Chương 23: Bẫy trong bẫy
" Ngây thơ thật, là tôi làm đấy. "
Hắn thản nhiên đối đáp nhìn cô vuốt nhẹ cằm lên hưởng thụ.
Đêm qua say bí tỉ bị động chạm cơ thể, ngay cả dấu vết hôn đỏ lòm trên cổ cũng là do hắn gây ra. Rốt cuộc hắn đã biết cô ở đó từ bao giờ? Tại sao lại không đả động gì im hơi lặng tiếng làm cô mông lung chẳng rõ hắn đã đánh hơi được người phụ nữ hắn thèm khát.
" Không thể nào! Anh nói dối để tôi điên lên đúng không?? "
" Hắc phu nhân, em thật sự nghĩ tôi không thể tìm ra được em sao? "
Cổ họng ứ nghẹn không nói thành lời, rõ là đã nắm chắc phần thắng chạy thoát khỏi cái lồng rộng lớn, thậm chí cô còn vui vẻ đốt trụi căn nhà đó.
Vậy mà hắn vẫn luôn đưa cô vào tầm ngắm chưa lần nào thoát khỏi, suy tính của hắn vẫn luôn tỉ mỉ như vậy. Một tay bắt được cô mà không dùng đến vũ lực, là cô tự mình đắc ý rơi vào tròng.
Thua rồi, Diệp La Manh Hạ cô thua bại thảm hại dưới tay Hắc Minh Hạo.
Tỉnh giấc sau trận giằng xé mãnh liệt, toàn thân đau nhức khó khăn ngồi dậy. Hắn châm điếu thuốc nhả khói trắng xóa bay ra ngoài cửa sổ.
Trừ cái bản mặt đẹp mã ra thì hắn chẳng được cái tính gì hết.
" Sao anh không giết tôi? "
Nghe thấy động tĩnh hắn quay lại nhìn cô vẫn đang dùng ánh mắt coi thường tia thẳng vào mặt hắn.
" Có người chồng nào lại sát hại vợ mình chứ. "
" Nếu không phải thì sao? "
" Em quan tâm đến chuyện đấy lắm à? "
Manh Hạ im lặng, biểu cảm nghiêm túc muốn chấm dứt tất cả. Nếu cho cô thêm một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ hành hạ tên khốn Minh Hạo trước khi bỏ chạy.
Hắn cười trừ tiến lại gần ghé sát gương mặt cô hiện nguyên sự ấm ức.
" Đã là vợ của Hắc Minh Hạo thì sẽ mãi mãi là Hắc phu nhân đệ nhất thiên hạ, trừ khi Diệp La Manh Hạ em chỉ còn lại đống xương khô thì đừng bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn. "
Cô lườm hắn đến đỏ cả mắt, tay giơ lên còn nghe thấy tiếng kim loại cọ xát đến chói tai.
" Cởi trói! "
" Tôi sẽ an phận bên anh. "
Hắn nhếch nhẹ tinh ý soi kĩ nét mặt cô ra sao.
" Cho tôi xem quyết tâm của em đi. "
Chần chừ một lúc cô mới đưa người lên ôm lấy hắn, miệng há nhỏ mút nhẹ bên ngoài muốn hôn sâu vào bên trong.
" Kĩ năng hôn tệ đến vậy sao không nhờ chồng mình giảng dạy? "
Cô bĩu môi tặc lưỡi đẩy hắn ra khỏi người mình, hắn mặc cô tránh né trực tiếp kéo mạnh cô lại cưỡng hôn mạnh bạo. Cô không phản kháng chỉ nhíu mày nhăn mặt tỏ ra khó chịu.
Vừa xong liền đứng phắt dậy lôi đâu ra đống chìa khóa cởi trói giúp cô đè mạnh xuống giường lần mò sờ soạng.
Tiếng rên rỉ càng làm hắn phấn khích ra tay dứt khoát để cảm nhận được hơi thở nồng ấm của cô bên dưới người mình.
Thân nhiệt cả hai dần nóng lên nhanh chóng đến vã cả mồ hôi hột, suốt quá trình hắn hành cô đến điên cuồng miệng hắn đã hôn lên môi cô sưng hết cả lên.
Được thoát khỏi xiềng xích, hắn vừa làm vừa nhấc bổng người cô lên bước đi xuống giường vào nhà tắm. Thấy cơ thể đang trên không trung cô sợ hãi gào lên to tiếng.
