Chương 53: Muốn ăn không
Sự tỉnh dậy của Tô Diễn hiện đang rất được nhiều bệnh viện quan tâm. Nghiên cứu mà An Kỳ kết hợp với giáo sư Jojep đã gây được tiếng vang lớn. Nghiên cứu phương pháp chữa về căn bệnh như của Tô Diễn đã mở ra rất nhiều đột phá cho y học. Nghiên cứu đó nhanh chóng được hội đồng y khoa thông qua, và yêu cầu mở một cuộc họp nội bộ có sự tham gia của An Kỳ. Ở đây, có rất nhiều giáo sư, bác sĩ nổi tiếng cả Tây y và Đông y. Đối với dạng phương pháp mổ của giáo sư Jojep thì mọi người khỏi phải nói đến, tuy nhiên phương pháp ép chân u bằng châm cứu của An Kỳ mới khiến người ta kinh ngạc. Giáo sư Jojep cũng đích thân đến mời Tô Diễn đến dự, bởi vì anh chính là minh chứng sống cho nghiên cứu này. Tất nhiên, Tô Diễn sau vài giây suy nghĩ anh đã đồng ý, bởi anh cũng không muốn để An Kỳ phải vất vả thêm nữa vì cô đang mang thai. Anh biết sau lần này, cô sẽ được đặc cách tốt nghiệp và chính thức lên thạc sĩ. Lúc biết tin cô mang thai, anh đã rất muốn cô dừng lại việc học tập và nghiên cứu để dưỡng thai tại nhà. Tuy nhiên, anh biết đó chính là ước mơ của cô, là niềm kiêu hãnh của một người phụ nữ độc lập, và anh không muốn khiến cô thất vọng vì bất cứ lý do gì kể cả là anh đi nữa. Nhưng An Kỳ lại đứng ra, nói rằng.
- Tôi không đồng ý.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của cả Tô Diễn và giáo sư. Cô tiếp tục.
- Nghiên cứu của chúng ta chỉ cần kết quả. Còn về con người nghiên cứu, tôi biết chúng ta có thể dùng hình ảnh che mặt của bệnh nhân lại. Đây không phải là bệnh nhân kí giấy cam kết và nhận tiền từ phía nghiên cứu, do đó quyền lợi của họ cũng cần được đảm bảo. Không chỉ vậy, lý do cá nhân càng khiến anh ấy không thể lộ mặt, sự an toàn của anh ấy là trên hết.
Giáo sư nhìn An Kỳ bằng ánh mắt giận dữ. Tất cả chỉ còn bước cuối cùng này, bệnh nhân cũng đồng ý, tại sao cô ta lại không đồng ý. Ông ta đập bàn.
- Đây là thảo luận bí mật, tất cả đều không lọt ra ngoài, có gì đâu mà phải sợ hãi.
- Vạn nhất không bằng nhất vạn. Giáo sư, tôi không muốn đánh đổi anh ấy. Tôi cam đoan sẽ làm cho tất cả mọi người đều hài lòng mà không cần sự có mặt của anh ấy.
An Kỳ biết, Tô Diễn bị bệnh là chuyện bí mật. Do đó, nếu kẻ thù biết được anh ấy lúc này bị như vậy thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng anh ấy. Mạng của anh ấy là cô cứu về từ tay thần chết, do đó không thể có sơ xuất gì tới khi anh ấy khỏi hoàn toàn. Hiện tại, anh ấy đang châm cứu và trị liệu đặc biệt do chính tay cô đảm nhận. Cô nghĩ, sẽ nhanh thôi anh ấy sẽ có thể đi lại được. Đến lúc đó, sự lo lắng sẽ giảm đi.
An Kỳ tiếp lời với giáo sư.
- Mong giáo sư hiểu cho và có thể đề cập vấn đề này tới hội đồng y khoa.
Giáo sư cũng dần hiểu ý của An Kỳ. Dù còn đang bực dọc, nhưng cũng đã giảm dần. Ông hậm hực.
- Ta sẽ giúp cô lần này nữa. Tất cả phụ thuộc vào khả năng của cô. Cô hãy cố thuyết phục bọn họ bằng khả năng của mình. Lúc đó không ai có thể giúp cô được gì hết. Chiều mai 3 giờ sẽ diễn ra.
