Chương 40: Kế hoạch hoán đổi
" Cô sẽ không hận Minh Hạo chứ? "
" Hận? Tôi không muốn dính dáng gì đến gã đốn mạt đó nữa. "
Cô trầm mặc hướng ánh nhìn ra phía ngoài cửa xe, dọc đường dần xa cách khỏi Hắc gia. Coi như thời gian qua là một bài học khiến cô phải nhớ suốt đời.
Bên Hắc Minh Hạo thì suy sụp nốc sạch đống rượu trên bàn mặc sự ngăn cản của Tố Gia Linh.
" Đừng uống nữa, anh say lắm rồi đấy! "
" Khốn nạn! Lũ sâu bọ muốn tôi phát điên lên được! "
Tố Gia Linh và Hắc Minh Hạo vốn dĩ chỉ là diễn kịch nhằm để Diệp La Manh Hạ có thể buông tay một cách dễ dàng.
" Bên phía GT gửi mật thư cho tôi rồi, anh định tan nát đến khi nào? "
Ngày cô nhóc bị đẩy ngã từ vách núi xuống bị thương trầm trọng, là một tay người phụ nữ tốt bụng mang về cứu chữa.
Cô và Minh Hạo không hề có tình ý nào cả, từ nhỏ bị gắn mác thanh mai trúc mã và liên hôn đều do phía phụ huynh sắp đặt gượng ép.
Mất đi người bạn thân duy nhất đương nhiên sẽ đau buồn tột cùng, ấy vậy mà lại hiểu lầm là thất tình.
Tố Gia Linh trở về ngay lúc này chính là để cảnh báo, Diệp La Manh Hạ còn bên cạnh Hắc Minh Hạo ngày nào thì khả năng mất mạng sẽ càng cao.
Bọn thù địch ắt hẳn sẽ lôi Manh Hạ ra làm mồi nhử để dụ anh đến, không thể chắc chắn bọn chúng sẽ làm gì gây hại đến cô.
Tố Gia Linh hiện tại là điệp viên, làm việc dưới trướng của người phụ nữ năm xưa săn sóc lúc cô gặp nạn. Trải qua tuổi thơ rèn giũa khắc nghiệt, cô được đào tạo bài bản đến chuyên nghiệp.
Sự tài giỏi khiến ai trong tổ chức cũng trọng dụng, cô đến đây cũng là mục đích nhử bọn chúng đến bắt cô về hang ổ để đánh gọn.
Kế hoạch chính là Tố Gia Linh là điểm yếu lớn nhất của Hắc Minh Hạo, không còn là Diệp La Manh Hạ nữa.
" Giúp tôi theo dõi cô ấy, đừng để cô ấy gặp phải bất trắc. "
" Anh còn nghi ngờ tay nghề của tôi sao. "
Tối đến, Ngô Kim Nhất hừng hực xông vào Hắc gia giận dữ nắm lấy cổ áo Hắc Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi tra hỏi.
" Tôi đã nói là đừng làm điều gì khiến cậu phải hối hận rồi cơ mà? Cái tình cảm của Minh Hạo cậu rẻ mạt đến thế sao!? "
Tố Gia Linh chạy lại khuyên can Kim Nhất bình tĩnh, sức mạnh kì lạ của người phụ nữ này khiến cậu có chút sững sờ. Lại có thể dễ dàng tách hai người ra khỏi hỗn chiến.
" Ăn cái gì mà khỏe quá vậy!?? "
" Hiểu lầm rồi đấy, nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn rồi. "
Cho đến khi hai người cặn kẽ giải thích Ngô Kim Nhất mới ngớ người đờ đẫn, vở kịch này diễn đạt đến nỗi người tỉ mỉ quan sát như cậu cũng ngỡ là hai người họ yêu nhau thật sự.
" Diệp La Manh Hạ tuyệt thực từ sáng đến giờ, tôi sốt ruột mới chạy đến tận đây hỏi tội cậu vậy mà… "
Nghe tin Manh Hạ không buồn ăn gì anh bồn chồn lo lắng muốn phá vỡ kế hoạch chạy đến ôm cô vào lòng.
Bị bạn thân lừa một vố Kim Nhất cũng nhăn nhó kể lể.
" Cậu được lắm, ngay cả tôi mà cũng giấu nhẹm đi. "
" Đừng nói cho Manh Hạ biết, với tính khí không chịu khuất phục đấy chắc chắn sẽ đến đây đòi giúp tôi bẻ tay từng đứa một trong tổ chức. "
" Được được, có lý do chính đáng tôi mới tha cho cậu đấy. "
Ngô Kim Nhất thở phào yên tâm trở về đến Diệp gia thăm cô.
Toàn người thiếu sức sống, gương mặt ủ rũ nhìn vào hư vô không muốn bắt chuyện. Nhìn thấy cô như vậy cậu không lỡ để cô thiệt thòi nghĩ quẫn.
