Chương 20: Kế Hoạch Chính Thức Bắt Đầu!
Sở Nhi loay hoay vào bếp làm một thứ gì đó ăn vì cả ngày ở trong viện chăm sóc cho cha nên chẳng có gì lót dạ. Bây giờ bụng dạ của cô cứ sôi sùng sục lên nên cũng chẳng ngó ngàng gì tới người đàn ông đang dán chặt mắt lên người mình.
Nếu là bản thân ở thời gian lúc nãy thì cô đã run khựng lên còn bây giờ thì đằng nào hắn cũng biết tất cả mọi chuyện rồi không chết thì cũng bị hắn hành hạ đến chết.
Sở Nhi vừa làm thức ăn vừa đăm chiêu thầm nghĩ trong bụng:
"Haizz đằng nào cũng bị hắn xử,thôi thì ấm bụng trước khi lâm chung vậy."
Nói thì nói vậy thôi chứ ai mà không sợ chết, Sở Nhi dù vẻ bề ngoài vô lo vô nghĩ như vậy thật ra bên trong cô đang thấp thỏm xen lẫn lo sợ.
"Hic mình còn chưa có người yêu mà sao đã tới ngày tận số rồi...Ông trời ơi ông bất công với tôi quá"
Đồ ăn nấu vừa xong, bữa ăn chỉ tóm gọn quanh những món thô sơ đơn giản nhưng là món ăn chữa cháy mỗi lúc cô không kịp nấu ăn hay đi làm về muộn đó là món cơm chiên.
Ngoài chiên trứng, chế mì tôm và cơm chiên thì Sở Nhi chẳng biết làm gì cả, ngày thường chỉ toàn đặt đồ ăn bên ngoài về còn không thì chạy thẳng về nhà ăn cơm mẹ nấu.
Sở Nhi phấn khởi bê nguyên một nồi, không cần lấy ra bát hay đĩa gì.Cứ thế ngồi ăn một cách ngon lành.
Vương Nam Phong đang ngồi tại ghế sofa trao ánh mắt kì thị về phía cô.
"Bình thường cô ta ăn vậy sao? "
Hắn cứ ngồi nhìn cô đăm đăm ánh mắt tỏ ra ghét bỏ chẳng phải tiểu thư nhà họ Nghị danh giá, mang trọn nhan sắc lẫn tài năng hiếm có bây giờ ngồi ăn nguyên một nồi cơm chiên như thế còn gì hình tượng. Nếu để người ngoài thấy được họ cũng sẽ nghĩ cô hệt người vô gia cư.
Sở Nhi đang ăn thì ánh mắt vô tình chạm phải gương mặt khó chịu, ra vẻ ghét bỏ và kì thị đang nhìn cô chăm chú của hắn thì cũng hiểu ra một phần nào đó rồi không nhanh không chậm lên tiếng hỏi:
- "Anh muốn thử không?"
Vương Nam Phong nghe lời mời đầy sự kêu ngạo thì cau mày chán ghét nhàn nhạt đáp:
- "Nhìn tôi giống thèm cái thứ đó sao?"
Câu trả lời đầy châm biếm và giống như đang chế nhạo thức ăn của cô phải khiến Sở Nhi trề môi liếc ngang liếc dọc:
- "Không ăn thì thôi hà cớ gì phải chê nhạo nó. Đồ điên rồ"
Sở Nhi mỉa mai nói nhỏ nhưng cũng đủ để hắn nghe thấy. Lời nói vô tình này khiến hắn phải tức giận:
- "Này cô chửi tôi nhiều rồi đấy,đừng nghĩ tôi không dám làm gì cô"
- "Xía tôi làm gì có ý đó chẳng phải anh đột nhập vào nhà tôi để "Xử" tôi đấy sao? Sao cứ phải tỏ ra mình cao thượng vậy nhỉ".
Sở Nhi vừa nói đến từ Xử thì bằng nhấn mạnh nhìn hắn.
- "Cô...."
Vương Nam Phong bị cô châm chọc tới mức phải cạn lời không thành tiếng. Không phải hắn không dám giết cô vì người như hắn có bao giờ tha cho ai đâu nhưng hôm nay hắn lại nhìn nhận ra điều thú vị ở con người của cô nên hắn không nỡ giết chết con mồi ngon này.
Bởi vì người biết anh thì lại rất nhiều cũng vì vậy tương đương với người sợ sệt anh cũng mang tỉ lệ thuận.Nhưng còn người biết hắn tàn độc ra tay không thương tiếc vậy mà dám lên kế hoạch tiếp cận để cướp lấy Lục bảo một báu vật nâng cao vị thế trong giới Mafia ngầm thì chỉ có một chính là Nghị Sở Nhi cô.
Trước Khi tới căn hộ của cô hắn đã nghe Hữu Đức nói rõ về lập trường, sở trường, thân thế và địa vị của cô nên một kế hoạch bắt đầu ra đời từ đó.
Nghị Sở Nhi không phải cô gái ngây thơ đơn thuần cũng chẳng phải người con gái mang phong cách Goodgirl như vẻ bề ngoài của cô nói lên. Cô chính là người được Nghị An Khánh nuôi dạy rất nhiều kĩ năng, từ võ thuật tới các kĩ năng về súng, đạn tất tần tật mọi thứ cô đều hiểu rõ.
Không chỉ đơn giản như vậy, Nghị An Khánh đã thuần hóa cô dựa trên phong cách của một Nữ Mafia, chính ông ta đang cố tạo cô thành một người cũng coi như là người kế nhiệm của ông.
Bây giờ mọi thứ của cô, cả trong lẫn ngoài kể cả hoạt động bên Châu Âu cũng bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, từng kẻ hở trông công việc, vui chơi hay các chi tiết nhỏ nhặt cũng đã được nằm gọn trong tay của Vương Nam Phong.
