nói......
"Tuế Văn có một quyển trục về Vật Kị."
Có lẽ......
Tuế Văn sờ soạng trong túi, không có quyển trục nhưng lại có một quyển sổ ghi chép nhỏ.
Hắn lấy sổ ra đưa đến gần mực tàu.
Một tiếng "Hô..." vang lên.
Không biết gió thổi từ đâu lật mở trang sách đến một trang trống.
Mực tàu xoay tròn trên bàn tay Tuế Văn, đến trên trang giấy trắng, nhảy nhót hai cái rồi hạ dần xuống hòa nhập vào trang giấy, tạo thành một đồ án rồng rắn uốn lượn.
Đến khi mực tàu hòa hoàn toàn vào trong trang giấy trắng, một chiếc đèn xanh đèn đỏ màu đen cũng xuất hiện trên đó.
Đến tận lúc này, trên trang giấy chợt có ánh sáng lóe lên, đèn vàng, đèn xanh lần lượt xuất hiện trên đèn xanh đèn đỏ phiên bản nhỏ, giống như một chiếc đèn tín hiệu thật sự từ bên ngoài thế giới tiến vào!
Còn chưa đợi Tuế Văn phục hồi lại tinh thần sau một màn thần kì vừa rồi, ánh sáng lạnh như tuyết lại xuất hiện, trên cổ chợt lạnh, Thời Thiên Ẩm đặt trường đao lên cổ Tuế Văn.
Giọng nói của đối phương cũng vang lên cùng lúc.
"Được rồi, con sâu nhỏ đã xử lý xong, hiện tại đến lượt ngươi..."
?Chú thích
(*trung nhị bệnh: hội chứng tuổi teen-từ lóng của Nhật Bản, chỉ chứng tâm lí thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản, không liên quan gì đến bệnh thần kinh. Các bạn có thể tìm xem phim hoạt hình "Hội chứng tuổi teen" để rõ hơn.)
?BTV: Chim nhỏ, em định ám sát chồng em à? Không nên đâu nha.