Chương 44: Trăn chối
Khi mọi chuyện được giả quyết êm xuôi. An Kỳ được trở lại làm thực tập sinh tại bệnh viện. Tin này đã làm chấn động trong giới sinh viên và bác sĩ trong bệnh viện. Ai cũng lấy cô làm gương về khả năng học hỏi và trau dồi kiến thức. Cô trở thành hình mẫu lý tưởng cho rất nhiều chàng trai theo đuổi. Trước khi cáo từ mọi người, An Kỳ xin phép được kiểm tra lại sản phụ lần nữa, vì dù sao đó cũng là bệnh nhân của cô. Khi thấy mọi thứ đã ổn định, An Kỳ cáo từ ra về. Bác sĩ Jojep nói với bệnh viện sắp xếp ca phẫu thuật sớm nhất chiều tối nay cho Tô Diễn, sau đó ông cùng cô và bác sĩ Jon đến ngay phòng khám để kiểm tra lại bệnh án của anh. Ông cùng bác sĩ Jon và hai bác sĩ khác ngồi xuống để xây dựng phác đồ phẫu thuật cho Tô Diễn. Càng nhìn hình ảnh, thì ông càng thấy đây là một ca phẫu thuật hết sức phức tạp. Tỉ lệ sống khá thấp. Không chỉ vậy, đi chứng để lại rất cao.
An Kỳ về phòng bệnh, nhìn thấy Tô Diễn đang nằm ngủ trên giường. Mục Sinh biết ý lùi ra ngoài. An Kỳ ngồi xuống ghế bên cạnh anh, vươn tay xoa nhẹ giữa ấn đường đang nheo lại của anh. Cô biết anh lúc này đã rất khó chịu. Một kim châm đâm vào đỉnh đầu anh, mọi thứ có vẻ ổn hơn. Khuôn mặt anh đã giãn ra, anh từ từ mở mắt. Nhưng điều khủng khiếp đã xảy ra, anh hoàn toàn không thấy cái gì cả, trước mắt toàn là một màu đen tối. Anh biết mình đã trở nặng, anh lại nhắm mắt lại, cất giọng với An Kỳ.
- Em vừa đi đâu về thế. Anh đợi em mãi, không hiểu sao lại thiếp đi.
Bộ áo bệnh nhân không thể che đi sự phập phồng trong lồng ngực anh. Cảm giác khó chịu bủa vây. Anh nắm chặt hơn tay cô. An Kỳ mỉm cười.
- Em chỉ đi gặp bác sĩ để lát nữa phẫu thuật cho anh thôi. Giờ em đã về đây này, sao anh không nhìn em.
Tô Diễn khó khăn mở mắt ra lần nữa. May thay anh đã thấy hình người, dù là mờ mờ nhưng vẫn nhận diện được đối phương. Anh ngồi dậy, đối diện với cô. Anh vươn tay vuốt má cô, vén gọn lọn tóc đang xõa trước mặt, anh nói.
- Nếu như anh có chuyện gì xảy ra, thì em hãy sống tiếp thật tốt. Tìm một người yêu em để kết hôn nhé.
An Kỳ mỉm cười, nắm lại bàn tay anh đang đặt trên má cô.
- Được. Em sẽ tìm một người đàn ông để kết hôn. Em còn trẻ lại đẹp nữa. Nhiều đàn ông xếp hàng theo sau em lắm. Em sẽ cùng anh ấy tắm chung, cùng thức dậy, cùng uống trà, rồi sinh con, cùng chăm sóc nó.
Mỗi câu An Kỳ nói, thì cô tiến sát đến trước mặt Tô Diễn thêm một chút. Đến khi anh túm chặt lấy cánh tay cô, gầm lên.
- Em dám.
An Kỳ tĩnh lặng.
- Em có gì mà không dám. Nếu anh dám có những cái suy nghĩ tiêu cực như vậy, thì em cũng sẽ có suy nghĩ kia. Nên tốt nhất là anh hãy an phận, mãi mãi ở bên cạnh em đi. Anh là của em và sự thật duy nhất chỉ có vậy. Không ai có quyền cướp đi điều đó kể cả diêm vương đi nữa. Anh dám chết, em dám cưới chồng mới, đến trước mộ anh thể hiện tình yêu cho anh thấy. Nên anh cứ thử xem.
