Chương 71
Phải mất một lúc lâu sau mọi thông tin truyền thụ mới quay trở lại bên mình, ban đầu lấy lại cảm giác đau nhói từ mạn sườn đến chảy nước mắt, tiếp đến là vị giác tanh trong miệng lẫn vị đất, rồi đến là thính giác ù ù bên tai đau đến nhói não, chân trái mất cảm giác may mắn có người sơ cứu co duỗi hộ. Mãi mới gượng dậy được thì xung quanh mọi người bu lại hỏi thăm nhưng chấn an mọi người rồi cố gượng dậy, quay sang hỏi thằng Nam:
- Tao nằm lâu chưa?
- Mới 5 phút.
Nghe thấy vậy nhẹ nhõm một chút, trận đấu sắp kết thúc rồi, mọi chuyện vô nghĩa nếu cứ tiếp tục nằm thườn ra đó. Xem lại kết quả bên bạn tiếp tục một đứa thẻ đỏ nữa và chịu một quả phạt đền.
Nhưng đổi lại tình trạng sức khỏe báo động rồi, cử động cũng khó khăn lắm mới nhấc người di chuyển được, cứ mội bước chân là vết đau từ sườn lại nhói lên từng hồi. Đành nhường sút phạt cho thằng N. Lúc nghỉ giải lao hiệp đấu, em có hỏi thằng N:
- Tình huống xấu nhất mày có tự tin dứt điểm vào câu môn không?
Nó vỗ ngực tự hào:
- Tao luôn giấu vũ khí bí mật mà.
Nhìn nó tự hào như vậy nhưng khi sắp bắt đầu sút, em phím lại cho nó sút sệt xuống vì khi quả đầu sút phạt, tất cả team bạn đều nhảy lên, vô hình chung tạo ra khoảng điểm mù cho thủ môn, còn nếu không được thì với cú sức toàn lực kiểu gì cũng bật ra, lúc đó em sẽ lo nốt việc còn lại.
Trinh đứng bên cạnh nghe thấy hết, từ cái lúc phát kiến ra kế hoạch nó là người phản đối nhiều nhất, nhưng em đã quyết thì không rút lại, lần đầu thấy căng như vậy nó cũng ngoan ngoãn nghe theo nhưng từ khi chứng kiến nằm đo sàn cứ lẽo đẽo đi theo, tay chưa bao giờ dời khỏi vát áo. Bó tay chỉ vào trí nó đứng để thực hiện cú sút phạt.
Và không phụ kì vọng gỡ hòa hai đều cho cả hai bên.
Lúc này trên sân bên bạn tham gia với năm người đối chọi với bảy người, có vẻ nhận ra kế hoạch của bọn em là loại tất cả thành viên, có thua trận này thì trận sau team mình cũng đừng hòng ra sân với đội hình tốt nhất nên bên họ kiềm chế đá sạch lại. Kế hoạch phá sản khi không lừa được với không loại ai ra thêm cả, bên họ có năm người nhưng đổ bê tông cực kì tốt thì biết kĩ năng tốt đến mức nào, với lại bên em di chuyển được là tốt rồi chứ đừng nói xuyên phá qua, tất cả giò với ống đồng đã đội bạn ke cho từ hiệp một rồi nên đến giờ mà vẫn cử động được là kì tích ấy chứ.
Bất lực trong tìm kiếm bàn thắng cũng là dấu chấm hết khi trọng tài thông báo còn một phút bù giờ. Ý đồ của lớp trên là kéo dài trận đấu để kiếm về một điểm cho cả hai đội. Nhưng mà đó không phải ý định của em khi mà bước đến tận đây rồi thì không thể nào hòa được.
Đến phút cuối cùng rồi, đau quá vẫn ráng rê lên, cứ một chặp sải bước chân là từng cơn đau hòa theo hơi thở rít qua kẽ răng, hô hấp bằng miệng cũng không thể cung cấp đủ oxi cho những vận động cơ bản như vậy thì tình trạng cơ thể quá đáng báo động rồi.
