Chương 3: Sau này đừng ngửi tuyến thể của người khác
Giản Tùng Ý theo thói quen ngồi ghế phía sau, Bách Hoài thì lại không biết xuất phát từ nguyên nhân gì ngồi xuống ghế phó lái.
Cậu thấy sau gáy Bách Hoài hơi ướt, rốt cuộc thư thả chút, lười biếng ngồi phịch xuống ghế da, lấy di động ra, mở Wechat tán gẫu 《 Hai A một O 》.
Lục Kỳ Phong: 【 Bách Hoài thật sự trở về? 】
Giản Tùng Ý: 【 Ừ 】
Chu Tiểu Lạc: 【 Tùng ca, mau xem tieba của Nhất Trung! 】
Giản Tùng Ý: 【 Tôi rảnh? 】
Lục Kỳ Phong: 【 Tieba Nhất Trung vì Bách Hoài trở về đều sắp nổ rồi 】
Chu Tiểu Lạc: 【 Thật luôn, Tùng ca, trường chúng ta hoàn toàn không phản ứng gì, nhưng mà Nhất Trung thật sự nổ rồi, lão đại mới chuyển tới xem ra rất có gốc gác lịch sử văn hoá nha 】
Giản Tùng Ý: 【 Học sinh khối văn các cậu đều tìm từ như vậy sao 】
Giản Tùng Ý tuy rằng nói không muốn, nhưng vẫn tắt Wechat, mở web tieba Nhất Trung.
Quả thật là nổ tung.
Một trang hai mươi tiêu đề, mười cái ghi tên Bách Hoài, năm cái ghi lão đại.
Tiêu đề hot nhất là 《 Người con trai đó, cậu ấy đã trở về 》.
Mở ra, ảnh của lầu chính là bức ảnh Bách Hoài đứng ngoài cổng Nam Ngoại.
Hắn che dù đứng bên trong màn mưa, áo sơ mi trắng phẳng phiu hiện ra một Alpha ưu việt vai rộng eo thon, chân càng dài đến kỳ cục, còn lộ ra một đoạn mắt cá chân thon dài mạnh mẽ, cốt cách rõ ràng.
Sơ với thời điểm 14 tuổi càng cao hơn hẳn, thành thục, cường thế, chỉ có khoé mắt điểm một nốt ruồi nhỏ vẫn như cũ không thay đổi.
Lầu chính xướng văn: Người con trai đó bỏ đi ba năm, đã trở về, còn càng hoàn mỹ hơn.
【 Nam thần của tôi trở về!! Tôi lại có thể rồi!! 】
【 Alpha A nhất Nam Thành rốt cuộc cũng trở về! Tình yêu của tôi không có BE 】
【 Người con trai này đã xảy ra chuyện gì?! Tại sao lại càng đẹp trai hơn vậy?! Con mắt của tui hôm nay cũng mang thai luôn rồi 】
【 Mấy người có cần phải vậy không? Bách Hoài coi như trở về, mấy người có chuyện gì không? 】
【 Lần này Bắc Thành với Thanh Hoa mất đi một suất chiêu sinh rồi, tôi đi làm bài đây, hẹn gặp lại mọi người 】
【 Tôi cũng đi 】
【 A a a, nam thần tại sao lại đến Nam Ngoại! Tôi bây giờ chuyển qua Nam Ngoại còn kịp không?! 】
...
【 Bách Hoài tại sao lại không trở về Nhất Trung? 】
Mấy trăm tầng lầu cao, bởi vì một vấn đề mà cuối cùng, im bặt.
Như là một loại hiểu ngầm cấm kỵ nào đó.
Giản Tùng Ý đóng tiêu đề lại, cười nhẹ một tiếng, có chút chuyện nhỏ, vậy mà đám người kia vẫn chưa quên.
Hơn nữa có cần thiết hay không, Bách Hoài lúc đó mới có 14 tuổi, một thằng nhóc, ở đâu có mị lực lớn như vậy? Một đám mắt mù tầm nhìn cằn cỗi, còn Alpha A nhất Nam Thành.
Hắn có chút nào A?
Giản Tùng Ý nghĩ tới đây, nhịn không được mở tiêu đề kia ra, mở bức ảnh kia ra, nhìn 3 giây.
Ừm, xác thực hắn không hề A, đám người Nhất Trung với Chu Lạc y như nhau, thẩm mỹ không được.
Nhìn một chút, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, hơi nhíu mày lại.
Cái tên này không phải mang dù sao?
Nhất định là tên khốn thiếu đạo đức gài bẫy cậu, kết quả hai cậu vô duyên vô cớ bị cười nhạo chê thấp.