An Kỳ volume đủ nghe cho Tô Diễn đủ tức. Anh ôm chầm lấy cô kéo vào lòng, luôn miệng nói câu không được. Cô vỗ nhẹ lưng anh, thủ thỉ.
- Em trêu anh thôi. Anh sẽ không sao cả. Em chờ anh ra để còn cùng em làm nhiều điều chứ. Tô gia mạnh mẽ của em, không sợ bất cứ điều gì đâu rồi mà sao lại yếu đuối như vậy. Em tin anh sẽ làm được.
Tiếng mở cửa đằng sau. Dương Minh bước vào. Anh ta đã có thể đứng trên đôi chân của mình mà bước đi. Một sự tự tin toát lên trên khuôn mặt. An Kỳ rời khỏi vòng tay của Tô Diễn, đi ra ngoài để gặp bác sĩ Jojep. Dương Minh không ngồi, anh ta đứng tựa lưng vào tường, châm một điếu thuốc. Cái tay châm thuốc run run mấy lần mới thành công. Anh ta rít một hơi sâu, lấy lại tinh thần.
Khi nghe được chuyện của Tô Diễn, anh ta đã bỏ tất cả mọi việc để bay sang đây. Giờ đây, nhìn Tô Diễn nằm trên giường bệnh mà anh ta đỏ mắt, suýt khóc thành tiếng. Tô Diễn cắt ngang sự tĩnh lặng đó.
- Cậu không cần bày ra khuôn mặt đó. Tôi không sao. Cậu cứ như trước chúng ta đã bàn bạc là được.
- Tôi cứ nghĩ lúc đó cậu đùa.
- Tôi chưa bao giờ đùa.
- Được. Người anh em, cậu phải cố lên.
An Kỳ gặp bác sĩ Jojep và Jon vừa mới hội chẩn xong. Cuộc phẫu thuật sẽ được diễn ra trong một tiếng nữa. Tất cả mọi thứ đang được chuẩn bị. An Kỳ cũng xin ông đồng ý cho tham gia đại phẫu này, cô muốn được bên cạnh Tô Diễn từ đầu đến cuối, cùng anh trải qua những giây phút khó khăn nhất. Ông nhìn cô gái nhỏ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Nhưng cô chỉ được đứng bên cạnh nhìn thôi, không được lộ cảm xúc trong quá trình phẫu thuật gây ảnh hưởng đến tâm lý người khác. An Kỳ cúi đầu cảm ơn ông, cái cảm ơn tự tận đáy lòng.
Tô Diễn được y tá đẩy vào phòng mổ. Câu em chờ anh ra ngoài của Tô Diễn đủ cho An Kỳ nghe. An Kỳ cũng vào phòng thay đồ khử khuẩn. Ánh đèn phòng mổ bật sáng. Khi lượng thuốc gây mê được đẩy vào cột sống của Tô Diễn, cũng là lúc tất cả mọi người đã lên dây cót sẵn sàng.
An Kỳ về phòng bệnh, nhìn thấy Tô Diễn đang nằm ngủ trên giường. Mục Sinh biết ý lùi ra ngoài. An Kỳ ngồi xuống ghế bên cạnh anh, vươn tay xoa nhẹ giữa ấn đường đang nheo lại của anh. Cô biết anh lúc này đã rất khó chịu. Một kim châm đâm vào đỉnh đầu anh, mọi thứ có vẻ ổn hơn. Khuôn mặt anh đã giãn ra, anh từ từ mở mắt. Nhưng điều khủng khiếp đã xảy ra, anh hoàn toàn không thấy cái gì cả, trước mắt toàn là một màu đen tối. Anh biết mình đã trở nặng, anh lại nhắm mắt lại, cất giọng với An Kỳ.
- Em vừa đi đâu về thế. Anh đợi em mãi, không hiểu sao lại thiếp đi.
Bộ áo bệnh nhân không thể che đi sự phập phồng trong lồng ngực anh. Cảm giác khó chịu bủa vây. Anh nắm chặt hơn tay cô. An Kỳ mỉm cười.
- Em chỉ đi gặp bác sĩ để lát nữa phẫu thuật cho anh thôi. Giờ em đã về đây này, sao anh không nhìn em.
Tô Diễn khó khăn mở mắt ra lần nữa. May thay anh đã thấy hình người, dù là mờ mờ nhưng vẫn nhận diện được đối phương. Anh ngồi dậy, đối diện với cô. Anh vươn tay vuốt má cô, vén gọn lọn tóc đang xõa trước mặt, anh nói.
