Chương 50
“Hai thằng kia, bộ ngồi đó uống sữa với trà thôi hả? Qua đây làm một ngụm coi!”
Nhật Long nâng ly rượu của mình về phía hai người. Thiên An khẽ liếm môi có vẻ như rất muốn thử, cậu vừa định đi qua thì bị Hoài Nam kéo lại, hắn nói nhỏ với cậu.
“Chỉ được uống một ly, nếu không tao méc cô Thảo mày uống rượu nha chưa.”
Thiên An bĩu môi, lớn già đầu rồi mà còn lấy mẹ ra hù cậu, hừ, ơ mà… nó lại hữu dụng với cậu đấy. Đến khi thấy Thiên An gật đầu đồng ý với mình thì hắn mới thả tay cho cậu qua chỗ đám bạn kia.
Thiên An vui vẻ ngồi xuống cạnh Nhật Long, phấn khích nhìn cậu bạn rót rượu cho mình, mấy đứa bạn còn nói thêm vài lời để kéo Hoài Nam qua nhưng hắn lắc đầu từ chối, xong lại cầm ly sữa gạo của cậu lên nhấp một ngụm.
Thiên An có thấy nhưng quay đầu xem như không thấy, cậu cũng uống nước của người ta nên người ta uống lại có sao đâu, mắc gì cậu phải nóng mặt vậy chứ.
Mặc dù đã hứa rằng chỉ uống một ly, nhưng đám bạn quá chèo kéo nên cậu cũng nốc thêm mấy ly rượu vào người, đến khi Hoài Nam lại xem thì cậu đã đỏ mặt rơi vào trạng thái mơ màng rồi.
Nhật Long đứng dậy bước ra bên ngoài nhường chỗ cho Hoài Nam ngồi vào, cậu bạn chẹp miệng.
“Thằng An đô nó yếu ghê, mới có mấy ly đã vậy rồi.”
Hoài Nam rót cho cậu một ly nước lọc, trước giờ hắn chưa thấy cậu uống mấy thức uống có cồn nên cũng không biết giới hạn của cậu là bao nhiêu, nãy cũng vì tò mò mà lúc cậu đòi uống thêm hắn không có cản lại.
Nhìn bạn đứa nào đứa nấy mặt trắng bóc tỉnh táo, chỉ có mình cậu là đỏ lựng, hắn thở dài thầm nghĩ xem ra sau này không thể để cho cậu đụng vào mấy thức uống này nữa.
“An, nhận ra tao là ai không?”
Gia Bảo từ đâu tinh nghịch đưa mặt lại cho cậu nhìn, ý đồ rõ ràng là muốn chọc ghẹo cậu.
Thiên An chớp mắt rồi ngơ ra nhìn cậu bạn một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay lên vỗ mạnh vào hai má của cậu bạn làm Gia Bảo phải kêu oái lên, đám bạn lập tức được một trận cười.
Hoài Nam khẽ cười, hắn đưa tay không chút kiêng dè đẩy Gia Bảo ra, sau đó lại đưa mặt mình đến để Thiên An nhận diện.
“Vậy có biết tao là ai không?”
Thiên An mơ màng nghiêng đầu nhìn hắn, rồi cậu cũng đưa hai tay lên. Ngay khi cả đám mong chờ tiếng kêu vang dội phát ra từ gương mặt đẹp trai của Hoài Nam thì cậu chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đó rồi xoa nhẹ, miệng còn cười ngốc hì hì vài cái.
Đám bạn lập tức trề môi dè bĩu nhìn qua Gia Bảo, thấy vợ chồng nhà người ta chưa, nhìn cái là nhận ra liền chứ đâu có như đứa bạn ất ơ như mày.
Gia Bảo: …………. Tổn thương lắm đấy nhé!
Thiên An đã rớt đài thì Hoài Nam trở thành con mồi tiếp theo của bọn họ, dưới ánh mắt quá mức nhiệt tình của mọi người, Hoài Nam muốn từ chối cũng không được, thế là hắn phải vừa uống đối phó với đám bạn, vừa chăm sóc con sâu rượu ngây ngô gặm thịt bên cạnh.