Khoé môi Giản đại thiếu gia không vui mím thành một đường thẳng.
Bách Hoài giương mắt nhìn gương chiếu hậu một chút, lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mây đen áp thành, sắc trời ảm đạm, cơn mưa lớn nện lên những toà kiến trúc trên đường phố, thấm vào hiện ra màu sắc thâm trầm, toàn bộ thành thị chảy xuôi theo một màu xám đam mê phồn hoa.
Đều là dáng dấp trong ký ức của hắn.
–
Giản gia và Bách gia là bạn bè, từ thời ông nội là huynh đệ cùng chiến tuyến.
Sau đó ông nội Giản Tùng Ý và ông nội Bách Hoài lại cùng được phân đến Nam Thành, từ chuyển cả nhà từ phương Bắc đến, làm hàng xóm.
Lại sau đó Giản lão gia hy sinh, nhà họ Giản bị thu hồi, ba Giản Tùng Ý lại lựa chọn làm thương nhân, mà cha Bách Hoài lại trở về Bắc Thành, dựa vào căn cơ nhà họ Bách cùng với vây cánh của Bách lão gia, bay thẳng lên trời.
Vốn là hai nhà nên càng đi càng xa, cố tình cô của Bách Hoài lại cùng ba Giản Tùng Ý xuống biển, hai người hợp tác cùng kinh doanh bất động sản ở Nam Thành, Bách lão gia vì nhớ bạn cũ, mấy lần cự tuyệt thăng chức chuyển đến Bắc Thành, vì vậy hai nhà đơn giản mua nhà ở cùng một nơi.
Khu dinh thự trong trung tâm thành phố, cây ngô đồng thấp thoáng nơi lầu nhỏ, cách một cánh rừng rậm cùng hai thảm cỏ, đối xứng, cửa sổ nhìn thấy cửa sổ, cửa chính nhìn thấy cửa chính.
Giản Tùng Ý và Bách Hoài chính là ở trong tình thế như vậy mặc quần yếm cùng nhau lớn lên.
Chỉ có điều nhà họ Giản đau lòng con nhỏ, từ tiểu học đến trung học đều đặt trong trường tư thục điều kiện tốt nhất, chỉ lo tiểu thiếu gia chịu oan ức. Cha Bách Hoài vì trọng sĩ diện, chín năm bắt buộc Bách Hoài học trường công lập, sau lớp 9 liền chuyển tới Bắc Thành, cho nên hai người giao chiến chân chính kỳ thực cũng không nhiều.
Giản Tùng Ý cảm thấy nếu Bách Hoài mà là một cô gái, nói không chừng bọn họ có thể đạt được thành tựu là một đôi thanh mai trúc mã hoan hỉ oan gia mỹ lệ trong truyền thuyết.
Chỉ tiếc Bách Hoài người này.
Chậc.
Cậu nhìn một chỗ bên ngoài cửa sổ lá ngô đồng bị nước mưa dội rớt, hơi cảm thấy đáng tiếc, đẩy cửa ra, xuống xe.
Sau khi Bách Hoài chuyển trường đi, hai cha con bọn họ sẽ không trở lại Nam Thành, chỉ có lúc tết Bách lão gia mới đi Bắc Thành sum họp, cho nên kỳ thực ba năm nay Giản Tùng Ý gặp Bách lão gia còn nhiều hơn gặp Bách Hoài.
Đi vào nhà họ Bách như đi vào nhà mình, lúc ăn cơm cũng liên tục nhắc Bách lão gia huyết áp cao những món phải kiêng ăn, sau khi ăn xong lại tiện thể nhắc ông uống thuốc.
Nhìn có vẻ đại thiếu gia nhà họ Bách chính quy Bách Hoài này dường như mới là người ngoài.
Chỉ có điều cháu trai ruột vẫn là cháu trai ruột, Bách lão gia nắm tay Giản Tùng Ý, lại kể chuyện của Bách Hoài: "Tiểu Ý à, gia gia biết con thành tích tốt, hiện tại tiểu Hoài chuyển tới lớp các con, con rảnh rỗi có thể giúp nó nhiều một chút, nếu không ông sợ đứa nhỏ này không theo kịp."
Giản Tùng Ý liếc nhìn Bách Hoài ngồi trên ghế salon ở đối diện, cảm thấy chính mình ngày hôm nay phải đem thời điểm so chiều cao báo thù một chút.
Nhếch khoé môi: "Được đó, gia gia, việc này cứ giao cho con, chỉ là ông cũng biết, con người của con không có kiên nhẫn, chỉ sợ lúc đó không dạy nổi, con quýnh lên, cãi nhau với Bách Hoài, ông có thể tuyệt đối đừng trách con."
