Chương 34: Hàn Hân Đình, nếu cậu chạy thì tôi sẽ bắn
Tại sở cảnh sát Lam Châu, kết quả hóa nghiệm của lọ thuốc gửi đến đã có, thành phần trong thuốc chính là thuốc kích dục được tìm thấy trong người của các nạn nhân.
"Hắn tiếp tục tìm đến chúng ta, càng ngày càng táo bạo như vậy, tại sao chứ?" Trương Kiến Quốc đập bàn tức giận.
"Hắn thấy chúng ta tìm hắn quá chậm. Mất kiên nhẫn rồi!" Tạ Kỳ Ngôn cau mày.
Không phải Tạ Kỳ Ngôn không có hồ sơ hung thủ của mình, nhưng có rất nhiều điểm mấu chớt để khoanh vùng. Cô biết hung thủ là người có chướng ngại trong việc giao tiếp, hắn không tự tin. Nút thắt trên dây mà hắn dùng trói tứ chi của nạn nhân thường thấy torng các viện dưỡng lão, có thể hung thủ là người thường xuyên lui tới đây. Hầu hết các địa điểm lựa chọn ra tay đều nằm ở vị trí ít người qua lại, hắn rất rành Lam Châu, có thể là dân địa phương.
Thuốc kích dục được làm từ các thành phần tổng hợp, dễ tìm thấy trong những khu vực điều trị. Theo báo cáo của Thiểu Phong, đây là loại thuốc tự chế không phải mua trực tiếp từ các nguồn xung quanh. Điều đó, cho thấy tên này rất rành về dược phẩm. Hơn nữa, cũng rất thường xuyên ra vào bệnh viện hay những nơi điều trị để lấy được thuốc.
"Sếp Tạ! Tôi có chuyện muốn nói." Thiểu Phong ngập ngừng.
"Cậu phát hiện điều gì sao?"
"Bụi vải trong mũi của Lưu Tỉnh là từ một chiếc khăn tay nhỏ. Trên mép miệng của Diễm m, chúng tôi phát hiện có chất keo của băng dính vương lại, thuộc loại băng dính dán điện. Cả hai loại này đều dùng trong sửa chữa."
Trong lúc phụ giúp Hàn Hân Đình khám nghiệm, Thiểu Phong đã học thêm về việc quan sát tỉ mỉ. Thế nên, dù đã hoàn thành khám nghiệm, anh vẫn dành thời gian ở lại để tìm kiếm thêm manh mối trên các thi thể. Sự kiên trì này giúp anh phát hiện chất keo dính trên người Diễm m.
"Sửa chữa?" Phương Tư Nhã tìm được từ khóa.
"Đội phó Trương, liệu chúng ta có hồ sơ nào trùng với những mô tả này không? Một người có khả năng ra vào ở những nơi điều trị, khu vực chăm sóc, từng làm công tác liên quan đến y tế và có công việc về sửa chữa. Là dân địa phương. Đặc biệt không giỏi giao tiếp, kiểu người tự ti." Tạ Kỳ Ngôn chăm chú chờ đợi
"Phí Quốc Cơ!" Trương Kiến Quốc nảy ra nhanh cái tên mà từ đầu cũng nằm trong vòng tình nghi của ông khi người này từng có lịch sử về xâm hại tình dục.
"Phí Quốc Cơ sao? Lúc nãy thấy ông ấy đi cùng pháp y Hàn." Một cảnh viên vô tư bước vào đưa hồ sơ cho các sếp, nhanh miệng nhanh não khi nghe cái tên này xuất hiện trong phòng hình sự của sở cảnh sát.
Thông tin này của cảnh viên khiến nơ-rơn trong đầu Tạ Kỳ Ngôn chạy điên loạn, mọi mối nối rời rạc lập tức trở thành sợi dây giúp Tạ Kỳ Ngôn dần dần nhận ra thái độ trốn tránh của Hàn Hân Đình khi báo cáo trong cuộc họp, cô ấy đã che giấu điều gì đó.
Với năng lực và thời gian mà Hàn Hân Đình dành cho việc khám nghiệm, cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ sót nhưng luận đoán này. Hơn nữa, ngay từ đầu, Hàn Hân Đình đặt cảm xúc rất lớn trên người mỗi một nạn nhân khiến nhiều lần mất đi lý trí.
Phương Tư Nhã cũng đã bắt đầu nghi ngờ điều này, Hàn Hân Đình sẽ không bỏ qua những điều này nhưng trong báo cáo pháp y của cô lại hoàn toàn không có.
"Sếp Tạ! Có chuyện rồi, một số người dân chạy đến báo rằng họ bị vào nhà quấy rối còn xét nát đồ lót phụ nữ." Thông báo của Tiểu Cảnh lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của Tạ Kỳ Ngôn và để lại cho mọi người một sự kinh ngạc khó tả.
"Tư Nhã! Cậu cùng Tiểu Cảnh và một số người sang đó xem tình hình đi!" Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng phân phó.
"Đội phó Trương, toàn bộ lịch sử di chuyển của Phí Quốc Cơ trong 1 tháng nay, chúng ta cần điều tra chi tiết. Chúng ta không thể để xổng nữa."
