Chương 2
Phần 2/6
4
Tô Thu Vân nhíu mày: "Miên Miên, đừng nói Tích Tích như vậy. Mấy năm nay là nhà mình có lỗi với con bé."
Giản Bác Viễn giải tán phóng viên và nhân viên trong công ty.
Ông ta đi tới nháy mắt với Giản Miên: "Miên Miên, ở bên ngoài nói chuyện phải chú ý cân nhắc dùng từ. Con có thấy thiên kim nhà ai há miệng ngậm miệng chửi thề không?"
Giản Miên bĩu môi: "Biết rồi, thưa bố mẹ."
Nói xong cô ta lảng sang chuyện khác, thử dò xét nói: "Nếu cô ta đã không muốn trở về nhà họ Giản thì hay là bỏ đi? Ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục, trong lòng cô ta chỉ coi mẹ nuôi là mẹ thôi. Giống như con ấy, kể cả bố mẹ ruột tìm tới cửa nhà mình, con cũng chỉ nhận hai người là bố mẹ con."
Tô Thu Vân nghe cô ta nói thế thì rất khó chịu, giọng chua lòm: "Sao mà giống nhau được. Bố mẹ nâng niu con từ bé nhưng mẹ nuôi của Tích Tích trông chẳng ra sao thế kia, chắc hẳn ở nhà bà ấy Tích Tích phải thiếu thốn lắm."
Dứt lời, bà ta lật xem album ảnh.
Bức ảnh đầu tiên chụp hồi tôi lên năm, tôi mặc quần áo cũ nát đang giúp mẹ nuôi tách hạt bắp.
Ánh mắt Giản Bác Viễn rơi trên tấm ảnh, hai vợ chồng cay cay chóp mũi.
Tấm hình này khiến bọn họ nhớ tới ký ức trước khi tôi bị bắt cóc.
Tôi ra đời lúc bọn họ vừa lập nghiệp, điều kiện gia đình chưa đâu vào đâu.
Một cuối tuần nào đó năm tôi khoảng ba tuổi, bố mẹ dẫn tôi và anh trai Giản Mặc đi công viên trò chơi.
Giản Mặc muốn ngồi đu quay, tôi còn bé quá nên không được phép lên.
Vốn dĩ Tô Thu Vân muốn ở ngoài trông tôi nhưng ông anh trai quý hóa nằng nặc đòi: "Con muốn cả bố cả mẹ cùng ngồi đu quay với con cơ, bố ngồi bên trái, mẹ ngồi bên phải cơơơ."
Đầu tiên bố mẹ không chịu, nói rằng em gái còn bé quá, cần có một người trông chừng.
Giản Mặc vừa khóc vừa gào, bố mẹ chiều con trai, thiên vị con trai quen rồi nên cuối cùng cũng đồng ý.
Bọn họ đặt tôi trên quầy bán quà vặt cạnh khu vực đu quay, dặn dò tôi đừng chạy lung tung, bố mẹ quay lại ngay.
Quầy bán quà vặt người ra người vào tấp nập, người bán hàng bận luôn tay luôn chân, làm gì có sức mà để ý tôi.
Giản Mặc cười khoái chí trên đu quay.
Anh ta ngồi giữa, bố ngồi bên trái, mẹ ngồi bên phải.
Ba người bọn họ trơ mắt nhìn tôi bị bọn buôn người bế đi mất, hòa vào trong đám đông.
Bọn họ hốt hoảng nhưng không làm sao được.
Đợi đến lúc đu quay dừng lại, bọn họ xuống được thì đã mất dấu tôi từ lâu rồi.
Bố mẹ ruột lật từng tấm ảnh, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Album ảnh ghi lại quá trình tôi trưởng thành từ trong bùn đất lấm lem, bọn họ nhớ tới Giản Miên cũng từng là một đứa bé nheo nhóc ở trại trẻ mồ côi.
Sau khi bọn họ nhận nuôi cô ta thì ra sức cho cô ta ăn ngon mặc đẹp. Bao nhiêu áy này với tôi được đền bù hết trên người Giản Miên.