" Đống đồ ăn cô thích tôi mới mua về còn nóng, đừng nhịn đói mãi như vậy. "
" Hận? Tôi không muốn dính dáng gì đến gã đốn mạt đó nữa. "
Cô trầm mặc hướng ánh nhìn ra phía ngoài cửa xe, dọc đường dần xa cách khỏi Hắc gia. Coi như thời gian qua là một bài học khiến cô phải nhớ suốt đời.
Bên Hắc Minh Hạo thì suy sụp nốc sạch đống rượu trên bàn mặc sự ngăn cản của Tố Gia Linh.
" Đừng uống nữa, anh say lắm rồi đấy! "
" Khốn nạn! Lũ sâu bọ muốn tôi phát điên lên được! "
Tố Gia Linh và Hắc Minh Hạo vốn dĩ chỉ là diễn kịch nhằm để Diệp La Manh Hạ có thể buông tay một cách dễ dàng.
" Bên phía GT gửi mật thư cho tôi rồi, anh định tan nát đến khi nào? "
Ngày cô nhóc bị đẩy ngã từ vách núi xuống bị thương trầm trọng, là một tay người phụ nữ tốt bụng mang về cứu chữa.
Cô và Minh Hạo không hề có tình ý nào cả, từ nhỏ bị gắn mác thanh mai trúc mã và liên hôn đều do phía phụ huynh sắp đặt gượng ép.
Mất đi người bạn thân duy nhất đương nhiên sẽ đau buồn tột cùng, ấy vậy mà lại hiểu lầm là thất tình.
Tố Gia Linh trở về ngay lúc này chính là để cảnh báo, Diệp La Manh Hạ còn bên cạnh Hắc Minh Hạo ngày nào thì khả năng mất mạng sẽ càng cao.
Bọn thù địch ắt hẳn sẽ lôi Manh Hạ ra làm mồi nhử để dụ anh đến, không thể chắc chắn bọn chúng sẽ làm gì gây hại đến cô.
Tố Gia Linh hiện tại là điệp viên, làm việc dưới trướng của người phụ nữ năm xưa săn sóc lúc cô gặp nạn. Trải qua tuổi thơ rèn giũa khắc nghiệt, cô được đào tạo bài bản đến chuyên nghiệp.
Sự tài giỏi khiến ai trong tổ chức cũng trọng dụng, cô đến đây cũng là mục đích nhử bọn chúng đến bắt cô về hang ổ để đánh gọn.
Kế hoạch chính là Tố Gia Linh là điểm yếu lớn nhất của Hắc Minh Hạo, không còn là Diệp La Manh Hạ nữa.
" Giúp tôi theo dõi cô ấy, đừng để cô ấy gặp phải bất trắc. "
" Anh còn nghi ngờ tay nghề của tôi sao. "
Tối đến, Ngô Kim Nhất hừng hực xông vào Hắc gia giận dữ nắm lấy cổ áo Hắc Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi tra hỏi.
" Tôi đã nói là đừng làm điều gì khiến cậu phải hối hận rồi cơ mà? Cái tình cảm của Minh Hạo cậu rẻ mạt đến thế sao!? "
Tố Gia Linh chạy lại khuyên can Kim Nhất bình tĩnh, sức mạnh kì lạ của người phụ nữ này khiến cậu có chút sững sờ. Lại có thể dễ dàng tách hai người ra khỏi hỗn chiến.
" Ăn cái gì mà khỏe quá vậy!?? "
" Hiểu lầm rồi đấy, nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn rồi. "
Cho đến khi hai người cặn kẽ giải thích Ngô Kim Nhất mới ngớ người đờ đẫn, vở kịch này diễn đạt đến nỗi người tỉ mỉ quan sát như cậu cũng ngỡ là hai người họ yêu nhau thật sự.
" Diệp La Manh Hạ tuyệt thực từ sáng đến giờ, tôi sốt ruột mới chạy đến tận đây hỏi tội cậu vậy mà… "
Nghe tin Manh Hạ không buồn ăn gì anh bồn chồn lo lắng muốn phá vỡ kế hoạch chạy đến ôm cô vào lòng.
Bị bạn thân lừa một vố Kim Nhất cũng nhăn nhó kể lể.
" Cậu được lắm, ngay cả tôi mà cũng giấu nhẹm đi. "
" Đừng nói cho Manh Hạ biết, với tính khí không chịu khuất phục đấy chắc chắn sẽ đến đây đòi giúp tôi bẻ tay từng đứa một trong tổ chức. "
" Được được, có lý do chính đáng tôi mới tha cho cậu đấy. "
Ngô Kim Nhất thở phào yên tâm trở về đến Diệp gia thăm cô.
Toàn người thiếu sức sống, gương mặt ủ rũ nhìn vào hư vô không muốn bắt chuyện. Nhìn thấy cô như vậy cậu không lỡ để cô thiệt thòi nghĩ quẫn.
" Đống đồ ăn cô thích tôi mới mua về còn nóng, đừng nhịn đói mãi như vậy. "