"Rõ! Sếp Tạ." Trương Kiến Quốc nhận lệnh và nhanh chóng triển khai cảnh viên làm việc.
Lúc này, Tạ Kỳ Ngôn cần xác minh thêm một chuyện, cô tìm chỗ vắng vẻ và gọi cho Lâm Chính.
[Chú à! Cháu muốn hỏi chú có biết vụ án nào ở Thành Đô hoặc Anh Châu chúng ta liên quan đến xâm hại tình dục, nạn nhân bị cưỡng bức là trẻ vị thành niên, nhưng trên người không tìm thấy dấu vết của tinh dịch, sau đó trở thành án treo không?]
[Sao cháu lại hỏi chuyện gì xa lắc vậy? Vụ án hiện tại không cần lo nữa à?]
[Chú! Cho cháu biết đi!]
Trước giọng nói kiên định của Tạ Kỳ Ngôn, Trương Kiến Quốc biết rằng phải có lý do nên con bé mới gấp gáp như thế.
[15 năm trước, Anh Châu xuất hiện sát nhân hàng loạt, ban đầu xuất phát từ những vụ trộm cắp, cảnh sát lại nhận thêm những khiếu nại về việc nhiều thiếu nữ bị sàm sỡ. Sau đó, Anh Châu bắt đầu có những vụ giết người sau khi bị xâm hại, nhưng cảnh sát không bắt được hung thủ.]
[Thời điểm đó, công nghệ ADN cũng chưa phát triển, pháp y chúng ta không được đầu tư đúng mực, máy móc tương đối đắt và lãnh đạo thành phố cũng không triệt để đầu tư. Vụ án có tổng cộng 10 thiếu nữ bị hại nhưng hung thủ thì đến giờ vẫn chưa bắt được.]
[Có điểm chung không?]
[Toàn bộ từng bị hung thủ xâm hại nghiêm trọng, bị rửa sạch t*ng trùng bẳng nước muối tẩy trùng. m đạo bị bạo hành bởi vật cứng. Các nạn nhân chết do ngạt thở.]
Nghe đến đây, Tạ Kỳ Ngôn vô thức siết chặt điện thoại, nghĩ ngợi đến cơn điên loạn của Hàn Hân Đình ngày hôm đó. Cô ấy đã biết được mối nối quan trọng này, cô ấy tìm thấy hy vọng truy bắt hung thủ đã hại chết bạn mình 15 năm trước. Nhưng cô ấy đã không tin cảnh sát?
[Chú à! Có ai trong số họ tên là Dao không?] Tạ Kỳ Ngôn chỉ biết người đó là Dao Dao.
[Chú không nhớ rõ nhưng hình như là có!]
[Cháu muốn hồ sơ của các vụ án đó, chú có thể gửi cho cháu không?]
[Cháu nghi ngờ nó đang liên quan đến vụ của Lam Châu à?]
[Phải! Thủ pháp tương đồng!]
[Cháu nghi ngờ hung thủ đã trở lại.]
[Tạ Kỳ Ngôn! Đây là phát hiện quan trọng đó, cháu chắc chứ?]
[Chú sẽ gửi cháu hồ sơ.]
[Cháu có thể lật lại hồ sơ vụ án chứ?]
[Cho chú thời gian, việc lật lại hồ sơ đang đánh thẳng vào bộ mặt yếu kém của cảnh sát năm đó, Tô Hàn đang là đặc khu trọng điểm, hơn nữa chúng ta đang có những thương thảo quan trọng với Lam Châu. Chúng ta phải cẩn trọng.]
[Cháu hiểu!]
Sau phát hiện của Tạ Kỳ Ngôn, Lâm Chính điều động thân tín tìm kiếm lại hồ sơ của các vụ án liên quan đến sát nhân hái hoa 15 năm trước.
Vì là hồ sơ lưu trữ đã lâu lại thuộc án treo nhạy cảm của đặc khu Tô Hàn, việc thu thập các thông tin mang đến rất nhiều phiền phức và thời gian. May mắn có sự bảo lãnh của đặc khu trưởng Mã Cảnh Hào, tối hôm đó, Tạ Kỳ Ngôn đã có được thông tin mình cần.
Hôm đó, Hàn Hân Đình không quay về sở cảnh sát mà cùng đám thuộc hạ thiết lập sẵn một chỗ bí mật và kế hoạch bắt cóc Phí Quốc Cơ. Cô phải ép hắn nói ra toàn bộ sự thật, toàn bộ những tội ác của mình. Sau đó chính tay cô sẽ kết liễu hắn và kết liễu chính mình.
Khi nhận được hồ sơ từ Lâm Chính, Tạ Kỳ Ngôn đã dành thêm thời gian để đọc qua các vụ án và tìm được Dao Dao của Hàn Hân Đình. Hạ Chi Dao chính là tên đầy đủ của cô ấy.
Hạ Chi Dao được phát hiện trong tình trạng lõa thể, tay chân đều bị trói, móng tay được cắt sạch sẽ tương tự như tình trạng của các nạn nhân khác ở Anh Châu và ba nạn nhân ở Lam Châu.