Bọn họ chiều chuộng Giản Miên vô lối, đến mức biến cô ta thành loại cậu ấm cô chiêu ngoa ngoắt tùy hứng.
Mỗi tấm hình đều như đang nhắc nhở bọn họ, nhân sinh của tôi bị tráo đổi với nhân sinh của Giản Miên.
Đáng lẽ tôi phải là viên ngọc được nâng niu mới đúng, nhưng mấy năm nay tôi lại chôn ngập trong vũng bùn, lay lắt sinh tồn.
Giản Miên bĩu môi, cô ta biết cuốn album này có thể khơi dậy sự thương xót của bố mẹ ruột với tôi, gây bất lợi cho cô ta.
Cô ta giật khỏi tay Tô Thu Vân, gấp album lại: "Bố mẹ, đừng xem nữa. Cô ta đã không nhận bố mẹ rồi thì bố mẹ còn xem ảnh của cô ta làm gì? Đây không phải là tự khiến mình khó chịu à? Con giúp bố mẹ mang đi đốt."
5
"Từ từ." Tô Thu Vân níu tay Giản Miên, giữ lấy cuốn album: "Miên Miên, con trả lại cho mẹ."
Giản Miên không chịu buông tay: "Mẹ, sao mẹ cứ thích làm khó bản thân thế nhỉ? Con đốt nó đi cũng vì tốt cho mẹ thôi, con không muốn bố mẹ xem rồi lại đau buồn."
Tô Thu Vân ra sức giật về nhưng trượt tay, theo đà ngã bật ra đất, chật vật vô cùng.
Giản Bác Viễn đỡ Tô Thu Vân dậy. Ông ta nổi trận lôi đình, giơ tay cho Giản Miên một bạt tai, nghiêm nghị quát: "Đủ rồi."
Giản Miên bụm mặt, rơm rớm nước mắt: "Bố, ngày thường bố hiểu con nhất cơ mà?"
Sắc mặt Giản Bác Viễn tái xanh: "Giản Miên, con biết điều chút được không? Bố và mẹ con đã phiền lòng lắm rồi, con còn chỉ biết vẽ chuyện không à?"
"Con không biết điều?" Giản Miên cười, cười một hồi chảy cả nước mắt. Cô ta cáu giận nói: "Vâng, con không biết điều. Con sai rồi, chắc hẳn cái nhà này cũng chẳng còn vị trí của con đâu nhỉ."
Nói xong cô ta gạt nước mắt, quay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Được rồi, con không làm phiền bố mẹ nữa, con đi, được chưa?"
Tô Thu Vân nhìn bóng lưng của Giản Miên, tự trách: "Ông nó à, cái tát vừa rồi của ông có phải là hơi quá rồi không? Bao năm nay Miên Miên được chúng ta chiều chuộng chứ có đánh con bé khi nào đâu. Liệu con bé có vì thế mà nghĩ quẩn không?"
Giản Bác Viễn nhìn xuống lòng bàn tay mình, thở dài: "Vừa rồi tôi cũng hơi nóng, đúng là có lỡ tay thật."
Ông ta nghĩ một lát rồi bổ sung thêm: "Thế này đi, lát nữa bà gọi điện thoại cho con trai, bảo nó dỗ dành Miên Miên."
"Được rồi, tôi gọi luôn đây." Tô Thu Vân lấy điện thoại di động ra gọi cho Giản Mặc.
6
Tôi và mẹ nuôi về nhà chưa được hai ngày thì Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân đã xách bao lớn bao nhỏ đến thăm.
Mấy năm tôi học đại học có đi làm thêm, kiếm được chút tiền nên năm ngoái mới cải tạo lại nhà cho mẹ, điều kiện sinh hoạt cũng tốt hơn trước kia nhiều.
Nhưng mà trong mắt Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân thì đây vẫn tính là nghèo đói gian khổ.
Mẹ nuôi mời bọn họ ngồi. Hai người đó lân la hỏi thăm tình hình gần đây của tôi.
Sau khi tôi tốt nghiệp đại học thì đầu quân làm chuyên viên kỹ thuật cho một công ty công nghệ sinh học.