Nói xong khoé mắt câu lên, ánh mắt từ đuôi mắt xẹt qua, quét ngang Bách Hoài liếc một cái.
Cặp mắt hoa đào bên trong câu bên ngoài ngẩng đầu, như thế quét qua, phô bày mùi vị khiêu khích vô cùng nhuần nhuyễn.
Cậu cũng không thật sự muốn phụ đạo cho Bách Hoài, hơn nữa tính tình tên Bách Hoài này cũng là khổng tước xoè đuôi, hắn mà cần phụ đạo?
Không thể nào.
Cậu chỉ muốn khiến Bách Hoài xấu hổ.
Nhưng mà không thể ngờ tới Bách Hoài chỉ mở mắt ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu.
"Nhà cậu hay nhà tôi?"
"?"
Chuyện này tại sao lại là nhà tôi hay nhà cậu?
–
Khi Giản Tùng Ý đang ngồi trước bàn đọc sách trong phòng ngủ của Bách Hoài cách cánh tay là một quyển sách, cậu ngẩng đầu, nhìn chậu tuyết tùng phía bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của mình ở ngôi nhà đối diện, thoáng trầm mặc một lát.
Rốt cuộc là cậu có bệnh hay Bách Hoài có bệnh?
Tại sao lại thật sự đi phụ đạo?
Bọn họ là quan hệ thân mật hài hoà như vậy sao?
Giản Tùng Ý trầm mặc dại ra.
Một cái tay đưa đến trước mặt.
Thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt dưới làn da trắng.
Ngón tay gõ mặt bàn một cái: "Hoàn hồn."
Lúc hắn gõ xuống Giản Tùng Ý mơ hồ ngửi được hương thơm nào đó, nhíu nhíu mày lại: "Bách Hoài, cậu lại nhàm chán như vậy, còn xịt nước hoa vào cổ tay?"
Bách Hoài liếc nhìn cậu một cái: "Cái lỗ mũi nào của ngài ngửi được?"
Giản Tùng Ý rất nghiêm túc: "Tôi làm sao biết được cái lỗ mũi nào ngửi được, hai cái gần nhau như vậy, cũng không có nói cho tôi biết."
"..."
Bách Hoài nghiêng đầu đi, nhìn cậu giống như nhìn một đứa ngốc.
Chân mày hắn hẹp dài, con ngươi nhẹ, lúc này không mang kính, ánh mắt có chút tản mạn, trong vô thức nhìn người khác liền mang theo một cỗ hờ hững xem thường, lại nhấc cổ tay lên khiêu khích: "Nếu không ngửi lại một cái?"
"Được nha."
"..."
Giản Tùng Ý còn thật sự nắm lấy cổ tay hắn, cúi đầu, để sát vào ngửi hai lần, ngửi tới ngửi lui nghi hoặc mà nhíu mày: "Kỳ quái, tại sao lại không có mùi."
Hô hấp của cậu mang theo sức nóng thiếu niên, phả vào làn da mát lạnh nơi cổ tay, nổi lên một cảm giác hơi nóng và ngứa ngáy.
Bách Hoài bất động thanh sắc rút tay về: "Bởi vì tôi căn bản không có xịt."
"Không phải, tôi mới này ngửi thấy thật." Giản đại thiếu gia cảm thấy bản thân phải chịu nỗi oan to lớn, "Mũi tôi thính lắm nha, mỗi lần ông nội của cậu ăn tối, tôi ở nhà đều biết được, tuyệt đối không thể ngửi sai, có bản lĩnh để tôi ngửi lại một cái."
Nói xong tay trái tóm lưng ghế dựa của Bách Hoài, nghiêng đầu, cúi người, hướng đến sau cổ hắn.
Logic của cậu rất đơn giản, nước hoa nếu xịt ở cổ tay, vậy nơi động mạch chủ khẳng định cũng xịt một chút.
Ngay lúc sợi tóc trên trán cậu đảo qua cổ của Bách Hoài, cái tay trên ghế dựa lại đột nhiên bị đẩy ra sau một cái.
Bách Hoài cấp tốc dứt khoát đứng lên, nghiêng người sang, cụp mắt lạnh lùng, giọng điệu xẹt qua một tia nôn nóng khó phát giác: "Giản Tùng Ý, cậu có một chút kiến thức cơ bản nào hay không?"
Giản Tùng Ý ngơ ngác, phản ứng lại bản thân mình bị người ta làm cho mất mặt, nhất thời tính khí đại thiếu gia trỗi dậy: "Tôi ngửi một cái trên người cậu có xịt nước hoa không thì làm sao lại không có kiến thức cơ bản? Hai đại lão, con mẹ nó chẳng lẽ cậu còn xấu hổ?"