An Kỳ gật đầu đồng ý. Tiễn giáo sư ra cửa, An Kỳ ngồi xuống đối diện với Tô Diễn. Tô Diễn ôm cô vào lòng.
- Em không cần vì anh. Anh có thể tự lo được. Ở dưới đôi cánh của em anh sẽ ỷ lại mất. Cuộc đời của anh đã trải qua nhiều khó khăn, thử thách mới như ngày hôm nay. Ai cũng nghĩ anh là ánh mặt trời chiếu rọi, nhưng thật ra anh rất cô đơn. Em chính là người cho anh biết thế nào là hơi ấm của sự hạnh phúc.
Sự yếu đuối của người đàn ông luôn là ám ảnh tâm lý của phụ nữ, đặc biệt là sự yếu đuối của Tô Diễn chỉ dành cho An Kỳ lại càng khiến cô tan chảy. An Kỳ rúc vào ngực của Tô Diễn, nghịch nút áo bệnh nhân trên cổ anh, thủ thỉ.
- Em không muốn con em không có bố.
Từ lúc nào mà tay An Kỳ đã chạm đến xương quai xanh của Tô Diễn. An Kỳ rờ qua rờ lại men theo dọc xương quai xanh, cô còn dùng đầu ngón tay khều nhẹ nó, buột miệng khen câu đẹp quá. Theo đúng bản năng, An Kỳ ngẩng đầu hôn nhẹ lên vùng cổ của anh. Tô Diễn bất động nghiến răng.
- Ngon không.
- Ngon
- Muốn ăn không.
- Muốn.
Không phải suy nghĩ đến nửa giây nào cả. Tô Diễn cúi xuống hôn sâu An Kỳ, hôn đến khi quần áo cả hai xộc xệch, nơi nào đó thức tỉnh chào mừng. Một cái vô tình quệt tay ngang qua của An Kỳ, tiếng rên sâu khe khẽ của Tô Diễn khiến anh bừng tỉnh. Anh vội giữ tay An Kỳ lại, cái cảm giác mà ai cũng biết đó xuất hiện.
- Đừng lộn xộn.
An Kỳ sực tỉnh, vội rút tay về đứng dậy chỉnh trang lại quần áo. Một luồng gió lạnh thổi qua đầu làm cô tỉnh táo. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi hiểu ý.
- Cảm giác.
An Kỳ cúi xuống ghì mặt của Tô Diễn hôn chụt chụt như mổ quạ. Tô Diễn giữ người cô lại, nghiêm chỉnh.
- Cẩn thận thai nhi.
Sao cái người hồi nãy vừa hôn không biết trời đất, hôn như muốn nuốt cô vào bụng giờ lại đạo mạo thế. Đúng là tiêu chuẩn kép mà. An Kỳ cười cong cong đôi mắt. Ngày đầu tiên khi tỉnh lại, biết từ phần eo xuống anh đã không có cảm giác gì, An Kỳ từ ngoài cửa thấy anh cứ đấm vào đôi chân của mình với một sự bất lực vô tận, tất cả việc vệ sinh cá nhân đều cần có người giúp đỡ. Nhưng anh không hề biểu hiện bất kỳ một sắc thái nào trước mặt cô, luôn là sự ân cần trìu mến. Lúc này, nhìn khuôn mặt anh là sự hy vọng tràn trề. Anh cũng đã biết cảm giác bất lực của Dương Minh khi phải ngồi trên xe lăn. Khi mình vào hoàn cảnh người khác mới biết người ta đã từng đau khổ như thế nào.
An Kỳ ríu rít.
- Như vậy là chân anh đã bắt đầu có cảm giác. Em đã đi đúng rồi.