- Nếu như anh có chuyện gì xảy ra, thì em hãy sống tiếp thật tốt. Tìm một người yêu em để kết hôn nhé.
An Kỳ mỉm cười, nắm lại bàn tay anh đang đặt trên má cô.
- Được. Em sẽ tìm một người đàn ông để kết hôn. Em còn trẻ lại đẹp nữa. Nhiều đàn ông xếp hàng theo sau em lắm. Em sẽ cùng anh ấy tắm chung, cùng thức dậy, cùng uống trà, rồi sinh con, cùng chăm sóc nó.
Mỗi câu An Kỳ nói, thì cô tiến sát đến trước mặt Tô Diễn thêm một chút. Đến khi anh túm chặt lấy cánh tay cô, gầm lên.
- Em dám.
An Kỳ tĩnh lặng.
- Em có gì mà không dám. Nếu anh dám có những cái suy nghĩ tiêu cực như vậy, thì em cũng sẽ có suy nghĩ kia. Nên tốt nhất là anh hãy an phận, mãi mãi ở bên cạnh em đi. Anh là của em và sự thật duy nhất chỉ có vậy. Không ai có quyền cướp đi điều đó kể cả diêm vương đi nữa. Anh dám chết, em dám cưới chồng mới, đến trước mộ anh thể hiện tình yêu cho anh thấy. Nên anh cứ thử xem.
An Kỳ volume đủ nghe cho Tô Diễn đủ tức. Anh ôm chầm lấy cô kéo vào lòng, luôn miệng nói câu không được. Cô vỗ nhẹ lưng anh, thủ thỉ.
- Em trêu anh thôi. Anh sẽ không sao cả. Em chờ anh ra để còn cùng em làm nhiều điều chứ. Tô gia mạnh mẽ của em, không sợ bất cứ điều gì đâu rồi mà sao lại yếu đuối như vậy. Em tin anh sẽ làm được.
Tiếng mở cửa đằng sau. Dương Minh bước vào. Anh ta đã có thể đứng trên đôi chân của mình mà bước đi. Một sự tự tin toát lên trên khuôn mặt. An Kỳ rời khỏi vòng tay của Tô Diễn, đi ra ngoài để gặp bác sĩ Jojep. Dương Minh không ngồi, anh ta đứng tựa lưng vào tường, châm một điếu thuốc. Cái tay châm thuốc run run mấy lần mới thành công. Anh ta rít một hơi sâu, lấy lại tinh thần.
Khi nghe được chuyện của Tô Diễn, anh ta đã bỏ tất cả mọi việc để bay sang đây. Giờ đây, nhìn Tô Diễn nằm trên giường bệnh mà anh ta đỏ mắt, suýt khóc thành tiếng. Tô Diễn cắt ngang sự tĩnh lặng đó.
- Cậu không cần bày ra khuôn mặt đó. Tôi không sao. Cậu cứ như trước chúng ta đã bàn bạc là được.
- Tôi cứ nghĩ lúc đó cậu đùa.
- Tôi chưa bao giờ đùa.
- Được. Người anh em, cậu phải cố lên.
An Kỳ gặp bác sĩ Jojep và Jon vừa mới hội chẩn xong. Cuộc phẫu thuật sẽ được diễn ra trong một tiếng nữa. Tất cả mọi thứ đang được chuẩn bị. An Kỳ cũng xin ông đồng ý cho tham gia đại phẫu này, cô muốn được bên cạnh Tô Diễn từ đầu đến cuối, cùng anh trải qua những giây phút khó khăn nhất. Ông nhìn cô gái nhỏ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Nhưng cô chỉ được đứng bên cạnh nhìn thôi, không được lộ cảm xúc trong quá trình phẫu thuật gây ảnh hưởng đến tâm lý người khác. An Kỳ cúi đầu cảm ơn ông, cái cảm ơn tự tận đáy lòng.
Tô Diễn được y tá đẩy vào phòng mổ. Câu em chờ anh ra ngoài của Tô Diễn đủ cho An Kỳ nghe. An Kỳ cũng vào phòng thay đồ khử khuẩn. Ánh đèn phòng mổ bật sáng. Khi lượng thuốc gây mê được đẩy vào cột sống của Tô Diễn, cũng là lúc tất cả mọi người đã lên dây cót sẵn sàng.