Chương 72
Sau khi thả hết mấy thằng đệ về nhà, đưa cho tụi nhóc vài lít cho chúng nó uống nước, còn lại tụi nhỏ tự tìm cách giải quyết thôi, đi bộ băng qua hàng bức tường dài đợi mình ngây đầu là Trinh đã lấy xe sẵn, còn ngồi trước nhoẻn miệng cười vỗ yên sau. Chẳng biết nó lại làm trò mèo gì nữa, cũng leo lên theo chỉ thị. Ngồi lên mặc sự cam chịu số phận, mà nó cũng không hỏi cái việc vừa xảy ra, chắc tại không biết mình thấy cái đầu thập thò nó, chỉ ngoác miệng ra bi bô hát như thường ngày. Chắc mình thích cảm giác này thôi, nên cầu mong cuộc sống yên bình.
Trên đường đi liên hoan thằng Nml còn nổ:
- Tầm này vô địch là cái chắc rồi. Gọi luôn cái đội mạnh nhấ ra đây đá luôn cho khỏi hóng.
Quay sang đứa nào cũng nát bươm, lê lết còn khó khăn chứ đừng nói là đá thẳng trận cuối, nhưng mà đã ảo tưởng thì ảo tưởng cho chót, mặc kệ chúng nó cứ tận hưởng cái khoảnh khắc này đi đã, mùi hương tóc thơm cả mũi, được Trinh chở, cổ ngữ có câu "mẹ đánh không đau bằng ngồi sau con gái", nhưng cứ coi như đây là phần thưởng đi. Nãy bảo chở nhưng Trinh quyết liệt từ chối, qua xe thằng Nml nhưng cũng bị cự tuyệt. Xong rồi trong cơn tự sướng, Trinh tự phong luôn:
- Không cảm thấy được Trinh Cứu Thế chở là niềm hạnh phúc à.
Nó tự nhận là đấng cứu thế, vì đôi chân vàng mới giúp chiến thắng như vậy, mà thôi hôm nay cho cứ tự xưng đi vì dù sao hôm nay cũng có lời khen mà, thủ môn đội bạn được coi là thủ môn găng tay thép đó, vậy không hiểu bằng cách thần kì nào lại qua được cái phòng tuyến đó, ăn may chăng? Nếu mà hỏi cái câu đó chắc nó đá thẳng mình xuống xe luôn quá, đang trong tiến trình ảo tưởng phát triển mạnh mà.
Điểm đến là cầu, dạo gần đây như là căn cứ của lớp C vậy, cứ có vụ việc gì là lại liên hoan ở đây, tiện nhưng mà giá hơi chát cổ, cơ mà hôm nay Hồng bảo tẹt ga đi, quỹ lớp thầu. Ủa cái quỹ lớp nó còn có chức năng như này nữa hở? Như quỹ lớp em dùng mua nước đá thôi. Thắc mắc Trinh cũng chỉ tặc lưỡi:
- Bữa ăn tẩm bổ cho Trinh Cứu Thế mà, cứ thoải mái đi!
Như thế này là biển thủ công quỹ làm việc riêng đó mấy cô nương, mà họ bảo không sao nên cứ tẹt bô đi, nhìn bàn chân gà ăn không phải kiềm thì cái miệng đã chẹp chẹp rồi.
Trong lúc chờ đồ ăn bạn Trinh "Cứu Thế" lại ra một số chiến thuật thiên tài áp dụng cho trận bán kết, chiêu kim quy trận là một khi cả đội bóng ai có bóng cả lớp sẽ chụm lại quả bóng đó dông thẳng vào cầu gôn bên họ. Bó tay Trinh "Cứu Thế", nó không việt vị thổi còi cả đội cho ấy chứ, không thì tạo tường mà va chạm chứ họ để yên cho mình nhảy múa trên sân chắc. Ấy thế mà cả lớp ai cũng gật gù xem đó là chiến thuật nghiêm túc, thiệt hả trời, tha cho tôi mà.
Liên hoan xong về đắp thuốc cẩn thận, bài học xương máu từ bao trận tử chiến rồi, bây giờ cảm thấy không đau mấy thôi chứ đêm nay với mai mới là cực hình, không cẩn thận không lết ra nổi khỏi giường chứ đừng nói là tham gia bán kết.
Sáng dậy y như rằng liệt tại chỗ, bấu víu mãi mới đứng dậy được, lại nhớ đến lời nói của Trinh mà phì cười, tự nhủ lòng:
- Sao thế nhà vô địch, dăm ba cái vết thương thế này mà bị làm khó sao?