Bọn họ tuy uống rượu nhưng vẫn biết chừng mực, giữ cho mình tỉnh táo để có thể tự trở về nhà. Tàn tiệc, Hoài Nam giúp Thiên An khoác áo vào rồi dắt cậu bước ra khỏi quán. Mũi của hắn lúc này hơi ửng lên, có lẽ do còn hơi rượu trong người.
Đám bạn đã chia nhau ai về nhà nấy, Hoài Nam dắt tay Thiên An đến chỗ gửi xe, dặn dò cậu đứng ngoan ở đấy đợi hắn rồi mới yên tâm đi dắt xe ra.
Trên đường về, Thiên An gục đầu trên lưng Hoài Nam, mắt cậu vẫn mở to để nhìn khung cảnh bên đường. Đi được một đoạn, bỗng cậu kéo mạnh áo hắn, gấp gáp kêu hắn dừng lại. Hoài Nam nghe thế cũng vội tấp vào lề.
“Sao thế?”
Thiên An mở to hai mắt sáng bừng nhìn hắn, sau đó đưa tay chỉ về một chỗ bên kia đường. Hoài Nam đưa mắt nhìn theo, trong mắt liền hiện lên hình ảnh một cây thông noel vô cùng lớn đang không ngừng nhấp nháy ánh đèn.
Đó chắc là cây thông nằm ở sân nhà văn hóa của huyện vừa được dựng lên vào hai ngày trước, nhìn thoáng qua cũng thấy có nhiều người đang tụ tập ở đó để chụp hình.
Hoài Nam lại quay qua nhìn Thiên An, hơi nhướn mày nhìn cậu bạn.
“Muốn qua đó chơi hả?”
Thiên An gật đầu vài cái liên tục, trong mắt hiện rõ sự khao khát được qua đó chơi của mình. Hoài Nam nhìn mà cũng chỉ biết bất lực nghe theo, kêu cậu ngồi chắc rồi canh xe để vòng qua đường.
Vừa dừng xe vào bãi Thiên An đã vội nhảy xuống, hai chân nhún nhảy không ngừng, cậu tháo nón xuống một cách nhanh chóng, máng lên xe rồi chạy nhanh đi. Hoài Nam nhìn thấy cũng vội rút chìa khóa xe ra rồi đi theo, đông như vậy mà cậu lạc thì sao hắn tìm chứ.
Thấy hắn cứ mãi đi sau mình, Thiên An lập tức vòng lại, đưa tay nắm lấy tay hắn rồi kéo hắn chạy đi. Mọi hành động của cậu đều rất vô tư, Hoài Nam khổ sở lắc đầu, giờ cậu là người say, muốn làm gì mà chả được.
Kéo hắn đến dưới cây thông đang phát sáng, Thiên An nhìn mà phải trầm trồ với độ hoành tráng của nó. Cậu chợt nhìn xuống, thấy mình vẫn còn nắm tay của hắn nên lúng túng bỏ ra, nào ngờ hắn không để cậu như ý nguyện, vừa tách ra tay hắn lại lao đến bắt lấy tay cậu, các ngón tay còn cưỡng ép đan lại với nhau.
Thiên An chớp mắt nhìn Hoài Nam thì hắn chỉ nhẹ cười giải thích.
“Như vậy sẽ không lạc.”
Thiên An lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng giờ đầu óc cậu vẫn còn mơ màng vì rượu nên cũng nhanh chóng cho qua. Hoài Nam nói vậy thì chính là vậy rồi.
Thấy cậu gật gật đầu đồng ý, Hoài Nam khẽ mỉm cười, hắn biết rõ cậu đang không hoàn toàn tỉnh táo nên mới cả gan như vậy. Lợi dụng người say để làm việc xấu của bản thân thì đúng là xấu xa thật, nhưng nhìn cậu ngây ngô đáng yêu như vậy, thôi thì hắn làm người xấu thêm một ngày vậy.
