Chương 69
Lúc Thu Thảo từ bên ngoài đi về, nhìn vào phòng khách thì thấy được khung cảnh ấm áp của hai anh em đang cùng nhau vui đùa. Nhớ đến vài năm trước con trai mình còn khóc nháo bắt mình không được có em mà bật cười, ai mà ngờ hiện tại người cưng bé Thiên Vân nhất nhà lại là Thiên An cơ chứ, mỗi lần thấy em bị ba chọc cho khóc toáng lên là cu cậu quay sang hờn dỗi ba mình ngay.
Minh Vũ làm ở công ty đến chiều mới về nên bữa cơm trưa chỉ có ba mẹ con ngồi ăn cùng nhau mà thôi, Thu Thảo vừa thổi vừa đút cháo cho con gái nhỏ, song quay sang dặn dò con trai.
“Lát nữa mẹ phải lên bệnh viện, con ở nhà chăm em nhé, bánh mẹ mua để trong tủ kính ấy, có gì lấy ra hai anh em cùng ăn.”
“Dạ, con biết rồi.”
Cơm nước xong xuôi, Thu Thảo chuẩn bị một lúc rồi đi lên bệnh viện làm việc, Thiên An rửa chén xong thì ra phòng khách chơi cùng em gái. Đang ngồi thay cái váy cho con búp bê thì điện thoại có tin nhắn, cậu cầm lên mở ra coi sau đó nhìn qua em gái cười dụ dỗ.
“Bé Vân này, ngồi ở nhà hoài cũng chán, anh dẫn em qua nhà anh Phong chơi nha.”
Thiên Vân dường như nghe hiểu, cười khúc khích gật đầu. Thiên An có hơi bất lực khi thấy em mình đồng ý một cách nhanh chóng như vậy, em gái mình ngoan ngoãn như vậy tại sao cứ thích chơi với cái thằng nhóc quậy phá khó ưa kia chứ.
Thiên An chậc lưỡi một tiếng bắt đầu thu dọn lại đống đồ chơi đang bày ra xung quanh, chừa lại hai con búp bê cho Thiên Vân cầm mang qua kia chơi. Xong xuôi, cậu xuống nhà bếp, mở tú kính gom thêm một đống bánh kẹo sau đó mới bế em gái đi ra khỏi nhà.
“À Thiên Vân, lại đây chơi với anh nè!”
Hoài Phong cười tít mắt vẫy tay gọi bé con lại chơi với mình, cô bé lập tức vùng vẫy trên tay anh trai mình. Thiên An hết cách thở dài một tiếng rồi thả cô bé lại chỗ Hoài Phong để hai đứa trẻ chơi với nhau.
“Anh mang bánh kẹo qua nè, hai đứa ngồi ăn đi.”
“Hì hì, cảm ơn anh An.”
Hoài Phong vui vẻ nhận lấy túi bánh kẹo từ tay cậu, sau đó đi về chỗ xé ra rồi đút cho Thiên Vân ăn.
“Đừng cho Thiên Vân ăn nhiều quá đấy.”
“Em biết rồi mà.”
Nhìn hai đứa nhỏ đã bắt đầu chơi đồ hàng với nhau, Thiên An lúc này mới quay qua hỏi Hoài Nam đã đứng cạnh mình từ nãy đến giờ.
“Rồi mày rốt cuộc kêu tao qua đ… oái.”
Thiên An chưa kịp phòng bị đã bị Hoài Nam bất ngờ nắm lấy cổ tay kéo một mạch về phòng của mình.
“Gì… gì đấy?”
Bị hắn ép sát vào tường, hai tay phía dưới của cậu không tự chủ ngượng ngùng mà vân vê các ngón tay, trong đầu bất giác hiện lên vài suy nghĩ. Cái cảnh này… chắc không giống như trong phim ở nhà cậu coi đâu ha, nữ chính bị nam chính kéo vào phòng riêng rồi sau đó….
Nghĩ đến đây mặt cậu lập tức đỏ lên, lại mắng trong lòng sao mình có thể tưởng tường hai đứa như vậy được. Nhìn thấy biểu cảm không ngừng biến đổi đặc sắc trên gương mặt của cậu bạn, Hoài Nam mím môi nén cười, thừa biết con người này lại đang liên tưởng bậy bạ gì rồi.
Dưới đôi mắt mơ hồ của Thiên An, Hoài Nam từ phía sau lấy ra một đĩa game vẫn còn nguyên bao bì.
"Lúc trước mày nó muốn chơi thử game này một lần đúng không? Vừa hay hôm qua ba tao đi công tác mua về, chơi chung với tao đi.”
“….”
Thiên An nghiến răng, rủ chơi game thôi thì mắc gì phải ép vào tường như vậy hả? Dễ gây hiểu lầm lắm đấy nhé.