Bách Hoài không phản ứng lại cậu, "bộp" một tiếng khép sách lại, giọng nói bình tĩnh: "Còn một đề cuối cùng tôi cũng làm xong rồi, cậu về đi."
Mẹ cậu cũng không dám hạ lệnh đuổi khách với cậu.
Giản Tùng Ý trực tiếp tức mà bật cười, đứng bật dậy không nói lời nào, bởi vì động tác quá lớn, ghế dựa bị đẩy ra một đoạn dài, ma sát với sàn gỗ vẽ ra một âm thanh sắc bén chói tai.
"Cậu là ai lại hiếm lạ vậy?"
Nói xong cũng "thịch thịch thịch" đi xuống lầu, cửa bị dùng sức mà "ầm" một tiếng.
Giản Tùng Ý tuy rằng tính khí lớn, mà trong tình huống bình thường vẫn tương đối chú ý lời nói trước mặt trưởng bối.
Dáng dấp như vậy là thật sự tức giận.
Bách Hoài nhìn gian phòng đối diện rất nhanh đã sáng lên ánh đèn màu da cam, thả tay xuống bên trong sách bài tập, xoa xoa mi tâm, cầm di động, mở ra khung chat trên đầu.
Nếu như nói Giản Tùng Ý đặt ở thời cổ đại là đại thiếu gia gia đình giàu có, vậy Bách Hoài dù thế nào đi nữa cũng chính là con trưởng đích tôn nhà Thừa tướng, chỉ có hắn cáu gắt với người khác, tính khí so với người khác cũng không có nhỏ hơn.
Thế nhưng Giản Tùng Ý ưu điểm lớn nhất chính là không sợ cường quyền, cậu cảm thấy Bách Hoài xếp vào cái dạng này cũng không có gì đáng sợ, vì vậy quyết tâm để tính khí đại thiếu gia của mình bạo phát mà không hề thu hồi.
Cố tình từ nhỏ đến lớn, Bách Hoài cũng không biết là lười tính toán với cậu, hay là vì nguyên nhân gì khác, nói chung vô tình hay cố ý đều để mặc cậu như vậy, cũng thật sự vì vậy mà dưỡng ra tính khí một chút cũng không chịu nổi oan ức của cậu.
Nhưng mà Giản Tùng Ý nổi giận mau, nguôi giận cũng mau, tắm xong đi ra chuyện gì nên mất cũng đã biến mất.
Một tay cầm khăn lau tóc, một tay lấy điện thoại chuẩn bị xin lỗi Bách gia gia.
Rời khỏi nhà họ Bách còn không chúc ông ngủ ngon, thật không lễ phép.
Cậu mở Wechat, cái hình đại diện quen thuộc ở góc phải sáng lên một điểm màu đỏ.
Hình đại diện hoàn toàn trắng xoá, nick name cũng chỉ có một chữ, B.
Trong khung chat vẫn còn một tin nhắn do mẹ cậu cưỡng ép cậu gửi lời chúc tết.
Chỉ có một tin nhắn mới: 【 Sau này đừng ngửi tuyến thể của người khác 】
Hạt nước từ sợi tóc trên trán nhỏ xuống, "xoạch––– " một tiếng rơi xuống màn hình di động.
Giản Tùng Ý câu lên khoé môi, cuối cùng cũng là vì xấu hổ.
Được, trách cậu không học tốt tiết sinh lý lại còn chưa phân hoá, cho nên quá trì độn, không chú ý đúng mực, cũng không thể trách Bách đại thiếu gia nổi giận.
Là lỗi của mình, còn la lối.
Vì vậy đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhanh chóng hồi phục lại.
【 Mùi rất dễ ngửi, tự tin lên 】
Tuy Bách Hoài không thừa nhận hắn xịt nước hoa, thế nhưng Giản Tùng Ý vững tin mình ngửi được.
Là mùi hương mát lạnh, như tuyết rơi xuống rừng tùng.
Xác thực dễ ngửi đến kỳ lạ.
Hơn nữa trong nháy mắt cậu cảm thấy có một loại thư thái khó diễn tả bằng lời, cho nên cậu tuyệt đối không thể sai.
Cái nhàm chán này chính là nước hoa.
Mà lúc Bách Hoài nhận được tin nhắn này, ngẩng đầu lên, nhìn về phía rèm cửa sổ đối diện đang phản chiếu một bóng người lảo đảo kia, híp mắt.
Có người thật sự thích ăn đòn.
