Chương 22: Hợp Đồng Hôn Nhân Với Giao Kèo Thuộc Hạ Độc Quyền! (p1)
Vào sáng hôm sau, Vương Nam Phong thức dậy rất sớm như thói quen, điều này cứ lặp đi lặp lại như một hệ điều hình đã được lập trình sẵn. Hắn rời phòng cứ thế định rời khỏi căn hộ của Nghị Sở Nhi nhưng vừa ba bước chân, ánh mắt vô tình đụng phải một thân hình nhỏ nhắn đang nằm co ro trên chiếc sofa.
Bất giác khóe môi hắn cong lên rồi tiến lại gần. Đứng hình 2 giây khi phải ngắm một cô gái được sánh với tuyệt sắc giai nhân như thế này thì chẳng ai không nhìn cho được.
Ngắm được một lát, hắn nhẹ nhàng bế Sở Nhi vào phòng, đặt nhẹ cô lên giường rồi cẩn thận đắp chăn lại cho cô. Bởi vì lúc nãy hắn cũng đã chứng kiến được cái cảnh cô phải chật vật, khó chịu khi phải ngủ ở một chỗ chật chội lại không phần nào thoải mái nên mới có ý định bế cô vào phòng.
Hắn quỳ chân bên cạnh giường cô, không quên đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào, tay thì mãi vuốt nhẹ tóc cô rồi nói thầm:
- " Giá như khi thức dậy cô vẫn dịu dàng như thế này thì có tốt hơn không?"
Nói xong hắn cười mỉm tạo nên các đường nét bao gồm ngũ quan sắc sảo hiếm thấy của hắn. Hài lòng rồi đứng dậy rời khỏi căn hộ của Sở Nhi.
Đợi tầm khoảng vài tiếng, bầu trời của đất Pháp thức dậy hoàn chỉnh, mặt trời lên cao chiếu rọi những tia nắng vào khuôn mặt đang say giấc nồng khiến cô phải nhăn mặt khó chịu rồi từ từ thức dậy.
Lúc đầu khi cô tỉnh dậy có hơi mỏi lưng bởi vì ngủ sofa qua đêm nhưng khi nhìn ngó xung quanh, Sở Nhi mới hoàng hồn tỉnh mộng khi nơi cô nằm chẳng phải sofa mà là chiếc giường thân thuộc của mình.
- “Ồ… ồ là…?”
Thốt ra vài tiếng rồi mới nhớ lại đêm qua, hẳn là bây giờ mới nhớ được sự hiện diện của Vương Nam Phong trong chính căn hộ này.
Sở Nhi bắt đầu có hàng loạt câu hỏi, tự đối thoại một mình, tự hỏi rồi tự trả lời một cách vô tri.
- “Hắn ta bế mình vào đây ư??”
- “Không không hắn ta không tốt như vậy đâu Nghị Sở Nhi à”
- “Đúng vậy, có thể mình bị mộng du chăng?”
- “Bị mộng du sau đó vào phòng ngủ thì sao? Cũng có khả năng. Hahaha mình nghĩ nhiều quá rồi!”
- “Nhưng nếu mình không bị mộng du cũng có thể hắn là người bế mình vào thì sao?”
- “Thôi dẹp đi, vẫn là ý nghĩ ban đầu¿ Hắn không tốt như vậy?”
Nói xong cô vỗ vỗ vào mặt vài cái cho tỉnh hẳn rồi lắc đầu lia lịa phủ nhận những suy nghĩ từ nãy tới giờ rồi nhìn sang đồng hồ.
Giật phén mình khi đồng hồ chỉ điểm bây giờ là 7 giờ 23 phút trong khi công ty bắt đầu làm việc từ lúc 8 giờ.
Không thể ngồi đó thêm giây lát nào nữa,Sở Nhi tức tốc bậc dậy phi thẳng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, skincare xong xuôi thì mới thay đồ. Chuẩn bị xong xuôi cô vào bếp làm buổi sáng đơn giản đó là bánh mì và sữa tươi.
Vừa ăn cô vừa nhìn đồng hồ, không sớm cũng không muộn nhưng nếu rề rà một chút nữa thì chuyện đi làm muộn chắc chắn có khả năng xảy ra.
Ăn xong, Sở Nhi vội vàng bê đĩa, cốc sữa đặt vào bồn rửa chén sau đó vội vã xách túi xách rồi đi làm.