Cậu bực dọc đẩy Hoài Nam ra, sau đó đi về phía trước máy chơi game hậm hực ngồi xuống, thấy hắn cứ đứng đó mãi không lại thì đột nhiên trở nên cau có.
“Không phải kêu chơi game hả? Qua đây ngồi nhanh lên.”
Hoài Nam yêu chết cái gương mặt hờn giận này của cậu, cứ như mèo con xù lông ấy.
“Rồi rồi, tới ngay đây.”
Căn phòng sau đó được bao trùm bởi âm thanh ‘cạch cạch’ đầy nhàm chán. Thiên An ban đầu bị trò chơi thu hút nên chơi cực kỳ chú tâm, dần dần không hiểu sao sự chú ý của cậu lại chuyển sang người ngồi bên cạnh, nhiều lần không nhịn được mà lén đưa mắt nhìn sườn mặt của Hoài Nam.
‘You lose!’
Thiên An giật mình nhìn lên màn hình, nhân vật trong game của cậu lại thua nữa rồi. Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Thiên An ngước nhìn sang liền thấy được gương mặt mỉm cười của Hoài Nam.
“Tao thắng nữa rồi nha, trò này mày chơi dở ghê nhỉ.”
Gân xanh nổi trên trán giật giật, cậu trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải mày làm tao phân tâm thì không có thua hoài vậy đâu nhé.
Hoài Nam ngắm nhìn gương mặt đang cau có của cậu có hơi suy nghĩ, chợt hắn nhích lại gần hơn, nghiêng đầu hỏi cậu.
“Bộ mày có chuyện gì muốn nói với tao hả? Nãy giờ tao để ý thấy cứ lâu lâu mày lại quay sang nhìn tao.”
Thiên An giật mình, bị thấy mất rồi?
Cậu hơi quay sang hướng khác, môi mím chặt lại, chỉ để cho hắn thấy một phần má chứ không phải là toàn bộ gương mặt đang xấu hổ của mình.
“Sao thế An? Có gì thì nói đi, tao đang nghe mày này.”
Ngón cái hơi miết nhẹ nút bấm trên bộ điều khiến, Thiên An ngập ngừng hỏi hắn.
“Mày với… với Châu Anh thật sự không quen biết nhau hả?”
“Như tao nói hồi sáng đó, có lẽ cậu ta nhìn thấy tao lúc ở nhà ngoại, nhưng tao thật sự không có biết gì đến cậu ta hết.”
“À à… ra vậy.”
Hoài Nam hơi nhíu mày, hắn không nghĩ rằng mọi chuyện chỉ có vậy đâu.
“Chỉ vậy thôi à?”
Tông giọng mang rõ tính dò hỏi, Thiên An dùng ngón tay gãi gãi đầu, hơi liếc nhìn quan sát gương mặt của hắn.
“Ờ thì, hồi sáng bạn ấy có nói với tao là muốn chơi chung với nhóm tụi mình, tao thấy cũng khá ổn nhưng không thể chỉ quyết định bởi một mình ý kiến của tao được nên tao muốn hỏi ý của tụi mày á.”
“Tao thì theo mày.”
Thiên An nhìn Hoài Nam, không hiểu sao thấy hơi khó chịu, theo là theo thế nào chứ, ít ra cũng phải phản bác hay… hừ.
Thiên An ngồi xếp bằng, thả bộ điều khiển xuống rồi đưa tay lên bưng lấy cằm của mình, chẹp miệng một tiếng không rõ giận hờn hay trách móc.
“Mà sao tự nhiên tao cảm giác rằng bạn ấy hình như đặc biệt muốn kết bạn với mày luôn hay sao ấy, chậc chậc không hổ là Hoài Nam ha, đi đâu cũng thu hút người khác.”
Hắn bị bộ dáng đột nhiên trở nên khó ở của cậu chọc cho bật cười, đến khi bị cậu túm lấy cái gối đập cho một phát thì mới chịu ngừng.
Hoài Nam bắt lấy cái tay đang vung gối đến của cậu, hơi nghiêng đầu qua rồi híp mắt cười.
“Mày đừng lo, tao chỉ thích có mình mày thôi.”
Thiên An sững sờ giây lát rồi giật nãy mình lên, giọng nói có hơi lớn.
“Cái… cái gì mà đừng lo, nói bậy nó bạ gì đó thằng khùng này.”
Vốn cậu định tiếp tục vung tay nện thêm một phát gối vào người hắn nhưng lại bị gương mặt tươi cười của hắn đột ngột tấn công làm tâm trí rối bời, thế là đành buông xuôi, bất lực đưa tay còn lạy lên che đi một nửa gương mặt đỏ bừng mình.
“Nhớ… nhớ đấy.”