Chính lúc này Sở Nhi bắt đầu trở thành một thỏ con đang nằm trong miệng sói mà chẳng hề hay biết.
Nếu là bản thân ở thời gian lúc nãy thì cô đã run khựng lên còn bây giờ thì đằng nào hắn cũng biết tất cả mọi chuyện rồi không chết thì cũng bị hắn hành hạ đến chết.
Sở Nhi vừa làm thức ăn vừa đăm chiêu thầm nghĩ trong bụng:
"Haizz đằng nào cũng bị hắn xử,thôi thì ấm bụng trước khi lâm chung vậy."
Nói thì nói vậy thôi chứ ai mà không sợ chết, Sở Nhi dù vẻ bề ngoài vô lo vô nghĩ như vậy thật ra bên trong cô đang thấp thỏm xen lẫn lo sợ.
"Hic mình còn chưa có người yêu mà sao đã tới ngày tận số rồi...Ông trời ơi ông bất công với tôi quá"
Đồ ăn nấu vừa xong, bữa ăn chỉ tóm gọn quanh những món thô sơ đơn giản nhưng là món ăn chữa cháy mỗi lúc cô không kịp nấu ăn hay đi làm về muộn đó là món cơm chiên.
Ngoài chiên trứng, chế mì tôm và cơm chiên thì Sở Nhi chẳng biết làm gì cả, ngày thường chỉ toàn đặt đồ ăn bên ngoài về còn không thì chạy thẳng về nhà ăn cơm mẹ nấu.
Sở Nhi phấn khởi bê nguyên một nồi, không cần lấy ra bát hay đĩa gì.Cứ thế ngồi ăn một cách ngon lành.
Vương Nam Phong đang ngồi tại ghế sofa trao ánh mắt kì thị về phía cô.
"Bình thường cô ta ăn vậy sao? "
Hắn cứ ngồi nhìn cô đăm đăm ánh mắt tỏ ra ghét bỏ chẳng phải tiểu thư nhà họ Nghị danh giá, mang trọn nhan sắc lẫn tài năng hiếm có bây giờ ngồi ăn nguyên một nồi cơm chiên như thế còn gì hình tượng. Nếu để người ngoài thấy được họ cũng sẽ nghĩ cô hệt người vô gia cư.
Sở Nhi đang ăn thì ánh mắt vô tình chạm phải gương mặt khó chịu, ra vẻ ghét bỏ và kì thị đang nhìn cô chăm chú của hắn thì cũng hiểu ra một phần nào đó rồi không nhanh không chậm lên tiếng hỏi:
- "Anh muốn thử không?"
Vương Nam Phong nghe lời mời đầy sự kêu ngạo thì cau mày chán ghét nhàn nhạt đáp:
- "Nhìn tôi giống thèm cái thứ đó sao?"
Câu trả lời đầy châm biếm và giống như đang chế nhạo thức ăn của cô phải khiến Sở Nhi trề môi liếc ngang liếc dọc:
- "Không ăn thì thôi hà cớ gì phải chê nhạo nó. Đồ điên rồ"
Sở Nhi mỉa mai nói nhỏ nhưng cũng đủ để hắn nghe thấy. Lời nói vô tình này khiến hắn phải tức giận:
- "Này cô chửi tôi nhiều rồi đấy,đừng nghĩ tôi không dám làm gì cô"
- "Xía tôi làm gì có ý đó chẳng phải anh đột nhập vào nhà tôi để "Xử" tôi đấy sao? Sao cứ phải tỏ ra mình cao thượng vậy nhỉ".
Sở Nhi vừa nói đến từ Xử thì bằng nhấn mạnh nhìn hắn.
- "Cô...."
Vương Nam Phong bị cô châm chọc tới mức phải cạn lời không thành tiếng. Không phải hắn không dám giết cô vì người như hắn có bao giờ tha cho ai đâu nhưng hôm nay hắn lại nhìn nhận ra điều thú vị ở con người của cô nên hắn không nỡ giết chết con mồi ngon này.
Bởi vì người biết anh thì lại rất nhiều cũng vì vậy tương đương với người sợ sệt anh cũng mang tỉ lệ thuận.Nhưng còn người biết hắn tàn độc ra tay không thương tiếc vậy mà dám lên kế hoạch tiếp cận để cướp lấy Lục bảo một báu vật nâng cao vị thế trong giới Mafia ngầm thì chỉ có một chính là Nghị Sở Nhi cô.
Trước Khi tới căn hộ của cô hắn đã nghe Hữu Đức nói rõ về lập trường, sở trường, thân thế và địa vị của cô nên một kế hoạch bắt đầu ra đời từ đó.
Nghị Sở Nhi không phải cô gái ngây thơ đơn thuần cũng chẳng phải người con gái mang phong cách Goodgirl như vẻ bề ngoài của cô nói lên. Cô chính là người được Nghị An Khánh nuôi dạy rất nhiều kĩ năng, từ võ thuật tới các kĩ năng về súng, đạn tất tần tật mọi thứ cô đều hiểu rõ.
Không chỉ đơn giản như vậy, Nghị An Khánh đã thuần hóa cô dựa trên phong cách của một Nữ Mafia, chính ông ta đang cố tạo cô thành một người cũng coi như là người kế nhiệm của ông.
Bây giờ mọi thứ của cô, cả trong lẫn ngoài kể cả hoạt động bên Châu Âu cũng bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, từng kẻ hở trông công việc, vui chơi hay các chi tiết nhỏ nhặt cũng đã được nằm gọn trong tay của Vương Nam Phong.
Chính lúc này Sở Nhi bắt đầu trở thành một thỏ con đang nằm trong miệng sói mà chẳng hề hay biết.