Chuyên ngành đại học của tôi chính là lĩnh vực này.
Giản Bác Viễn nghe thế thì bắt sóng luôn: "Tích Tích à, nhà mình nghiên cứu sản xuất mỹ phẩm dưỡng da đồ trang điểm đó con. Công ty đang cần những nhân tài thuộc chuyên ngành của con. Hay là con về công ty nhà mình làm đi."
Thấy tôi không nói lời nào, Giản Bác Viễn tiếp tục thuyết phục: "Bố ra deal lương một năm gấp ba lần lương hiện tại của con."
Tô Thu Vân đánh chiêu tình cảm: "Tích Tích à, mấy năm gần đây thị trường cạnh tranh gay gắt lắm, việc nghiên cứu phát minh sản phẩm mới của nhà mình gặp một chút rào cản chưa vượt qua được. Con về giúp đỡ bố mẹ đi."
Tôi đứng dậy tiễn khách: "Tôi cần suy nghĩ thêm đã. Không còn chuyện gì thì hai người về trước đi."
Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân tha thiết nhìn tôi trước khi rời đi: "Tích Tích, nghĩ kỹ rồi gọi cho bố mẹ nhé, bố mẹ mong con về nhà đoàn tụ."
Tôi thờ ơ nói: "Con gái nuôi của hai người có vẻ không chào đón tôi lắm đâu. Có thể cân nhắc nhảy việc, còn dọn đến nhà họ Giản sống cùng mấy người thì thôi miễn."
Giản Bác Viễn nói: "Con yên tâm, bố mẹ sẽ nói chuyện lại với Giản Miên, nó sẽ không mặt nặng mày nhẹ với con đâu."
Tô Thu Vân bổ sung: "Con là con gái của bố mẹ cơ mà, chưa tới lượt nó ý kiến ý cò đâu."
"Để tôi nghĩ đã rồi sẽ gọi cho hai người." Tôi vẫy tay tạm biệt bọn họ, đưa mắt nhìn đến khi xe khuất hẳn.
4
Tô Thu Vân nhíu mày: "Miên Miên, đừng nói Tích Tích như vậy. Mấy năm nay là nhà mình có lỗi với con bé."
Giản Bác Viễn giải tán phóng viên và nhân viên trong công ty.
Ông ta đi tới nháy mắt với Giản Miên: "Miên Miên, ở bên ngoài nói chuyện phải chú ý cân nhắc dùng từ. Con có thấy thiên kim nhà ai há miệng ngậm miệng chửi thề không?"
Giản Miên bĩu môi: "Biết rồi, thưa bố mẹ."
Nói xong cô ta lảng sang chuyện khác, thử dò xét nói: "Nếu cô ta đã không muốn trở về nhà họ Giản thì hay là bỏ đi? Ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục, trong lòng cô ta chỉ coi mẹ nuôi là mẹ thôi. Giống như con ấy, kể cả bố mẹ ruột tìm tới cửa nhà mình, con cũng chỉ nhận hai người là bố mẹ con."
Tô Thu Vân nghe cô ta nói thế thì rất khó chịu, giọng chua lòm: "Sao mà giống nhau được. Bố mẹ nâng niu con từ bé nhưng mẹ nuôi của Tích Tích trông chẳng ra sao thế kia, chắc hẳn ở nhà bà ấy Tích Tích phải thiếu thốn lắm."
Dứt lời, bà ta lật xem album ảnh.
Bức ảnh đầu tiên chụp hồi tôi lên năm, tôi mặc quần áo cũ nát đang giúp mẹ nuôi tách hạt bắp.
Ánh mắt Giản Bác Viễn rơi trên tấm ảnh, hai vợ chồng cay cay chóp mũi.
Tấm hình này khiến bọn họ nhớ tới ký ức trước khi tôi bị bắt cóc.
Tôi ra đời lúc bọn họ vừa lập nghiệp, điều kiện gia đình chưa đâu vào đâu.
Một cuối tuần nào đó năm tôi khoảng ba tuổi, bố mẹ dẫn tôi và anh trai Giản Mặc đi công viên trò chơi.