Thằng ml N ở phía sau cũng bó giò rồi không theo được nữa, chỉ kịp chuyền dài rồi nằm luôn ra sân. Đón bóng nó giữa sân mà pha bóng này bị hai người kèm, chân như đeo chì mà vẫn ráng lốp bóng qua đầu, xỏ háng từng người một. Trong những nỗ lực phút bù giờ cuối cùng mà vừa rê qua hai người đó tự nhiên đầu rỗng tuếch không suy nghĩ được gì nữa, cả người vô lực buông thõng không tài nào cử động nổi, âm thanh "ù ù" làm cho bản thân không biết gì xung quanh nữa trong khi mắt tự dưng bị tấm phim đen xì chắn trước mắt, chỉ còn thần kinh là vẫn cảm giác được nhưng trong trường hợp này nó vô dụng, cả người cứ thế nghiêng về một bên rồi đổ sập xuống trước sự bất lực của bản thân mặc dù thâm tâm gào thét không được gục ngã ở đây. Nỗ lực cuối cùng là di chuyển chân, chỉ kịp bấm bóng về phía đồng đội còn lại phía bên trên rồi buông xuôi, tất cả im lặng như tờ chỉ còn âm thanh tiếng còi chung cuộc vang lên. Thua rồi, vậy là thua rồi, hòa là thua rồi, chả nhẽ đến đây thôi sao, mình cố gắng đến như vậy rồi mà. Trước đó ai đó đã từng nói nếu đủ nỗ lực thì sẽ được đền đáp xứng đáng. Chả nhẽ mình chưa đủ sao, cố gắng dùng mọi khoảng trống, mọi kĩ thuật để loại bỏ đối thủ về phía sau, xài cả tiểu xảo, áp dụng cả đòn tâm lý vậy mà chưa đủ. Đừng có đùa, đã cố gắng, cố gắng với tất cả sức mạnh của bản thân vậy mà. Tại sao chỉ có tiến đến được đến đây, chết tiệt thật chứ, chết tiệt.
Tay không đưa được lên mặt để lau những giọt nước mắt không ngừng chảy ra, tự vấn bản thân đã làm gì sai, nỗ lực chưa đủ sao, tại sao lại thua trong trường hợp này. Làm tất cả mọi thứ chỉ để nhận về một điểm sao, đừng có đùa. Nếu chỉ có vậy thì thà buông xuôi luôn từ đầu đi, nhận một điểm ở đây khác gì bị loại luôn rồi.
Dù gì cũng phải thực hiện nốt các thủ tục cuối cùng kết thúc trận đấu chứ. Lúc này tay đã cử động lại được đưa tay lau sạch khuôn mắt, chuẩn bị đứng dậy mở mắt ra thấy Trinh ngồi bên cạnh, cười toe toét:
- Sao thế nhà vô địch, thắng rồi thì đứng dậy đi chứ.
Âm thanh từ chiến thắng va thẳng trái tim, não vẫn đang ngỡ ngàng, dành chiến thắng rồi sao, là mơ hay thật vậy. Sau khi được Trinh đỡ dậy thì thấy mọi người đang vỗ tay chúc mừng. Đội thằng đệ tay bo đầu bước xuống khán đài:
- Chúc mừng chiến thắng nhá đại ca.
Lúc này mới tin là thật. Không ít lời chúc đến Trinh nữa:
- Chị dâu ghi bàn đẹp lắm.
- Tuyệt vời chị dâu.
* * *
Trinh thì có vẻ xấu hổ nấp sau lưng cảm ơn từ phía sau.