‘Uỳnh’
“A… mày…”
Thiên An cứng họng, hai mắt mở to nhìn Hoài Nam đang ở phía trên mình, cơn đau ở lưng do va đập với sàn nhà giây phút này dường như tiêu tan hết, trong đầu cậu chỉ còn mỗi đôi mắt sâu thăm thẵm của hắn đang nhìn mình mà thôi.
Minh Vũ làm ở công ty đến chiều mới về nên bữa cơm trưa chỉ có ba mẹ con ngồi ăn cùng nhau mà thôi, Thu Thảo vừa thổi vừa đút cháo cho con gái nhỏ, song quay sang dặn dò con trai.
“Lát nữa mẹ phải lên bệnh viện, con ở nhà chăm em nhé, bánh mẹ mua để trong tủ kính ấy, có gì lấy ra hai anh em cùng ăn.”
“Dạ, con biết rồi.”
Cơm nước xong xuôi, Thu Thảo chuẩn bị một lúc rồi đi lên bệnh viện làm việc, Thiên An rửa chén xong thì ra phòng khách chơi cùng em gái. Đang ngồi thay cái váy cho con búp bê thì điện thoại có tin nhắn, cậu cầm lên mở ra coi sau đó nhìn qua em gái cười dụ dỗ.
“Bé Vân này, ngồi ở nhà hoài cũng chán, anh dẫn em qua nhà anh Phong chơi nha.”
Thiên Vân dường như nghe hiểu, cười khúc khích gật đầu. Thiên An có hơi bất lực khi thấy em mình đồng ý một cách nhanh chóng như vậy, em gái mình ngoan ngoãn như vậy tại sao cứ thích chơi với cái thằng nhóc quậy phá khó ưa kia chứ.
Thiên An chậc lưỡi một tiếng bắt đầu thu dọn lại đống đồ chơi đang bày ra xung quanh, chừa lại hai con búp bê cho Thiên Vân cầm mang qua kia chơi. Xong xuôi, cậu xuống nhà bếp, mở tú kính gom thêm một đống bánh kẹo sau đó mới bế em gái đi ra khỏi nhà.
“À Thiên Vân, lại đây chơi với anh nè!”
Hoài Phong cười tít mắt vẫy tay gọi bé con lại chơi với mình, cô bé lập tức vùng vẫy trên tay anh trai mình. Thiên An hết cách thở dài một tiếng rồi thả cô bé lại chỗ Hoài Phong để hai đứa trẻ chơi với nhau.
“Anh mang bánh kẹo qua nè, hai đứa ngồi ăn đi.”
“Hì hì, cảm ơn anh An.”
Hoài Phong vui vẻ nhận lấy túi bánh kẹo từ tay cậu, sau đó đi về chỗ xé ra rồi đút cho Thiên Vân ăn.
“Đừng cho Thiên Vân ăn nhiều quá đấy.”
“Em biết rồi mà.”
Nhìn hai đứa nhỏ đã bắt đầu chơi đồ hàng với nhau, Thiên An lúc này mới quay qua hỏi Hoài Nam đã đứng cạnh mình từ nãy đến giờ.
“Rồi mày rốt cuộc kêu tao qua đ… oái.”
Thiên An chưa kịp phòng bị đã bị Hoài Nam bất ngờ nắm lấy cổ tay kéo một mạch về phòng của mình.
“Gì… gì đấy?”
Bị hắn ép sát vào tường, hai tay phía dưới của cậu không tự chủ ngượng ngùng mà vân vê các ngón tay, trong đầu bất giác hiện lên vài suy nghĩ. Cái cảnh này… chắc không giống như trong phim ở nhà cậu coi đâu ha, nữ chính bị nam chính kéo vào phòng riêng rồi sau đó….
Nghĩ đến đây mặt cậu lập tức đỏ lên, lại mắng trong lòng sao mình có thể tưởng tường hai đứa như vậy được. Nhìn thấy biểu cảm không ngừng biến đổi đặc sắc trên gương mặt của cậu bạn, Hoài Nam mím môi nén cười, thừa biết con người này lại đang liên tưởng bậy bạ gì rồi.
Dưới đôi mắt mơ hồ của Thiên An, Hoài Nam từ phía sau lấy ra một đĩa game vẫn còn nguyên bao bì.
"Lúc trước mày nó muốn chơi thử game này một lần đúng không? Vừa hay hôm qua ba tao đi công tác mua về, chơi chung với tao đi.”
“….”
Thiên An nghiến răng, rủ chơi game thôi thì mắc gì phải ép vào tường như vậy hả? Dễ gây hiểu lầm lắm đấy nhé.
Cậu bực dọc đẩy Hoài Nam ra, sau đó đi về phía trước máy chơi game hậm hực ngồi xuống, thấy hắn cứ đứng đó mãi không lại thì đột nhiên trở nên cau có.
“Không phải kêu chơi game hả? Qua đây ngồi nhanh lên.”
