Chương 51: Mở mắt
Dương Minh theo An Kỳ vào phòng. Nhưng phòng chưa kịp mở, An Kỳ đã ngất xỉu ngay tại cửa ra vào. Dương Minh vội ôm cô chạy đi tìm bác sĩ. Giáo sư Jojep và Jon đều tới để kiểm tra. Nghe bác sĩ thông báo đây là thời điểm nguy hiểm của ba tháng đầu thai kỳ mà bệnh nhân lao lực quá sức nên hay có hiện tượng chóng mặt, thiếu máu dẫn tới ngất xỉu. Điều này rất ảnh hưởng cho thai nhi. Hai vị giáo sư trọc đầu nhìn nhau cùng sờ lên cái trán hói. Tình hình gì đây. Nếu cô ấy có thai vào lúc này thì có đảm bảo được lượng công việc nặng nề kia không. An Kỳ mở mắt, lại thấy ba người đàn ông đang vây quanh liền ngồi dậy. Dương Minh vội vàng đỡ cô nằm xuống.
- Em cứ nghỉ ngơi thêm đi. Em đang mang thai không thể có chuyện gì được, dễ ảnh hưởng tới em bé.
Thực ra cô muốn tìm một thời điểm nào đó thuận tiện để nói đến chuyện cô mang thai với giáo sư nhưng lúc này, khi tất cả mọi người đã biết, cô cũng không muốn giấu nữa.
- Thực ra chuyện mang thai em mới biết ngày hôm qua. Nhưng điều đó sẽ không ảnh hưởng tới công việc và nghiên cứu. Em tin tưởng bản thân sẽ hoàn thành tốt công việc không để bị trễ nãi.
Giáo sư Jojep nhìn An Kỳ, sau ông nhìn giáo sư Jon. Ông ta kéo giáo sư Jon về phòng thảo luận về chuyện này. Một lát sau, hai vị giáo sư quay lại với khuôn mặt thâm trầm.
- Tôi đồng ý cho cô tiếp tục nghiên cứu. Nhưng cô cần phải hoàn thành mọi công việc dù với bất kỳ lý do gì. Còn về phía nhà trường và bệnh viện tôi sẽ can thiệp.
An Kỳ mỉm cười cảm ơn hai vị giáo sư đã giúp đỡ. Dương Minh vẫn im lặng nhìn hướng theo cô.
Từ lúc đó, Dương Minh phân phó cho quản gia và một hầu gái thường xuyên ở lại bệnh viện để thuận tiện cho việc chăm sóc cả Tô Diễn và An Kỳ. Anh ta cũng ở thêm ba ngày nữa mới về nước. Dường như guồng quay công việc và cuộc sống làm cho ai nấy đều quen dần. Ngày nào cũng như ngày nào, An Kỳ điều hằng ngày tới châm cứu và kiểm tra cho anh. Dương Minh vui vẻ chạy đến trước mặt An Kỳ thông báo mẹ của Tô Diễn đã tỉnh. Hy vọng ùa về. Chứng tỏ phương pháp cô áp dụng đã thành công. Cô quay đến phòng Tô Diễn để thông báo tin vui này cho anh cầu mong cho anh mau tỉnh lại.
Dương Minh về nước, dặn dò quản gia thật cẩn thận trong việc trông nom An Kỳ. An Kỳ vừa bước ra từ phòng cách ly thì gặp ngay bác sĩ Andrew và viên cảnh sát trưởng đang vui vẻ bước lại. Viên cảnh sát trưởng bắt tay cảm ơn cô, thông báo tin vui đã tìm ra được chứng cớ vụ án kia. Bà vợ sẽ phải chịu hình phạt của pháp luật. Nghe ngài cảnh sát trưởng nói, tất cả vì di chúc ông ta để lại. Nếu ông ta có chuyện gì xảy ra, người vợ cũ là bà ta chăm sóc ông ta trong thời gian từ hai năm trở lên thì mọi tài sản của ông ta sẽ thuộc về bà ta. Vì vậy, mới có lý do bà ta không để ông ta chết dễ dàng như vậy. Bà ta cần có đủ thời gian để cho cái bản di chúc kia có hiệu lực. Chứng tỏ đồng tiền có mị lực rất lớn, nó chi phối tâm trí người khác, khiến cho họ có thể làm rất nhiều chuyện táng tận lương tâm. Ngài cảnh sát trưởng còn nói, khi bà ta bị bắt với tất cả chứng cớ đầy đủ, chính bản thân bà ta cũng không thể nào tin rằng cảnh sát có thể điều tra ra như vậy.
