Chương 45: Đại phẫu
Tô Diễn nhắm mắt dần, khi ý thức bị mất đi, tiếng pip pip của máy đo nhịp tim kêu như kéo tâm trí của An Kỳ. Trong bộ đồ chống khuẩn, ánh mắt của cô luôn hướng về Tô Diễn. Hôm nay cô sẽ là người trợ lý cho bác sĩ Jojep, đứng bên cạnh và đưa những dụng cụ ông cần trong quá trình phẫu thuật.
Tô Diễn được vệ sinh sạch sẽ vùng thái dương. Khi nghe tiếng hô.
- Dao.
An Kỳ nhanh chóng đưa cho ông. Không một động tác thừa, ông cắt chuẩn xác một đường dài ở vùng trên thái dương của Tô Diễn. Các dây thần kinh bị bóc tách sắp xếp gọn gàng. Bác sĩ Jon cũng tham gia trong việc dùng elevator tách cơ thái dương khỏi xương sọ và lấy cân cơ thái dương. Những cơ dây thần kinh rất nhỏ, chỉ cần sai sót một chút có thể khiến bệnh nhân mất mạng hoặc bị liệt hoàn toàn.
Máy khoan được chuẩn bị. Tiếng rè rè khi các lỗ khoan được khoan xuống hộp sọ của Tô Diễn. Các mũi khoan được tránh vị trí của cục máu đông và u não. Trên màn hình hiển thị được phóng to gấp nhiều lần từng vị trí trên hộp sọ. Nhưng khi lỗ khoan cuối cùng được chọc xuống, máu thâm chảy ra chạy dọc theo hình sọ não. Tiếng bíp bíp trên màn hình vang dội, huyết áp hạ thấp đột ngột. Bác sĩ Jojep hô tiêm một liều tăng huyết áp. Tuy nhiên một giây sau, máu phun mạnh ra ngoài từ các vị trí lỗ khoan, bắn hết vào người Jojep và Jon. An Kỳ đứng gần đó cũng bị ảnh hưởng. Nửa giây suy nghĩ, An Kỳ đã rút một cây kim nhanh chóng châm vào ngực tại vị trí tim của Tô Diễn, tiếp đó thêm một cây tại vị trí cổ của anh. Chưa tới một phút, máu đã ngừng phun, huyết áp trở lại ổn định. Jojep nhìn An Kỳ một cái rồi tiếp tục công việc.
Ông dùng dụng cụ luồn sọ tách màng cứng và dùng khoan máy cắt sọ từ lỗ chân bướm. Sau đó dùng Goose gặm xương vùng thái dương ở mức sát nền sọ nhất có thể. Khi phần sọ cứng được nâng ra, những cục máu đông được chồi ngay trên bề mặt. Jon và Jojep nhanh chóng dùng dao và panh gắp những cục máu đông và vệ sinh sạch khu vực đó. Khi những cục máu đông bề mặt đã được vệ sinh sạch sẽ, thì phần đầu của khối u mới được lộ ra. Màu xám của khối u đã có dấu hiệu màng cứng bao bọc, chân rết của nó đang bò bám xung quanh gắn chặt vào não bộ. Không một tiếng động, không ai có thể thốt nên lời khi chứng kiến. Jojep dùng một con dao mảnh màu vàng và một cây kéo nhọn đầu tách dần cục u và cắt những chân rết đang bò bám. Jon thì liên tục lấy bông băng thấm những vết máu tràn ra. Không chỉ vậy, ông còn giúp Jojep cắt phần bên kia của u bám. Khi cục u được bóc tách hoàn toàn khỏi não của Tô Diễn, thì phần chỗ trống để lại giống như một cái hố đã bị đào gốc cây đi, chỉ còn lại những cái cuống rễ đâm chọc ở đó. Những cái cuống rễ này rất có khả năng sẽ tự tạo một u mới nếu không được loại bỏ hoàn toàn. Nhưng việc loại bỏ là không thể vì chúng quá nhiều. Jojep quay sang nói với An Kỳ.
- Hãy tin vào vận mệnh.