Đánh răng rửa mặt xong lên thấy mấy đứa đệ hôm qua bắt đầu khoe khoang với cả trường hôm qua đá bóng lăn xả ra sao. Cái lũ này dừng lại đi chứ ngại lắm rồi, nhưng mà thôi nay giao cho tụi nó chứ chân què thế này chạy bàn cũng khó. Loanh quanh một lúc xong vác cặp lên trường, vào lớp ai cũng giơ ngón cái vỗ vai xuất sắc. Vài người còn hỏi làm sao không. Cười mỉm lắc đầu nhưng cái dáng đi tố cáo lời nói hết rồi, cà chắc cà nhắc về chỗ.
Về đến bàn thở hồng hộc ra vậy mà thằng Nml quấn băng khắp người mà vẫn đến sớm vươn mỏ bốc phét.
- Phải đem lớp mạnh nhất ra đây mới cản được tao lúc này. Nam tia chớp cản phá mọi hướng đi hết, cân mọi thể loại..
Cứ bốc phét đi thằng ml, khỏi què để nhanh tái hòa nhập cộng đồng chứ lúc về mà bò thì hơi nhục đó.
Tiếng trống truy bài vang lên, lại thôi xem thằng N tấu hài làm trò con bò cầm vở đi làm nhiệm vụ. Xuống bên lớp C nam cũng thê thảm cũng không kém, quấn kín như xác ướp, ông nào cũng quay được mỗi cái cổ, nhưng được cái là được bạn nhớt chăm sóc tận tình lắm. Thế mà bốc phét trao luôn cúp vô địch. Cũng có vài bạn nữ hỏi thăm, chưa bao giờ thấy cuộc đời lại nhận được nhiều sự chú ý như lúc này, không lẽ thời của mình đến rồi sao?
Trinh thì đem lên bàn một bọc gì đó thảy lên bàn bảo:
- Sáng lát không xuống căng tin nữa nay cho tạm nghỉ. Xài hết cái này đi.
Xuống cũng được thôi nhưng quan trọng hơn là leo lên lớp kiểu gì, nãy từ nhà lên lớp, bước qua mấy bậc cầu thang đã tứa mồ hôi rồi, vừa mới vào giờ vừa lóp ngóp bò xuống lại lóc cóc bò lên này. Mà tuân lệnh thôi chứ cái túi đó chắc mẩm là cái gì rồi, mùi thơm ngào ngạt lắm, đến nỗi trong giờ truy bài bụng cứ réo cồn cào cả lên. Chả nhẽ mang tiếng cờ đỏ lại ăn trong lớp trực, còn bao nhiêu cặp mắt nhìn nữa, ngại. Chui xuống gầm bàn ăn vụng cũng được thôi nhưng kí ức dưới đó với ba mươi mấy con mắt không thiện cảm lắm nên cũng dừng lại.
Tung tăng đem túi đồ lên lớp thì cô chủ nhiệm ở trên bục khi nào rồi, xong cô tia em, tiếp đến là cái túi đồ thơm phức. Giật mình giấu vội ra sau lưng cầu nguyện, cô ơi cái này em dùng cả sinh mạng để có được đó, không thu được đâu.
Trên đường đi liên hoan thằng Nml còn nổ:
- Tầm này vô địch là cái chắc rồi. Gọi luôn cái đội mạnh nhấ ra đây đá luôn cho khỏi hóng.
Quay sang đứa nào cũng nát bươm, lê lết còn khó khăn chứ đừng nói là đá thẳng trận cuối, nhưng mà đã ảo tưởng thì ảo tưởng cho chót, mặc kệ chúng nó cứ tận hưởng cái khoảnh khắc này đi đã, mùi hương tóc thơm cả mũi, được Trinh chở, cổ ngữ có câu "mẹ đánh không đau bằng ngồi sau con gái", nhưng cứ coi như đây là phần thưởng đi. Nãy bảo chở nhưng Trinh quyết liệt từ chối, qua xe thằng Nml nhưng cũng bị cự tuyệt. Xong rồi trong cơn tự sướng, Trinh tự phong luôn:
- Không cảm thấy được Trinh Cứu Thế chở là niềm hạnh phúc à.
Nó tự nhận là đấng cứu thế, vì đôi chân vàng mới giúp chiến thắng như vậy, mà thôi hôm nay cho cứ tự xưng đi vì dù sao hôm nay cũng có lời khen mà, thủ môn đội bạn được coi là thủ môn găng tay thép đó, vậy không hiểu bằng cách thần kì nào lại qua được cái phòng tuyến đó, ăn may chăng? Nếu mà hỏi cái câu đó chắc nó đá thẳng mình xuống xe luôn quá, đang trong tiến trình ảo tưởng phát triển mạnh mà.
Điểm đến là cầu, dạo gần đây như là căn cứ của lớp C vậy, cứ có vụ việc gì là lại liên hoan ở đây, tiện nhưng mà giá hơi chát cổ, cơ mà hôm nay Hồng bảo tẹt ga đi, quỹ lớp thầu. Ủa cái quỹ lớp nó còn có chức năng như này nữa hở? Như quỹ lớp em dùng mua nước đá thôi. Thắc mắc Trinh cũng chỉ tặc lưỡi:
- Bữa ăn tẩm bổ cho Trinh Cứu Thế mà, cứ thoải mái đi!
