Chương 33: Lời xin lỗi
Sau khi Trương Kiến Quốc sắp xếp, chưa đến một ngày, Tạ Kỳ Ngôn đứng trước ống kính của giới báo chí để phát ra lời trấn an từ phía sở cảnh sát Lam Châu. Ngoài các phóng viên, người nhà của Mẫn Nghi, cậu của Diễm m và mẹ của Lưu Tỉnh cũng có mặt.
Văn bản dành cho buổi họp báo này cũng được soạn thảo rất cấp kỳ từ phía văn phòng của cảnh cục Anh Châu gửi cho Tạ Kỳ Ngôn. Mọi thứ từ mở đầu đến kết thúc rất bài bản, rất an toàn, cũng thể hiện rõ ràng quyền uy của cảnh sát. Nhưng Tạ Kỳ Ngôn không hề đọc gì trong mớ chữ được soạn sẵn ấy.
"Xin chào! Tôi là Tạ Kỳ Ngôn. Là người phụ trách tạm thời ở sở cảnh sát Lam Châu cũng là người phụ trách chính trong vụ án này.
Lưu Tỉnh, Mẫn Nghi, Diễm m lần lượt là những nạn nhân mà chúng tôi tìm thấy trong tình trạng bị bạo hành nghiêm trọng. Tôi biết điều này đã gây nên rất nhiều sự đau lòng cho người nhà, hoang mang cho người dân ở Lam Châu cũng khiến dư luận không tránh khỏi phẫn nộ đặt lên phía cảnh sát chúng tôi.
An nguy của dân Lam Châu là trách nhiệm của chúng tôi. Chúng tôi luôn muốn mỗi cuối ngày mọi người đều có thể đầy đủ gia đình ngồi ăn cơm, đêm xuống không cần phải cài cửa đi ngủ. Chúng tôi chưa bao giờ và cũng không bao giờ từ bỏ trách nhiệm này.
Tôi có thể khẳng định mỗi một giờ một khắc đối với những nạn nhân này, chúng tôi vẫn luôn làm việc theo nguyên tắc, không hề xa rời chính nghĩa cũng không ngừng đấu tranh để truy tìm bằng được hung thủ. Trong quá trình điều tra, bằng nghiệp vụ hình sự và pháp y, chúng tôi đã có những bước tiến đáng kể để tiến gần đến sự thật. Chúng tôi tin rằng sẽ rất nhanh chóng trả lại cho mọi người một sự bàn giao, trả lại cho Lam Châu sự an bình vốn có, trả lại cho mỗi một người chúng ta một lời công đạo."
Hàn Hân Đình đưa tai lắng nghe từng lời của Tạ Kỳ Ngôn. Cô ghét sự quy củ và những điều lệ ngầm của cảnh sát, vì thế mà sinh ra ác cảm. Nhưng từ ngày gặp gỡ Tạ Kỳ Ngôn
"Nghĩa là bây giờ, cảnh sát đã có phác thảo chân dung kẻ tình nghi?"
"Chúng tôi chưa thể tiết lộ." Tạ Kỳ Ngôn bình tĩnh đáp trả.
"Vậy cuộc họp báo này là đối phó à? Cảnh sát không định nói gì với người nhà nạn nhân hay người dân Lam Châu hay sao?"
"Bạn phóng viên này!" Trương Kiến Quốc nóng vội lên tiếng nhưng Tạ Kỳ Ngôn dường như đã chuẩn bị sẵn câu nói để đối phó.
Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi bước khỏi bục phát biểu, đến trước mặt người nhà của những nạn nhân, thận trọng cúi đầu xuống.
"Xin lỗi, là sự chậm trễ và công tác rườm rà của chúng tôi đã khiến người nhà chịu thiệt thòi nhiều rồi! Mỗi một người trong sở cảnh sát này đều cần phải chịu trách nhiệm về chuyện đó. Người nhà chửi mắng chúng tôi, tức giận với chúng tôi, chúng tôi đều sẽ bằng lòng đón nhận, tuyệt đối không phản kháng."
"Nhưng phẫn uất và tổn thương của người nhà hôm nay, chúng tôi sẽ nhanh chóng có một lời giải thích."