Nhưng mà nếu như thật sự ngửi được mùi tin tức tố, hẳn là rất nhanh sẽ tiến vào kỳ phân hoá.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Làm sao, phân hoá là có thể thu hoạch?
Cậu thấy sau gáy Bách Hoài hơi ướt, rốt cuộc thư thả chút, lười biếng ngồi phịch xuống ghế da, lấy di động ra, mở Wechat tán gẫu 《 Hai A một O 》.
Lục Kỳ Phong: 【 Bách Hoài thật sự trở về? 】
Giản Tùng Ý: 【 Ừ 】
Chu Tiểu Lạc: 【 Tùng ca, mau xem tieba của Nhất Trung! 】
Giản Tùng Ý: 【 Tôi rảnh? 】
Lục Kỳ Phong: 【 Tieba Nhất Trung vì Bách Hoài trở về đều sắp nổ rồi 】
Chu Tiểu Lạc: 【 Thật luôn, Tùng ca, trường chúng ta hoàn toàn không phản ứng gì, nhưng mà Nhất Trung thật sự nổ rồi, lão đại mới chuyển tới xem ra rất có gốc gác lịch sử văn hoá nha 】
Giản Tùng Ý: 【 Học sinh khối văn các cậu đều tìm từ như vậy sao 】
Giản Tùng Ý tuy rằng nói không muốn, nhưng vẫn tắt Wechat, mở web tieba Nhất Trung.
Quả thật là nổ tung.
Một trang hai mươi tiêu đề, mười cái ghi tên Bách Hoài, năm cái ghi lão đại.
Tiêu đề hot nhất là 《 Người con trai đó, cậu ấy đã trở về 》.
Mở ra, ảnh của lầu chính là bức ảnh Bách Hoài đứng ngoài cổng Nam Ngoại.
Hắn che dù đứng bên trong màn mưa, áo sơ mi trắng phẳng phiu hiện ra một Alpha ưu việt vai rộng eo thon, chân càng dài đến kỳ cục, còn lộ ra một đoạn mắt cá chân thon dài mạnh mẽ, cốt cách rõ ràng.
Sơ với thời điểm 14 tuổi càng cao hơn hẳn, thành thục, cường thế, chỉ có khoé mắt điểm một nốt ruồi nhỏ vẫn như cũ không thay đổi.
Lầu chính xướng văn: Người con trai đó bỏ đi ba năm, đã trở về, còn càng hoàn mỹ hơn.
【 Nam thần của tôi trở về!! Tôi lại có thể rồi!! 】
【 Alpha A nhất Nam Thành rốt cuộc cũng trở về! Tình yêu của tôi không có BE 】
【 Người con trai này đã xảy ra chuyện gì?! Tại sao lại càng đẹp trai hơn vậy?! Con mắt của tui hôm nay cũng mang thai luôn rồi 】
【 Mấy người có cần phải vậy không? Bách Hoài coi như trở về, mấy người có chuyện gì không? 】
【 Lần này Bắc Thành với Thanh Hoa mất đi một suất chiêu sinh rồi, tôi đi làm bài đây, hẹn gặp lại mọi người 】
【 Tôi cũng đi 】
【 A a a, nam thần tại sao lại đến Nam Ngoại! Tôi bây giờ chuyển qua Nam Ngoại còn kịp không?! 】
...
【 Bách Hoài tại sao lại không trở về Nhất Trung? 】
Mấy trăm tầng lầu cao, bởi vì một vấn đề mà cuối cùng, im bặt.
Như là một loại hiểu ngầm cấm kỵ nào đó.
Giản Tùng Ý đóng tiêu đề lại, cười nhẹ một tiếng, có chút chuyện nhỏ, vậy mà đám người kia vẫn chưa quên.
Hơn nữa có cần thiết hay không, Bách Hoài lúc đó mới có 14 tuổi, một thằng nhóc, ở đâu có mị lực lớn như vậy? Một đám mắt mù tầm nhìn cằn cỗi, còn Alpha A nhất Nam Thành.
Hắn có chút nào A?
Giản Tùng Ý nghĩ tới đây, nhịn không được mở tiêu đề kia ra, mở bức ảnh kia ra, nhìn 3 giây.
Ừm, xác thực hắn không hề A, đám người Nhất Trung với Chu Lạc y như nhau, thẩm mỹ không được.
Nhìn một chút, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, hơi nhíu mày lại.
Cái tên này không phải mang dù sao?
Nhất định là tên khốn thiếu đạo đức gài bẫy cậu, kết quả hai cậu vô duyên vô cớ bị cười nhạo chê thấp.
Khoé môi Giản đại thiếu gia không vui mím thành một đường thẳng.