…----------------…
Tập Đoàn Qlie …
Vương Nam Phong cứ như thế vẫn ngồi chú tâm vào làm việc, cũng có lúc nhìn ngó ra phía cửa ra vào. Không hỏi cũng biết hắn đang chờ đợi điều gì.
Cho đến khi bóng dáng quen thuộc lướt qua tầm mắt thì hắn mới yên lòng tiếp tục làm việc. Chẳng hiểu tại sao bản thân lại muốn chờ đợi đến khi có kết quả mới yên.
Cớ gì lạ cô đang phát họa bản thảo, chẳng hiểu sao Sở Nhi lại có cảm xúc lạ thường, chẳng thể nào tập trung vào công việc như lúc trước vậy mà ngược lại trong lòng cô lại xuất hiện hàng ngàn câu hỏi cần được giải đáp.
Cho đến khi không thể nào tiếp tục cô liền đứng bật dậy tiến thẳng tới cửa phòng làm việc của Vương Nam Phong ngang nhiên lướt ngang qua người Hữu Nghĩa đang cận vệ trước cửa phòng mà xông xốc đứng trước mặt Vương Nam Phong.
- " Anh biết tất cả mọi chuyện rồi mà tại sao vẫn chưa hành động gì vậy?"
Hắn còn chưa khỏi ngạc nhiên khi cô dửng dưng vào phòng đã vậy còn thừa thắng hỏi thẳng thừng như thế.
Nghe câu hỏi xong, hắn chợt nhếch mép nhìn Sở Nhi với ánh mắt chứa đậy nhiều điều bí ẩn không lời hồi đáp.
Với những hành động nhẹ nhàng như vậy nhưng lại khiến cô gái như cứng đờ người, khí chất ban nãy vừa mới đây đột nhiên biến mất đã vậy kèm theo vài trận run rẩy và lạnh sống lưng.
Cô lấy lại bình tĩnh rồi hỏi tiếp:
- “Như vậy là có ý gì?”
- “Anh đang cợt nhã với tôi đấy”-Sở Nhi tiếp lời.
Vương Nam Phong không nhanh cũng không chậm vừa trả lời, tay hắn lại chẳng để yên mà đưa tới vuốt ve mái tóc của cô.
- “Thế! bây giờ cô muốn tôi phải cử người đột nhập và loại bỏ lão Nghị An Khánh kia thì cô mới hài lòng đúng không. À không kể cả cô luôn chứ?”
- “Hay… cô muốn tôi phải phái thuộc hạ sang biến doanh trại của ba cô thành đống hoang toàn đổ nát?”- Hắn nói tiếp mà chẳng để cô nói.
Hắn nói những điều khiêu khích trêu chọc Sở Nhi. Khiến cô chẳng thể thốt lên câu từ gì bởi cô thế nào mà dám ngan nhiên cãi lại hắn trong chính thuộc địa hắn được.
- “Anh…”- Cô tức giận chỉ tay vào mặt Vương Nam Phong, Nhận biết bản thân đang ở trong tình huống bất lợi, cô đành dẫm chân im lặng và rời khỏi phòng.
- “Không cãi được?”
Sở Nhi nghe thấy nhưng vẫn im lặng,với lời nói như châm chọc trêu đùa khiến cô không thể không bực.
…----------------…
Tại ViLas…
Trên thư phòng, anh đang ngồi xem tài liệu
" Cốc cốc"
" Vào đi"
Hắn thấy Sở Nhi bước vào, tập tài liệu trên tay từ tốn bỏ xuống bàn. Khóe môi hơi nhếch lên tạo cảm giác lạnh vai gáy sống lưng.
- “Tôi… tôi có chuyện muốn hỏi”-Sở Nhi ngập ngừng.
- "…"-Hắn chẳng ngó ngàng lên tiếng, chỉ nhếch mày có ý bảo cô nói tiếp.
- “Chuyện đã rành rành vậy anh còn giữ tôi lại làm gì nữa?”
Vương Nam Phong nghe xong nhấp một tí trà rồi từ tốn đứng dậy tiến lại gần phía Sở Nhi.
- “Chuyện này tôi còn chưa giải quyết, cô chưa gì đã vội vàng muốn rời khỏi tôi hử?”
Nói xong hắn nhanh tay vòng ra sau eo của cô kéo Sở Nhi sát lại gần.
- “Này! Anh…”
- “Từ bao giờ Nghị Sở Nhi cô lại vội vã như vậy thế?”