Jon cũng nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại. Bản thân hai vị bác sĩ ở đây cũng không thể ngờ trường hợp của Tô Diễn lại khó đoán như vậy. Không chỉ rất phức tạp, mà còn có nhiều biến chứng. An Kỳ siết chặt tay, nếu không làm gì thì anh ấy không qua khỏi. Dù là ai đi nữa, kể cả bản thân anh ấy cũng không được phép rời xa cô. Nếu như vua chúa ngày xưa chết, hoàng hậu sẽ tuẫn táng theo. Một chút thoáng qua ánh mắt, nếu anh ấy có chuyện gì chắc cô cũng sẽ đi cùng. Nhưng cô lựa chọn được sống, cả hai phải cùng sống đến khi bạc đầu. Cô lại mở bộ ngân châm, rút một cây châm. Cô xoay cổ tay một vòng theo chiều ngược kim đồng hồ, cảm giác tay nhẹ bẫng chuẩn bị châm cho anh, nhưng Jojep đã ngăn lại.
- Cô định làm gì.
Tất cả mọi người trong phòng đều hướng theo cô. Ai cũng thầm tiếc cho một một người đàn ông tài hoa như vậy. An Kỳ mỉm cười qua lớp khẩu trang, cô nói rằng.
- Giúp bác sĩ ép chân u.
Cô gật đầu với bác sĩ Jojep và Jon. Hai vị bác sĩ già nhìn nhau rồi cũng gật đầu đồng ý.
Cô lại một lần nữa xoay cổ tay, châm vào trán của anh. Kim thứ hai, rồi kim thứ ba cũng vậy. Đến cây kim thứ mười ba cô đã dừng lại. Mỗi lần cắm kim là một lần cô vận lực. Xung quanh đầu anh như một con nhím chi chít kim. Jojep nhìn hành động của cô rồi nhìn vào bệnh nhân. Điều kì diệu đã xảy ra, máu đen chảy từ những vết chân của cục u. Không ai bảo ai, hai vị bác sĩ nhanh chóng thấm đi dòng máu đen đó để nó không ảnh hưởng đến các bộ phận khác của não bộ. Khoảng 30 phút sau, khi máu không chảy nữa, những cuống rễ của cục u cũng teo lại. Jojep và Jon dùng nhíp kéo những cuống rễ đó. Khi vạch đến những tế bào cuối cùng không còn gì nữa, Jojep còn dùng máy rà lại một lần cam đoan hoàn toàn sạch sẽ thì ông mới dừng lại. An Kỳ rút kim ra khỏi đầu cho Tô Diễn. Cảm giác chóng mặt ập đến. Mồ hôi vã ra, ướt đẫm mặt và sống lưng. Cô thấy tay phải của mình mất đi cảm giác. Cô dùng tay trái nắm chặt lại tay phải, lui về đằng sau để mọi người không để ý.
Jojep hoàn thành công đoạn cuối, ông tạo hình màng cứng bằng cân cơ thái dương, khâu treo màng cứng, khâu cơ,đóng da 2 lớp để đóng vết mổ. 12 giờ mổ liên tiếp. Ông kiểm tra lại lần cuối một lần nữa khi không còn vấn đề gì thì tuyên bố ca phẫu thuật thành công. Tuy nhiên, ông nói với An Kỳ, biến chứng của phẫu thuật não là rất cao, có thể bệnh nhân sẽ sống thực vật suốt đời, hoặc là sẽ mất đi ký ức, quan trọng còn phụ thuộc vào ý chí sống của bệnh nhân. An Kỳ không nói gì, cảm ơn bác sĩ rồi nhìn về hướng Tô Diễn. Jojep và Jon ra ngoài trước, y tá xử lý những công việc còn lại rồi kéo Tô Diễn vào phòng khử khuẩn cách ly.
An Kỳ nhanh chóng đi thay đồ dính máu. Cô trấn áp cảm giác buồn nôn đang ập đến, lảo đảo đứng lên đi tới chỗ của Tô Diễn. Trước mắt tối sầm, cô ngã vật xuống đất. Dương Minh và Mục Sinh đang trò chuyện với bác sĩ Jon, trông thấy như vậy liền vội chạy đến. Mục Sinh định cúi xuống thì Dương Minh đã gạt ra bế cô lên, miệng kêu bác sĩ. Mục Sinh đằng sau nói với Dương Minh rằng chân anh không tiện, nhưng Dương Minh vẫn ôm An Kỳ chạy về phía phòng cấp cứu. Jon cũng chạy theo để kiểm tra cho cô. Qua lần phẫu thuật hôm nay mới thấy, khả năng của An Kỳ là rất cao. Một viên ngọc thô nếu được mài dũa sẽ là một kỳ tài y học.