Câu nói của Tạ Kỳ Ngôn khiến cả đám đông phóng viên xôn xao. Ai cũng nhốn nháo muốn thu tất cả từng câu từng chữ này vào máy ghi âm của mình. Chắc chắn nó sẽ xuất hiện ở đầu các trang tin, cảnh sát cúi đầu nhận lỗi. Đó quả thật là một mồi bẫy truyền thông quá hời.
Cảnh sát từ xưa đến nay đều khư khư giữ hình ảnh, những tin đồn về sự tắc trách đều nhanh chóng bay biến bởi sự đè ép dư luận và báo chí từ phía cơ quan ngôn luận của cảnh sát. Thậm chí còn không ngừng thoái thác việc những nguyên tắc rườm rà làm chậm trễ tiến trình điều tra. Bao nhiêu lâu nay, sự ngạo mạn đó đã trở thành cái gai trong mắt của truyền thông.
Việc một cảnh sát cúi đầu trước đám đông, lên tiếng xin lỗi và thừa nhận sự thiếu sót, quả đúng là cơ hội để làm rùm beng lên. Báo chí bỏ qua chính là có lỗi với nghề nghiệp của mình. Hơn nữa, người đó lại là cháu cưng của Tạ Triết. Sức bùng nổ này có thể làm câu chuyện trà bánh của dư luận rôm rả một thời gian dài.
Sau khi cúi đầu xin lỗi người nhà, Tạ Kỳ Ngôn không để tâm nhiều đến hậu quả phía sau mà nhanh chóng trở lại phòng hình sự, cùng mọi người tranh thủ điều tra vụ án. Họ chỉ 10 ngày, nhưng trong tay hiện tại không có nhiều manh mối, họ cần phải chạy đua.
Lúc một số cảnh viên điều tiết giải tán đám đông trước sở cảnh sát, một nhóm khác cùng mọi người trong phòng hình sự để họp bàn các manh mối để khoanh vùng hung thủ. Tất cả những gì họ có là những kiện khá rời rạc về chân dung kẻ gây án.
Một người trung niên, cao trên 1 mét 6, có cảm giác tự ti về sức mạnh của mình nên luôn cố gắng triệt tiêu mọi sức kháng cự của nạn nhân, từng làm công tác liên quan đến y khoa, hoặc phục vụ trong bệnh viện hay viện dưỡng lão, vì nút thắt dây tìm thấy trên người nạn nhân thường được sử dụng rất nhiều trong việc trói các bệnh nhân điên loạn hay lên cơn co giật.
Khi họ đang cố gắng sắp xếp mọi thứ, một hộp quà bất ngờ đột nhiên xuất hiện.
"Sếp Tạ! Có người gửi cho sếp!"
Sau tiếng gọi của cảnh viên, mọi người đều không thể rời mắt khỏi hộp quà màu đỏ được gói cẩn thận, với dây ruy băng bằng màu trắng bên ngoài, nút thắt giống hệt nút thắt dùng trên dây trói các nạn nhân.
"Lần này lại là gì?" Tiểu Cảnh không giấu được sự lo lắng đang chiếm đầy trong dây thanh đới của mình.
Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã, Trương Kiến Quốc đồng loạt bước đến, dừng lại vài dây rồi Trương Kiến Quốc chầm chậm mở ruy băng ngoài, mở nắp hộp. Ẩn bên trong đám giấy vụn được người gửi cố tình vùi lên chính là một lọ thuốc không nhãn.
"Lọ thuốc? Hắn có ý gì chứ?" Phương Tư Nhã cau mày.
"Hàn Hân Đình, cậu đem đi kiểm tra đi!" Tạ Kỳ Ngôn không để ý Hàn Hân Đình hiện tại không hề có mặt.
"Trưởng khoa Hàn đâu?" Không thấy người lên tiếng, Tạ Kỳ Ngôn quay sang hỏi.
"Không nhìn thấy chị ấy!" Thiểu Phong nhanh chóng hồi đáp.
"Vậy Thiểu Phong, cậu mau đem đi xem lọ thuốc này là gì?"
Thiểu Phong nhanh chóng nhận lọ thuốc trên tay của Tạ Kỳ Ngôn đem sang phòng khám nghiệm để tiến hành hóa nghiệm. Có lẽ sẽ phải mất hơn 30 phút.