Cảnh sát không tìm thấy được phản ứng của tinh dịch dù âm đ*o bị xâm hại nghiêm trọng, nguyên nhân chết là do nghạt thở. Nạn nhân từng chịu tra tấn và trải qua lần vệ sinh âm đ*o khiến tinh dịch được rửa sạch sẽ, trong người cũng phát hiện thuốc kích dục.
Hàn Hân Đình chính là đã tìm ra manh mối. Cô ấy nhắm vào Phí Quốc Cơ. Thông tin cảnh viên cho biết Hàn Hân Đình đã xuất hiện cùng Phí Quốc Cơ nghĩa là cô ấy đang tiếp cận hắn. Hàn Hân Đình che giấu một số bằng chứng pháp y quan trọng, cô ấy vốn cũng không tin cậy vào cảnh sát.
Hàn Hân Đình muốn tự mình hành động sao? Tạ Kỳ Ngôn siết chặt bàn tay. Tạ Kỳ Ngôn lấy điện thoại, tìm trong danh bạ tìm người tên A Chính, gửi đi một tin nhắn. Đúng lúc, tiếng Phương Tư Nhã vọng vào.
"Sếp Tạ!"
"Phát hiện được gì?" Tạ Kỳ Ngôn treo lên ánh mắt sắc lạnh.
"Có 4 hộ dân báo cáo bị trộm vào, nhưng không lấy gì cả, chỉ xé đồ lót của phụ nữ."
"Cậu có gì khó nói sao?" Tạ Kỳ Ngôn thấy sự ngập ngừng của Phương Tư Nhã, nếu là một vụ trộm cắp vặt vãnh và làm màu của tên biến thái nào đó, sắc mặt của Phương Tư Nhã sẽ không khó coi như thế.
"Chúng tôi phát hiện cách xé đồ lót rất giống cách xé quần áo của hung thủ."
Hung thủ đã bắt đầu mất kiên nhẫn và không hài lòng với tốc độ điều tra chậm chạp của cảnh sát.
"Kỳ Ngôn! Hắn đã không thể ngồi yên rồi, càng ngày càng ngạo mạn."
"Sếp Tạ! Chúng tôi có lịch trình của Phí Quốc Cơ rồi. Trước ngày nạn nhân xảy ra chuyện, đều từng có tiếp xúc với Phí Quốc Cơ. Hắn là người làm nhiệm vụ công ích và đang phụ trách hỗ trợ kiểm tra cơ sở hạ tầng ở trường Tinh Nhuệ.
Trong ngày Lưu Tỉnh và Mẫn Nghi bị hại, CCTV phát hiện xe của Phí Quốc Cơ trên tuyến đường này. Một cửa hàng gần chân cầu nơi phát hiện thi thể của Diễm m, camera ghi lại hình ảnh của Phí Quốc Cơ đến mua băng keo điện vào hôm trước đó.
"Được! Chúng ta đi bắt người!"
"Thiểu Phong! Tất cả những vật chứng gần nhất được gửi đến sở cảnh sát, cả quần áo và đồ lót vừa được tìm thấy trong các hộ dân, đi kiểm tra thật kỹ, không có chuyện hắn phạm tội một cách hoàn hảo đến thế được."
"Rõ! Sếp Tạ."
Vì không muốn bứt dây động rừng, Tạ Kỳ Ngôn cùng Phương Tư Nhã dẫn theo 1 cảnh viên cùng họ đến nhà Phí Quốc Cơ. Sau khi xe rẽ vào khu vực nhà của Phí Quốc Cơ nằm trong con hẻm nhỏ an tĩnh, Tạ Kỳ Ngôn phát giác dấu hiệu nghi ngờ khi thấy một số chiếc xe khả nghi đỗ dọc theo con hẻm.
Đây là hẻm dân cư, khá yên tĩnh, hầu hết người dân ở đây đều không đi những kiểu xe sang trọng thành thị như thế. Tạ Kỳ Ngôn cau mày, ra lệnh cho cảnh viên chờ ở đây để khi cần thiết có thể nhanh chóng đuổi theo, cô cùng Phương Tư Nhã sẽ vào nhà Phí Quốc Cơ.
Quả nhiên, khi phát hiện kẻ lạ đột nhập, một nhóm người đã xuất hiện cản địa họ. Tất cả đều mặt đồ đen và đeo khẩu trang kín đáo, chắc chắn là không muốn lộn danh tính. Nhóm người áo đen đều có ngoại hình cao lớn, bắp tay khỏe mạnh, Phương Tư Nhã hiểu thân phận đám người này không hề đơn giản.
"Kỳ Ngôn! Đám này để tớ, cậu lên tầng đi." Phương Tư Nhã cởi áo khoác, thở một tiếng rồi mỉm cười.
"Một mình cậu đối phó được không?"
"Coi như thư giãn gân cốt đi!" Phương Tư Nhã tự tin. Lúc công tác ở đội đặc chủng binh, cô quá quen với những cảnh vây đánh cận chiến như thế này. Chỉ tiếc là họ không chuẩn bị nên chỉ đến đây với lực lượng mỏng.
Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng chạy lên tầng trên để đến nhà Phí Quốc Cơ, cô liên tục gõ cửa nhưng không có ai trả lời, cửa nhà khóa chặt. Đến khi nghe thấy có tiếng va đập lớn bên trong, mới đưa vai dùng sức đẩy cửa xông vào.
Một người mặc đồ đen đang đứng với chiếc dao tuôn máu cầm trên tay, còn Phí Quốc Cơ nằm gục dưới sàn, chân bị thương. Khi Tạ Kỳ Ngôn xông vào, ánh mắt bắt lấy người mặc đồ đen, thân hình mảnh khảnh nhưng thân thủ vô cùng nhanh nhẹn.
Tạ Kỳ Ngôn không nghĩ nhiều, Phí Quốc Cơ chưa được kết tội, hắn ta vẫn là công dân cần được bảo vệ. Tạ Kỳ Ngôn tiến nhanh đến tấn công người mặc đồ đen. Nhưng không chờ Tạ Kỳ Ngôn áp sát, người mặc đồ đen mang ánh mắt sắc lạnh và căm phẫn quăng thẳng về phía Tạ đội trưởng, một tay co lại dùng khuỷu tay thu lực nhắm thẳng vào yết hầu của Tạ Kỳ Ngôn.
Tạ Kỳ Ngôn rất nhanh mắt đưa hai bàn tay chắn lại, hất khuỷu tay của đối phương, rồi phát huy đòn thế Bokator dùng lực của hai lòng bàn tay đập thập vào thái dương của người mặc áo đen khiến thế trụ của người đó hoàn toàn bị phá vỡ.
Nhưng đối thủ không phải dạng vừa, nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, nhân cơ hội Tạ Kỳ Ngôn chuẩn bị lao vào với tuyến giữa không hề được che chắn, người mặc áo đen đẩy lực vào phần cổ tay, thu lại rồi kéo từ dưới lên tấn công vào phần cằm của Tạ Kỳ Ngôn. Thế võ Krav Maga. Tạ Kỳ Ngôn bị hất ra choáng váng.
Khi thấy sếp Tạ chưa kịp phản kháng, đối phương tiếp tục tung đòn, nhảy lên vào con chân lại, dồn sức lên đầu gối, muốn dùng một chiêu triệt hạ Tạ Kỳ Ngôn.
Tuy nhiên, Tạ Kỳ Ngôn không phải là một chiến binh giấy, dù bị kháng cự quyết liệt, Tạ Kỳ Ngôn cũng rất bình tĩnh trả đoàn, lấy tay phá thế đầu gối, sử dụng võ thuật truyền thống, đấm thẳng vào bụng của đối phương, khiến đối phương đang trên không trung bị tấn công bất ngờ, một chiêu té nhào xuống đất.
Trong lúc chuẩn bị rơi vào sự khống chế của Tạ Kỳ Ngôn, đối phương rất bình tĩnh chờ đợi Tạ Kỳ Ngôn đi tới, quét chân để Tạ Kỳ Ngôn mất thế trụ, nhanh chóng bật dậy và tiến một chân dùng đòn Judo, quật Tạ Kỳ Ngôn qua vai.
Một người ra đòn, một người nỗ lực phản công, liên tục thay phiên, đòn thế nào cũng muốn đoạt mạng.
Dù bị tấn công nhưng Tạ Kỳ Ngôn không hề từ bỏ mà vội vàng nắm lấy cổ chân của người mặc áo đen, giật mạnh khiến đối phương ngã nhào xuống.
Tạ Kỳ Ngôn phản xạ, dùng thân đè lên, tay với ra sau chuẩn bị móc còng tay, cô lại sơ suất bị đối phương co gối thốc thẳng lên phía sau lưng mình, người mặc áo đen dùng lực co bàn tay bóp mạnh, chuẩn xác vào vị trí vết thương trên bắp tay của Tạ Kỳ Ngôn, thành công thoát khỏi.
Thấy tình hình không ổn, người mặc áo đen không dám chần chừ mà chạy ra cửa, tìm cách leo thang thoát hiểm chạy xuống. Tạ Kỳ Ngôn cố gắng đứng dậy, nhất quyết đuổi theo. Lúc này, Phương Tư Nhã cũng đã giải quyết xong đám người áo đen, bị thương không ít.
"Tư Nhã! Mau vào xem Phí Quốc Cơ!" Trong lúc chạy ra ngoài đuổi theo tên áo đen, Tạ Kỳ Ngôn thấy Phương Tư Nhã chạy đến.
Tạ Kỳ Ngôn muốn một mình đối diện với nghi ngờ trong lòng mình, cô không muốn sự có mặt của người thứ ba.
Rất kiên trì, Tạ Kỳ Ngôn bám sát người mặc áo đen chạy xuống thang thoát hiểm và xông vào một con hẻm. Do không thông thạo địa hình, cả hai có đường cứ chạy đến khi người mặc áo đen bị chắn lại bởi một bức tường cao, Tạ Kỳ Ngôn đúng lúc cũng đuổi theo đến.
Thấy không còn cách nào khác, người mặc áo đen toan sẽ dùng thân thủ của mình để trèo qua, nhưng Tạ Kỳ Ngôn không cho phép.
