Chương 4: Bạn nhỏ, tin tôi đi, cậu sẽ luôn sợ
Lúc Giản Tùng Ý buổi sáng nhìn thấy nhà bếp và phòng ăn trống không lạnh như băng, ngẩn người.
Cơm của tôi đâu?
"Ting ting" một tiếng, Wechat vang lên.
Đường nữ sĩ: 【 Con của dì bị bệnh, xin nghỉ một tuần, con tự qua cửa đối diện cọ cơm đi 】
Đưỡng nữ sĩ: 【 Thuận tiện cho con coi chút ba con tự làm bữa tối dưới ánh nến 】
Đường nữ sĩ: 【 beefsteak.jpg 】
Con đại khái chỉ là ngoài ý muốn đúng không.
Giản Tùng Ý cảm thấy thế giới này đối với cậu quá vô tình.
Cậu cũng không có mặt mũi mới sáng sớm đã chạy qua nhà người ta xin ăn cọ uống, chỉ có thể buồn bực mà nắm tóc, mặt dính đầy buồn ngủ ủ rũ, tiện tay lấy theo cây dù rồi đi ra cửa, mà chiếc Bentley màu đen đã dừng ở cửa.
Hoàn hảo chừa cho cậu một chú Trương.
Giản Tùng Ý sống sót sau tai nạn thở ra một hơi, song khi cậu mở cửa xe, ngụm khí kia nghẹn trở lại trong cổ họng.
Tại sao Bách Hoài lại ở trong xe nhà cậu? Còn ngồi đằng sau? Trong tay còn cầm hộp cơm?
Hậu quả của dậy sớm chính là đầu óc không tỉnh táo, Giản Tùng Ý một bên nghi vấn, một bên ngồi xuống bên cạnh Bách Hoài, còn đóng cửa xe.
Mãi đến tận khi xe chạy, cậu mới lúng túng hỏi một câu: "Cậu vừa mới chuyển đến đã cúp tiết tự học buổi sáng?"
Giản Tùng Ý bởi vì thật sự không có cách nào rời giường lúc 6 giờ sáng, cho nên có bảo đảm kép từ Đường nữ sĩ và hạng nhất lớp, trường học đặc cách cho cậu không cần học tiết tự học buổi sáng, chỉ cần đến lớp vào tiết thứ nhất lúc 8 giờ là được.
Thế nhưng Bách Hoài dựa vào cái gì? Hắn có thể thi nhất lớp sao?
Hắn không thể.
Bách Hoài cúi đầu mở hộp cơm, một mặt hờ hững: "Ông nội tôi nói thân thể tôi không tốt, sáng sớm nên ngủ thêm một chút."
Giản Tùng Ý thật sự không nhìn ra hắn không khoẻ ở chỗ nào, đám lãnh đạo trường học kia chỉ cần nhìn thấy chữ "Bách" liền che giấu lương tâm giả bộ bị mù.
"Tôi vì hành vi cưng chiều cháu trai này của Bách gia gia cảm thấy vô cùng đau lòng."
"Ăn chung đi." Bách Hoài đưa hộp cơm tới.
Một chén mì hoành thánh.
Giản Tùng Ý nhận cái chén, rất lễ phép: "Cảm ơn Bách gia gia."
"Cũng không cần gọi gia gia."
"..."
Giản Tùng Ý cảm thấy bản thân trước đó không nên lược bớt hai chữ "Thay tôi" kia đi.
"Gọi ca ca là được rồi."
"A, cậu còn nợ tôi một tiếng ba đó."
Bách Hoài nhíu mày, không mở miệng phản bác.
Giản Tùng Ý phát hiện, người này chỉ cần không mang mắt kính, lúc nhìn người khác mang theo một cảm giác rất muốn ăn đòn, hơn nữa cậu phát hiện mắt kính của cái tên này thật ra không có độ, cũng không biết đang giả bộ tỏ vẻ gì nữa.
Có điều ăn của người miệng ngắn, cậu tạm thời không tính toán với hắn.
(Raw là 吃人嘴短. Thành ngữ 吃人家的嘴软,拿人家的手短 Ăn của người miệng mềm, lấy của người tay ngắn, gần nghĩa với câu 'Há miệng mắc quai'. Ăn của người ta thì phải nói chuyện dịu dàng, lấy của người ta thì phải nhúng nhường.)
Nhưng mà cái muỗng quậy hai lần, lại không thể ăn được.
Bách Hoài liếc một cái, lấy lại cái chén, nhét một hộp bánh quy vào tay cậu: "Cậu ăn cái này trước đi."
Sau đó lấy đôi đũa, bắt đầu lựa rau thơm bên trong ra.
Lúc dì làm cơm, hắn không biết trong nhà Giản Tùng Ý không có ai, cho nên không nhắc, cũng may là rau thơm chỉ thả vài cọng trang trí, không cắt nát, rất nhanh liền lựa ra được.
Khi chén mì hoành thánh sạch sành sanh trở lại tay Giản Tùng Ý, cậu nuốt miếng bánh quy trong miệng, hít một ngụm khí lạnh: "Tôi đệt, Bách gia quá trâu bò, thật sự trả lại một chén mì hoành thánh trong sạch!"
Còn mì hoành thánh của người khác không trong sạch?