Nhật Long nâng ly rượu của mình về phía hai người. Thiên An khẽ liếm môi có vẻ như rất muốn thử, cậu vừa định đi qua thì bị Hoài Nam kéo lại, hắn nói nhỏ với cậu.
“Chỉ được uống một ly, nếu không tao méc cô Thảo mày uống rượu nha chưa.”
Thiên An bĩu môi, lớn già đầu rồi mà còn lấy mẹ ra hù cậu, hừ, ơ mà… nó lại hữu dụng với cậu đấy. Đến khi thấy Thiên An gật đầu đồng ý với mình thì hắn mới thả tay cho cậu qua chỗ đám bạn kia.
Thiên An vui vẻ ngồi xuống cạnh Nhật Long, phấn khích nhìn cậu bạn rót rượu cho mình, mấy đứa bạn còn nói thêm vài lời để kéo Hoài Nam qua nhưng hắn lắc đầu từ chối, xong lại cầm ly sữa gạo của cậu lên nhấp một ngụm.
Thiên An có thấy nhưng quay đầu xem như không thấy, cậu cũng uống nước của người ta nên người ta uống lại có sao đâu, mắc gì cậu phải nóng mặt vậy chứ.
Mặc dù đã hứa rằng chỉ uống một ly, nhưng đám bạn quá chèo kéo nên cậu cũng nốc thêm mấy ly rượu vào người, đến khi Hoài Nam lại xem thì cậu đã đỏ mặt rơi vào trạng thái mơ màng rồi.
Nhật Long đứng dậy bước ra bên ngoài nhường chỗ cho Hoài Nam ngồi vào, cậu bạn chẹp miệng.
“Thằng An đô nó yếu ghê, mới có mấy ly đã vậy rồi.”
Hoài Nam rót cho cậu một ly nước lọc, trước giờ hắn chưa thấy cậu uống mấy thức uống có cồn nên cũng không biết giới hạn của cậu là bao nhiêu, nãy cũng vì tò mò mà lúc cậu đòi uống thêm hắn không có cản lại.
Nhìn bạn đứa nào đứa nấy mặt trắng bóc tỉnh táo, chỉ có mình cậu là đỏ lựng, hắn thở dài thầm nghĩ xem ra sau này không thể để cho cậu đụng vào mấy thức uống này nữa.
“An, nhận ra tao là ai không?”
Gia Bảo từ đâu tinh nghịch đưa mặt lại cho cậu nhìn, ý đồ rõ ràng là muốn chọc ghẹo cậu.
Thiên An chớp mắt rồi ngơ ra nhìn cậu bạn một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay lên vỗ mạnh vào hai má của cậu bạn làm Gia Bảo phải kêu oái lên, đám bạn lập tức được một trận cười.
Hoài Nam khẽ cười, hắn đưa tay không chút kiêng dè đẩy Gia Bảo ra, sau đó lại đưa mặt mình đến để Thiên An nhận diện.
“Vậy có biết tao là ai không?”
Thiên An mơ màng nghiêng đầu nhìn hắn, rồi cậu cũng đưa hai tay lên. Ngay khi cả đám mong chờ tiếng kêu vang dội phát ra từ gương mặt đẹp trai của Hoài Nam thì cậu chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đó rồi xoa nhẹ, miệng còn cười ngốc hì hì vài cái.
Đám bạn lập tức trề môi dè bĩu nhìn qua Gia Bảo, thấy vợ chồng nhà người ta chưa, nhìn cái là nhận ra liền chứ đâu có như đứa bạn ất ơ như mày.
Gia Bảo: …………. Tổn thương lắm đấy nhé!
Thiên An đã rớt đài thì Hoài Nam trở thành con mồi tiếp theo của bọn họ, dưới ánh mắt quá mức nhiệt tình của mọi người, Hoài Nam muốn từ chối cũng không được, thế là hắn phải vừa uống đối phó với đám bạn, vừa chăm sóc con sâu rượu ngây ngô gặm thịt bên cạnh.