"Hàn Hân Đình, nếu cậu còn chạy, tôi sẽ bắn!" Tạ Kỳ Ngôn hét lên.
"Hắn tiếp tục tìm đến chúng ta, càng ngày càng táo bạo như vậy, tại sao chứ?" Trương Kiến Quốc đập bàn tức giận.
"Hắn thấy chúng ta tìm hắn quá chậm. Mất kiên nhẫn rồi!" Tạ Kỳ Ngôn cau mày.
Không phải Tạ Kỳ Ngôn không có hồ sơ hung thủ của mình, nhưng có rất nhiều điểm mấu chớt để khoanh vùng. Cô biết hung thủ là người có chướng ngại trong việc giao tiếp, hắn không tự tin. Nút thắt trên dây mà hắn dùng trói tứ chi của nạn nhân thường thấy torng các viện dưỡng lão, có thể hung thủ là người thường xuyên lui tới đây. Hầu hết các địa điểm lựa chọn ra tay đều nằm ở vị trí ít người qua lại, hắn rất rành Lam Châu, có thể là dân địa phương.
Thuốc kích dục được làm từ các thành phần tổng hợp, dễ tìm thấy trong những khu vực điều trị. Theo báo cáo của Thiểu Phong, đây là loại thuốc tự chế không phải mua trực tiếp từ các nguồn xung quanh. Điều đó, cho thấy tên này rất rành về dược phẩm. Hơn nữa, cũng rất thường xuyên ra vào bệnh viện hay những nơi điều trị để lấy được thuốc.
"Sếp Tạ! Tôi có chuyện muốn nói." Thiểu Phong ngập ngừng.
"Cậu phát hiện điều gì sao?"
"Bụi vải trong mũi của Lưu Tỉnh là từ một chiếc khăn tay nhỏ. Trên mép miệng của Diễm m, chúng tôi phát hiện có chất keo của băng dính vương lại, thuộc loại băng dính dán điện. Cả hai loại này đều dùng trong sửa chữa."
Trong lúc phụ giúp Hàn Hân Đình khám nghiệm, Thiểu Phong đã học thêm về việc quan sát tỉ mỉ. Thế nên, dù đã hoàn thành khám nghiệm, anh vẫn dành thời gian ở lại để tìm kiếm thêm manh mối trên các thi thể. Sự kiên trì này giúp anh phát hiện chất keo dính trên người Diễm m.
"Sửa chữa?" Phương Tư Nhã tìm được từ khóa.
"Đội phó Trương, liệu chúng ta có hồ sơ nào trùng với những mô tả này không? Một người có khả năng ra vào ở những nơi điều trị, khu vực chăm sóc, từng làm công tác liên quan đến y tế và có công việc về sửa chữa. Là dân địa phương. Đặc biệt không giỏi giao tiếp, kiểu người tự ti." Tạ Kỳ Ngôn chăm chú chờ đợi
"Phí Quốc Cơ!" Trương Kiến Quốc nảy ra nhanh cái tên mà từ đầu cũng nằm trong vòng tình nghi của ông khi người này từng có lịch sử về xâm hại tình dục.
"Phí Quốc Cơ sao? Lúc nãy thấy ông ấy đi cùng pháp y Hàn." Một cảnh viên vô tư bước vào đưa hồ sơ cho các sếp, nhanh miệng nhanh não khi nghe cái tên này xuất hiện trong phòng hình sự của sở cảnh sát.
Thông tin này của cảnh viên khiến nơ-rơn trong đầu Tạ Kỳ Ngôn chạy điên loạn, mọi mối nối rời rạc lập tức trở thành sợi dây giúp Tạ Kỳ Ngôn dần dần nhận ra thái độ trốn tránh của Hàn Hân Đình khi báo cáo trong cuộc họp, cô ấy đã che giấu điều gì đó.
Với năng lực và thời gian mà Hàn Hân Đình dành cho việc khám nghiệm, cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ sót nhưng luận đoán này. Hơn nữa, ngay từ đầu, Hàn Hân Đình đặt cảm xúc rất lớn trên người mỗi một nạn nhân khiến nhiều lần mất đi lý trí.
Phương Tư Nhã cũng đã bắt đầu nghi ngờ điều này, Hàn Hân Đình sẽ không bỏ qua những điều này nhưng trong báo cáo pháp y của cô lại hoàn toàn không có.
"Sếp Tạ! Có chuyện rồi, một số người dân chạy đến báo rằng họ bị vào nhà quấy rối còn xét nát đồ lót phụ nữ." Thông báo của Tiểu Cảnh lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của Tạ Kỳ Ngôn và để lại cho mọi người một sự kinh ngạc khó tả.
"Tư Nhã! Cậu cùng Tiểu Cảnh và một số người sang đó xem tình hình đi!" Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng phân phó.
"Đội phó Trương, toàn bộ lịch sử di chuyển của Phí Quốc Cơ trong 1 tháng nay, chúng ta cần điều tra chi tiết. Chúng ta không thể để xổng nữa."
"Rõ! Sếp Tạ." Trương Kiến Quốc nhận lệnh và nhanh chóng triển khai cảnh viên làm việc.