Hắn quay lại lấy trong tủ một tệp tài liệu rồi đưa Sở Nhi đọc.
Chẳng biết trong đó có gì lại khiến Sở Nhi đọc tới đâu mày cau mắt chữ a mồm chữ o đến vậy.
Bất giác khóe môi hắn cong lên rồi tiến lại gần. Đứng hình 2 giây khi phải ngắm một cô gái được sánh với tuyệt sắc giai nhân như thế này thì chẳng ai không nhìn cho được.
Ngắm được một lát, hắn nhẹ nhàng bế Sở Nhi vào phòng, đặt nhẹ cô lên giường rồi cẩn thận đắp chăn lại cho cô. Bởi vì lúc nãy hắn cũng đã chứng kiến được cái cảnh cô phải chật vật, khó chịu khi phải ngủ ở một chỗ chật chội lại không phần nào thoải mái nên mới có ý định bế cô vào phòng.
Hắn quỳ chân bên cạnh giường cô, không quên đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào, tay thì mãi vuốt nhẹ tóc cô rồi nói thầm:
- " Giá như khi thức dậy cô vẫn dịu dàng như thế này thì có tốt hơn không?"
Nói xong hắn cười mỉm tạo nên các đường nét bao gồm ngũ quan sắc sảo hiếm thấy của hắn. Hài lòng rồi đứng dậy rời khỏi căn hộ của Sở Nhi.
Đợi tầm khoảng vài tiếng, bầu trời của đất Pháp thức dậy hoàn chỉnh, mặt trời lên cao chiếu rọi những tia nắng vào khuôn mặt đang say giấc nồng khiến cô phải nhăn mặt khó chịu rồi từ từ thức dậy.
Lúc đầu khi cô tỉnh dậy có hơi mỏi lưng bởi vì ngủ sofa qua đêm nhưng khi nhìn ngó xung quanh, Sở Nhi mới hoàng hồn tỉnh mộng khi nơi cô nằm chẳng phải sofa mà là chiếc giường thân thuộc của mình.
- “Ồ… ồ là…?”
Thốt ra vài tiếng rồi mới nhớ lại đêm qua, hẳn là bây giờ mới nhớ được sự hiện diện của Vương Nam Phong trong chính căn hộ này.
Sở Nhi bắt đầu có hàng loạt câu hỏi, tự đối thoại một mình, tự hỏi rồi tự trả lời một cách vô tri.
- “Hắn ta bế mình vào đây ư??”
- “Không không hắn ta không tốt như vậy đâu Nghị Sở Nhi à”
- “Đúng vậy, có thể mình bị mộng du chăng?”
- “Bị mộng du sau đó vào phòng ngủ thì sao? Cũng có khả năng. Hahaha mình nghĩ nhiều quá rồi!”
- “Nhưng nếu mình không bị mộng du cũng có thể hắn là người bế mình vào thì sao?”
- “Thôi dẹp đi, vẫn là ý nghĩ ban đầu¿ Hắn không tốt như vậy?”
Nói xong cô vỗ vỗ vào mặt vài cái cho tỉnh hẳn rồi lắc đầu lia lịa phủ nhận những suy nghĩ từ nãy tới giờ rồi nhìn sang đồng hồ.
Giật phén mình khi đồng hồ chỉ điểm bây giờ là 7 giờ 23 phút trong khi công ty bắt đầu làm việc từ lúc 8 giờ.
Không thể ngồi đó thêm giây lát nào nữa,Sở Nhi tức tốc bậc dậy phi thẳng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, skincare xong xuôi thì mới thay đồ. Chuẩn bị xong xuôi cô vào bếp làm buổi sáng đơn giản đó là bánh mì và sữa tươi.
Vừa ăn cô vừa nhìn đồng hồ, không sớm cũng không muộn nhưng nếu rề rà một chút nữa thì chuyện đi làm muộn chắc chắn có khả năng xảy ra.
Ăn xong, Sở Nhi vội vàng bê đĩa, cốc sữa đặt vào bồn rửa chén sau đó vội vã xách túi xách rồi đi làm.
…----------------…
Tập Đoàn Qlie …
Vương Nam Phong cứ như thế vẫn ngồi chú tâm vào làm việc, cũng có lúc nhìn ngó ra phía cửa ra vào. Không hỏi cũng biết hắn đang chờ đợi điều gì.