Bọn họ tuy uống rượu nhưng vẫn biết chừng mực, giữ cho mình tỉnh táo để có thể tự trở về nhà. Tàn tiệc, Hoài Nam giúp Thiên An khoác áo vào rồi dắt cậu bước ra khỏi quán. Mũi của hắn lúc này hơi ửng lên, có lẽ do còn hơi rượu trong người.
Đám bạn đã chia nhau ai về nhà nấy, Hoài Nam dắt tay Thiên An đến chỗ gửi xe, dặn dò cậu đứng ngoan ở đấy đợi hắn rồi mới yên tâm đi dắt xe ra.
Trên đường về, Thiên An gục đầu trên lưng Hoài Nam, mắt cậu vẫn mở to để nhìn khung cảnh bên đường. Đi được một đoạn, bỗng cậu kéo mạnh áo hắn, gấp gáp kêu hắn dừng lại. Hoài Nam nghe thế cũng vội tấp vào lề.
“Sao thế?”
Thiên An mở to hai mắt sáng bừng nhìn hắn, sau đó đưa tay chỉ về một chỗ bên kia đường. Hoài Nam đưa mắt nhìn theo, trong mắt liền hiện lên hình ảnh một cây thông noel vô cùng lớn đang không ngừng nhấp nháy ánh đèn.
Đó chắc là cây thông nằm ở sân nhà văn hóa của huyện vừa được dựng lên vào hai ngày trước, nhìn thoáng qua cũng thấy có nhiều người đang tụ tập ở đó để chụp hình.
Hoài Nam lại quay qua nhìn Thiên An, hơi nhướn mày nhìn cậu bạn.
“Muốn qua đó chơi hả?”
Thiên An gật đầu vài cái liên tục, trong mắt hiện rõ sự khao khát được qua đó chơi của mình. Hoài Nam nhìn mà cũng chỉ biết bất lực nghe theo, kêu cậu ngồi chắc rồi canh xe để vòng qua đường.
Vừa dừng xe vào bãi Thiên An đã vội nhảy xuống, hai chân nhún nhảy không ngừng, cậu tháo nón xuống một cách nhanh chóng, máng lên xe rồi chạy nhanh đi. Hoài Nam nhìn thấy cũng vội rút chìa khóa xe ra rồi đi theo, đông như vậy mà cậu lạc thì sao hắn tìm chứ.
Thấy hắn cứ mãi đi sau mình, Thiên An lập tức vòng lại, đưa tay nắm lấy tay hắn rồi kéo hắn chạy đi. Mọi hành động của cậu đều rất vô tư, Hoài Nam khổ sở lắc đầu, giờ cậu là người say, muốn làm gì mà chả được.
Kéo hắn đến dưới cây thông đang phát sáng, Thiên An nhìn mà phải trầm trồ với độ hoành tráng của nó. Cậu chợt nhìn xuống, thấy mình vẫn còn nắm tay của hắn nên lúng túng bỏ ra, nào ngờ hắn không để cậu như ý nguyện, vừa tách ra tay hắn lại lao đến bắt lấy tay cậu, các ngón tay còn cưỡng ép đan lại với nhau.
Thiên An chớp mắt nhìn Hoài Nam thì hắn chỉ nhẹ cười giải thích.
“Như vậy sẽ không lạc.”
Thiên An lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng giờ đầu óc cậu vẫn còn mơ màng vì rượu nên cũng nhanh chóng cho qua. Hoài Nam nói vậy thì chính là vậy rồi.
Thấy cậu gật gật đầu đồng ý, Hoài Nam khẽ mỉm cười, hắn biết rõ cậu đang không hoàn toàn tỉnh táo nên mới cả gan như vậy. Lợi dụng người say để làm việc xấu của bản thân thì đúng là xấu xa thật, nhưng nhìn cậu ngây ngô đáng yêu như vậy, thôi thì hắn làm người xấu thêm một ngày vậy.