Bách Hoài cảm thấy logic của người này nhất định có vấn đề.
Chỉ có điều tiếng "Bách gia" kia còn tàm tạm.
Giản Tùng Ý ăn uống no đủ sau đó mới nhớ tri ân báo đáo, chọt chọt cánh tay Bách Hoài: "Tối hôm qua đề Vật Lý cuối cùng kia cậu làm rồi tôi còn chưa giúp cậu xem qua, muốn không bây giờ lấy ra, Tùng ca giảng cho cậu nghe?"
"Không cần, tới trường học."
"Là tự cậu nói, cũng đừng hối hận, thi cuối kỳ không tốt cũng đừng trách tôi."
"Sẽ không, thành tích của tôi cũng tàm tạm."
"..."
Rất tàm tạm, trạng nguyên Bắc Thành.
Cái tên tự cao này thật sự có thể so sánh với cậu.
Giản Tùng Ý oán thầm mở cửa xuống xe, lại không quên bung dù chờ Bách Hoài một lát.
Mưa cũng không nhỏ hơn hôm qua chút nào, mà sau khi đến phòng học, mái tóc màu nâu nhạt của Bách Hoài vẫn xuôi theo gáy, không bị đẩy rối giống hôm qua.
–
Bởi vì chỉ là kiểm tra cuối kì, học sinh Nam Ngoại đa số đều có tính tự giác, cũng không bố trí phòng thi, học sinh mỗi lớp đều ngồi ở vị trí của mình.
Sáng sớm thi ngữ văn, buổi chiều thi toán học và tiếng anh, tự học buổi tối thi môn tổng hợp.
Trong một ngày thi xong, không định để lại cho học sinh một cọng tóc.
Căn cứ nguyên tắc thúc giục nhóm học sinh cuối cấp này khắc khổ học tập, lần thi cuối kỳ này ra đề rất khó, toàn bộ tầng một và tầng hai của lầu phía Bắc than dậy khắp trời.
Ở Nam Ngoại chia lớp dựa theo thành tích, lớp một đến lớp năm, lần lượt đi xuống, cho nên theo lý thuyết bầu không khí ở lớp 12-1 là thoải mái nhất.
Kỳ thật cũng xem như thoải mái, cảm thấy được độ khó này vẫn còn có thể chịu được, nhưng mà lớp bọn họ cố ý lại có hai đại ma vương.
Giản Tùng Ý vốn thuộc về tuyển thủ khuôn mẫu trời ban, đầu óc linh hoạt, trí nhớ tốt, phản ứng nhanh, có lúc làm bài tập chính là dựa vào thứ như trực giác, cho nên tốc độ trước giờ vẫn dẫn đầu xa tít, nộp bài trước nửa tiếng đã là trạng thái bình thường, lớp một cũng đã quen rồi.
Nhưng bên cạnh cậu lại có thêm một Bách Hoài.
Bách Hoài làm bài thi không giống phong cách của Giản Tùng ý lắm, nhìn qua rất nghiêm túc cẩn thận, ung dung thong thả, thế nhưng chỉ là nhìn qua mà thôi, ngay lúc Giản Tùng Ý còn trả lời câu phân tích tình cảm cuối cùng của bài đọc hiểu, hắn đã sang trang bắt đầu viết văn.
Như vậy còn nhịn được thì còn gì có thể không nhịn được.
Bút của Giản Tùng Ý không xoay chuyển, hình nhân nhỏ cũng không vẽ, lập tức lên tinh thần tập trung lực chú ý bắt đầu tăng tốc, cuối cùng là nộp bài cùng một lúc với Bách Hoài.
Mà đến buổi chiều thi tiếng Anh và toán học, trận chiến này khói thuốc súng càng không thể kịch liệt hơn nữa.
Tiếng Anh một tiếng mười phút nộp bài.
Toán học một tiếng hai mươi phút nộp bài.
Mỗi lần nghe đến tiếng "bang" "bang" thả bút bên góc trong phòng học, sẽ nhìn thấy hai thân ảnh anh tuấn bức người chầm chậm bước lên bục giảng, nôp bài thi, xong rồi lại chầm chậm trở về.
Một người bắt đầu ngủ và người kia bắt đầu đọc sách.
Bộ dáng ung dung tự đắc làm một đám lớp một giỏi nhất trong giỏi nhất toàn tỉnh lâm vào hoài nghi bản thân.
Tại sao bọn họ lại có thể nhanh như vậy đã làm bài xong rồi?
Tôi có phải bị ngốc rồi không?
Tôi có phải không nên ở lớp một?
Tôi có phải là không xứng ngồi ở chỗ này?
Tôi dường như có hơi tự kỷ.
:)
–
Thi xong toán học cách tự học buổi tối chỉ có một tiếng.
Bởi vì còn chưa chính thức khai giảng, trường học chỉ mở hai cửa sổ phía trước, Giản Tùng Ý nhìn cơm kia không muốn ăn, bên ngoài trời mưa lại làm biếng đi ra ngoài, đơn giản không ăn, ở lại trong phòng học ôn bài môn tổng hợp.
Ban ngày thi ba môn cậu đều làm bài chậm hơn Bách Hoài một chút, tuy rằng cuối cùng chênh lệch thời gian trong vòng một phút, thế nhưng trong lòng cậu biết rõ đó là bởi vì chữ cậu đã viết đến muốn bay lên trời luôn.