Lúc này, Tạ Kỳ Ngôn cần xác minh thêm một chuyện, cô tìm chỗ vắng vẻ và gọi cho Lâm Chính.
[Chú à! Cháu muốn hỏi chú có biết vụ án nào ở Thành Đô hoặc Anh Châu chúng ta liên quan đến xâm hại tình dục, nạn nhân bị cưỡng bức là trẻ vị thành niên, nhưng trên người không tìm thấy dấu vết của tinh dịch, sau đó trở thành án treo không?]
[Sao cháu lại hỏi chuyện gì xa lắc vậy? Vụ án hiện tại không cần lo nữa à?]
[Chú! Cho cháu biết đi!]
Trước giọng nói kiên định của Tạ Kỳ Ngôn, Trương Kiến Quốc biết rằng phải có lý do nên con bé mới gấp gáp như thế.
[15 năm trước, Anh Châu xuất hiện sát nhân hàng loạt, ban đầu xuất phát từ những vụ trộm cắp, cảnh sát lại nhận thêm những khiếu nại về việc nhiều thiếu nữ bị sàm sỡ. Sau đó, Anh Châu bắt đầu có những vụ giết người sau khi bị xâm hại, nhưng cảnh sát không bắt được hung thủ.]
[Thời điểm đó, công nghệ ADN cũng chưa phát triển, pháp y chúng ta không được đầu tư đúng mực, máy móc tương đối đắt và lãnh đạo thành phố cũng không triệt để đầu tư. Vụ án có tổng cộng 10 thiếu nữ bị hại nhưng hung thủ thì đến giờ vẫn chưa bắt được.]
[Có điểm chung không?]
[Toàn bộ từng bị hung thủ xâm hại nghiêm trọng, bị rửa sạch t*ng trùng bẳng nước muối tẩy trùng. m đạo bị bạo hành bởi vật cứng. Các nạn nhân chết do ngạt thở.]
Nghe đến đây, Tạ Kỳ Ngôn vô thức siết chặt điện thoại, nghĩ ngợi đến cơn điên loạn của Hàn Hân Đình ngày hôm đó. Cô ấy đã biết được mối nối quan trọng này, cô ấy tìm thấy hy vọng truy bắt hung thủ đã hại chết bạn mình 15 năm trước. Nhưng cô ấy đã không tin cảnh sát?
[Chú à! Có ai trong số họ tên là Dao không?] Tạ Kỳ Ngôn chỉ biết người đó là Dao Dao.
[Chú không nhớ rõ nhưng hình như là có!]
[Cháu muốn hồ sơ của các vụ án đó, chú có thể gửi cho cháu không?]
[Cháu nghi ngờ nó đang liên quan đến vụ của Lam Châu à?]
[Phải! Thủ pháp tương đồng!]
[Cháu nghi ngờ hung thủ đã trở lại.]
[Tạ Kỳ Ngôn! Đây là phát hiện quan trọng đó, cháu chắc chứ?]
[Chú sẽ gửi cháu hồ sơ.]
[Cháu có thể lật lại hồ sơ vụ án chứ?]
[Cho chú thời gian, việc lật lại hồ sơ đang đánh thẳng vào bộ mặt yếu kém của cảnh sát năm đó, Tô Hàn đang là đặc khu trọng điểm, hơn nữa chúng ta đang có những thương thảo quan trọng với Lam Châu. Chúng ta phải cẩn trọng.]
[Cháu hiểu!]
Sau phát hiện của Tạ Kỳ Ngôn, Lâm Chính điều động thân tín tìm kiếm lại hồ sơ của các vụ án liên quan đến sát nhân hái hoa 15 năm trước.
Vì là hồ sơ lưu trữ đã lâu lại thuộc án treo nhạy cảm của đặc khu Tô Hàn, việc thu thập các thông tin mang đến rất nhiều phiền phức và thời gian. May mắn có sự bảo lãnh của đặc khu trưởng Mã Cảnh Hào, tối hôm đó, Tạ Kỳ Ngôn đã có được thông tin mình cần.
Hôm đó, Hàn Hân Đình không quay về sở cảnh sát mà cùng đám thuộc hạ thiết lập sẵn một chỗ bí mật và kế hoạch bắt cóc Phí Quốc Cơ. Cô phải ép hắn nói ra toàn bộ sự thật, toàn bộ những tội ác của mình. Sau đó chính tay cô sẽ kết liễu hắn và kết liễu chính mình.
Khi nhận được hồ sơ từ Lâm Chính, Tạ Kỳ Ngôn đã dành thêm thời gian để đọc qua các vụ án và tìm được Dao Dao của Hàn Hân Đình. Hạ Chi Dao chính là tên đầy đủ của cô ấy.
Hạ Chi Dao được phát hiện trong tình trạng lõa thể, tay chân đều bị trói, móng tay được cắt sạch sẽ tương tự như tình trạng của các nạn nhân khác ở Anh Châu và ba nạn nhân ở Lam Châu.