Trong khi mọi người ở sở cảnh sát bận rộn với mớ bằng chứng rời rạc và nỗ lực khoanh vùng hung thủ, Hàn Hân Đình cầm theo đáp án của riêng mình tìm đến Phí Quốc Cơ. Sau khi nhìn thấy Phí Quốc Cơ rời khỏi buổi họp báo của cảnh sát, Hàn Hân Đình đã âm thầm bám theo.
Nhờ phong cách làm việc nhanh gọn nhưng ẩn nhẫn và tỉ mỉ, A Nhẫn không khó để giúp Hàn Hân Đình có được các thông tin quan trọng và phù hợp dựa trên những manh mối cô tìm được trên người của cả ba nạn nhận.
Phong cách sát hại, đối chiếu trùng khớp với tình trạng của Hạ Chi Dao vào năm đó.
Trong hồ sơ của Hàn Hân Đình, hung thủ là một người không có nhiều năng lực trong việc giao tiếp xã hội, tự ti, đã từng làm những công tác liên quan đến y khoa hoặc các ngành phục vụ công ích vì hắn biết cách dùng kim tiêm rất chính xác.
Hơn nữa, các nạn nhân đều có nguyên nhân chính là ngạt thở, các mảnh manh mối được tìm thấy trùng khớp với hầu hết những dụng cụ sửa chữa thường được các nhân viên sửa chữa mang theo bên người như dây thừng dạng nhỏ, khăn trong các hộp đồ nghề.
Phát hiện thủ pháp dùng ống để xâm hại âm đ*o của các nạn nhân dẫn đến các vùng lân cận bị xuất hiện, ngoài hợp chất nước muối tẩy trùng dùng để phá hủy phản ứng của tinh dịch, Hàn Hân Đình nhận trong thành tử cung có mẫu của ống nhựa PPR, loại ống nhựa dùng trong sinh hoạt hoặc sửa chữa các vật dụng trong sinh hoạt.
Và tìm một người có đầy đủ những yếu tố đó. Phí Quốc Cơ là tình nghi số một. Cô phải đi trước nhóm người của Tạ Kỳ Ngôn. Cô tin với sự tinh thông của Tạ Kỳ Ngôn, dựa trên các bằng chứng hiện tại, cô ấy cũng sẽ sớm khoanh vùng được Phí Quốc Cơ.
Theo chân Phí Quốc Cơ đến khu vực để thờ các nạn nhân, Hàn Hân Đình chậm rãi quan sát một lúc. Khi thấy Phí Quốc Cơ trầm ngâm đứng lặng trước tấm hình của Lưu Tỉnh, Hàn Hân Đình bước đến bên cạnh.
"Lưu Tỉnh là một đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện. Đáng lẽ, em ấy có thể sống một cuộc sống như em ấy muốn, mua một món quà cho mẹ, nhận được học bổng học lên y tá, góp sức giúp đỡ mỗi một người mình điều trị sẽ được bình an về nhà. Nhưng bản thân em ấy lại không thể trở về nhà."
Hàn Hân Đình đau xót, cúi chào trước di ảnh của Lưu Tỉnh. Phí Quốc Cơ cau mày nghi ngờ.
"Cô là ai? Tôi chưa từng thấy cô ở đây."
"Tôi là bạn của mẹ Lưu Tỉnh, Hạ Chi Dao." Hàn Hân Đình cố tình nói ra cái tên này, cô nỗ lực không muốn bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt của Phí Quốc Cơ.
"Xin chào! Đều là người quen của Tỉnh Tỉnh." Nhưng Phí Quốc Cơ lại không có phản ứng gì khác ngoài việc mở một nụ cười gượng và cúi nhẹ đầu chào. Hắn không nhớ cái tên Hạ Chi Dao này sao? Hay đến người hắn đã tàn nhẫn hãm hại, hắn cũng đã quên mất tên rồi.
Hàn Hân Đình nghĩ đến thái độ dửng dưng đó mà chỉ muốn một dao giết người. Cô nắm chặt hai tay mình, co lại thành quyền, siết đến khi lòng bàn tay đỏ lựng.
"Con bé thật sự rất giỏi, rất hiểu chuyện, cũng rất biết quan tâm người khác. Tôi cảm thấy bản thân rất may mắn được biết và làm bạn với một người như con bé."
Kệch cỡm và ghê tởm, hắn ta cũng có thể nói mấy lời đạo đức đó sao. Hàn Hân Đình chỉ hận không thể phát tiết ra ngay lúc này. Cô cau mày rồi lại dịu ánh mắt công kích xuống nhìn Phí Quốc Cơ.