Tô Diễn được vệ sinh sạch sẽ vùng thái dương. Khi nghe tiếng hô.
- Dao.
An Kỳ nhanh chóng đưa cho ông. Không một động tác thừa, ông cắt chuẩn xác một đường dài ở vùng trên thái dương của Tô Diễn. Các dây thần kinh bị bóc tách sắp xếp gọn gàng. Bác sĩ Jon cũng tham gia trong việc dùng elevator tách cơ thái dương khỏi xương sọ và lấy cân cơ thái dương. Những cơ dây thần kinh rất nhỏ, chỉ cần sai sót một chút có thể khiến bệnh nhân mất mạng hoặc bị liệt hoàn toàn.
Máy khoan được chuẩn bị. Tiếng rè rè khi các lỗ khoan được khoan xuống hộp sọ của Tô Diễn. Các mũi khoan được tránh vị trí của cục máu đông và u não. Trên màn hình hiển thị được phóng to gấp nhiều lần từng vị trí trên hộp sọ. Nhưng khi lỗ khoan cuối cùng được chọc xuống, máu thâm chảy ra chạy dọc theo hình sọ não. Tiếng bíp bíp trên màn hình vang dội, huyết áp hạ thấp đột ngột. Bác sĩ Jojep hô tiêm một liều tăng huyết áp. Tuy nhiên một giây sau, máu phun mạnh ra ngoài từ các vị trí lỗ khoan, bắn hết vào người Jojep và Jon. An Kỳ đứng gần đó cũng bị ảnh hưởng. Nửa giây suy nghĩ, An Kỳ đã rút một cây kim nhanh chóng châm vào ngực tại vị trí tim của Tô Diễn, tiếp đó thêm một cây tại vị trí cổ của anh. Chưa tới một phút, máu đã ngừng phun, huyết áp trở lại ổn định. Jojep nhìn An Kỳ một cái rồi tiếp tục công việc.
Ông dùng dụng cụ luồn sọ tách màng cứng và dùng khoan máy cắt sọ từ lỗ chân bướm. Sau đó dùng Goose gặm xương vùng thái dương ở mức sát nền sọ nhất có thể. Khi phần sọ cứng được nâng ra, những cục máu đông được chồi ngay trên bề mặt. Jon và Jojep nhanh chóng dùng dao và panh gắp những cục máu đông và vệ sinh sạch khu vực đó. Khi những cục máu đông bề mặt đã được vệ sinh sạch sẽ, thì phần đầu của khối u mới được lộ ra. Màu xám của khối u đã có dấu hiệu màng cứng bao bọc, chân rết của nó đang bò bám xung quanh gắn chặt vào não bộ. Không một tiếng động, không ai có thể thốt nên lời khi chứng kiến. Jojep dùng một con dao mảnh màu vàng và một cây kéo nhọn đầu tách dần cục u và cắt những chân rết đang bò bám. Jon thì liên tục lấy bông băng thấm những vết máu tràn ra. Không chỉ vậy, ông còn giúp Jojep cắt phần bên kia của u bám. Khi cục u được bóc tách hoàn toàn khỏi não của Tô Diễn, thì phần chỗ trống để lại giống như một cái hố đã bị đào gốc cây đi, chỉ còn lại những cái cuống rễ đâm chọc ở đó. Những cái cuống rễ này rất có khả năng sẽ tự tạo một u mới nếu không được loại bỏ hoàn toàn. Nhưng việc loại bỏ là không thể vì chúng quá nhiều. Jojep quay sang nói với An Kỳ.
- Hãy tin vào vận mệnh.