Chỉ nhớ pha cuối tất cả những gì đọng lại trong mắt em lúc đó là hình ảnh Trinh đang nhìn mình lo lắng. Đáp lại ánh mắt đó là động lực duy nhất tiến về phía đó. Theo lời nói của mọi người, có lẽ đến phút cuối bóng đã lăn đến chân nó rồi bằng cách nào đó tỉ số được nâng lên 3-2 trước khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Nhìn lại vị trí mình ngã xuống thì cũng là trong vòng cấm địa đội bạn rồi, vậy là Trinh đã kết thúc trận đấu này sao.
Xoa xoa đầu làm tốt lắm. Như để dấu đi vẻ xấu hổ Trinh lúng túng chạy đi với lí do lấy đá chườm.
Quay qua hỏi thằng đệ không tóm bọn kia lại à mà quây quần hết ở đây.
Nó bảo:
- Đại ca nghĩ đội qua đây chỉ có ngần này sao, tụi nó bên ngoài vây hết cổng rồi.
Xong rồi nó liếc đểu cười:
- Nhưng mà có đi được không? Em gọi mấy thằng lấy xe đạp chở vô viện rồi đó.
Cười hahaha xong bảo dẫn đi.
Nhìn quân số ở đâu đã đến hơn hai chục mạng, còn bên ngoài nữa thì dẫn tất cả bao nhiêu người lên vậy.
Ra đến nơi bọn kia bị vây chặt giữa lũ nhung nhúc người bên mình, cú lên lao vào tính đạp cho trận thì Trinh gọi, nhấc máy lên là giọng vui tươi nhí nhảnh của nó:
- Đang đâu ra luôn đi còn liên hoan.
Lúc này mới bình tĩnh lại, nếu giả sử hôm nay trả thù thì đánh đến bao giờ, hôm nay bắt được nhưng hôm sau lại ăn miếng trả miếng. Không muốn kéo thêm rắc rồi thôi nên quyết định. Ban nãy thấy Trinh lấp ló đằng sau cửa rồi, chắc lo lắng lắm, có lẽ nó cũng không muốn mình dính đến bạo lực học đường mà. Với lại ban nãy đã có lời hứa với Trinh rồi, không được manh động.
Quay sang bảo thả đi, cảm ơn lũ đệ đã vì mình mà như thế. Chúng nó cũng chỉ cười rồi lại nhắn "Lần sau có việc cứ nhắn nó câu".
Ra hết cái ngõ lại nụ cười toe toét đang đứng chờ sẵn.
- Tao nằm lâu chưa?
- Mới 5 phút.
Nghe thấy vậy nhẹ nhõm một chút, trận đấu sắp kết thúc rồi, mọi chuyện vô nghĩa nếu cứ tiếp tục nằm thườn ra đó. Xem lại kết quả bên bạn tiếp tục một đứa thẻ đỏ nữa và chịu một quả phạt đền.
Nhưng đổi lại tình trạng sức khỏe báo động rồi, cử động cũng khó khăn lắm mới nhấc người di chuyển được, cứ mội bước chân là vết đau từ sườn lại nhói lên từng hồi. Đành nhường sút phạt cho thằng N. Lúc nghỉ giải lao hiệp đấu, em có hỏi thằng N:
- Tình huống xấu nhất mày có tự tin dứt điểm vào câu môn không?
Nó vỗ ngực tự hào:
- Tao luôn giấu vũ khí bí mật mà.
Nhìn nó tự hào như vậy nhưng khi sắp bắt đầu sút, em phím lại cho nó sút sệt xuống vì khi quả đầu sút phạt, tất cả team bạn đều nhảy lên, vô hình chung tạo ra khoảng điểm mù cho thủ môn, còn nếu không được thì với cú sức toàn lực kiểu gì cũng bật ra, lúc đó em sẽ lo nốt việc còn lại.
Trinh đứng bên cạnh nghe thấy hết, từ cái lúc phát kiến ra kế hoạch nó là người phản đối nhiều nhất, nhưng em đã quyết thì không rút lại, lần đầu thấy căng như vậy nó cũng ngoan ngoãn nghe theo nhưng từ khi chứng kiến nằm đo sàn cứ lẽo đẽo đi theo, tay chưa bao giờ dời khỏi vát áo. Bó tay chỉ vào trí nó đứng để thực hiện cú sút phạt.