Mà cậu nhìn qua bài thi của Bách Hoài, sạch sẽ gọn gàng, chữ viết rõ ràng.
Cái này đúng là chọc giận người khác.
Cho nên cậu chuẩn bị luyện tay trước, tìm hiểu rõ vấn đề, buổi tối dạy dỗ tên họ Bách nào đó bức vua làm người.
Nhưng tên họ Bách bức vương nào đó hiễn nhiên không care ý nghĩ này của cậu, hỏi mượn dù của cậu rồi lại không biết đi đâu rồi, trong phòng học chỉ còn lại một mình cậu, vừa vặn thanh tịnh để lập mưu.
Nhưng mà mười mấy tuổi là tuổi không có thanh tịnh, chỉ trong thời gian xếp hàng gọi cơm, tin tức lớp 12-1 mới chuyển tới một đại soái ca Alpha là đại ma vương giống Giản Tùng Ý đã lan truyền khắp nơi.
Xen lẫn huyết lệ và chua xót của bạn học lớp 12-1 là sùng bái của các bạn học ngây thơ.
Chênh lệch giữa người với người càng lớn thì càng ít đố kị, đến lớp bốn lớp năm có rất ít người có thể làm xong bài, cho nên đối với người nộp bài thi trước nửa tiếng mà nói, bọn họ hoàn toàn không có cảm giác áp lực, chỉ còn lại khâm phục.
Bởi vậy so với thành tích kỳ thi, bọn họ quan tâm soái ca mới chuyển tới này có thật đẹp trai như vậy hay không.
Đối với chuyện này bạn học lớp 12-1 có rất nhiều điều muốn nói, đặc biệt là Từ Gia Hành ngồi phía trước hai vị đại ma vương, tay gần như đút vào nách: "Đó nhất định là đẹp trai. Tùng ca của chúng ta, các cậu khẳng định đều biết đi?"
Quần chúng gà con mỗ thóc, còn có vài con gà mái nhỏ chỉ cần nghe thấy hai chữ "Tùng ca" mặt liền ửng đỏ.
Từ Gia Hành rất hài lòng phản ứng này: "Cái người mới chuyển đến kia, so với Tùng ca có khả năng không hề kém, hơn nữa còn là Alpha đã phân hoá thành thục, nhìn qua so với Tùng ca còn cao hơn một chút, các cậu bình phẩm xem, có phải là cực phẩm đại soái hay không."
Trong giọng nói đầy cảm giác vinh quang tự hào phảng phất như khen chính cha của cậu ấy vậy.
Từ Gia Hành và Giản Tùng Ý quan hệ không tệ, cậu có thể nói như vậy, vậy thì tám chín phần mười chính là sự thật.
Mọi người bắt đầu thấp giọng nghị luận.
Đột nhiên vang lên một giọng nói: "Nè, các cậu cấp 2 đều học ở Nam Ngoại, cho nên không biết Bách Hoài, còn ở chỗ này nghị luận. Tôi nói cho các cậu biết, Bách Hoài năm đó ở Nhất Trung bọn tôi chính là giáo bá kiêm giáo thảo, hơn nữa đều là nhất lớp, nếu như không phải sau đó chuyển đến Bắc Thành, trạng nguyên kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông chưa chắc là Giản Tùng Ý đâu."
"......"
"Cái này không phải kịch bản của Tùng ca sao?"
"Vậy Tùng ca của chúng ta không phải gặp đối thủ sao?"
"Kích thích!"
"Quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành!"
"Tới tới tới, đặt cược đặt cược, thi cuối kỳ lần này ai đứng nhất khoa học tự nhiên."
"Nhất định là Tùng ca, cược ba bao que cay."
"Hành động vì Nhất Trung thăng tiến, tôi tin truyền thuyết của Bách gia, cược sáu bao!"
"Tôi cũng cược, tôi cũng cược! Tùng ca, năm bao!"
......
"Tôi cược Giản Tùng Ý, cậu ấy không đứng nhất lớp, tôi mời cả lớp bọn họ tất cả mọi người uống trà sữa."
Giọng nói nhỏ nhỏ xíu xíu, bên trong một đám giọng oang oang có vẻ hơi rụt rè, nhưng trước mắt lại là vụ các cược ngạo mạn nhất.
Mọi người dồn dập nhìn về phía người giàu có này, chỉ thấy một bạn nữ gương mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn.
Từ Gia Hành nhíu mày: "Lâm Viên Viên, đừng kích động, tôi nói với cậu, tình báo tuyến đầu chỉ tôi có, Bách gia làm bài hẳn là có ưu thế dẫn trước Tùng ca một chút xíu."
"Tôi... tôi không kích động, tôi tin tưởng Giản Tùng Ý."
Cô gái nhỏ này nói xong mặt đỏ rần, tuỳ tiện gọi đồ ăn xong liền chạy tới bên góc.
Những người yêu thích Giản Tùng Ý đầy rẫy khắp núi đồi, mọi người cũng không kinh ngạc.