Hoài Nam yêu chết cái gương mặt hờn giận này của cậu, cứ như mèo con xù lông ấy.
“Rồi rồi, tới ngay đây.”
Căn phòng sau đó được bao trùm bởi âm thanh ‘cạch cạch’ đầy nhàm chán. Thiên An ban đầu bị trò chơi thu hút nên chơi cực kỳ chú tâm, dần dần không hiểu sao sự chú ý của cậu lại chuyển sang người ngồi bên cạnh, nhiều lần không nhịn được mà lén đưa mắt nhìn sườn mặt của Hoài Nam.
‘You lose!’
Thiên An giật mình nhìn lên màn hình, nhân vật trong game của cậu lại thua nữa rồi. Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Thiên An ngước nhìn sang liền thấy được gương mặt mỉm cười của Hoài Nam.
“Tao thắng nữa rồi nha, trò này mày chơi dở ghê nhỉ.”
Gân xanh nổi trên trán giật giật, cậu trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải mày làm tao phân tâm thì không có thua hoài vậy đâu nhé.
Hoài Nam ngắm nhìn gương mặt đang cau có của cậu có hơi suy nghĩ, chợt hắn nhích lại gần hơn, nghiêng đầu hỏi cậu.
“Bộ mày có chuyện gì muốn nói với tao hả? Nãy giờ tao để ý thấy cứ lâu lâu mày lại quay sang nhìn tao.”
Thiên An giật mình, bị thấy mất rồi?
Cậu hơi quay sang hướng khác, môi mím chặt lại, chỉ để cho hắn thấy một phần má chứ không phải là toàn bộ gương mặt đang xấu hổ của mình.
“Sao thế An? Có gì thì nói đi, tao đang nghe mày này.”
Ngón cái hơi miết nhẹ nút bấm trên bộ điều khiến, Thiên An ngập ngừng hỏi hắn.
“Mày với… với Châu Anh thật sự không quen biết nhau hả?”
“Như tao nói hồi sáng đó, có lẽ cậu ta nhìn thấy tao lúc ở nhà ngoại, nhưng tao thật sự không có biết gì đến cậu ta hết.”
“À à… ra vậy.”
Hoài Nam hơi nhíu mày, hắn không nghĩ rằng mọi chuyện chỉ có vậy đâu.
“Chỉ vậy thôi à?”
Tông giọng mang rõ tính dò hỏi, Thiên An dùng ngón tay gãi gãi đầu, hơi liếc nhìn quan sát gương mặt của hắn.
“Ờ thì, hồi sáng bạn ấy có nói với tao là muốn chơi chung với nhóm tụi mình, tao thấy cũng khá ổn nhưng không thể chỉ quyết định bởi một mình ý kiến của tao được nên tao muốn hỏi ý của tụi mày á.”
“Tao thì theo mày.”
Thiên An nhìn Hoài Nam, không hiểu sao thấy hơi khó chịu, theo là theo thế nào chứ, ít ra cũng phải phản bác hay… hừ.
Thiên An ngồi xếp bằng, thả bộ điều khiển xuống rồi đưa tay lên bưng lấy cằm của mình, chẹp miệng một tiếng không rõ giận hờn hay trách móc.
“Mà sao tự nhiên tao cảm giác rằng bạn ấy hình như đặc biệt muốn kết bạn với mày luôn hay sao ấy, chậc chậc không hổ là Hoài Nam ha, đi đâu cũng thu hút người khác.”
Hắn bị bộ dáng đột nhiên trở nên khó ở của cậu chọc cho bật cười, đến khi bị cậu túm lấy cái gối đập cho một phát thì mới chịu ngừng.
Hoài Nam bắt lấy cái tay đang vung gối đến của cậu, hơi nghiêng đầu qua rồi híp mắt cười.
“Mày đừng lo, tao chỉ thích có mình mày thôi.”
Thiên An sững sờ giây lát rồi giật nãy mình lên, giọng nói có hơi lớn.
“Cái… cái gì mà đừng lo, nói bậy nó bạ gì đó thằng khùng này.”
Vốn cậu định tiếp tục vung tay nện thêm một phát gối vào người hắn nhưng lại bị gương mặt tươi cười của hắn đột ngột tấn công làm tâm trí rối bời, thế là đành buông xuôi, bất lực đưa tay còn lạy lên che đi một nửa gương mặt đỏ bừng mình.
“Nhớ… nhớ đấy.”
‘Uỳnh’
“A… mày…”
Thiên An cứng họng, hai mắt mở to nhìn Hoài Nam đang ở phía trên mình, cơn đau ở lưng do va đập với sàn nhà giây phút này dường như tiêu tan hết, trong đầu cậu chỉ còn mỗi đôi mắt sâu thăm thẵm của hắn đang nhìn mình mà thôi.