Bách Hoài giương mắt nhìn gương chiếu hậu một chút, lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mây đen áp thành, sắc trời ảm đạm, cơn mưa lớn nện lên những toà kiến trúc trên đường phố, thấm vào hiện ra màu sắc thâm trầm, toàn bộ thành thị chảy xuôi theo một màu xám đam mê phồn hoa.
Đều là dáng dấp trong ký ức của hắn.
–
Giản gia và Bách gia là bạn bè, từ thời ông nội là huynh đệ cùng chiến tuyến.
Sau đó ông nội Giản Tùng Ý và ông nội Bách Hoài lại cùng được phân đến Nam Thành, từ chuyển cả nhà từ phương Bắc đến, làm hàng xóm.
Lại sau đó Giản lão gia hy sinh, nhà họ Giản bị thu hồi, ba Giản Tùng Ý lại lựa chọn làm thương nhân, mà cha Bách Hoài lại trở về Bắc Thành, dựa vào căn cơ nhà họ Bách cùng với vây cánh của Bách lão gia, bay thẳng lên trời.
Vốn là hai nhà nên càng đi càng xa, cố tình cô của Bách Hoài lại cùng ba Giản Tùng Ý xuống biển, hai người hợp tác cùng kinh doanh bất động sản ở Nam Thành, Bách lão gia vì nhớ bạn cũ, mấy lần cự tuyệt thăng chức chuyển đến Bắc Thành, vì vậy hai nhà đơn giản mua nhà ở cùng một nơi.
Khu dinh thự trong trung tâm thành phố, cây ngô đồng thấp thoáng nơi lầu nhỏ, cách một cánh rừng rậm cùng hai thảm cỏ, đối xứng, cửa sổ nhìn thấy cửa sổ, cửa chính nhìn thấy cửa chính.
Giản Tùng Ý và Bách Hoài chính là ở trong tình thế như vậy mặc quần yếm cùng nhau lớn lên.
Chỉ có điều nhà họ Giản đau lòng con nhỏ, từ tiểu học đến trung học đều đặt trong trường tư thục điều kiện tốt nhất, chỉ lo tiểu thiếu gia chịu oan ức. Cha Bách Hoài vì trọng sĩ diện, chín năm bắt buộc Bách Hoài học trường công lập, sau lớp 9 liền chuyển tới Bắc Thành, cho nên hai người giao chiến chân chính kỳ thực cũng không nhiều.
Giản Tùng Ý cảm thấy nếu Bách Hoài mà là một cô gái, nói không chừng bọn họ có thể đạt được thành tựu là một đôi thanh mai trúc mã hoan hỉ oan gia mỹ lệ trong truyền thuyết.
Chỉ tiếc Bách Hoài người này.
Chậc.
Cậu nhìn một chỗ bên ngoài cửa sổ lá ngô đồng bị nước mưa dội rớt, hơi cảm thấy đáng tiếc, đẩy cửa ra, xuống xe.
Sau khi Bách Hoài chuyển trường đi, hai cha con bọn họ sẽ không trở lại Nam Thành, chỉ có lúc tết Bách lão gia mới đi Bắc Thành sum họp, cho nên kỳ thực ba năm nay Giản Tùng Ý gặp Bách lão gia còn nhiều hơn gặp Bách Hoài.
Đi vào nhà họ Bách như đi vào nhà mình, lúc ăn cơm cũng liên tục nhắc Bách lão gia huyết áp cao những món phải kiêng ăn, sau khi ăn xong lại tiện thể nhắc ông uống thuốc.
Nhìn có vẻ đại thiếu gia nhà họ Bách chính quy Bách Hoài này dường như mới là người ngoài.
Chỉ có điều cháu trai ruột vẫn là cháu trai ruột, Bách lão gia nắm tay Giản Tùng Ý, lại kể chuyện của Bách Hoài: "Tiểu Ý à, gia gia biết con thành tích tốt, hiện tại tiểu Hoài chuyển tới lớp các con, con rảnh rỗi có thể giúp nó nhiều một chút, nếu không ông sợ đứa nhỏ này không theo kịp."
Giản Tùng Ý liếc nhìn Bách Hoài ngồi trên ghế salon ở đối diện, cảm thấy chính mình ngày hôm nay phải đem thời điểm so chiều cao báo thù một chút.
Nhếch khoé môi: "Được đó, gia gia, việc này cứ giao cho con, chỉ là ông cũng biết, con người của con không có kiên nhẫn, chỉ sợ lúc đó không dạy nổi, con quýnh lên, cãi nhau với Bách Hoài, ông có thể tuyệt đối đừng trách con."
Nói xong khoé mắt câu lên, ánh mắt từ đuôi mắt xẹt qua, quét ngang Bách Hoài liếc một cái.