An Kỳ kiểm tra lại chân cho Tô Diễn và thấy mình dự đoán đã đúng. Cô châm thêm một lượt mới cho anh. Tô Diễn cảm giác chân mình có những cơn gò cơ khiến anh cảm thấy đau đớn. Mỗi mũi kim đâm xuống, những cơn gò cơ thấy rõ cuộn lên, đẩy mạnh từ vùng eo xuống bàn chân. Nó như cơn sóng đi đến đâu kéo theo một luồng khí đến đấy. Qua ba mươi phút châm, Tô Diễn cảm nhận phần eo của mình đã dễ dàng hơn một chút nữa, An Kỳ đưa cho anh một ly nước ấm. Một tầng mồ hôi ướt đầm áo của An Kỳ, tay cô lại có hiện tượng cơ cứng. An Kỳ gượng cười, đỡ Tô Diễn nằm nghỉ ngơi. Cô bước ra khỏi phòng còn thấy chóng mặt. Cô biết mình phải gắng sức lúc này, chỉ còn một chút nữa thôi, hai mẹ con mình cố lên nhé con yêu. An Kỳ chỉnh trang lại quần áo, đi về phòng nghỉ cũ của mình châm một mũi kim vào tay. Cánh tay nhanh chóng kéo cảm giác về. Cô biết điều này sẽ là không an toàn cho bản thân nếu dùng lực quá sức. Nhưng để đi được kết quả như mong muốn, một chút này đã là gì đâu.
- Tôi không đồng ý.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của cả Tô Diễn và giáo sư. Cô tiếp tục.
- Nghiên cứu của chúng ta chỉ cần kết quả. Còn về con người nghiên cứu, tôi biết chúng ta có thể dùng hình ảnh che mặt của bệnh nhân lại. Đây không phải là bệnh nhân kí giấy cam kết và nhận tiền từ phía nghiên cứu, do đó quyền lợi của họ cũng cần được đảm bảo. Không chỉ vậy, lý do cá nhân càng khiến anh ấy không thể lộ mặt, sự an toàn của anh ấy là trên hết.
Giáo sư nhìn An Kỳ bằng ánh mắt giận dữ. Tất cả chỉ còn bước cuối cùng này, bệnh nhân cũng đồng ý, tại sao cô ta lại không đồng ý. Ông ta đập bàn.
- Đây là thảo luận bí mật, tất cả đều không lọt ra ngoài, có gì đâu mà phải sợ hãi.
- Vạn nhất không bằng nhất vạn. Giáo sư, tôi không muốn đánh đổi anh ấy. Tôi cam đoan sẽ làm cho tất cả mọi người đều hài lòng mà không cần sự có mặt của anh ấy.
An Kỳ biết, Tô Diễn bị bệnh là chuyện bí mật. Do đó, nếu kẻ thù biết được anh ấy lúc này bị như vậy thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng anh ấy. Mạng của anh ấy là cô cứu về từ tay thần chết, do đó không thể có sơ xuất gì tới khi anh ấy khỏi hoàn toàn. Hiện tại, anh ấy đang châm cứu và trị liệu đặc biệt do chính tay cô đảm nhận. Cô nghĩ, sẽ nhanh thôi anh ấy sẽ có thể đi lại được. Đến lúc đó, sự lo lắng sẽ giảm đi.
An Kỳ tiếp lời với giáo sư.
- Mong giáo sư hiểu cho và có thể đề cập vấn đề này tới hội đồng y khoa.
Giáo sư cũng dần hiểu ý của An Kỳ. Dù còn đang bực dọc, nhưng cũng đã giảm dần. Ông hậm hực.
- Ta sẽ giúp cô lần này nữa. Tất cả phụ thuộc vào khả năng của cô. Cô hãy cố thuyết phục bọn họ bằng khả năng của mình. Lúc đó không ai có thể giúp cô được gì hết. Chiều mai 3 giờ sẽ diễn ra.
An Kỳ gật đầu đồng ý. Tiễn giáo sư ra cửa, An Kỳ ngồi xuống đối diện với Tô Diễn. Tô Diễn ôm cô vào lòng.
- Em không cần vì anh. Anh có thể tự lo được. Ở dưới đôi cánh của em anh sẽ ỷ lại mất. Cuộc đời của anh đã trải qua nhiều khó khăn, thử thách mới như ngày hôm nay. Ai cũng nghĩ anh là ánh mặt trời chiếu rọi, nhưng thật ra anh rất cô đơn. Em chính là người cho anh biết thế nào là hơi ấm của sự hạnh phúc.
Sự yếu đuối của người đàn ông luôn là ám ảnh tâm lý của phụ nữ, đặc biệt là sự yếu đuối của Tô Diễn chỉ dành cho An Kỳ lại càng khiến cô tan chảy. An Kỳ rúc vào ngực của Tô Diễn, nghịch nút áo bệnh nhân trên cổ anh, thủ thỉ.