Cảnh sát không tìm thấy được phản ứng của tinh dịch dù âm đ*o bị xâm hại nghiêm trọng, nguyên nhân chết là do nghạt thở. Nạn nhân từng chịu tra tấn và trải qua lần vệ sinh âm đ*o khiến tinh dịch được rửa sạch sẽ, trong người cũng phát hiện thuốc kích dục.
Hàn Hân Đình chính là đã tìm ra manh mối. Cô ấy nhắm vào Phí Quốc Cơ. Thông tin cảnh viên cho biết Hàn Hân Đình đã xuất hiện cùng Phí Quốc Cơ nghĩa là cô ấy đang tiếp cận hắn. Hàn Hân Đình che giấu một số bằng chứng pháp y quan trọng, cô ấy vốn cũng không tin cậy vào cảnh sát.
Hàn Hân Đình muốn tự mình hành động sao? Tạ Kỳ Ngôn siết chặt bàn tay. Tạ Kỳ Ngôn lấy điện thoại, tìm trong danh bạ tìm người tên A Chính, gửi đi một tin nhắn. Đúng lúc, tiếng Phương Tư Nhã vọng vào.
"Sếp Tạ!"
"Phát hiện được gì?" Tạ Kỳ Ngôn treo lên ánh mắt sắc lạnh.
"Có 4 hộ dân báo cáo bị trộm vào, nhưng không lấy gì cả, chỉ xé đồ lót của phụ nữ."
"Cậu có gì khó nói sao?" Tạ Kỳ Ngôn thấy sự ngập ngừng của Phương Tư Nhã, nếu là một vụ trộm cắp vặt vãnh và làm màu của tên biến thái nào đó, sắc mặt của Phương Tư Nhã sẽ không khó coi như thế.
"Chúng tôi phát hiện cách xé đồ lót rất giống cách xé quần áo của hung thủ."
Hung thủ đã bắt đầu mất kiên nhẫn và không hài lòng với tốc độ điều tra chậm chạp của cảnh sát.
"Kỳ Ngôn! Hắn đã không thể ngồi yên rồi, càng ngày càng ngạo mạn."
"Sếp Tạ! Chúng tôi có lịch trình của Phí Quốc Cơ rồi. Trước ngày nạn nhân xảy ra chuyện, đều từng có tiếp xúc với Phí Quốc Cơ. Hắn là người làm nhiệm vụ công ích và đang phụ trách hỗ trợ kiểm tra cơ sở hạ tầng ở trường Tinh Nhuệ.
Trong ngày Lưu Tỉnh và Mẫn Nghi bị hại, CCTV phát hiện xe của Phí Quốc Cơ trên tuyến đường này. Một cửa hàng gần chân cầu nơi phát hiện thi thể của Diễm m, camera ghi lại hình ảnh của Phí Quốc Cơ đến mua băng keo điện vào hôm trước đó.
"Được! Chúng ta đi bắt người!"
"Thiểu Phong! Tất cả những vật chứng gần nhất được gửi đến sở cảnh sát, cả quần áo và đồ lót vừa được tìm thấy trong các hộ dân, đi kiểm tra thật kỹ, không có chuyện hắn phạm tội một cách hoàn hảo đến thế được."
"Rõ! Sếp Tạ."
Vì không muốn bứt dây động rừng, Tạ Kỳ Ngôn cùng Phương Tư Nhã dẫn theo 1 cảnh viên cùng họ đến nhà Phí Quốc Cơ. Sau khi xe rẽ vào khu vực nhà của Phí Quốc Cơ nằm trong con hẻm nhỏ an tĩnh, Tạ Kỳ Ngôn phát giác dấu hiệu nghi ngờ khi thấy một số chiếc xe khả nghi đỗ dọc theo con hẻm.
Đây là hẻm dân cư, khá yên tĩnh, hầu hết người dân ở đây đều không đi những kiểu xe sang trọng thành thị như thế. Tạ Kỳ Ngôn cau mày, ra lệnh cho cảnh viên chờ ở đây để khi cần thiết có thể nhanh chóng đuổi theo, cô cùng Phương Tư Nhã sẽ vào nhà Phí Quốc Cơ.
Quả nhiên, khi phát hiện kẻ lạ đột nhập, một nhóm người đã xuất hiện cản địa họ. Tất cả đều mặt đồ đen và đeo khẩu trang kín đáo, chắc chắn là không muốn lộn danh tính. Nhóm người áo đen đều có ngoại hình cao lớn, bắp tay khỏe mạnh, Phương Tư Nhã hiểu thân phận đám người này không hề đơn giản.
"Kỳ Ngôn! Đám này để tớ, cậu lên tầng đi." Phương Tư Nhã cởi áo khoác, thở một tiếng rồi mỉm cười.
"Một mình cậu đối phó được không?"
"Coi như thư giãn gân cốt đi!" Phương Tư Nhã tự tin. Lúc công tác ở đội đặc chủng binh, cô quá quen với những cảnh vây đánh cận chiến như thế này. Chỉ tiếc là họ không chuẩn bị nên chỉ đến đây với lực lượng mỏng.
Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng chạy lên tầng trên để đến nhà Phí Quốc Cơ, cô liên tục gõ cửa nhưng không có ai trả lời, cửa nhà khóa chặt. Đến khi nghe thấy có tiếng va đập lớn bên trong, mới đưa vai dùng sức đẩy cửa xông vào.