Chỉ có thiếu niên cao gầy cầm hộp cơm mới từ nhà ăn của giáo viên đi ra lơ đãng liếc mắt một cái, sau đó tay cầm một chiếc dù đen, chậm rãi bước vào màn mưa.
–
Lúc Bách Hoài trở lại phòng học, Giản Tùng Ý đang nói chuyện với một Omega.
Cậu lười biếng ngẩng đầu dựa ghế, trong miệng ngậm một túi sữa chua, trước mặt là sandwich và một cái cơm nắm, Omega ngồi ở chỗ của Từ Gia Hành, giúp cậu mở giấy bọc nhựa.
Omega thấp giọng nói câu gì đó, Bách Hoài cũng nghe không rõ, mà lại nhìn thấy khoé môi Giản Tùng Ý đột nhiên cong lên, chân mày giương lên, trong con ngươi đen nhánh toát ra ý cười tươi sáng, trong suốt sáng ngời, thẳng tới đáy mắt, như là nhớ ra hồi ức nào đó ở nơi sâu xa chói mắt nhất trong ký ức.
Không phải không thừa nhận, Giản Tùng Ý từ nhỏ đã là nhóc con dễ thương môi hồng răng trắng, đẹp trai sáng sủa, lanh lợi, lại không biết kiềm chế, hiếu thắng.
Bách Hoài đi tới chỗ ngồi, tiện tay nhét cơm hộp vào hộc bàn, động tác tự nhiên và nhanh chóng, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Sau khi hắn ngồi xuống mới nhìn rõ mặt Omega, là ngày hôm qua muốn vì Giản Tùng Ý thủ thân như ngọc.
Hình như gọi là Chu Lạc.
Vóc dáng tinh tế, trắng nõn thanh tú, nhìn qua tính tình cũng tốt, rất thích hợp với đại thiếu gia như Giản Tùng Ý.
Hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua, không nói gì, lại lấy ra một quyển sách bài tập vật lý mới bắt đầu làm bài.
Ngòi bút xẹt qua trang giấy, vang lên xào xạc, đốt ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng lên.
Chu Lạc từ sau khi hắn đi vào, còn bởi vì nhiệt độ chợt giảm xuống đến rùng mình, cậu ta vừa mở giấy gói, vừa lén lút đánh giá.
Đẹp trai đúng thật là đẹp trai, mắt này, mũi này, miệng này, nốt ruồi lệ chí nhỏ xíu câu người này, bàn tay nhỏ nhắn quyến rũ này.
Chỉ là quá lạnh, khí chất cũng lạnh lùng, mùi hương cũng lạnh, ánh mắt cũng lạnh lẽo.
Không phải loại mỹ nam lạnh lùng khốc huyễn cuồng duệ băng sơn, mà chính là xa cách.
Một sự xa cách hờ hững cao cao tại thượng.
Lại nghĩ tới chuyện cũ Lục Kỳ Phong nói cho cậu ta biết về lão đại năm mười bốn tuổi, Chu Lạc càng kính sợ, lột xong sandwich và cơm nắm đẩy đến trước mặt Giản Tùng Ý: "Tùng ca, ngài từ từ dùng, tôi về trước học thuộc lịch sử."
Nói xong vắt chân lên cổ chạy.
Giản Tùng Ý lấy túi sữa chua đang ngậm trong miệng xuống, châm rãi liếc Bách Hoài một cái: "Cậu xem cậu một chút đi, đe doạ nhiều người như vậy, trẻ nhỏ sợ thành cái gì rồi."
Bách Hoài liếc nhìn cậu: "Cậu không sợ?"
Giản Tùng Ý nhíu mày rũ mi: "Tôi sẽ sợ cậu? Đúng là chuyện cười. Anh bạn nhỏ, cậu có phải ngây thơ quá rồi không, cũng không nghĩ lại Tùng ca của cậu là ai."
Bách Hoài từ trước đến giờ chưa từng để ý cái miệng nhỏ này của cậu, thế nhưng hôm nay không biết tại sao, cố tình lại có hứng thú, để bút xuống, xoay người, đặt tay trái lên lưng ghế dựa của Giản Tùng Ý, hơi dựa sát vào, nở một nụ cười với cậu.
"Bạn nhỏ, tin tôi đi, cậu sẽ luôn sợ."
Hắn là thiên về mặt phượng dài, màu mắt cũng nhạt, nở nụ cười như thế có chút mùi vị của nam hồ ly tinh, còn có nốt ruồi lệ chí ở nơi đó, là yêu nghiệt tàn nhẫn.
Giản Tùng Ý bị hắn cười đến ngơ ngác, vừa không chú ý, mất thăng bằng, ghế dựa nhếch hẳn về phía sau, mắt thấy người cũng sắp ngã, tay Bách Hoài khoác trên ghế dựa vội vã nâng lên phía trước ôm lấy, tiếp được cậu.
Vốn chỉ là bản năng phản ứng muốn giúp cậu giữ vững thân thể, kết quả không biết sự việc làm sao, cuối cùng hiện ra kết quả lại là Giản Tùng Ý dùng một tư thế tương đối yểu điệu bị Bách Hoài ôm vào lòng.
......
Ghế dựa "loảng xoảng" một tiếng đập xuống đất.
Cửa phòng học bị đẩy ra.
Bình nước của Từ Gia Hành rơi trên mặt đất.