Cho đến khi bóng dáng quen thuộc lướt qua tầm mắt thì hắn mới yên lòng tiếp tục làm việc. Chẳng hiểu tại sao bản thân lại muốn chờ đợi đến khi có kết quả mới yên.
Cớ gì lạ cô đang phát họa bản thảo, chẳng hiểu sao Sở Nhi lại có cảm xúc lạ thường, chẳng thể nào tập trung vào công việc như lúc trước vậy mà ngược lại trong lòng cô lại xuất hiện hàng ngàn câu hỏi cần được giải đáp.
Cho đến khi không thể nào tiếp tục cô liền đứng bật dậy tiến thẳng tới cửa phòng làm việc của Vương Nam Phong ngang nhiên lướt ngang qua người Hữu Nghĩa đang cận vệ trước cửa phòng mà xông xốc đứng trước mặt Vương Nam Phong.
- " Anh biết tất cả mọi chuyện rồi mà tại sao vẫn chưa hành động gì vậy?"
Hắn còn chưa khỏi ngạc nhiên khi cô dửng dưng vào phòng đã vậy còn thừa thắng hỏi thẳng thừng như thế.
Nghe câu hỏi xong, hắn chợt nhếch mép nhìn Sở Nhi với ánh mắt chứa đậy nhiều điều bí ẩn không lời hồi đáp.
Với những hành động nhẹ nhàng như vậy nhưng lại khiến cô gái như cứng đờ người, khí chất ban nãy vừa mới đây đột nhiên biến mất đã vậy kèm theo vài trận run rẩy và lạnh sống lưng.
Cô lấy lại bình tĩnh rồi hỏi tiếp:
- “Như vậy là có ý gì?”
- “Anh đang cợt nhã với tôi đấy”-Sở Nhi tiếp lời.
Vương Nam Phong không nhanh cũng không chậm vừa trả lời, tay hắn lại chẳng để yên mà đưa tới vuốt ve mái tóc của cô.
- “Thế! bây giờ cô muốn tôi phải cử người đột nhập và loại bỏ lão Nghị An Khánh kia thì cô mới hài lòng đúng không. À không kể cả cô luôn chứ?”
- “Hay… cô muốn tôi phải phái thuộc hạ sang biến doanh trại của ba cô thành đống hoang toàn đổ nát?”- Hắn nói tiếp mà chẳng để cô nói.
Hắn nói những điều khiêu khích trêu chọc Sở Nhi. Khiến cô chẳng thể thốt lên câu từ gì bởi cô thế nào mà dám ngan nhiên cãi lại hắn trong chính thuộc địa hắn được.
- “Anh…”- Cô tức giận chỉ tay vào mặt Vương Nam Phong, Nhận biết bản thân đang ở trong tình huống bất lợi, cô đành dẫm chân im lặng và rời khỏi phòng.
- “Không cãi được?”
Sở Nhi nghe thấy nhưng vẫn im lặng,với lời nói như châm chọc trêu đùa khiến cô không thể không bực.
…----------------…
Tại ViLas…
Trên thư phòng, anh đang ngồi xem tài liệu
" Cốc cốc"
" Vào đi"
Hắn thấy Sở Nhi bước vào, tập tài liệu trên tay từ tốn bỏ xuống bàn. Khóe môi hơi nhếch lên tạo cảm giác lạnh vai gáy sống lưng.
- “Tôi… tôi có chuyện muốn hỏi”-Sở Nhi ngập ngừng.
- "…"-Hắn chẳng ngó ngàng lên tiếng, chỉ nhếch mày có ý bảo cô nói tiếp.
- “Chuyện đã rành rành vậy anh còn giữ tôi lại làm gì nữa?”
Vương Nam Phong nghe xong nhấp một tí trà rồi từ tốn đứng dậy tiến lại gần phía Sở Nhi.
- “Chuyện này tôi còn chưa giải quyết, cô chưa gì đã vội vàng muốn rời khỏi tôi hử?”
Nói xong hắn nhanh tay vòng ra sau eo của cô kéo Sở Nhi sát lại gần.
- “Này! Anh…”
- “Từ bao giờ Nghị Sở Nhi cô lại vội vã như vậy thế?”
Hắn quay lại lấy trong tủ một tệp tài liệu rồi đưa Sở Nhi đọc.
Chẳng biết trong đó có gì lại khiến Sở Nhi đọc tới đâu mày cau mắt chữ a mồm chữ o đến vậy.