An Kỳ trưng khuôn mặt nhàn nhạt, bởi vì cô biết thế nào cũng như vậy. Cô nhận lời cảm ơn của cảnh sát trưởng và xem như việc đó là công việc phải làm.
Hơn một tháng đã trôi qua như thế. Bụng An Kỳ nhìn đã hơi lộ ra rồi. Cô vẫn như một con thoi giữa công việc, Tô Diễn và bản thân đang mang bầu. Cô giấu gia đình chuyện cô đang mang thai. Nếu bố mẹ và anh trai mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ có thêm nhiều rắc rối. Nếu có nói chuyện với gia đình, thì cô cũng chỉ toàn kể chuyện vui.
Mục Sinh đang đứng trước mặt An Kỳ cúi đầu. Mới có một thời gian không gặp mà nhìn anh ta như già đi cả chục tuổi. Râu ria lởm chởm, tóc dài ra chưa kịp cắt. Anh ta mệt mỏi.
- Cô An. Đại như thế nào rồi ạ. Tôi sắp không chống đỡ nỗi nữa rồi. Các cổ đông như bọn hổ đói ngày nào cũng đòi gặp đại. Không biết ai đã tung tin là đại đang hôn mê, tình hình công ty rất cấp bách. Giá cổ phiếu sụt giảm. Đối thủ nhăm nhe. Ba bề bốn bên đều là sói.
An Kỳ biết rằng công ty của Tô Diễn rất lớn mạnh. Việc thông tin bị rò rỉ là rất lớn. Không chỉ vậy, lợi ích kinh doanh lại càng lớn. Ai cũng quan tâm tới túi tiền của mình. An Kỳ khuyên nhủ Mục Sinh nên cố gắng một thời gian nữa. Tình hình của Tô Diễn đang có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Một y tá chăm sóc cho Tô Diễn chạy đến báo tin, Tô Diễn đã mở mắt.
- Em cứ nghỉ ngơi thêm đi. Em đang mang thai không thể có chuyện gì được, dễ ảnh hưởng tới em bé.
Thực ra cô muốn tìm một thời điểm nào đó thuận tiện để nói đến chuyện cô mang thai với giáo sư nhưng lúc này, khi tất cả mọi người đã biết, cô cũng không muốn giấu nữa.
- Thực ra chuyện mang thai em mới biết ngày hôm qua. Nhưng điều đó sẽ không ảnh hưởng tới công việc và nghiên cứu. Em tin tưởng bản thân sẽ hoàn thành tốt công việc không để bị trễ nãi.
Giáo sư Jojep nhìn An Kỳ, sau ông nhìn giáo sư Jon. Ông ta kéo giáo sư Jon về phòng thảo luận về chuyện này. Một lát sau, hai vị giáo sư quay lại với khuôn mặt thâm trầm.
- Tôi đồng ý cho cô tiếp tục nghiên cứu. Nhưng cô cần phải hoàn thành mọi công việc dù với bất kỳ lý do gì. Còn về phía nhà trường và bệnh viện tôi sẽ can thiệp.
An Kỳ mỉm cười cảm ơn hai vị giáo sư đã giúp đỡ. Dương Minh vẫn im lặng nhìn hướng theo cô.