Như thế này là biển thủ công quỹ làm việc riêng đó mấy cô nương, mà họ bảo không sao nên cứ tẹt bô đi, nhìn bàn chân gà ăn không phải kiềm thì cái miệng đã chẹp chẹp rồi.
Trong lúc chờ đồ ăn bạn Trinh "Cứu Thế" lại ra một số chiến thuật thiên tài áp dụng cho trận bán kết, chiêu kim quy trận là một khi cả đội bóng ai có bóng cả lớp sẽ chụm lại quả bóng đó dông thẳng vào cầu gôn bên họ. Bó tay Trinh "Cứu Thế", nó không việt vị thổi còi cả đội cho ấy chứ, không thì tạo tường mà va chạm chứ họ để yên cho mình nhảy múa trên sân chắc. Ấy thế mà cả lớp ai cũng gật gù xem đó là chiến thuật nghiêm túc, thiệt hả trời, tha cho tôi mà.
Liên hoan xong về đắp thuốc cẩn thận, bài học xương máu từ bao trận tử chiến rồi, bây giờ cảm thấy không đau mấy thôi chứ đêm nay với mai mới là cực hình, không cẩn thận không lết ra nổi khỏi giường chứ đừng nói là tham gia bán kết.
Sáng dậy y như rằng liệt tại chỗ, bấu víu mãi mới đứng dậy được, lại nhớ đến lời nói của Trinh mà phì cười, tự nhủ lòng:
- Sao thế nhà vô địch, dăm ba cái vết thương thế này mà bị làm khó sao?
Đánh răng rửa mặt xong lên thấy mấy đứa đệ hôm qua bắt đầu khoe khoang với cả trường hôm qua đá bóng lăn xả ra sao. Cái lũ này dừng lại đi chứ ngại lắm rồi, nhưng mà thôi nay giao cho tụi nó chứ chân què thế này chạy bàn cũng khó. Loanh quanh một lúc xong vác cặp lên trường, vào lớp ai cũng giơ ngón cái vỗ vai xuất sắc. Vài người còn hỏi làm sao không. Cười mỉm lắc đầu nhưng cái dáng đi tố cáo lời nói hết rồi, cà chắc cà nhắc về chỗ.
Về đến bàn thở hồng hộc ra vậy mà thằng Nml quấn băng khắp người mà vẫn đến sớm vươn mỏ bốc phét.
- Phải đem lớp mạnh nhất ra đây mới cản được tao lúc này. Nam tia chớp cản phá mọi hướng đi hết, cân mọi thể loại..
Cứ bốc phét đi thằng ml, khỏi què để nhanh tái hòa nhập cộng đồng chứ lúc về mà bò thì hơi nhục đó.
Tiếng trống truy bài vang lên, lại thôi xem thằng N tấu hài làm trò con bò cầm vở đi làm nhiệm vụ. Xuống bên lớp C nam cũng thê thảm cũng không kém, quấn kín như xác ướp, ông nào cũng quay được mỗi cái cổ, nhưng được cái là được bạn nhớt chăm sóc tận tình lắm. Thế mà bốc phét trao luôn cúp vô địch. Cũng có vài bạn nữ hỏi thăm, chưa bao giờ thấy cuộc đời lại nhận được nhiều sự chú ý như lúc này, không lẽ thời của mình đến rồi sao?
Trinh thì đem lên bàn một bọc gì đó thảy lên bàn bảo:
- Sáng lát không xuống căng tin nữa nay cho tạm nghỉ. Xài hết cái này đi.
Xuống cũng được thôi nhưng quan trọng hơn là leo lên lớp kiểu gì, nãy từ nhà lên lớp, bước qua mấy bậc cầu thang đã tứa mồ hôi rồi, vừa mới vào giờ vừa lóp ngóp bò xuống lại lóc cóc bò lên này. Mà tuân lệnh thôi chứ cái túi đó chắc mẩm là cái gì rồi, mùi thơm ngào ngạt lắm, đến nỗi trong giờ truy bài bụng cứ réo cồn cào cả lên. Chả nhẽ mang tiếng cờ đỏ lại ăn trong lớp trực, còn bao nhiêu cặp mắt nhìn nữa, ngại. Chui xuống gầm bàn ăn vụng cũng được thôi nhưng kí ức dưới đó với ba mươi mấy con mắt không thiện cảm lắm nên cũng dừng lại.
Tung tăng đem túi đồ lên lớp thì cô chủ nhiệm ở trên bục khi nào rồi, xong cô tia em, tiếp đến là cái túi đồ thơm phức. Giật mình giấu vội ra sau lưng cầu nguyện, cô ơi cái này em dùng cả sinh mạng để có được đó, không thu được đâu.