"Vì em ấy đã luôn sống tốt, chúng ta phải trả lại cho em ấy sự công bằng." Hàn Hân Đình vờ nói lời an ủi, Phí Quốc Cơ cũng tỏ ra đồng tình.
Sau đó, cả hai trò chuyện thêm một chút. Dù là người có thái độ kiêu ngạo, coi người khác không ra gì và cũng thường xuyên buông lời trêu ghẹo, nhưng Hàn Hân Đình không phải là người thiếu khéo léo trong chuyện giao tiếp.
Với bản năng săn mồi có sẵn, cũng trang bị những cung cách đối đãi với từng đối tượng, cộng vẻ ngoài đủ sức thu hút đối phương, Hàn Hân Đình dễ dàng tiếp cận được Phí Quốc Cơ.
Tuy nhiên, cuộc nói chuyện không kéo dài được bao lâu, Phí Quốc Cơ nhận được điện thoại từ bệnh viên đến để xem xét hệ thống ống nước trong nhà vệ sinh nam của khoa nội.
Hàn Hân Đình đành bỏ lỡ cơ hội dẫn dụ Phí Quốc Cơ đến chỗ vắng vẻ để ra tay, nhưng cô lại nhìn thấy trong hộp đồ nghề của Phí Quốc Cơ có đoạn ống nhựa PPR khi hắn ta hốt hoảng kiểm tra dụng cụ lúc chuẩn bị tạm biệt Hàn Hân Đình.
Nhìn thấy bóng lưng Phí Quốc Cơ khuất dần, Hàn Hân Đình bắt đầu thở hắt một tiếng, cô nghĩ hôm nay chịu thiệt thêm một chút, cho hắn sống thêm một ngày. Thành thật, Hàn Hân Đình không chắc Phí Quốc Cơ có phải là hung thủ trong vụ án của Hạ Chi Dao hay không, cũng không chắc những bằng chứng hiện tại có đánh lừa phán đoán của mình không, nhưng Hàn Hân Đình tin mình có cách để từ miệng Phí Quốc Cơ nói ra chân tướng. Dẫu sao hắn từng có lịch sử xâm hại tình dục, không thể loại trừ.
Hàn Hân Đình gửi tin nhắn cho trợ thủ của mình.
"A Nhẫn theo sát hơn đi!"
Văn bản dành cho buổi họp báo này cũng được soạn thảo rất cấp kỳ từ phía văn phòng của cảnh cục Anh Châu gửi cho Tạ Kỳ Ngôn. Mọi thứ từ mở đầu đến kết thúc rất bài bản, rất an toàn, cũng thể hiện rõ ràng quyền uy của cảnh sát. Nhưng Tạ Kỳ Ngôn không hề đọc gì trong mớ chữ được soạn sẵn ấy.
"Xin chào! Tôi là Tạ Kỳ Ngôn. Là người phụ trách tạm thời ở sở cảnh sát Lam Châu cũng là người phụ trách chính trong vụ án này.
Lưu Tỉnh, Mẫn Nghi, Diễm m lần lượt là những nạn nhân mà chúng tôi tìm thấy trong tình trạng bị bạo hành nghiêm trọng. Tôi biết điều này đã gây nên rất nhiều sự đau lòng cho người nhà, hoang mang cho người dân ở Lam Châu cũng khiến dư luận không tránh khỏi phẫn nộ đặt lên phía cảnh sát chúng tôi.
An nguy của dân Lam Châu là trách nhiệm của chúng tôi. Chúng tôi luôn muốn mỗi cuối ngày mọi người đều có thể đầy đủ gia đình ngồi ăn cơm, đêm xuống không cần phải cài cửa đi ngủ. Chúng tôi chưa bao giờ và cũng không bao giờ từ bỏ trách nhiệm này.
Tôi có thể khẳng định mỗi một giờ một khắc đối với những nạn nhân này, chúng tôi vẫn luôn làm việc theo nguyên tắc, không hề xa rời chính nghĩa cũng không ngừng đấu tranh để truy tìm bằng được hung thủ. Trong quá trình điều tra, bằng nghiệp vụ hình sự và pháp y, chúng tôi đã có những bước tiến đáng kể để tiến gần đến sự thật. Chúng tôi tin rằng sẽ rất nhanh chóng trả lại cho mọi người một sự bàn giao, trả lại cho Lam Châu sự an bình vốn có, trả lại cho mỗi một người chúng ta một lời công đạo."