Cặp mắt hoa đào bên trong câu bên ngoài ngẩng đầu, như thế quét qua, phô bày mùi vị khiêu khích vô cùng nhuần nhuyễn.
Cậu cũng không thật sự muốn phụ đạo cho Bách Hoài, hơn nữa tính tình tên Bách Hoài này cũng là khổng tước xoè đuôi, hắn mà cần phụ đạo?
Không thể nào.
Cậu chỉ muốn khiến Bách Hoài xấu hổ.
Nhưng mà không thể ngờ tới Bách Hoài chỉ mở mắt ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu.
"Nhà cậu hay nhà tôi?"
"?"
Chuyện này tại sao lại là nhà tôi hay nhà cậu?
–
Khi Giản Tùng Ý đang ngồi trước bàn đọc sách trong phòng ngủ của Bách Hoài cách cánh tay là một quyển sách, cậu ngẩng đầu, nhìn chậu tuyết tùng phía bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của mình ở ngôi nhà đối diện, thoáng trầm mặc một lát.
Rốt cuộc là cậu có bệnh hay Bách Hoài có bệnh?
Tại sao lại thật sự đi phụ đạo?
Bọn họ là quan hệ thân mật hài hoà như vậy sao?
Giản Tùng Ý trầm mặc dại ra.
Một cái tay đưa đến trước mặt.
Thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt dưới làn da trắng.
Ngón tay gõ mặt bàn một cái: "Hoàn hồn."
Lúc hắn gõ xuống Giản Tùng Ý mơ hồ ngửi được hương thơm nào đó, nhíu nhíu mày lại: "Bách Hoài, cậu lại nhàm chán như vậy, còn xịt nước hoa vào cổ tay?"
Bách Hoài liếc nhìn cậu một cái: "Cái lỗ mũi nào của ngài ngửi được?"
Giản Tùng Ý rất nghiêm túc: "Tôi làm sao biết được cái lỗ mũi nào ngửi được, hai cái gần nhau như vậy, cũng không có nói cho tôi biết."
"..."
Bách Hoài nghiêng đầu đi, nhìn cậu giống như nhìn một đứa ngốc.
Chân mày hắn hẹp dài, con ngươi nhẹ, lúc này không mang kính, ánh mắt có chút tản mạn, trong vô thức nhìn người khác liền mang theo một cỗ hờ hững xem thường, lại nhấc cổ tay lên khiêu khích: "Nếu không ngửi lại một cái?"
"Được nha."
"..."
Giản Tùng Ý còn thật sự nắm lấy cổ tay hắn, cúi đầu, để sát vào ngửi hai lần, ngửi tới ngửi lui nghi hoặc mà nhíu mày: "Kỳ quái, tại sao lại không có mùi."
Hô hấp của cậu mang theo sức nóng thiếu niên, phả vào làn da mát lạnh nơi cổ tay, nổi lên một cảm giác hơi nóng và ngứa ngáy.
Bách Hoài bất động thanh sắc rút tay về: "Bởi vì tôi căn bản không có xịt."
"Không phải, tôi mới này ngửi thấy thật." Giản đại thiếu gia cảm thấy bản thân phải chịu nỗi oan to lớn, "Mũi tôi thính lắm nha, mỗi lần ông nội của cậu ăn tối, tôi ở nhà đều biết được, tuyệt đối không thể ngửi sai, có bản lĩnh để tôi ngửi lại một cái."
Nói xong tay trái tóm lưng ghế dựa của Bách Hoài, nghiêng đầu, cúi người, hướng đến sau cổ hắn.
Logic của cậu rất đơn giản, nước hoa nếu xịt ở cổ tay, vậy nơi động mạch chủ khẳng định cũng xịt một chút.
Ngay lúc sợi tóc trên trán cậu đảo qua cổ của Bách Hoài, cái tay trên ghế dựa lại đột nhiên bị đẩy ra sau một cái.
Bách Hoài cấp tốc dứt khoát đứng lên, nghiêng người sang, cụp mắt lạnh lùng, giọng điệu xẹt qua một tia nôn nóng khó phát giác: "Giản Tùng Ý, cậu có một chút kiến thức cơ bản nào hay không?"
Giản Tùng Ý ngơ ngác, phản ứng lại bản thân mình bị người ta làm cho mất mặt, nhất thời tính khí đại thiếu gia trỗi dậy: "Tôi ngửi một cái trên người cậu có xịt nước hoa không thì làm sao lại không có kiến thức cơ bản? Hai đại lão, con mẹ nó chẳng lẽ cậu còn xấu hổ?"