Cửa phòng học bị đóng lại.
......
Tác giả có lời muốn nói:
1m83, mãnh nam yểu điệu.
Cơm của tôi đâu?
"Ting ting" một tiếng, Wechat vang lên.
Đường nữ sĩ: 【 Con của dì bị bệnh, xin nghỉ một tuần, con tự qua cửa đối diện cọ cơm đi 】
Đưỡng nữ sĩ: 【 Thuận tiện cho con coi chút ba con tự làm bữa tối dưới ánh nến 】
Đường nữ sĩ: 【 beefsteak.jpg 】
Con đại khái chỉ là ngoài ý muốn đúng không.
Giản Tùng Ý cảm thấy thế giới này đối với cậu quá vô tình.
Cậu cũng không có mặt mũi mới sáng sớm đã chạy qua nhà người ta xin ăn cọ uống, chỉ có thể buồn bực mà nắm tóc, mặt dính đầy buồn ngủ ủ rũ, tiện tay lấy theo cây dù rồi đi ra cửa, mà chiếc Bentley màu đen đã dừng ở cửa.
Hoàn hảo chừa cho cậu một chú Trương.
Giản Tùng Ý sống sót sau tai nạn thở ra một hơi, song khi cậu mở cửa xe, ngụm khí kia nghẹn trở lại trong cổ họng.
Tại sao Bách Hoài lại ở trong xe nhà cậu? Còn ngồi đằng sau? Trong tay còn cầm hộp cơm?
Hậu quả của dậy sớm chính là đầu óc không tỉnh táo, Giản Tùng Ý một bên nghi vấn, một bên ngồi xuống bên cạnh Bách Hoài, còn đóng cửa xe.
Mãi đến tận khi xe chạy, cậu mới lúng túng hỏi một câu: "Cậu vừa mới chuyển đến đã cúp tiết tự học buổi sáng?"
Giản Tùng Ý bởi vì thật sự không có cách nào rời giường lúc 6 giờ sáng, cho nên có bảo đảm kép từ Đường nữ sĩ và hạng nhất lớp, trường học đặc cách cho cậu không cần học tiết tự học buổi sáng, chỉ cần đến lớp vào tiết thứ nhất lúc 8 giờ là được.
Thế nhưng Bách Hoài dựa vào cái gì? Hắn có thể thi nhất lớp sao?
Hắn không thể.
Bách Hoài cúi đầu mở hộp cơm, một mặt hờ hững: "Ông nội tôi nói thân thể tôi không tốt, sáng sớm nên ngủ thêm một chút."
Giản Tùng Ý thật sự không nhìn ra hắn không khoẻ ở chỗ nào, đám lãnh đạo trường học kia chỉ cần nhìn thấy chữ "Bách" liền che giấu lương tâm giả bộ bị mù.
"Tôi vì hành vi cưng chiều cháu trai này của Bách gia gia cảm thấy vô cùng đau lòng."
"Ăn chung đi." Bách Hoài đưa hộp cơm tới.
Một chén mì hoành thánh.
Giản Tùng Ý nhận cái chén, rất lễ phép: "Cảm ơn Bách gia gia."
"Cũng không cần gọi gia gia."
"..."
Giản Tùng Ý cảm thấy bản thân trước đó không nên lược bớt hai chữ "Thay tôi" kia đi.
"Gọi ca ca là được rồi."
"A, cậu còn nợ tôi một tiếng ba đó."
Bách Hoài nhíu mày, không mở miệng phản bác.
Giản Tùng Ý phát hiện, người này chỉ cần không mang mắt kính, lúc nhìn người khác mang theo một cảm giác rất muốn ăn đòn, hơn nữa cậu phát hiện mắt kính của cái tên này thật ra không có độ, cũng không biết đang giả bộ tỏ vẻ gì nữa.
Có điều ăn của người miệng ngắn, cậu tạm thời không tính toán với hắn.
(Raw là 吃人嘴短. Thành ngữ 吃人家的嘴软,拿人家的手短 Ăn của người miệng mềm, lấy của người tay ngắn, gần nghĩa với câu 'Há miệng mắc quai'. Ăn của người ta thì phải nói chuyện dịu dàng, lấy của người ta thì phải nhúng nhường.)
Nhưng mà cái muỗng quậy hai lần, lại không thể ăn được.
Bách Hoài liếc một cái, lấy lại cái chén, nhét một hộp bánh quy vào tay cậu: "Cậu ăn cái này trước đi."
Sau đó lấy đôi đũa, bắt đầu lựa rau thơm bên trong ra.
Lúc dì làm cơm, hắn không biết trong nhà Giản Tùng Ý không có ai, cho nên không nhắc, cũng may là rau thơm chỉ thả vài cọng trang trí, không cắt nát, rất nhanh liền lựa ra được.
Khi chén mì hoành thánh sạch sành sanh trở lại tay Giản Tùng Ý, cậu nuốt miếng bánh quy trong miệng, hít một ngụm khí lạnh: "Tôi đệt, Bách gia quá trâu bò, thật sự trả lại một chén mì hoành thánh trong sạch!"
Còn mì hoành thánh của người khác không trong sạch?
Bách Hoài cảm thấy logic của người này nhất định có vấn đề.
Chỉ có điều tiếng "Bách gia" kia còn tàm tạm.