- Em không muốn con em không có bố.
Từ lúc nào mà tay An Kỳ đã chạm đến xương quai xanh của Tô Diễn. An Kỳ rờ qua rờ lại men theo dọc xương quai xanh, cô còn dùng đầu ngón tay khều nhẹ nó, buột miệng khen câu đẹp quá. Theo đúng bản năng, An Kỳ ngẩng đầu hôn nhẹ lên vùng cổ của anh. Tô Diễn bất động nghiến răng.
- Ngon không.
- Ngon
- Muốn ăn không.
- Muốn.
Không phải suy nghĩ đến nửa giây nào cả. Tô Diễn cúi xuống hôn sâu An Kỳ, hôn đến khi quần áo cả hai xộc xệch, nơi nào đó thức tỉnh chào mừng. Một cái vô tình quệt tay ngang qua của An Kỳ, tiếng rên sâu khe khẽ của Tô Diễn khiến anh bừng tỉnh. Anh vội giữ tay An Kỳ lại, cái cảm giác mà ai cũng biết đó xuất hiện.
- Đừng lộn xộn.
An Kỳ sực tỉnh, vội rút tay về đứng dậy chỉnh trang lại quần áo. Một luồng gió lạnh thổi qua đầu làm cô tỉnh táo. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi hiểu ý.
- Cảm giác.
An Kỳ cúi xuống ghì mặt của Tô Diễn hôn chụt chụt như mổ quạ. Tô Diễn giữ người cô lại, nghiêm chỉnh.
- Cẩn thận thai nhi.
Sao cái người hồi nãy vừa hôn không biết trời đất, hôn như muốn nuốt cô vào bụng giờ lại đạo mạo thế. Đúng là tiêu chuẩn kép mà. An Kỳ cười cong cong đôi mắt. Ngày đầu tiên khi tỉnh lại, biết từ phần eo xuống anh đã không có cảm giác gì, An Kỳ từ ngoài cửa thấy anh cứ đấm vào đôi chân của mình với một sự bất lực vô tận, tất cả việc vệ sinh cá nhân đều cần có người giúp đỡ. Nhưng anh không hề biểu hiện bất kỳ một sắc thái nào trước mặt cô, luôn là sự ân cần trìu mến. Lúc này, nhìn khuôn mặt anh là sự hy vọng tràn trề. Anh cũng đã biết cảm giác bất lực của Dương Minh khi phải ngồi trên xe lăn. Khi mình vào hoàn cảnh người khác mới biết người ta đã từng đau khổ như thế nào.
An Kỳ ríu rít.
- Như vậy là chân anh đã bắt đầu có cảm giác. Em đã đi đúng rồi.
An Kỳ kiểm tra lại chân cho Tô Diễn và thấy mình dự đoán đã đúng. Cô châm thêm một lượt mới cho anh. Tô Diễn cảm giác chân mình có những cơn gò cơ khiến anh cảm thấy đau đớn. Mỗi mũi kim đâm xuống, những cơn gò cơ thấy rõ cuộn lên, đẩy mạnh từ vùng eo xuống bàn chân. Nó như cơn sóng đi đến đâu kéo theo một luồng khí đến đấy. Qua ba mươi phút châm, Tô Diễn cảm nhận phần eo của mình đã dễ dàng hơn một chút nữa, An Kỳ đưa cho anh một ly nước ấm. Một tầng mồ hôi ướt đầm áo của An Kỳ, tay cô lại có hiện tượng cơ cứng. An Kỳ gượng cười, đỡ Tô Diễn nằm nghỉ ngơi. Cô bước ra khỏi phòng còn thấy chóng mặt. Cô biết mình phải gắng sức lúc này, chỉ còn một chút nữa thôi, hai mẹ con mình cố lên nhé con yêu. An Kỳ chỉnh trang lại quần áo, đi về phòng nghỉ cũ của mình châm một mũi kim vào tay. Cánh tay nhanh chóng kéo cảm giác về. Cô biết điều này sẽ là không an toàn cho bản thân nếu dùng lực quá sức. Nhưng để đi được kết quả như mong muốn, một chút này đã là gì đâu.