Giản Mặc muốn ngồi đu quay, tôi còn bé quá nên không được phép lên.
Vốn dĩ Tô Thu Vân muốn ở ngoài trông tôi nhưng ông anh trai quý hóa nằng nặc đòi: "Con muốn cả bố cả mẹ cùng ngồi đu quay với con cơ, bố ngồi bên trái, mẹ ngồi bên phải cơơơ."
Đầu tiên bố mẹ không chịu, nói rằng em gái còn bé quá, cần có một người trông chừng.
Giản Mặc vừa khóc vừa gào, bố mẹ chiều con trai, thiên vị con trai quen rồi nên cuối cùng cũng đồng ý.
Bọn họ đặt tôi trên quầy bán quà vặt cạnh khu vực đu quay, dặn dò tôi đừng chạy lung tung, bố mẹ quay lại ngay.
Quầy bán quà vặt người ra người vào tấp nập, người bán hàng bận luôn tay luôn chân, làm gì có sức mà để ý tôi.
Giản Mặc cười khoái chí trên đu quay.
Anh ta ngồi giữa, bố ngồi bên trái, mẹ ngồi bên phải.
Ba người bọn họ trơ mắt nhìn tôi bị bọn buôn người bế đi mất, hòa vào trong đám đông.
Bọn họ hốt hoảng nhưng không làm sao được.
Đợi đến lúc đu quay dừng lại, bọn họ xuống được thì đã mất dấu tôi từ lâu rồi.
Bố mẹ ruột lật từng tấm ảnh, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Album ảnh ghi lại quá trình tôi trưởng thành từ trong bùn đất lấm lem, bọn họ nhớ tới Giản Miên cũng từng là một đứa bé nheo nhóc ở trại trẻ mồ côi.
Sau khi bọn họ nhận nuôi cô ta thì ra sức cho cô ta ăn ngon mặc đẹp. Bao nhiêu áy này với tôi được đền bù hết trên người Giản Miên.
Bọn họ chiều chuộng Giản Miên vô lối, đến mức biến cô ta thành loại cậu ấm cô chiêu ngoa ngoắt tùy hứng.
Mỗi tấm hình đều như đang nhắc nhở bọn họ, nhân sinh của tôi bị tráo đổi với nhân sinh của Giản Miên.
Đáng lẽ tôi phải là viên ngọc được nâng niu mới đúng, nhưng mấy năm nay tôi lại chôn ngập trong vũng bùn, lay lắt sinh tồn.
Giản Miên bĩu môi, cô ta biết cuốn album này có thể khơi dậy sự thương xót của bố mẹ ruột với tôi, gây bất lợi cho cô ta.
Cô ta giật khỏi tay Tô Thu Vân, gấp album lại: "Bố mẹ, đừng xem nữa. Cô ta đã không nhận bố mẹ rồi thì bố mẹ còn xem ảnh của cô ta làm gì? Đây không phải là tự khiến mình khó chịu à? Con giúp bố mẹ mang đi đốt."
5
"Từ từ." Tô Thu Vân níu tay Giản Miên, giữ lấy cuốn album: "Miên Miên, con trả lại cho mẹ."
Giản Miên không chịu buông tay: "Mẹ, sao mẹ cứ thích làm khó bản thân thế nhỉ? Con đốt nó đi cũng vì tốt cho mẹ thôi, con không muốn bố mẹ xem rồi lại đau buồn."
Tô Thu Vân ra sức giật về nhưng trượt tay, theo đà ngã bật ra đất, chật vật vô cùng.
Giản Bác Viễn đỡ Tô Thu Vân dậy. Ông ta nổi trận lôi đình, giơ tay cho Giản Miên một bạt tai, nghiêm nghị quát: "Đủ rồi."
Giản Miên bụm mặt, rơm rớm nước mắt: "Bố, ngày thường bố hiểu con nhất cơ mà?"
Sắc mặt Giản Bác Viễn tái xanh: "Giản Miên, con biết điều chút được không? Bố và mẹ con đã phiền lòng lắm rồi, con còn chỉ biết vẽ chuyện không à?"