" Anh làm cái gì vậy!! Ngã mất!! "
Đặt người cô xoay hông lại đối diện ngay trước gương lớn, cô đỏ mặt nhắm chặt mắt lại không dám nhìn thẳng.
Hắc Minh Hạo bóp chặt cằm cô ép cô mở mắt nhìn rõ dáng vẻ hiện tại.
Một nam một nữ lõa thể làm tình trước cái gương lớn cô xấu hổ như muốn chui xuống tận đáy lõi trái đất sâu thẳm.
" Không nhìn! Tôi không muốn nhìn! "
" Gương mặt gợi tình này chỉ một mình tôi thấy thì thật uổng phí. Ngước lên! "
Bàn tay nắm chặt lại đỏ bừng cả mặt mày, bên dưới vẫn không ngừng bị đâm liên tiếp nhiều nhát, bên trên lại phải tận mắt chứng kiến lại toàn bộ.
Cô hận không thể đập vỡ cái gương này đâm vào người hắn cho bõ tức.
Suốt mấy tiếng vần nhau trong đó, hắn xong xuôi đưa cô đi tắm kì lại sạch sẽ mới đưa cô lên giường.
Mệt nhoài đánh một giấc ngủ say, Manh Hạ nhân thời cơ bắt lấy đống chìa khóa xích trói hắn lại trên giường.
Thân mình ngồi trên người hắn đắc ý tát thật mạnh vào má vang lên giòn giã. Hắc Minh Hạo giật mình tỉnh dậy thấy bị trói lại tay chân sững người nhìn cô.
" Em đừng nghịch nữa, cởi ra. "
" Tôi đâu ngu, anh hành tôi đau đến tận xương tủy đến giờ vẫn nhức, tên biến thái chết tiệt! "
Nói rồi đáp đống chìa khóa xuống bụi cây phía dưới, còn bản thân thì nhảy xuống giường bước nhanh thoăn thoắt ra khỏi phòng.
Trước khi đi còn không quên ngó vào kháy đểu.
" Đừng hòng nghĩ có thể bắt được tôi. Anh thua rồi. "
Hắc Minh Hạo bị cô chơi một vố đau đớn, mặt trở nên tối sầm lại xám xịt như muốn cầm dao giết người giải tỏa.
" Em giỏi lắm, đừng để tôi tóm được em. "
Hắn thản nhiên đối đáp nhìn cô vuốt nhẹ cằm lên hưởng thụ.
Đêm qua say bí tỉ bị động chạm cơ thể, ngay cả dấu vết hôn đỏ lòm trên cổ cũng là do hắn gây ra. Rốt cuộc hắn đã biết cô ở đó từ bao giờ? Tại sao lại không đả động gì im hơi lặng tiếng làm cô mông lung chẳng rõ hắn đã đánh hơi được người phụ nữ hắn thèm khát.
" Không thể nào! Anh nói dối để tôi điên lên đúng không?? "
" Hắc phu nhân, em thật sự nghĩ tôi không thể tìm ra được em sao? "
Cổ họng ứ nghẹn không nói thành lời, rõ là đã nắm chắc phần thắng chạy thoát khỏi cái lồng rộng lớn, thậm chí cô còn vui vẻ đốt trụi căn nhà đó.
Vậy mà hắn vẫn luôn đưa cô vào tầm ngắm chưa lần nào thoát khỏi, suy tính của hắn vẫn luôn tỉ mỉ như vậy. Một tay bắt được cô mà không dùng đến vũ lực, là cô tự mình đắc ý rơi vào tròng.
Thua rồi, Diệp La Manh Hạ cô thua bại thảm hại dưới tay Hắc Minh Hạo.
Tỉnh giấc sau trận giằng xé mãnh liệt, toàn thân đau nhức khó khăn ngồi dậy. Hắn châm điếu thuốc nhả khói trắng xóa bay ra ngoài cửa sổ.
Trừ cái bản mặt đẹp mã ra thì hắn chẳng được cái tính gì hết.
" Sao anh không giết tôi? "
Nghe thấy động tĩnh hắn quay lại nhìn cô vẫn đang dùng ánh mắt coi thường tia thẳng vào mặt hắn.
" Có người chồng nào lại sát hại vợ mình chứ. "
" Nếu không phải thì sao? "
" Em quan tâm đến chuyện đấy lắm à? "
Manh Hạ im lặng, biểu cảm nghiêm túc muốn chấm dứt tất cả. Nếu cho cô thêm một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ hành hạ tên khốn Minh Hạo trước khi bỏ chạy.