Giản Tùng Ý ăn uống no đủ sau đó mới nhớ tri ân báo đáo, chọt chọt cánh tay Bách Hoài: "Tối hôm qua đề Vật Lý cuối cùng kia cậu làm rồi tôi còn chưa giúp cậu xem qua, muốn không bây giờ lấy ra, Tùng ca giảng cho cậu nghe?"
"Không cần, tới trường học."
"Là tự cậu nói, cũng đừng hối hận, thi cuối kỳ không tốt cũng đừng trách tôi."
"Sẽ không, thành tích của tôi cũng tàm tạm."
"..."
Rất tàm tạm, trạng nguyên Bắc Thành.
Cái tên tự cao này thật sự có thể so sánh với cậu.
Giản Tùng Ý oán thầm mở cửa xuống xe, lại không quên bung dù chờ Bách Hoài một lát.
Mưa cũng không nhỏ hơn hôm qua chút nào, mà sau khi đến phòng học, mái tóc màu nâu nhạt của Bách Hoài vẫn xuôi theo gáy, không bị đẩy rối giống hôm qua.
–
Bởi vì chỉ là kiểm tra cuối kì, học sinh Nam Ngoại đa số đều có tính tự giác, cũng không bố trí phòng thi, học sinh mỗi lớp đều ngồi ở vị trí của mình.
Sáng sớm thi ngữ văn, buổi chiều thi toán học và tiếng anh, tự học buổi tối thi môn tổng hợp.
Trong một ngày thi xong, không định để lại cho học sinh một cọng tóc.
Căn cứ nguyên tắc thúc giục nhóm học sinh cuối cấp này khắc khổ học tập, lần thi cuối kỳ này ra đề rất khó, toàn bộ tầng một và tầng hai của lầu phía Bắc than dậy khắp trời.
Ở Nam Ngoại chia lớp dựa theo thành tích, lớp một đến lớp năm, lần lượt đi xuống, cho nên theo lý thuyết bầu không khí ở lớp 12-1 là thoải mái nhất.
Kỳ thật cũng xem như thoải mái, cảm thấy được độ khó này vẫn còn có thể chịu được, nhưng mà lớp bọn họ cố ý lại có hai đại ma vương.
Giản Tùng Ý vốn thuộc về tuyển thủ khuôn mẫu trời ban, đầu óc linh hoạt, trí nhớ tốt, phản ứng nhanh, có lúc làm bài tập chính là dựa vào thứ như trực giác, cho nên tốc độ trước giờ vẫn dẫn đầu xa tít, nộp bài trước nửa tiếng đã là trạng thái bình thường, lớp một cũng đã quen rồi.
Nhưng bên cạnh cậu lại có thêm một Bách Hoài.
Bách Hoài làm bài thi không giống phong cách của Giản Tùng ý lắm, nhìn qua rất nghiêm túc cẩn thận, ung dung thong thả, thế nhưng chỉ là nhìn qua mà thôi, ngay lúc Giản Tùng Ý còn trả lời câu phân tích tình cảm cuối cùng của bài đọc hiểu, hắn đã sang trang bắt đầu viết văn.
Như vậy còn nhịn được thì còn gì có thể không nhịn được.
Bút của Giản Tùng Ý không xoay chuyển, hình nhân nhỏ cũng không vẽ, lập tức lên tinh thần tập trung lực chú ý bắt đầu tăng tốc, cuối cùng là nộp bài cùng một lúc với Bách Hoài.
Mà đến buổi chiều thi tiếng Anh và toán học, trận chiến này khói thuốc súng càng không thể kịch liệt hơn nữa.
Tiếng Anh một tiếng mười phút nộp bài.
Toán học một tiếng hai mươi phút nộp bài.
Mỗi lần nghe đến tiếng "bang" "bang" thả bút bên góc trong phòng học, sẽ nhìn thấy hai thân ảnh anh tuấn bức người chầm chậm bước lên bục giảng, nôp bài thi, xong rồi lại chầm chậm trở về.
Một người bắt đầu ngủ và người kia bắt đầu đọc sách.
Bộ dáng ung dung tự đắc làm một đám lớp một giỏi nhất trong giỏi nhất toàn tỉnh lâm vào hoài nghi bản thân.
Tại sao bọn họ lại có thể nhanh như vậy đã làm bài xong rồi?
Tôi có phải bị ngốc rồi không?
Tôi có phải không nên ở lớp một?
Tôi có phải là không xứng ngồi ở chỗ này?
Tôi dường như có hơi tự kỷ.
:)
–
Thi xong toán học cách tự học buổi tối chỉ có một tiếng.
Bởi vì còn chưa chính thức khai giảng, trường học chỉ mở hai cửa sổ phía trước, Giản Tùng Ý nhìn cơm kia không muốn ăn, bên ngoài trời mưa lại làm biếng đi ra ngoài, đơn giản không ăn, ở lại trong phòng học ôn bài môn tổng hợp.
Ban ngày thi ba môn cậu đều làm bài chậm hơn Bách Hoài một chút, tuy rằng cuối cùng chênh lệch thời gian trong vòng một phút, thế nhưng trong lòng cậu biết rõ đó là bởi vì chữ cậu đã viết đến muốn bay lên trời luôn.