"Con không biết điều?" Giản Miên cười, cười một hồi chảy cả nước mắt. Cô ta cáu giận nói: "Vâng, con không biết điều. Con sai rồi, chắc hẳn cái nhà này cũng chẳng còn vị trí của con đâu nhỉ."
Nói xong cô ta gạt nước mắt, quay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Được rồi, con không làm phiền bố mẹ nữa, con đi, được chưa?"
Tô Thu Vân nhìn bóng lưng của Giản Miên, tự trách: "Ông nó à, cái tát vừa rồi của ông có phải là hơi quá rồi không? Bao năm nay Miên Miên được chúng ta chiều chuộng chứ có đánh con bé khi nào đâu. Liệu con bé có vì thế mà nghĩ quẩn không?"
Giản Bác Viễn nhìn xuống lòng bàn tay mình, thở dài: "Vừa rồi tôi cũng hơi nóng, đúng là có lỡ tay thật."
Ông ta nghĩ một lát rồi bổ sung thêm: "Thế này đi, lát nữa bà gọi điện thoại cho con trai, bảo nó dỗ dành Miên Miên."
"Được rồi, tôi gọi luôn đây." Tô Thu Vân lấy điện thoại di động ra gọi cho Giản Mặc.
6
Tôi và mẹ nuôi về nhà chưa được hai ngày thì Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân đã xách bao lớn bao nhỏ đến thăm.
Mấy năm tôi học đại học có đi làm thêm, kiếm được chút tiền nên năm ngoái mới cải tạo lại nhà cho mẹ, điều kiện sinh hoạt cũng tốt hơn trước kia nhiều.
Nhưng mà trong mắt Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân thì đây vẫn tính là nghèo đói gian khổ.
Mẹ nuôi mời bọn họ ngồi. Hai người đó lân la hỏi thăm tình hình gần đây của tôi.
Sau khi tôi tốt nghiệp đại học thì đầu quân làm chuyên viên kỹ thuật cho một công ty công nghệ sinh học.
Chuyên ngành đại học của tôi chính là lĩnh vực này.
Giản Bác Viễn nghe thế thì bắt sóng luôn: "Tích Tích à, nhà mình nghiên cứu sản xuất mỹ phẩm dưỡng da đồ trang điểm đó con. Công ty đang cần những nhân tài thuộc chuyên ngành của con. Hay là con về công ty nhà mình làm đi."
Thấy tôi không nói lời nào, Giản Bác Viễn tiếp tục thuyết phục: "Bố ra deal lương một năm gấp ba lần lương hiện tại của con."
Tô Thu Vân đánh chiêu tình cảm: "Tích Tích à, mấy năm gần đây thị trường cạnh tranh gay gắt lắm, việc nghiên cứu phát minh sản phẩm mới của nhà mình gặp một chút rào cản chưa vượt qua được. Con về giúp đỡ bố mẹ đi."
Tôi đứng dậy tiễn khách: "Tôi cần suy nghĩ thêm đã. Không còn chuyện gì thì hai người về trước đi."
Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân tha thiết nhìn tôi trước khi rời đi: "Tích Tích, nghĩ kỹ rồi gọi cho bố mẹ nhé, bố mẹ mong con về nhà đoàn tụ."
Tôi thờ ơ nói: "Con gái nuôi của hai người có vẻ không chào đón tôi lắm đâu. Có thể cân nhắc nhảy việc, còn dọn đến nhà họ Giản sống cùng mấy người thì thôi miễn."
Giản Bác Viễn nói: "Con yên tâm, bố mẹ sẽ nói chuyện lại với Giản Miên, nó sẽ không mặt nặng mày nhẹ với con đâu."
Tô Thu Vân bổ sung: "Con là con gái của bố mẹ cơ mà, chưa tới lượt nó ý kiến ý cò đâu."
"Để tôi nghĩ đã rồi sẽ gọi cho hai người." Tôi vẫy tay tạm biệt bọn họ, đưa mắt nhìn đến khi xe khuất hẳn.