Một người mặc đồ đen đang đứng với chiếc dao tuôn máu cầm trên tay, còn Phí Quốc Cơ nằm gục dưới sàn, chân bị thương. Khi Tạ Kỳ Ngôn xông vào, ánh mắt bắt lấy người mặc đồ đen, thân hình mảnh khảnh nhưng thân thủ vô cùng nhanh nhẹn.
Tạ Kỳ Ngôn không nghĩ nhiều, Phí Quốc Cơ chưa được kết tội, hắn ta vẫn là công dân cần được bảo vệ. Tạ Kỳ Ngôn tiến nhanh đến tấn công người mặc đồ đen. Nhưng không chờ Tạ Kỳ Ngôn áp sát, người mặc đồ đen mang ánh mắt sắc lạnh và căm phẫn quăng thẳng về phía Tạ đội trưởng, một tay co lại dùng khuỷu tay thu lực nhắm thẳng vào yết hầu của Tạ Kỳ Ngôn.
Tạ Kỳ Ngôn rất nhanh mắt đưa hai bàn tay chắn lại, hất khuỷu tay của đối phương, rồi phát huy đòn thế Bokator dùng lực của hai lòng bàn tay đập thập vào thái dương của người mặc áo đen khiến thế trụ của người đó hoàn toàn bị phá vỡ.
Nhưng đối thủ không phải dạng vừa, nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, nhân cơ hội Tạ Kỳ Ngôn chuẩn bị lao vào với tuyến giữa không hề được che chắn, người mặc áo đen đẩy lực vào phần cổ tay, thu lại rồi kéo từ dưới lên tấn công vào phần cằm của Tạ Kỳ Ngôn. Thế võ Krav Maga. Tạ Kỳ Ngôn bị hất ra choáng váng.
Khi thấy sếp Tạ chưa kịp phản kháng, đối phương tiếp tục tung đòn, nhảy lên vào con chân lại, dồn sức lên đầu gối, muốn dùng một chiêu triệt hạ Tạ Kỳ Ngôn.
Tuy nhiên, Tạ Kỳ Ngôn không phải là một chiến binh giấy, dù bị kháng cự quyết liệt, Tạ Kỳ Ngôn cũng rất bình tĩnh trả đoàn, lấy tay phá thế đầu gối, sử dụng võ thuật truyền thống, đấm thẳng vào bụng của đối phương, khiến đối phương đang trên không trung bị tấn công bất ngờ, một chiêu té nhào xuống đất.
Trong lúc chuẩn bị rơi vào sự khống chế của Tạ Kỳ Ngôn, đối phương rất bình tĩnh chờ đợi Tạ Kỳ Ngôn đi tới, quét chân để Tạ Kỳ Ngôn mất thế trụ, nhanh chóng bật dậy và tiến một chân dùng đòn Judo, quật Tạ Kỳ Ngôn qua vai.
Một người ra đòn, một người nỗ lực phản công, liên tục thay phiên, đòn thế nào cũng muốn đoạt mạng.
Dù bị tấn công nhưng Tạ Kỳ Ngôn không hề từ bỏ mà vội vàng nắm lấy cổ chân của người mặc áo đen, giật mạnh khiến đối phương ngã nhào xuống.
Tạ Kỳ Ngôn phản xạ, dùng thân đè lên, tay với ra sau chuẩn bị móc còng tay, cô lại sơ suất bị đối phương co gối thốc thẳng lên phía sau lưng mình, người mặc áo đen dùng lực co bàn tay bóp mạnh, chuẩn xác vào vị trí vết thương trên bắp tay của Tạ Kỳ Ngôn, thành công thoát khỏi.
Thấy tình hình không ổn, người mặc áo đen không dám chần chừ mà chạy ra cửa, tìm cách leo thang thoát hiểm chạy xuống. Tạ Kỳ Ngôn cố gắng đứng dậy, nhất quyết đuổi theo. Lúc này, Phương Tư Nhã cũng đã giải quyết xong đám người áo đen, bị thương không ít.
"Tư Nhã! Mau vào xem Phí Quốc Cơ!" Trong lúc chạy ra ngoài đuổi theo tên áo đen, Tạ Kỳ Ngôn thấy Phương Tư Nhã chạy đến.
Tạ Kỳ Ngôn muốn một mình đối diện với nghi ngờ trong lòng mình, cô không muốn sự có mặt của người thứ ba.
Rất kiên trì, Tạ Kỳ Ngôn bám sát người mặc áo đen chạy xuống thang thoát hiểm và xông vào một con hẻm. Do không thông thạo địa hình, cả hai có đường cứ chạy đến khi người mặc áo đen bị chắn lại bởi một bức tường cao, Tạ Kỳ Ngôn đúng lúc cũng đuổi theo đến.
Thấy không còn cách nào khác, người mặc áo đen toan sẽ dùng thân thủ của mình để trèo qua, nhưng Tạ Kỳ Ngôn không cho phép.
"Hàn Hân Đình, nếu cậu còn chạy, tôi sẽ bắn!" Tạ Kỳ Ngôn hét lên.