Mà cậu nhìn qua bài thi của Bách Hoài, sạch sẽ gọn gàng, chữ viết rõ ràng.
Cái này đúng là chọc giận người khác.
Cho nên cậu chuẩn bị luyện tay trước, tìm hiểu rõ vấn đề, buổi tối dạy dỗ tên họ Bách nào đó bức vua làm người.
Nhưng tên họ Bách bức vương nào đó hiễn nhiên không care ý nghĩ này của cậu, hỏi mượn dù của cậu rồi lại không biết đi đâu rồi, trong phòng học chỉ còn lại một mình cậu, vừa vặn thanh tịnh để lập mưu.
Nhưng mà mười mấy tuổi là tuổi không có thanh tịnh, chỉ trong thời gian xếp hàng gọi cơm, tin tức lớp 12-1 mới chuyển tới một đại soái ca Alpha là đại ma vương giống Giản Tùng Ý đã lan truyền khắp nơi.
Xen lẫn huyết lệ và chua xót của bạn học lớp 12-1 là sùng bái của các bạn học ngây thơ.
Chênh lệch giữa người với người càng lớn thì càng ít đố kị, đến lớp bốn lớp năm có rất ít người có thể làm xong bài, cho nên đối với người nộp bài thi trước nửa tiếng mà nói, bọn họ hoàn toàn không có cảm giác áp lực, chỉ còn lại khâm phục.
Bởi vậy so với thành tích kỳ thi, bọn họ quan tâm soái ca mới chuyển tới này có thật đẹp trai như vậy hay không.
Đối với chuyện này bạn học lớp 12-1 có rất nhiều điều muốn nói, đặc biệt là Từ Gia Hành ngồi phía trước hai vị đại ma vương, tay gần như đút vào nách: "Đó nhất định là đẹp trai. Tùng ca của chúng ta, các cậu khẳng định đều biết đi?"
Quần chúng gà con mỗ thóc, còn có vài con gà mái nhỏ chỉ cần nghe thấy hai chữ "Tùng ca" mặt liền ửng đỏ.
Từ Gia Hành rất hài lòng phản ứng này: "Cái người mới chuyển đến kia, so với Tùng ca có khả năng không hề kém, hơn nữa còn là Alpha đã phân hoá thành thục, nhìn qua so với Tùng ca còn cao hơn một chút, các cậu bình phẩm xem, có phải là cực phẩm đại soái hay không."
Trong giọng nói đầy cảm giác vinh quang tự hào phảng phất như khen chính cha của cậu ấy vậy.
Từ Gia Hành và Giản Tùng Ý quan hệ không tệ, cậu có thể nói như vậy, vậy thì tám chín phần mười chính là sự thật.
Mọi người bắt đầu thấp giọng nghị luận.
Đột nhiên vang lên một giọng nói: "Nè, các cậu cấp 2 đều học ở Nam Ngoại, cho nên không biết Bách Hoài, còn ở chỗ này nghị luận. Tôi nói cho các cậu biết, Bách Hoài năm đó ở Nhất Trung bọn tôi chính là giáo bá kiêm giáo thảo, hơn nữa đều là nhất lớp, nếu như không phải sau đó chuyển đến Bắc Thành, trạng nguyên kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông chưa chắc là Giản Tùng Ý đâu."
"......"
"Cái này không phải kịch bản của Tùng ca sao?"
"Vậy Tùng ca của chúng ta không phải gặp đối thủ sao?"
"Kích thích!"
"Quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành!"
"Tới tới tới, đặt cược đặt cược, thi cuối kỳ lần này ai đứng nhất khoa học tự nhiên."
"Nhất định là Tùng ca, cược ba bao que cay."
"Hành động vì Nhất Trung thăng tiến, tôi tin truyền thuyết của Bách gia, cược sáu bao!"
"Tôi cũng cược, tôi cũng cược! Tùng ca, năm bao!"
......
"Tôi cược Giản Tùng Ý, cậu ấy không đứng nhất lớp, tôi mời cả lớp bọn họ tất cả mọi người uống trà sữa."
Giọng nói nhỏ nhỏ xíu xíu, bên trong một đám giọng oang oang có vẻ hơi rụt rè, nhưng trước mắt lại là vụ các cược ngạo mạn nhất.
Mọi người dồn dập nhìn về phía người giàu có này, chỉ thấy một bạn nữ gương mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn.
Từ Gia Hành nhíu mày: "Lâm Viên Viên, đừng kích động, tôi nói với cậu, tình báo tuyến đầu chỉ tôi có, Bách gia làm bài hẳn là có ưu thế dẫn trước Tùng ca một chút xíu."
"Tôi... tôi không kích động, tôi tin tưởng Giản Tùng Ý."
Cô gái nhỏ này nói xong mặt đỏ rần, tuỳ tiện gọi đồ ăn xong liền chạy tới bên góc.
Những người yêu thích Giản Tùng Ý đầy rẫy khắp núi đồi, mọi người cũng không kinh ngạc.
Chỉ có thiếu niên cao gầy cầm hộp cơm mới từ nhà ăn của giáo viên đi ra lơ đãng liếc mắt một cái, sau đó tay cầm một chiếc dù đen, chậm rãi bước vào màn mưa.