Hàn Hân Đình đưa tai lắng nghe từng lời của Tạ Kỳ Ngôn. Cô ghét sự quy củ và những điều lệ ngầm của cảnh sát, vì thế mà sinh ra ác cảm. Nhưng từ ngày gặp gỡ Tạ Kỳ Ngôn
"Nghĩa là bây giờ, cảnh sát đã có phác thảo chân dung kẻ tình nghi?"
"Chúng tôi chưa thể tiết lộ." Tạ Kỳ Ngôn bình tĩnh đáp trả.
"Vậy cuộc họp báo này là đối phó à? Cảnh sát không định nói gì với người nhà nạn nhân hay người dân Lam Châu hay sao?"
"Bạn phóng viên này!" Trương Kiến Quốc nóng vội lên tiếng nhưng Tạ Kỳ Ngôn dường như đã chuẩn bị sẵn câu nói để đối phó.
Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi bước khỏi bục phát biểu, đến trước mặt người nhà của những nạn nhân, thận trọng cúi đầu xuống.
"Xin lỗi, là sự chậm trễ và công tác rườm rà của chúng tôi đã khiến người nhà chịu thiệt thòi nhiều rồi! Mỗi một người trong sở cảnh sát này đều cần phải chịu trách nhiệm về chuyện đó. Người nhà chửi mắng chúng tôi, tức giận với chúng tôi, chúng tôi đều sẽ bằng lòng đón nhận, tuyệt đối không phản kháng."
"Nhưng phẫn uất và tổn thương của người nhà hôm nay, chúng tôi sẽ nhanh chóng có một lời giải thích."
Câu nói của Tạ Kỳ Ngôn khiến cả đám đông phóng viên xôn xao. Ai cũng nhốn nháo muốn thu tất cả từng câu từng chữ này vào máy ghi âm của mình. Chắc chắn nó sẽ xuất hiện ở đầu các trang tin, cảnh sát cúi đầu nhận lỗi. Đó quả thật là một mồi bẫy truyền thông quá hời.
Cảnh sát từ xưa đến nay đều khư khư giữ hình ảnh, những tin đồn về sự tắc trách đều nhanh chóng bay biến bởi sự đè ép dư luận và báo chí từ phía cơ quan ngôn luận của cảnh sát. Thậm chí còn không ngừng thoái thác việc những nguyên tắc rườm rà làm chậm trễ tiến trình điều tra. Bao nhiêu lâu nay, sự ngạo mạn đó đã trở thành cái gai trong mắt của truyền thông.
Việc một cảnh sát cúi đầu trước đám đông, lên tiếng xin lỗi và thừa nhận sự thiếu sót, quả đúng là cơ hội để làm rùm beng lên. Báo chí bỏ qua chính là có lỗi với nghề nghiệp của mình. Hơn nữa, người đó lại là cháu cưng của Tạ Triết. Sức bùng nổ này có thể làm câu chuyện trà bánh của dư luận rôm rả một thời gian dài.
Sau khi cúi đầu xin lỗi người nhà, Tạ Kỳ Ngôn không để tâm nhiều đến hậu quả phía sau mà nhanh chóng trở lại phòng hình sự, cùng mọi người tranh thủ điều tra vụ án. Họ chỉ 10 ngày, nhưng trong tay hiện tại không có nhiều manh mối, họ cần phải chạy đua.
Lúc một số cảnh viên điều tiết giải tán đám đông trước sở cảnh sát, một nhóm khác cùng mọi người trong phòng hình sự để họp bàn các manh mối để khoanh vùng hung thủ. Tất cả những gì họ có là những kiện khá rời rạc về chân dung kẻ gây án.
Một người trung niên, cao trên 1 mét 6, có cảm giác tự ti về sức mạnh của mình nên luôn cố gắng triệt tiêu mọi sức kháng cự của nạn nhân, từng làm công tác liên quan đến y khoa, hoặc phục vụ trong bệnh viện hay viện dưỡng lão, vì nút thắt dây tìm thấy trên người nạn nhân thường được sử dụng rất nhiều trong việc trói các bệnh nhân điên loạn hay lên cơn co giật.