Từ lúc đó, Dương Minh phân phó cho quản gia và một hầu gái thường xuyên ở lại bệnh viện để thuận tiện cho việc chăm sóc cả Tô Diễn và An Kỳ. Anh ta cũng ở thêm ba ngày nữa mới về nước. Dường như guồng quay công việc và cuộc sống làm cho ai nấy đều quen dần. Ngày nào cũng như ngày nào, An Kỳ điều hằng ngày tới châm cứu và kiểm tra cho anh. Dương Minh vui vẻ chạy đến trước mặt An Kỳ thông báo mẹ của Tô Diễn đã tỉnh. Hy vọng ùa về. Chứng tỏ phương pháp cô áp dụng đã thành công. Cô quay đến phòng Tô Diễn để thông báo tin vui này cho anh cầu mong cho anh mau tỉnh lại.
Dương Minh về nước, dặn dò quản gia thật cẩn thận trong việc trông nom An Kỳ. An Kỳ vừa bước ra từ phòng cách ly thì gặp ngay bác sĩ Andrew và viên cảnh sát trưởng đang vui vẻ bước lại. Viên cảnh sát trưởng bắt tay cảm ơn cô, thông báo tin vui đã tìm ra được chứng cớ vụ án kia. Bà vợ sẽ phải chịu hình phạt của pháp luật. Nghe ngài cảnh sát trưởng nói, tất cả vì di chúc ông ta để lại. Nếu ông ta có chuyện gì xảy ra, người vợ cũ là bà ta chăm sóc ông ta trong thời gian từ hai năm trở lên thì mọi tài sản của ông ta sẽ thuộc về bà ta. Vì vậy, mới có lý do bà ta không để ông ta chết dễ dàng như vậy. Bà ta cần có đủ thời gian để cho cái bản di chúc kia có hiệu lực. Chứng tỏ đồng tiền có mị lực rất lớn, nó chi phối tâm trí người khác, khiến cho họ có thể làm rất nhiều chuyện táng tận lương tâm. Ngài cảnh sát trưởng còn nói, khi bà ta bị bắt với tất cả chứng cớ đầy đủ, chính bản thân bà ta cũng không thể nào tin rằng cảnh sát có thể điều tra ra như vậy.
An Kỳ trưng khuôn mặt nhàn nhạt, bởi vì cô biết thế nào cũng như vậy. Cô nhận lời cảm ơn của cảnh sát trưởng và xem như việc đó là công việc phải làm.
Hơn một tháng đã trôi qua như thế. Bụng An Kỳ nhìn đã hơi lộ ra rồi. Cô vẫn như một con thoi giữa công việc, Tô Diễn và bản thân đang mang bầu. Cô giấu gia đình chuyện cô đang mang thai. Nếu bố mẹ và anh trai mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ có thêm nhiều rắc rối. Nếu có nói chuyện với gia đình, thì cô cũng chỉ toàn kể chuyện vui.
Mục Sinh đang đứng trước mặt An Kỳ cúi đầu. Mới có một thời gian không gặp mà nhìn anh ta như già đi cả chục tuổi. Râu ria lởm chởm, tóc dài ra chưa kịp cắt. Anh ta mệt mỏi.
- Cô An. Đại như thế nào rồi ạ. Tôi sắp không chống đỡ nỗi nữa rồi. Các cổ đông như bọn hổ đói ngày nào cũng đòi gặp đại. Không biết ai đã tung tin là đại đang hôn mê, tình hình công ty rất cấp bách. Giá cổ phiếu sụt giảm. Đối thủ nhăm nhe. Ba bề bốn bên đều là sói.
An Kỳ biết rằng công ty của Tô Diễn rất lớn mạnh. Việc thông tin bị rò rỉ là rất lớn. Không chỉ vậy, lợi ích kinh doanh lại càng lớn. Ai cũng quan tâm tới túi tiền của mình. An Kỳ khuyên nhủ Mục Sinh nên cố gắng một thời gian nữa. Tình hình của Tô Diễn đang có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Một y tá chăm sóc cho Tô Diễn chạy đến báo tin, Tô Diễn đã mở mắt.