Bách Hoài không phản ứng lại cậu, "bộp" một tiếng khép sách lại, giọng nói bình tĩnh: "Còn một đề cuối cùng tôi cũng làm xong rồi, cậu về đi."
Mẹ cậu cũng không dám hạ lệnh đuổi khách với cậu.
Giản Tùng Ý trực tiếp tức mà bật cười, đứng bật dậy không nói lời nào, bởi vì động tác quá lớn, ghế dựa bị đẩy ra một đoạn dài, ma sát với sàn gỗ vẽ ra một âm thanh sắc bén chói tai.
"Cậu là ai lại hiếm lạ vậy?"
Nói xong cũng "thịch thịch thịch" đi xuống lầu, cửa bị dùng sức mà "ầm" một tiếng.
Giản Tùng Ý tuy rằng tính khí lớn, mà trong tình huống bình thường vẫn tương đối chú ý lời nói trước mặt trưởng bối.
Dáng dấp như vậy là thật sự tức giận.
Bách Hoài nhìn gian phòng đối diện rất nhanh đã sáng lên ánh đèn màu da cam, thả tay xuống bên trong sách bài tập, xoa xoa mi tâm, cầm di động, mở ra khung chat trên đầu.
Nếu như nói Giản Tùng Ý đặt ở thời cổ đại là đại thiếu gia gia đình giàu có, vậy Bách Hoài dù thế nào đi nữa cũng chính là con trưởng đích tôn nhà Thừa tướng, chỉ có hắn cáu gắt với người khác, tính khí so với người khác cũng không có nhỏ hơn.
Thế nhưng Giản Tùng Ý ưu điểm lớn nhất chính là không sợ cường quyền, cậu cảm thấy Bách Hoài xếp vào cái dạng này cũng không có gì đáng sợ, vì vậy quyết tâm để tính khí đại thiếu gia của mình bạo phát mà không hề thu hồi.
Cố tình từ nhỏ đến lớn, Bách Hoài cũng không biết là lười tính toán với cậu, hay là vì nguyên nhân gì khác, nói chung vô tình hay cố ý đều để mặc cậu như vậy, cũng thật sự vì vậy mà dưỡng ra tính khí một chút cũng không chịu nổi oan ức của cậu.
Nhưng mà Giản Tùng Ý nổi giận mau, nguôi giận cũng mau, tắm xong đi ra chuyện gì nên mất cũng đã biến mất.
Một tay cầm khăn lau tóc, một tay lấy điện thoại chuẩn bị xin lỗi Bách gia gia.
Rời khỏi nhà họ Bách còn không chúc ông ngủ ngon, thật không lễ phép.
Cậu mở Wechat, cái hình đại diện quen thuộc ở góc phải sáng lên một điểm màu đỏ.
Hình đại diện hoàn toàn trắng xoá, nick name cũng chỉ có một chữ, B.
Trong khung chat vẫn còn một tin nhắn do mẹ cậu cưỡng ép cậu gửi lời chúc tết.
Chỉ có một tin nhắn mới: 【 Sau này đừng ngửi tuyến thể của người khác 】
Hạt nước từ sợi tóc trên trán nhỏ xuống, "xoạch––– " một tiếng rơi xuống màn hình di động.
Giản Tùng Ý câu lên khoé môi, cuối cùng cũng là vì xấu hổ.
Được, trách cậu không học tốt tiết sinh lý lại còn chưa phân hoá, cho nên quá trì độn, không chú ý đúng mực, cũng không thể trách Bách đại thiếu gia nổi giận.
Là lỗi của mình, còn la lối.
Vì vậy đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhanh chóng hồi phục lại.
【 Mùi rất dễ ngửi, tự tin lên 】
Tuy Bách Hoài không thừa nhận hắn xịt nước hoa, thế nhưng Giản Tùng Ý vững tin mình ngửi được.
Là mùi hương mát lạnh, như tuyết rơi xuống rừng tùng.
Xác thực dễ ngửi đến kỳ lạ.
Hơn nữa trong nháy mắt cậu cảm thấy có một loại thư thái khó diễn tả bằng lời, cho nên cậu tuyệt đối không thể sai.
Cái nhàm chán này chính là nước hoa.
Mà lúc Bách Hoài nhận được tin nhắn này, ngẩng đầu lên, nhìn về phía rèm cửa sổ đối diện đang phản chiếu một bóng người lảo đảo kia, híp mắt.
Có người thật sự thích ăn đòn.
Nhưng mà nếu như thật sự ngửi được mùi tin tức tố, hẳn là rất nhanh sẽ tiến vào kỳ phân hoá.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Làm sao, phân hoá là có thể thu hoạch?