Khi họ đang cố gắng sắp xếp mọi thứ, một hộp quà bất ngờ đột nhiên xuất hiện.
"Sếp Tạ! Có người gửi cho sếp!"
Sau tiếng gọi của cảnh viên, mọi người đều không thể rời mắt khỏi hộp quà màu đỏ được gói cẩn thận, với dây ruy băng bằng màu trắng bên ngoài, nút thắt giống hệt nút thắt dùng trên dây trói các nạn nhân.
"Lần này lại là gì?" Tiểu Cảnh không giấu được sự lo lắng đang chiếm đầy trong dây thanh đới của mình.
Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã, Trương Kiến Quốc đồng loạt bước đến, dừng lại vài dây rồi Trương Kiến Quốc chầm chậm mở ruy băng ngoài, mở nắp hộp. Ẩn bên trong đám giấy vụn được người gửi cố tình vùi lên chính là một lọ thuốc không nhãn.
"Lọ thuốc? Hắn có ý gì chứ?" Phương Tư Nhã cau mày.
"Hàn Hân Đình, cậu đem đi kiểm tra đi!" Tạ Kỳ Ngôn không để ý Hàn Hân Đình hiện tại không hề có mặt.
"Trưởng khoa Hàn đâu?" Không thấy người lên tiếng, Tạ Kỳ Ngôn quay sang hỏi.
"Không nhìn thấy chị ấy!" Thiểu Phong nhanh chóng hồi đáp.
"Vậy Thiểu Phong, cậu mau đem đi xem lọ thuốc này là gì?"
Thiểu Phong nhanh chóng nhận lọ thuốc trên tay của Tạ Kỳ Ngôn đem sang phòng khám nghiệm để tiến hành hóa nghiệm. Có lẽ sẽ phải mất hơn 30 phút.
Trong khi mọi người ở sở cảnh sát bận rộn với mớ bằng chứng rời rạc và nỗ lực khoanh vùng hung thủ, Hàn Hân Đình cầm theo đáp án của riêng mình tìm đến Phí Quốc Cơ. Sau khi nhìn thấy Phí Quốc Cơ rời khỏi buổi họp báo của cảnh sát, Hàn Hân Đình đã âm thầm bám theo.
Nhờ phong cách làm việc nhanh gọn nhưng ẩn nhẫn và tỉ mỉ, A Nhẫn không khó để giúp Hàn Hân Đình có được các thông tin quan trọng và phù hợp dựa trên những manh mối cô tìm được trên người của cả ba nạn nhận.
Phong cách sát hại, đối chiếu trùng khớp với tình trạng của Hạ Chi Dao vào năm đó.
Trong hồ sơ của Hàn Hân Đình, hung thủ là một người không có nhiều năng lực trong việc giao tiếp xã hội, tự ti, đã từng làm những công tác liên quan đến y khoa hoặc các ngành phục vụ công ích vì hắn biết cách dùng kim tiêm rất chính xác.
Hơn nữa, các nạn nhân đều có nguyên nhân chính là ngạt thở, các mảnh manh mối được tìm thấy trùng khớp với hầu hết những dụng cụ sửa chữa thường được các nhân viên sửa chữa mang theo bên người như dây thừng dạng nhỏ, khăn trong các hộp đồ nghề.
Phát hiện thủ pháp dùng ống để xâm hại âm đ*o của các nạn nhân dẫn đến các vùng lân cận bị xuất hiện, ngoài hợp chất nước muối tẩy trùng dùng để phá hủy phản ứng của tinh dịch, Hàn Hân Đình nhận trong thành tử cung có mẫu của ống nhựa PPR, loại ống nhựa dùng trong sinh hoạt hoặc sửa chữa các vật dụng trong sinh hoạt.
Và tìm một người có đầy đủ những yếu tố đó. Phí Quốc Cơ là tình nghi số một. Cô phải đi trước nhóm người của Tạ Kỳ Ngôn. Cô tin với sự tinh thông của Tạ Kỳ Ngôn, dựa trên các bằng chứng hiện tại, cô ấy cũng sẽ sớm khoanh vùng được Phí Quốc Cơ.
Theo chân Phí Quốc Cơ đến khu vực để thờ các nạn nhân, Hàn Hân Đình chậm rãi quan sát một lúc. Khi thấy Phí Quốc Cơ trầm ngâm đứng lặng trước tấm hình của Lưu Tỉnh, Hàn Hân Đình bước đến bên cạnh.