Jon cũng nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại. Bản thân hai vị bác sĩ ở đây cũng không thể ngờ trường hợp của Tô Diễn lại khó đoán như vậy. Không chỉ rất phức tạp, mà còn có nhiều biến chứng. An Kỳ siết chặt tay, nếu không làm gì thì anh ấy không qua khỏi. Dù là ai đi nữa, kể cả bản thân anh ấy cũng không được phép rời xa cô. Nếu như vua chúa ngày xưa chết, hoàng hậu sẽ tuẫn táng theo. Một chút thoáng qua ánh mắt, nếu anh ấy có chuyện gì chắc cô cũng sẽ đi cùng. Nhưng cô lựa chọn được sống, cả hai phải cùng sống đến khi bạc đầu. Cô lại mở bộ ngân châm, rút một cây châm. Cô xoay cổ tay một vòng theo chiều ngược kim đồng hồ, cảm giác tay nhẹ bẫng chuẩn bị châm cho anh, nhưng Jojep đã ngăn lại.
- Cô định làm gì.
Tất cả mọi người trong phòng đều hướng theo cô. Ai cũng thầm tiếc cho một một người đàn ông tài hoa như vậy. An Kỳ mỉm cười qua lớp khẩu trang, cô nói rằng.
- Giúp bác sĩ ép chân u.
Cô gật đầu với bác sĩ Jojep và Jon. Hai vị bác sĩ già nhìn nhau rồi cũng gật đầu đồng ý.
Cô lại một lần nữa xoay cổ tay, châm vào trán của anh. Kim thứ hai, rồi kim thứ ba cũng vậy. Đến cây kim thứ mười ba cô đã dừng lại. Mỗi lần cắm kim là một lần cô vận lực. Xung quanh đầu anh như một con nhím chi chít kim. Jojep nhìn hành động của cô rồi nhìn vào bệnh nhân. Điều kì diệu đã xảy ra, máu đen chảy từ những vết chân của cục u. Không ai bảo ai, hai vị bác sĩ nhanh chóng thấm đi dòng máu đen đó để nó không ảnh hưởng đến các bộ phận khác của não bộ. Khoảng 30 phút sau, khi máu không chảy nữa, những cuống rễ của cục u cũng teo lại. Jojep và Jon dùng nhíp kéo những cuống rễ đó. Khi vạch đến những tế bào cuối cùng không còn gì nữa, Jojep còn dùng máy rà lại một lần cam đoan hoàn toàn sạch sẽ thì ông mới dừng lại. An Kỳ rút kim ra khỏi đầu cho Tô Diễn. Cảm giác chóng mặt ập đến. Mồ hôi vã ra, ướt đẫm mặt và sống lưng. Cô thấy tay phải của mình mất đi cảm giác. Cô dùng tay trái nắm chặt lại tay phải, lui về đằng sau để mọi người không để ý.
Jojep hoàn thành công đoạn cuối, ông tạo hình màng cứng bằng cân cơ thái dương, khâu treo màng cứng, khâu cơ,đóng da 2 lớp để đóng vết mổ. 12 giờ mổ liên tiếp. Ông kiểm tra lại lần cuối một lần nữa khi không còn vấn đề gì thì tuyên bố ca phẫu thuật thành công. Tuy nhiên, ông nói với An Kỳ, biến chứng của phẫu thuật não là rất cao, có thể bệnh nhân sẽ sống thực vật suốt đời, hoặc là sẽ mất đi ký ức, quan trọng còn phụ thuộc vào ý chí sống của bệnh nhân. An Kỳ không nói gì, cảm ơn bác sĩ rồi nhìn về hướng Tô Diễn. Jojep và Jon ra ngoài trước, y tá xử lý những công việc còn lại rồi kéo Tô Diễn vào phòng khử khuẩn cách ly.
An Kỳ nhanh chóng đi thay đồ dính máu. Cô trấn áp cảm giác buồn nôn đang ập đến, lảo đảo đứng lên đi tới chỗ của Tô Diễn. Trước mắt tối sầm, cô ngã vật xuống đất. Dương Minh và Mục Sinh đang trò chuyện với bác sĩ Jon, trông thấy như vậy liền vội chạy đến. Mục Sinh định cúi xuống thì Dương Minh đã gạt ra bế cô lên, miệng kêu bác sĩ. Mục Sinh đằng sau nói với Dương Minh rằng chân anh không tiện, nhưng Dương Minh vẫn ôm An Kỳ chạy về phía phòng cấp cứu. Jon cũng chạy theo để kiểm tra cho cô. Qua lần phẫu thuật hôm nay mới thấy, khả năng của An Kỳ là rất cao. Một viên ngọc thô nếu được mài dũa sẽ là một kỳ tài y học.