Hắn cười trừ tiến lại gần ghé sát gương mặt cô hiện nguyên sự ấm ức.
" Đã là vợ của Hắc Minh Hạo thì sẽ mãi mãi là Hắc phu nhân đệ nhất thiên hạ, trừ khi Diệp La Manh Hạ em chỉ còn lại đống xương khô thì đừng bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn. "
Cô lườm hắn đến đỏ cả mắt, tay giơ lên còn nghe thấy tiếng kim loại cọ xát đến chói tai.
" Cởi trói! "
" Tôi sẽ an phận bên anh. "
Hắn nhếch nhẹ tinh ý soi kĩ nét mặt cô ra sao.
" Cho tôi xem quyết tâm của em đi. "
Chần chừ một lúc cô mới đưa người lên ôm lấy hắn, miệng há nhỏ mút nhẹ bên ngoài muốn hôn sâu vào bên trong.
" Kĩ năng hôn tệ đến vậy sao không nhờ chồng mình giảng dạy? "
Cô bĩu môi tặc lưỡi đẩy hắn ra khỏi người mình, hắn mặc cô tránh né trực tiếp kéo mạnh cô lại cưỡng hôn mạnh bạo. Cô không phản kháng chỉ nhíu mày nhăn mặt tỏ ra khó chịu.
Vừa xong liền đứng phắt dậy lôi đâu ra đống chìa khóa cởi trói giúp cô đè mạnh xuống giường lần mò sờ soạng.
Tiếng rên rỉ càng làm hắn phấn khích ra tay dứt khoát để cảm nhận được hơi thở nồng ấm của cô bên dưới người mình.
Thân nhiệt cả hai dần nóng lên nhanh chóng đến vã cả mồ hôi hột, suốt quá trình hắn hành cô đến điên cuồng miệng hắn đã hôn lên môi cô sưng hết cả lên.
Được thoát khỏi xiềng xích, hắn vừa làm vừa nhấc bổng người cô lên bước đi xuống giường vào nhà tắm. Thấy cơ thể đang trên không trung cô sợ hãi gào lên to tiếng.
" Anh làm cái gì vậy!! Ngã mất!! "
Đặt người cô xoay hông lại đối diện ngay trước gương lớn, cô đỏ mặt nhắm chặt mắt lại không dám nhìn thẳng.
Hắc Minh Hạo bóp chặt cằm cô ép cô mở mắt nhìn rõ dáng vẻ hiện tại.
Một nam một nữ lõa thể làm tình trước cái gương lớn cô xấu hổ như muốn chui xuống tận đáy lõi trái đất sâu thẳm.
" Không nhìn! Tôi không muốn nhìn! "
" Gương mặt gợi tình này chỉ một mình tôi thấy thì thật uổng phí. Ngước lên! "
Bàn tay nắm chặt lại đỏ bừng cả mặt mày, bên dưới vẫn không ngừng bị đâm liên tiếp nhiều nhát, bên trên lại phải tận mắt chứng kiến lại toàn bộ.
Cô hận không thể đập vỡ cái gương này đâm vào người hắn cho bõ tức.
Suốt mấy tiếng vần nhau trong đó, hắn xong xuôi đưa cô đi tắm kì lại sạch sẽ mới đưa cô lên giường.
Mệt nhoài đánh một giấc ngủ say, Manh Hạ nhân thời cơ bắt lấy đống chìa khóa xích trói hắn lại trên giường.
Thân mình ngồi trên người hắn đắc ý tát thật mạnh vào má vang lên giòn giã. Hắc Minh Hạo giật mình tỉnh dậy thấy bị trói lại tay chân sững người nhìn cô.
" Em đừng nghịch nữa, cởi ra. "
" Tôi đâu ngu, anh hành tôi đau đến tận xương tủy đến giờ vẫn nhức, tên biến thái chết tiệt! "
Nói rồi đáp đống chìa khóa xuống bụi cây phía dưới, còn bản thân thì nhảy xuống giường bước nhanh thoăn thoắt ra khỏi phòng.
Trước khi đi còn không quên ngó vào kháy đểu.
" Đừng hòng nghĩ có thể bắt được tôi. Anh thua rồi. "
Hắc Minh Hạo bị cô chơi một vố đau đớn, mặt trở nên tối sầm lại xám xịt như muốn cầm dao giết người giải tỏa.
" Em giỏi lắm, đừng để tôi tóm được em. "