–
Lúc Bách Hoài trở lại phòng học, Giản Tùng Ý đang nói chuyện với một Omega.
Cậu lười biếng ngẩng đầu dựa ghế, trong miệng ngậm một túi sữa chua, trước mặt là sandwich và một cái cơm nắm, Omega ngồi ở chỗ của Từ Gia Hành, giúp cậu mở giấy bọc nhựa.
Omega thấp giọng nói câu gì đó, Bách Hoài cũng nghe không rõ, mà lại nhìn thấy khoé môi Giản Tùng Ý đột nhiên cong lên, chân mày giương lên, trong con ngươi đen nhánh toát ra ý cười tươi sáng, trong suốt sáng ngời, thẳng tới đáy mắt, như là nhớ ra hồi ức nào đó ở nơi sâu xa chói mắt nhất trong ký ức.
Không phải không thừa nhận, Giản Tùng Ý từ nhỏ đã là nhóc con dễ thương môi hồng răng trắng, đẹp trai sáng sủa, lanh lợi, lại không biết kiềm chế, hiếu thắng.
Bách Hoài đi tới chỗ ngồi, tiện tay nhét cơm hộp vào hộc bàn, động tác tự nhiên và nhanh chóng, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Sau khi hắn ngồi xuống mới nhìn rõ mặt Omega, là ngày hôm qua muốn vì Giản Tùng Ý thủ thân như ngọc.
Hình như gọi là Chu Lạc.
Vóc dáng tinh tế, trắng nõn thanh tú, nhìn qua tính tình cũng tốt, rất thích hợp với đại thiếu gia như Giản Tùng Ý.
Hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua, không nói gì, lại lấy ra một quyển sách bài tập vật lý mới bắt đầu làm bài.
Ngòi bút xẹt qua trang giấy, vang lên xào xạc, đốt ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng lên.
Chu Lạc từ sau khi hắn đi vào, còn bởi vì nhiệt độ chợt giảm xuống đến rùng mình, cậu ta vừa mở giấy gói, vừa lén lút đánh giá.
Đẹp trai đúng thật là đẹp trai, mắt này, mũi này, miệng này, nốt ruồi lệ chí nhỏ xíu câu người này, bàn tay nhỏ nhắn quyến rũ này.
Chỉ là quá lạnh, khí chất cũng lạnh lùng, mùi hương cũng lạnh, ánh mắt cũng lạnh lẽo.
Không phải loại mỹ nam lạnh lùng khốc huyễn cuồng duệ băng sơn, mà chính là xa cách.
Một sự xa cách hờ hững cao cao tại thượng.
Lại nghĩ tới chuyện cũ Lục Kỳ Phong nói cho cậu ta biết về lão đại năm mười bốn tuổi, Chu Lạc càng kính sợ, lột xong sandwich và cơm nắm đẩy đến trước mặt Giản Tùng Ý: "Tùng ca, ngài từ từ dùng, tôi về trước học thuộc lịch sử."
Nói xong vắt chân lên cổ chạy.
Giản Tùng Ý lấy túi sữa chua đang ngậm trong miệng xuống, châm rãi liếc Bách Hoài một cái: "Cậu xem cậu một chút đi, đe doạ nhiều người như vậy, trẻ nhỏ sợ thành cái gì rồi."
Bách Hoài liếc nhìn cậu: "Cậu không sợ?"
Giản Tùng Ý nhíu mày rũ mi: "Tôi sẽ sợ cậu? Đúng là chuyện cười. Anh bạn nhỏ, cậu có phải ngây thơ quá rồi không, cũng không nghĩ lại Tùng ca của cậu là ai."
Bách Hoài từ trước đến giờ chưa từng để ý cái miệng nhỏ này của cậu, thế nhưng hôm nay không biết tại sao, cố tình lại có hứng thú, để bút xuống, xoay người, đặt tay trái lên lưng ghế dựa của Giản Tùng Ý, hơi dựa sát vào, nở một nụ cười với cậu.
"Bạn nhỏ, tin tôi đi, cậu sẽ luôn sợ."
Hắn là thiên về mặt phượng dài, màu mắt cũng nhạt, nở nụ cười như thế có chút mùi vị của nam hồ ly tinh, còn có nốt ruồi lệ chí ở nơi đó, là yêu nghiệt tàn nhẫn.
Giản Tùng Ý bị hắn cười đến ngơ ngác, vừa không chú ý, mất thăng bằng, ghế dựa nhếch hẳn về phía sau, mắt thấy người cũng sắp ngã, tay Bách Hoài khoác trên ghế dựa vội vã nâng lên phía trước ôm lấy, tiếp được cậu.
Vốn chỉ là bản năng phản ứng muốn giúp cậu giữ vững thân thể, kết quả không biết sự việc làm sao, cuối cùng hiện ra kết quả lại là Giản Tùng Ý dùng một tư thế tương đối yểu điệu bị Bách Hoài ôm vào lòng.
......
Ghế dựa "loảng xoảng" một tiếng đập xuống đất.
Cửa phòng học bị đẩy ra.
Bình nước của Từ Gia Hành rơi trên mặt đất.
Cửa phòng học bị đóng lại.
......
Tác giả có lời muốn nói:
1m83, mãnh nam yểu điệu.