Và không phụ kì vọng gỡ hòa hai đều cho cả hai bên.
Lúc này trên sân bên bạn tham gia với năm người đối chọi với bảy người, có vẻ nhận ra kế hoạch của bọn em là loại tất cả thành viên, có thua trận này thì trận sau team mình cũng đừng hòng ra sân với đội hình tốt nhất nên bên họ kiềm chế đá sạch lại. Kế hoạch phá sản khi không lừa được với không loại ai ra thêm cả, bên họ có năm người nhưng đổ bê tông cực kì tốt thì biết kĩ năng tốt đến mức nào, với lại bên em di chuyển được là tốt rồi chứ đừng nói xuyên phá qua, tất cả giò với ống đồng đã đội bạn ke cho từ hiệp một rồi nên đến giờ mà vẫn cử động được là kì tích ấy chứ.
Bất lực trong tìm kiếm bàn thắng cũng là dấu chấm hết khi trọng tài thông báo còn một phút bù giờ. Ý đồ của lớp trên là kéo dài trận đấu để kiếm về một điểm cho cả hai đội. Nhưng mà đó không phải ý định của em khi mà bước đến tận đây rồi thì không thể nào hòa được.
Đến phút cuối cùng rồi, đau quá vẫn ráng rê lên, cứ một chặp sải bước chân là từng cơn đau hòa theo hơi thở rít qua kẽ răng, hô hấp bằng miệng cũng không thể cung cấp đủ oxi cho những vận động cơ bản như vậy thì tình trạng cơ thể quá đáng báo động rồi.
Thằng ml N ở phía sau cũng bó giò rồi không theo được nữa, chỉ kịp chuyền dài rồi nằm luôn ra sân. Đón bóng nó giữa sân mà pha bóng này bị hai người kèm, chân như đeo chì mà vẫn ráng lốp bóng qua đầu, xỏ háng từng người một. Trong những nỗ lực phút bù giờ cuối cùng mà vừa rê qua hai người đó tự nhiên đầu rỗng tuếch không suy nghĩ được gì nữa, cả người vô lực buông thõng không tài nào cử động nổi, âm thanh "ù ù" làm cho bản thân không biết gì xung quanh nữa trong khi mắt tự dưng bị tấm phim đen xì chắn trước mắt, chỉ còn thần kinh là vẫn cảm giác được nhưng trong trường hợp này nó vô dụng, cả người cứ thế nghiêng về một bên rồi đổ sập xuống trước sự bất lực của bản thân mặc dù thâm tâm gào thét không được gục ngã ở đây. Nỗ lực cuối cùng là di chuyển chân, chỉ kịp bấm bóng về phía đồng đội còn lại phía bên trên rồi buông xuôi, tất cả im lặng như tờ chỉ còn âm thanh tiếng còi chung cuộc vang lên. Thua rồi, vậy là thua rồi, hòa là thua rồi, chả nhẽ đến đây thôi sao, mình cố gắng đến như vậy rồi mà. Trước đó ai đó đã từng nói nếu đủ nỗ lực thì sẽ được đền đáp xứng đáng. Chả nhẽ mình chưa đủ sao, cố gắng dùng mọi khoảng trống, mọi kĩ thuật để loại bỏ đối thủ về phía sau, xài cả tiểu xảo, áp dụng cả đòn tâm lý vậy mà chưa đủ. Đừng có đùa, đã cố gắng, cố gắng với tất cả sức mạnh của bản thân vậy mà. Tại sao chỉ có tiến đến được đến đây, chết tiệt thật chứ, chết tiệt.