"Lưu Tỉnh là một đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện. Đáng lẽ, em ấy có thể sống một cuộc sống như em ấy muốn, mua một món quà cho mẹ, nhận được học bổng học lên y tá, góp sức giúp đỡ mỗi một người mình điều trị sẽ được bình an về nhà. Nhưng bản thân em ấy lại không thể trở về nhà."
Hàn Hân Đình đau xót, cúi chào trước di ảnh của Lưu Tỉnh. Phí Quốc Cơ cau mày nghi ngờ.
"Cô là ai? Tôi chưa từng thấy cô ở đây."
"Tôi là bạn của mẹ Lưu Tỉnh, Hạ Chi Dao." Hàn Hân Đình cố tình nói ra cái tên này, cô nỗ lực không muốn bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt của Phí Quốc Cơ.
"Xin chào! Đều là người quen của Tỉnh Tỉnh." Nhưng Phí Quốc Cơ lại không có phản ứng gì khác ngoài việc mở một nụ cười gượng và cúi nhẹ đầu chào. Hắn không nhớ cái tên Hạ Chi Dao này sao? Hay đến người hắn đã tàn nhẫn hãm hại, hắn cũng đã quên mất tên rồi.
Hàn Hân Đình nghĩ đến thái độ dửng dưng đó mà chỉ muốn một dao giết người. Cô nắm chặt hai tay mình, co lại thành quyền, siết đến khi lòng bàn tay đỏ lựng.
"Con bé thật sự rất giỏi, rất hiểu chuyện, cũng rất biết quan tâm người khác. Tôi cảm thấy bản thân rất may mắn được biết và làm bạn với một người như con bé."
Kệch cỡm và ghê tởm, hắn ta cũng có thể nói mấy lời đạo đức đó sao. Hàn Hân Đình chỉ hận không thể phát tiết ra ngay lúc này. Cô cau mày rồi lại dịu ánh mắt công kích xuống nhìn Phí Quốc Cơ.
"Vì em ấy đã luôn sống tốt, chúng ta phải trả lại cho em ấy sự công bằng." Hàn Hân Đình vờ nói lời an ủi, Phí Quốc Cơ cũng tỏ ra đồng tình.
Sau đó, cả hai trò chuyện thêm một chút. Dù là người có thái độ kiêu ngạo, coi người khác không ra gì và cũng thường xuyên buông lời trêu ghẹo, nhưng Hàn Hân Đình không phải là người thiếu khéo léo trong chuyện giao tiếp.
Với bản năng săn mồi có sẵn, cũng trang bị những cung cách đối đãi với từng đối tượng, cộng vẻ ngoài đủ sức thu hút đối phương, Hàn Hân Đình dễ dàng tiếp cận được Phí Quốc Cơ.
Tuy nhiên, cuộc nói chuyện không kéo dài được bao lâu, Phí Quốc Cơ nhận được điện thoại từ bệnh viên đến để xem xét hệ thống ống nước trong nhà vệ sinh nam của khoa nội.
Hàn Hân Đình đành bỏ lỡ cơ hội dẫn dụ Phí Quốc Cơ đến chỗ vắng vẻ để ra tay, nhưng cô lại nhìn thấy trong hộp đồ nghề của Phí Quốc Cơ có đoạn ống nhựa PPR khi hắn ta hốt hoảng kiểm tra dụng cụ lúc chuẩn bị tạm biệt Hàn Hân Đình.
Nhìn thấy bóng lưng Phí Quốc Cơ khuất dần, Hàn Hân Đình bắt đầu thở hắt một tiếng, cô nghĩ hôm nay chịu thiệt thêm một chút, cho hắn sống thêm một ngày. Thành thật, Hàn Hân Đình không chắc Phí Quốc Cơ có phải là hung thủ trong vụ án của Hạ Chi Dao hay không, cũng không chắc những bằng chứng hiện tại có đánh lừa phán đoán của mình không, nhưng Hàn Hân Đình tin mình có cách để từ miệng Phí Quốc Cơ nói ra chân tướng. Dẫu sao hắn từng có lịch sử xâm hại tình dục, không thể loại trừ.
Hàn Hân Đình gửi tin nhắn cho trợ thủ của mình.
"A Nhẫn theo sát hơn đi!"