Tay không đưa được lên mặt để lau những giọt nước mắt không ngừng chảy ra, tự vấn bản thân đã làm gì sai, nỗ lực chưa đủ sao, tại sao lại thua trong trường hợp này. Làm tất cả mọi thứ chỉ để nhận về một điểm sao, đừng có đùa. Nếu chỉ có vậy thì thà buông xuôi luôn từ đầu đi, nhận một điểm ở đây khác gì bị loại luôn rồi.
Dù gì cũng phải thực hiện nốt các thủ tục cuối cùng kết thúc trận đấu chứ. Lúc này tay đã cử động lại được đưa tay lau sạch khuôn mắt, chuẩn bị đứng dậy mở mắt ra thấy Trinh ngồi bên cạnh, cười toe toét:
- Sao thế nhà vô địch, thắng rồi thì đứng dậy đi chứ.
Âm thanh từ chiến thắng va thẳng trái tim, não vẫn đang ngỡ ngàng, dành chiến thắng rồi sao, là mơ hay thật vậy. Sau khi được Trinh đỡ dậy thì thấy mọi người đang vỗ tay chúc mừng. Đội thằng đệ tay bo đầu bước xuống khán đài:
- Chúc mừng chiến thắng nhá đại ca.
Lúc này mới tin là thật. Không ít lời chúc đến Trinh nữa:
- Chị dâu ghi bàn đẹp lắm.
- Tuyệt vời chị dâu.
* * *
Trinh thì có vẻ xấu hổ nấp sau lưng cảm ơn từ phía sau.
Chỉ nhớ pha cuối tất cả những gì đọng lại trong mắt em lúc đó là hình ảnh Trinh đang nhìn mình lo lắng. Đáp lại ánh mắt đó là động lực duy nhất tiến về phía đó. Theo lời nói của mọi người, có lẽ đến phút cuối bóng đã lăn đến chân nó rồi bằng cách nào đó tỉ số được nâng lên 3-2 trước khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Nhìn lại vị trí mình ngã xuống thì cũng là trong vòng cấm địa đội bạn rồi, vậy là Trinh đã kết thúc trận đấu này sao.
Xoa xoa đầu làm tốt lắm. Như để dấu đi vẻ xấu hổ Trinh lúng túng chạy đi với lí do lấy đá chườm.
Quay qua hỏi thằng đệ không tóm bọn kia lại à mà quây quần hết ở đây.
Nó bảo:
- Đại ca nghĩ đội qua đây chỉ có ngần này sao, tụi nó bên ngoài vây hết cổng rồi.
Xong rồi nó liếc đểu cười:
- Nhưng mà có đi được không? Em gọi mấy thằng lấy xe đạp chở vô viện rồi đó.
Cười hahaha xong bảo dẫn đi.
Nhìn quân số ở đâu đã đến hơn hai chục mạng, còn bên ngoài nữa thì dẫn tất cả bao nhiêu người lên vậy.
Ra đến nơi bọn kia bị vây chặt giữa lũ nhung nhúc người bên mình, cú lên lao vào tính đạp cho trận thì Trinh gọi, nhấc máy lên là giọng vui tươi nhí nhảnh của nó:
- Đang đâu ra luôn đi còn liên hoan.
Lúc này mới bình tĩnh lại, nếu giả sử hôm nay trả thù thì đánh đến bao giờ, hôm nay bắt được nhưng hôm sau lại ăn miếng trả miếng. Không muốn kéo thêm rắc rồi thôi nên quyết định. Ban nãy thấy Trinh lấp ló đằng sau cửa rồi, chắc lo lắng lắm, có lẽ nó cũng không muốn mình dính đến bạo lực học đường mà. Với lại ban nãy đã có lời hứa với Trinh rồi, không được manh động.
Quay sang bảo thả đi, cảm ơn lũ đệ đã vì mình mà như thế. Chúng nó cũng chỉ cười rồi lại nhắn "Lần sau có việc cứ nhắn nó câu".
Ra hết cái ngõ lại nụ cười toe toét đang đứng chờ sẵn.